Chương 34: C34: Đón Năm Mới
Tiên nữ xinh đẹp
11/05/2022
Ngày đầu năm mới, cửa nhà họ Ôn bị gõ. Ôn Yến và Ôn Vĩ Kỳ đang ngồi trên sofa xem chương trình hài tết. Trên bàn có đầy đồ ngọt và các loại trái cây sây khô được xếp thành các hộp mứt màu đỏ, có cả vỏ hạt hướng dương và quả kim quất còn đang ăn giữa chừng.
Lúc chuông cửa bị nhấn, Ôn Yến đang ăn mỳ trường thọ. Nhiều gia đình ăn sợi mì không cắt, biểu tượng cho trường thọ, dù rằng điều này không chỉ được thực hiện vào dịp Tết. Đang nhai giữa chừng, Ôn Yến đành bỏ tô mỳ xuống, nhai phần còn lại trong miệng, nuốt cái ực, chủ động nói với Ôn Vĩ Kỳ đang ngồi một bên xem TV" Để chị mở cửa."
Qua mắt mèo chỗ cửa, cô nhìn thấy người tới là người quen, Ôn Yến tươi cười mở cửa "Xin chào."
"Cung hỷ phát tài." Lý Húc Dương đặt quà tết trên cái tủ gần đó, rút từ trong túi ra một phong bao lì xì đỏ, đưa cho Ôn Yến.
Lúc cô đang ngơ ngác nhận lấy, cái tay của cậu ta nhanh chóng xoa đầu cô. Ôn Yến da trắng lên rất nhiều, rất thích hợp mặc màu đỏ. Váy có cổ áo được thêu hoạ tiết tỉ mỉ, đường may rất đẹp và chắc chắn, dây buộc ở eo tạo điểm nhấn, cổ xếp chéo nhẹ nhàng. Trên đầu cô đội một cái nón cùng màu, tinh thần phấn chấn vui vẻ nên nhiều hơn mấy phần xinh đẹp.
Này" Ôn Yến hồi thần, đánh rớt cái tay xuống. Ba người kia cũng lần lượt chúc mừng, kèm theo phong bao.
"Chị, ai tới thế" Thấy cô ở bên ngoài hơi lâu, Ôn Vĩ Kỳ lục đục đi ra, thấy bốn vị khách không mời mà tới, cậu ngạc nhiên "Mấy cậu tới đây làm gì?"
"Tới chơi với..." Lục Thiên Mạch định nói gì đó, nhưng lại rất nhanh đổi sang câu khác "Tới đây học bổ túc."
Ôn Yến nghe lời này, hai mắt sáng lên, vui vẻ mời họ vào bên trong "Được, được, mau vào nhà."
Bên trong được quét dọn vô cùng sạch sẽ. Ngoài cửa dán câu đối, treo lồng đèn giấy rực rỡ, vào trong lại có cảm giác ấm cúng của gia đình. Trên tường là ảnh lúc còn bé của hai chị em, từ lúc mới sinh đến lúc trưởng thành.
"Các cậu đến thật không đúng lúc, tụi tớ đang định đi chùa."
Người Trung Quốc thường đi chùa hay đền thờ để cầu may mắn vào dịp Tết. Họ sẽ thắp nhan và khấn nguyện.
"Đi chùa sao? Ý hay đó" Đang định cởi áo khoác, Lý Húc Dương lập tức mang vào "Tụi tớ cũng định đến đó xin xăm, cùng đi đi."
"Vậy cũng được" Ôn Yến tự mặc thêm một lớp áo khoác, lấy cái áo móc bên cạnh được Ôn Vĩ Kỳ, mang giày vào rồi theo mấy người kia ra ngoài.
"Tôi là ma, không đến nơi linh thiêng đó được, tôi sẽ ở lại đây giữ nhà" Tiểu Kiều đang chơi với quả cầu Bạch Bạch, rất rộng lượng vẫy tay"Đi chơi vui vẻ."
"Được."
Ôn Yến tạm biệt cô ta, khoá cửa nhà lại, theo chân mấy người họ bước xuống cầu thang.
Đầu năm mới có rất nhiều người đến chùa xin xăm và cầu nguyện. Nhóm của cô chờ rất lâu, hơn nửa tiếng mới xin được một quẻ xăm.
"Mình rút được Đại cát" Lục Thiên Mạch cười vui vẻ, đưa xăm ra phẩy phẩy trước mặt họ.
"Mình là tiểu cát" Lạc Tư Ngôn và Lục Thiên Hàng đồng thanh.
Vận may thật tốt, cô ngưỡng mộ nhìn bọn họ, rồi lại nhìn hai người Lý Húc Dương cùng Ôn Vĩ Kỳ.
Ôn Vĩ Kỳ không nói gì nhiều, đưa ra cái xăm đại cát.
"Mẹ nó, mình lại bóc trúng tiểu hung" Lý Húc Dương bĩu môi không vui "Ôn Tiểu Yến, cậu thế nào?"
"Mình á?" cô chỉ vào bản thân, tươi cười "Không có gì, có lẽ hơi xui nên bóc trúng đại hung. Cẩn thận một chút là được."
"Đừng để tâm quá, xăm không hẳn là đúng" Lục Thiên Hàng sợ cô lo lắng, nói vài câu trấn an.
"Mình không sao. Bên kia bán takoyaki, qua đó ăn đi" Cô chỉ về một quầy bán thức ăn bên đó không xa, vẫy vẫy tay, vội vàng chạy qua bên kia.
"Này, đợi một chút. Chạy chậm thôi, coi chừng ngã."
Lời phát ra từ miệng tiểu hung quả thật xui xẻo, Ôn Yến chạy chưa được bao nhiêu xa đã đụng trúng một người.
Cô xoa cái trán, mặt mày nhăn lại đầy đau đớn, vội vàng cúi thấp người xin lỗi đối phương "Xin lỗi, do tôi chạy vội quá."
"Không sao, không sao" Vị mỹ nữ xinh đẹp mặc hán phục màu đỏ tươi, càng thêm nổi bật làn da trắng ngần, vô cùng nổi bật trên con đường đi viến đông người qua lại. Mỹ nữ không so đo gì, cô vội vàng chào Ôn Yến một câu rồi chạy tới đằng trước.
Dưới tán cây, một nam nhân đang đứng chờ cô ấy. Khí thế trầm ổn cùng tự tin kia, chỉ tồn tại ở người đã được tôi luyện nhiều năm, nổi trội vô cùng.
Không nói đến cái khác, khuôn mặt đẹp trai của người kia có thể bỏ mấy nam nhân khác một chặng xa, không biết nếu so sánh với mấy người F4 thì như thế nào?
"Nhìn cái gì thế?" Lý Húc Dương đuổi kịp tới, kiểm tra toàn thân cô ban nãy đụng vào người ta có bị thương tổn gì không, xong mới ngước đầu lên nghi hoặc hỏi.
"Không có gì" Ôn Yến thu hồi tầm mắt.
Lúc chuông cửa bị nhấn, Ôn Yến đang ăn mỳ trường thọ. Nhiều gia đình ăn sợi mì không cắt, biểu tượng cho trường thọ, dù rằng điều này không chỉ được thực hiện vào dịp Tết. Đang nhai giữa chừng, Ôn Yến đành bỏ tô mỳ xuống, nhai phần còn lại trong miệng, nuốt cái ực, chủ động nói với Ôn Vĩ Kỳ đang ngồi một bên xem TV" Để chị mở cửa."
Qua mắt mèo chỗ cửa, cô nhìn thấy người tới là người quen, Ôn Yến tươi cười mở cửa "Xin chào."
"Cung hỷ phát tài." Lý Húc Dương đặt quà tết trên cái tủ gần đó, rút từ trong túi ra một phong bao lì xì đỏ, đưa cho Ôn Yến.
Lúc cô đang ngơ ngác nhận lấy, cái tay của cậu ta nhanh chóng xoa đầu cô. Ôn Yến da trắng lên rất nhiều, rất thích hợp mặc màu đỏ. Váy có cổ áo được thêu hoạ tiết tỉ mỉ, đường may rất đẹp và chắc chắn, dây buộc ở eo tạo điểm nhấn, cổ xếp chéo nhẹ nhàng. Trên đầu cô đội một cái nón cùng màu, tinh thần phấn chấn vui vẻ nên nhiều hơn mấy phần xinh đẹp.
Này" Ôn Yến hồi thần, đánh rớt cái tay xuống. Ba người kia cũng lần lượt chúc mừng, kèm theo phong bao.
"Chị, ai tới thế" Thấy cô ở bên ngoài hơi lâu, Ôn Vĩ Kỳ lục đục đi ra, thấy bốn vị khách không mời mà tới, cậu ngạc nhiên "Mấy cậu tới đây làm gì?"
"Tới chơi với..." Lục Thiên Mạch định nói gì đó, nhưng lại rất nhanh đổi sang câu khác "Tới đây học bổ túc."
Ôn Yến nghe lời này, hai mắt sáng lên, vui vẻ mời họ vào bên trong "Được, được, mau vào nhà."
Bên trong được quét dọn vô cùng sạch sẽ. Ngoài cửa dán câu đối, treo lồng đèn giấy rực rỡ, vào trong lại có cảm giác ấm cúng của gia đình. Trên tường là ảnh lúc còn bé của hai chị em, từ lúc mới sinh đến lúc trưởng thành.
"Các cậu đến thật không đúng lúc, tụi tớ đang định đi chùa."
Người Trung Quốc thường đi chùa hay đền thờ để cầu may mắn vào dịp Tết. Họ sẽ thắp nhan và khấn nguyện.
"Đi chùa sao? Ý hay đó" Đang định cởi áo khoác, Lý Húc Dương lập tức mang vào "Tụi tớ cũng định đến đó xin xăm, cùng đi đi."
"Vậy cũng được" Ôn Yến tự mặc thêm một lớp áo khoác, lấy cái áo móc bên cạnh được Ôn Vĩ Kỳ, mang giày vào rồi theo mấy người kia ra ngoài.
"Tôi là ma, không đến nơi linh thiêng đó được, tôi sẽ ở lại đây giữ nhà" Tiểu Kiều đang chơi với quả cầu Bạch Bạch, rất rộng lượng vẫy tay"Đi chơi vui vẻ."
"Được."
Ôn Yến tạm biệt cô ta, khoá cửa nhà lại, theo chân mấy người họ bước xuống cầu thang.
Đầu năm mới có rất nhiều người đến chùa xin xăm và cầu nguyện. Nhóm của cô chờ rất lâu, hơn nửa tiếng mới xin được một quẻ xăm.
"Mình rút được Đại cát" Lục Thiên Mạch cười vui vẻ, đưa xăm ra phẩy phẩy trước mặt họ.
"Mình là tiểu cát" Lạc Tư Ngôn và Lục Thiên Hàng đồng thanh.
Vận may thật tốt, cô ngưỡng mộ nhìn bọn họ, rồi lại nhìn hai người Lý Húc Dương cùng Ôn Vĩ Kỳ.
Ôn Vĩ Kỳ không nói gì nhiều, đưa ra cái xăm đại cát.
"Mẹ nó, mình lại bóc trúng tiểu hung" Lý Húc Dương bĩu môi không vui "Ôn Tiểu Yến, cậu thế nào?"
"Mình á?" cô chỉ vào bản thân, tươi cười "Không có gì, có lẽ hơi xui nên bóc trúng đại hung. Cẩn thận một chút là được."
"Đừng để tâm quá, xăm không hẳn là đúng" Lục Thiên Hàng sợ cô lo lắng, nói vài câu trấn an.
"Mình không sao. Bên kia bán takoyaki, qua đó ăn đi" Cô chỉ về một quầy bán thức ăn bên đó không xa, vẫy vẫy tay, vội vàng chạy qua bên kia.
"Này, đợi một chút. Chạy chậm thôi, coi chừng ngã."
Lời phát ra từ miệng tiểu hung quả thật xui xẻo, Ôn Yến chạy chưa được bao nhiêu xa đã đụng trúng một người.
Cô xoa cái trán, mặt mày nhăn lại đầy đau đớn, vội vàng cúi thấp người xin lỗi đối phương "Xin lỗi, do tôi chạy vội quá."
"Không sao, không sao" Vị mỹ nữ xinh đẹp mặc hán phục màu đỏ tươi, càng thêm nổi bật làn da trắng ngần, vô cùng nổi bật trên con đường đi viến đông người qua lại. Mỹ nữ không so đo gì, cô vội vàng chào Ôn Yến một câu rồi chạy tới đằng trước.
Dưới tán cây, một nam nhân đang đứng chờ cô ấy. Khí thế trầm ổn cùng tự tin kia, chỉ tồn tại ở người đã được tôi luyện nhiều năm, nổi trội vô cùng.
Không nói đến cái khác, khuôn mặt đẹp trai của người kia có thể bỏ mấy nam nhân khác một chặng xa, không biết nếu so sánh với mấy người F4 thì như thế nào?
"Nhìn cái gì thế?" Lý Húc Dương đuổi kịp tới, kiểm tra toàn thân cô ban nãy đụng vào người ta có bị thương tổn gì không, xong mới ngước đầu lên nghi hoặc hỏi.
"Không có gì" Ôn Yến thu hồi tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.