Học Trưởng, Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân
Chương 48: Thích em mới làm em.(H)
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
02/09/2023
Lục Phong không biết có phải nhìn ra được tâm tư của cậu hay không mà khóe
môi vô thức nhếch lên. Hắn lại ở trong lúc cậu không để ý đem một ngón
lại một ngón tay nữa gia nhập cùng anh em đang cật lực làm việc của
mình, nổ lực cố gắng khếch trương cái nơi chật hẹp kia ra, để cho nó đủ
sức chứa được những món đồ chơi đó, còn có thể dần dần chứa được luôn cả đại quái vật của hắn. Đúng vậy, Lục Phong không muốn nhịn nữa rồi, hắn
muốn một phát ăn sạch cái con gấu nhỏ này. Không phải hắn không sợ ăn
xong rồi khó mà giải quyết được hậu quả, nhưng hắn có tự tin có thể dỗ
dành đối phương đi vào khuôn khổ.
Dù sao thì thời điểm nhìn thấy đối phương mân mê những thứ kia, hắn đã không nhịn được nữa.
May mà... May mà em ấy trông có vẻ cũng rất thích thú.
Vậy thì không còn gì tốt hơn.
Thế là trong lúc người bên dưới còn đang chìm đắm trong khoái cảm mới lạ này, hắn đã thừa cơ đem một viên trứng rung cho nhét vào đường hầm đã được hắn khổ cực mở rộng ra nãy giờ.
"A! Anh làm gì vậy hức!"
Hách Tường còn chưa kịp nói xong đã bị cảm giác trướng trướng nơi hạ thân chọc cho giật nãy, khi người bên trên không ngừng đem từng viên từng viên trứng rung nhét vào, cho đến hết.
"Ư hức... Lấy ra a... Không a lạ quá... Lục Phong a..."
Đứa nhỏ ngây thơ chưa trải sự đời không kịp đề phòng lập tức bị mấy quả trứng rung bất ngờ chuyển động chọc cho toàn thân run rẩy. Hai tay cậu không biết từ lúc nào đã được thả ra, lúc này lại cuống quýt đi sờ soạn hạ thân mình, ý đồ muốn đem những thứ kia lôi ra. Nhưng khoái cảm không ngừng xông phá dây thần kinh mẫn cảm của cậu lại khiến cho tất cả sức lực đều bị rút cạn, kiểu gì cậu cũng không thể đem mấy thứ kia lấy ra được. Cậu lại không biết dáng vẻ của mình lúc này ở trong mắt ai đó là cỡ nào kích thích hắn phát rồ.
Người trước mặt hắn, được hắn ẩn nhẩn nâng niu chiều chuộng bao lâu nay đang nghiêng người co rúm trên nệm chăn tối màu của hắn, thân trên gọn gàng nhưng thân dưới lại trần trụi, bất kham... Sự đối lập này càng khiến đáy mắt hắn tối tăm. Bởi vì nằm nghiêng lại còn co chân nên nơi tư mật đang không ngừng trào ra chất lỏng không biết là gel bôi trơn hay có cả mật dịch không tên hoàn mỹ bày ra trước mặt hắn. Tiểu Tường Tường bị kẹt ở giữa hai chân lại không ngừng phun nước làm ướt vạt áo... Chết tiệt!
"A ưm..."
Bất ngờ bị người đè ra hôn, Hách Tường đang chìm đắm trong khoái cảm bất giác mở ra hai mắt ra nhìn khuôn mặt đang gần kề trong gang tấc. Cậu làm sao cũng không tin được cái người này lại lại... Hôn mình...!!!
"Há miệng."
Há miệng?
Trong lúc tự hỏi bằng bộ não đang đình chệ của mình cậu đã vô thức nghe theo mà đem miệng hé ra. Sau đó bản thân không kịp phản ứng lại đã bị tốc độ công thành đoạt đất như vũ bão của đối phương cuốn vào hố đen không có lối ra.
Đôi mắt Lục Phong thâm thúy lại chưa từng ngưng nhìn chằm chằm phản ứng của người dưới thân, bên trong lại khó lòng kiềm chế từng tia nhu tình cùng thỏa mãn không ngừng toát ra. Một tay hắn đem tay cậu cùng nhau bao lấy tiểu Tường Tường không ngừng tuốt lộng, tay còn lại thì mạnh bạo nhào nặn mông thịt căng mẩy, tận lực đem cậu kéo vào vực sâu tràn ngập ham muốn nguyên thủy nhất, cùng hắn cùng một chỗ dây dưa đến chết.
Hách Tường chẳng còn kịp hiểu gì nữa đã bị cuốn đi, đến lúc cậu chịu không được mà cao trào dưới sự trêu chọc của người kia thì cuộc rong ruổi này mới tạm thời ngừng lại một chút. Đầu óc cậu trắng xóa lại chỉ biết ngơ ngác nằm đó. Đến khi nơi hạ thân vốn bị mấy viên hạt châu quậy cho rối tung rối mù kia xuất hiện vật lạ, còn chẳng đợi cho cậu phản ứng đã vọt vào tận nửa đoạn cậu mới mềm nhũn kinh hô thành tiếng, suy nghĩ mới bất chợt trở về được một chút. Nhưng một chút đó lại ở thời điểm cậu theo bản năng đưa mắt nhìn xuống dưới, lại nhìn thấy hình ảnh kia cho đóng băng. Đầu óc cậu phừng một cái, bốc cháy.
"Anh anh..."
Dáng vẻ của cậu lúc này thật sự là quá mắc cười, khiến Lục Phong không nhịn được cứng rắn giữ nguyên tư thế đó, không tiếp tục vùi sâu thêm nữa dù hạ thân đang gào thét muốn chui vào còn có cảm giác như muốn nổ tung, mạnh mẽ cúi đầu hôn lên môi cậu, giày xéo một trận. Nhìn cậu không giống như đang phải chịu đau đớn gì vì vừa mới bị phá thân, hắn kinh ngạc nhưng vẫn là thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hắn mua mấy thứ này là đúng rồi. Mà thật ra ban đầu hắn còn chưa định súng thật đạn thật ra trận đâu. Nhưng nhìn cậu như vậy hắn không nhịn được. Gấu ngốc của hắn thật sự là quá đáng yêu.
"Sợ không?"
"Tường Tường, sợ không?"
Mỗi lần hắn hỏi đều hôn cậu một cái, hôn đến Hách tiểu Tường đầu óc mơ màng. Cứ cỡ cậu bị làm cho choáng váng, không ngờ hắn còn có thể nghe cậu hàm hồ hỏi: "Anh đây là... Đang làm gì vậy?"
Nói thật là Lục Phong rất muốn cười. Mà hắn tuy rằng không cười nhưng khóe môi lại vẫn không tiếng động nhếch lên. Sau đó dưới ánh mắt ngơ ngác của người dưới thân hắn há mồm nói lời gợi tình đầy suồng sã: "Làm em."
Đến lúc này rồi cho dù Hách Tường có ngốc mấy thì cậu vẫn hiểu được. Nhưng câu hỏi của cậu cũng không phải là hỏi cái này. Có lẽ Lục Phong sau khi nói lời kia đã nhận ra được ý tứ thật sự của cậu nên hắn vừa nhu tình nhìn cậu vừa khàn giọng thì thầm: "Thích em nên làm em."
Bên trong mang theo toàn là tình cảm khó lòng đè nén.
"Anh thích tôi?"
Hách Tường khó hiểu cảm thấy tim đập nhanh, dù nó vẫn luôn đập như điên như dại từ nãy đến giờ. Nhưng cậu vẫn ráng hỏi ra câu kia. Kết hợp với biểu tình ngây ngốc của cậu, Lục Phong không nhịn được lại cúi đầu mổ thêm vài cái trên môi cậu nữa: "Đúng vậy, thích lâu rồi."
"Vốn còn muốn đợi thêm, sợ dọa em sợ. Nhưng lúc nãy lại không nhịn được nữa."
Hách Tường không có hỏi tại sao không nhịn được nữa, cậu cảm thấy câu trả lời của đối phương nhất định không phải lời gì hay ho. Quan trọng nhất là lúc này tâm trí cậu đã bị thứ khác chiếm lĩnh, lời ra khỏi miệng lại là: "Được, tôi cho anh thích tôi đó."
Người đàn ông thật sự là bị cậu làm cho bất ngờ, không kiềm được đưa mắt tìm tòi nhìn cậu. Nhưng người bên dưới lại khẽ nghiêng đầu né tránh, không dám đối diện với hắn lại vẫn còn không biết sống chết nói tiếp: "Nhưng chừng nào tôi cho phép anh mới được ngừng lại."
Cậu không nhìn thấy lửa nóng đã giăng kín đôi mắt của người phía trên. Đợi cậu hé miệng ra muốn nói gì nữa thì thứ vang lên lại chỉ là những âm thanh bị hành động của người đàn ông xoắn cho nát vụn.
"Tường Tường... Tường Tường..."
"A a... Ngô... Nhanh quá hức..."
"Tường Tường, tôi yêu em!"
"Ư hư..."
...
Mộc Du vừa rời khỏi ký túc xá đã nhìn thấy người đàn ông mà lúc này cậu không hề muốn thấy đang từ xa đi đến. Khác hẳn với cậu mặt không biểu tình, người kia lại treo nụ cười ôn nhu hướng cậu đi tới, mặc cho xung quanh không ít người nhìn hắn chỉ chỏ.
Sự việc ở trên mạng ngày hôm qua từ người có liên quan cho đến người trong cuộc đều chẳng ai lên tiếng nói câu nào. Cứ như thể tin đồn thì thất thiệt, không cần để ý vậy. Dân trong trường cũng không phải tòa án mà cần phải nghiệm chứng cho rõ ràng, nhưng chuyện hôm qua hôm nay vẫn còn đủ nhiệt độ, đương nhiên sẽ không thiếu người chú ý đến hắn. Nhất là hiện tại hắn còn xuất hiện cùng một khung hình với Mộc Du nữa. Nhân vật tuy không xuất hiện ở trong bài viết nhưng lại gây ra không ít tranh cãi.
Rõ là trời đã định từ hôm nay sẽ có drama lớn cho mọi người hít. Vừa nhìn thấy Mộc Du làm như không nhìn thấy Cố Thời Minh mà xẹt ngang qua, nội tâm bát quái của họ nhanh chóng dậy lên.
"Du Du, em sao vậy?"
Cố Thời Minh vốn dĩ lại nhìn thấy Mộc Du mặc nữ trang đi trong trường, bị bao nhiêu người nhìn ngó tâm tình hắn đã có chút không tốt. Nhưng so với bị cậu làm lơ thì đương nhiên phải gấp mấy lần rồi. Đầu hắn lập tức nhảy số, lại nhanh chóng nghĩ đến nguyên nhân có thể là do bài viết trên mạng. Nhưng thế hắn lại càng không tin được, Mộc Du không phải người sẽ dễ dàng tin những cái này. Hoặc ít nhất em ấy cũng phải hỏi rõ bản thân hắn trước rồi mới quyết định chứ.
Dù sao thì thời điểm nhìn thấy đối phương mân mê những thứ kia, hắn đã không nhịn được nữa.
May mà... May mà em ấy trông có vẻ cũng rất thích thú.
Vậy thì không còn gì tốt hơn.
Thế là trong lúc người bên dưới còn đang chìm đắm trong khoái cảm mới lạ này, hắn đã thừa cơ đem một viên trứng rung cho nhét vào đường hầm đã được hắn khổ cực mở rộng ra nãy giờ.
"A! Anh làm gì vậy hức!"
Hách Tường còn chưa kịp nói xong đã bị cảm giác trướng trướng nơi hạ thân chọc cho giật nãy, khi người bên trên không ngừng đem từng viên từng viên trứng rung nhét vào, cho đến hết.
"Ư hức... Lấy ra a... Không a lạ quá... Lục Phong a..."
Đứa nhỏ ngây thơ chưa trải sự đời không kịp đề phòng lập tức bị mấy quả trứng rung bất ngờ chuyển động chọc cho toàn thân run rẩy. Hai tay cậu không biết từ lúc nào đã được thả ra, lúc này lại cuống quýt đi sờ soạn hạ thân mình, ý đồ muốn đem những thứ kia lôi ra. Nhưng khoái cảm không ngừng xông phá dây thần kinh mẫn cảm của cậu lại khiến cho tất cả sức lực đều bị rút cạn, kiểu gì cậu cũng không thể đem mấy thứ kia lấy ra được. Cậu lại không biết dáng vẻ của mình lúc này ở trong mắt ai đó là cỡ nào kích thích hắn phát rồ.
Người trước mặt hắn, được hắn ẩn nhẩn nâng niu chiều chuộng bao lâu nay đang nghiêng người co rúm trên nệm chăn tối màu của hắn, thân trên gọn gàng nhưng thân dưới lại trần trụi, bất kham... Sự đối lập này càng khiến đáy mắt hắn tối tăm. Bởi vì nằm nghiêng lại còn co chân nên nơi tư mật đang không ngừng trào ra chất lỏng không biết là gel bôi trơn hay có cả mật dịch không tên hoàn mỹ bày ra trước mặt hắn. Tiểu Tường Tường bị kẹt ở giữa hai chân lại không ngừng phun nước làm ướt vạt áo... Chết tiệt!
"A ưm..."
Bất ngờ bị người đè ra hôn, Hách Tường đang chìm đắm trong khoái cảm bất giác mở ra hai mắt ra nhìn khuôn mặt đang gần kề trong gang tấc. Cậu làm sao cũng không tin được cái người này lại lại... Hôn mình...!!!
"Há miệng."
Há miệng?
Trong lúc tự hỏi bằng bộ não đang đình chệ của mình cậu đã vô thức nghe theo mà đem miệng hé ra. Sau đó bản thân không kịp phản ứng lại đã bị tốc độ công thành đoạt đất như vũ bão của đối phương cuốn vào hố đen không có lối ra.
Đôi mắt Lục Phong thâm thúy lại chưa từng ngưng nhìn chằm chằm phản ứng của người dưới thân, bên trong lại khó lòng kiềm chế từng tia nhu tình cùng thỏa mãn không ngừng toát ra. Một tay hắn đem tay cậu cùng nhau bao lấy tiểu Tường Tường không ngừng tuốt lộng, tay còn lại thì mạnh bạo nhào nặn mông thịt căng mẩy, tận lực đem cậu kéo vào vực sâu tràn ngập ham muốn nguyên thủy nhất, cùng hắn cùng một chỗ dây dưa đến chết.
Hách Tường chẳng còn kịp hiểu gì nữa đã bị cuốn đi, đến lúc cậu chịu không được mà cao trào dưới sự trêu chọc của người kia thì cuộc rong ruổi này mới tạm thời ngừng lại một chút. Đầu óc cậu trắng xóa lại chỉ biết ngơ ngác nằm đó. Đến khi nơi hạ thân vốn bị mấy viên hạt châu quậy cho rối tung rối mù kia xuất hiện vật lạ, còn chẳng đợi cho cậu phản ứng đã vọt vào tận nửa đoạn cậu mới mềm nhũn kinh hô thành tiếng, suy nghĩ mới bất chợt trở về được một chút. Nhưng một chút đó lại ở thời điểm cậu theo bản năng đưa mắt nhìn xuống dưới, lại nhìn thấy hình ảnh kia cho đóng băng. Đầu óc cậu phừng một cái, bốc cháy.
"Anh anh..."
Dáng vẻ của cậu lúc này thật sự là quá mắc cười, khiến Lục Phong không nhịn được cứng rắn giữ nguyên tư thế đó, không tiếp tục vùi sâu thêm nữa dù hạ thân đang gào thét muốn chui vào còn có cảm giác như muốn nổ tung, mạnh mẽ cúi đầu hôn lên môi cậu, giày xéo một trận. Nhìn cậu không giống như đang phải chịu đau đớn gì vì vừa mới bị phá thân, hắn kinh ngạc nhưng vẫn là thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hắn mua mấy thứ này là đúng rồi. Mà thật ra ban đầu hắn còn chưa định súng thật đạn thật ra trận đâu. Nhưng nhìn cậu như vậy hắn không nhịn được. Gấu ngốc của hắn thật sự là quá đáng yêu.
"Sợ không?"
"Tường Tường, sợ không?"
Mỗi lần hắn hỏi đều hôn cậu một cái, hôn đến Hách tiểu Tường đầu óc mơ màng. Cứ cỡ cậu bị làm cho choáng váng, không ngờ hắn còn có thể nghe cậu hàm hồ hỏi: "Anh đây là... Đang làm gì vậy?"
Nói thật là Lục Phong rất muốn cười. Mà hắn tuy rằng không cười nhưng khóe môi lại vẫn không tiếng động nhếch lên. Sau đó dưới ánh mắt ngơ ngác của người dưới thân hắn há mồm nói lời gợi tình đầy suồng sã: "Làm em."
Đến lúc này rồi cho dù Hách Tường có ngốc mấy thì cậu vẫn hiểu được. Nhưng câu hỏi của cậu cũng không phải là hỏi cái này. Có lẽ Lục Phong sau khi nói lời kia đã nhận ra được ý tứ thật sự của cậu nên hắn vừa nhu tình nhìn cậu vừa khàn giọng thì thầm: "Thích em nên làm em."
Bên trong mang theo toàn là tình cảm khó lòng đè nén.
"Anh thích tôi?"
Hách Tường khó hiểu cảm thấy tim đập nhanh, dù nó vẫn luôn đập như điên như dại từ nãy đến giờ. Nhưng cậu vẫn ráng hỏi ra câu kia. Kết hợp với biểu tình ngây ngốc của cậu, Lục Phong không nhịn được lại cúi đầu mổ thêm vài cái trên môi cậu nữa: "Đúng vậy, thích lâu rồi."
"Vốn còn muốn đợi thêm, sợ dọa em sợ. Nhưng lúc nãy lại không nhịn được nữa."
Hách Tường không có hỏi tại sao không nhịn được nữa, cậu cảm thấy câu trả lời của đối phương nhất định không phải lời gì hay ho. Quan trọng nhất là lúc này tâm trí cậu đã bị thứ khác chiếm lĩnh, lời ra khỏi miệng lại là: "Được, tôi cho anh thích tôi đó."
Người đàn ông thật sự là bị cậu làm cho bất ngờ, không kiềm được đưa mắt tìm tòi nhìn cậu. Nhưng người bên dưới lại khẽ nghiêng đầu né tránh, không dám đối diện với hắn lại vẫn còn không biết sống chết nói tiếp: "Nhưng chừng nào tôi cho phép anh mới được ngừng lại."
Cậu không nhìn thấy lửa nóng đã giăng kín đôi mắt của người phía trên. Đợi cậu hé miệng ra muốn nói gì nữa thì thứ vang lên lại chỉ là những âm thanh bị hành động của người đàn ông xoắn cho nát vụn.
"Tường Tường... Tường Tường..."
"A a... Ngô... Nhanh quá hức..."
"Tường Tường, tôi yêu em!"
"Ư hư..."
...
Mộc Du vừa rời khỏi ký túc xá đã nhìn thấy người đàn ông mà lúc này cậu không hề muốn thấy đang từ xa đi đến. Khác hẳn với cậu mặt không biểu tình, người kia lại treo nụ cười ôn nhu hướng cậu đi tới, mặc cho xung quanh không ít người nhìn hắn chỉ chỏ.
Sự việc ở trên mạng ngày hôm qua từ người có liên quan cho đến người trong cuộc đều chẳng ai lên tiếng nói câu nào. Cứ như thể tin đồn thì thất thiệt, không cần để ý vậy. Dân trong trường cũng không phải tòa án mà cần phải nghiệm chứng cho rõ ràng, nhưng chuyện hôm qua hôm nay vẫn còn đủ nhiệt độ, đương nhiên sẽ không thiếu người chú ý đến hắn. Nhất là hiện tại hắn còn xuất hiện cùng một khung hình với Mộc Du nữa. Nhân vật tuy không xuất hiện ở trong bài viết nhưng lại gây ra không ít tranh cãi.
Rõ là trời đã định từ hôm nay sẽ có drama lớn cho mọi người hít. Vừa nhìn thấy Mộc Du làm như không nhìn thấy Cố Thời Minh mà xẹt ngang qua, nội tâm bát quái của họ nhanh chóng dậy lên.
"Du Du, em sao vậy?"
Cố Thời Minh vốn dĩ lại nhìn thấy Mộc Du mặc nữ trang đi trong trường, bị bao nhiêu người nhìn ngó tâm tình hắn đã có chút không tốt. Nhưng so với bị cậu làm lơ thì đương nhiên phải gấp mấy lần rồi. Đầu hắn lập tức nhảy số, lại nhanh chóng nghĩ đến nguyên nhân có thể là do bài viết trên mạng. Nhưng thế hắn lại càng không tin được, Mộc Du không phải người sẽ dễ dàng tin những cái này. Hoặc ít nhất em ấy cũng phải hỏi rõ bản thân hắn trước rồi mới quyết định chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.