Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi
Chương 41: Thì nói thẳng để tôi cưới cậu đi
Long Thất
26/06/2020
Edit: Hyukie Lee
“Thì nói thẳng để tôi cưới cậu đi!” Kiều Thiều tức giận.
Vòng vo tam quốc?
Còn bạch đầu giai lão, có phải kế tiếp là sớm sinh quý tử hay không!
Hạ Thâm vô liêm sỉ nói: “Được nha.”
Kiều Thiều dùng biểu tình nhìn bệnh thần kinh nhìn hắn: “Được con mắm!”
“Thế…” Hạ Thâm chọn biện pháp khác: “Cậu gả cho tôi há.”
Đúng là cách làm thông minh!
Ngón tay Kiều Thiều dán lên trán người kia: “Tỉnh tỉnh lại đi huynh đệ, trời còn sáng kìa!”
Hạ Thâm ngáp một cái: “Ngủ ngon.”
Kiều Thiều mở to mắt nhìn hắn nhắm mắt, không biết nên làm thế nào.
Nếu là lúc trước, thấy người này công khai ngủ ngày như vậy Kiều Thiều còn giảng một hơi để hắn thành thật học tập.
Còn bây giờ thì…
Người ta có ngủ hay không vẫn là đầu tiên, Kiều Thiều nào có mặt mũi đi giáo huấn!
Tiết cuối buổi chiều là tiếng Anh, vì là bài mới nên rất nhiều từ đơn, mười phút cuối giáo viên cho các bạn học từ mới tại chỗ.
Không biết do âm thanh tranh cãi rất ầm ĩ hay đã ngủ đủ, Hạ Thâm tỉnh.
Kiều Thiều khó được thanh nhàn, dùng đuôi mắt nhìn hắn: “which musician do you like?”
Từ này có liên quan đến âm nhạc, Kiều Thiều chỉ thuận miệng hỏi chơi.
Hạ Thâm chưa hết buồn ngủ, tiếng nói khàn khàn: “ludwig van beethoven.”
Kiều Thiều cũng không bất ngờ.
Ai mà không thích Beethoven chứ.
Nhưng Kiều Thiều chú ý đến cách phát âm của Hạ Thâm khác khác, muốn sửa lại, đột nhiên phản ứng kịp.
Tên này nói bằng tiếng Đức, quả thực không phải tiếng Anh.
Hạ Thâm nói tiếng Đức?
Khoảng thời gian trước Kiều Thiều từng đi theo ông nội bay qua bay lại châu Âu, trình độ nghe nói tiếng Pháp và Đức tuy không thành thạo bằng tiếng Anh nhưng vẫn đủ xài, còn Hạ Thâm thì…
Thôi thôi, cái tên biến thái này có gì mà không biết!
Kiều Thiều đang muốn tâm sự với hắn vấn đề Beethoven, bỗng giáo viên đi tới.
Kiều Thiều lập tức ngồi thẳng ưỡn lưng, đàng hoàng học thuộc từ vựng.
Giáo viên tới tìm Hạ Thâm.
Âm thanh đọc bài trong lớp ồn ào, cô lại nói nhỏ, ngoại trừ Hạ Thâm và Kiều Thiều thì chắc không ai nghe được.
Kiều Thiều nhìn sách giáo khoa không chớp mắt, lỗ tai lại dựng thẳng lên nghe ngóng.
Chỉ nghe giáo viên ôn thanh nói nhỏ: “Kiểm tra tháng này có chuyện gì sao?”
Hạ Thâm giữ nguyên bộ dáng ỉu xìu lúc nãy, trả lời giáo viên: “Không có ạ.”
Giáo viên tiếng Anh cũng không tức giận, càng thêm cẩn thận mà hỏi: “Thế sao không làm hết đề? Để mất hơn hai chục điểm.”
Nghe đến đây Kiều Thiều đã hiểu!
Lần này môn Hạ Thâm mất nhiều điểm nhất chính là tiếng Anh, chỉ có 130…
Í, bỗng Kiều Thiều cảm thấy hơi ngược ngược, cái gì mà chỉ được!
Người bình thường được 130 ngủ cũng vui mà tỉnh lại!
Nhưng hiển nhiên, Hạ Thâm không cùng một trục hoành với người thường.
Thấy giáo viên như vậy, hiển nhiên chuyện Hạ Thâm để mất 20 điểm là đả kích cực lớn.
Đôi cô trò này nói tiếp, Kiều Thiều nghe ngóng: “Nếu em có kiến nghị gì với giáo viên, nhất định phải nói ra đó.”
Kiều Thiều: “…”
Đau lòng giáo viên quá, ngữ khí nơm nớp lo sợ cỡ này!
Kiều Thiều hoài nghi, Hạ Thâm thi được 130 điểm, có phải tổ trưởng tổ Anh đã giáo huấn cô Anh lớp mình một trận rồi không….
Cuộc sống đúng là không dễ dàng, không dễ dàng gì a!
Hạ Thâm vô ý nhìn Kiều Thiều một cái, cho giáo viên một viên thuốc an thần: “Không có gì đâu, cô yên tâm, lần sau em sẽ cố gắng.”
Giáo viên Anh “cẩn thận dè dặt” thở ra một hơi dài: “Nếu có vấn đề gì nhất định phải nói ra, thầy cô sẽ cố gắng giúp em.”
Hạ Thâm cười.
Lúc này cô giáo mới tiếp tục đi bộ trong phòng, xem các bạn học có nhân cơ hội đục nước béo cò hay không.
Kiều Thiều nhìn Hạ Thâm.
Hạ Thâm: “Hửm?”
Kiều Thiều dựng cuốn sách lên, chồm qua hỏi hắn: “Chuyện thi cử của cậu là sao đấy?” Y không xem bài thi của Hạ Thâm, cho nên cũng không biết tại sao hắn mất điểm.
Tầm mắt Hạ Thâm chuyển lên chuyển xuống trên hàng mi ấy.
Kiều Thiều thúc giục: “Đang hỏi cậu đó.”
Hạ Thâm ho nhẹ một tiếng, khẽ cách xa người kia một chút: “Mệt rã rời.”
Kiều Thiều chớp mắt: “Cái gì?”
Hạ Thâm chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm sách vở: “Đề rất đơn giản, làm tới trang sau thì ngủ mất tiêu.” Cho nên mất hết 20 điểm.
Mình hỏi câu này đúng là sai lầm!
Kiều Thiều rút sách về, ngồi ưỡn thẳng tắp, không để ý tới hắn.
Qua một hồi lâu, Hạ Thâm lại mở miệng: “Muốn nghe nói thật không?”
Kiều Thiều tà tà liếc qua: “Cho nên vừa rồi là hù tôi?”
“Có một chút.” Hạ Thâm dừng lại: “Đương nhiên cậu cũng có thể xem là hống.”
Vì tiếng xì xào chung quanh rất lớn, cho nên Kiều Thiều không nghe rõ giữa từ “hù” và “hống” có gì khác nhau.
Kiều Thiều tò mò hỏi: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Thâm nói: “Tôi cố ý không lấy hai mươi điểm đó.”
Kiều Thiều truy vấn: “Vì sao?”
Hạ Thâm khẽ thở dài: “Vì tôi cho rằng ít nhất người nào đó thi Anh cũng trên 130 điểm.”
Kiều Thiều sửng sốt.
Hạ Thâm nhìn qua: “Bình thường tôi thấy cậu làm đề rất đúng mà.”
Kiều Thiều đã hiểu, người nào đó mà hắn nói là mình!
“Khụ…” Kiều Thiều nói: “Tôi hơi căng thẳng, không phát huy tốt.”
Từ 130 té xuống còn 70 điểm, hình như có chút quá mức căng thẳng.
Hạ Thâm không vạch trần, chỉ nói: “Là tôi tính sai.”
Kiều Thiều lại hỏi: “Mà dù tôi trên 130 điểm thì sao, mấy môn khác cũng kém rất xa.”
Y cũng không thắng được Hạ Thâm.
Hạ Thâm phiền muộn: “Dù gì cũng cho cậu một chút an ủi.”
Kiều Thiều: “…”
Bỗng nhiên thấy ngứa tay, không thấy cảm kích ở đâu, chỉ muốn đập tên này một trận!
Hạ Thâm nói thật, nhưng chỉ nói một nửa.
Hắn cố ý bỏ nhiều điểm như vậy, là vì muốn bại bởi Kiều Thiều.
Chỉ cần Kiều Thiều phát huy như thường, hơn điểm hắn là có thể coi như Kiều Thiều thắng.
Dù sao thì lúc ấy bọn họ cá cược “điểm”.
—- Cũng không nói là tất cả các điểm.
Nếu điểm tiếng Anh của Kiều Thiều hơn hắn, coi như là thắng.
Mà các môn khác Hạ Thâm hơn Kiều Thiều, xem như cũng thắng.
Cho nên đến cuối cùng, cả hai đều thắng.
Như vậy Kiều Thiều phải đồng ý hắn một chuyện, hắn cũng mời Kiều Thiều ăn cơm một tháng.
Nhất tiễn song điêu, quá tốt.
Đáng tiếc vì tên ngốc “căng thẳng” nào đó, tất cả đã tan thành mây khói.
Những điều này Kiều Thiều không biết, Hạ Thâm cũng không dám nói ra.
Buổi sáng thứ sáu, lớp trưởng lên bục giảng thông báo: “Mọi người ơi! Có đồng phục mới rồi!”
Các bạn học sinh mới ăn sáng xong mệt mỏi muốn ngủ lên tinh thần được một chút.
“Tới đây đi, hãy đưa ra lời phán xét cuối cùng đi.” Đây là người anh em nói đồng phục màu đỏ sẽ anh dũng nhảy cửa sổ.
“Lớp trưởng kích động gì thế? Đổi đồng phục thôi, không phải đổi vợ từ Đông Thi thành Chung Vô Diệm thôi sao?”
Cũng không ai biết ai “đẹp” hơn ai.
Có người lạc quan: “Lỡ như là Chung Vô Diệm mặc bikini thì sao?”
Trong game có một nhân vật là Chung Vô Diệm, sau khi mặc bikini mùa hè chính là ngự tỷ cực kì gợi cảm, đẹp xuất sắc!
“Tỉnh tỉnh đi ba.” Nam sinh nói: “Mặt trời chiếu tới mông rồi!”
Đồng chí Tống Nhất Hủ ghế trước không hề hứng thú, thậm chí còn tiếp tục ngoan cố: “Tống Nhất Hủ tao đã nói rồi, nếu đồng phục con gái là váy, tao…”
Bảy tám nam sinh hùa theo: “Mày chính là Tống Nhất shi~!”
Tống Nhất Hủ ha ha một tiếng, không hề lo sợ.
Lớp trưởng cười hề hề như tặc: “Vài người xung phong đi ôm đồng phục về lớp với tôi.”
Giải Khải kêu Tống Nhất Hủ: “Lão Tống đi đi.”
Lớp trưởng lại nói: “Đủ người rồi, khỏi cần.”
Tống Nhất Hủ cũng lười đi.
Kiều Thiều vừa làm bài vừa hóng hớt nhìn lên ghế trước.
Y cảm thấy bạn học Tống sắp gặp tai ương…
Thật ra chuyện đổi đồng phục này rất bất ngờ, có trường nào đợi tới học kì hai mới đổi đồng phục đâu?
Kiều Thiều rất sợ là do ông nội có tính thẩm mỹ cực cao nhà mình nhúng tay…
Dù sao thì lúc trước khi Kiều Thiều nói muốn đi Đông Cao, người phản đối đầu tiên chính là ông nội, lý do là: “Không được, đồng phục xấu lắm.”
Kiều Thiều yên lặng cầu nguyện cho Tống Nhất Hủ: Chỉ mong câu đó của ngài đừng thành tiên tri.
Hơn mười phút sau, nam sinh ban nhất hưng phấn vui vẻ chạy về: “Tống Nhất Shi! Tống Nhất Shi!~”
Tiếng hô này sắp truyền hết cả khu dạy học.
Tâm Tống Nhất Hủ nhảy dựng: “Đù má!”
Giải Khải không hổ là bạn tốt của hắn, lúc này còn lấy hẳn một bộ đồng phục nữ sinh ra, hét lớn: “Váy váy! Là váy thật!”
Toàn bộ lớp nổ tung, các nữ sinh trợn mắt nói: “Đẹp, đẹp tới vậy sao!”
Lớp trưởng duy trì trật tự nói: “Đừng có loạn! Từng người từng người, coi kĩ size, lấy xong thì kí tên.”
Có người lấy được đồng phục xong sợ ngây người: “Trâu bò thiệt, xuân hạ thu đông ba bộ đồng phục???”
“Bộ vest này cũng soái quá rồi đó!”
“Còn có caravat nữa á? Chết ông không biết thắt!”
“Ai da mẹ ơi, vải này cung hơi xịn rồi.”
Trong một mảnh ồn ào, có người cười không nổi.
Ví dụ như Trần Tố, ví dụ như Kiều Thiều.
Trần Tố nhìn đến bộ đồng phục này, trong đầu nhảy ra một câu — Bao nhiêu tiền.
Vừa thấy đã biết giá cả xa xỉ!
Kiều Thiều đỡ trán, không cần suy nghĩ cũng biết là bút tich của ông nội trăm phần trăm, phỏng chừng lão nhân gia cũng thuận tiện thiết kế lại huy hiệu trường Đông Cao luôn rồi!
Trong lớp đều là vui sướng, mọi người đổi đồng phục mới, cực kì vừa lòng.
Sao có thể không vui đây?
Mặc quần áo rộng thùng thình đã quen, bên trong rộng đến mức có thể nhét một cái va li vào, lại nhìn đến tây trang phẳng phiu và quần sọc kẻ đáng yêu này, tương phản quá lớn có được chưa! vào trang wp chính chủ đọc ủng hộ mình nha, đừng đọc mấy ở mấy trang repost nha!
Đồng phục này cũng có chút màu đỏ, nhưng hoàn toàn khác với đồ thể thao toàn đỏ.
Màu đỏ đan xen trên cổ tay áo âu phục, tăng thêm một phân nhã trí, cực kì thời thượng.
Tống Nhất Hủ hóa đá, a không, là Tống Nhất Shi~ bi phẫn nói: “Tao không tin, tao không tin, không thể là váy, đời này con gái trường này cũng không thể mặc váy!”
Hắn cướp lấy đồng phục của Vu Nguyên Khê đằng trước: “Cho mượn coi!”
Vu Nguyên Khê đã quen với hắn cũng không tức giận, chỉ mắng: “Nhẹ thôi, rách coi chừng tôi đập chết cậu.”
Tống Nhất Hủ cẩn thận xem, tâm như tro tàn —-
Là váy thật rồi, không những muốn đổi tên còn phải đi bay sao!
Đột nhiên có nữ sinh cứu lại nửa cái mạng của Tống Nhất Hủ: “Trời ơi tuyệt ghê, là quần váy!”
Rất nhiều nữ sinh mở bao bì ra.
“Đúng rồi, ở trong là quần!”
“Khó trách dài tới đầu gối.”
“Quần ở trong cũng xịn ghê, không chật không rộng.”
Tống Nhất Hủ sống lại : “Phắc! Tôi nói rồi mà, con gái trường mình không thể mặc váy!”
Vu Nguyên Khê oán giận một câu : “Quần váy cũng là váy.”
Giải Khải cười ha ha : “Xem như nửa cái váy đi, Tống Nhất Hủ mi không cần đi bay, nhưng tên phải đổi, vì chỉ đúng một nửa cho nên kêu là… Tống Bán Shi~ đi.”
Tống Bán Shi~ : Nửa cục kít.
Tống Nhất Hủ : “…”
Má nó còn không dễ nghe bằng Tống Nhất Shi~!!!
Cả lớp ồn ào, nhưng Kiều Thiều thì cười không nổi.
Y chỉ ht vọng ông nội cẩn thận một chút, đừng như lão ba quay đầu liền hố người.
Hạ Thâm chú ý đến thần sắc người kia, nói : “Yên tâm đi, chắc là không đắt lắm đâu.”
Trường học sẽ suy xét đến tình huống kinh tế của các gia đình học sinh, nếu đồng phục quá đắt phụ huynh sẽ kháng nghị.
Kiều Thiều tiếp tục thở dài.
Hạ Thâm sờ sờ đầu y : “Nếu không thích, tôi cũng trả lại đồng phục với cậu.”
Kiều Thiều quay qua nhìn hắn : “Cảm ơn nha…”
Trả lại?
Sau đó ông nội bay tới cưỡng chế đuổi học?
Lão Đường vào phòng học trong một mảnh vui sướng : “Ai cũng vui vẻ hết ha.”
Phần lớn ai cũng vui, bọn họ đáp một tiếng : “Vui ạ!”
Đường Dục đè đè tay, đè xuống đám sói con này : “Thế thì tuân thủ nội quy trường học được chưa, chịu mặc đồng phục chưa?”
Các bạn học cùng nhau hô lên : “Nghỉ học cũng mặc!”
Đường Dục cười nói : “Này thì khỏi đi, phải giữ gìn đồng phục, đợi khi tới trường rồi mặc.”
Lão Đường nói với đám học sinh mấy câu hài hước, sau đó nói tới chính sự : “Mọi người không cần lo lắng, chuyện đổi đồng phục lần này chủ yếu do một nhà thiết kế nổi tiếng quyên tặng.”
Kiều Thiều : “!”
Tim nhảy tới cổ họng.
Các bạn học cũng yên lặng : “Hả?”
Lão Đường nói tiếp : “Nhà thiết kế này quyên tặng nặc danh, chỉ vì muốn cải thiện trang phục của học sinh, đề cao tính thẩm mỹ…”
Nghe đến hai chữ nặc danh, trái tim Kiều Thiều mới trôi xuống lồng ngực.
Các bạn học khe khẽ nói nhỏ : “Tuyệt vậy sao!”
Không phải không có tiền lệ quyên tặng, nhưng tặng đến mức hợp lòng các học sinh như vậy thì đúng là chưa bao giờ có!
Lão Đường nói tiếp : “Nghe nói không chỉ là Đông Cao chúng ta, hình như mấy trường trong cả thành phố đều được quyên tặng, hơn nữa còn là liên tục ba năm, mỗi năm ba bộ, cho nên các em yêu dấu, các em đúng là rất may mắn!”
Cả lớp vui vẻ nổ tung.
Kiều Thiều : “…”
Không sai, là ông nội nhà mình không sai…
Năm nay Kiều Thiều học năm nhất, quyên tặng ba năm, vừa lúc tốt nghiệp.
Cái thói quen nghiện thẫm mỹ này của ông nội, không thuốc nào trị được.
Có điều ông nội làm việc đáng tin hơn lão ba nhà mình nhiều, dù gì cũng không ai nghi ngờ lên đầu y.
Kiều Thiều nhẹ nhàng thở ra.
Bộ dáng thở phào này cũng có thể hiểu là cái thở phào không cần tiêu tiền.
Buổi sáng phát đồng phục, buổi chiều đã phải thay.
Kiều Thiều đã quen loại đồng phục này, mặc đến chỉnh chỉnh tề tề.
Một đường đi đến phòng học, thấy mấy người quen nhau đều khen ngợi lẫn nhau.
“Mai chuối, đẹp trai quá!”
“Mẹ ơi, hàng cao cấp!”
“Ôi, thời thượng!”
Âm thanh vuốt lông không dứt bên tai, Kiều Thiều mới đến khu dạy học liền thấy nơi đó tập trung một đống người.
Chân ngắn luôn bị thiệt thòi, nhìn cũng không rõ.
Nhưng Trần Tố thì thấy được : “Hình như là Hạ Thâm và Lâu Kiêu.”
Tâm Kiều Thiều căng thẳng : “Hai người bọn họ làm gì thế?”
Mặc dù đã biết Hạ Thâm là học thần, nhưng cái nhãn bất lương vẫn không tháo xuống được.
Trần Tố dừng lại : “Hình như không làm gì cả…”
Kiều Thiều nghe giáo bá không kiên nhẫn quát nhẹ một tiếng : “Tránh ra.”
Cũng may mà đám người không chen lấn, Kiều Thiều cũng thấy được hai người kia.
Trong nháy mắt, y đã hiểu xảy ra chuyện gì.
Hai người này… Mặc đồng phục này, cũng quá soái rồi đó!
Thân cao hơn 1m85, thân hình chẳng khác nào người mẫu, mặc đồ bình thường thôi cũng đã u mê các thiếu nữ đến choáng váng.
Bây giờ tròng lên tây trăng hoàn mỹ, phối với dung mạo và dáng người đó, soái đến không thể khép chân!
Hơn nữa khí chất hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Một người là học thần thần thái mệt mỏi biếng nhác, thoạt nhìn không có ý chí chiến đấu gì.
Một người là giáo bá tràn đầy lệ khí, không coi ai ra gì dùng chiến lực nghiền áp toàn khối.
Hừm…
Kiều Thiều có chút hâm mộ, Kiều Thiều hâm mộ chiều cao.
Học thần đang ỉu xìu liếc mắt nhìn qua Kiều Thiều, đuôi mắt khẽ nhếch, lập tức đi tới.
Trong lòng Kiều Thiều không cam : Đều là chân, tại sao hắn lại dài như vậy!!!
Hạ Thâm đến gần y, hạ mắt nói : “Cậu thắt caravat đẹp thật đấy.”
Kiều Thiều ngẩng đầu lên.
Caravat của Hạ Thâm lỏng lỏng lẻo lẻo, cổ áo mở ra, dung nhan không chải chuốt lại ngoài ý muốn mang vẻ lưu manh soái khí.
Kiều Thiều không còn lời gì để nói : “Thầy Đường nói, phải thắt caravat đàng hoàng.”
Hạ Thâm nói : “Tôi không thắt được.”
Kiều Thiều : “…”
Hạ Thâm cong môi : “Cậu giúp tôi đi.”
==
Tác giả: Há há há~ Đẹp trai chưa? Ngọt chưa? Cho mấy cưng một viên thuốc an thần, Kiều Thiều sẽ cao lên. Chương trước là be, nếu Kiều Thiều chuyển trường ngay lúc này thì rất khó liên lạc lại với những người này.
“Thì nói thẳng để tôi cưới cậu đi!” Kiều Thiều tức giận.
Vòng vo tam quốc?
Còn bạch đầu giai lão, có phải kế tiếp là sớm sinh quý tử hay không!
Hạ Thâm vô liêm sỉ nói: “Được nha.”
Kiều Thiều dùng biểu tình nhìn bệnh thần kinh nhìn hắn: “Được con mắm!”
“Thế…” Hạ Thâm chọn biện pháp khác: “Cậu gả cho tôi há.”
Đúng là cách làm thông minh!
Ngón tay Kiều Thiều dán lên trán người kia: “Tỉnh tỉnh lại đi huynh đệ, trời còn sáng kìa!”
Hạ Thâm ngáp một cái: “Ngủ ngon.”
Kiều Thiều mở to mắt nhìn hắn nhắm mắt, không biết nên làm thế nào.
Nếu là lúc trước, thấy người này công khai ngủ ngày như vậy Kiều Thiều còn giảng một hơi để hắn thành thật học tập.
Còn bây giờ thì…
Người ta có ngủ hay không vẫn là đầu tiên, Kiều Thiều nào có mặt mũi đi giáo huấn!
Tiết cuối buổi chiều là tiếng Anh, vì là bài mới nên rất nhiều từ đơn, mười phút cuối giáo viên cho các bạn học từ mới tại chỗ.
Không biết do âm thanh tranh cãi rất ầm ĩ hay đã ngủ đủ, Hạ Thâm tỉnh.
Kiều Thiều khó được thanh nhàn, dùng đuôi mắt nhìn hắn: “which musician do you like?”
Từ này có liên quan đến âm nhạc, Kiều Thiều chỉ thuận miệng hỏi chơi.
Hạ Thâm chưa hết buồn ngủ, tiếng nói khàn khàn: “ludwig van beethoven.”
Kiều Thiều cũng không bất ngờ.
Ai mà không thích Beethoven chứ.
Nhưng Kiều Thiều chú ý đến cách phát âm của Hạ Thâm khác khác, muốn sửa lại, đột nhiên phản ứng kịp.
Tên này nói bằng tiếng Đức, quả thực không phải tiếng Anh.
Hạ Thâm nói tiếng Đức?
Khoảng thời gian trước Kiều Thiều từng đi theo ông nội bay qua bay lại châu Âu, trình độ nghe nói tiếng Pháp và Đức tuy không thành thạo bằng tiếng Anh nhưng vẫn đủ xài, còn Hạ Thâm thì…
Thôi thôi, cái tên biến thái này có gì mà không biết!
Kiều Thiều đang muốn tâm sự với hắn vấn đề Beethoven, bỗng giáo viên đi tới.
Kiều Thiều lập tức ngồi thẳng ưỡn lưng, đàng hoàng học thuộc từ vựng.
Giáo viên tới tìm Hạ Thâm.
Âm thanh đọc bài trong lớp ồn ào, cô lại nói nhỏ, ngoại trừ Hạ Thâm và Kiều Thiều thì chắc không ai nghe được.
Kiều Thiều nhìn sách giáo khoa không chớp mắt, lỗ tai lại dựng thẳng lên nghe ngóng.
Chỉ nghe giáo viên ôn thanh nói nhỏ: “Kiểm tra tháng này có chuyện gì sao?”
Hạ Thâm giữ nguyên bộ dáng ỉu xìu lúc nãy, trả lời giáo viên: “Không có ạ.”
Giáo viên tiếng Anh cũng không tức giận, càng thêm cẩn thận mà hỏi: “Thế sao không làm hết đề? Để mất hơn hai chục điểm.”
Nghe đến đây Kiều Thiều đã hiểu!
Lần này môn Hạ Thâm mất nhiều điểm nhất chính là tiếng Anh, chỉ có 130…
Í, bỗng Kiều Thiều cảm thấy hơi ngược ngược, cái gì mà chỉ được!
Người bình thường được 130 ngủ cũng vui mà tỉnh lại!
Nhưng hiển nhiên, Hạ Thâm không cùng một trục hoành với người thường.
Thấy giáo viên như vậy, hiển nhiên chuyện Hạ Thâm để mất 20 điểm là đả kích cực lớn.
Đôi cô trò này nói tiếp, Kiều Thiều nghe ngóng: “Nếu em có kiến nghị gì với giáo viên, nhất định phải nói ra đó.”
Kiều Thiều: “…”
Đau lòng giáo viên quá, ngữ khí nơm nớp lo sợ cỡ này!
Kiều Thiều hoài nghi, Hạ Thâm thi được 130 điểm, có phải tổ trưởng tổ Anh đã giáo huấn cô Anh lớp mình một trận rồi không….
Cuộc sống đúng là không dễ dàng, không dễ dàng gì a!
Hạ Thâm vô ý nhìn Kiều Thiều một cái, cho giáo viên một viên thuốc an thần: “Không có gì đâu, cô yên tâm, lần sau em sẽ cố gắng.”
Giáo viên Anh “cẩn thận dè dặt” thở ra một hơi dài: “Nếu có vấn đề gì nhất định phải nói ra, thầy cô sẽ cố gắng giúp em.”
Hạ Thâm cười.
Lúc này cô giáo mới tiếp tục đi bộ trong phòng, xem các bạn học có nhân cơ hội đục nước béo cò hay không.
Kiều Thiều nhìn Hạ Thâm.
Hạ Thâm: “Hửm?”
Kiều Thiều dựng cuốn sách lên, chồm qua hỏi hắn: “Chuyện thi cử của cậu là sao đấy?” Y không xem bài thi của Hạ Thâm, cho nên cũng không biết tại sao hắn mất điểm.
Tầm mắt Hạ Thâm chuyển lên chuyển xuống trên hàng mi ấy.
Kiều Thiều thúc giục: “Đang hỏi cậu đó.”
Hạ Thâm ho nhẹ một tiếng, khẽ cách xa người kia một chút: “Mệt rã rời.”
Kiều Thiều chớp mắt: “Cái gì?”
Hạ Thâm chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm sách vở: “Đề rất đơn giản, làm tới trang sau thì ngủ mất tiêu.” Cho nên mất hết 20 điểm.
Mình hỏi câu này đúng là sai lầm!
Kiều Thiều rút sách về, ngồi ưỡn thẳng tắp, không để ý tới hắn.
Qua một hồi lâu, Hạ Thâm lại mở miệng: “Muốn nghe nói thật không?”
Kiều Thiều tà tà liếc qua: “Cho nên vừa rồi là hù tôi?”
“Có một chút.” Hạ Thâm dừng lại: “Đương nhiên cậu cũng có thể xem là hống.”
Vì tiếng xì xào chung quanh rất lớn, cho nên Kiều Thiều không nghe rõ giữa từ “hù” và “hống” có gì khác nhau.
Kiều Thiều tò mò hỏi: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Thâm nói: “Tôi cố ý không lấy hai mươi điểm đó.”
Kiều Thiều truy vấn: “Vì sao?”
Hạ Thâm khẽ thở dài: “Vì tôi cho rằng ít nhất người nào đó thi Anh cũng trên 130 điểm.”
Kiều Thiều sửng sốt.
Hạ Thâm nhìn qua: “Bình thường tôi thấy cậu làm đề rất đúng mà.”
Kiều Thiều đã hiểu, người nào đó mà hắn nói là mình!
“Khụ…” Kiều Thiều nói: “Tôi hơi căng thẳng, không phát huy tốt.”
Từ 130 té xuống còn 70 điểm, hình như có chút quá mức căng thẳng.
Hạ Thâm không vạch trần, chỉ nói: “Là tôi tính sai.”
Kiều Thiều lại hỏi: “Mà dù tôi trên 130 điểm thì sao, mấy môn khác cũng kém rất xa.”
Y cũng không thắng được Hạ Thâm.
Hạ Thâm phiền muộn: “Dù gì cũng cho cậu một chút an ủi.”
Kiều Thiều: “…”
Bỗng nhiên thấy ngứa tay, không thấy cảm kích ở đâu, chỉ muốn đập tên này một trận!
Hạ Thâm nói thật, nhưng chỉ nói một nửa.
Hắn cố ý bỏ nhiều điểm như vậy, là vì muốn bại bởi Kiều Thiều.
Chỉ cần Kiều Thiều phát huy như thường, hơn điểm hắn là có thể coi như Kiều Thiều thắng.
Dù sao thì lúc ấy bọn họ cá cược “điểm”.
—- Cũng không nói là tất cả các điểm.
Nếu điểm tiếng Anh của Kiều Thiều hơn hắn, coi như là thắng.
Mà các môn khác Hạ Thâm hơn Kiều Thiều, xem như cũng thắng.
Cho nên đến cuối cùng, cả hai đều thắng.
Như vậy Kiều Thiều phải đồng ý hắn một chuyện, hắn cũng mời Kiều Thiều ăn cơm một tháng.
Nhất tiễn song điêu, quá tốt.
Đáng tiếc vì tên ngốc “căng thẳng” nào đó, tất cả đã tan thành mây khói.
Những điều này Kiều Thiều không biết, Hạ Thâm cũng không dám nói ra.
Buổi sáng thứ sáu, lớp trưởng lên bục giảng thông báo: “Mọi người ơi! Có đồng phục mới rồi!”
Các bạn học sinh mới ăn sáng xong mệt mỏi muốn ngủ lên tinh thần được một chút.
“Tới đây đi, hãy đưa ra lời phán xét cuối cùng đi.” Đây là người anh em nói đồng phục màu đỏ sẽ anh dũng nhảy cửa sổ.
“Lớp trưởng kích động gì thế? Đổi đồng phục thôi, không phải đổi vợ từ Đông Thi thành Chung Vô Diệm thôi sao?”
Cũng không ai biết ai “đẹp” hơn ai.
Có người lạc quan: “Lỡ như là Chung Vô Diệm mặc bikini thì sao?”
Trong game có một nhân vật là Chung Vô Diệm, sau khi mặc bikini mùa hè chính là ngự tỷ cực kì gợi cảm, đẹp xuất sắc!
“Tỉnh tỉnh đi ba.” Nam sinh nói: “Mặt trời chiếu tới mông rồi!”
Đồng chí Tống Nhất Hủ ghế trước không hề hứng thú, thậm chí còn tiếp tục ngoan cố: “Tống Nhất Hủ tao đã nói rồi, nếu đồng phục con gái là váy, tao…”
Bảy tám nam sinh hùa theo: “Mày chính là Tống Nhất shi~!”
Tống Nhất Hủ ha ha một tiếng, không hề lo sợ.
Lớp trưởng cười hề hề như tặc: “Vài người xung phong đi ôm đồng phục về lớp với tôi.”
Giải Khải kêu Tống Nhất Hủ: “Lão Tống đi đi.”
Lớp trưởng lại nói: “Đủ người rồi, khỏi cần.”
Tống Nhất Hủ cũng lười đi.
Kiều Thiều vừa làm bài vừa hóng hớt nhìn lên ghế trước.
Y cảm thấy bạn học Tống sắp gặp tai ương…
Thật ra chuyện đổi đồng phục này rất bất ngờ, có trường nào đợi tới học kì hai mới đổi đồng phục đâu?
Kiều Thiều rất sợ là do ông nội có tính thẩm mỹ cực cao nhà mình nhúng tay…
Dù sao thì lúc trước khi Kiều Thiều nói muốn đi Đông Cao, người phản đối đầu tiên chính là ông nội, lý do là: “Không được, đồng phục xấu lắm.”
Kiều Thiều yên lặng cầu nguyện cho Tống Nhất Hủ: Chỉ mong câu đó của ngài đừng thành tiên tri.
Hơn mười phút sau, nam sinh ban nhất hưng phấn vui vẻ chạy về: “Tống Nhất Shi! Tống Nhất Shi!~”
Tiếng hô này sắp truyền hết cả khu dạy học.
Tâm Tống Nhất Hủ nhảy dựng: “Đù má!”
Giải Khải không hổ là bạn tốt của hắn, lúc này còn lấy hẳn một bộ đồng phục nữ sinh ra, hét lớn: “Váy váy! Là váy thật!”
Toàn bộ lớp nổ tung, các nữ sinh trợn mắt nói: “Đẹp, đẹp tới vậy sao!”
Lớp trưởng duy trì trật tự nói: “Đừng có loạn! Từng người từng người, coi kĩ size, lấy xong thì kí tên.”
Có người lấy được đồng phục xong sợ ngây người: “Trâu bò thiệt, xuân hạ thu đông ba bộ đồng phục???”
“Bộ vest này cũng soái quá rồi đó!”
“Còn có caravat nữa á? Chết ông không biết thắt!”
“Ai da mẹ ơi, vải này cung hơi xịn rồi.”
Trong một mảnh ồn ào, có người cười không nổi.
Ví dụ như Trần Tố, ví dụ như Kiều Thiều.
Trần Tố nhìn đến bộ đồng phục này, trong đầu nhảy ra một câu — Bao nhiêu tiền.
Vừa thấy đã biết giá cả xa xỉ!
Kiều Thiều đỡ trán, không cần suy nghĩ cũng biết là bút tich của ông nội trăm phần trăm, phỏng chừng lão nhân gia cũng thuận tiện thiết kế lại huy hiệu trường Đông Cao luôn rồi!
Trong lớp đều là vui sướng, mọi người đổi đồng phục mới, cực kì vừa lòng.
Sao có thể không vui đây?
Mặc quần áo rộng thùng thình đã quen, bên trong rộng đến mức có thể nhét một cái va li vào, lại nhìn đến tây trang phẳng phiu và quần sọc kẻ đáng yêu này, tương phản quá lớn có được chưa! vào trang wp chính chủ đọc ủng hộ mình nha, đừng đọc mấy ở mấy trang repost nha!
Đồng phục này cũng có chút màu đỏ, nhưng hoàn toàn khác với đồ thể thao toàn đỏ.
Màu đỏ đan xen trên cổ tay áo âu phục, tăng thêm một phân nhã trí, cực kì thời thượng.
Tống Nhất Hủ hóa đá, a không, là Tống Nhất Shi~ bi phẫn nói: “Tao không tin, tao không tin, không thể là váy, đời này con gái trường này cũng không thể mặc váy!”
Hắn cướp lấy đồng phục của Vu Nguyên Khê đằng trước: “Cho mượn coi!”
Vu Nguyên Khê đã quen với hắn cũng không tức giận, chỉ mắng: “Nhẹ thôi, rách coi chừng tôi đập chết cậu.”
Tống Nhất Hủ cẩn thận xem, tâm như tro tàn —-
Là váy thật rồi, không những muốn đổi tên còn phải đi bay sao!
Đột nhiên có nữ sinh cứu lại nửa cái mạng của Tống Nhất Hủ: “Trời ơi tuyệt ghê, là quần váy!”
Rất nhiều nữ sinh mở bao bì ra.
“Đúng rồi, ở trong là quần!”
“Khó trách dài tới đầu gối.”
“Quần ở trong cũng xịn ghê, không chật không rộng.”
Tống Nhất Hủ sống lại : “Phắc! Tôi nói rồi mà, con gái trường mình không thể mặc váy!”
Vu Nguyên Khê oán giận một câu : “Quần váy cũng là váy.”
Giải Khải cười ha ha : “Xem như nửa cái váy đi, Tống Nhất Hủ mi không cần đi bay, nhưng tên phải đổi, vì chỉ đúng một nửa cho nên kêu là… Tống Bán Shi~ đi.”
Tống Bán Shi~ : Nửa cục kít.
Tống Nhất Hủ : “…”
Má nó còn không dễ nghe bằng Tống Nhất Shi~!!!
Cả lớp ồn ào, nhưng Kiều Thiều thì cười không nổi.
Y chỉ ht vọng ông nội cẩn thận một chút, đừng như lão ba quay đầu liền hố người.
Hạ Thâm chú ý đến thần sắc người kia, nói : “Yên tâm đi, chắc là không đắt lắm đâu.”
Trường học sẽ suy xét đến tình huống kinh tế của các gia đình học sinh, nếu đồng phục quá đắt phụ huynh sẽ kháng nghị.
Kiều Thiều tiếp tục thở dài.
Hạ Thâm sờ sờ đầu y : “Nếu không thích, tôi cũng trả lại đồng phục với cậu.”
Kiều Thiều quay qua nhìn hắn : “Cảm ơn nha…”
Trả lại?
Sau đó ông nội bay tới cưỡng chế đuổi học?
Lão Đường vào phòng học trong một mảnh vui sướng : “Ai cũng vui vẻ hết ha.”
Phần lớn ai cũng vui, bọn họ đáp một tiếng : “Vui ạ!”
Đường Dục đè đè tay, đè xuống đám sói con này : “Thế thì tuân thủ nội quy trường học được chưa, chịu mặc đồng phục chưa?”
Các bạn học cùng nhau hô lên : “Nghỉ học cũng mặc!”
Đường Dục cười nói : “Này thì khỏi đi, phải giữ gìn đồng phục, đợi khi tới trường rồi mặc.”
Lão Đường nói với đám học sinh mấy câu hài hước, sau đó nói tới chính sự : “Mọi người không cần lo lắng, chuyện đổi đồng phục lần này chủ yếu do một nhà thiết kế nổi tiếng quyên tặng.”
Kiều Thiều : “!”
Tim nhảy tới cổ họng.
Các bạn học cũng yên lặng : “Hả?”
Lão Đường nói tiếp : “Nhà thiết kế này quyên tặng nặc danh, chỉ vì muốn cải thiện trang phục của học sinh, đề cao tính thẩm mỹ…”
Nghe đến hai chữ nặc danh, trái tim Kiều Thiều mới trôi xuống lồng ngực.
Các bạn học khe khẽ nói nhỏ : “Tuyệt vậy sao!”
Không phải không có tiền lệ quyên tặng, nhưng tặng đến mức hợp lòng các học sinh như vậy thì đúng là chưa bao giờ có!
Lão Đường nói tiếp : “Nghe nói không chỉ là Đông Cao chúng ta, hình như mấy trường trong cả thành phố đều được quyên tặng, hơn nữa còn là liên tục ba năm, mỗi năm ba bộ, cho nên các em yêu dấu, các em đúng là rất may mắn!”
Cả lớp vui vẻ nổ tung.
Kiều Thiều : “…”
Không sai, là ông nội nhà mình không sai…
Năm nay Kiều Thiều học năm nhất, quyên tặng ba năm, vừa lúc tốt nghiệp.
Cái thói quen nghiện thẫm mỹ này của ông nội, không thuốc nào trị được.
Có điều ông nội làm việc đáng tin hơn lão ba nhà mình nhiều, dù gì cũng không ai nghi ngờ lên đầu y.
Kiều Thiều nhẹ nhàng thở ra.
Bộ dáng thở phào này cũng có thể hiểu là cái thở phào không cần tiêu tiền.
Buổi sáng phát đồng phục, buổi chiều đã phải thay.
Kiều Thiều đã quen loại đồng phục này, mặc đến chỉnh chỉnh tề tề.
Một đường đi đến phòng học, thấy mấy người quen nhau đều khen ngợi lẫn nhau.
“Mai chuối, đẹp trai quá!”
“Mẹ ơi, hàng cao cấp!”
“Ôi, thời thượng!”
Âm thanh vuốt lông không dứt bên tai, Kiều Thiều mới đến khu dạy học liền thấy nơi đó tập trung một đống người.
Chân ngắn luôn bị thiệt thòi, nhìn cũng không rõ.
Nhưng Trần Tố thì thấy được : “Hình như là Hạ Thâm và Lâu Kiêu.”
Tâm Kiều Thiều căng thẳng : “Hai người bọn họ làm gì thế?”
Mặc dù đã biết Hạ Thâm là học thần, nhưng cái nhãn bất lương vẫn không tháo xuống được.
Trần Tố dừng lại : “Hình như không làm gì cả…”
Kiều Thiều nghe giáo bá không kiên nhẫn quát nhẹ một tiếng : “Tránh ra.”
Cũng may mà đám người không chen lấn, Kiều Thiều cũng thấy được hai người kia.
Trong nháy mắt, y đã hiểu xảy ra chuyện gì.
Hai người này… Mặc đồng phục này, cũng quá soái rồi đó!
Thân cao hơn 1m85, thân hình chẳng khác nào người mẫu, mặc đồ bình thường thôi cũng đã u mê các thiếu nữ đến choáng váng.
Bây giờ tròng lên tây trăng hoàn mỹ, phối với dung mạo và dáng người đó, soái đến không thể khép chân!
Hơn nữa khí chất hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Một người là học thần thần thái mệt mỏi biếng nhác, thoạt nhìn không có ý chí chiến đấu gì.
Một người là giáo bá tràn đầy lệ khí, không coi ai ra gì dùng chiến lực nghiền áp toàn khối.
Hừm…
Kiều Thiều có chút hâm mộ, Kiều Thiều hâm mộ chiều cao.
Học thần đang ỉu xìu liếc mắt nhìn qua Kiều Thiều, đuôi mắt khẽ nhếch, lập tức đi tới.
Trong lòng Kiều Thiều không cam : Đều là chân, tại sao hắn lại dài như vậy!!!
Hạ Thâm đến gần y, hạ mắt nói : “Cậu thắt caravat đẹp thật đấy.”
Kiều Thiều ngẩng đầu lên.
Caravat của Hạ Thâm lỏng lỏng lẻo lẻo, cổ áo mở ra, dung nhan không chải chuốt lại ngoài ý muốn mang vẻ lưu manh soái khí.
Kiều Thiều không còn lời gì để nói : “Thầy Đường nói, phải thắt caravat đàng hoàng.”
Hạ Thâm nói : “Tôi không thắt được.”
Kiều Thiều : “…”
Hạ Thâm cong môi : “Cậu giúp tôi đi.”
==
Tác giả: Há há há~ Đẹp trai chưa? Ngọt chưa? Cho mấy cưng một viên thuốc an thần, Kiều Thiều sẽ cao lên. Chương trước là be, nếu Kiều Thiều chuyển trường ngay lúc này thì rất khó liên lạc lại với những người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.