Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi
Chương 39: [Thêm giờ] Giựt lì xì được hai ngàn đồng!
Long Thất
26/06/2020
Edit: Hyukie Lee
Lúc này Kiều Thiều vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, y đang ôn lại những kiến thức đã học trong giờ nghỉ trưa.
Xem lại cái cũ, biết thêm cái mới, những lời lão Khổng Phu Tử nói đều đúng.
Kiều Thiều đang ôn bài, điện thoại Trần Tố vang lên.
Kiều Thiều không để tâm lắm, tiếp tục suy nghĩ đề vật lý cong cong quẹo quẹo này.
Trần Tố cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ: “Mẹ, con đây…”
Giây tiếp theo, âm thanh Trần Tố cất cao: “Cái gì!”
Kiều Thiều ngẩng đầu nhìn qua, có chút lo lắng: Sao thế, không phải trong nhà Trần Tố đã xảy ra chuyện gì chứ.
Vệ Gia Vũ đã sớm lên giường chơi game cũng giật mình, bất mãn nhìn về phía Trần Tố: “Ầm ĩ cái gì, làm hụt mất double kill!”
Trần Tố hoàn toàn bị vây trong trạng thái kinh ngạc: “Không thể nào, sao lại… Có phụ huynh phát lì xì giá trị lớn như vậy.”
Nghe đến đó, tâm Kiều Thiều nhảy dựng, luôn có dự cảm không tốt.
Không thể nào…
Y mới dặn lão ba nhà mình phải khiêm tốn…
Đồng chí Đại Kiều sẽ không hố con mình tới mức đó chứ!
Trần Tố cúp điện thoại, nhìn chằm chằm một hồi lâu mới hít ngược một hơi.
Kiều Thiều không ôn bài được nữa, hỏi: “Sao vậy?”
Trần Tố ngây người ba giây đồng hồ, sau đó đưa điện thoại cho Kiều Thiều nhìn: “Có người phát lì xì trong group phụ huynh, em gái tôi lấy điện thoại của mẹ chơi, không cẩn thận ấn vào, sau đó…”
Kiều Thiều nhìn đến nick name kia — Cụ Già Trên Núi.
Là ba mình!!!
Trần Tố nói hết lời : “Em gái tôi giựt được hai ngàn.”
Kiều Thiều muốn hộc máu.
Chuyện hoang đường tới mức này, Vệ Gia Vũ cũng sửng sờ, hắn nói : “Lớp các cậu có người giàu vậy á.”
Mà đến group phụ huynh của ban quốc tế, nhiều lắm cũng phát một hai ngàn thôi.
Không biết vị phụ huynh ban nhất nào thừa tiền tới mức này.
Trong lòng Kiều Thiều tràn ngập mấy chữ tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi, cuộc đời ở Đông Cao của mình hết rồi, Trần Tố sẽ cho mình vào danh sách đen.
Mãi khi đến Trần Tố cho thêm một câu : “…Không biết cha mẹ của ai, không biết có phải ấn nhầm không nữa.”
Tâm Kiều Thiều căng thẳng, như người chết đuối vớ được khúc cây, vội nói : “Tôi, tôi đi…”
Kiều Thiều nói lắp một chút : “Tôi đi gọi điện thoại cho ba, kêu ổng đừng giựt.”
Kiều Thiều cầm điện thoại tông cửa xông ra, nhanh chóng gọi vào số mới của lão ba nhà mình.
Trợ lý Trần thấy tiểu thiếu gia gọi đến, bình tĩnh ấn nghe : “Thiều Thiều, Kiều tổng đang dự hội nghị, người trong nhóm lúc nãy là chú…”
“Chú Trần???” Kiều Thiều vừa nghe đã hiểu một nửa!
Trần Hạo nói : “Kiều tổng dặn chú chào hỏi mọi người một chút, nói phải khiêm tốn, cho nên chú chỉ phát một cái lì xì.”
Kiều Thiều đã hiểu hết.
Chỉ một cái 8888, quả thực là đủ khiêm tốn, nhưng vấn đề là…
Đồng chí Đại Kiều, ba vội thì vội, nhưng có thể nói rõ mọi chuyện rồi hẵng đi được không!
Với lại…
Vận may của em gái Trần Tố đúng là ghê thật, trong một nhóm mấy trăm người mà đã giựt hết một phần tư!
Kiều Thiều không quan tâm chuyện này, vội vàng nói với Trần Hạo : “Chú Trần hãy nghe con nói, con cúp điện thoại xong thì chú out group liền, ai gửi lời mời cũng không được đồng ý!”
Trần Hạo sửng sốt.
Kiều Thiều nghiêm túc cường điệu : “Xin hãy làm theo, nếu không con tiêu mất!”
Lời này nghe rất nghiêm trọng, Trần Hạo có được vị trí này cũng có bản lĩnh quan sát, hắn nhận ra Kiều Thiều nghiêm túc, lập tức nói : “Được, thế chú out nhóm ngay đây.”
Sau khi Kiều Thiều cúp điện thoại, phát hiện “Cụ Già Trên Núi Trên Núi” đã biến mất..
Kiều Thiều khờ dại cho rằng mình đã thoát một kiếp.
Sau đó y nhìn cả nhóm chat nổ tung.
Thật ra trong mấy group của phụ huynh thế này luôn có người phát mấy cái lì xì, cỡ mười đồng tám đồng, giành giựt vui đùa một chút.
Giáo viên tuyệt đối sẽ không giành, nhưng phụ huynh thì có, mấy người nhàn rỗi ngươi đoạt ta phát, gia tăng tình cảm.
Tuy ban nhất năm nhất chỉ 49 người, nhưng trong group thì có cha mẹ lẫn học sinh, hơn nữa còn có giáo viên, số lượng hơn 150.
Lúc này lại ngay giờ cơm, rất nhiều người đều đang rảnh rỗi, thấy trong group chat có phát lì xì, tùy tiện ấn vào.
Sau đó… Sợ ngây người!
Nhóm chat đã hoàn toàn nổ tung.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
“Phụ huynh của em nào thế, rộng rãi vậy sao?”
“Có phải con cái trong nhà ấn bậy rồi không?”
Trong chớp mắt tiền lì xì đã bị đoạt hết phân nửa, có người tính lại tổng tiền đã cướp : “Đã hơn sáu ngàn rồi, rốt cuộc phát bao nhiêu thế.”
Cũng có người nói : “Lần đầu tiên thấy lì xì nhiều như vậy…”
Có người hỏi : “Không phải group chat tối đa cao nhất là hai trăm à?”
Lại có người phổ cập khoa học : “Đó là hạn chế với lì xì cá nhân thôi, nếu group nhiều người thì giới hạn cũng cao, cuối năm sếp tôi từng phát lì xì trong nhóm chat hơn năm nghìn.”
Có phụ huynh than thở : “Thế chắc chắn là vị phụ huynh này không cẩn thận rồi.”
Kiều Thiều thấy không ai biết ai là ai, thở phào vào kí túc xá.
Y vừa vào liền nghe Trần Tố gọi điện thọai : “Mẹ, mẹ hỏi trong nhóm đi, nhờ chủ nhiệm tìm ra vị phụ huynh nào, chúng ta trả tiền lại cho bọn họ.”
Kiều Thiều sửng sốt.
Lại nghe Trần Tố nói tiếp : “Dù thế nào thì chúng ta không thể nhận số tiền lớn như vậy.”
Tâm Kiều Thiều hoảng hoảng, chỉ muốn hô lớn một tiếng : Đừng tìm, tiền này ngài nhận đi, xem như phí dán miệng được không!
Vệ Gia Vũ ngồi xếp bằng trên giường hóng hớt liếc Trần Tố một cái —
Tuy Trần mắt kính nghèo thì nghèo thật, nhưng cũng có khí phách.
Trần Tố cúp điện thoại, Kiều Thiều thấy mẹ Trần Tố nói chuyện trong group.
Bà vừa nói như thế, rất nhiều phụ huynh cũng phụ họa : “Đúng, tìm xem phụ huynh con nhà ai, chúng ta trả tiền lì xì lại.”
Sau đó có người khen mẹ Trần Tố, nói vận may của bà rất lớn.
Trong nhóm náo nhiệt như thế, nhưng sau lưng Kiều Thiều đều là mồ hôi lạnh.
Làm sao đây làm sao đây, luôn cảm thấy chuyện này không êm xuống được!
Bỗng nhiên có người phát hiện : “Ngộ ghê, Cụ Già Trên Núi out nhóm rồi.”
“Sao lại out?”
“Không biết nữa, phát cái lì xì lớn xong liền out ra.”
Chuyện này càng thêm hoang đường, trong nháy mắt trong nhóm hơn mấy trăm tin, mỗi tin đều có tò mò, có lý lẽ.
Lúc này, chủ nhiệm lớp lão Đường xuất hiện.
Vốn lão không theo dõi nhóm, nhưng có phụ huynh gọi điện thoại nên lão nhanh chóng vào xem.
Đường Dục nói : “Xin mọi người im lặng, xin hỏi là phụ huynh em nào phát tiền lì xì thế?”
Dưới loại tình huống thế này, phụ huynh trong nhóm đều sửa lại nickname, ví dụ như mẹ Trần Tố thì kêu là mẹ Trần Tố.
Nhưng vị phụ huynh phát tiền lì xì kếch xù này lại không đổi nickname.
Nhóm phụ huynh mồm năm miệng mười phổ cập khoa học cho lão Đường một phen.
“Thầy Đường, nickname người kia là Cụ Già Trên Núi, hình như người đó rời nhóm rồi, thầy có thể vào danh sách bạn bè tìm lại.”
Chủ nhiệm sẽ kết bạn với hầu hết các phụ huynh.
Đường Dục bắt đầu xem lại danh sách bạn bè, nhưng xem từ đầu tới cuối cũng không tìm được ai tên là Cụ Già Trên Núi.
Kỳ quái, rốt cuộc là phụ huynh nhà ai? Thế nhưng không kết bạn với lão.
Đường Dục thảo luận trong nhóm : “Chờ buổi chiều tôi đến lớp hỏi mấy đứa, để bọn nó xác nhận xem là người nhà của ai.”
Kiều Thiều lặng lẽ vây xem hơi bình tĩnh được một chút, may quá may quá, may mà acc nhỏ của Đại Kiều không có kết bạn với ai.
Có lẽ cũng có thể lừa gạt qua trận này…
Ai ngờ trong nhóm lại nhảy ra một người : “Mà nói chứ, hình như lúc nãy tôi thấy có lời mời vào nhóm.”
“Có sao?”
“Đúng, trước khi phát lì xì.”
“Xem xem là ai mời Cụ Già Trên Núi vào.”
Kiều Thiều xem đến câu nói kia, như sét đánh ngang tai.
Thế nhưng y quên còn có chuyện này.
Tiêu rồi!
Mặc dù lịch sử trò chuyện rất nhiều, nhưng không ngăn được tính kiên nhẫn của mọi người.
Kết quả là —-
“Kiều Thiều? Là học sinh chuyển trường đúng không?”
Lúc này Kiều Thiều vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, y đang ôn lại những kiến thức đã học trong giờ nghỉ trưa.
Xem lại cái cũ, biết thêm cái mới, những lời lão Khổng Phu Tử nói đều đúng.
Kiều Thiều đang ôn bài, điện thoại Trần Tố vang lên.
Kiều Thiều không để tâm lắm, tiếp tục suy nghĩ đề vật lý cong cong quẹo quẹo này.
Trần Tố cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ: “Mẹ, con đây…”
Giây tiếp theo, âm thanh Trần Tố cất cao: “Cái gì!”
Kiều Thiều ngẩng đầu nhìn qua, có chút lo lắng: Sao thế, không phải trong nhà Trần Tố đã xảy ra chuyện gì chứ.
Vệ Gia Vũ đã sớm lên giường chơi game cũng giật mình, bất mãn nhìn về phía Trần Tố: “Ầm ĩ cái gì, làm hụt mất double kill!”
Trần Tố hoàn toàn bị vây trong trạng thái kinh ngạc: “Không thể nào, sao lại… Có phụ huynh phát lì xì giá trị lớn như vậy.”
Nghe đến đó, tâm Kiều Thiều nhảy dựng, luôn có dự cảm không tốt.
Không thể nào…
Y mới dặn lão ba nhà mình phải khiêm tốn…
Đồng chí Đại Kiều sẽ không hố con mình tới mức đó chứ!
Trần Tố cúp điện thoại, nhìn chằm chằm một hồi lâu mới hít ngược một hơi.
Kiều Thiều không ôn bài được nữa, hỏi: “Sao vậy?”
Trần Tố ngây người ba giây đồng hồ, sau đó đưa điện thoại cho Kiều Thiều nhìn: “Có người phát lì xì trong group phụ huynh, em gái tôi lấy điện thoại của mẹ chơi, không cẩn thận ấn vào, sau đó…”
Kiều Thiều nhìn đến nick name kia — Cụ Già Trên Núi.
Là ba mình!!!
Trần Tố nói hết lời : “Em gái tôi giựt được hai ngàn.”
Kiều Thiều muốn hộc máu.
Chuyện hoang đường tới mức này, Vệ Gia Vũ cũng sửng sờ, hắn nói : “Lớp các cậu có người giàu vậy á.”
Mà đến group phụ huynh của ban quốc tế, nhiều lắm cũng phát một hai ngàn thôi.
Không biết vị phụ huynh ban nhất nào thừa tiền tới mức này.
Trong lòng Kiều Thiều tràn ngập mấy chữ tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi, cuộc đời ở Đông Cao của mình hết rồi, Trần Tố sẽ cho mình vào danh sách đen.
Mãi khi đến Trần Tố cho thêm một câu : “…Không biết cha mẹ của ai, không biết có phải ấn nhầm không nữa.”
Tâm Kiều Thiều căng thẳng, như người chết đuối vớ được khúc cây, vội nói : “Tôi, tôi đi…”
Kiều Thiều nói lắp một chút : “Tôi đi gọi điện thoại cho ba, kêu ổng đừng giựt.”
Kiều Thiều cầm điện thoại tông cửa xông ra, nhanh chóng gọi vào số mới của lão ba nhà mình.
Trợ lý Trần thấy tiểu thiếu gia gọi đến, bình tĩnh ấn nghe : “Thiều Thiều, Kiều tổng đang dự hội nghị, người trong nhóm lúc nãy là chú…”
“Chú Trần???” Kiều Thiều vừa nghe đã hiểu một nửa!
Trần Hạo nói : “Kiều tổng dặn chú chào hỏi mọi người một chút, nói phải khiêm tốn, cho nên chú chỉ phát một cái lì xì.”
Kiều Thiều đã hiểu hết.
Chỉ một cái 8888, quả thực là đủ khiêm tốn, nhưng vấn đề là…
Đồng chí Đại Kiều, ba vội thì vội, nhưng có thể nói rõ mọi chuyện rồi hẵng đi được không!
Với lại…
Vận may của em gái Trần Tố đúng là ghê thật, trong một nhóm mấy trăm người mà đã giựt hết một phần tư!
Kiều Thiều không quan tâm chuyện này, vội vàng nói với Trần Hạo : “Chú Trần hãy nghe con nói, con cúp điện thoại xong thì chú out group liền, ai gửi lời mời cũng không được đồng ý!”
Trần Hạo sửng sốt.
Kiều Thiều nghiêm túc cường điệu : “Xin hãy làm theo, nếu không con tiêu mất!”
Lời này nghe rất nghiêm trọng, Trần Hạo có được vị trí này cũng có bản lĩnh quan sát, hắn nhận ra Kiều Thiều nghiêm túc, lập tức nói : “Được, thế chú out nhóm ngay đây.”
Sau khi Kiều Thiều cúp điện thoại, phát hiện “Cụ Già Trên Núi Trên Núi” đã biến mất..
Kiều Thiều khờ dại cho rằng mình đã thoát một kiếp.
Sau đó y nhìn cả nhóm chat nổ tung.
Thật ra trong mấy group của phụ huynh thế này luôn có người phát mấy cái lì xì, cỡ mười đồng tám đồng, giành giựt vui đùa một chút.
Giáo viên tuyệt đối sẽ không giành, nhưng phụ huynh thì có, mấy người nhàn rỗi ngươi đoạt ta phát, gia tăng tình cảm.
Tuy ban nhất năm nhất chỉ 49 người, nhưng trong group thì có cha mẹ lẫn học sinh, hơn nữa còn có giáo viên, số lượng hơn 150.
Lúc này lại ngay giờ cơm, rất nhiều người đều đang rảnh rỗi, thấy trong group chat có phát lì xì, tùy tiện ấn vào.
Sau đó… Sợ ngây người!
Nhóm chat đã hoàn toàn nổ tung.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
“Phụ huynh của em nào thế, rộng rãi vậy sao?”
“Có phải con cái trong nhà ấn bậy rồi không?”
Trong chớp mắt tiền lì xì đã bị đoạt hết phân nửa, có người tính lại tổng tiền đã cướp : “Đã hơn sáu ngàn rồi, rốt cuộc phát bao nhiêu thế.”
Cũng có người nói : “Lần đầu tiên thấy lì xì nhiều như vậy…”
Có người hỏi : “Không phải group chat tối đa cao nhất là hai trăm à?”
Lại có người phổ cập khoa học : “Đó là hạn chế với lì xì cá nhân thôi, nếu group nhiều người thì giới hạn cũng cao, cuối năm sếp tôi từng phát lì xì trong nhóm chat hơn năm nghìn.”
Có phụ huynh than thở : “Thế chắc chắn là vị phụ huynh này không cẩn thận rồi.”
Kiều Thiều thấy không ai biết ai là ai, thở phào vào kí túc xá.
Y vừa vào liền nghe Trần Tố gọi điện thọai : “Mẹ, mẹ hỏi trong nhóm đi, nhờ chủ nhiệm tìm ra vị phụ huynh nào, chúng ta trả tiền lại cho bọn họ.”
Kiều Thiều sửng sốt.
Lại nghe Trần Tố nói tiếp : “Dù thế nào thì chúng ta không thể nhận số tiền lớn như vậy.”
Tâm Kiều Thiều hoảng hoảng, chỉ muốn hô lớn một tiếng : Đừng tìm, tiền này ngài nhận đi, xem như phí dán miệng được không!
Vệ Gia Vũ ngồi xếp bằng trên giường hóng hớt liếc Trần Tố một cái —
Tuy Trần mắt kính nghèo thì nghèo thật, nhưng cũng có khí phách.
Trần Tố cúp điện thoại, Kiều Thiều thấy mẹ Trần Tố nói chuyện trong group.
Bà vừa nói như thế, rất nhiều phụ huynh cũng phụ họa : “Đúng, tìm xem phụ huynh con nhà ai, chúng ta trả tiền lì xì lại.”
Sau đó có người khen mẹ Trần Tố, nói vận may của bà rất lớn.
Trong nhóm náo nhiệt như thế, nhưng sau lưng Kiều Thiều đều là mồ hôi lạnh.
Làm sao đây làm sao đây, luôn cảm thấy chuyện này không êm xuống được!
Bỗng nhiên có người phát hiện : “Ngộ ghê, Cụ Già Trên Núi out nhóm rồi.”
“Sao lại out?”
“Không biết nữa, phát cái lì xì lớn xong liền out ra.”
Chuyện này càng thêm hoang đường, trong nháy mắt trong nhóm hơn mấy trăm tin, mỗi tin đều có tò mò, có lý lẽ.
Lúc này, chủ nhiệm lớp lão Đường xuất hiện.
Vốn lão không theo dõi nhóm, nhưng có phụ huynh gọi điện thoại nên lão nhanh chóng vào xem.
Đường Dục nói : “Xin mọi người im lặng, xin hỏi là phụ huynh em nào phát tiền lì xì thế?”
Dưới loại tình huống thế này, phụ huynh trong nhóm đều sửa lại nickname, ví dụ như mẹ Trần Tố thì kêu là mẹ Trần Tố.
Nhưng vị phụ huynh phát tiền lì xì kếch xù này lại không đổi nickname.
Nhóm phụ huynh mồm năm miệng mười phổ cập khoa học cho lão Đường một phen.
“Thầy Đường, nickname người kia là Cụ Già Trên Núi, hình như người đó rời nhóm rồi, thầy có thể vào danh sách bạn bè tìm lại.”
Chủ nhiệm sẽ kết bạn với hầu hết các phụ huynh.
Đường Dục bắt đầu xem lại danh sách bạn bè, nhưng xem từ đầu tới cuối cũng không tìm được ai tên là Cụ Già Trên Núi.
Kỳ quái, rốt cuộc là phụ huynh nhà ai? Thế nhưng không kết bạn với lão.
Đường Dục thảo luận trong nhóm : “Chờ buổi chiều tôi đến lớp hỏi mấy đứa, để bọn nó xác nhận xem là người nhà của ai.”
Kiều Thiều lặng lẽ vây xem hơi bình tĩnh được một chút, may quá may quá, may mà acc nhỏ của Đại Kiều không có kết bạn với ai.
Có lẽ cũng có thể lừa gạt qua trận này…
Ai ngờ trong nhóm lại nhảy ra một người : “Mà nói chứ, hình như lúc nãy tôi thấy có lời mời vào nhóm.”
“Có sao?”
“Đúng, trước khi phát lì xì.”
“Xem xem là ai mời Cụ Già Trên Núi vào.”
Kiều Thiều xem đến câu nói kia, như sét đánh ngang tai.
Thế nhưng y quên còn có chuyện này.
Tiêu rồi!
Mặc dù lịch sử trò chuyện rất nhiều, nhưng không ngăn được tính kiên nhẫn của mọi người.
Kết quả là —-
“Kiều Thiều? Là học sinh chuyển trường đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.