Chương 14: Hành vi lưu manh
Ninh Viễn
25/11/2022
Editor: Hắc Hồ Ly
Beta: An An
------
Đào Lễ tim đập gấp gáp, ngay khi Đồng Ngưng lại một lần tới gần, trong nháy mắt hơi thở đã thổi trên hai má Đào Lễ, đột nhiên truyền lại tiếng cửa mở.
Đào Lễ bị một tiếng cửa mở này làm cả kinh nói không ra lời. Một tiếng cửa mở thật sự là quỷ dị, dán chặt lấy vang lên bên tai Đào Lễ. Đào Lễ nhớ rõ chính mình vừa rồi là tựa vào sau quầy bar trên tường rồi?
Thanh âm này rõ ràng cũng làm rối loạn suy nghĩ của Đồng Ngưng, nàng cùng Đào Lễ đồng thời giương mắt nhìn lại hướng phát ra âm thanh.
"Thiên, Thiên Trữ học tỷ..." Đào Lễ cằm đều nhanh rớt xuống đất. Trương Thiên Trữ như thế nào sẽ giống như quỷ đột nhiên ra hiện ra trong phòng Đồng Ngưng?? Còn mặc đồ ngủ... Này, này này này...
Biểu tình Trương Thiên Trữ tựa hồ so với đương sự còn muốn xấu hổ hơn, nháy mắt mấy cái mặt liền đỏ một vòng, nói một tiếng: "Tiếp tục." Sau đó đem cửa vừa mới mở đóng lại.
Đào Lễ cảm giác mình sắp quýnh chết, đây là chuyện gì nha, còn nói cái gì tiếp tục...
Đồng Ngưng tựa hồ rất không thích một khắc vừa rồi bị quấy rầy, theo Đào Lễ bên người tránh ra, lại đi rót rượu uống.
"Học tỷ, học tỷ, này..." Đào Lễ thật muốn đem Đồng Ngưng trong tay cái chén túm lấy ném trên mặt đất. Này! Vừa rồi một màn giống như liêu trai kia là chuyện gì xảy ra? Nên giải thích một chút lại đi uống rượu! Vứt em một mình đang quá độ sợ hãi mà tiêu sái đi, chị rất không trượng nghĩa!
Đồng Ngưng xem Đào Lễ cả người ghé vào nơi Trương Thiên Trữ vừa rồi xuất hiện sờ mó, bộ dáng thập phần đáng yêu, không khỏi bật cười: "Thiên Trữ ở nhà bên cạnh nhà tôi, giữa phòng ngủ của nàng cùng phòng ngủ của tôi có cánh cửa, bình thường nàng muốn uống rượu liền từ nơi mà Sadako 'Đi' ra tự mình rót rượu uống." Đồng Ngưng lần này giải thích làm Đào Lễ càng cảm thấy thần kỳ thêm, hai mắt nàng sáng lên dừng ở Đồng Ngưng.
"Sao vậy?" Đồng Ngưng bị nàng nhìn cảm thấy sởn tóc gáy.
"Học tỷ, hai người thật tình thương mến thương nha..."
"..." Đồng Ngưng dùng khóe mắt nhìn Đào Lễ, "Em sẽ không có một chút nào để ý khi chuyện tốt bị quấy rầy sao?"
Ánh mắt này, động tác này lại làm cho Đào Lễ khẩn trương lên, đột nhiên nhớ lại lúc trước đang xảy ra chuyện gì, mà cái góc độ nhìn kia vừa vặn nhìn qua áo ngủ gợi cảm xuyên thấu của Đồng Ngưng mơ hồ có thể thấy được rãnh ngực của nàng, cái nhìn này làm Đào Lễ thiếu chút nữa phun ra máu mũi. Này! Đồng học tỷ chị cũng quá liều mạng đi! Này... Tuy rằng đều là nữ sinh nhưng là chị muốn làm thành như vậy còn thể thống gì? Ý đồ trong lòng quá mức rõ ràng nha.
Đồng Ngưng đi lên phía trước từng bước, Đào Lễ liền lui về sau từng bước, xa hơn trước, tiếp tục lui về phía sau, mẹ nó, là vách tường! Xa hơn nữa, lui bả vai, xa hơn nữa, sắp nằm úp sấp trên mặt đất. Đồng Ngưng chịu không nổi bộ dáng mặt đỏ khẩn trương của Đào Lễ kia, trực tiếp hung hăng hôn nàng.
Dù sao đây là chuyện sớm muốn làm, dù sao cũng không phải chưa làm qua, dù sao... Trong lòng rõ ràng là ưa thích người này, vì cái gì không thể trực tiếp một ít? Làm sao phải mất tự nhiên giống như tám đời không chạm qua nữ nhân? Đồng Ngưng chính là người đã nghĩ là làm, vô luận"làm" này chỉ cái gì đi nữa...
Đương nhiên Đào Lễ cũng không phải đến hiện tại đã bị ăn một nửa mới có cảm giác hôm nay mình tới nhà học tỷ rõ ràng chính là sơn dương đợi bị làm thịt, nhưng kỹ thuật hôn tốt lắm, ôn nhu ập tới làm hai chân Đào Lễ như nhũn ra rồi ngã xuống, khi Đồng Ngưng thật sự đối với nàng ra tay, Đào Lễ tim đập vẫn là nhanh đến mức thắt lưng mất đi trọng lực.
Trương Thiên Trữ ngồi trên giường ở gian phòng của mình, cầm trong tay sách lại không thể xem được.
Hình ảnh vừa mới nhìn thấy kia là ý tứ gì chứ! Tiểu Ngưng thật sự to gan, lại có thể trực tiếp đem người mang về nhà, lại còn mặc câu người đến như vậy, yêu lực này tuyệt đối được tu luyện trăm ngàn năm mới có tu được, người bình thường không thể chống lại được.
"Đông" một tiếng, Trương Thiên Trữ nghe được thanh âm từ bên Đồng Ngưng truyền đến va chạm nhẹ vào vách tường.
Đông, là có ý gì?
"Ngô..." Ngay sau đó lại là bên cách vách lại truyền một tiếng ngâm nga rất nhỏ.
Ngô, là có ý gì?
Trương Thiên Trữ tại chỗ lặng đi một chút, đột nhiên cả khuôn mặt đỏ bừng.
Kia, hai người kia sẽ không thật sự đốt lửa trực tiếp đi chứ! Này này này... Có phải kích thích quá nhanh một chút hay không?
Trương Thiên Trữ lớn như vậy, nói nàng là thanh cao cũng tốt, lãnh đạm cũng tốt, tuy rằng nàng cả ngày cùng ong bướm qua qua lại lại nhưng là nàng còn chưa từng cùng ai thân mật giống vậy, chợt đột nhiên nghe thấy mấy âm thanh này thật sự là có điểm tiêu hoá không được...
"Tiểu Đào tử, thật sự cùng Tiểu Ngưng ở cùng một chỗ sao?" Trong lòng Trương Thiên Trữ có điểm đau nhức rất nhỏ nói không rõ. Một khắc này nàng có điểm không rõ tâm tình của mình, nàng rõ ràng sẽ không thích nữ sinh, tại sao lại cảm thấy khó chịu? Mà nàng rốt cuộc cục là vì ai mà khó chịu đây?
Đúng là tự làm khó mình, có lẽ loại cảm tình đó không phù hợp với nàng đi.
Trương Thiên Trữ che mặt: "Tiểu Ngưng a Tiểu Ngưng, đều là cậu, làm cho tớ cũng có chút kỳ quái..."
Đào Lễ bị Đồng Ngưng hôn đến trong lòng mê loạn một mảnh, chờ cho nụ hôn này xong, sau vài giây nàng mới chậm rãi mở to mắt, vừa mở mắt liền hận không thể tiếp tục nhắm mắt lại -- Đồng Ngưng cặp mắt xinh đẹp kia đang thâm tình gần gũi nhìn mình, Đào Lễ thấy rõ trong đôi mắt sáng ngời kia thấy được mặt mình. Mặt lập tức đỏ lên, Đào Lễ nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Đào Lễ cảm giác mình rất kỳ quái, ngày thường rõ ràng là tính cách vui tươi hào phóng, đi trêu nữ sinh cũng là bản lãnh phi thường tự hào, chính là vì sao mà khi chính mình bị trêu chọc lại thẹn thùng muốn chết? Không nên như vậy a!!
"Tiểu Đào tử, em nghĩ được chưa?" Đồng Ngưng nhẹ giọng hỏi.
"Cái gì?"
"Cùng tôi hẹn hò nhé?"
"..." Im lặng chết tiệt! Nữ nhân xinh đẹp như vậy, bộ dáng chủ động nhiệt tình lại chung tình thắm thiết như vậy, rốt cuộc là dạng người lạnh lùng gì có thể cự tuyệt nàng đây? Giờ khắc này này Đào Lễ thật sự trả lời không được, không thể cự tuyệt, nhưng là nếu cứ đáp ứng như vậy, có phải lại quá dở hơi hay không?
Đồng Ngưng lại một cái hôn rơi xuống môi Đào Lễ: "Nếu em không nói lời nào, tôi sẽ xem như chấp nhận."
Này! Đây là hành vi lưu manh a.
P/s: Lưu manh hay đứng đắn đều phê hết =))))) thế nên không cần phân biệt ahihi
An đã up đều Ái sinh ái nhục nhé mọi người, cùng nhau bay qua bển đọc nào ^_^
Beta: An An
------
Đào Lễ tim đập gấp gáp, ngay khi Đồng Ngưng lại một lần tới gần, trong nháy mắt hơi thở đã thổi trên hai má Đào Lễ, đột nhiên truyền lại tiếng cửa mở.
Đào Lễ bị một tiếng cửa mở này làm cả kinh nói không ra lời. Một tiếng cửa mở thật sự là quỷ dị, dán chặt lấy vang lên bên tai Đào Lễ. Đào Lễ nhớ rõ chính mình vừa rồi là tựa vào sau quầy bar trên tường rồi?
Thanh âm này rõ ràng cũng làm rối loạn suy nghĩ của Đồng Ngưng, nàng cùng Đào Lễ đồng thời giương mắt nhìn lại hướng phát ra âm thanh.
"Thiên, Thiên Trữ học tỷ..." Đào Lễ cằm đều nhanh rớt xuống đất. Trương Thiên Trữ như thế nào sẽ giống như quỷ đột nhiên ra hiện ra trong phòng Đồng Ngưng?? Còn mặc đồ ngủ... Này, này này này...
Biểu tình Trương Thiên Trữ tựa hồ so với đương sự còn muốn xấu hổ hơn, nháy mắt mấy cái mặt liền đỏ một vòng, nói một tiếng: "Tiếp tục." Sau đó đem cửa vừa mới mở đóng lại.
Đào Lễ cảm giác mình sắp quýnh chết, đây là chuyện gì nha, còn nói cái gì tiếp tục...
Đồng Ngưng tựa hồ rất không thích một khắc vừa rồi bị quấy rầy, theo Đào Lễ bên người tránh ra, lại đi rót rượu uống.
"Học tỷ, học tỷ, này..." Đào Lễ thật muốn đem Đồng Ngưng trong tay cái chén túm lấy ném trên mặt đất. Này! Vừa rồi một màn giống như liêu trai kia là chuyện gì xảy ra? Nên giải thích một chút lại đi uống rượu! Vứt em một mình đang quá độ sợ hãi mà tiêu sái đi, chị rất không trượng nghĩa!
Đồng Ngưng xem Đào Lễ cả người ghé vào nơi Trương Thiên Trữ vừa rồi xuất hiện sờ mó, bộ dáng thập phần đáng yêu, không khỏi bật cười: "Thiên Trữ ở nhà bên cạnh nhà tôi, giữa phòng ngủ của nàng cùng phòng ngủ của tôi có cánh cửa, bình thường nàng muốn uống rượu liền từ nơi mà Sadako 'Đi' ra tự mình rót rượu uống." Đồng Ngưng lần này giải thích làm Đào Lễ càng cảm thấy thần kỳ thêm, hai mắt nàng sáng lên dừng ở Đồng Ngưng.
"Sao vậy?" Đồng Ngưng bị nàng nhìn cảm thấy sởn tóc gáy.
"Học tỷ, hai người thật tình thương mến thương nha..."
"..." Đồng Ngưng dùng khóe mắt nhìn Đào Lễ, "Em sẽ không có một chút nào để ý khi chuyện tốt bị quấy rầy sao?"
Ánh mắt này, động tác này lại làm cho Đào Lễ khẩn trương lên, đột nhiên nhớ lại lúc trước đang xảy ra chuyện gì, mà cái góc độ nhìn kia vừa vặn nhìn qua áo ngủ gợi cảm xuyên thấu của Đồng Ngưng mơ hồ có thể thấy được rãnh ngực của nàng, cái nhìn này làm Đào Lễ thiếu chút nữa phun ra máu mũi. Này! Đồng học tỷ chị cũng quá liều mạng đi! Này... Tuy rằng đều là nữ sinh nhưng là chị muốn làm thành như vậy còn thể thống gì? Ý đồ trong lòng quá mức rõ ràng nha.
Đồng Ngưng đi lên phía trước từng bước, Đào Lễ liền lui về sau từng bước, xa hơn trước, tiếp tục lui về phía sau, mẹ nó, là vách tường! Xa hơn nữa, lui bả vai, xa hơn nữa, sắp nằm úp sấp trên mặt đất. Đồng Ngưng chịu không nổi bộ dáng mặt đỏ khẩn trương của Đào Lễ kia, trực tiếp hung hăng hôn nàng.
Dù sao đây là chuyện sớm muốn làm, dù sao cũng không phải chưa làm qua, dù sao... Trong lòng rõ ràng là ưa thích người này, vì cái gì không thể trực tiếp một ít? Làm sao phải mất tự nhiên giống như tám đời không chạm qua nữ nhân? Đồng Ngưng chính là người đã nghĩ là làm, vô luận"làm" này chỉ cái gì đi nữa...
Đương nhiên Đào Lễ cũng không phải đến hiện tại đã bị ăn một nửa mới có cảm giác hôm nay mình tới nhà học tỷ rõ ràng chính là sơn dương đợi bị làm thịt, nhưng kỹ thuật hôn tốt lắm, ôn nhu ập tới làm hai chân Đào Lễ như nhũn ra rồi ngã xuống, khi Đồng Ngưng thật sự đối với nàng ra tay, Đào Lễ tim đập vẫn là nhanh đến mức thắt lưng mất đi trọng lực.
Trương Thiên Trữ ngồi trên giường ở gian phòng của mình, cầm trong tay sách lại không thể xem được.
Hình ảnh vừa mới nhìn thấy kia là ý tứ gì chứ! Tiểu Ngưng thật sự to gan, lại có thể trực tiếp đem người mang về nhà, lại còn mặc câu người đến như vậy, yêu lực này tuyệt đối được tu luyện trăm ngàn năm mới có tu được, người bình thường không thể chống lại được.
"Đông" một tiếng, Trương Thiên Trữ nghe được thanh âm từ bên Đồng Ngưng truyền đến va chạm nhẹ vào vách tường.
Đông, là có ý gì?
"Ngô..." Ngay sau đó lại là bên cách vách lại truyền một tiếng ngâm nga rất nhỏ.
Ngô, là có ý gì?
Trương Thiên Trữ tại chỗ lặng đi một chút, đột nhiên cả khuôn mặt đỏ bừng.
Kia, hai người kia sẽ không thật sự đốt lửa trực tiếp đi chứ! Này này này... Có phải kích thích quá nhanh một chút hay không?
Trương Thiên Trữ lớn như vậy, nói nàng là thanh cao cũng tốt, lãnh đạm cũng tốt, tuy rằng nàng cả ngày cùng ong bướm qua qua lại lại nhưng là nàng còn chưa từng cùng ai thân mật giống vậy, chợt đột nhiên nghe thấy mấy âm thanh này thật sự là có điểm tiêu hoá không được...
"Tiểu Đào tử, thật sự cùng Tiểu Ngưng ở cùng một chỗ sao?" Trong lòng Trương Thiên Trữ có điểm đau nhức rất nhỏ nói không rõ. Một khắc này nàng có điểm không rõ tâm tình của mình, nàng rõ ràng sẽ không thích nữ sinh, tại sao lại cảm thấy khó chịu? Mà nàng rốt cuộc cục là vì ai mà khó chịu đây?
Đúng là tự làm khó mình, có lẽ loại cảm tình đó không phù hợp với nàng đi.
Trương Thiên Trữ che mặt: "Tiểu Ngưng a Tiểu Ngưng, đều là cậu, làm cho tớ cũng có chút kỳ quái..."
Đào Lễ bị Đồng Ngưng hôn đến trong lòng mê loạn một mảnh, chờ cho nụ hôn này xong, sau vài giây nàng mới chậm rãi mở to mắt, vừa mở mắt liền hận không thể tiếp tục nhắm mắt lại -- Đồng Ngưng cặp mắt xinh đẹp kia đang thâm tình gần gũi nhìn mình, Đào Lễ thấy rõ trong đôi mắt sáng ngời kia thấy được mặt mình. Mặt lập tức đỏ lên, Đào Lễ nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Đào Lễ cảm giác mình rất kỳ quái, ngày thường rõ ràng là tính cách vui tươi hào phóng, đi trêu nữ sinh cũng là bản lãnh phi thường tự hào, chính là vì sao mà khi chính mình bị trêu chọc lại thẹn thùng muốn chết? Không nên như vậy a!!
"Tiểu Đào tử, em nghĩ được chưa?" Đồng Ngưng nhẹ giọng hỏi.
"Cái gì?"
"Cùng tôi hẹn hò nhé?"
"..." Im lặng chết tiệt! Nữ nhân xinh đẹp như vậy, bộ dáng chủ động nhiệt tình lại chung tình thắm thiết như vậy, rốt cuộc là dạng người lạnh lùng gì có thể cự tuyệt nàng đây? Giờ khắc này này Đào Lễ thật sự trả lời không được, không thể cự tuyệt, nhưng là nếu cứ đáp ứng như vậy, có phải lại quá dở hơi hay không?
Đồng Ngưng lại một cái hôn rơi xuống môi Đào Lễ: "Nếu em không nói lời nào, tôi sẽ xem như chấp nhận."
Này! Đây là hành vi lưu manh a.
P/s: Lưu manh hay đứng đắn đều phê hết =))))) thế nên không cần phân biệt ahihi
An đã up đều Ái sinh ái nhục nhé mọi người, cùng nhau bay qua bển đọc nào ^_^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.