Học Trưởng Mà Ta Yêu Thầm, Giam Cầm Ta Rồi
Chương 23
Khốn Khốn Khốn
29/01/2022
________
Thời điểm tỉnh dậy, Tô Cẩm Chi thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Cậu định đứng dậy một cơn đau nhói từ tay trái bất chợt truyền đến, quay đầu lại phát hiện mình đang tiêm ống truyền nước. Khắc sau, ánh mắt cậu bị thu hút bởi chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út.
Nhẫn?
Cậu đưa tay lên nhìn, đang thắc mắc thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một người phụ nữ trạc ba mươi bước vào.
Khi người phụ nữ nhìn thấy Tô Cẩm Chi, cô đơ người một lúc, sự ngạc nhiên trong mắt cô dần dần chuyển sang vui mừng: "Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh rồi!" Người phụ nữ đặt mấy thứ lên bàn bên cạnh, đồng thời thay cho cậu một bình nước mới, rồi nói: "Cậu hôn mê suốt ba ngày rồi, là Kiều tiên sinh đưa cậu tới đây."
"Học trưởng?" Tô Cẩm Chi hơi kinh ngạc, học trưởng thật sự đã thả cậu đi. Cậu quay nhìn, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhìn thấy bộ dạng của cậu, người phụ nữ cười nói: " Kiều tiên sinh vừa mới rời đi."
"Đi rồi sao?" Tô Cẩm Chi cau mày, có chút khó hiểu.
Người phụ nữ gật đầu, "Đúng vậy, trước khi Kiều tiên sinh đi, đã để tôi dặn cậu Tô chăm sóc thân thể thật tốt, sau khi hồi phục hãy rời đi."
Tô Cẩm Chi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ. Đây là ý gì, là sao chứ, học trưởng quyết định buông tha cho cậu sao?
Cảm xúc phức tạp lan tràn trong lòng cậu, cậu anh hoàn toàn không tin rằng học trưởng lại để cậu rời đi dễ dàng như vậy. Cậu không khỏi đưa mắt nhìn xung quanh, cậu nhớ lại lần trước mình vẫn ở trong ngôi nhà không khác gì lồng giam đó, nơi này là nơi nào?
Tô Cẩm Chi nhìn người phụ nữ trước mặt, hỏi: "Xin hỏi, đây là đâu?"
"Đây là viện điều dưỡng tư nhân Kiều tiên sinh." Người phụ nữ trả lời cậu.
"Viện điều dưỡng?" Tô Cẩm Chi tự lẩm bẩm, học trưởng tại sao lại cậu tới đây?
"Vâng, là viện điều dưỡng. Hiện tại cậu cảm thấy thế nào rồi?" Người phụ nữ ném cây kim cũ vào thùng rác và thay vào một chiếc kim mới: "Ba ngày trước cậu được đưa đến với tình trạng sốt cao. Đêm nay, cơn sốt đã hạ xuống. "
Nghe đến đây, Tô Cẩm Chi hơi ngạc nhiên.
Sốt? Dường như đã có chuyện như vậy xảy ra, nhưng ký ức của cậu lại mơ mơ hồ hồ không rõ, tựa như trong một khắc quên hết những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Nhìn Tô Cẩm Chi ánh mắt ngơ ngẩn, người phụ nữ mỉm cười, cầm lấy nhiệt kế điện tử bên cạnh nói với câuh: "Để đề phòng, tôi sẽ đo lại cho cậu."
Người phụ nữ dùng nhiệt kế chạm vào trán cậu, rồi nhìn nhiệt độ hiển thị phía trên, cô cười nói: "Ừm, đúng rồi, cơn sốt đã hoàn toàn hạ xuống. Nhưng tôi vẫn không thể thả lỏng cảnh giác. Dù sao thì nhiệt độ mùa này nóng lạnh thất thường. rất dễ cảm lạnh. "
Cô liếc nhìn cổ tay đang cộm lên của Tô Cẩm Chi. Anh nói tiếp: "Cậu quá gầy, cần ăn nhiều hơn để sức đề kháng không bị giảm xuống. "
Tô Cẩm Chi gật đầu.
"Đói bụng không? Trước tiên ăn chút gì đi. Mấy ngày nay căn bản không ăn gì."
Nói xong, cô liền bước ra ngoài, không mắt bao lâu trên tay bưng một tô cháo tới. Tô Cẩm Chi từ chối ý định tốt định đút cậu ăn của người phụ nữ rồi nhận lấy bát cháo. Người phụ nữ tên là Khương Nguyệt, cô là y tá mà Kiều Vũ đã sắp xếp cho cậu. Khương Nguyệt vừa giới thiệu bản và tình hình của viện điều dưỡng vừa trả lời nhiều câu hỏi cho cậu.
Tiếp quản chiếc bát dưới đáy của Tô Cẩm Chi, Khương Nguyệt chỉ vào cái nút ở bức tường phía sau giường nói: "Nếu có chuyện gì, cậu chỉ cần nhấn cái nút này là tôi sẽ tới. Tôi sẽ không quấy rầy nữa, cậu nghỉ ngơi cho tốt.". "
Tô Cẩm Chi nhẹ giọng cảm ơn, Khương Nguyệt thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, ngoài cửa sổ trồng một cây mai, lá trên cành đều úa vàng. Một cửa sổ cách xa cậu đang mở một nửa để thông gió, gió thổi tung rèm cửa, trong phòng rất yên tĩnh không có tiếng động.
Tô Cẩm Chi đang nằm trên giường vô tình liếc nhìn chiếc nhẫn thừa trên ngón áp út của mình, cậu do dự một lúc rồi tháo ra. Cậu đưa nó lên trước mắt mình, bỗng phát hiện có thứ gì dường như được khắc trong đó. Câuh nhìn kỹ lại, nhận ra đó là một chuỗi tiếng Anh.
You are my eternal love.
Em là tình yêu vĩnh cửu của anh...
Vào buổi chiều, Khương Nguyệt bước vào với một gói chứa điện thoại di động và ví của Tô Cẩm Chi, chứng kiện của cậu cũng ở trong ví. Cậu bật điện thoại của mình, ngạc nhiên, trong suốt thời gian bị giam cậu không hề nhận được một cuộc gọi hay tin nhắn nào. Chuyện này là sao?
Tô Cẩm Chi bấm số của Tô Dư, không mất nhiều thời gian để cậu kết nối. Một giọng nữ nhẹ nhàng quen thuộc từ bên trong truyền ra, "Cẩm Chi?"
Không biết tại sao, lúc nghe thấy giọng nói của Tô Dư, mũi của Tô Cẩm Chi có chút chua xót: "Dì à, là con."
"Con ở nước ngoài như thế nào...đã quen chưa?khi nào thì con quay về? "
Nghe được lời nói của Tô Dư, Tô Cẩm Chi lại sững sờ... nước ngoài? Tại sao dì lại nghĩ cậu đi nước ngoài?
Thật lâu không nhận được phản hồi từ Tô Cẩm Chi, Tô Dư ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi: "Cẩm Chi, có chuyện gì sao?"
Tô Cẩm Chi bị giọng nói của bà gọi lại, cậu nén nghi hoặc vào trong lòng, lắc đầu trả lời: "Con ở đây không sao cả, dì không cần lo lắng."
Nghe được lời cậu, Tô Dư yên tâm. Sau đó, qua cuộc nói chuyện với Tô Dư, Tô Cẩm Chi nhận ra đối phương luôn cho rằng mình đang đi công tác nước ngoài, cậu cũng không nói rõ chân tướng cho bà, chuyển chủ đề về nước ngoài sang một bên, tiếp tục trò chuyện với bà. Sau đó, cậu bấm số gọi cho Tô Thiển Thiển, không ngờ cũng giống như Tô Dư, cô vẫn nghĩ cậu đi công tác ở nước ngoài.
Sau khi cúp máy, Tô Cẩm Chi trầm ngâm nhìn điện thoại. Có vẻ như đây hẳn là bút tích của học trưởng, nhưng điều khiến cậu bối rối là làm sao học trưởng lại lừa được mọi người tin rằng cậu đã ra nước ngoài dễ dàng như vậy? Nó thậm chí không bị nghi ngờ gì cả.
Nếu đối phương đã dành rất nhiều suy nghĩ để nhốt mình trong ngôi nhà đó, vậy thì tại sao bây giờ lại để cậu ra ngoài? Tô Cẩm Chi rốt cuộc không thể hiểu nổi đối phương.
Bởi vì bệnh tật, cậu quên rất nhiều thứ, chỉ mơ hồ nhớ học trưởng đang ở nhà chăm sóc cậu. Vào đêm cuối cùng, anh đưa cậu ra ban công, hình như là xem mưa sao băng.
Cậu cố gắng lục lọi ký ức trong đầu, học trưởng đã nói gì với cậu, nhưng không có âm thanh nào trong những hình ảnh đó, mọi thứ đều ăn tĩnh lạ thường, như thể một bộ phim câm đang được chiếu.
Tô Cẩm Chi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn bạc hơi phát sáng, chiếc nhẫn đáng ra phải được học trưởng mang đến cho cậu trên ban công đêm đó. Chính xác thì điều gì đã xảy ra trong thời gian đó? Và anh đã nói gì với cậu?
Dáng vẻ cuối cùng của học trưởng không khỏi hiện lên trong đầu, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa bao cảm xúc phức tạp.
“Anh hy vọng Cẩm Chi của anh có thể bình an hạnh phúc, vạn sự trôi chảy. Tương lai không có anh ở bên...có thể an ổn cả đời… ”
Đột nhiên, thành âm nhẹ nhàng của người đàn ông rơi vào khoảng không, bàn tay cầm chiếc nhẫn của Tô Cẩm Chi hơi khựng lại, cậu chạm vào chiếc nhẫn, trái tim đập rộn ràng nhoi nhói không có lý do.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Này chưa hẳn là kết thúc, bây giờ chốt thế nà...thêm ba chương ròi end nhé mấy cưng ⊙.☉
- --------
Bây h edit chương nào thì quật lun chương đó 0.0
Thời điểm tỉnh dậy, Tô Cẩm Chi thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Cậu định đứng dậy một cơn đau nhói từ tay trái bất chợt truyền đến, quay đầu lại phát hiện mình đang tiêm ống truyền nước. Khắc sau, ánh mắt cậu bị thu hút bởi chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út.
Nhẫn?
Cậu đưa tay lên nhìn, đang thắc mắc thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một người phụ nữ trạc ba mươi bước vào.
Khi người phụ nữ nhìn thấy Tô Cẩm Chi, cô đơ người một lúc, sự ngạc nhiên trong mắt cô dần dần chuyển sang vui mừng: "Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh rồi!" Người phụ nữ đặt mấy thứ lên bàn bên cạnh, đồng thời thay cho cậu một bình nước mới, rồi nói: "Cậu hôn mê suốt ba ngày rồi, là Kiều tiên sinh đưa cậu tới đây."
"Học trưởng?" Tô Cẩm Chi hơi kinh ngạc, học trưởng thật sự đã thả cậu đi. Cậu quay nhìn, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhìn thấy bộ dạng của cậu, người phụ nữ cười nói: " Kiều tiên sinh vừa mới rời đi."
"Đi rồi sao?" Tô Cẩm Chi cau mày, có chút khó hiểu.
Người phụ nữ gật đầu, "Đúng vậy, trước khi Kiều tiên sinh đi, đã để tôi dặn cậu Tô chăm sóc thân thể thật tốt, sau khi hồi phục hãy rời đi."
Tô Cẩm Chi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ. Đây là ý gì, là sao chứ, học trưởng quyết định buông tha cho cậu sao?
Cảm xúc phức tạp lan tràn trong lòng cậu, cậu anh hoàn toàn không tin rằng học trưởng lại để cậu rời đi dễ dàng như vậy. Cậu không khỏi đưa mắt nhìn xung quanh, cậu nhớ lại lần trước mình vẫn ở trong ngôi nhà không khác gì lồng giam đó, nơi này là nơi nào?
Tô Cẩm Chi nhìn người phụ nữ trước mặt, hỏi: "Xin hỏi, đây là đâu?"
"Đây là viện điều dưỡng tư nhân Kiều tiên sinh." Người phụ nữ trả lời cậu.
"Viện điều dưỡng?" Tô Cẩm Chi tự lẩm bẩm, học trưởng tại sao lại cậu tới đây?
"Vâng, là viện điều dưỡng. Hiện tại cậu cảm thấy thế nào rồi?" Người phụ nữ ném cây kim cũ vào thùng rác và thay vào một chiếc kim mới: "Ba ngày trước cậu được đưa đến với tình trạng sốt cao. Đêm nay, cơn sốt đã hạ xuống. "
Nghe đến đây, Tô Cẩm Chi hơi ngạc nhiên.
Sốt? Dường như đã có chuyện như vậy xảy ra, nhưng ký ức của cậu lại mơ mơ hồ hồ không rõ, tựa như trong một khắc quên hết những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Nhìn Tô Cẩm Chi ánh mắt ngơ ngẩn, người phụ nữ mỉm cười, cầm lấy nhiệt kế điện tử bên cạnh nói với câuh: "Để đề phòng, tôi sẽ đo lại cho cậu."
Người phụ nữ dùng nhiệt kế chạm vào trán cậu, rồi nhìn nhiệt độ hiển thị phía trên, cô cười nói: "Ừm, đúng rồi, cơn sốt đã hoàn toàn hạ xuống. Nhưng tôi vẫn không thể thả lỏng cảnh giác. Dù sao thì nhiệt độ mùa này nóng lạnh thất thường. rất dễ cảm lạnh. "
Cô liếc nhìn cổ tay đang cộm lên của Tô Cẩm Chi. Anh nói tiếp: "Cậu quá gầy, cần ăn nhiều hơn để sức đề kháng không bị giảm xuống. "
Tô Cẩm Chi gật đầu.
"Đói bụng không? Trước tiên ăn chút gì đi. Mấy ngày nay căn bản không ăn gì."
Nói xong, cô liền bước ra ngoài, không mắt bao lâu trên tay bưng một tô cháo tới. Tô Cẩm Chi từ chối ý định tốt định đút cậu ăn của người phụ nữ rồi nhận lấy bát cháo. Người phụ nữ tên là Khương Nguyệt, cô là y tá mà Kiều Vũ đã sắp xếp cho cậu. Khương Nguyệt vừa giới thiệu bản và tình hình của viện điều dưỡng vừa trả lời nhiều câu hỏi cho cậu.
Tiếp quản chiếc bát dưới đáy của Tô Cẩm Chi, Khương Nguyệt chỉ vào cái nút ở bức tường phía sau giường nói: "Nếu có chuyện gì, cậu chỉ cần nhấn cái nút này là tôi sẽ tới. Tôi sẽ không quấy rầy nữa, cậu nghỉ ngơi cho tốt.". "
Tô Cẩm Chi nhẹ giọng cảm ơn, Khương Nguyệt thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, ngoài cửa sổ trồng một cây mai, lá trên cành đều úa vàng. Một cửa sổ cách xa cậu đang mở một nửa để thông gió, gió thổi tung rèm cửa, trong phòng rất yên tĩnh không có tiếng động.
Tô Cẩm Chi đang nằm trên giường vô tình liếc nhìn chiếc nhẫn thừa trên ngón áp út của mình, cậu do dự một lúc rồi tháo ra. Cậu đưa nó lên trước mắt mình, bỗng phát hiện có thứ gì dường như được khắc trong đó. Câuh nhìn kỹ lại, nhận ra đó là một chuỗi tiếng Anh.
You are my eternal love.
Em là tình yêu vĩnh cửu của anh...
Vào buổi chiều, Khương Nguyệt bước vào với một gói chứa điện thoại di động và ví của Tô Cẩm Chi, chứng kiện của cậu cũng ở trong ví. Cậu bật điện thoại của mình, ngạc nhiên, trong suốt thời gian bị giam cậu không hề nhận được một cuộc gọi hay tin nhắn nào. Chuyện này là sao?
Tô Cẩm Chi bấm số của Tô Dư, không mất nhiều thời gian để cậu kết nối. Một giọng nữ nhẹ nhàng quen thuộc từ bên trong truyền ra, "Cẩm Chi?"
Không biết tại sao, lúc nghe thấy giọng nói của Tô Dư, mũi của Tô Cẩm Chi có chút chua xót: "Dì à, là con."
"Con ở nước ngoài như thế nào...đã quen chưa?khi nào thì con quay về? "
Nghe được lời nói của Tô Dư, Tô Cẩm Chi lại sững sờ... nước ngoài? Tại sao dì lại nghĩ cậu đi nước ngoài?
Thật lâu không nhận được phản hồi từ Tô Cẩm Chi, Tô Dư ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi: "Cẩm Chi, có chuyện gì sao?"
Tô Cẩm Chi bị giọng nói của bà gọi lại, cậu nén nghi hoặc vào trong lòng, lắc đầu trả lời: "Con ở đây không sao cả, dì không cần lo lắng."
Nghe được lời cậu, Tô Dư yên tâm. Sau đó, qua cuộc nói chuyện với Tô Dư, Tô Cẩm Chi nhận ra đối phương luôn cho rằng mình đang đi công tác nước ngoài, cậu cũng không nói rõ chân tướng cho bà, chuyển chủ đề về nước ngoài sang một bên, tiếp tục trò chuyện với bà. Sau đó, cậu bấm số gọi cho Tô Thiển Thiển, không ngờ cũng giống như Tô Dư, cô vẫn nghĩ cậu đi công tác ở nước ngoài.
Sau khi cúp máy, Tô Cẩm Chi trầm ngâm nhìn điện thoại. Có vẻ như đây hẳn là bút tích của học trưởng, nhưng điều khiến cậu bối rối là làm sao học trưởng lại lừa được mọi người tin rằng cậu đã ra nước ngoài dễ dàng như vậy? Nó thậm chí không bị nghi ngờ gì cả.
Nếu đối phương đã dành rất nhiều suy nghĩ để nhốt mình trong ngôi nhà đó, vậy thì tại sao bây giờ lại để cậu ra ngoài? Tô Cẩm Chi rốt cuộc không thể hiểu nổi đối phương.
Bởi vì bệnh tật, cậu quên rất nhiều thứ, chỉ mơ hồ nhớ học trưởng đang ở nhà chăm sóc cậu. Vào đêm cuối cùng, anh đưa cậu ra ban công, hình như là xem mưa sao băng.
Cậu cố gắng lục lọi ký ức trong đầu, học trưởng đã nói gì với cậu, nhưng không có âm thanh nào trong những hình ảnh đó, mọi thứ đều ăn tĩnh lạ thường, như thể một bộ phim câm đang được chiếu.
Tô Cẩm Chi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn bạc hơi phát sáng, chiếc nhẫn đáng ra phải được học trưởng mang đến cho cậu trên ban công đêm đó. Chính xác thì điều gì đã xảy ra trong thời gian đó? Và anh đã nói gì với cậu?
Dáng vẻ cuối cùng của học trưởng không khỏi hiện lên trong đầu, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa bao cảm xúc phức tạp.
“Anh hy vọng Cẩm Chi của anh có thể bình an hạnh phúc, vạn sự trôi chảy. Tương lai không có anh ở bên...có thể an ổn cả đời… ”
Đột nhiên, thành âm nhẹ nhàng của người đàn ông rơi vào khoảng không, bàn tay cầm chiếc nhẫn của Tô Cẩm Chi hơi khựng lại, cậu chạm vào chiếc nhẫn, trái tim đập rộn ràng nhoi nhói không có lý do.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Này chưa hẳn là kết thúc, bây giờ chốt thế nà...thêm ba chương ròi end nhé mấy cưng ⊙.☉
- --------
Bây h edit chương nào thì quật lun chương đó 0.0
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.