Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường
Chương 60: Trốn cho kỹ vào
Thập Nhị Lai Quang
05/06/2022
Sáng hôm sau là ngày thi học kỳ một cuối cùng, Bách Thời sau khi thi xong và ra khỏi phòng thi thì lập tức nhớ đến lời hẹn của Hạ Trì ngày hôm qua hắn nói với Trục Kha là muốn gặp cậu ở trước cổng trường.
Bách Thời lấy điện thoại gọi cho Trục Kha: "Tôi thi xong rồi, cậu đến đón tôi đi."
"Tuân lệnh."
Bách Thời mỉm cười rồi cúp máy. Vì Bách Thời là người thi xong đầu tiên cho nên cậu mới được ra sớm, có lẽ giờ này Hạ Trì cũng chưa làm bài xong, tính theo quãng đường từ chỗ Trục Kha đến đây chắc cũng cỡ tầm hai mươi phút, lúc đó cũng vừa kịp hết thời gian làm bài.
Hy vọng rằng sẽ vừa khít với thời gian để Hạ Trì gặp Trục Kha.
Đáng lẽ ra Trục Kha hôm nay cũng phải đến trường, nhưng vì sáng nay bà ngoại Trục Kha không may bị bệnh nên Trục Kha mới thay ba mẹ đưa bà ngoại đến bệnh viện nên mới nghỉ học, vì vậy trong lúc bà ngoại đang ngủ, y liền phóng xe đến trường của Bách Thời.
Đứng đợi trước cổng trường, tiếng chuông báo hết giờ làm bài cuối cùng cũng đã kêu lên, từ xa, Bách Thời đã nhìn thấy rời khỏi phòng thi và sắp sửa xuống đây.
Thời cơ sắp đến rồi, nhưng sao Trục Kha vẫn chưa đến?
Trong lúc loay hoay nghĩ về Trục Kha, rốt cuộc thì một chiếc xe ô tô quen thuộc cũng đã xuất hiện ở đầu đường đang chạy về phía này.
Trục Kha tới rồi!
Đến nơi, Trục Kha xuống xe đi tới trước mặt Bách Thời, đem balo của Bách Thời vác lên vai mình: "Để tôi xách giúp cậu."
Bách Thời không vấn đề đưa balo cho Trục Kha.
Trục Kha nói tiếp: "Hôm nay thi cử thế nào?"
"Rất tốt, có lẽ lại đứng nhất trường nữa rồi."
Trục Kha lắc đầu cười chan hòa tươi tắn, nâng tay xoa đầu Bách Thời: "Cậu đúng là tự tin đến mức đáng ghét luôn đấy."
Bách Thời cũng cười lại: "Sao lại đáng ghét? Phải đáng yêu mới đúng chứ."
Rốt cuộc thì Hạ Trì đứng ở phía này cũng đã chứng kiến tất cả, hắn thấy Trục Kha và Bách Thời cười nói vui vẻ, hắn thấy hai người họ đụng chạm xoa đầu nhau trước cổng trường.
Hạ Trì siết tay thành nắm đấm, mái điên dâng lên não.
"Hôm nay dù sao thi cũng rất mệt, tôi ôm cậu một cái để lấy thêm năng lượng được không?" Bách Thời nói.
Trục Kha đương nhiên từ chối mấy cái phúc lợi thế, vội vã dang hai tay chào đón. Bách Thời ngay tức khắc ôm chầm lấy Trục Kha, dựa đầu lên vai y.
Hạ Trì không cam tâm, cấp tốc đi tới chỗ bọn họ, dứt điểm kéo Bách Thời ra khỏi tư thế ôm đó.
"Làm cái quái gì vậy? Không thấy xấu hổ sao? Giữa thanh thiên bạch nhật như vậy mà ôm cái gì, có điên không?" Hạ Trì cáu gắt bất mãn quát.
Mấy học sinh khác đi ngang qua cũng bị giọng của Hạ Trì làm cho giật mình, nhưng không ai dám nán lại nhiều chuyện, mắc công lại phải gánh chịu tai bay vạ gió.
Thấy Hạ Trì giữ chặt lấy bắp tay Bách Thời đếm hâm xanh nổi đầy tay, Trục Kha không nhịn mà lập tức kéo về: "Cậu đang làm Vĩnh Kiệt đau đấy."
Hạ Trì một lần nữa kéo Bách Thời giành lại: "Không phải chuyện của cậu. Tôi làm đau người của tôi thì có liên quan gì đến kinh tế nhà cậu."
"Người của cậu sao?" Trục Kha lại giành lấy Bách Thời, cười hừ với Hạ Trì: "Hỏi Vĩnh Kiệt xem, bây giờ cậu ấy là người của ai." Trục Kha từ đầu đã biết Bách Thời muốn thân cận với mình là muốn chọc tức Bách Thời, nhưng vậy thì sao, dù gì đi nữa đối phương cũng là người yêu của y.
Không đợi Hạ Trì hỏi, Bách Thời nói ngay: "Tôi không còn là người của cậu nữa."
"Gì?"
"Chúng ta chẳng phải ngay từ đầu đều là quan hệ đôi bên cùng có lợi, chỉ lợi dụng nhau thôi sao? Tôi với cậu không phải người yêu, cho dù tôi yêu cậu, cậu cũng yêu tôi, nhưng giữa chúng ta cũng chưa bao giờ là một cặp thật sự."
"Rồi?" Hạ Trì mất kiên nhẫn.
"Tôi chán cậu rồi. Tôi phát chán với cái tính cách của cậu. Bây giờ người tôi yêu, là Trục Kha. Tôi đã trở thành người yêu của Trục Kha từ hôm qua rồi."
Hạ Trì hít thở khó khăn, sự phẫn nộ đang dào dạt cuộn trào trong cơ thể: "Cậu dám phản kháng lại tôi sao? Cậu nghĩ cậu muốn chấm dứt là chấm dứt được ngay à?"
Trục Kha biết tính khí Hạ Trì điên loạn, lúc giận dữ khó có thể dùng lý trí phân biệt đúng sai. Sợ Hạ Trì lại làm tổn thương Bách Thời, Trục Kha kéo Bách Thời ra phía sau, bản thân thì bước lên một bước.
"Cậu tránh ra." Hạ Trì nghiến răng nghiến lợi nói.
Trục Kha không tránh, đáp lại: "Cậu quên lời hứa rồi sao? Nếu như trái tim Bách Thời hướng về ai, người kia phải tự động bỏ cuộc. Chính Vĩnh Kiệt là người mở miệng muốn tôi trở thành người yêu của cậu ấy trước, tôi không hề có một tác động nào lên Vĩnh Kiệt cả, bao nhiêu đó cũng đủ hiểu là cậu thực sự muốn ở cạnh tôi."
Bách Thời ở sau lưng Trục Kha vô thần theo dõi biểu cảm của Hạ Trì, cậu biết Hạ Trì đang căm phẫn đến nao lòng. Cậu biết, mình đã đi đúng hướng.
Hạ Trì căn chặt răng hàm, sau đó nói: "Tôi là người không giờ thích giữ lời hứa. Cậu chờ đi… " Nhìn sang Bách Thời: "Kẻ nào dám phản bội tôi, tôi sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết."
Bách Thời biết Hạ Trì đang ám chỉ mình chứ không phải Trục Kha. Cậu nhìn vào đôi mắt của Hạ Trì lúc này, thực sự là không khác gì dã thú đang ôm một mối hận.
Tuy có chút bất an, nhưng cậu vẫn cảm thấy xứng đáng. Nỗi đau của hắn đang gánh chịu, tuy nhức nhối, nhưng làm sao có thể so sánh được với những gì mà cậu đã trải qua lúc đó - lúc Hạ Trì nhẫn tâm chà đạp cậu, khiến cậu muốn rời bỏ thế gian này.
Hạ Trì nói tiếp: "Nếu không muốn sống trong khốn khổ, vậy thì Vĩnh Kiệt cậu, mau chóng trốn cho kỹ vào."
Dứt lời, Hạ Trì bỏ đi một mạch, không quay đầu nhìn lại.
Kể từ khi biết "Vĩnh Kiệt", hắn đã trải qua rất nhiều cột mốc.
Ví dụ như...
Lần đầu biết tương tư nhớ nhung một người là gì.
Lần đầu dám vứt bỏ sĩ diện mà đi theo đuổi một người nam nhân.
Lần đầu muốn thay đổi để trở nên dịu dàng hơn trong mắt người kia.
Lần đầu muốn hạ cái tôi của mình xuống để nuông chiều người mình thích.
Lần đầu biết ghen tuông là gì.
Lần đầu đánh nhau với người bạn chí cốt của mình để giành giật một ai đó.
Nhưng đến tận cùng, hắn bị người đó phản bội, cục hận này, hắn sẽ mãi khắc ghi.
Bách Thời lấy điện thoại gọi cho Trục Kha: "Tôi thi xong rồi, cậu đến đón tôi đi."
"Tuân lệnh."
Bách Thời mỉm cười rồi cúp máy. Vì Bách Thời là người thi xong đầu tiên cho nên cậu mới được ra sớm, có lẽ giờ này Hạ Trì cũng chưa làm bài xong, tính theo quãng đường từ chỗ Trục Kha đến đây chắc cũng cỡ tầm hai mươi phút, lúc đó cũng vừa kịp hết thời gian làm bài.
Hy vọng rằng sẽ vừa khít với thời gian để Hạ Trì gặp Trục Kha.
Đáng lẽ ra Trục Kha hôm nay cũng phải đến trường, nhưng vì sáng nay bà ngoại Trục Kha không may bị bệnh nên Trục Kha mới thay ba mẹ đưa bà ngoại đến bệnh viện nên mới nghỉ học, vì vậy trong lúc bà ngoại đang ngủ, y liền phóng xe đến trường của Bách Thời.
Đứng đợi trước cổng trường, tiếng chuông báo hết giờ làm bài cuối cùng cũng đã kêu lên, từ xa, Bách Thời đã nhìn thấy rời khỏi phòng thi và sắp sửa xuống đây.
Thời cơ sắp đến rồi, nhưng sao Trục Kha vẫn chưa đến?
Trong lúc loay hoay nghĩ về Trục Kha, rốt cuộc thì một chiếc xe ô tô quen thuộc cũng đã xuất hiện ở đầu đường đang chạy về phía này.
Trục Kha tới rồi!
Đến nơi, Trục Kha xuống xe đi tới trước mặt Bách Thời, đem balo của Bách Thời vác lên vai mình: "Để tôi xách giúp cậu."
Bách Thời không vấn đề đưa balo cho Trục Kha.
Trục Kha nói tiếp: "Hôm nay thi cử thế nào?"
"Rất tốt, có lẽ lại đứng nhất trường nữa rồi."
Trục Kha lắc đầu cười chan hòa tươi tắn, nâng tay xoa đầu Bách Thời: "Cậu đúng là tự tin đến mức đáng ghét luôn đấy."
Bách Thời cũng cười lại: "Sao lại đáng ghét? Phải đáng yêu mới đúng chứ."
Rốt cuộc thì Hạ Trì đứng ở phía này cũng đã chứng kiến tất cả, hắn thấy Trục Kha và Bách Thời cười nói vui vẻ, hắn thấy hai người họ đụng chạm xoa đầu nhau trước cổng trường.
Hạ Trì siết tay thành nắm đấm, mái điên dâng lên não.
"Hôm nay dù sao thi cũng rất mệt, tôi ôm cậu một cái để lấy thêm năng lượng được không?" Bách Thời nói.
Trục Kha đương nhiên từ chối mấy cái phúc lợi thế, vội vã dang hai tay chào đón. Bách Thời ngay tức khắc ôm chầm lấy Trục Kha, dựa đầu lên vai y.
Hạ Trì không cam tâm, cấp tốc đi tới chỗ bọn họ, dứt điểm kéo Bách Thời ra khỏi tư thế ôm đó.
"Làm cái quái gì vậy? Không thấy xấu hổ sao? Giữa thanh thiên bạch nhật như vậy mà ôm cái gì, có điên không?" Hạ Trì cáu gắt bất mãn quát.
Mấy học sinh khác đi ngang qua cũng bị giọng của Hạ Trì làm cho giật mình, nhưng không ai dám nán lại nhiều chuyện, mắc công lại phải gánh chịu tai bay vạ gió.
Thấy Hạ Trì giữ chặt lấy bắp tay Bách Thời đếm hâm xanh nổi đầy tay, Trục Kha không nhịn mà lập tức kéo về: "Cậu đang làm Vĩnh Kiệt đau đấy."
Hạ Trì một lần nữa kéo Bách Thời giành lại: "Không phải chuyện của cậu. Tôi làm đau người của tôi thì có liên quan gì đến kinh tế nhà cậu."
"Người của cậu sao?" Trục Kha lại giành lấy Bách Thời, cười hừ với Hạ Trì: "Hỏi Vĩnh Kiệt xem, bây giờ cậu ấy là người của ai." Trục Kha từ đầu đã biết Bách Thời muốn thân cận với mình là muốn chọc tức Bách Thời, nhưng vậy thì sao, dù gì đi nữa đối phương cũng là người yêu của y.
Không đợi Hạ Trì hỏi, Bách Thời nói ngay: "Tôi không còn là người của cậu nữa."
"Gì?"
"Chúng ta chẳng phải ngay từ đầu đều là quan hệ đôi bên cùng có lợi, chỉ lợi dụng nhau thôi sao? Tôi với cậu không phải người yêu, cho dù tôi yêu cậu, cậu cũng yêu tôi, nhưng giữa chúng ta cũng chưa bao giờ là một cặp thật sự."
"Rồi?" Hạ Trì mất kiên nhẫn.
"Tôi chán cậu rồi. Tôi phát chán với cái tính cách của cậu. Bây giờ người tôi yêu, là Trục Kha. Tôi đã trở thành người yêu của Trục Kha từ hôm qua rồi."
Hạ Trì hít thở khó khăn, sự phẫn nộ đang dào dạt cuộn trào trong cơ thể: "Cậu dám phản kháng lại tôi sao? Cậu nghĩ cậu muốn chấm dứt là chấm dứt được ngay à?"
Trục Kha biết tính khí Hạ Trì điên loạn, lúc giận dữ khó có thể dùng lý trí phân biệt đúng sai. Sợ Hạ Trì lại làm tổn thương Bách Thời, Trục Kha kéo Bách Thời ra phía sau, bản thân thì bước lên một bước.
"Cậu tránh ra." Hạ Trì nghiến răng nghiến lợi nói.
Trục Kha không tránh, đáp lại: "Cậu quên lời hứa rồi sao? Nếu như trái tim Bách Thời hướng về ai, người kia phải tự động bỏ cuộc. Chính Vĩnh Kiệt là người mở miệng muốn tôi trở thành người yêu của cậu ấy trước, tôi không hề có một tác động nào lên Vĩnh Kiệt cả, bao nhiêu đó cũng đủ hiểu là cậu thực sự muốn ở cạnh tôi."
Bách Thời ở sau lưng Trục Kha vô thần theo dõi biểu cảm của Hạ Trì, cậu biết Hạ Trì đang căm phẫn đến nao lòng. Cậu biết, mình đã đi đúng hướng.
Hạ Trì căn chặt răng hàm, sau đó nói: "Tôi là người không giờ thích giữ lời hứa. Cậu chờ đi… " Nhìn sang Bách Thời: "Kẻ nào dám phản bội tôi, tôi sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết."
Bách Thời biết Hạ Trì đang ám chỉ mình chứ không phải Trục Kha. Cậu nhìn vào đôi mắt của Hạ Trì lúc này, thực sự là không khác gì dã thú đang ôm một mối hận.
Tuy có chút bất an, nhưng cậu vẫn cảm thấy xứng đáng. Nỗi đau của hắn đang gánh chịu, tuy nhức nhối, nhưng làm sao có thể so sánh được với những gì mà cậu đã trải qua lúc đó - lúc Hạ Trì nhẫn tâm chà đạp cậu, khiến cậu muốn rời bỏ thế gian này.
Hạ Trì nói tiếp: "Nếu không muốn sống trong khốn khổ, vậy thì Vĩnh Kiệt cậu, mau chóng trốn cho kỹ vào."
Dứt lời, Hạ Trì bỏ đi một mạch, không quay đầu nhìn lại.
Kể từ khi biết "Vĩnh Kiệt", hắn đã trải qua rất nhiều cột mốc.
Ví dụ như...
Lần đầu biết tương tư nhớ nhung một người là gì.
Lần đầu dám vứt bỏ sĩ diện mà đi theo đuổi một người nam nhân.
Lần đầu muốn thay đổi để trở nên dịu dàng hơn trong mắt người kia.
Lần đầu muốn hạ cái tôi của mình xuống để nuông chiều người mình thích.
Lần đầu biết ghen tuông là gì.
Lần đầu đánh nhau với người bạn chí cốt của mình để giành giật một ai đó.
Nhưng đến tận cùng, hắn bị người đó phản bội, cục hận này, hắn sẽ mãi khắc ghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.