Học Trưởng Mà Ta Yêu Thầm, Giam Cầm Ta Rồi
Chương 15
Khốn Khốn Khốn
29/01/2022
_______
Tô Cẩm Chi trong cơn hỗn loạn tỉnh dậy, ánh sáng chói lọi khiến cậu chau mày, quay đầu nhìn thì phát hiện mình đang ở trong phòng với Kiều Vũ. Ký ức trước khi hôn mê tràn ngập tâm trí, quá hoảng sợ định đứng dậy, thì bỗng một tiếng kim loại va chạm vang lên, tay chân bị một lực kéo lại đột nhiên ngã ngửa xuống giường. Sau đó cậu mới nhận ra cổ tay mình bị còng sắt cố định, xích dài đến tận đầu giường ánh lên một tia lạnh như băng.
Tô Cẩm Chi cử động chân, sợi xích phát ra tiếng động, chắc chắn, mắt cá chân của cậu cũng bị trói lại. Nỗi sợ hãi trong lòng không ngừng tăng lên, tứ chi giãy dụa, như cá cạn trên bờ. Cái còng tay lạnh ngắt khiến cậu đau đớn, song vẫn khua tay múa chân tựa như không thể cảm nhận được.
Đột nhiên, cánh cửa từ bên ngoài mở ra, Tô Cẩm Chi liền dừng lại.
“Em tỉnh rồi.”
Tiếng bước chân vững vàng, càng ngày càng gần, cho đến khi dừng lại bên cạnh. Kiều Vũ đặt đĩa thức ăn lên bàn cạnh giường, ngồi ở mép giường, cúi người hôn lên môi Tô Cẩm Chi, nhẹ nhàng nói: “Em yêu, chào buổi sáng.”
Trong ánh sáng, Tô Cẩm Chi luôn nhìn Kiều Vũ. Khoảnh khắc tiếp theo, cậu cảm thấy mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua dường như chỉ là ảo giác của mình, nhưng âm thanh của còng tay lạnh lẽo và xích sắt tàn nhẫn nhắc nhở cậu.
“Thả… Thả tôi ra.”
Như không nghe thấy giọng nói của Tô Cẩm Chi, Kiều Vũ nhẹ nhàng vén tóc cậu sang một bên, trìu mến nhìn vẻ mặt sợ hãi trên đó, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật. Đột nhiên, ánh mắt anh đốn lại, nụ cười trên khuôn mặt đọng lại. Anh đột nhiên nắm lấy tay Tô Cẩm Chi, quay đầu lại hỏi cậu: “Tại sao tay của bảo bối lại bị thương?”
Nhìn theo ánh mắt của anh, trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn bị còng cọ đến xước một lớp da, có chút máu đỏ chảy ra. Mặc dù trên mặt Kiều Vũ lộ ra biểu tình đau lòng, nhưng dưới đáy mắt anh lại có một tia phấn khích mờ mịt. Anh nắm lấy tay Tô Cẩm Chi đặt lên môi mình, như đang nếm rượu ngon, thè cái lưỡi nóng ẩm, từng chút một liếm đi vết máu đỏ tươi, cuối cùng trên mặt hiện lên vẻ hài lòng.
Anh nhướng mắt bắt gặp ánh mắt kinh hãi của Tô Cẩm Chi, vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng, giống như đang hồi tưởng lại mùi máu, toàn thân lộ ra vẻ mỹ lệ. Trong mắt anh có gì đó, anh buông lỏng tay ra, ôm Tô Cẩm Chi dựa vào đầu giường, sau đó cầm lấy cái gối bên cạnh đặt sau lưng cậu.
" Bảo bối chắc đói rồi, chồng em chuẩn bị bữa sáng cho em.” Kiều Vũ cầm ly sữa bên cạnh, đặt lên môi Tô Cẩm Chi, nhẹ nhàng nói: “Nào, bảo bối uống sữa đi.”
Tô Cẩm Chi đối mặt với Kiều Vũ. Nhìn vào đôi mắt đó, cậu không biết có bao nhiêu bóng tối ẩn dưới khuôn mặt dịu dàng này. Cậu run giọng khàn khàn hỏi: "Anh muốn làm cái quái gì vậy, tại sao muốn khóa tay tôi lại?"
Kiều Vũ cười nhẹ, giơ tay xoa má Tô Cẩm Chi, ánh mắt có chút mê mang. " Tất nhiên đó là vì chồng em yêu em. Anh đang lo lắng rằng bảo bối không ngoan sẽ chạy mất, nên mới làm vậy. "
Nghe được Kiều Vũ đường hoàng kể lí do, Tô Cẩm Chi lắc đầu lia lịa trong nỗi sợ hãi: " Không... Anh căn bản... Đó không phải là tình yêu chút nào. "
Kiều Vũ vuốt ve Tô Cẩm Chi một lúc, giây sau một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của anh, như thể anh nghe thấy điều gì đó rất vô nghĩa, anh dịu dàng điểm nhẹ lên mũi cậu, nói:" Đừng nói nhảm, bảo bối, không ai trên đời này yêu em được như anh."
"Đừng nói về nó." Anh được chiếc ly pha lê chạm lên môi Tô Cẩm Chi: Nào bảo bối, uống."
Tô Cẩm Chi quay đầu lại tránh, Kiều Vũ đứng dậy, lại kiên nhẫn đặt miệng cốc lên môi cậu, giống như dỗ đứa trẻ không nghe lời ăn, anh nói: "Bảo bối uống đi, anh hâm sữa rồi, đừng để bụng đói, chồng em rất đau thay em. "
Nhìn thấy Tô Cẩm Chi không nhúc nhích, Kiều Vũ đưa tay nắm chặt chiếc cằm gầy của cậu, để cậu nhìn thẳng mắt mình: " Bảo bối, nghe lời chồng em." Sau đó anh đẩy ly sữa về phía trước.
“Anh cầm đi, tôi sẽ không uống.” Tô Cẩm Chi muốn quay đầu tránh tiếp, nhưng sức lực của Kiều Vũ quá mạnh khiến cậu đau đến không thể nhúc nhích được.
Đối diện với ánh mắt kiên quyết của Tô Cẩm Chi, Kiều Vũ hơi nheo mắt lại, lộ ra ám hiệu nguy hiểm, "Bảo bối, đừng làm cho chồng tức giận."
Tô Cẩm Chi vẫn im lặng, rồi như thể hết kiên nhẫn, Kiều Vũ kiên quyết siết chặt cằm cậu, buộc anh phải mở miệng. Nghiêng ly một chút, rót sữa vào miệng.
"Ưm... ưm... buông ra... buông ra..."
Tô Cẩm Chi lắc đầu nguầy nguậy liên tục, sữa tràn ra cốc bắn tung tóe lên người cả hai. Khi nhìn thấy điều này, Kiều Vũ đã vui lòng thả tay ra.
"Khụ khụ khụ... khụ khụ khụ..." Sữa từ trong miệng cậu phun ra, sữa chảy sặc vào khoang mũi, cậu bắt đầu ho khan, "Khụ... khụ..."
Kiều Vũ kéo một mảnh giấy từ trên bàn cạnh giường nhẹ nhàng di chuyển lau khóe miệng cho cậu, cuối cùng Tô Cẩm Chi thật vất vả mới nguôi xuống, anh lại đặt nửa cốc sữa còn ít lên môi Tô Cẩm Chi, nhẹ giọng nói, "Anh nói rồi, chớ chọc chồng sinh khí. Cho bảo bối cơ hội cuối cùng. Mau uống sữa."
Vẻ mặt Tô Cẩm Chi hơi sững sờ, "Tôi không uống, anh buông tôi ra."
Nghe được lời Tô Cẩm Chi đáp trả. Nụ cười của Kiều Vũ dần dần tắt ngẫm mình, vứt mạnh ly sữa sang một bên, "choang" một tiếng chiếc ly nặng nề đập xuống mặt đất, màu sữa trắng đục đổ đầy lên sàn nhà.
Tô Cẩm Chi bị tiếng đập phá đột ngột làm cho hoảng sợ, toàn thân liền run lên, sau đó cậu nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của Kiều Vũ: " Nếu bảo bối không ngoan ngoãn nghe lời mà uống sữa, cố làm cho ông xã tức giận. Được rồi! Vậy thì bảo bối uống sữa của chồng đi. "
Tô Cẩm Chi trong lòng mơ hồ sinh ra ý niệm không ổn, cậu nhìn Kiều Vũ đứng lên, cởi thắt lưng kéo khóa xuống, dương v*t thô to từ trong quần bắn ra tới. Tô Cẩm Chi chưa kịp phản ứng, Kiều Vũ đã dùng tay trái bóp chặt lấy cằm cậu, đứng dậy đút dương v*t vào miệng cậu, dùng tay phải ấn đầu cậu xuống, bắt đầu ra vào khuôn miệng nhỏ nhắn đó.
"Ưm... Ah a..." Tô Cẩm Chi mặt mày đỏ bừng, thống khổ mà huy động đôi tay, xích sắt kim loại phát ra tiếng va chạm.
“Bảo bối thật không ngoan, sao lại muốn chọc tức ông xã!” Khuôn mặt Kiều Vũ dần dần lộ ra vẻ hưng phấn, vừa bơm dương v*t vào trong khuôn miệng mềm mại ẩm ướt của Tô Cẩm Chi, vừa cao giọng hỏi: “Có phải là như vậy hay không? Cần chồng phải làm thế này thì bảo bối mới nghe lời? Hả? ”
Tuy nhiên, câu trả lời duy nhất cho anh là tiếng nức nở đau đớn của Tô Cẩm Chi.
Cảm nhận được khoái cảm do khoang miệng nóng ẩm mang lại, Kiều Vũ thở hổn hển mãn nguyện, không khỏi khen ngợi: “Bảo bối miệng thật nóng, đầu lưỡi thật mềm, liếm cho chồng thật thoải mái.”
Dứt lời, anh dùng sức đem dương v*t đẩy về phía trước. Cổ họng Tô Cẩm Chi bị đỉnh lên, cắm đến Tô Cẩm Chi một trận nôn khan. Cậu giãy dụa phất tay, tát Kiều Vũ hai tay đang còng xuống, muốn đối phương dừng lại. Kiều Vũ nhìn cậu hai mắt bật khóc, khuôn mặt ửng hồng, dương v*t thô tím ra ra vào vào liên tục trong khuôn miệng đỏ bừng. Trước cảnh tượng dâm mỹ cực điểm này, Kiều Vũ hai mắt đỏ rực, biểu tình trên mặt càng ngày càng hưng phấn.
Đầu lưỡi bị dương v*t ép lại hướng trong cổ họng thọc vào rút ra, nước bọt không ngừng trào ra khỏi khoé miệng. Đây thật là một cực hình, Tô Cẩm Chi cảm thấy mình sắp chết tới nơi. Không khí dường như trở nên loãng hơn, gã đàn ông thở hổn hển bên tai, trong đầu có những tràng ong ong không rõ ràng, sắp ngất đi.
Ngay khi cậu cảm thấy mình sắp nghẹt thở, dương v*t trong miệng không ngừng trướng đại, tinh dịch đặc sệt cuối cùng bắn vào miệng cậu trượt xuống cổ họng. Kiều Vũ rút dương v*t ra khỏi miệng, chất lỏng trắng đục liền trào ra khỏi khóe miệng, dâm mỹ vô cùng.
Mùi vị tanh nồng tràn ngập khắp khoang miệng, Tô Cẩm Chi bị sặc tinh dịch mà ho dữ dội, từ trong cổ họng phát ra một tiếng thổi già nua, "Khụ... khụ... khụ..."
Kiều Vũ không quan tâm lại nắm chặt cằm cậu, hôn mãnh liệt, mút mạnh lưỡi cậu, gặm cắn môi cậu như một con dã thú. Cho đến khi lưỡi cậu tê dại vì sức hút, Kiều Vũ mới mãn nguyện tách ra.
Anh dùng ngón tay cái lau sạch tinh dịch còn sót lại trên khóe miệng, cúi người hôn lên môi cậu, tiếp đến đi ra ngoài, đưa một ly sữa chạm lên môi cậu.
“Bảo bối, uống đi.”
Nhìn chất lỏng màu trắng ngà kia, bụng Tô Cẩm Chi bắt đầu náo loạn, môi cậu khẽ run rẩy, cố chống lại cơn buồn nôn. Bởi vì lần này, cậu không dám từ chối nữa, dưới ánh mắt thỏa mãn của Kiều Vũ, cậu một ngụm rồi một ngụm uống xong ly sữa.
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Đinh! Biến thái học trưởng, online.
Tô Cẩm Chi trong cơn hỗn loạn tỉnh dậy, ánh sáng chói lọi khiến cậu chau mày, quay đầu nhìn thì phát hiện mình đang ở trong phòng với Kiều Vũ. Ký ức trước khi hôn mê tràn ngập tâm trí, quá hoảng sợ định đứng dậy, thì bỗng một tiếng kim loại va chạm vang lên, tay chân bị một lực kéo lại đột nhiên ngã ngửa xuống giường. Sau đó cậu mới nhận ra cổ tay mình bị còng sắt cố định, xích dài đến tận đầu giường ánh lên một tia lạnh như băng.
Tô Cẩm Chi cử động chân, sợi xích phát ra tiếng động, chắc chắn, mắt cá chân của cậu cũng bị trói lại. Nỗi sợ hãi trong lòng không ngừng tăng lên, tứ chi giãy dụa, như cá cạn trên bờ. Cái còng tay lạnh ngắt khiến cậu đau đớn, song vẫn khua tay múa chân tựa như không thể cảm nhận được.
Đột nhiên, cánh cửa từ bên ngoài mở ra, Tô Cẩm Chi liền dừng lại.
“Em tỉnh rồi.”
Tiếng bước chân vững vàng, càng ngày càng gần, cho đến khi dừng lại bên cạnh. Kiều Vũ đặt đĩa thức ăn lên bàn cạnh giường, ngồi ở mép giường, cúi người hôn lên môi Tô Cẩm Chi, nhẹ nhàng nói: “Em yêu, chào buổi sáng.”
Trong ánh sáng, Tô Cẩm Chi luôn nhìn Kiều Vũ. Khoảnh khắc tiếp theo, cậu cảm thấy mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua dường như chỉ là ảo giác của mình, nhưng âm thanh của còng tay lạnh lẽo và xích sắt tàn nhẫn nhắc nhở cậu.
“Thả… Thả tôi ra.”
Như không nghe thấy giọng nói của Tô Cẩm Chi, Kiều Vũ nhẹ nhàng vén tóc cậu sang một bên, trìu mến nhìn vẻ mặt sợ hãi trên đó, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật. Đột nhiên, ánh mắt anh đốn lại, nụ cười trên khuôn mặt đọng lại. Anh đột nhiên nắm lấy tay Tô Cẩm Chi, quay đầu lại hỏi cậu: “Tại sao tay của bảo bối lại bị thương?”
Nhìn theo ánh mắt của anh, trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn bị còng cọ đến xước một lớp da, có chút máu đỏ chảy ra. Mặc dù trên mặt Kiều Vũ lộ ra biểu tình đau lòng, nhưng dưới đáy mắt anh lại có một tia phấn khích mờ mịt. Anh nắm lấy tay Tô Cẩm Chi đặt lên môi mình, như đang nếm rượu ngon, thè cái lưỡi nóng ẩm, từng chút một liếm đi vết máu đỏ tươi, cuối cùng trên mặt hiện lên vẻ hài lòng.
Anh nhướng mắt bắt gặp ánh mắt kinh hãi của Tô Cẩm Chi, vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng, giống như đang hồi tưởng lại mùi máu, toàn thân lộ ra vẻ mỹ lệ. Trong mắt anh có gì đó, anh buông lỏng tay ra, ôm Tô Cẩm Chi dựa vào đầu giường, sau đó cầm lấy cái gối bên cạnh đặt sau lưng cậu.
" Bảo bối chắc đói rồi, chồng em chuẩn bị bữa sáng cho em.” Kiều Vũ cầm ly sữa bên cạnh, đặt lên môi Tô Cẩm Chi, nhẹ nhàng nói: “Nào, bảo bối uống sữa đi.”
Tô Cẩm Chi đối mặt với Kiều Vũ. Nhìn vào đôi mắt đó, cậu không biết có bao nhiêu bóng tối ẩn dưới khuôn mặt dịu dàng này. Cậu run giọng khàn khàn hỏi: "Anh muốn làm cái quái gì vậy, tại sao muốn khóa tay tôi lại?"
Kiều Vũ cười nhẹ, giơ tay xoa má Tô Cẩm Chi, ánh mắt có chút mê mang. " Tất nhiên đó là vì chồng em yêu em. Anh đang lo lắng rằng bảo bối không ngoan sẽ chạy mất, nên mới làm vậy. "
Nghe được Kiều Vũ đường hoàng kể lí do, Tô Cẩm Chi lắc đầu lia lịa trong nỗi sợ hãi: " Không... Anh căn bản... Đó không phải là tình yêu chút nào. "
Kiều Vũ vuốt ve Tô Cẩm Chi một lúc, giây sau một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của anh, như thể anh nghe thấy điều gì đó rất vô nghĩa, anh dịu dàng điểm nhẹ lên mũi cậu, nói:" Đừng nói nhảm, bảo bối, không ai trên đời này yêu em được như anh."
"Đừng nói về nó." Anh được chiếc ly pha lê chạm lên môi Tô Cẩm Chi: Nào bảo bối, uống."
Tô Cẩm Chi quay đầu lại tránh, Kiều Vũ đứng dậy, lại kiên nhẫn đặt miệng cốc lên môi cậu, giống như dỗ đứa trẻ không nghe lời ăn, anh nói: "Bảo bối uống đi, anh hâm sữa rồi, đừng để bụng đói, chồng em rất đau thay em. "
Nhìn thấy Tô Cẩm Chi không nhúc nhích, Kiều Vũ đưa tay nắm chặt chiếc cằm gầy của cậu, để cậu nhìn thẳng mắt mình: " Bảo bối, nghe lời chồng em." Sau đó anh đẩy ly sữa về phía trước.
“Anh cầm đi, tôi sẽ không uống.” Tô Cẩm Chi muốn quay đầu tránh tiếp, nhưng sức lực của Kiều Vũ quá mạnh khiến cậu đau đến không thể nhúc nhích được.
Đối diện với ánh mắt kiên quyết của Tô Cẩm Chi, Kiều Vũ hơi nheo mắt lại, lộ ra ám hiệu nguy hiểm, "Bảo bối, đừng làm cho chồng tức giận."
Tô Cẩm Chi vẫn im lặng, rồi như thể hết kiên nhẫn, Kiều Vũ kiên quyết siết chặt cằm cậu, buộc anh phải mở miệng. Nghiêng ly một chút, rót sữa vào miệng.
"Ưm... ưm... buông ra... buông ra..."
Tô Cẩm Chi lắc đầu nguầy nguậy liên tục, sữa tràn ra cốc bắn tung tóe lên người cả hai. Khi nhìn thấy điều này, Kiều Vũ đã vui lòng thả tay ra.
"Khụ khụ khụ... khụ khụ khụ..." Sữa từ trong miệng cậu phun ra, sữa chảy sặc vào khoang mũi, cậu bắt đầu ho khan, "Khụ... khụ..."
Kiều Vũ kéo một mảnh giấy từ trên bàn cạnh giường nhẹ nhàng di chuyển lau khóe miệng cho cậu, cuối cùng Tô Cẩm Chi thật vất vả mới nguôi xuống, anh lại đặt nửa cốc sữa còn ít lên môi Tô Cẩm Chi, nhẹ giọng nói, "Anh nói rồi, chớ chọc chồng sinh khí. Cho bảo bối cơ hội cuối cùng. Mau uống sữa."
Vẻ mặt Tô Cẩm Chi hơi sững sờ, "Tôi không uống, anh buông tôi ra."
Nghe được lời Tô Cẩm Chi đáp trả. Nụ cười của Kiều Vũ dần dần tắt ngẫm mình, vứt mạnh ly sữa sang một bên, "choang" một tiếng chiếc ly nặng nề đập xuống mặt đất, màu sữa trắng đục đổ đầy lên sàn nhà.
Tô Cẩm Chi bị tiếng đập phá đột ngột làm cho hoảng sợ, toàn thân liền run lên, sau đó cậu nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của Kiều Vũ: " Nếu bảo bối không ngoan ngoãn nghe lời mà uống sữa, cố làm cho ông xã tức giận. Được rồi! Vậy thì bảo bối uống sữa của chồng đi. "
Tô Cẩm Chi trong lòng mơ hồ sinh ra ý niệm không ổn, cậu nhìn Kiều Vũ đứng lên, cởi thắt lưng kéo khóa xuống, dương v*t thô to từ trong quần bắn ra tới. Tô Cẩm Chi chưa kịp phản ứng, Kiều Vũ đã dùng tay trái bóp chặt lấy cằm cậu, đứng dậy đút dương v*t vào miệng cậu, dùng tay phải ấn đầu cậu xuống, bắt đầu ra vào khuôn miệng nhỏ nhắn đó.
"Ưm... Ah a..." Tô Cẩm Chi mặt mày đỏ bừng, thống khổ mà huy động đôi tay, xích sắt kim loại phát ra tiếng va chạm.
“Bảo bối thật không ngoan, sao lại muốn chọc tức ông xã!” Khuôn mặt Kiều Vũ dần dần lộ ra vẻ hưng phấn, vừa bơm dương v*t vào trong khuôn miệng mềm mại ẩm ướt của Tô Cẩm Chi, vừa cao giọng hỏi: “Có phải là như vậy hay không? Cần chồng phải làm thế này thì bảo bối mới nghe lời? Hả? ”
Tuy nhiên, câu trả lời duy nhất cho anh là tiếng nức nở đau đớn của Tô Cẩm Chi.
Cảm nhận được khoái cảm do khoang miệng nóng ẩm mang lại, Kiều Vũ thở hổn hển mãn nguyện, không khỏi khen ngợi: “Bảo bối miệng thật nóng, đầu lưỡi thật mềm, liếm cho chồng thật thoải mái.”
Dứt lời, anh dùng sức đem dương v*t đẩy về phía trước. Cổ họng Tô Cẩm Chi bị đỉnh lên, cắm đến Tô Cẩm Chi một trận nôn khan. Cậu giãy dụa phất tay, tát Kiều Vũ hai tay đang còng xuống, muốn đối phương dừng lại. Kiều Vũ nhìn cậu hai mắt bật khóc, khuôn mặt ửng hồng, dương v*t thô tím ra ra vào vào liên tục trong khuôn miệng đỏ bừng. Trước cảnh tượng dâm mỹ cực điểm này, Kiều Vũ hai mắt đỏ rực, biểu tình trên mặt càng ngày càng hưng phấn.
Đầu lưỡi bị dương v*t ép lại hướng trong cổ họng thọc vào rút ra, nước bọt không ngừng trào ra khỏi khoé miệng. Đây thật là một cực hình, Tô Cẩm Chi cảm thấy mình sắp chết tới nơi. Không khí dường như trở nên loãng hơn, gã đàn ông thở hổn hển bên tai, trong đầu có những tràng ong ong không rõ ràng, sắp ngất đi.
Ngay khi cậu cảm thấy mình sắp nghẹt thở, dương v*t trong miệng không ngừng trướng đại, tinh dịch đặc sệt cuối cùng bắn vào miệng cậu trượt xuống cổ họng. Kiều Vũ rút dương v*t ra khỏi miệng, chất lỏng trắng đục liền trào ra khỏi khóe miệng, dâm mỹ vô cùng.
Mùi vị tanh nồng tràn ngập khắp khoang miệng, Tô Cẩm Chi bị sặc tinh dịch mà ho dữ dội, từ trong cổ họng phát ra một tiếng thổi già nua, "Khụ... khụ... khụ..."
Kiều Vũ không quan tâm lại nắm chặt cằm cậu, hôn mãnh liệt, mút mạnh lưỡi cậu, gặm cắn môi cậu như một con dã thú. Cho đến khi lưỡi cậu tê dại vì sức hút, Kiều Vũ mới mãn nguyện tách ra.
Anh dùng ngón tay cái lau sạch tinh dịch còn sót lại trên khóe miệng, cúi người hôn lên môi cậu, tiếp đến đi ra ngoài, đưa một ly sữa chạm lên môi cậu.
“Bảo bối, uống đi.”
Nhìn chất lỏng màu trắng ngà kia, bụng Tô Cẩm Chi bắt đầu náo loạn, môi cậu khẽ run rẩy, cố chống lại cơn buồn nôn. Bởi vì lần này, cậu không dám từ chối nữa, dưới ánh mắt thỏa mãn của Kiều Vũ, cậu một ngụm rồi một ngụm uống xong ly sữa.
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Đinh! Biến thái học trưởng, online.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.