Học Trưởng Là Côn Đồ (Bản Mới)
Chương 28: Manh mối
Thúy Hường
04/01/2021
\#28
Ngày hôm sau...
Mễ An mở mắt khi nghe chuông báo thức kêu lên, á tức chết đi được. Cô đang mơ đẹp mà tự nhiên bị làm phiền.
Trong mơ cô nghe thấy Lăng Thượng Hàn nói yêu mình, đúng là vui chết đi được. Sau đó hắn còn hôn cô nữa, ánh mắt hắn khi nhìn cô tràn đầy yêu thương.
\- Mễ An, mày đang nghĩ gì vậy?
Suy nghĩ một lúc thì Mễ An giật mình, cô tự đập đầu mình mấy cái. Lại nghĩ linh tinh rồi, rõ ràng chỉ là một giấc mơ mà thôi... Lăng Thượng Hàn bây giờ không biết đang ở đâu rồi, có nhớ đến cô không:
\- Sao lại nghĩ nữa vậy?
Cô lại tự đập đầu mình thêm một cái nữa, đã bảo không được nghĩ đến rồi mà. Não của cô còn dám không nghe lời như vậy, tại sao cứ nghĩ đến Lăng Thượng Hàn làm gì chứ?
Tư Cầm không biết mở cửa từ lúc nào, cô lười biếng tựa ở cửa nhìn dáng vẻ ngây ngô của Mễ An. Đúng thật là có chút đáng yêu đó, không hổ là người lọt vào mắt xanh của anh họ mà.
Ánh mắt sắc bén của Tư Cầm lập tức dừng lại tại những chiếc cúc áo ngủ bị gỡ dở dở, cô cũng dần hiểu hiểu một số chuyện. Lăng Thượng Hàn này rốt cuộc lại không có ra tay thật, hắn vẫn tha cho Mễ An được. Tư Cầm nghĩ một lúc rồi che miệng cười cười nhìn Mễ An.
Lúc này Mễ An mới chợt để ý Tư Cầm đang đứng ngoài cửa từ lúc nào rồi, cô nhanh chóng bật dậy. Mà Tư Cầm đang cười cái gì vậy chứ, Mễ An không khỏi tò mò mà hỏi:
\- Cậu cười gì đó?
\- E hèm, cúc áo ngủ của cậu!
Tư Cầm ho khan một cái nhắc nhở Mễ An. Mễ An giật mình vội cúi xuống đóng cúc áo lại. Chẵng nhẽ do đêm qua cô mơ thấy Lăng Thượng Hàn nên mới tự cởi cúc áo ra chăng? Nếu là vậy thật thì quá là xấu hổ rồi!
\- Thay quần áo rồi xuống ăn sáng đi, còn phải đi học nữa.
Tư Cầm không cười nữa, cô nhìn đồng hồ rồi quay sang nhắc Mễ An. Sau đó Tư Cầm cũng ra khỏi phòng, chỉ còn lại mình Mễ An ngồi đó đang đỏ mặt.
\- Trời ạ, mình không chỉ mơ thấy anh ấy, mà mình còn...
Xấu hổ chết đi được, Mễ An ơi là Mễ An. Chỉ là một giấc mơ thôi mà mày lại có thể sa ngã như vậy, cái đầu óc đen tối này thật đáng chết...
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
\- Anh, cuối cùng anh cũng về rồi! Em nhớ anh chết đi được.
Máy bay hạ cánh tại thành phố Los Angeles, Lăng Thượng Hàn bước ra, khuôn mặt hắn có chút mệt mỏi vì cả đêm qua hắn không ngủ được. Chỉ tại Mễ An cô, dáng vẻ lúc ngủ cũng gợi tình như vậy.
Lăng Thượng Hàn hận không thể "ăn" cô ngay lập tức, ai bảo tới giờ Mễ An còn chưa 18 tuổi chứ? Cả đêm cứ ôm cô ngủ như vậy khiến lòng hắn sôi sục, thật sự không thể chịu nổi.
Sáng sớm Lăng Thượng Hàn phải rời đi để kịp chuyến bay, bay một ngày dài như vậy vô cùng mệt mỏi. Đã thế khi vửa xuống sân bay hắn lập tức bị Vân Đan làm phiền.
Vân Đan chạy đến õng ẹo bên Lăng Thượng Hàn, cô ả ra sức nũng nịu người đàn ông trước mặt. Đã 1 năm rồi Vân Đan này còn chưa được ngủ với Lăng Thượng Hàn, đúng là tức chết đi được.
Lăng Thượng Hàn đẩy Vân Đan ra, ánh mắt chán nản nhìn cô ta:
\- Anh rất mệt, em đừng có phiền!
Lăng Thượng Hàn không nhìn Vân Đan lấy một cái, hắn bước vào chiếc xe sang trọng đã chuẩn bị sẵn cho mình. Chiếc ô tô nhanh chóng chạy đi bỏ lại Vân Đan đứng một mình ở sân bay.
Khuôn mặt Vân Đan thẫn thờ nhìn Lăng Thượng Hàn rời khỏi, sau đó cô ta sực nhớ đến gì đó, ả nghiến răng tức giận:
\- Chắc chắn là Mễ An đã nói gì với anh ấy. Mình sẽ không tha thứ cho tô ta đâu!
Khách sạn...
Lăng Thượng Hàn không về biệt thự mà trực tiếp tới khách sạn mà nghỉ ngơi. Hắn rất ghét mỗi khi nhìn thấy Vân Đan, cô ả kia chẳng khiến hắn có chút tình cảm nào cả. Ngược lại là sự chán ghét vô cùng.
Tít...tít...
Chuông điện thoại Lăng Thượng Hàn vang lên, hắn liền cầm lấy và ấn nghe máy. Đầu dây bên kia truyền đến là một giọng của người đàn ông:
\- Lăng thiếu, chuyện mà ngài nhờ tôi điều tra 1 năm nay, bây giờ có chút manh mối rồi!
Lúc này Lăng Thượng Hàn đang mệt mỏi nới lỏng cà vạt, nghe thấy người đàn ông báo cáo vậy thì không khỏi vui mừng. Nhưng mà cũng không nên mừng quá sớm, có lẽ khi biết được thân phận của Mễ An, Lăng Thượng Hàn phải đánh đổi thứ gì đó...
Người đàn ông tiếp tục báo cáo:
\- Chỉ là có chút manh mối thôi ạ, đó là Lạc gia của 17 năm trước...xảy ra một vụ án kinh hoàng. Dường như tất cả người của Lạc gia đều chết hết. Chỉ duy nhất có một cô bé sống sót, sau đó cô bé cũng mất tích.
Lăng Thượng Hàn vô cùng căng thẳng, cô bé đó chẳng nhẽ là Mễ An?
\- Tên của cô bé đó bị đốt rồi, tôi cố gắng điều tra theo manh mối và ghép lại...hình như là Lạc Mễ An!
Người đàn ông này cũng không nắm chắc lắm, bởi còn rất ít tư liệu của cô bé tiểu thư Lạc gia này, cô bé đã mất tích 17 năm. Dường như tất cả tài liệu liên quan đến Lạc tiểu thư đều bị đốt hết...
.............
Ngày hôm sau...
Mễ An mở mắt khi nghe chuông báo thức kêu lên, á tức chết đi được. Cô đang mơ đẹp mà tự nhiên bị làm phiền.
Trong mơ cô nghe thấy Lăng Thượng Hàn nói yêu mình, đúng là vui chết đi được. Sau đó hắn còn hôn cô nữa, ánh mắt hắn khi nhìn cô tràn đầy yêu thương.
\- Mễ An, mày đang nghĩ gì vậy?
Suy nghĩ một lúc thì Mễ An giật mình, cô tự đập đầu mình mấy cái. Lại nghĩ linh tinh rồi, rõ ràng chỉ là một giấc mơ mà thôi... Lăng Thượng Hàn bây giờ không biết đang ở đâu rồi, có nhớ đến cô không:
\- Sao lại nghĩ nữa vậy?
Cô lại tự đập đầu mình thêm một cái nữa, đã bảo không được nghĩ đến rồi mà. Não của cô còn dám không nghe lời như vậy, tại sao cứ nghĩ đến Lăng Thượng Hàn làm gì chứ?
Tư Cầm không biết mở cửa từ lúc nào, cô lười biếng tựa ở cửa nhìn dáng vẻ ngây ngô của Mễ An. Đúng thật là có chút đáng yêu đó, không hổ là người lọt vào mắt xanh của anh họ mà.
Ánh mắt sắc bén của Tư Cầm lập tức dừng lại tại những chiếc cúc áo ngủ bị gỡ dở dở, cô cũng dần hiểu hiểu một số chuyện. Lăng Thượng Hàn này rốt cuộc lại không có ra tay thật, hắn vẫn tha cho Mễ An được. Tư Cầm nghĩ một lúc rồi che miệng cười cười nhìn Mễ An.
Lúc này Mễ An mới chợt để ý Tư Cầm đang đứng ngoài cửa từ lúc nào rồi, cô nhanh chóng bật dậy. Mà Tư Cầm đang cười cái gì vậy chứ, Mễ An không khỏi tò mò mà hỏi:
\- Cậu cười gì đó?
\- E hèm, cúc áo ngủ của cậu!
Tư Cầm ho khan một cái nhắc nhở Mễ An. Mễ An giật mình vội cúi xuống đóng cúc áo lại. Chẵng nhẽ do đêm qua cô mơ thấy Lăng Thượng Hàn nên mới tự cởi cúc áo ra chăng? Nếu là vậy thật thì quá là xấu hổ rồi!
\- Thay quần áo rồi xuống ăn sáng đi, còn phải đi học nữa.
Tư Cầm không cười nữa, cô nhìn đồng hồ rồi quay sang nhắc Mễ An. Sau đó Tư Cầm cũng ra khỏi phòng, chỉ còn lại mình Mễ An ngồi đó đang đỏ mặt.
\- Trời ạ, mình không chỉ mơ thấy anh ấy, mà mình còn...
Xấu hổ chết đi được, Mễ An ơi là Mễ An. Chỉ là một giấc mơ thôi mà mày lại có thể sa ngã như vậy, cái đầu óc đen tối này thật đáng chết...
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
\- Anh, cuối cùng anh cũng về rồi! Em nhớ anh chết đi được.
Máy bay hạ cánh tại thành phố Los Angeles, Lăng Thượng Hàn bước ra, khuôn mặt hắn có chút mệt mỏi vì cả đêm qua hắn không ngủ được. Chỉ tại Mễ An cô, dáng vẻ lúc ngủ cũng gợi tình như vậy.
Lăng Thượng Hàn hận không thể "ăn" cô ngay lập tức, ai bảo tới giờ Mễ An còn chưa 18 tuổi chứ? Cả đêm cứ ôm cô ngủ như vậy khiến lòng hắn sôi sục, thật sự không thể chịu nổi.
Sáng sớm Lăng Thượng Hàn phải rời đi để kịp chuyến bay, bay một ngày dài như vậy vô cùng mệt mỏi. Đã thế khi vửa xuống sân bay hắn lập tức bị Vân Đan làm phiền.
Vân Đan chạy đến õng ẹo bên Lăng Thượng Hàn, cô ả ra sức nũng nịu người đàn ông trước mặt. Đã 1 năm rồi Vân Đan này còn chưa được ngủ với Lăng Thượng Hàn, đúng là tức chết đi được.
Lăng Thượng Hàn đẩy Vân Đan ra, ánh mắt chán nản nhìn cô ta:
\- Anh rất mệt, em đừng có phiền!
Lăng Thượng Hàn không nhìn Vân Đan lấy một cái, hắn bước vào chiếc xe sang trọng đã chuẩn bị sẵn cho mình. Chiếc ô tô nhanh chóng chạy đi bỏ lại Vân Đan đứng một mình ở sân bay.
Khuôn mặt Vân Đan thẫn thờ nhìn Lăng Thượng Hàn rời khỏi, sau đó cô ta sực nhớ đến gì đó, ả nghiến răng tức giận:
\- Chắc chắn là Mễ An đã nói gì với anh ấy. Mình sẽ không tha thứ cho tô ta đâu!
Khách sạn...
Lăng Thượng Hàn không về biệt thự mà trực tiếp tới khách sạn mà nghỉ ngơi. Hắn rất ghét mỗi khi nhìn thấy Vân Đan, cô ả kia chẳng khiến hắn có chút tình cảm nào cả. Ngược lại là sự chán ghét vô cùng.
Tít...tít...
Chuông điện thoại Lăng Thượng Hàn vang lên, hắn liền cầm lấy và ấn nghe máy. Đầu dây bên kia truyền đến là một giọng của người đàn ông:
\- Lăng thiếu, chuyện mà ngài nhờ tôi điều tra 1 năm nay, bây giờ có chút manh mối rồi!
Lúc này Lăng Thượng Hàn đang mệt mỏi nới lỏng cà vạt, nghe thấy người đàn ông báo cáo vậy thì không khỏi vui mừng. Nhưng mà cũng không nên mừng quá sớm, có lẽ khi biết được thân phận của Mễ An, Lăng Thượng Hàn phải đánh đổi thứ gì đó...
Người đàn ông tiếp tục báo cáo:
\- Chỉ là có chút manh mối thôi ạ, đó là Lạc gia của 17 năm trước...xảy ra một vụ án kinh hoàng. Dường như tất cả người của Lạc gia đều chết hết. Chỉ duy nhất có một cô bé sống sót, sau đó cô bé cũng mất tích.
Lăng Thượng Hàn vô cùng căng thẳng, cô bé đó chẳng nhẽ là Mễ An?
\- Tên của cô bé đó bị đốt rồi, tôi cố gắng điều tra theo manh mối và ghép lại...hình như là Lạc Mễ An!
Người đàn ông này cũng không nắm chắc lắm, bởi còn rất ít tư liệu của cô bé tiểu thư Lạc gia này, cô bé đã mất tích 17 năm. Dường như tất cả tài liệu liên quan đến Lạc tiểu thư đều bị đốt hết...
.............
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.