Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi
Chương 58: Giáo bá: Bệnh thần kinh à!
Long Thất
26/06/2020
Edit: Hyukie Lee
Hạ Thâm liệt kê ra một dãy chỗ tốt của cùng bàn nhà mình, Lâu Kiêu hút hết gần nửa hộp thuốc, đầu có chút đau: “Đêm nay định ngủ ở ký túc xá à?”
Hạ Thâm: “Không.”
Lâu Kiêu nhướng mày: “Bảo bối cậu tốt như vậy, nỡ tách ra sao?”
Hạ Thâm đa mưu túc trí: “Biết gì mà nói, khoảng cách sinh ra đẹp đẽ.”
Nếu không phải nể tình anh em nhiều năm, Lâu Kiêu rất muốn dúi điếu thuốc lên người hắn!
Còn khoảng cách sinh ra đẹp đẽ, khoảng cách phụ thì sao?
Lão lưu manh còn giả vờ tinh khiết!
Cho nên, đến hôm nay giáo bá vẫn chưa biết được mối quan hệ của hai người chỉ là đơn phương tương tư thuần khiết…
Tuy không ngủ lại, nhưng Hạ Thâm vẫn trở về phòng 516 nói với Kiều Thiều một tiếng.
Cửa vừa mở, Vệ Gia Vũ liền từ trong ổ chăn chui ra.
Hạ Thâm ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao?”
Vệ Gia Vũ ôm cái đầu lông gà nhìn hắn nửa ngày: “Anh, anh Kiêu đâu…”
Cuối cùng giáo bá Đông Cao vẫn bại bởi nam nhân trong truyền thuyết này sao!
Hạ Thâm nói: “Không biết.”
Lâu Kiêu cũng không nói với hắn có lên đây không, chắc là về quán net rồi.
Vệ Gia Vũ khựng lại: “À…”
Hắn lùi vào ổ chăn đeo tai nghe lên, nghe âm nhạc sắp xếp lại suy nghĩ, châm chước nên gửi tin nhắn an ủi Lâu Kiêu thế nào…
Hai người ông nói bà gà nói vịt một hồi, Kiều Thiều vừa nhìn đến Hạ Thâm liền mất hết sự không tự nhiên lúc nãy.
Y nhăn nhăn cái mũi hỏi: “Sao toàn mùi thuốc thế?”
Hạ Thâm vứt nồi không chút lưu tình: “Lâu Kiêu nên hút ít lại.”
Trong nhà Kiều Thiều không ai hút thuốc, rất mẫn cảm với mùi thuốc lá : “Cũng quá nồng rồi.”
Hạ Thâm tỏ vẻ như mình chưa từng hút điếu nào : “Tôi cũng thấy vậy.”
Kiều Thiều lại nói : “Có muốn đi tắm một cái không ?”
Lúc này Hạ Thâm mới nói : “Không cần, lát nữa tôi về nhà.”
Kiều Thiều ngốc ngốc : “Không phải nói muốn ngủ ở đây sao ?”
Hạ Thâm nhìn cái trán trắng nõn bông bông đã muốn hôn lên, nào dám ở lại : “Nếu có điện thì tôi về nhà.”
Kiều Thiều đồng ý : “À, cũng đúng.”
Có điện sẽ không sợ quỷ, có thể về nhà ngủ.
Qủa thực trong nhà vẫn thoải mái hơn ký túc xá.
Kiều Thiều lại nói : “Thế cậu lên đây có chuyện gì không ?”
Hạ Thâm đáp : “Không có gì, chỉ định nói với cậu một tiếng.”
Kiều Thiều không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng lúc nãy hắn chỉ ở gần đây, nhân tiện nói : “Nói gì mà nói ? Mau về nghỉ ngơi đi.”
Hạ Thâm cũng không giải thích mình leo lên leo xuống năm tầng lầu : “Tôi đi đây.”
Kiều Thiều : “Bái bai !”
Hạ Thâm vừa đi, Kiều Thiều ngồi lên giường, cảm thấy có chút trống rỗng.
Chốc lát sau, điện thoại vang lên.
Kiều Thiều móc di động từ gối đầu ra, nhìn thấy tin nhắn của Hạ Thâm gửi đến.
Không Có Thứ Sáu : “Đêm nay cảm ơn nha.”
Khóe miệng Kiều Thiều cong cong : “Có gì mà phải cảm ơn ? Cậu giúp tôi nhiều như vậy sao tôi không lo cho được.”
Con trai mà, đều sĩ diện. làm reader mà, phải có liêm sỉ, đừng đọc bản ăn cắp, hãy vào trang chính chủ!!!
Xem ra Hạ Thâm sợ quỷ là thật, cả đêm nắm tay y không buông, còn dựa tới dựa lui trên người mình, ngẫm lại cũng có chút đáng yêu.
Hạ Thâm lại gửi một câu : “Thế ngày mai gặp.”
Kiều Thiều đang muốn trả lời, đột nhiên nhớ ra điều gì : “Buổi tối ngủ sớm một chút, đừng có thức miết.”
Tuy thiếu nợ nhưng vẫn có kì hạn, sau này giúp hắn trả hết là được.
Môi mỏng Hạ Thâm khẽ nhếch, nhịn không được lại đùa : “Tôi sẽ cố gắng.”
Kiều Thiều lập tức trả lời : “Chuyện này còn cần cố gắng, không phải chỉ cần không làm nữa là được sao ?”
Hạ Thâm dựa lên đèn đường gửi tin nhắn : “Tôi ở một mình rất sợ, sao ngủ được.”
Nhìn đến những lời này, ngón tay gõ chữ của Kiều Thiều nhẹ run : “Nếu không thì đến chỗ tôi ngủ ?”
Không chờ Hạ Thâm đáp lời, Kiều Thiều lại gửi thêm một câu : “Hoặc là tôi đến nhà cậu ngủ ?”
Hạ Thâm nhìn chằm chằm hai câu nói này một hồi lâu, cuối cùng mới khẽ thở dài, không dám đùa nữa : “Không cần, cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi lên lầu.”
Kiều Thiều suy nghĩ lại gửi thêm một tin : “Nếu cậu sợ thật thì gọi điện thoại cho tôi.”
Hạ Thâm cảm thấy không nên nói nữa, nhưng cái tay lại không nghe sai bảo : “Cậu sẽ nghe máy?”
Kiều Thiều : “Ừ.”
Hạ Thâm : “Trễ thế nào cũng được ?”
Kiều Thiều nói : “Đương nhiên.”
Hạ Thâm lại muốn hút thuốc…
Hắn không gõ chữ nữa, gửi cho Kiều Thiều một đoạn giọng nói : “Đừng lo, tôi không sao, ngủ ngon.”
Gửi xong liền chụp lại màn hình khung chat.
Lâu Kiêu vừa đến quán net không lâu bỗng điện thoại rung lên.
Là hình ảnh Hạ Thâm gửi đến.
Giáo bá không chút nghi ngờ, bất ngờ không kịp đề phòng mà ấn vào, tấm thứ nhất :
Nếu không thì đến chỗ tôi ngủ ?
Hoặc là tôi đến nhà cậu ngủ ?
Tấm thứ hai :
Cậu sẽ nghe máy ?
Ừ.
Trễ thế nào cũng được ?
Đương nhiên.
Đây là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện, nhìn nickname ở trên giáo bá hận mình không thể mù luôn —- Kiều cục cưng.
Điếu thuốc rớt xuống, Lâu Kiêu gửi cho Hạ Thâm ba dấu chấm hỏi thật lớn, cùng với ba chữ : “Có ý gì ?”
Hạ Thâm chậm rì rì mà trả lời : “Không có gì, chỉ là muốn cho cậu xem cục cưng nhà tôi tốt bao nhiêu thôi.”
Giáo bá : “…”
Hạ Thâm vô cùng săn sóc : “Nếu cậu không nhìn rõ, tôi về nhà phóng lớn, in ra một bản há.”
Lâu Kiêu : “???”
Bệnh thần kinh à ?
Giáo bá đáng thương ngồi giữa quán net, cẩu lương từ trên trời không ngừng rơi xuống, còn chưa ăn khuya đã thấy no rồi.
Hắn đang muốn tắt máy tìm thanh tĩnh, lại có người gửi tin nhắn đến.
Lâu Kiêu bỏ qua hộp thư đầy phiền muộn của Hạ Thâm, ấn vào tin chưa đọc.
Vệ Gia Vũ : “Anh Kiêu ?”
Lâu Kiêu cũng không biết Lông Xanh tìm mình có chuyện gì : “Hửm ?”
Vệ Gia Vũ đầu bên kia nhập vào rất lâu, cuối cùng chỉ có vỏn vẹn mấy chữ : “Anh ổn không ?”
Lâu Kiêu mặt không đổi sắc mà trả lời : “Không ổn.”
Hắn rất không ổn, vô cùng không ổn, muốn lấy đao thọc huynh đệ.
Trong phòng 516, Vệ Gia Vũ ngồi bật dậy.
Vừa vặn Kiều Thiều từ trong toilet đi ra, giật mình: “Sao thế?”
Vệ Gia Vũ nhìn y.
Kiều Thiều nghiêm mặt: “Có chuyện thì nói.”
Vệ Gia Vũ phải nói thế nào!
Nói đường đường giáo bá bị mi làm nát tâm?
Nói nam nhân mạnh nhất Đông Cao đang một mình liếm láp miệng vết thương?
Đừng nói là Vệ Gia Vũ không nói nên lời, dù có nói ra thì Lâu Kiêu cũng sẽ không chấp nhận sự đồng cảm!
Kẻ gây tai họa a kẻ gây tai họa, cố tình sao cái kẻ này còn là bạn bè với hắn.
Vệ Gia Vũ thở dài: “Không có gì!”
Hắn hỏi Lâu Kiêu: “Anh Kiêu anh ở đâu?”
Lâu Kiêu ở quán net.
Vệ Gia Vũ xỏ dép lê liền chạy ra ngoài.
Mãi đến khi người đi mất Kiều Thiều mới chẳng biết tại sao mà nhìn qua Trần Tố : “Chuyện gì thế ?”
Trần Tố : “Không biết.”
Kiều Thiều vừa lau tóc vừa hỏi : “Không việc gì thật chứ ?”
Trần Tố suy nghĩ : “Không sao, cậu ta có đem điện thoại, nếu lát nữa vẫn không trở về thì tính.”
Cũng chỉ có thể như thế…
Tuy nói hiện tại quan hệ của bọn họ với Lông Xanh đã hòa hảo, nhưng ban quốc tế và ban phổ thông trời sinh có vách tường, rất nhiều chuyện cũng không rõ ràng.
Bên kia, Vệ Gia Vũ vội vàng đi vào quán net, tìm được phòng của Lâu Kiêu.
Lúc này Lâu Kiêu đang cầm dao nhỏ…
Vệ Gia Vũ la to : “Anh Kiêu, bình tĩnh!”
Lâu Kiêu đang lấy dao cắt beef steak bị hắn làm cho giật mình.
Vệ Gia Vũ chen đến, kéo cửa ra: “Cả trời đất này nơi nào không có hoa cỏ, hà tất đơn phương một bông hoa!”
Lâu Kiêu: “???”
Đêm nay bị sao vậy, bị thần kinh tập thể?
Vệ Gia Vũ nói: “Em biết hết, cái gì cũng biết.”
Lâu Kiêu bỏ dao nĩa xuống: “Rốt cuộc cậu đang nói cái gì?”
Vệ Gia Vũ thở dài: “Kiều Thiều với anh Thâm…”
Hắn muốn nói lại thôi.
Lâu Kiêu suy nghĩ, nói: “À, đêm nay cậu vất vả.”
Khi chơi nói thật hay đại mạo hiểm, hắn nhận ra Vệ Gia Vũ không ngừng che lấp hộ hai tên kia.
Vệ Gia Vũ nói: “Em vất vả cái gì? Em chẳng giúp được gì cả.”
Lâu Kiêu đáp: “Cậu làm rất tốt rồi.”
Vệ Gia Vũ bóp cổ tay: “Nhưng mà trong lòng Kiều Thiều chỉ có mình anh Thâm!”
Lâu Kiêu nghi ngờ: “Nếu không thì sao?”
==
Tác giả: Đúng vậy, cán bộ quan trọng nhất của tà giáo đảng, rốt cuộc Vệ Lam Mèo cũng ngộ ra chân lý cách mạng [doge]
Editor: Wao, tối hôm qua lượn qua mấy nhà edit khác thấy ngta trang trí blog đẹp ghê, nhìn lại cái nhà mình, ảnh đầu trang mặc định hệ thống mà chán hết sức~~
Hạ Thâm liệt kê ra một dãy chỗ tốt của cùng bàn nhà mình, Lâu Kiêu hút hết gần nửa hộp thuốc, đầu có chút đau: “Đêm nay định ngủ ở ký túc xá à?”
Hạ Thâm: “Không.”
Lâu Kiêu nhướng mày: “Bảo bối cậu tốt như vậy, nỡ tách ra sao?”
Hạ Thâm đa mưu túc trí: “Biết gì mà nói, khoảng cách sinh ra đẹp đẽ.”
Nếu không phải nể tình anh em nhiều năm, Lâu Kiêu rất muốn dúi điếu thuốc lên người hắn!
Còn khoảng cách sinh ra đẹp đẽ, khoảng cách phụ thì sao?
Lão lưu manh còn giả vờ tinh khiết!
Cho nên, đến hôm nay giáo bá vẫn chưa biết được mối quan hệ của hai người chỉ là đơn phương tương tư thuần khiết…
Tuy không ngủ lại, nhưng Hạ Thâm vẫn trở về phòng 516 nói với Kiều Thiều một tiếng.
Cửa vừa mở, Vệ Gia Vũ liền từ trong ổ chăn chui ra.
Hạ Thâm ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao?”
Vệ Gia Vũ ôm cái đầu lông gà nhìn hắn nửa ngày: “Anh, anh Kiêu đâu…”
Cuối cùng giáo bá Đông Cao vẫn bại bởi nam nhân trong truyền thuyết này sao!
Hạ Thâm nói: “Không biết.”
Lâu Kiêu cũng không nói với hắn có lên đây không, chắc là về quán net rồi.
Vệ Gia Vũ khựng lại: “À…”
Hắn lùi vào ổ chăn đeo tai nghe lên, nghe âm nhạc sắp xếp lại suy nghĩ, châm chước nên gửi tin nhắn an ủi Lâu Kiêu thế nào…
Hai người ông nói bà gà nói vịt một hồi, Kiều Thiều vừa nhìn đến Hạ Thâm liền mất hết sự không tự nhiên lúc nãy.
Y nhăn nhăn cái mũi hỏi: “Sao toàn mùi thuốc thế?”
Hạ Thâm vứt nồi không chút lưu tình: “Lâu Kiêu nên hút ít lại.”
Trong nhà Kiều Thiều không ai hút thuốc, rất mẫn cảm với mùi thuốc lá : “Cũng quá nồng rồi.”
Hạ Thâm tỏ vẻ như mình chưa từng hút điếu nào : “Tôi cũng thấy vậy.”
Kiều Thiều lại nói : “Có muốn đi tắm một cái không ?”
Lúc này Hạ Thâm mới nói : “Không cần, lát nữa tôi về nhà.”
Kiều Thiều ngốc ngốc : “Không phải nói muốn ngủ ở đây sao ?”
Hạ Thâm nhìn cái trán trắng nõn bông bông đã muốn hôn lên, nào dám ở lại : “Nếu có điện thì tôi về nhà.”
Kiều Thiều đồng ý : “À, cũng đúng.”
Có điện sẽ không sợ quỷ, có thể về nhà ngủ.
Qủa thực trong nhà vẫn thoải mái hơn ký túc xá.
Kiều Thiều lại nói : “Thế cậu lên đây có chuyện gì không ?”
Hạ Thâm đáp : “Không có gì, chỉ định nói với cậu một tiếng.”
Kiều Thiều không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng lúc nãy hắn chỉ ở gần đây, nhân tiện nói : “Nói gì mà nói ? Mau về nghỉ ngơi đi.”
Hạ Thâm cũng không giải thích mình leo lên leo xuống năm tầng lầu : “Tôi đi đây.”
Kiều Thiều : “Bái bai !”
Hạ Thâm vừa đi, Kiều Thiều ngồi lên giường, cảm thấy có chút trống rỗng.
Chốc lát sau, điện thoại vang lên.
Kiều Thiều móc di động từ gối đầu ra, nhìn thấy tin nhắn của Hạ Thâm gửi đến.
Không Có Thứ Sáu : “Đêm nay cảm ơn nha.”
Khóe miệng Kiều Thiều cong cong : “Có gì mà phải cảm ơn ? Cậu giúp tôi nhiều như vậy sao tôi không lo cho được.”
Con trai mà, đều sĩ diện. làm reader mà, phải có liêm sỉ, đừng đọc bản ăn cắp, hãy vào trang chính chủ!!!
Xem ra Hạ Thâm sợ quỷ là thật, cả đêm nắm tay y không buông, còn dựa tới dựa lui trên người mình, ngẫm lại cũng có chút đáng yêu.
Hạ Thâm lại gửi một câu : “Thế ngày mai gặp.”
Kiều Thiều đang muốn trả lời, đột nhiên nhớ ra điều gì : “Buổi tối ngủ sớm một chút, đừng có thức miết.”
Tuy thiếu nợ nhưng vẫn có kì hạn, sau này giúp hắn trả hết là được.
Môi mỏng Hạ Thâm khẽ nhếch, nhịn không được lại đùa : “Tôi sẽ cố gắng.”
Kiều Thiều lập tức trả lời : “Chuyện này còn cần cố gắng, không phải chỉ cần không làm nữa là được sao ?”
Hạ Thâm dựa lên đèn đường gửi tin nhắn : “Tôi ở một mình rất sợ, sao ngủ được.”
Nhìn đến những lời này, ngón tay gõ chữ của Kiều Thiều nhẹ run : “Nếu không thì đến chỗ tôi ngủ ?”
Không chờ Hạ Thâm đáp lời, Kiều Thiều lại gửi thêm một câu : “Hoặc là tôi đến nhà cậu ngủ ?”
Hạ Thâm nhìn chằm chằm hai câu nói này một hồi lâu, cuối cùng mới khẽ thở dài, không dám đùa nữa : “Không cần, cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi lên lầu.”
Kiều Thiều suy nghĩ lại gửi thêm một tin : “Nếu cậu sợ thật thì gọi điện thoại cho tôi.”
Hạ Thâm cảm thấy không nên nói nữa, nhưng cái tay lại không nghe sai bảo : “Cậu sẽ nghe máy?”
Kiều Thiều : “Ừ.”
Hạ Thâm : “Trễ thế nào cũng được ?”
Kiều Thiều nói : “Đương nhiên.”
Hạ Thâm lại muốn hút thuốc…
Hắn không gõ chữ nữa, gửi cho Kiều Thiều một đoạn giọng nói : “Đừng lo, tôi không sao, ngủ ngon.”
Gửi xong liền chụp lại màn hình khung chat.
Lâu Kiêu vừa đến quán net không lâu bỗng điện thoại rung lên.
Là hình ảnh Hạ Thâm gửi đến.
Giáo bá không chút nghi ngờ, bất ngờ không kịp đề phòng mà ấn vào, tấm thứ nhất :
Nếu không thì đến chỗ tôi ngủ ?
Hoặc là tôi đến nhà cậu ngủ ?
Tấm thứ hai :
Cậu sẽ nghe máy ?
Ừ.
Trễ thế nào cũng được ?
Đương nhiên.
Đây là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện, nhìn nickname ở trên giáo bá hận mình không thể mù luôn —- Kiều cục cưng.
Điếu thuốc rớt xuống, Lâu Kiêu gửi cho Hạ Thâm ba dấu chấm hỏi thật lớn, cùng với ba chữ : “Có ý gì ?”
Hạ Thâm chậm rì rì mà trả lời : “Không có gì, chỉ là muốn cho cậu xem cục cưng nhà tôi tốt bao nhiêu thôi.”
Giáo bá : “…”
Hạ Thâm vô cùng săn sóc : “Nếu cậu không nhìn rõ, tôi về nhà phóng lớn, in ra một bản há.”
Lâu Kiêu : “???”
Bệnh thần kinh à ?
Giáo bá đáng thương ngồi giữa quán net, cẩu lương từ trên trời không ngừng rơi xuống, còn chưa ăn khuya đã thấy no rồi.
Hắn đang muốn tắt máy tìm thanh tĩnh, lại có người gửi tin nhắn đến.
Lâu Kiêu bỏ qua hộp thư đầy phiền muộn của Hạ Thâm, ấn vào tin chưa đọc.
Vệ Gia Vũ : “Anh Kiêu ?”
Lâu Kiêu cũng không biết Lông Xanh tìm mình có chuyện gì : “Hửm ?”
Vệ Gia Vũ đầu bên kia nhập vào rất lâu, cuối cùng chỉ có vỏn vẹn mấy chữ : “Anh ổn không ?”
Lâu Kiêu mặt không đổi sắc mà trả lời : “Không ổn.”
Hắn rất không ổn, vô cùng không ổn, muốn lấy đao thọc huynh đệ.
Trong phòng 516, Vệ Gia Vũ ngồi bật dậy.
Vừa vặn Kiều Thiều từ trong toilet đi ra, giật mình: “Sao thế?”
Vệ Gia Vũ nhìn y.
Kiều Thiều nghiêm mặt: “Có chuyện thì nói.”
Vệ Gia Vũ phải nói thế nào!
Nói đường đường giáo bá bị mi làm nát tâm?
Nói nam nhân mạnh nhất Đông Cao đang một mình liếm láp miệng vết thương?
Đừng nói là Vệ Gia Vũ không nói nên lời, dù có nói ra thì Lâu Kiêu cũng sẽ không chấp nhận sự đồng cảm!
Kẻ gây tai họa a kẻ gây tai họa, cố tình sao cái kẻ này còn là bạn bè với hắn.
Vệ Gia Vũ thở dài: “Không có gì!”
Hắn hỏi Lâu Kiêu: “Anh Kiêu anh ở đâu?”
Lâu Kiêu ở quán net.
Vệ Gia Vũ xỏ dép lê liền chạy ra ngoài.
Mãi đến khi người đi mất Kiều Thiều mới chẳng biết tại sao mà nhìn qua Trần Tố : “Chuyện gì thế ?”
Trần Tố : “Không biết.”
Kiều Thiều vừa lau tóc vừa hỏi : “Không việc gì thật chứ ?”
Trần Tố suy nghĩ : “Không sao, cậu ta có đem điện thoại, nếu lát nữa vẫn không trở về thì tính.”
Cũng chỉ có thể như thế…
Tuy nói hiện tại quan hệ của bọn họ với Lông Xanh đã hòa hảo, nhưng ban quốc tế và ban phổ thông trời sinh có vách tường, rất nhiều chuyện cũng không rõ ràng.
Bên kia, Vệ Gia Vũ vội vàng đi vào quán net, tìm được phòng của Lâu Kiêu.
Lúc này Lâu Kiêu đang cầm dao nhỏ…
Vệ Gia Vũ la to : “Anh Kiêu, bình tĩnh!”
Lâu Kiêu đang lấy dao cắt beef steak bị hắn làm cho giật mình.
Vệ Gia Vũ chen đến, kéo cửa ra: “Cả trời đất này nơi nào không có hoa cỏ, hà tất đơn phương một bông hoa!”
Lâu Kiêu: “???”
Đêm nay bị sao vậy, bị thần kinh tập thể?
Vệ Gia Vũ nói: “Em biết hết, cái gì cũng biết.”
Lâu Kiêu bỏ dao nĩa xuống: “Rốt cuộc cậu đang nói cái gì?”
Vệ Gia Vũ thở dài: “Kiều Thiều với anh Thâm…”
Hắn muốn nói lại thôi.
Lâu Kiêu suy nghĩ, nói: “À, đêm nay cậu vất vả.”
Khi chơi nói thật hay đại mạo hiểm, hắn nhận ra Vệ Gia Vũ không ngừng che lấp hộ hai tên kia.
Vệ Gia Vũ nói: “Em vất vả cái gì? Em chẳng giúp được gì cả.”
Lâu Kiêu đáp: “Cậu làm rất tốt rồi.”
Vệ Gia Vũ bóp cổ tay: “Nhưng mà trong lòng Kiều Thiều chỉ có mình anh Thâm!”
Lâu Kiêu nghi ngờ: “Nếu không thì sao?”
==
Tác giả: Đúng vậy, cán bộ quan trọng nhất của tà giáo đảng, rốt cuộc Vệ Lam Mèo cũng ngộ ra chân lý cách mạng [doge]
Editor: Wao, tối hôm qua lượn qua mấy nhà edit khác thấy ngta trang trí blog đẹp ghê, nhìn lại cái nhà mình, ảnh đầu trang mặc định hệ thống mà chán hết sức~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.