Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi
Chương 24: Có phải cậu cũng hơi cong không?
Long Thất
26/06/2020
Edit: Hyukie Lee
Nhìn không thấy?
Ừ đúng là không thấy thật!
Kiều Thiều cứng đờ, lại nói: “Tôi đọc cho mà nghe.”
Y lật tờ giấy xin phép ra, nghiêm túc đọc: “Đơn xin nghỉ, Kiều Thiều năm nhất ban nhất, bạn cùng lớp Hạ Thâm, xin…”
Kiều Thiều cẩn thận đọc hết.
Đọc xong, một đôi mắt trông mong nhìn lên Lâu Kiêu: “Nghe chưa?”
Nhìn không thấy cũng có thể nghe được đi, Kiều Thiều đọc rất rõ ràng, chỉ cần thính lực không có vấn đề chắc chắn sẽ nghe hiểu được!
Ai ngờ…
Giáo bá còn là một giáo bá thận trọng, chỉ nghe hắn nói: “Trăm nghe không bằng mắt thấy.”
Ngụ ý chính là, những thứ ta nhìn không thấy đều là giả, ai quan tâm mi đọc cái gì.
Kiều Thiều: “???”
Hạ Thâm không chút khách khí mà cười ra tiếng.
Kiều Thiều quay đầu lại nhìn hắn – Còn cười được!
Hạ Thâm rén lại: “Được rồi, tôi ôm cậu trèo tường cũng không sao.”
Chẳng lẽ không giải thích liền buông xuôi?
Nhặt chút cốt khí còn sót lại lên dùm cái được không?
Lâu Kiêu trèo tường ra cũng không phải để nói chuyện phiếm với bọn họ, hắn khoát tay nói: “Hai người tiếp tục, tôi đi đây.”
Nói xong cũng không chờ Kiều Thiều trả lời, chân dài sải bước, chớp mắt đã đi năm sáu mét.
Kiều Thiều há há mồm, đành thôi…
Hạ Thâm vỗ vỗ nhóc con, dỗ dành: “Đừng giận, không đánh thức được người giả ngủ.”
Thật ra Kiều Thiều cũng biết Lâu Kiêu chỉ đùa thôi, không nên tưởng thật.
“Lâu Kiêu bị cận thị nghiêm trọng vậy sao không đeo mắt kính đi!” Kiều Thiều tức giận: “Dù không đeo gọng thì cũng phải đeo sát tròng chứ.”
Nhất định một hai phải làm tên mù!
Hạ Thâm giải thích: “Mắt cậu ta rất mẫn cảm, đeo kính sát tròng dễ nhiễm trùng.”
“Vậy sao…” Kiều Thiều đã hiểu, sau lại hỏi: “Gọng kính xấu vậy hả, thà làm một thằng mù cũng không bỏ được khốc huyễn cuồng bá duệ?”
Kiều Thiều không hiểu.
Hạ Thâm dừng lại, nói rằng: “Vì cậu ta không cần.”
Kiều Thiều ngửa đầu nhìn hắn: “Hả?”
Hạ Thâm nói: “Vì không có gì muốn nhìn.”
Kiều Thiều ngẩn người.
Hạ Thâm đỡ y: “Đi, muộn nữa coi chừng bác sĩ nghỉ làm bây giờ.”
“Ừm…” Kiều Thiều không hỏi nhiều nữa, đi theo Hạ Thâm đến bệnh viện Trung ương.
Lâu Kiêu có gì không muốn nhìn sao?
Luôn cảm thấy không chỉ là chuyện học.
Bệnh viện Trung ương cách trường học rất gần, quẹo một cái đã tới cổng sau bệnh viện.
Hai người đi cổng sau vào, đi qua mấy tòa nhà mới tới chỗ khám bệnh.
Lúc này có rất ít người, nhưng vẫn phải xếp hàng.
Hạ Thâm nói với Kiều Thiều: “Ở đây chờ đi.”
Kiều Thiều gật gật đầu, có chút ngạc nhiên nhìn trái nhìn phải.
Y chưa từng đến bệnh viện công lần nào cả.
Từ nhỏ tới lớn không bệnh không hoạn, bị cảm mạo cũng có bác sĩ gia đình chăm sóc, về phần kiểm tra sức khỏe gì đó đều đến nơi chuyên môn làm kiểm tra định kì..
Bộ dáng này của Kiều Thiều hoàn toàn thu vào mắt Hạ Thâm.
Hạ Thâm lấy số sau đó nói với người nọ: “Đi thôi, hên mà không có ai, vào khám luôn.”
Kiều Thiều ngây thơ gật đầu.
Hạ Thâm nhịn không được hỏi y: “Chưa từng tới bệnh viện à?”
Kiều Thiều thành thật đáp: “Chưa…”
Hạ Thâm an ủi: “Chưa từng tới là tốt, chứng minh cơ thể khỏe mạnh.”
Kiều Thiều cũng hiểu : “Đúng, đây cũng không phải nơi được hoan nghênh lắm.”
Kết quả kiểm tra không có gì đáng lo, nhưng đề nghị chụp ảnh xem tình huống cụ thể.
Chụp ảnh là phải nộp phí, Hạ Thâm từ khu thu phí trở về, Kiều Thiều liền hỏi : “Bao nhiêu tiền vậy ?”
Hạ Thâm nói : “Mười sáu.” Thật ra là một trăm sáu.
Kiều Thiều thở nhẹ ra một cách rõ ràng : “Lát nữa tôi trả lại cho.”
Thấy bộ dáng người kia như vậy, Hạ Thâm càng đau lòng, tên nhóc này đúng là chưa bao giờ tới bệnh viện thật, đến giá thị trường cơ bản cũng không biết.
Khoa ngoại nằm ở lầu hai, cửa thang lầu đối diện khu khám bệnh nhi đồng, dù là thời điểm sắp tan tầm nhưng nơi đó vẫn đầy ắp người.
Có âm thanh của mẹ dỗ dành đứa nhỏ, có ba lo lắng, thậm chí còn có ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại…
Một đứa bé bị bệnh, một nhà cao thấp đều lo lắng.
Nhưng đồng dạng là trẻ con, cũng đồng dạng bị sốt, nhưng có người chưa bao giờ đến bệnh viện cấp ba thế này.
Ví dụ như Kiều Thiều.
Y và Hạ Thâm chụp hình xong, bác sĩ nói với hai người : “Một tiếng sau lại lấy kết quả.”
Vẻ mặt Kiều Thiều kinh ngạc : “Còn phải chờ một giờ nữa á?”
Hạ Thâm nói : “Đi ăn cơm tối thôi, cũng vừa lúc.”
Kiều Thiều nhíu mày : “Tôi muốn về quán cơm ăn.”
Nếu để dì Ngô biết được mình ăn cơm ở ngoài quán không biết tên, bà có thể lải nhải đến lỗ tai mọc kén…
Hạ Thâm nói : “Tôi dẫn cậu đi cọ cơm.”
Kiều Thiều không hiểu : “?”
Hạ Thâm vừa lấy di động ra vừa nói : “Lão Lâu không thiếu tiền, ăn chực thôi.”
“Hả ?” Kiều Thiều nói : “Nhưng mà…”
Hạ Thâm chọt vài chữ xong liền nói : “Nếu cậu thấy băn khoăn thì có thể làm bài tập giúp cậu ta.”
Vậy, như vậy sao !
Chân tâm Kiều Thiều vẫn chưa biết đến thế giới của những người học dở !
Bất quá y cũng không ghét Lâu Kiêu, ăn cơm chung cũng được, bây giờ chưa có dịp trả ân nhưng sau này thì có.
Lâu Kiêu hỏi ở đâu, Hạ Thâm thấp giọng nói : “Ở Tam Tương.”
Hạ Thâm lại gõ một hàng chữ : “Không có người ngoài chứ, đừng hù con nhà tôi.”
Lâu Kiêu cũng đánh chữ gửi qua : “Có một mình.”
Hạ Thâm : “Đi, lần sau tôi mời.”
Lâu Kiêu trả lời : “Cậu cứ tiết kiệm đi.”
Hạ Thâm : “Như muối bỏ biển, không có ý nghĩa.”
Tam Tương là tiệm cơm duy nhất ngoài nhà ăn trong Đông Cao, vì rất gần, đồ ăn cũng ngon nên được rất nhiều học sinh ủng hộ.
Ăn cơm bình thường có thể ngồi ở lầu một, ăn riêng thì lên lầu hai.
Đương nhiên là giáo bá ở trên lầu hai.
Khi Hạ Thâm và Kiều Thiều đến, hắn đã gọi món, trên bàn đặt sáu món mặn hai món canh.
Kiều Thiều mở miệng chính là : “Chúng ta có ăn hết không thế?”
Lâu Kiêu dựa lên ghế nói : “Hai người không tới thì ăn không hết.”
Kiều Thiều oán thầm trong lòng : Ai mượn kêu cho nhiều vô!
Có điều, Kiều Thiều nhớ đến ông ngoại nhà mình luôn “Mãn hán toàn tịch”…
Mãn hán toàn tịch : là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
Thôi, ăn cơm thôi, mỗi người đều có sở thích riêng.
Hạ Thâm nói với hắn : “Đừng có buồn, ăn không hết thì bỏ bịch đem về.”
Bỏ bịch?
Ánh mắt Kiều Thiều sáng lên, nhớ tới Trần Tố.
Chắc Trần Tố không chê đâu, y sẽ chọn một ít món không động đũa mang về, chắc cậu ta sẽ rất vui.
Dù là tiệm cơm bình thường nhưng cũng ngon hơn quán cơm ba đồng rất nhiều.
“Dư lại có thể đem về không ?” Kiều Thiều hỏi ý kiến Lâu Kiêu.
Giáo bá không hề gì : “Tùy tiện.”
Kiều Thiều ăn cơm chiều rất ngon, tuy đầy đầu đều là mấy lời của dì Ngô quẩn quanh như là : “Thiếu gia, ăn đồ ở ngoài sẽ bị tiêu chảy đó”, nhưng tâm tình y rất tốt, khẩu vị rất ngon, ăn gì cũng thích.
Hương vị món ăn, đã bao lâu rồi không được nếm thử.
Ăn uống no đủ, Kiều Thiều mỹ tư tư mà bỏ bịch đem về.
Lâu Kiêu hút thuốc phía sau, Hạ Thâm đè giọng nói với hắn : “Có phải cậu ấy rất đáng yêu không ?”
Lâu Kiêu phun một vòng khói, nghĩ thầm : Có phải cậu cũng hơi cong rồi không ?
Kiều Thiều và Hạ Thâm trở lại bệnh viện, vẫn chưa có ảnh.
Kiều Thiều không đem điên thoại, y nói với Hạ Thâm : “Có thể cho tôi mượn điện thoại được không ?”
Hạ Thâm móc từ túi tiền ra đưa cho y : “Mật khẩu là 0101.”
Kiều Thiều hết chỗ nói : «… Có cái mật khẩu nào dễ hơn nữa không trời?”
Hạ Thâm hỏi lại : “Không phải mọi người đều lấy sinh nhật làm mật khẩu sao ?”
Nhưng vấn đề là sinh nhật cậu rất đơn giản được chưa !
Thôi được rồi, Kiều Thiều 0202 cũng không có tư cách để chỉ trích người ta.
Kiều Thiều muốn xem phản ứng của mọi người khi video được công bố, cho nên mở điện thoại ra, vào diễn đàn.
Y mang đầy lòng chờ mong mà xem, nhưng nhìn thấy lại hoàn toàn khác với tưởng tượng.
Dưới video có mấy chục cái bình luận, mấy cái đầu còn rất bình thường, đều nói đổ oan Trần Tố…
Nhưng càng về sau càng thay đổi, thế mà lại moi móc chuyện Trần Tố nhặt rác.
Có một lời bình luận rất ác độc – Trần Tố nghèo vậy còn đến trường làm gì, về nhà lụm rác đi !
Kiều Thiều nhìn chằm chằm màn hình, tức giận đến tay phát run.
Hạ Thâm : “Sao thế ?”
Hắn lấy điện thoại lại, liếc mắt một cái liền xem hết tất cả bình luận.
Kiều Thiều cắn môi dưới : “… Qúa đáng !”
Hạ Thâm không nói gì, cúi đầu bấm chữ.
Cùng lúc đó, toàn bộ diễn đàn năm nhất nổ tung.
“Đù mé ! Tụi bây có thấy trên forum không !”
“Hạ thần nói chuyện kìa, là QQ của Hạ thần đó không nhầm đâu !”
“Cậu ấy nói gì !”
Những người đang cầm điện thoại đều sôi nổi vào diễn đàn, thấy được câu trả lời của phần bình luận.
Giếng không nắp : Trần Tố nghèo vậy còn đến trường làm gì, về nhà lụm rác đi !
Hạ Thâm trả lời Giếng không nắp : Cút.
Nhìn không thấy?
Ừ đúng là không thấy thật!
Kiều Thiều cứng đờ, lại nói: “Tôi đọc cho mà nghe.”
Y lật tờ giấy xin phép ra, nghiêm túc đọc: “Đơn xin nghỉ, Kiều Thiều năm nhất ban nhất, bạn cùng lớp Hạ Thâm, xin…”
Kiều Thiều cẩn thận đọc hết.
Đọc xong, một đôi mắt trông mong nhìn lên Lâu Kiêu: “Nghe chưa?”
Nhìn không thấy cũng có thể nghe được đi, Kiều Thiều đọc rất rõ ràng, chỉ cần thính lực không có vấn đề chắc chắn sẽ nghe hiểu được!
Ai ngờ…
Giáo bá còn là một giáo bá thận trọng, chỉ nghe hắn nói: “Trăm nghe không bằng mắt thấy.”
Ngụ ý chính là, những thứ ta nhìn không thấy đều là giả, ai quan tâm mi đọc cái gì.
Kiều Thiều: “???”
Hạ Thâm không chút khách khí mà cười ra tiếng.
Kiều Thiều quay đầu lại nhìn hắn – Còn cười được!
Hạ Thâm rén lại: “Được rồi, tôi ôm cậu trèo tường cũng không sao.”
Chẳng lẽ không giải thích liền buông xuôi?
Nhặt chút cốt khí còn sót lại lên dùm cái được không?
Lâu Kiêu trèo tường ra cũng không phải để nói chuyện phiếm với bọn họ, hắn khoát tay nói: “Hai người tiếp tục, tôi đi đây.”
Nói xong cũng không chờ Kiều Thiều trả lời, chân dài sải bước, chớp mắt đã đi năm sáu mét.
Kiều Thiều há há mồm, đành thôi…
Hạ Thâm vỗ vỗ nhóc con, dỗ dành: “Đừng giận, không đánh thức được người giả ngủ.”
Thật ra Kiều Thiều cũng biết Lâu Kiêu chỉ đùa thôi, không nên tưởng thật.
“Lâu Kiêu bị cận thị nghiêm trọng vậy sao không đeo mắt kính đi!” Kiều Thiều tức giận: “Dù không đeo gọng thì cũng phải đeo sát tròng chứ.”
Nhất định một hai phải làm tên mù!
Hạ Thâm giải thích: “Mắt cậu ta rất mẫn cảm, đeo kính sát tròng dễ nhiễm trùng.”
“Vậy sao…” Kiều Thiều đã hiểu, sau lại hỏi: “Gọng kính xấu vậy hả, thà làm một thằng mù cũng không bỏ được khốc huyễn cuồng bá duệ?”
Kiều Thiều không hiểu.
Hạ Thâm dừng lại, nói rằng: “Vì cậu ta không cần.”
Kiều Thiều ngửa đầu nhìn hắn: “Hả?”
Hạ Thâm nói: “Vì không có gì muốn nhìn.”
Kiều Thiều ngẩn người.
Hạ Thâm đỡ y: “Đi, muộn nữa coi chừng bác sĩ nghỉ làm bây giờ.”
“Ừm…” Kiều Thiều không hỏi nhiều nữa, đi theo Hạ Thâm đến bệnh viện Trung ương.
Lâu Kiêu có gì không muốn nhìn sao?
Luôn cảm thấy không chỉ là chuyện học.
Bệnh viện Trung ương cách trường học rất gần, quẹo một cái đã tới cổng sau bệnh viện.
Hai người đi cổng sau vào, đi qua mấy tòa nhà mới tới chỗ khám bệnh.
Lúc này có rất ít người, nhưng vẫn phải xếp hàng.
Hạ Thâm nói với Kiều Thiều: “Ở đây chờ đi.”
Kiều Thiều gật gật đầu, có chút ngạc nhiên nhìn trái nhìn phải.
Y chưa từng đến bệnh viện công lần nào cả.
Từ nhỏ tới lớn không bệnh không hoạn, bị cảm mạo cũng có bác sĩ gia đình chăm sóc, về phần kiểm tra sức khỏe gì đó đều đến nơi chuyên môn làm kiểm tra định kì..
Bộ dáng này của Kiều Thiều hoàn toàn thu vào mắt Hạ Thâm.
Hạ Thâm lấy số sau đó nói với người nọ: “Đi thôi, hên mà không có ai, vào khám luôn.”
Kiều Thiều ngây thơ gật đầu.
Hạ Thâm nhịn không được hỏi y: “Chưa từng tới bệnh viện à?”
Kiều Thiều thành thật đáp: “Chưa…”
Hạ Thâm an ủi: “Chưa từng tới là tốt, chứng minh cơ thể khỏe mạnh.”
Kiều Thiều cũng hiểu : “Đúng, đây cũng không phải nơi được hoan nghênh lắm.”
Kết quả kiểm tra không có gì đáng lo, nhưng đề nghị chụp ảnh xem tình huống cụ thể.
Chụp ảnh là phải nộp phí, Hạ Thâm từ khu thu phí trở về, Kiều Thiều liền hỏi : “Bao nhiêu tiền vậy ?”
Hạ Thâm nói : “Mười sáu.” Thật ra là một trăm sáu.
Kiều Thiều thở nhẹ ra một cách rõ ràng : “Lát nữa tôi trả lại cho.”
Thấy bộ dáng người kia như vậy, Hạ Thâm càng đau lòng, tên nhóc này đúng là chưa bao giờ tới bệnh viện thật, đến giá thị trường cơ bản cũng không biết.
Khoa ngoại nằm ở lầu hai, cửa thang lầu đối diện khu khám bệnh nhi đồng, dù là thời điểm sắp tan tầm nhưng nơi đó vẫn đầy ắp người.
Có âm thanh của mẹ dỗ dành đứa nhỏ, có ba lo lắng, thậm chí còn có ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại…
Một đứa bé bị bệnh, một nhà cao thấp đều lo lắng.
Nhưng đồng dạng là trẻ con, cũng đồng dạng bị sốt, nhưng có người chưa bao giờ đến bệnh viện cấp ba thế này.
Ví dụ như Kiều Thiều.
Y và Hạ Thâm chụp hình xong, bác sĩ nói với hai người : “Một tiếng sau lại lấy kết quả.”
Vẻ mặt Kiều Thiều kinh ngạc : “Còn phải chờ một giờ nữa á?”
Hạ Thâm nói : “Đi ăn cơm tối thôi, cũng vừa lúc.”
Kiều Thiều nhíu mày : “Tôi muốn về quán cơm ăn.”
Nếu để dì Ngô biết được mình ăn cơm ở ngoài quán không biết tên, bà có thể lải nhải đến lỗ tai mọc kén…
Hạ Thâm nói : “Tôi dẫn cậu đi cọ cơm.”
Kiều Thiều không hiểu : “?”
Hạ Thâm vừa lấy di động ra vừa nói : “Lão Lâu không thiếu tiền, ăn chực thôi.”
“Hả ?” Kiều Thiều nói : “Nhưng mà…”
Hạ Thâm chọt vài chữ xong liền nói : “Nếu cậu thấy băn khoăn thì có thể làm bài tập giúp cậu ta.”
Vậy, như vậy sao !
Chân tâm Kiều Thiều vẫn chưa biết đến thế giới của những người học dở !
Bất quá y cũng không ghét Lâu Kiêu, ăn cơm chung cũng được, bây giờ chưa có dịp trả ân nhưng sau này thì có.
Lâu Kiêu hỏi ở đâu, Hạ Thâm thấp giọng nói : “Ở Tam Tương.”
Hạ Thâm lại gõ một hàng chữ : “Không có người ngoài chứ, đừng hù con nhà tôi.”
Lâu Kiêu cũng đánh chữ gửi qua : “Có một mình.”
Hạ Thâm : “Đi, lần sau tôi mời.”
Lâu Kiêu trả lời : “Cậu cứ tiết kiệm đi.”
Hạ Thâm : “Như muối bỏ biển, không có ý nghĩa.”
Tam Tương là tiệm cơm duy nhất ngoài nhà ăn trong Đông Cao, vì rất gần, đồ ăn cũng ngon nên được rất nhiều học sinh ủng hộ.
Ăn cơm bình thường có thể ngồi ở lầu một, ăn riêng thì lên lầu hai.
Đương nhiên là giáo bá ở trên lầu hai.
Khi Hạ Thâm và Kiều Thiều đến, hắn đã gọi món, trên bàn đặt sáu món mặn hai món canh.
Kiều Thiều mở miệng chính là : “Chúng ta có ăn hết không thế?”
Lâu Kiêu dựa lên ghế nói : “Hai người không tới thì ăn không hết.”
Kiều Thiều oán thầm trong lòng : Ai mượn kêu cho nhiều vô!
Có điều, Kiều Thiều nhớ đến ông ngoại nhà mình luôn “Mãn hán toàn tịch”…
Mãn hán toàn tịch : là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
Thôi, ăn cơm thôi, mỗi người đều có sở thích riêng.
Hạ Thâm nói với hắn : “Đừng có buồn, ăn không hết thì bỏ bịch đem về.”
Bỏ bịch?
Ánh mắt Kiều Thiều sáng lên, nhớ tới Trần Tố.
Chắc Trần Tố không chê đâu, y sẽ chọn một ít món không động đũa mang về, chắc cậu ta sẽ rất vui.
Dù là tiệm cơm bình thường nhưng cũng ngon hơn quán cơm ba đồng rất nhiều.
“Dư lại có thể đem về không ?” Kiều Thiều hỏi ý kiến Lâu Kiêu.
Giáo bá không hề gì : “Tùy tiện.”
Kiều Thiều ăn cơm chiều rất ngon, tuy đầy đầu đều là mấy lời của dì Ngô quẩn quanh như là : “Thiếu gia, ăn đồ ở ngoài sẽ bị tiêu chảy đó”, nhưng tâm tình y rất tốt, khẩu vị rất ngon, ăn gì cũng thích.
Hương vị món ăn, đã bao lâu rồi không được nếm thử.
Ăn uống no đủ, Kiều Thiều mỹ tư tư mà bỏ bịch đem về.
Lâu Kiêu hút thuốc phía sau, Hạ Thâm đè giọng nói với hắn : “Có phải cậu ấy rất đáng yêu không ?”
Lâu Kiêu phun một vòng khói, nghĩ thầm : Có phải cậu cũng hơi cong rồi không ?
Kiều Thiều và Hạ Thâm trở lại bệnh viện, vẫn chưa có ảnh.
Kiều Thiều không đem điên thoại, y nói với Hạ Thâm : “Có thể cho tôi mượn điện thoại được không ?”
Hạ Thâm móc từ túi tiền ra đưa cho y : “Mật khẩu là 0101.”
Kiều Thiều hết chỗ nói : «… Có cái mật khẩu nào dễ hơn nữa không trời?”
Hạ Thâm hỏi lại : “Không phải mọi người đều lấy sinh nhật làm mật khẩu sao ?”
Nhưng vấn đề là sinh nhật cậu rất đơn giản được chưa !
Thôi được rồi, Kiều Thiều 0202 cũng không có tư cách để chỉ trích người ta.
Kiều Thiều muốn xem phản ứng của mọi người khi video được công bố, cho nên mở điện thoại ra, vào diễn đàn.
Y mang đầy lòng chờ mong mà xem, nhưng nhìn thấy lại hoàn toàn khác với tưởng tượng.
Dưới video có mấy chục cái bình luận, mấy cái đầu còn rất bình thường, đều nói đổ oan Trần Tố…
Nhưng càng về sau càng thay đổi, thế mà lại moi móc chuyện Trần Tố nhặt rác.
Có một lời bình luận rất ác độc – Trần Tố nghèo vậy còn đến trường làm gì, về nhà lụm rác đi !
Kiều Thiều nhìn chằm chằm màn hình, tức giận đến tay phát run.
Hạ Thâm : “Sao thế ?”
Hắn lấy điện thoại lại, liếc mắt một cái liền xem hết tất cả bình luận.
Kiều Thiều cắn môi dưới : “… Qúa đáng !”
Hạ Thâm không nói gì, cúi đầu bấm chữ.
Cùng lúc đó, toàn bộ diễn đàn năm nhất nổ tung.
“Đù mé ! Tụi bây có thấy trên forum không !”
“Hạ thần nói chuyện kìa, là QQ của Hạ thần đó không nhầm đâu !”
“Cậu ấy nói gì !”
Những người đang cầm điện thoại đều sôi nổi vào diễn đàn, thấy được câu trả lời của phần bình luận.
Giếng không nắp : Trần Tố nghèo vậy còn đến trường làm gì, về nhà lụm rác đi !
Hạ Thâm trả lời Giếng không nắp : Cút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.