Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi
Chương 20: Xem qua là nhớ
Long Thất
26/06/2020
Edit: Hyukie Lee
Thật ra Kiều Thiều cũng không biết người mất là ai, đừng nói diện mạo, đến tên Trần Tố cũng không chịu nói.
Kiều Thiều cũng không thể đi hỏi người khác, sở dĩ y đoán người ném ba lô không phải người mất, là vì nam sinh vứt sách giáo khoa vào trong bụi cây.
Nếu người mất ném, sao lại tùy ý quăng sách của mình như vậy?
Cho nên Kiều Thiều đoán là nam sinh trên màn hình không phải người mất, mà là người khác.
Ba lô bị ném buổi sáng, buổi chiều Trần Tố đến bên đây đổ rác, mới phát hiện đồ.
Rõ ràng Trần Tố rất sửng sốt, trong thùng rác không nhiều rác lắm, nhưng có rất nhiều cát đất, vừa giũ một phát bụi bay đầy trời.
Trần Tố ho khan một chút, nhưng không giấu được vui sướng mà nhìn cái ba lô xanh sọc xanh đen này.
Nó dính đầy tro bụi, còn dính dầu mỡ bánh trái, nhưng nó không hề rách rưới, là một cái ba lô hoàn hảo.
Trần Tố vẫn luôn muốn có một cái túi xách.
Nhưng cậu không có cách nào gom đủ tiền dư ra.
Mà hiện tại, một cái ba lô bị người coi như rác rưởi xuất hiện trước mắt.
Trần Tố cầm lên, như cầm một phần lễ vật trời ban.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Kiều Thiều không biết là cảm giác gì.
Hạ Thâm thấy bộ dáng “Cảm động sinh tình” đáng thương này, nói: “Muốn khóc thì nhớ nói, vai anh cho em dựa.”
Kiều Thiều: “…”
Khóc mả cha mi!
Kiều Thiều cho hắn một ánh mắt: “Có thể sao chép hai đoạn này ra không? Tôi muốn đi tìm người này.” Là người ném túi sách kia.
Hạ Thâm vừa gửi hai đoạn cut vào điện thoại, vừa hỏi Kiều Thiều: “Cậu quen người này à?”
Kiều Thiều nói: “Có ảnh còn sợ không tìm thấy sao?”
Hạ Thâm lại hỏi: “Tìm kiểu gì?”
Kiều Thiều nói: “Đi từng lớp, sẽ có thể tìm ra!” Dù sao cũng là học sinh trường này.
Hạ Thâm nhìn mắt cá chân người nào đó: “Cà nhắc mà đi?”
Kiều Thiều xúc động nhất thời, lại quên mất mình là một tên què.
“Chân tôi cũng không nghiêm trọng như vậy.” Kiều Thiều nói: “Hơn nữa lớp cũng gần nhau, tôi…”
Lời còn chưa dứt, Hạ Thâm nói: “Lớp 3, Triệu Hạo Viễn.”
Kiều Thiều ngây ngẩn cả người.
Hạ Thâm bổ sung: “Người ném túi sách vào thùng rác là Triệu Hạo Viễn, năm nhất lớp ba.”
Kiều Thiều lấy lại tinh thần: “Cậu quen?”
Kiều Thiều nói: “Không quen.”
Kiều Thiều càng ngu người: “Thế sao lại biết tên?”
Hạ Thâm: “Trong lúc vô ý từng xem hồ sơ học sinh.”
Kiều Thiều từ ngu người thành cả kinh: “Cái gì?”
Sao càng lúc càng không tin nổi!
Hạ Thâm nói: “Cái này thì cậu yên tâm, tôi xem qua là nhớ, sẽ không lầm đâu.”
Kiều Thiều không còn gì để nói: “Cậu… Xem qua là nhớ?”
Hạ Thâm cười : “Cũng có chút bối rối, sách và phim yêu thích cũng không thể xem lại lần hai.”
Vì một lần đã nhớ rõ rõ ràng ràng.
Kiều Thiều : “…”
Y cũng rất bối rối, bối rối tại sao tên cùng bàn khoác lác mà không ghi nháp trước !
“Đi thôi.” Hạ Thâm lay lay điện thoại: “Lưu video rồi, tôi dẫn cậu đi tìm Triệu Hạo Viễn.”
Hắn chính là cây gậy hình người của Kiều Thiều, Kiều Thiều chỉ có thể theo sau ‘cây gậy’.
Hiện tại thể dục giữa giờ đã kết thúc, các bạn học lục tục trở lại phòng học, không lâu sau Kiều Thiều liền thấy được nam sinh xuất hiện trong video.
Đúng là lớp ba thật ?
Còn tên Triệu Hạo Viễn thật ?
Được rồi, là thật.
Mà thế thì có sao ? Chắc Hạ Thâm đã quen người rồi, cố ý nói hưu nói vượn mà thôi.
Kiều Thiều mới không tin hắn thật sự xem qua là nhớ.
Thình lình bị người gọi vào cửa cầu thang, Triệu Hạo Viễn không biết xảy ra chuyện gì, hắn chưa từng gặp Kiều Thiều, nhưng Hạ Thâm thì có biết.
Ai mà không biết cho được, nhân vật phong vân ở Đông Cao, dùng thành tích đứng đầu thành phố đi vào trung học hàng hai, còn vượt qua mấy học sinh hàng top thuộc các trường trung học trọng điểm, giữ vững thành tích đứng nhất toàn thành phố, để Đông Cao nở mày nở mặt.
Triệu Hạo Viễn rất khách khí mà nói : “Bạn học, tìm tôi có chuyện gì ?”
Hạ Thâm không nói gì, Kiều Thiều đi thẳng vào vấn đề : “Nửa năm trước tại sao cậu lại ném ba lô của người khác vào thùng rác.”
Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Triệu Hạo Viễn khẽ biến.
Kiều Thiều nhìn chằm chằm hắn, nhanh nhẹn bắt lấy sự biến hóa đó.
Triệu Hạo Viễn nói : “Cậu đang nói gì vậy.”
Kiều Thiều nhìn chằm chằm : “Còn không phải sao ?”
“Tôi không biết hai người đang nói gì, tôi cũng không biết cậu, tới giờ học rồi, tôi về lớp…” Triệu Hạo Viễn xoay người muốn đi, lại bị người đè vai lại.
Hạ Thâm nói : “Đứng yên.”
Hai chữ nhẹ nhàng lại cực đủ uy hiếp, Triệu Hạo Viễn sửng sờ không dám đi nữa.
Bây giờ Kiều Thiều đã cảm giác được chỗ tốt của thiếu niên bất lương, dọa người một phát chỉ có chuẩn !
Kiều Thiều lấy điện thoại của Hạ Thâm ra : “Tôi có video camera đây.” Nói xong bật video lên, tắt tiếng.
Triệu Hạo Viễn kích động : “Cậu làm gì, lấy camera làm gì ?”
Kiều Thiều lại hỏi : “Chẳng lẽ không phải cậu làm ?”
Triệu Hạo Viễn có chút tức giận : “Tôi làm thì thế nào, tôi vứt ba lô của Từ Phi Phàm chứ không vứt của cậu.”
Người bị hại là Từ Phi Phàm, Kiều Thiều biết.
Hỏa khí trong lòng dâng lên: “Bỗng nhiên bị mất ba lô, còn nói đạo lý ?”
Triệu Hạo Viễn nói : “Tôi chỉ đùa một chút…”
Kiều Thiều nhịn không được : “Chỉ đùa một chút ? Cậu có biết vì trò đùa của mình mà có một người khác bị khi dễ hơn nửa năm không !”
Hiển nhiên là Triệu Hạo Viễn biết, thần thái hắn ta càng thêm trốn tránh, âm thanh cũng không được tự nhiên : “Tôi chỉ giỡn với Từ Phi Phàm thôi, ai ngờ tên kia lại lụm đồ trong thùng rác chứ…”
Kiều Thiều buông tay đang vịn Hạ Thâm ra, tiến lên túm chặt cổ áo Triệu Hạo Viễn : “Cậu biết rõ Trần Tố không phải trộm đồ, tại sao không giải thích rõ ràng, tại sao không nói với mọi người !”
Y trẹo chân, hai ba hôm nay vẫn không dám đi mạnh, lúc này lại vì phẫn nộ mà quên cơn đau, đi về phía trước một bước dài.
Triệu Hạo Viễn hoàn toàn bị kinh sợ.
Không chỉ có hắn, đến Hạ Thâm cũng sợ run lên.
Triệu Hạo Viễn hoàn hồn, ấp úng nói : “Sao tôi lại biết chuyện thành ra như vậy, tôi chỉ muốn đùa một chút, sao lại biết thành ra như thế…”
Nghe đến đó, Kiều Thiều đã hiểu, căm tức thở ra một hơi, thấp giọng nói : “Đi xin lỗi, đi xin lỗi Trần Tố trước mặt mọi người !”
Thật ra Kiều Thiều cũng không biết người mất là ai, đừng nói diện mạo, đến tên Trần Tố cũng không chịu nói.
Kiều Thiều cũng không thể đi hỏi người khác, sở dĩ y đoán người ném ba lô không phải người mất, là vì nam sinh vứt sách giáo khoa vào trong bụi cây.
Nếu người mất ném, sao lại tùy ý quăng sách của mình như vậy?
Cho nên Kiều Thiều đoán là nam sinh trên màn hình không phải người mất, mà là người khác.
Ba lô bị ném buổi sáng, buổi chiều Trần Tố đến bên đây đổ rác, mới phát hiện đồ.
Rõ ràng Trần Tố rất sửng sốt, trong thùng rác không nhiều rác lắm, nhưng có rất nhiều cát đất, vừa giũ một phát bụi bay đầy trời.
Trần Tố ho khan một chút, nhưng không giấu được vui sướng mà nhìn cái ba lô xanh sọc xanh đen này.
Nó dính đầy tro bụi, còn dính dầu mỡ bánh trái, nhưng nó không hề rách rưới, là một cái ba lô hoàn hảo.
Trần Tố vẫn luôn muốn có một cái túi xách.
Nhưng cậu không có cách nào gom đủ tiền dư ra.
Mà hiện tại, một cái ba lô bị người coi như rác rưởi xuất hiện trước mắt.
Trần Tố cầm lên, như cầm một phần lễ vật trời ban.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Kiều Thiều không biết là cảm giác gì.
Hạ Thâm thấy bộ dáng “Cảm động sinh tình” đáng thương này, nói: “Muốn khóc thì nhớ nói, vai anh cho em dựa.”
Kiều Thiều: “…”
Khóc mả cha mi!
Kiều Thiều cho hắn một ánh mắt: “Có thể sao chép hai đoạn này ra không? Tôi muốn đi tìm người này.” Là người ném túi sách kia.
Hạ Thâm vừa gửi hai đoạn cut vào điện thoại, vừa hỏi Kiều Thiều: “Cậu quen người này à?”
Kiều Thiều nói: “Có ảnh còn sợ không tìm thấy sao?”
Hạ Thâm lại hỏi: “Tìm kiểu gì?”
Kiều Thiều nói: “Đi từng lớp, sẽ có thể tìm ra!” Dù sao cũng là học sinh trường này.
Hạ Thâm nhìn mắt cá chân người nào đó: “Cà nhắc mà đi?”
Kiều Thiều xúc động nhất thời, lại quên mất mình là một tên què.
“Chân tôi cũng không nghiêm trọng như vậy.” Kiều Thiều nói: “Hơn nữa lớp cũng gần nhau, tôi…”
Lời còn chưa dứt, Hạ Thâm nói: “Lớp 3, Triệu Hạo Viễn.”
Kiều Thiều ngây ngẩn cả người.
Hạ Thâm bổ sung: “Người ném túi sách vào thùng rác là Triệu Hạo Viễn, năm nhất lớp ba.”
Kiều Thiều lấy lại tinh thần: “Cậu quen?”
Kiều Thiều nói: “Không quen.”
Kiều Thiều càng ngu người: “Thế sao lại biết tên?”
Hạ Thâm: “Trong lúc vô ý từng xem hồ sơ học sinh.”
Kiều Thiều từ ngu người thành cả kinh: “Cái gì?”
Sao càng lúc càng không tin nổi!
Hạ Thâm nói: “Cái này thì cậu yên tâm, tôi xem qua là nhớ, sẽ không lầm đâu.”
Kiều Thiều không còn gì để nói: “Cậu… Xem qua là nhớ?”
Hạ Thâm cười : “Cũng có chút bối rối, sách và phim yêu thích cũng không thể xem lại lần hai.”
Vì một lần đã nhớ rõ rõ ràng ràng.
Kiều Thiều : “…”
Y cũng rất bối rối, bối rối tại sao tên cùng bàn khoác lác mà không ghi nháp trước !
“Đi thôi.” Hạ Thâm lay lay điện thoại: “Lưu video rồi, tôi dẫn cậu đi tìm Triệu Hạo Viễn.”
Hắn chính là cây gậy hình người của Kiều Thiều, Kiều Thiều chỉ có thể theo sau ‘cây gậy’.
Hiện tại thể dục giữa giờ đã kết thúc, các bạn học lục tục trở lại phòng học, không lâu sau Kiều Thiều liền thấy được nam sinh xuất hiện trong video.
Đúng là lớp ba thật ?
Còn tên Triệu Hạo Viễn thật ?
Được rồi, là thật.
Mà thế thì có sao ? Chắc Hạ Thâm đã quen người rồi, cố ý nói hưu nói vượn mà thôi.
Kiều Thiều mới không tin hắn thật sự xem qua là nhớ.
Thình lình bị người gọi vào cửa cầu thang, Triệu Hạo Viễn không biết xảy ra chuyện gì, hắn chưa từng gặp Kiều Thiều, nhưng Hạ Thâm thì có biết.
Ai mà không biết cho được, nhân vật phong vân ở Đông Cao, dùng thành tích đứng đầu thành phố đi vào trung học hàng hai, còn vượt qua mấy học sinh hàng top thuộc các trường trung học trọng điểm, giữ vững thành tích đứng nhất toàn thành phố, để Đông Cao nở mày nở mặt.
Triệu Hạo Viễn rất khách khí mà nói : “Bạn học, tìm tôi có chuyện gì ?”
Hạ Thâm không nói gì, Kiều Thiều đi thẳng vào vấn đề : “Nửa năm trước tại sao cậu lại ném ba lô của người khác vào thùng rác.”
Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Triệu Hạo Viễn khẽ biến.
Kiều Thiều nhìn chằm chằm hắn, nhanh nhẹn bắt lấy sự biến hóa đó.
Triệu Hạo Viễn nói : “Cậu đang nói gì vậy.”
Kiều Thiều nhìn chằm chằm : “Còn không phải sao ?”
“Tôi không biết hai người đang nói gì, tôi cũng không biết cậu, tới giờ học rồi, tôi về lớp…” Triệu Hạo Viễn xoay người muốn đi, lại bị người đè vai lại.
Hạ Thâm nói : “Đứng yên.”
Hai chữ nhẹ nhàng lại cực đủ uy hiếp, Triệu Hạo Viễn sửng sờ không dám đi nữa.
Bây giờ Kiều Thiều đã cảm giác được chỗ tốt của thiếu niên bất lương, dọa người một phát chỉ có chuẩn !
Kiều Thiều lấy điện thoại của Hạ Thâm ra : “Tôi có video camera đây.” Nói xong bật video lên, tắt tiếng.
Triệu Hạo Viễn kích động : “Cậu làm gì, lấy camera làm gì ?”
Kiều Thiều lại hỏi : “Chẳng lẽ không phải cậu làm ?”
Triệu Hạo Viễn có chút tức giận : “Tôi làm thì thế nào, tôi vứt ba lô của Từ Phi Phàm chứ không vứt của cậu.”
Người bị hại là Từ Phi Phàm, Kiều Thiều biết.
Hỏa khí trong lòng dâng lên: “Bỗng nhiên bị mất ba lô, còn nói đạo lý ?”
Triệu Hạo Viễn nói : “Tôi chỉ đùa một chút…”
Kiều Thiều nhịn không được : “Chỉ đùa một chút ? Cậu có biết vì trò đùa của mình mà có một người khác bị khi dễ hơn nửa năm không !”
Hiển nhiên là Triệu Hạo Viễn biết, thần thái hắn ta càng thêm trốn tránh, âm thanh cũng không được tự nhiên : “Tôi chỉ giỡn với Từ Phi Phàm thôi, ai ngờ tên kia lại lụm đồ trong thùng rác chứ…”
Kiều Thiều buông tay đang vịn Hạ Thâm ra, tiến lên túm chặt cổ áo Triệu Hạo Viễn : “Cậu biết rõ Trần Tố không phải trộm đồ, tại sao không giải thích rõ ràng, tại sao không nói với mọi người !”
Y trẹo chân, hai ba hôm nay vẫn không dám đi mạnh, lúc này lại vì phẫn nộ mà quên cơn đau, đi về phía trước một bước dài.
Triệu Hạo Viễn hoàn toàn bị kinh sợ.
Không chỉ có hắn, đến Hạ Thâm cũng sợ run lên.
Triệu Hạo Viễn hoàn hồn, ấp úng nói : “Sao tôi lại biết chuyện thành ra như vậy, tôi chỉ muốn đùa một chút, sao lại biết thành ra như thế…”
Nghe đến đó, Kiều Thiều đã hiểu, căm tức thở ra một hơi, thấp giọng nói : “Đi xin lỗi, đi xin lỗi Trần Tố trước mặt mọi người !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.