Học Trưởng Là Côn Đồ (Bản Mới)
Chương 31: Em là ai?
Thúy Hường
04/01/2021
\#31
\- Đường Dật, cậu cũng giấu bệnh tình của tôi lâu như vậy?
Lăng Thượng Hàn tiếp túc xoa xoa thái dương, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Đường Dật. Đường Dật bị ánh mắt đáng sợ của Lăng Thượng Hàn nhìn trúng thì liền đứng hình, anh ta xua xua tay:
\- Giấu...giấu gì cơ, bệnh tình nào?
Chẳng nhẽ Lăng Thượng Hàn nhớ ra chuyện tai nạn rồi sao, mà Lăng Hạo Minh đã dặn là dù Lăng Thượng Hàn có hỏi gì cũng không được trả lời rồi cơ mà. Đặc biệt là không được nhắc đến cô bé năm đó!
\- Cậu đừng tưởng giấu được tôi, tôi chỉ là không nhớ những kí ức trước khi bị tai nạn thôi...
Phù, may quá. Cũng may Lăng Thượng Hàn không nhớ gì về cô bé đó, nếu không Lăng Hạo Minh nhất định sẽ không tha cho mình mất.
\- E hèm, tôi kê cho cậu ít thuốc đau đầu này. Tối nay ngủ lại đây đi.
Đường Dật liền lảng sang vấn đề khác, dù sao Lăng Thượng Hàn cũng tới đây để xin thuốc cơ mà. Tốt nhất là tránh nhắc đến vụ việc vụ tai nạn kia.
Lăng Thượng Hàn gật gật đầu rồi cầm lấy thuốc từ tau Đường Dật. Viên thuốc giảm đau vô cùng đắng được nuốt xuống họng, Lăng Thượng Hàn nhíu mày kêu lên:
\- Thuốc này khó uống quá! Thôi tôi đi ngủ đây.
Lúc hạ cánh xuống Paris thì trời cũng tối lắm rồi, bây giờ đã gần nữa đêm. Lăng Thượng Hàn vô cùng mệt mỏi, uống thuốc rồi có lẽ sẽ dễ ngủ hơn.
\- Ờ!
\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Ting ting...
Tư Cầm đang lười biếng nằm sofa thì nghe thấy có người bấm chuông ngoài cửa. Giờ này ai tới ta, mới sáng sớm cơ mà.
Hôm nay là chủ nhật không cần đi học, thoải mái quá đi. Tư Cầm gọi Mễ An đang ở trong bếp:
\- Cậu ra mở cửa đi.
\- Ra ngay đây!
Mễ An nhanh chóng tháo tạp dề xuống rồi chạy ra mở cửa. Sáng nay cô và Tư Cầm đều dậy sớm, cô xuống bếp nấu bữa sáng thì Tư Cầm nằm sofa nghịch điện thoại.
Vừa mở cửa, Mễ An hơi ngơ ngác nhìn người trước mặt. Sao Hàn Thương biết chỗ này mà đến? Hàn Thương nhìn Mễ An đang ngẩn người thì cốc vào đầu cô một cái:
\- Định không chào đón bạn trai à?
Không cần sự đồng ý Hàn Thương đã xông vào nhà một cách tự nhiên. Lúc này Tư Cầm còn đang mặc váy ngủ, nằm trên sofa lướt điện thoại. Bộ dạng của Tư Cầm lúc này trông thật dịu dàng nữ tính, hầu như mọi cảnh xuân đẹp đẽ đều thu vào tầm mắt Hàn Thương. Có vẻ Tư Cầm vẫn chưa phát giác được là có đàn ông ở đây!
Cơ thể Tư Cầm vô cùng quyến rũ khiến Hàn Thương có chút ngây người, cậu ta ho khan một cái nhắc nhở rồi quay sang chỗ khác.
Nghe thấy có giọng đàn ông, Tư Cầm giật mình vội bật dậy. Nhìn thấy Hàn Thương đứng trước mặt thì cô liền hét lên như một phản xạ tự nhiên.
\- Aaaaa, sao cậu lại ở nhà tôi?
Lúc này Mễ An mới từ bếp chạy ra khi nghe thấy tiếng hét của Tư Cầm, là do cô quên không báo trước cho Tư Cầm. Đúng là lú cái đầu rồi.
\- Tớ quên mất nói với cậu, vừa nãy cậu bảo tớ ra mở cửa mà...
Mễ An nhìn Tư Cầm bằng ánh mắt vô tội, chỉ mong Tư Cầm có thể tha thứ cho sự bất cẩn của mình.
Tư Cầm xua xua tay không nói gì thêm nữa, cô đang ôm gối ôm để che lại thân thể quyến rũ. Cô trừng mắt nhìn Hàn Thương, miệng không ngừng quát:
\- Nhìn cái gì?
Tư Cầm quát xong liền chạy lên phòng thay đồ, cái tên Hàn Thương này đúng là bám dai mà. Ngay cả chỗ này mà cũng điều tra ra được.
Mễ An nhìn hai cái người này gặp nhau lúc nào là cãi nhau lúc đó, buồn cười quá đi. Hay là tác thành cho họ làm một đôi nhỉ.
Hàn Thương bối rối, liền quay sang Mễ An mà hết lòng giải thích. Chỉ mong Mễ An không hiểu lầm thôi, cậu thật sự vô tội mà:
\- Mễ An, tôi...không biết gì hết nha...
\- Thôi được rồi, đến thì cũng đã đến, mau ngồi vào ăn sáng đi!
\*\*\*\*\*\*\*\*
Paris lúc này là một màn đêm tĩnh mịch bao trùm, Lăng Thượng Hàn khi uống thuốc xong thì đầu có vẻ bớt đau hơn. Hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon lành...
\- Em là ai?
Lăng Thượng Hàn đang ngồi chơi đồ chơi thì thấy ba trở về, ba còn dẫn theo một cô bé về nhà nữa. Lăng Hạo Minh nhìn Lăng Thượng Hàn mà không nói gì, ông trực tiếp lên phòng và bỏ lại cô bé ở phòng khách. Cô bé nhìn thấy người thì có vẻ sợ hãi.
Lăng Thượng Hàn có chút tò mò tiến lại gần cô bé và thử bắt chuyện.
\- Đừng sợ, anh không làm gì em đâu.
Lăng Thượng Hàn đành giơ kẹo ra cho cô bé rồi vỗ về. Cô bé có vẻ vẫn còn sợ hãi nhưng vẫn giơ tay lên nhận lấy kẹo từ Lăng Thượng Hàn.
Mấy ngày này cô bé ấy ở biệt thự Lăng gia cùng với Lăng Thượng Hàn. Vì Lăng Hạo Minh bận công việc nên không thường xuyên về nhà, bỏ lại cô bé đó ở lại nhà để bầu bạn với con trai cũng được. Chỉ là tạm thời để cô bé đó ở lại thôi!
Cô bé vẫn không nói gì, mặc dù có vẻ bớt sợ hãi hơn trước. Lăng Thượng Hàn thì vẫn rất vui vẻ chơi cùng cô bé, đến giờ hắn vẫn chưa biết tên cô là gì?
\- Em có thể nói tên em cho anh biết không?
Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn Lăng Thượng Hàn một lúc, vốn dĩ Lăng Thượng Hàn nghĩ cô bé sẽ không mở miệng, nào ngờ hắn lại nghe được tiếng cô bé lí nhí trong miệng:
\- Lạc Mễ An!
\- Đường Dật, cậu cũng giấu bệnh tình của tôi lâu như vậy?
Lăng Thượng Hàn tiếp túc xoa xoa thái dương, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Đường Dật. Đường Dật bị ánh mắt đáng sợ của Lăng Thượng Hàn nhìn trúng thì liền đứng hình, anh ta xua xua tay:
\- Giấu...giấu gì cơ, bệnh tình nào?
Chẳng nhẽ Lăng Thượng Hàn nhớ ra chuyện tai nạn rồi sao, mà Lăng Hạo Minh đã dặn là dù Lăng Thượng Hàn có hỏi gì cũng không được trả lời rồi cơ mà. Đặc biệt là không được nhắc đến cô bé năm đó!
\- Cậu đừng tưởng giấu được tôi, tôi chỉ là không nhớ những kí ức trước khi bị tai nạn thôi...
Phù, may quá. Cũng may Lăng Thượng Hàn không nhớ gì về cô bé đó, nếu không Lăng Hạo Minh nhất định sẽ không tha cho mình mất.
\- E hèm, tôi kê cho cậu ít thuốc đau đầu này. Tối nay ngủ lại đây đi.
Đường Dật liền lảng sang vấn đề khác, dù sao Lăng Thượng Hàn cũng tới đây để xin thuốc cơ mà. Tốt nhất là tránh nhắc đến vụ việc vụ tai nạn kia.
Lăng Thượng Hàn gật gật đầu rồi cầm lấy thuốc từ tau Đường Dật. Viên thuốc giảm đau vô cùng đắng được nuốt xuống họng, Lăng Thượng Hàn nhíu mày kêu lên:
\- Thuốc này khó uống quá! Thôi tôi đi ngủ đây.
Lúc hạ cánh xuống Paris thì trời cũng tối lắm rồi, bây giờ đã gần nữa đêm. Lăng Thượng Hàn vô cùng mệt mỏi, uống thuốc rồi có lẽ sẽ dễ ngủ hơn.
\- Ờ!
\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Ting ting...
Tư Cầm đang lười biếng nằm sofa thì nghe thấy có người bấm chuông ngoài cửa. Giờ này ai tới ta, mới sáng sớm cơ mà.
Hôm nay là chủ nhật không cần đi học, thoải mái quá đi. Tư Cầm gọi Mễ An đang ở trong bếp:
\- Cậu ra mở cửa đi.
\- Ra ngay đây!
Mễ An nhanh chóng tháo tạp dề xuống rồi chạy ra mở cửa. Sáng nay cô và Tư Cầm đều dậy sớm, cô xuống bếp nấu bữa sáng thì Tư Cầm nằm sofa nghịch điện thoại.
Vừa mở cửa, Mễ An hơi ngơ ngác nhìn người trước mặt. Sao Hàn Thương biết chỗ này mà đến? Hàn Thương nhìn Mễ An đang ngẩn người thì cốc vào đầu cô một cái:
\- Định không chào đón bạn trai à?
Không cần sự đồng ý Hàn Thương đã xông vào nhà một cách tự nhiên. Lúc này Tư Cầm còn đang mặc váy ngủ, nằm trên sofa lướt điện thoại. Bộ dạng của Tư Cầm lúc này trông thật dịu dàng nữ tính, hầu như mọi cảnh xuân đẹp đẽ đều thu vào tầm mắt Hàn Thương. Có vẻ Tư Cầm vẫn chưa phát giác được là có đàn ông ở đây!
Cơ thể Tư Cầm vô cùng quyến rũ khiến Hàn Thương có chút ngây người, cậu ta ho khan một cái nhắc nhở rồi quay sang chỗ khác.
Nghe thấy có giọng đàn ông, Tư Cầm giật mình vội bật dậy. Nhìn thấy Hàn Thương đứng trước mặt thì cô liền hét lên như một phản xạ tự nhiên.
\- Aaaaa, sao cậu lại ở nhà tôi?
Lúc này Mễ An mới từ bếp chạy ra khi nghe thấy tiếng hét của Tư Cầm, là do cô quên không báo trước cho Tư Cầm. Đúng là lú cái đầu rồi.
\- Tớ quên mất nói với cậu, vừa nãy cậu bảo tớ ra mở cửa mà...
Mễ An nhìn Tư Cầm bằng ánh mắt vô tội, chỉ mong Tư Cầm có thể tha thứ cho sự bất cẩn của mình.
Tư Cầm xua xua tay không nói gì thêm nữa, cô đang ôm gối ôm để che lại thân thể quyến rũ. Cô trừng mắt nhìn Hàn Thương, miệng không ngừng quát:
\- Nhìn cái gì?
Tư Cầm quát xong liền chạy lên phòng thay đồ, cái tên Hàn Thương này đúng là bám dai mà. Ngay cả chỗ này mà cũng điều tra ra được.
Mễ An nhìn hai cái người này gặp nhau lúc nào là cãi nhau lúc đó, buồn cười quá đi. Hay là tác thành cho họ làm một đôi nhỉ.
Hàn Thương bối rối, liền quay sang Mễ An mà hết lòng giải thích. Chỉ mong Mễ An không hiểu lầm thôi, cậu thật sự vô tội mà:
\- Mễ An, tôi...không biết gì hết nha...
\- Thôi được rồi, đến thì cũng đã đến, mau ngồi vào ăn sáng đi!
\*\*\*\*\*\*\*\*
Paris lúc này là một màn đêm tĩnh mịch bao trùm, Lăng Thượng Hàn khi uống thuốc xong thì đầu có vẻ bớt đau hơn. Hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon lành...
\- Em là ai?
Lăng Thượng Hàn đang ngồi chơi đồ chơi thì thấy ba trở về, ba còn dẫn theo một cô bé về nhà nữa. Lăng Hạo Minh nhìn Lăng Thượng Hàn mà không nói gì, ông trực tiếp lên phòng và bỏ lại cô bé ở phòng khách. Cô bé nhìn thấy người thì có vẻ sợ hãi.
Lăng Thượng Hàn có chút tò mò tiến lại gần cô bé và thử bắt chuyện.
\- Đừng sợ, anh không làm gì em đâu.
Lăng Thượng Hàn đành giơ kẹo ra cho cô bé rồi vỗ về. Cô bé có vẻ vẫn còn sợ hãi nhưng vẫn giơ tay lên nhận lấy kẹo từ Lăng Thượng Hàn.
Mấy ngày này cô bé ấy ở biệt thự Lăng gia cùng với Lăng Thượng Hàn. Vì Lăng Hạo Minh bận công việc nên không thường xuyên về nhà, bỏ lại cô bé đó ở lại nhà để bầu bạn với con trai cũng được. Chỉ là tạm thời để cô bé đó ở lại thôi!
Cô bé vẫn không nói gì, mặc dù có vẻ bớt sợ hãi hơn trước. Lăng Thượng Hàn thì vẫn rất vui vẻ chơi cùng cô bé, đến giờ hắn vẫn chưa biết tên cô là gì?
\- Em có thể nói tên em cho anh biết không?
Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn Lăng Thượng Hàn một lúc, vốn dĩ Lăng Thượng Hàn nghĩ cô bé sẽ không mở miệng, nào ngờ hắn lại nghe được tiếng cô bé lí nhí trong miệng:
\- Lạc Mễ An!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.