Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 80: Gặp được cậu thật tốt

Long Thất

26/06/2020

Edit: Hyukie Lee

Nói xong Kiều Thiều liền không ngẩng đầu lên nổi, sao lại nói lời trong lòng ra mất thế này!

Mãi một hồi lâu cũng không nghe Hạ Thâm nói chuyện, len lén ngẩng đầu lên, vừa nhìn…

Trong con ngươi của Hạ Thâm phảng phất có ngọn lửa: “Tôi muốn hôn cậu.”

Kiều Thiều: “!”

Không chờ y trả lời, Hạ Thâm đã gục đầu xuống.

Kiều Thiều vội vàng đưa tay lên, cách tại bờ môi hai người.

Hạ Thâm hơi giật mình, nhẹ nhàng chạm vài lòng bàn tay người nọ.

Nhưng dù vậy Kiều Thiều cũng đỏ mặt, bàn tay như bị cái bàn ủi nóng ủi lên.

Hạ Thâm nói: “Chờ một lát, tôi trở lại liền.”

Kiều Thiều gật gật đầu.

Kiều Thiều rửa mặt, vừa nhấc đầu lên liền thấy được mình trong gương.

Đây không phải là người, đây là một con tôm siêu cay!

Y rửa mặt, súc súc miệng, ra khỏi toilet.

Trên bàn vẫn còn bữa sáng 150 điểm mà Hạ Thâm vất vả làm ra, nhưng y không dám đụng vào. Là y đắc ý vênh váo, hai ngày không ăn cơm còn dám ăn đồ dầu mỡ.

Nhưng mà bữa sáng này Kiều Thiều đã nhớ rất lâu, mỗi lần ăn cơm đều nhớ.

Chốc lát sau Hạ Thâm liền trở lại, hắn xuống lầu mua một một phần cháo trắng và canh.

Lâu không ăn gì, dạ dày cần một chút giảm xóc, cháo trắng canh gà là lựa chọn tốt nhất, vì thời gian có hạn, Hạ Thâm cũng không muốn để Kiều Thiều bị đói, cho nên liền chạy xuống lầu mua.

Kiều Thiều vừa thấy người trở về liền nói: “Vừa nãy không phải tôi từ chối cậu.”

Đầy lòng Hạ Thâm đều là đứa nhóc đã hai ngày không ăn cơm, đau lòng không thôi, thình lình một câu khiến hắn không kịp phản ứng: “Ửm?”

Kiều Thiều ngại ngùng: “Không phải tôi không muốn cậu hôn, nhưng lúc nãy tôi chưa súc miệng…”

Y vừa mới ói xong, Hạ Thâm không chê nhưng bản thân y cũng ghét bỏ!

Thiếu chút nữa Hạ Thâm không cầm được cháo trên tay, trong mắt đều là ý cười, có chút bấc đắc dĩ: “Kiều cục cưng, cậu không thể như vậy.”

Lúc trước Kiều Thiều chỉ cảm thấy cái biệt danh này là trêu ghẹo mình, bây giờ nghe thấy lại có chút lâng lâng, y nói: “Đừng gọi tôi như thế.”

Hạ Thâm đi tới, để đồ trên tay lên mặt bàn, nhịn không được chọt chọt gò má người nọ: “Cậu ngon như thế, có còn để tôi làm người nữa hay không?”

Mới đầu Kiều Thiều vẫn không hiểu, sau đó…

Đã hiểu!

Trái tim đập thình thịch, khô cằn nói: “Tôi…”

Lời còn chưa nói xong, môi Hạ Thâm đã khẽ chạm vào: “Được rồi, đến ăn miếng cháo.”

Kiều Thiều: “…”

Y thật sự cần ăn thứ gì đó bình tĩnh lại!

Tuy cháo trắng không ra làm sao, nhưng đối với cái dạ dày hiện tại của Kiều Thiều đã rất mềm mại.

Kiều Thiều ăn một chén lớn, cảm thấy trong dạ dày ấm áp, đến tinh thần cũng được thả lỏng rất nhiều.

Y nhìn chân giò hun khói và trứng ốp la, tiếc hận: “Cậu làm lâu như vậy.” Cũng chưa ăn xong.

Hạ Thâm sợ người kia ăn nữa sẽ khó chịu, nhanh chóng cắt lời: “Sau này mỗi khi thi tôi đều sẽ làm cho cậu ăn.”

Ánh mắt Kiều Thiều phút chốc sáng lên: “Thật sao?”

Hạ Thâm đáp: “Chỉ cần cậu muốn ăn.”

“Tôi muốn ăn!” Kiều Thiều nói xong, đột nhiên thần thái ỉu xìu xuống: “Nhưng mà không thi 150 điểm được.”

Trái tim Hạ Thâm bị ngắt nhéo: “Do tôi mang đến áp lực sao ?”

Kiều Thiều lắc đầu.

Hạ Thâm suy nghĩ, hỏi trắng ra : “Là sợ an tĩnh sao ?”

Kiều Thiều ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.

Hạ Thâm xoa xoa tóc người kia : “Rõ ràng như thế, sao tôi lại không đoán ra chứ.”

Thật ra ngay cuộc thi đầu tiên hắn đã hoài nghi, chẳng qua lúc đó mới quen không lâu, không thể xác nhận.

Sau đó, đủ loại biểu hiện của Kiều Thiều chứng minh suy đoán.

Đi ngủ đeo tai nghe, một khi phòng thí nghiệm yên lặng sẽ không thực hành tốt, còn có đợt kiểm tra toán online gần đây, vì thi online nên trực tiếp lấy hết điểm.

Hạ Thâm ép đề cho y là thật, nhưng đó cũng chỉ là hai câu cuối cùng, những câu trước đều là tự Kiều Thiều làm.

Kiều Thiều than thở : “Rõ ràng gì chứ, chỉ có mình cậu mới nhận ra.”

Hạ Thâm : “Aizz không còn cách nào, ai kêu ngày nào tôi cũng nhìn có mình cậu chứ.”

Kiều Thiều : “…”

Xong đời, từ khi biết tên này không phải nói hưu nói vượn, lực sát thương còn lớn hơn !

Hạ Thâm giải thích : “Hai ngày này tôi không dám đi tìm cậu, là vì sợ ảnh hưởng thi cử.”

Trước khi thi Kiều Thiều thật sự rất lo lắng, hắn muốn trấn an người nọ, nhưng càng trấn an thì người kia càng lo hơn, chỉ có thể tránh đi trước, để bản thân y tự thở một hơi.

Kiều Thiều buồn bã nói : “Là vấn đề của tôi.”

Hạ Thâm : “Đừng có gấp, từ từ sẽ đến, tôi cảm thấy dạo gần đây cậu đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.”

Chỉ là thi kém hơn lần trước mà thôi.

Kiều Thiều do dự một hồi, rốt cuộc vẫn quyết định nói ra : “Trước khi thi tôi đã định ra một mục tiêu cho mình.”

Hạ Thâm tưởng có liên quan đến học tập, hỏi : “Mục tiêu gì ?”

Hai gò má Kiều Thiều chậm rãi đỏ lên, không dám nhìn hắn, nhưng vẫn kiên trì nói ra : “Tôi tự nói với mình, nếu lần này thi tốt hơn lần trước, tôi sẽ…”

Tim Hạ Thâm đập nhanh liên hồi.

Kiều Thiều nhắm mắt, thấp giọng nói : “…Tỏ tình với cậu !”

Hạ Thâm : “!”



Tim hắn không đập nữa, mà là đột nhiên ngừng đập, máu cung không đủ cầu mấy giây đồng hồ.

Nói xong Kiều Thiều lại ão não hơn : “Ai ngờ đặt mục tiêu xong tôi lại càng lo lắng hơn…”

Thấy Hạ Thâm không lên tiếng, Kiều Thiều không được tự nhiên mà nói : “Tôi chắc chắn lần này còn kém hơn lần trước, cho nên hôm nay thừa dịp còn chưa có kết quả, tôi tới trước…”

May mà đến !

“Kiều Thiều.” Hạ Thâm thấp giọng cắt ngang.

Kiều Thiều trộm nhìn hắn một cái: “Hở?”

Hạ Thâm chồm lên, tay ôm cổ người nọ, hôn lên môi.

Đấy không phải chuồn chuồn lướt nước, cũng không hàm súc vừa chạm đã rời, mà là một nụ hôn lâu dài triền miên…

Kiều Thiều cảm thấy cả người đều bị thiêu cháy.

Thế, thế này…

Khi hai người tách ra, Hạ Thâm chạm vầng trán y: “Đừng nói như thế…”

Kiều Thiều bị chiếc hôn này làm cho đầu óc mù quáng, nào còn biết nói gì.

Cánh môi Hạ Thâm cong cong: “Gặp được cậu thật tốt.”

Kiều Thiều muốn nói: Tôi cũng thế.

Hạ Thâm dùng ngón trỏ đè môi người kia lại: “Để tôi nói xong.”

Kiều Thiều rũ mi, thành thật nghe.

Hạ Thâm khẽ hít vào một hơi, nói ra hứa hẹn cả đời: “Kiều Thiều, tôi yêu cậu.”

Kiều Thiều ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, đôi mắt mỹ lệ như pháo hoa rộ nở giữa trời đêm, y há miệng: “Tôi…”

Hạ Thâm lại cúi đầu hôn một chút: “Đừng nói.”

Kiều Thiều không hiểu.

Hạ Thâm ôm người vào ngực: “Bây giờ đừng nói.”

Nhưng mà Kiều Thiều rất muốn nói!

Y cũng…

Hạ Thâm dùng sức ôm chặt: “Chờ cậu lớn lên, trưởng thành rồi hẳn nói cho tôi biết.”

Kiều Thiều ngẩn người.

Hạ Thâm thở sâu: “Cậu còn vị thành niên, tôi không muốn khi dễ, nếu cậu nói thật, có lẽ tôi sẽ thật sự không nhịn được.”

Kiều Thiều đã hiểu, cả vành tai đều hồng thấu, âm thanh cũng lắp bắp: “Cái, cái gì chứ!”

Trong đầu tên này rốt cuộc là những thứ gì!

Hạ Thâm chôn đầu giữa hõm cổ người nọ: “Tóm lại là không cho nói.”

Thanh âm có chút trẻ con này khiến Kiều Thiều dở khóc dở cười: “Nào có ai như cậu.”

Hạ Thâm: “Tôi vậy đấy.”

Kiều Thiều cũng nhẹ nhàng ôm lấy hắn: “Nói hay không nói, cậu cũng không biết sao?”

Trong lòng Hạ Thâm ngọt đến ngấy: “Dù sao thì cậu cũng không được nói.”

Kiều Thiều lên tiếng: “Ừm.”

Thế thì y lặng lẽ nói một câu trong lòng đi——-

Gặp được cậu thật tốt. Hạ Thâm, tôi cũng yêu cậu.

Buổi chiều, Kiều Thiều về nhà.

Tuy đã nhờ chú tài xế nói dùm, nhưng y sợ Đại Kiều ở nhà lo lắng.

Trước khi đi, Hạ Thâm lại hỏi: “Ở lại không được sao?”

Kiều Thiều tâm khẽ động, nhưng vẫn kiên trì: “Mới vừa nghỉ đã đi chơi, không ổn lắm.”

Hạ Thâm nghĩ đến một chuyện khác: “Thế thôi, để tôi tiễn cậu về.”

“Không cần!” Kiều Thiều nói: “Tôi ngồi tàu điện ngầm là được rồi, rất nhanh.”

Hạ Thâm nói: “Tôi đi cùng cậu.”

Kiều Thiều hỏi: “Rồi cậu lại ngồi vòng trở về?”

Hạ Thâm đáp: “Không sao, cũng có thể tôi thích tàu điện ngầm.”

Kiều Thiều bị hắn đùa cười: “Hạ thần, sở thích này của ngài có chút đặc biệt đó.”

Thâm và thần có chút giống, nhưng Hạ Thâm vẫn nghe rõ y nói chữ gì.

Hạ Thâm trả lời: “Không còn cách nào, ai kêu người trong lòng tôi thích ngồi tàu điện ngầm làm chi.”

Kiều Thiều nào bần bằng hắn: “Tôi không có thích ngồi tàu điện ngầm!”

Hạ Thâm: “Thế tôi gọi xe cho cậu.”

Kiều Thiều lập tức nói: “Không cần!”

Hạ Thâm thở dài: “Vừa nãy tôi nói sai rồi, là cậu cần kiệm quản gia, nhất định phải tiết kiệm tiền cho tôi, không thể không ngồi tàu điện ngầm.”

Kiều Thiều: “…”

Cái này ngài mới là sai thật, người trong lòng của ngài nằm mơ cũng muốn thảy một tỉ vào thẻ của ngài.

Cuối cùng, Kiều Thiều vẫn là đi một mình.

Ba giờ chiều, Kiều Thiều nói phải về nhà, nhưng chờ khi y chân chính đặt mông trên xe đã sắp bốn giờ.

Đến bản thân y cũng thấy bực mình —- Gần một tiếng đồng hồ này rốt cuộc hai người đã làm gì?

Hình như không làm gì cả, thời gian cứ thế mà trôi.

Trên đường về nhà, Kiều Thiều còn có chút phiền muộn.

Tại sao học sinh lại phải nghỉ hè?

Mỗi ngày đều đi học không phải tốt hơn sao?



Nghỉ một ngày thật sự rất khó để nhìn thấy Hạ Thâm.

Buổi tối, Kiều Thiều khẩu vị đại khai, ăn đến Đại Kiều tâm hoa nộ phóng.

Kiều Tông Dân nói: “Đi gặp người bạn nào thế?”

Quả nhiên là phải ra ngoài a, vừa đi chơi trạng thái liền thay đổi 180 độ!

Trước kia Kiều Thiều luôn treo tên Hạ Thâm bên miệng, nhưng bây giờ hai người đã không còn là đơn thuần ngồi cùng bàn nữa, ngược lại có chút ngại ngùng.

Y nói: “Là cùng bàn của con…”

Kiều Tông Dân không hề nghi ngờ : “Tiểu tử cùng bàn này đúng là không tồi, có cơ hội nhất định phải giới thiệu với ba.”

May mà Kiều Thiều đã ăn no, nếu không đã sợ tới mức ăn không ngon, y nói : “Đừng ! Gặp ba, sau này cậu ấy thấy con chắc phải đi đường vòng.”

Kiều Tông Dân phát sầu : “Aizz, thế lúc nào ba mới có danh phận.”

Kiều Thiều ghét bỏ : “Ai kêu ba cứ xuất đầu lộ diện miết làm chi!”

Thật ra cũng không thể trách Đại Kiều được, cự phú chỉ mới bốn lăm gần năm mươi, lớn lên anh tuấn soái khí, không muốn nổi tiếng cũng khó.

Ngày hôm sau, sáng sớm Kiều Thiều đã ra ngoài.

Kiều Tông Dân hỏi : “Lại đến nhà của ngồi cùng bàn à ?”

Mặt Kiều Thiều nóng lên : “Hôm nay là ngày thi toán trong câu lạc bộ, con đi thi thôi.”

Ngày hôm qua Hạ Thâm đã dùng lý do này dụ dỗ y đến nhà hắn.

Hôm nay lại lấy nó lừa dối Kiều Tông Dân, hừm… Đúng là tiện lợi.

Kiều Tông Dân vừa nghe liền vội vàng nói : “Thế thì đi nhanh đi, đừng chậm trễ.”

Kiều Thiều : “Trưa nay con không về ăn cơm đâu.”

Kiều Tông Dân đáp : “Được được được !”

Kiều Thiều suy nghĩ lại nói : “Có lẽ buổi tối cũng…”

“Được hết !” Kiều Tông Dân nói : “Buổi tối muốn ở nhà của ngồi cùng bàn cũng được nốt.”

Kiều Thiều ngẫm đến nhà Hạ Thâm chỉ có một cái giường, tim nhảy dựng : “Không, tối con sẽ về nhà.”

Nói xong liền không quay đầu lại mà chuồn mất.

Xong rồi, chờ khi Đại Kiều biết ngồi cùng bàn là ngồi cùng bàn thế nào, có đánh chết y không ?

Không sao, dù sao y chỉ thích Hạ Thâm, bị đánh cũng thích, không phải năm đó Đại Kiều cũng bị ông ngoại đánh tè ra quần đó sao !

Vừa đến nhà, Hạ Thâm liền hôn một cái.

Kiều Thiều sợ hắn lại hôn như hôm qua, nhưng mà không có, người kia chỉ chạm một chút trên môi.

Kiều Thiều có chút yên tâm, lại có chút tiếc nuối nho nhỏ.

Thời gian thi là chín giờ sáng, Kiều Thiều tới cũng không sớm lắm, nhưng cũng đủ để thư giãn.

Hạ Thâm chuẩn bị rất đầy đủ, máy tính trong thư phòng đã mở, không cần nhìn chằm chằm đề thi trên màn hình điện thoại nhỏ xíu.

Trên mặt bàn là công thức, giấy bút, mọi thứ đầy đủ.

Đến ghế dựa cũng được điều chỉnh theo chiều cao của Kiều Thiều, đảm bảo đối phương sẽ ngồi thoải mái.

Đương nhiên, cả phòng còn vang lên nhạc nhẹ thư giãn, không ảnh hưởng đến sự tập trung cũng không quá mức an tĩnh.

Kiều Thiều cảm thấy rất mỹ mãn với những chuẩn bị này, điều không vừa lòng duy nhất.

Đó chính là…

Hạ Thâm ngồi ngay bên cạnh !

Sau khi cuộc thi bắt đầu, Kiều Thiều nghiêm túc làm bài, tên kia nhìn chằm chằm Kiều Thiều.

Kiều Thiều vừa làm xong một câu, Hạ Thâm liền chính xác đưa một miếng dưa hấu đến ngay miệng, Kiều Thiều há mồm ăn luôn, có chút ngọt quá nhíu mày, Hạ Thâm lại đi lấy nước ấm, ống hút chuẩn bị đầy đủ, Kiều Thiều chỉ cần trực tiếp uống là được…

Sau khi làm xong ba câu, Kiều Thiều nhịn không được nữa, nhìn qua hắn : “Cậu đi ra ngoài !”

Hạ Thâm làm cái khóa kéo miệng mình lại, tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không phát ra tiếng, không ảnh hưởng y làm bài.

Tuy mi không làm ra tiếng, nhưng mi lại làm rất nhiều chuyện khác !

“Không được không được !” Kiều Thiều đẩy hắn : “Cậu ngồi đây tôi sẽ phân tâm.”

Hạ Thâm không muốn đi : “Tôi không đút cậu ăn trái cây, cũng không đút nước, đảm bảo sẽ không quấy rầy.”

Kiều Thiều : “Nhưng tôi lại không nhịn được muốn nhìn cậu !”

Hạ Thâm : “…”

Kiều Thiều đỏ mặt : “Mau đi ra mau đi ra, tôi làm xong nhanh lắm.”

Hạ Thâm bị lời kia dỗ đến thuận lông, sao có thể không thuận theo ?

Kiều Thiều tiễn người tới gần cửa, khi sắp đóng cửa, lại nhỏ giọng nói : “Chờ chút.”

Hạ Thâm cho rằng Kiều Thiều đổi ý.

Kiều Thiều kéo lấy áo hắn, kéo người xuống thấp, nhón chân hôn lên giữa trán người kia.

Tim Hạ Thâm run lên.

Không chờ hắn phản ứng, cửa thư phòng đã đóng lại một cái rầm, thuận tiện còn khóa trái bên trong.

Hạ Thâm bị sập cửa trong chính nhà mình, khóe miệng không khống chế mà giương lên, trong lòng như đổ cả hủ mật.

Kiều Thiều đứng ở cửa, chờ nhiệt độ trên mặt giảm xuống mới nhớ mình đang tham gia thi đấu!

Y nhanh chóng trở lại ghế, vừa nhìn…

quả nhiên đã bỏ lỡ một câu hỏi.

A a a, lam nhan họa thủy, yêu sớm lầm người a, mấy lời chủ nhiệm lớp nói không sai chút nào a!

==

Tác giả: Há há há, nói tát đường là tát đường~

Editor: Tự làm bậy sẽ không thể sống, hôm qua lỡ bấm vào cập nhật cái trình soạn thảo wp, xong giờ k biết chỉnh căn lề với chỉnh màu chữ ở đâu luôn. Dòng ở trên là copy bản cũ qua đó. Chắc chếtttttttttttttttttt. Hối hậnnnnnnnnnnnnnnnnn.

Trời ơi tui thật sự tức lắm luôn á!!! 12h đêm mà phải mò lên viết mấy dòng này!!!! Cầu Chúa phù hộ cho wordpress nó trả lại bản classic editor. Má đau lòng còn hơn wattpad cập nhật đọc offline được 1 truyện nữa!!!!!!!!!! Tứkkkkkkk!!!!!!!!!!

Tức mà định mở máy lên edit tiếp mà thấy cái bản cập nhật xong tức ói máu tắt máy luôn á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook