Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
Vu Mạn Thanh Sơn
16/09/2023
Vào ngày nàng gặp Bùi Tô Diệp, thời tiết thật tuyệt vời.
Bầu trời trong xanh, mây ẩn hiện, không khí thoang thoảng hương hoa nhài thanh đạm, giống như bọt khí trong nước trong sạch mát mẻ.
Hôm đó là lễ khai giảng của tân sinh viên, một sự kiện quy mô lớn với hàng nghìn người đã lấp đầy cả sân vân động với sức sống mãnh liệt. Cánh cửa nhỏ phía sau sân khấu thỉnh thoảng có vài khách mời đi ngang qua để lên sân khấu diễn thuyết, dừng lại trên hàng khung của cánh cửa nhỏ. Bên phải là buổi lễ sôi nổi với rất nhiều người, bên trái là hành lang dài vô cùng yên tĩnh, cuối hành lang là phòng nghỉ dành cho khách quý.
Một bóng dáng ở ngã ba trái phải dường như đang giẫm lên chỗ giao cắt của âm dương, phát ra tiếng động, yên tĩnh, sáng tối.
Bùi Tô Diệp đi trên hành lang yên tĩnh tăm tối, sau đó bước vào lối đi sáng sủa và đầy nắng này.
Ánh sáng của hội trường chiếu xuống và nhòe đi trên khuôn mặt thơ mộng tựa như tranh vẽ, trên sống mũi còn sót lại một lỗ bỏng của nốt ruồi đỏ nhỏ. Đường nét do ánh sáng khắc lên in sâu vào dòng sông dài ký ức, mỗi khi nhớ lại, chính là nốt ruồi chu sa đỏ thắm kia.
Một cái liếc mắt là cả một đời.
Ánh nắng như thiêu đốt của tháng 9 có thể so sánh với một bếp điện đang bật, mặt đất nóng đến mức có hơi nóng bốc lên, đế giày cao su phảng phất như tấm sắt nung đỏ, nóng đến mức lòng bàn chân như mất đi tri giác.
Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, nội dung huấn luyện: Tư thế quân đội.
Ngày thứ hai huấn luyện quân sự, nội dung huấn luyện: Tư thế quân đội.
Ngày thứ ba huấn luyện quân sự, nội dung huấn luyện: Tư thế quân đội.
Toàn thể sinh viên năm nhất đại học Nam Châu xếp hàng trên sân thể dục, đứng thành đội hình ngụy trang, hai tay buông thõng, mắt nhìn phía trước, cảm nhận bài kiểm tra đầu tiên đến từ tháp ngà.
Trước dàn sinh viên nữ của học viện Thú y, huấn luyện viên đứng đối diện với sinh viên trong tư thế quân đội, hai hàng lông mày sắc bén dưới vành nón cụp xuống, đôi mắt dưới ánh nắng chói chang tựa như kền kền bén nhọn.
"Tư thế quân đội thể hiện tinh thần và lòng dũng cảm của người lính!"
Đôi mắt kền kền dò xét qua lại trong đội ngũ, trong lúc dò xét, lồng ngực vang vọng trong đội hình, giọng nói như chuông vang: "Ngẩng đầu, ưỡn ngực! Hai chân bám đất như rễ cây. Hai tay đặt bên ngoài đùi, mắt nhìn thẳng về phía trước. Đừng nhìn xung quanh, đừng cử động!"
Đội hình được sắp xếp theo thứ tự từ cao đến thấp, người đầu tiên ở hàng thứ nhất là một trong những người có chiều cao, là đỉnh kim tự tháp của đội hình - một sinh viên năm nhất cao 1m68 của học viện Thú y, Diệp Uyển Giai.
Nghiêm túc mà nói, 1m68 cũng không phải đặc biệt cao, nhưng không biết vì sao năm nay chiều cao tổng thể của tân sinh viên so với nhưng năm trước thấp hơn, thậm chí nàng còn không hiểu tại sao bản thân lại đứng ở vị trí thứ nhất.
Rất nổi bật.
"Người đầu tiên ở hàng thứ nhất. Bước ra khỏi hàng!"
Ánh mắt sắc bén như dao phóng về phía nàng, giọng nói lớn khiến Diệp Uyển Giai run lên, không biết làm gì, bước về phía trước một bước nhỏ.
Huấn luyện viên tuy tuổi còn trẻ nhưng giữa hàng lông mày lại lộ ra uy nghiêm của quân nhân, quay đầu nhìn về phía Diệp Uyển Giai, chất vấn: "Mới vừa làm gì?"
Nếu đã bị bắt được, Diệp Uyển Giai liền không giấu diếm, thành thật khai báo:
"Báo cáo huấn luyện viên, vừa rồi tôi chỉnh tóc"
Vừa rồi một trận gió thổi qua, cổ một trận ngứa ngáy, còn tưởng rằng là râu của côn trùng nào đó chích, hóa ra là một sợi tóc buộc không chắc rơi ra. Thấy đúng lúc huấn luyện viên đang dò xét bên kia, nhanh chóng chỉnh lại, không nghĩ tới vẫn bị bắt tại trận.
Thấy nàng thật thà, thanh âm của huấn luyện viên ôn hòa ba phần, nhưng quy tắc thì vẫn phải chấp hành như thường lệ:
"Ngồi xổm 10 lần"
Những tiếng thở dài thông cảm của các cô gái phát ra từ trong đội ngũ "Haizz..."
Diệp Uyển Giai hôm nay đã làm 50 cái. truyện ngôn tình
Trong lúc thở dài, bị huấn luyện viên liếc mắt một cái, tất cả đều im lặng trở lại. Mà trong lúc này, Diệp Uyển Giai đã bắt đầu ngồi xổm xuống, không làm nũng, không xin tha, không lười biếng, toàn bộ quá trình chỉ có một mục đích - sợ trên cổ có côn trùng cho nên gãi. Chỉ vì động tác nhỏ mà bị bắt cho nên nàng cam tâm tình nguyện ngồi xổm.
"Được, vào hàng."
Huấn luyện viên đối với biểu hiện của nàng tương đối hài lòng, vẻ mặt nghiêm túc dịu đi hơn chút, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ lớn trên tòa nhà dạy học bên cạnh sân thể dục, tiến vào quy trình tiếp theo.
"Mọi người đều có buổi lễ khai giảng tân sinh viên vào chiều nay, tất cả sinh viên ai cũng phải đi. Ngồi ở trong sân vận động, không phơi nắng, có điều hòa, nhưng có một yêu cầu - khi lãnh đạo phát biểu, mọi người không được phép di chuyển. Di chuyển một chút, trở về toàn thể đều ngồi xổm 10 cái."
Nữ sinh ngồi xổm và nam sinh chống đẩy là những từ dễ bị PTSD nhất trong lúc huấn luyện quân sự, vì thế mọi người đều thầm thề trong lòng rằng vì chiếc điều hòa, họ sẽ không bao giờ di chuyển trong một khoảng thời gian.
Sân vân động phía Nam của Đại học Nam Châu mới được xây dựng vào mùa hè này, có sức chứa khoảng 8 nghìn người, sinh viên của mỗi học viện đi vào theo hàng dọc từ 12 cửa của sân vận động, sau khi huấn luyện quân sự xong ai nấy đều rất trật tự, sau 20 phút tất cả đều ngồi vào vị trí.
Trong khi đó, sinh viên năm nhất của ngành Thú y nào đó vừa bị phạt ngồi xổm, Diệp Uyển Giai được huấn luyện viên phân công đứng gác ở cửa A1.
Diệp Uyển Giai không biết ý nghĩa của việc đứng gác, càng không biết nơi này cách xa tầm mắt của huấn luyện viên, có thể dựa vào cửa lười biếng, nàng chỉ nghĩ là vẫn không được phép di chuyển mục tiêu, thậm chí còn duy trì tư thế quân nhân đứng vững trước cửa.
Vị trí của cánh cửa này vô cùng tinh tế, một bên là hội trường ồn ào, một bên là hành lang dài yên tĩnh. Phía Nam có một phòng nghỉ, bên trong là nơi người dẫn chương trình và khách mời diễn thuyết nghỉ ngơi, để không ảnh hưởng đến hiệu ứng của sân khấu chính, hành lang thậm chí còn không bật đèn.
Một náo nhiệt một tĩnh lặng, một bên sáng một bên tối, Diệp Uyển Giai đứng tuyến chính giữa, cảm giác như thể cô là sứ giả của âm phủ, người giữ chặt các linh hồn.
Đứng chừng hai phút, lễ khai giảng được người dẫn chương trình bắt đầu. Diệp Uyển Giai ngoan ngoãn đứng dựa vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn của hội trường.
"Alo....Alo..."
Đang yên đang lành đứng gác, một bóng người tỏ vẻ đau ốm từ bên kia hành lang đi tới - chính là bạn cùng phòng của Diệp Uyển Giai, Ngụy Tiêu Tiêu.
"Diệp Uyển Giai?!" - Vừa nhìn thấy người, Ngụy Tiêu Tiêu lập tức ngừng giả bệnh "Sao cậu lại đứng gác ở đây?"
Diệp Uyển Giai nói sự thật "Huấn luyện viên nói tôi dáng dấp cao lớn, lại thích vận động, ở trong đội ngũ dễ dàng bị đại sĩ quan huấn luyện phát hiện, cho nên kêu tôi qua đây."
Ngụy Tiêu Tiêu không thể tin vào lỗ tai mình: "Chỉ, chỉ như vậy?"
"Ừm"
"Không có lý do nào khác?"
"Không có"
Diệp Uyển Giai có chút ngốc trong việc đối nhân xử thế, bị Ngụy Tiêu Tiêu hỏi nhiều lần, rốt ruộc cũng phản ứng lại, hỏi: "Cậu làm sao tới đây?"
Ngụy Tiêu Tiêu lúc này mới thẳng thắn: "Tôi nói với sĩ quan huấn luyện là dì cả của tôi đến, hơn nữa trong đầu còn có một khối u, đứng yên một chỗ thời gian dài sẽ ngất xỉu, ông ấy không tin lắm cho nên tôi nói nhà tôi có tiền xử mắc bệnh tâm thần di truyền."
Trong lúc nhất thời, Diệp Uyển Giai cho rằng mình nghe lầm, dù sao thì đây cũng là lý do trốn học thường được các nữ chính phim truyền hình Mỹ sử dụng:
"Sau đó, thầy ấy đồng ý?"
"Đương nhiên, nếu ông ta không đồng ý, tôi liền nói tôi đi phá thai!"
Sự thật chứng minh, trí tưởng tượng của Ngụy Tiêu Tiêu sánh ngang với năng lực bịa đặt lung tung của cô ấy. Cô ấy tìm cách vách một các ghế rồi ngồi xuống lại nhìn Diệp Uyển Giai kiên trì với tư thế quân nhân chói lọi, nhướng mày một cái, chọn lời một chút, đề nghị:
"Cậu có muốn ngồi một lát hay không? Ở đây không có huấn luyện viên. Hơn nữa, chúng ta đứng gác tại buổi lễ Tân sinh viên cũng chỉ là vật trang trí thôi, giảng viên thường chọn những người ngoan ngoãn và cư xử tốt lại đây nghỉ ngơi. Nếu không tôi làm sao có suy nghĩ chạy qua đây?"
Đang nói, bên kia hành lang truyền đến tiếng bước chân.
*lộc cộc, lộc cộc*
Đó là tiếng giày da chuyển động, bất quá không phải giày cao gót hẹp của phụ nữ công sở mà là gót giày đế bằng, nện trên mặt đất tạo nên âm thanh giòn tan của những giọt mưa rơi xuống mặt hồ vào cuối xuân.
Ngụy Tiêu Tiêu khẩn trương đứng lên, ngẩng đầu, ưỡn ngực, thu bụng, giấu đầu lòi đuôi nhìn lên 45 độ.
Diệp Uyển Giai quay đầu lại, bởi vì nàng muốn nhìn xem tiếng bước chân nhẹ nhàng lại uyển chuyển này là của ai.
Người đến rất cao nhưng không giống dáng người gầy gò như cây gậy trúc của nàng, mà là dáng người gầy gò lại cân đối. Từ ánh mắt sáng ngời có thể nhìn ra được là sinh viên, nhưng rõ ràng cô ấy khác với sinh viên năm nhất là nàng.
Một chiếc váy liền áo màu xanh nước biển dài đến đầu gối nhã nhặn lại tươi tắn, bên hông là một chiếc thắt lưng da rộng bằng một lòng bàn tay, bên ngoài khoác một chiếc áo blouse trắng, bả vai và tay áo cùng dáng người hoàn hảo, mỗi một tấc vải đều được ủi rất mịn.
Mỹ lệ.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Uyển Giai đối với cô.
Người đến dừng ở cửa, trên môi mang theo nụ cười "Các em là sinh viên mới của học viện sao?"
Diệp Uyển Giai sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu - nàng thừa nhận nàng không có sức kháng cự đối với âm thanh mềm mại ấm áp kia.
Ngụy Tiêu Tiêu phản ứng nhanh: "Đúng vậy, chúng em đều là ở học viện. Còn có ký túc xá, thần may mắn đập vỡ bông hoa trong ký túc xá của chúng em, nên cả hai em đều đến đây đứng canh."
Đối phương chỉ cười nhắc nhở "Nơi này không có người khác, hai người đi nghỉ ngơi một chút đi."
Ngụy Tiêu Tiêu cười đùa xua tay "Ồ, không cần đâu haha, học tỷ chị không biết, ở đây đang có điều hòa, so với ở bên ngoài huấn luyện quân sự còn..."
Lời còn chưa nói xong, Diệp Uyển Giai đối diện ngay thẳng nói:
"Phục vụ nhân dân."
Ngụy Tiêu Tiêu: "..."
Cô gái mặc áo blouse trắng nhướng mày, tựa hồ có chút hứng thú nhưng vẻ mặt này dừng trên mặt cô lại tự nhiên lộ ra một tia trầm tĩnh.
"Em tên gì?" - Cô hỏi.
"Diệp Uyển Giai."
Người nào đó còn không biết người trước mặt mình là ai, chỉ cảm thấy rất xinh đẹp và có khí chất, ánh mắt dán vào nốt ruồi chu sa to bằng đầu ngón tay trên sống mũi thẳng tắp của cô, ma xui quỷ khiến hỏi:
"Học tỷ, còn chị?"
Đôi môi xinh đẹp chuyển động, vừa định giới thiệu bản thân, giọng nói của người dẫn chương tình đã vang lên trên loa---
"Xin mời Chủ tịch Hội sinh viên của học viện Thú y, Bùi Tô Diệp, lên sân khấu phát biểu."
Bầu trời trong xanh, mây ẩn hiện, không khí thoang thoảng hương hoa nhài thanh đạm, giống như bọt khí trong nước trong sạch mát mẻ.
Hôm đó là lễ khai giảng của tân sinh viên, một sự kiện quy mô lớn với hàng nghìn người đã lấp đầy cả sân vân động với sức sống mãnh liệt. Cánh cửa nhỏ phía sau sân khấu thỉnh thoảng có vài khách mời đi ngang qua để lên sân khấu diễn thuyết, dừng lại trên hàng khung của cánh cửa nhỏ. Bên phải là buổi lễ sôi nổi với rất nhiều người, bên trái là hành lang dài vô cùng yên tĩnh, cuối hành lang là phòng nghỉ dành cho khách quý.
Một bóng dáng ở ngã ba trái phải dường như đang giẫm lên chỗ giao cắt của âm dương, phát ra tiếng động, yên tĩnh, sáng tối.
Bùi Tô Diệp đi trên hành lang yên tĩnh tăm tối, sau đó bước vào lối đi sáng sủa và đầy nắng này.
Ánh sáng của hội trường chiếu xuống và nhòe đi trên khuôn mặt thơ mộng tựa như tranh vẽ, trên sống mũi còn sót lại một lỗ bỏng của nốt ruồi đỏ nhỏ. Đường nét do ánh sáng khắc lên in sâu vào dòng sông dài ký ức, mỗi khi nhớ lại, chính là nốt ruồi chu sa đỏ thắm kia.
Một cái liếc mắt là cả một đời.
Ánh nắng như thiêu đốt của tháng 9 có thể so sánh với một bếp điện đang bật, mặt đất nóng đến mức có hơi nóng bốc lên, đế giày cao su phảng phất như tấm sắt nung đỏ, nóng đến mức lòng bàn chân như mất đi tri giác.
Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, nội dung huấn luyện: Tư thế quân đội.
Ngày thứ hai huấn luyện quân sự, nội dung huấn luyện: Tư thế quân đội.
Ngày thứ ba huấn luyện quân sự, nội dung huấn luyện: Tư thế quân đội.
Toàn thể sinh viên năm nhất đại học Nam Châu xếp hàng trên sân thể dục, đứng thành đội hình ngụy trang, hai tay buông thõng, mắt nhìn phía trước, cảm nhận bài kiểm tra đầu tiên đến từ tháp ngà.
Trước dàn sinh viên nữ của học viện Thú y, huấn luyện viên đứng đối diện với sinh viên trong tư thế quân đội, hai hàng lông mày sắc bén dưới vành nón cụp xuống, đôi mắt dưới ánh nắng chói chang tựa như kền kền bén nhọn.
"Tư thế quân đội thể hiện tinh thần và lòng dũng cảm của người lính!"
Đôi mắt kền kền dò xét qua lại trong đội ngũ, trong lúc dò xét, lồng ngực vang vọng trong đội hình, giọng nói như chuông vang: "Ngẩng đầu, ưỡn ngực! Hai chân bám đất như rễ cây. Hai tay đặt bên ngoài đùi, mắt nhìn thẳng về phía trước. Đừng nhìn xung quanh, đừng cử động!"
Đội hình được sắp xếp theo thứ tự từ cao đến thấp, người đầu tiên ở hàng thứ nhất là một trong những người có chiều cao, là đỉnh kim tự tháp của đội hình - một sinh viên năm nhất cao 1m68 của học viện Thú y, Diệp Uyển Giai.
Nghiêm túc mà nói, 1m68 cũng không phải đặc biệt cao, nhưng không biết vì sao năm nay chiều cao tổng thể của tân sinh viên so với nhưng năm trước thấp hơn, thậm chí nàng còn không hiểu tại sao bản thân lại đứng ở vị trí thứ nhất.
Rất nổi bật.
"Người đầu tiên ở hàng thứ nhất. Bước ra khỏi hàng!"
Ánh mắt sắc bén như dao phóng về phía nàng, giọng nói lớn khiến Diệp Uyển Giai run lên, không biết làm gì, bước về phía trước một bước nhỏ.
Huấn luyện viên tuy tuổi còn trẻ nhưng giữa hàng lông mày lại lộ ra uy nghiêm của quân nhân, quay đầu nhìn về phía Diệp Uyển Giai, chất vấn: "Mới vừa làm gì?"
Nếu đã bị bắt được, Diệp Uyển Giai liền không giấu diếm, thành thật khai báo:
"Báo cáo huấn luyện viên, vừa rồi tôi chỉnh tóc"
Vừa rồi một trận gió thổi qua, cổ một trận ngứa ngáy, còn tưởng rằng là râu của côn trùng nào đó chích, hóa ra là một sợi tóc buộc không chắc rơi ra. Thấy đúng lúc huấn luyện viên đang dò xét bên kia, nhanh chóng chỉnh lại, không nghĩ tới vẫn bị bắt tại trận.
Thấy nàng thật thà, thanh âm của huấn luyện viên ôn hòa ba phần, nhưng quy tắc thì vẫn phải chấp hành như thường lệ:
"Ngồi xổm 10 lần"
Những tiếng thở dài thông cảm của các cô gái phát ra từ trong đội ngũ "Haizz..."
Diệp Uyển Giai hôm nay đã làm 50 cái. truyện ngôn tình
Trong lúc thở dài, bị huấn luyện viên liếc mắt một cái, tất cả đều im lặng trở lại. Mà trong lúc này, Diệp Uyển Giai đã bắt đầu ngồi xổm xuống, không làm nũng, không xin tha, không lười biếng, toàn bộ quá trình chỉ có một mục đích - sợ trên cổ có côn trùng cho nên gãi. Chỉ vì động tác nhỏ mà bị bắt cho nên nàng cam tâm tình nguyện ngồi xổm.
"Được, vào hàng."
Huấn luyện viên đối với biểu hiện của nàng tương đối hài lòng, vẻ mặt nghiêm túc dịu đi hơn chút, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ lớn trên tòa nhà dạy học bên cạnh sân thể dục, tiến vào quy trình tiếp theo.
"Mọi người đều có buổi lễ khai giảng tân sinh viên vào chiều nay, tất cả sinh viên ai cũng phải đi. Ngồi ở trong sân vận động, không phơi nắng, có điều hòa, nhưng có một yêu cầu - khi lãnh đạo phát biểu, mọi người không được phép di chuyển. Di chuyển một chút, trở về toàn thể đều ngồi xổm 10 cái."
Nữ sinh ngồi xổm và nam sinh chống đẩy là những từ dễ bị PTSD nhất trong lúc huấn luyện quân sự, vì thế mọi người đều thầm thề trong lòng rằng vì chiếc điều hòa, họ sẽ không bao giờ di chuyển trong một khoảng thời gian.
Sân vân động phía Nam của Đại học Nam Châu mới được xây dựng vào mùa hè này, có sức chứa khoảng 8 nghìn người, sinh viên của mỗi học viện đi vào theo hàng dọc từ 12 cửa của sân vận động, sau khi huấn luyện quân sự xong ai nấy đều rất trật tự, sau 20 phút tất cả đều ngồi vào vị trí.
Trong khi đó, sinh viên năm nhất của ngành Thú y nào đó vừa bị phạt ngồi xổm, Diệp Uyển Giai được huấn luyện viên phân công đứng gác ở cửa A1.
Diệp Uyển Giai không biết ý nghĩa của việc đứng gác, càng không biết nơi này cách xa tầm mắt của huấn luyện viên, có thể dựa vào cửa lười biếng, nàng chỉ nghĩ là vẫn không được phép di chuyển mục tiêu, thậm chí còn duy trì tư thế quân nhân đứng vững trước cửa.
Vị trí của cánh cửa này vô cùng tinh tế, một bên là hội trường ồn ào, một bên là hành lang dài yên tĩnh. Phía Nam có một phòng nghỉ, bên trong là nơi người dẫn chương trình và khách mời diễn thuyết nghỉ ngơi, để không ảnh hưởng đến hiệu ứng của sân khấu chính, hành lang thậm chí còn không bật đèn.
Một náo nhiệt một tĩnh lặng, một bên sáng một bên tối, Diệp Uyển Giai đứng tuyến chính giữa, cảm giác như thể cô là sứ giả của âm phủ, người giữ chặt các linh hồn.
Đứng chừng hai phút, lễ khai giảng được người dẫn chương trình bắt đầu. Diệp Uyển Giai ngoan ngoãn đứng dựa vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn của hội trường.
"Alo....Alo..."
Đang yên đang lành đứng gác, một bóng người tỏ vẻ đau ốm từ bên kia hành lang đi tới - chính là bạn cùng phòng của Diệp Uyển Giai, Ngụy Tiêu Tiêu.
"Diệp Uyển Giai?!" - Vừa nhìn thấy người, Ngụy Tiêu Tiêu lập tức ngừng giả bệnh "Sao cậu lại đứng gác ở đây?"
Diệp Uyển Giai nói sự thật "Huấn luyện viên nói tôi dáng dấp cao lớn, lại thích vận động, ở trong đội ngũ dễ dàng bị đại sĩ quan huấn luyện phát hiện, cho nên kêu tôi qua đây."
Ngụy Tiêu Tiêu không thể tin vào lỗ tai mình: "Chỉ, chỉ như vậy?"
"Ừm"
"Không có lý do nào khác?"
"Không có"
Diệp Uyển Giai có chút ngốc trong việc đối nhân xử thế, bị Ngụy Tiêu Tiêu hỏi nhiều lần, rốt ruộc cũng phản ứng lại, hỏi: "Cậu làm sao tới đây?"
Ngụy Tiêu Tiêu lúc này mới thẳng thắn: "Tôi nói với sĩ quan huấn luyện là dì cả của tôi đến, hơn nữa trong đầu còn có một khối u, đứng yên một chỗ thời gian dài sẽ ngất xỉu, ông ấy không tin lắm cho nên tôi nói nhà tôi có tiền xử mắc bệnh tâm thần di truyền."
Trong lúc nhất thời, Diệp Uyển Giai cho rằng mình nghe lầm, dù sao thì đây cũng là lý do trốn học thường được các nữ chính phim truyền hình Mỹ sử dụng:
"Sau đó, thầy ấy đồng ý?"
"Đương nhiên, nếu ông ta không đồng ý, tôi liền nói tôi đi phá thai!"
Sự thật chứng minh, trí tưởng tượng của Ngụy Tiêu Tiêu sánh ngang với năng lực bịa đặt lung tung của cô ấy. Cô ấy tìm cách vách một các ghế rồi ngồi xuống lại nhìn Diệp Uyển Giai kiên trì với tư thế quân nhân chói lọi, nhướng mày một cái, chọn lời một chút, đề nghị:
"Cậu có muốn ngồi một lát hay không? Ở đây không có huấn luyện viên. Hơn nữa, chúng ta đứng gác tại buổi lễ Tân sinh viên cũng chỉ là vật trang trí thôi, giảng viên thường chọn những người ngoan ngoãn và cư xử tốt lại đây nghỉ ngơi. Nếu không tôi làm sao có suy nghĩ chạy qua đây?"
Đang nói, bên kia hành lang truyền đến tiếng bước chân.
*lộc cộc, lộc cộc*
Đó là tiếng giày da chuyển động, bất quá không phải giày cao gót hẹp của phụ nữ công sở mà là gót giày đế bằng, nện trên mặt đất tạo nên âm thanh giòn tan của những giọt mưa rơi xuống mặt hồ vào cuối xuân.
Ngụy Tiêu Tiêu khẩn trương đứng lên, ngẩng đầu, ưỡn ngực, thu bụng, giấu đầu lòi đuôi nhìn lên 45 độ.
Diệp Uyển Giai quay đầu lại, bởi vì nàng muốn nhìn xem tiếng bước chân nhẹ nhàng lại uyển chuyển này là của ai.
Người đến rất cao nhưng không giống dáng người gầy gò như cây gậy trúc của nàng, mà là dáng người gầy gò lại cân đối. Từ ánh mắt sáng ngời có thể nhìn ra được là sinh viên, nhưng rõ ràng cô ấy khác với sinh viên năm nhất là nàng.
Một chiếc váy liền áo màu xanh nước biển dài đến đầu gối nhã nhặn lại tươi tắn, bên hông là một chiếc thắt lưng da rộng bằng một lòng bàn tay, bên ngoài khoác một chiếc áo blouse trắng, bả vai và tay áo cùng dáng người hoàn hảo, mỗi một tấc vải đều được ủi rất mịn.
Mỹ lệ.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Uyển Giai đối với cô.
Người đến dừng ở cửa, trên môi mang theo nụ cười "Các em là sinh viên mới của học viện sao?"
Diệp Uyển Giai sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu - nàng thừa nhận nàng không có sức kháng cự đối với âm thanh mềm mại ấm áp kia.
Ngụy Tiêu Tiêu phản ứng nhanh: "Đúng vậy, chúng em đều là ở học viện. Còn có ký túc xá, thần may mắn đập vỡ bông hoa trong ký túc xá của chúng em, nên cả hai em đều đến đây đứng canh."
Đối phương chỉ cười nhắc nhở "Nơi này không có người khác, hai người đi nghỉ ngơi một chút đi."
Ngụy Tiêu Tiêu cười đùa xua tay "Ồ, không cần đâu haha, học tỷ chị không biết, ở đây đang có điều hòa, so với ở bên ngoài huấn luyện quân sự còn..."
Lời còn chưa nói xong, Diệp Uyển Giai đối diện ngay thẳng nói:
"Phục vụ nhân dân."
Ngụy Tiêu Tiêu: "..."
Cô gái mặc áo blouse trắng nhướng mày, tựa hồ có chút hứng thú nhưng vẻ mặt này dừng trên mặt cô lại tự nhiên lộ ra một tia trầm tĩnh.
"Em tên gì?" - Cô hỏi.
"Diệp Uyển Giai."
Người nào đó còn không biết người trước mặt mình là ai, chỉ cảm thấy rất xinh đẹp và có khí chất, ánh mắt dán vào nốt ruồi chu sa to bằng đầu ngón tay trên sống mũi thẳng tắp của cô, ma xui quỷ khiến hỏi:
"Học tỷ, còn chị?"
Đôi môi xinh đẹp chuyển động, vừa định giới thiệu bản thân, giọng nói của người dẫn chương tình đã vang lên trên loa---
"Xin mời Chủ tịch Hội sinh viên của học viện Thú y, Bùi Tô Diệp, lên sân khấu phát biểu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.