Học Trưởng, Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân
Chương 14: Thầy chùa chạy được nhưng miếu thì không.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
04/08/2023
"Mấy cậu về đi, không cần đi theo tôi."
Cố Thời Minh trước tiên phá vỡ cục diện bế tắc này. Hắn nhạt giọng nói với mấy người Tống Thạch, cũng có vẻ như không muốn nói gì về mối quan hệ với Mộc Du. Nhưng chưa đợi họ có ý kiến Lục Phong đã lên tiếng: "Nơi này cũng không cần Cố học trưởng bận tâm."
Này chính là có ý tứ muốn đuổi cả hắn.
Tính ra Cố Thời Minh dưới cái nhìn của người khác cùng với Mộc Du là không có giao tình gì. Cho dù có thì hắn cũng không bằng giao tình của Mộc Du với bạn cùng phòng của cậu, cho nên hắn bị đuổi lại không có gì không đúng. Mặc kệ chính bản thân hắn biết hắn với cậu có quan hệ gì thì đối diện với hổ thẹn nhiều năm trước, hắn lại càng không có quyền đôi co với Lục Phong. Kết quả đối diện với sự phân định giới hạn do Lục Phong vẽ ra, Cố Thời Minh ngoài nắm chặt tay không nói lời nào thì không còn phản ứng gì nữa. Nhưng bởi vì hắn im lặng nên không khí xung quanh lại bắt đầu có xu hướng áp lực lên.
Tống Thạch liếc mắt nhìn Cố Thời Minh mặt không cảm xúc đứng đó, trong lòng không khỏi lăn tăn. Nếu là trước đây, Cố Thời Minh sẽ không chút do dự quay đầu đi mất. Nhưng hiện tại...
Mắt thấy không khí càng ngày càng khó thở Tống Thạch quyết định lên tiếng: "Thời Minh, chúng ta nói chuyện chút đi."
Người sau vốn định đóng cọc luôn ở đây khẽ đưa mắt nhìn hắn nhưng một chút ý tứ muốn nhấc chân cũng không có.
Tống Thạch đối với một Cố Thời Minh như vậy cảm thấy hơi muốn cười nhưng lại không quên nói: "Người sẽ không chạy mất. Cho dù có chạy miếu cũng không chạy được. Cùng lắm tôi giúp cậu tìm phòng của cậu ta trong ký túc xá cho cậu không được sao?"
"Đi, nói chuyện một chút."
Nói đến đây hắn chủ động nắm khủy tay Cố Thời Minh kéo đi. Người sau có lẽ đã bị hắn thuyết phục rồi, vậy mà không có cự tuyệt để mặc hắn lôi kéo ra một góc cách đó không quá xa, có thể nhìn thấy được nơi này rồi mới dừng lại.
Lạc Thiên được hắn đánh ý không cho đi theo chỉ biết hậm hực đứng tại chỗ trừng mắt nhìn tới đó. Một lát sau anh chàng mới để ý đến ánh mắt của hai người bạn cùng phòng với Mộc Du mà sượng sùng thu hồi tầm mắt. Hắn trước tiên lởi sởi cười nhìn hai người họ một cái rồi mới quay qua nói với Lập Thanh cũng theo họ đến đây: "Lập Thanh anh về trước đi, tôi đợi họ."
"Vậy được."
Giờ này Lập Thanh sẽ có hẹn với bạn gái hắn nên không có kỳ cưa lâu hơn. Chỉ là trước khi đi anh chàng còn không quên nháy mắt ý bảo có chuyện gì nhớ kể lại cho hắn nghe.
Rốt cuộc tiễn đi được một người, nhưng người cần đuổi lại chưa đuổi đi được, hai người Hách - Lục không khỏi mắt to trừng mắt nhỏ hội ý nhau trong im lặng.
Giờ phải làm sao? Cũng tại anh, đáng lẽ phải ngăn cản ngay từ đầu mới đúng!
Lục Phong ngược lại biểu tình vẫn lạnh lùng trầm ổn như vậy lắc đầu một cái. Hắn đưa mắt nhìn hai bóng lưng cách đó không xa, lại nhìn Mộc Du đang được truyền nước trong phòng, người trông có vẻ như đã ngủ xuống thật lâu cũng không nói chuyện. Hách Tường không được đến hắn đáp lại thì không nhịn được kéo tay áo hắn không tiếng động trừng hỏi.
"Cậu quay lại căn-tin mua cho Du Du một hộp cháo nữa đi."
Lục Phong bất đắc dĩ không muốn giải thích với hắn nên chỉ đành đổi cách đối phó. Quả nhiên chiêu này có hiệu quả, Hách Tường không kỳ kèo giằng co nữa, dù cậu chàng có bực bội nhưng vẫn là nhanh chân chạy đi. Lục Phong còn chưa kịp thở phào một hơi đã bắt gặp một ánh mắt kỳ quái từ bên cạnh chiếu tới. Hắn không khỏi giữa nguyên sắc mặt lạnh lùng bất biến nhìn lại đối phương.
"Có chuyện gì sao đàn anh?"
Cho dù hắn nhìn trầm ổn hơn đối phương nhưng việc người ta lớn tuổi hơn hắn, học trên hắn hai năm là không thể trối cãi, hai chữ "đàn anh" hắn gọi cũng thuận miệng. Mà người được hỏi như bắt đúng làn sóng lập tức sát lại: "Không phải tôi nhiều chuyện đâu, nhưng mà cậu ở cùng phòng với Du Du, cũng được tính là bạn bè đi."
Lục Phong sâu sắc nhìn hắn một cái rồi gật đầu.
"Vậy chắc cậu phải biết ít nhiều về Du Du đúng không? Cậu ấy có từng nói về tình cũ trước đây bao giờ chưa?"
Thấy Lục Phong nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng Lạc Thiên bình thường có chút nhát gan, sợ nhất là mấy cái mặt liệt như này không khỏi xua tay đính chính: "Cậu đừng hiểu lầm. Thật ra tôi luôn rất thích Du Du. Nếu không phải cậu ấy là nam sinh thì tôi đã theo đuổi cậu ấy rồi."
Lục Phong nhìn cái người trước mặt kiểu gì cũng giống một tiểu thụ mặt trắng lại tỏ vẻ mình trai thẳng, nội tâm phòng bị đối với hắn giảm đi một chút. Nhưng cũng không phải vì vậy mà có thể khiến hắn đem hết mọi thứ ra chia sẽ với đối phương. Vậy cho nên hắn im lặng không nói tiếng nào đợi đối phương nói tiếp. Mục đích của hắn thật ra cũng là muốn từ miệng đối phương moi được chút thông tin...
Cố Thời Minh trước tiên phá vỡ cục diện bế tắc này. Hắn nhạt giọng nói với mấy người Tống Thạch, cũng có vẻ như không muốn nói gì về mối quan hệ với Mộc Du. Nhưng chưa đợi họ có ý kiến Lục Phong đã lên tiếng: "Nơi này cũng không cần Cố học trưởng bận tâm."
Này chính là có ý tứ muốn đuổi cả hắn.
Tính ra Cố Thời Minh dưới cái nhìn của người khác cùng với Mộc Du là không có giao tình gì. Cho dù có thì hắn cũng không bằng giao tình của Mộc Du với bạn cùng phòng của cậu, cho nên hắn bị đuổi lại không có gì không đúng. Mặc kệ chính bản thân hắn biết hắn với cậu có quan hệ gì thì đối diện với hổ thẹn nhiều năm trước, hắn lại càng không có quyền đôi co với Lục Phong. Kết quả đối diện với sự phân định giới hạn do Lục Phong vẽ ra, Cố Thời Minh ngoài nắm chặt tay không nói lời nào thì không còn phản ứng gì nữa. Nhưng bởi vì hắn im lặng nên không khí xung quanh lại bắt đầu có xu hướng áp lực lên.
Tống Thạch liếc mắt nhìn Cố Thời Minh mặt không cảm xúc đứng đó, trong lòng không khỏi lăn tăn. Nếu là trước đây, Cố Thời Minh sẽ không chút do dự quay đầu đi mất. Nhưng hiện tại...
Mắt thấy không khí càng ngày càng khó thở Tống Thạch quyết định lên tiếng: "Thời Minh, chúng ta nói chuyện chút đi."
Người sau vốn định đóng cọc luôn ở đây khẽ đưa mắt nhìn hắn nhưng một chút ý tứ muốn nhấc chân cũng không có.
Tống Thạch đối với một Cố Thời Minh như vậy cảm thấy hơi muốn cười nhưng lại không quên nói: "Người sẽ không chạy mất. Cho dù có chạy miếu cũng không chạy được. Cùng lắm tôi giúp cậu tìm phòng của cậu ta trong ký túc xá cho cậu không được sao?"
"Đi, nói chuyện một chút."
Nói đến đây hắn chủ động nắm khủy tay Cố Thời Minh kéo đi. Người sau có lẽ đã bị hắn thuyết phục rồi, vậy mà không có cự tuyệt để mặc hắn lôi kéo ra một góc cách đó không quá xa, có thể nhìn thấy được nơi này rồi mới dừng lại.
Lạc Thiên được hắn đánh ý không cho đi theo chỉ biết hậm hực đứng tại chỗ trừng mắt nhìn tới đó. Một lát sau anh chàng mới để ý đến ánh mắt của hai người bạn cùng phòng với Mộc Du mà sượng sùng thu hồi tầm mắt. Hắn trước tiên lởi sởi cười nhìn hai người họ một cái rồi mới quay qua nói với Lập Thanh cũng theo họ đến đây: "Lập Thanh anh về trước đi, tôi đợi họ."
"Vậy được."
Giờ này Lập Thanh sẽ có hẹn với bạn gái hắn nên không có kỳ cưa lâu hơn. Chỉ là trước khi đi anh chàng còn không quên nháy mắt ý bảo có chuyện gì nhớ kể lại cho hắn nghe.
Rốt cuộc tiễn đi được một người, nhưng người cần đuổi lại chưa đuổi đi được, hai người Hách - Lục không khỏi mắt to trừng mắt nhỏ hội ý nhau trong im lặng.
Giờ phải làm sao? Cũng tại anh, đáng lẽ phải ngăn cản ngay từ đầu mới đúng!
Lục Phong ngược lại biểu tình vẫn lạnh lùng trầm ổn như vậy lắc đầu một cái. Hắn đưa mắt nhìn hai bóng lưng cách đó không xa, lại nhìn Mộc Du đang được truyền nước trong phòng, người trông có vẻ như đã ngủ xuống thật lâu cũng không nói chuyện. Hách Tường không được đến hắn đáp lại thì không nhịn được kéo tay áo hắn không tiếng động trừng hỏi.
"Cậu quay lại căn-tin mua cho Du Du một hộp cháo nữa đi."
Lục Phong bất đắc dĩ không muốn giải thích với hắn nên chỉ đành đổi cách đối phó. Quả nhiên chiêu này có hiệu quả, Hách Tường không kỳ kèo giằng co nữa, dù cậu chàng có bực bội nhưng vẫn là nhanh chân chạy đi. Lục Phong còn chưa kịp thở phào một hơi đã bắt gặp một ánh mắt kỳ quái từ bên cạnh chiếu tới. Hắn không khỏi giữa nguyên sắc mặt lạnh lùng bất biến nhìn lại đối phương.
"Có chuyện gì sao đàn anh?"
Cho dù hắn nhìn trầm ổn hơn đối phương nhưng việc người ta lớn tuổi hơn hắn, học trên hắn hai năm là không thể trối cãi, hai chữ "đàn anh" hắn gọi cũng thuận miệng. Mà người được hỏi như bắt đúng làn sóng lập tức sát lại: "Không phải tôi nhiều chuyện đâu, nhưng mà cậu ở cùng phòng với Du Du, cũng được tính là bạn bè đi."
Lục Phong sâu sắc nhìn hắn một cái rồi gật đầu.
"Vậy chắc cậu phải biết ít nhiều về Du Du đúng không? Cậu ấy có từng nói về tình cũ trước đây bao giờ chưa?"
Thấy Lục Phong nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng Lạc Thiên bình thường có chút nhát gan, sợ nhất là mấy cái mặt liệt như này không khỏi xua tay đính chính: "Cậu đừng hiểu lầm. Thật ra tôi luôn rất thích Du Du. Nếu không phải cậu ấy là nam sinh thì tôi đã theo đuổi cậu ấy rồi."
Lục Phong nhìn cái người trước mặt kiểu gì cũng giống một tiểu thụ mặt trắng lại tỏ vẻ mình trai thẳng, nội tâm phòng bị đối với hắn giảm đi một chút. Nhưng cũng không phải vì vậy mà có thể khiến hắn đem hết mọi thứ ra chia sẽ với đối phương. Vậy cho nên hắn im lặng không nói tiếng nào đợi đối phương nói tiếp. Mục đích của hắn thật ra cũng là muốn từ miệng đối phương moi được chút thông tin...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.