Chương 81
Hồng Thứ Bắc
01/07/2023
Xe của chú Lý phải sáng mai mới đến, chìa khoá lại để quên ở nhà, Diêu Nhất ngoại trừ ngủ ở nhà Phó Xuyên ra thì cũng không còn cách nào khác.
Tuy rằng tết Nguyên tiêu trong biệt thự không có người, nhưng nhà họ Phó thuê một cô hàng ngày đúng giờ sẽ tới đây quét tước dọn dẹp.Vậy nên phòng cho khách chỉ cần lấy chăn trải ra là có thể ngủ được.
Chỗ ngủ thì đơn giản, cái khó là hiện tại Diêu Nhất không có quần áo để thay.
Cả chiều nay đều đi lại trên núi, không tắm rửa người sẽ rất khó chịu.
“Diêu Diêu, tối nay mặc tạm bộ này được không?” Phó Xuyên lấy một chiếc áo sơ mi và quần mới từ trong tủ quần áo của mình ra. Cậu đã nhắn tin cho chú Lý, ngày mai sẽ mang quần áo của cô tới.
Chuyện ăn mặc ngủ nghỉ miễn cưỡng được giải quyết. Diêu Nhất cũng không quan trọng mấy thứ này. Bình thường đồ ngủ của cô đều mặc tới rách lỗ cũng không đổi, phải chờ Lâm Tú Ngọc phát hiện mới chịu mua đồ mới.
Phó Xuyên dẫn người vào phòng tắm, chỉ cho cô dụng cụ vệ sinh cá nhân, còn mình thì đi tới phòng ngủ trải chăn. Có điều sau khi trải xong, cậu thuận tay lấy điều khiển từ trong ngăn kéo, muốn mở điều hòa thì phát hiện điều hòa hỏng rồi. Phó Xuyên đứng dưới điều hoà nhìn một lúc lâu, phát hiện dây điều hòa không khí không biết vì sao lại bị đứt.
Nhìn thoáng qua chăn đệm cũng không được dày lắm, Phó Xuyên cau mày đi ra ngoài, muốn tìm xem có chăn nào dày hơn một chút không. Tìm khắp một vòng lớn, lục tung cả tủ quần áo cũng không tìm thấy cái chăn nào khác.
Căn biệt thự này đều do một tay Giang Lam Nhất bố trí và bày biện. Biệt thự ở nơi này chỉ có mình Phó Xuyên “dưỡng sinh”. Bà ấy cũng không nghĩ tới ngoại trừ Phó Xuyên sẽ có người khác vào ở, nên cũng không đặt nhiều chăn ở đây. Nếu hai vợ chồng bọn họ tới, tuỳ tiện sắp xếp một phòng ngủ là được.
Tới nỗi chăn đệm hiện tại trong phòng Diêu Nhất muốn ngủ, cũng vì trước kia Giang Lam Nhất mua thừa một bộ mới sắp xếp ở đó.
“Tớ tắm xong rồi.” Diêu Nhất để nguyên mái tóc ướt sũng từ trong phòng tắm đi ra ngoài.
Phó Xuyên từ xa đã thấy tóc cô vẫn còn nước đang nhỏ giọt, cậu nhanh chóng đi xuống: “Bên trong có máy sấy tóc đấy.” Cậu còn tưởng cô đã nhìn thấy.
“Ồ, không để ý tới.” Diêu Nhất tuỳ tiện ném ra một câu sau đó ngồi lên sofa xem điện thoại. Tần Lịch vừa gửi cho cô một tệp dữ liệu lớn, hẳn là có liên quan tới mấy đề toán học.
Phó Xuyên bất đắc dĩ đành tự mình vào phòng tắm lấy máy sấy ra cho cô: “Tớ sấy giúp cậu.”
Diêu Nhất tuy đã dùng khăn tắm lau tóc một lần từ trước đó rồi nhưng vẫn có những giọt nước không ngừng chảy xuống. Phó Xuyên một tay nhẹ nhàng vén tóc, tay kia cầm máy sấy chỉnh xuống mức nhỏ nhất, chậm rãi sấy tóc.
Khi Phó Xuyên sấy khô tóc xong thì cô cũng hoàn thành đề toán Tần Lịch gửi đến.
“Tớ ngủ ở đâu đây?” Diêu Nhất đứng dậy hỏi.
Phó Xuyên trầm mặc trong chốc lát: “Diêu Diêu, điều hòa trong phòng cho khách bị hỏng rồi, cậu qua phòng tớ ngủ đi.”
“Vậy cậu ngủ chỗ nào?” Diêu Nhất mờ mịt:
“Không còn phòng nào khác sao?”
Phó Xuyên lắc đầu: “Các phòng khác đều trống không.” Thậm chí ngay cả giường cũng không có.
Cuối cùng Diêu Nhất được dắt vào phòng ngủ của Phó Xuyên. Cô bất giác ngắm nhìn một lượt những nơi được trang trí và bày biện trong phòng. Trước đó đã vào nhưng chỉ ngồi trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Diêu Nhất cũng không để ý nhiều, toàn bộ sự chú ý đều đặt ở hoàng hôn.
“Tớ ngủ ở nơi này ư?” Ánh mắt quét một vòng trở về, Diêu Nhất tự nhiên hỏi.
Thấy Phó Xuyên gật đầu, lập tức không chút khách khí xốc chăn lên chui vào trong, thậm chí còn vỗ vỗ bên cạnh: “Vậy cậu mau đi tắm rửa đi, sau đó ngủ bên này nha!”
Phó Xuyên cười khẽ, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Diêu Nhất ở trên giường lăn lộn hai vòng, con người cô tuy rằng có chút tuỳ tiện, nhưng lạ giường dù sao cũng phải thích ứng một chút mới được.
Chăn Phó Xuyên như nhiễm cả hơi thở của cậu, lạnh lẽo tươi mát, rất dễ chịu.
Thật lâu sau đó Phó Xuyên mới từ trong phòng tắm đi ra. Thấy cậu để trần nửa người trên cứ thế đi vào phòng ngủ, Diêu Nhất còn đang suy nghĩ đề toán trong nháy mắt sửng sốt.
Đương nhiên không phải thẹn thùng, cô nhìn dáng người cậu không hề gầy gò, ngược lại lồng ngực còn có cơ bắp rõ ràng, hơi kinh ngạc: “Cậu lén lút tập thể dục sao?”
Không trách Diêu Nhất hỏi như vậy. Cả năm lớp 11, Phó Xuyên hầu như đều không ra ngoài hoạt động, cậu chỉ tham gia đúng một lần.
Tuy rằng tết Nguyên tiêu trong biệt thự không có người, nhưng nhà họ Phó thuê một cô hàng ngày đúng giờ sẽ tới đây quét tước dọn dẹp.Vậy nên phòng cho khách chỉ cần lấy chăn trải ra là có thể ngủ được.
Chỗ ngủ thì đơn giản, cái khó là hiện tại Diêu Nhất không có quần áo để thay.
Cả chiều nay đều đi lại trên núi, không tắm rửa người sẽ rất khó chịu.
“Diêu Diêu, tối nay mặc tạm bộ này được không?” Phó Xuyên lấy một chiếc áo sơ mi và quần mới từ trong tủ quần áo của mình ra. Cậu đã nhắn tin cho chú Lý, ngày mai sẽ mang quần áo của cô tới.
Chuyện ăn mặc ngủ nghỉ miễn cưỡng được giải quyết. Diêu Nhất cũng không quan trọng mấy thứ này. Bình thường đồ ngủ của cô đều mặc tới rách lỗ cũng không đổi, phải chờ Lâm Tú Ngọc phát hiện mới chịu mua đồ mới.
Phó Xuyên dẫn người vào phòng tắm, chỉ cho cô dụng cụ vệ sinh cá nhân, còn mình thì đi tới phòng ngủ trải chăn. Có điều sau khi trải xong, cậu thuận tay lấy điều khiển từ trong ngăn kéo, muốn mở điều hòa thì phát hiện điều hòa hỏng rồi. Phó Xuyên đứng dưới điều hoà nhìn một lúc lâu, phát hiện dây điều hòa không khí không biết vì sao lại bị đứt.
Nhìn thoáng qua chăn đệm cũng không được dày lắm, Phó Xuyên cau mày đi ra ngoài, muốn tìm xem có chăn nào dày hơn một chút không. Tìm khắp một vòng lớn, lục tung cả tủ quần áo cũng không tìm thấy cái chăn nào khác.
Căn biệt thự này đều do một tay Giang Lam Nhất bố trí và bày biện. Biệt thự ở nơi này chỉ có mình Phó Xuyên “dưỡng sinh”. Bà ấy cũng không nghĩ tới ngoại trừ Phó Xuyên sẽ có người khác vào ở, nên cũng không đặt nhiều chăn ở đây. Nếu hai vợ chồng bọn họ tới, tuỳ tiện sắp xếp một phòng ngủ là được.
Tới nỗi chăn đệm hiện tại trong phòng Diêu Nhất muốn ngủ, cũng vì trước kia Giang Lam Nhất mua thừa một bộ mới sắp xếp ở đó.
“Tớ tắm xong rồi.” Diêu Nhất để nguyên mái tóc ướt sũng từ trong phòng tắm đi ra ngoài.
Phó Xuyên từ xa đã thấy tóc cô vẫn còn nước đang nhỏ giọt, cậu nhanh chóng đi xuống: “Bên trong có máy sấy tóc đấy.” Cậu còn tưởng cô đã nhìn thấy.
“Ồ, không để ý tới.” Diêu Nhất tuỳ tiện ném ra một câu sau đó ngồi lên sofa xem điện thoại. Tần Lịch vừa gửi cho cô một tệp dữ liệu lớn, hẳn là có liên quan tới mấy đề toán học.
Phó Xuyên bất đắc dĩ đành tự mình vào phòng tắm lấy máy sấy ra cho cô: “Tớ sấy giúp cậu.”
Diêu Nhất tuy đã dùng khăn tắm lau tóc một lần từ trước đó rồi nhưng vẫn có những giọt nước không ngừng chảy xuống. Phó Xuyên một tay nhẹ nhàng vén tóc, tay kia cầm máy sấy chỉnh xuống mức nhỏ nhất, chậm rãi sấy tóc.
Khi Phó Xuyên sấy khô tóc xong thì cô cũng hoàn thành đề toán Tần Lịch gửi đến.
“Tớ ngủ ở đâu đây?” Diêu Nhất đứng dậy hỏi.
Phó Xuyên trầm mặc trong chốc lát: “Diêu Diêu, điều hòa trong phòng cho khách bị hỏng rồi, cậu qua phòng tớ ngủ đi.”
“Vậy cậu ngủ chỗ nào?” Diêu Nhất mờ mịt:
“Không còn phòng nào khác sao?”
Phó Xuyên lắc đầu: “Các phòng khác đều trống không.” Thậm chí ngay cả giường cũng không có.
Cuối cùng Diêu Nhất được dắt vào phòng ngủ của Phó Xuyên. Cô bất giác ngắm nhìn một lượt những nơi được trang trí và bày biện trong phòng. Trước đó đã vào nhưng chỉ ngồi trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Diêu Nhất cũng không để ý nhiều, toàn bộ sự chú ý đều đặt ở hoàng hôn.
“Tớ ngủ ở nơi này ư?” Ánh mắt quét một vòng trở về, Diêu Nhất tự nhiên hỏi.
Thấy Phó Xuyên gật đầu, lập tức không chút khách khí xốc chăn lên chui vào trong, thậm chí còn vỗ vỗ bên cạnh: “Vậy cậu mau đi tắm rửa đi, sau đó ngủ bên này nha!”
Phó Xuyên cười khẽ, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Diêu Nhất ở trên giường lăn lộn hai vòng, con người cô tuy rằng có chút tuỳ tiện, nhưng lạ giường dù sao cũng phải thích ứng một chút mới được.
Chăn Phó Xuyên như nhiễm cả hơi thở của cậu, lạnh lẽo tươi mát, rất dễ chịu.
Thật lâu sau đó Phó Xuyên mới từ trong phòng tắm đi ra. Thấy cậu để trần nửa người trên cứ thế đi vào phòng ngủ, Diêu Nhất còn đang suy nghĩ đề toán trong nháy mắt sửng sốt.
Đương nhiên không phải thẹn thùng, cô nhìn dáng người cậu không hề gầy gò, ngược lại lồng ngực còn có cơ bắp rõ ràng, hơi kinh ngạc: “Cậu lén lút tập thể dục sao?”
Không trách Diêu Nhất hỏi như vậy. Cả năm lớp 11, Phó Xuyên hầu như đều không ra ngoài hoạt động, cậu chỉ tham gia đúng một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.