Chương 47: Tiếng chuông
makotoyu
16/05/2013
- Tôi…không sao cả! – Song Nguyệt ngô nghê đáp, rồi cơ thể theo ý thức dịch ra khỏi ngực Mạn Thiên
- Cẩn thận ! – Mạn Thiên kéo người cô dán vào người mình như cũ – Nếu để họ nhìn thấy kế hoạch sẽ bị đổ bể !
Song Nguyệt có chút ngượng, ai da nha~
Lúc bấy giờ, Nhã Nhi đang đi loănh quăng, và….
Gặp Hàn Thu!
Cả hai mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, mới cùng thở dài quay mặt đi
- Khoan đã ! – Hàn Thu nói
- Có chuyện gì ? – Tiểu Nhi quay đầu
- T..tôi, cái chuyện hôm trước…hôm trước… – Đại ca Hàn Thu mạnh mẽ oai hùng, đứng trước một cô gái nhỏ bé tim đập chân run
- … – Nhi kiên nhẫn đứng đợi
- Tôi…có thể một lần nữa… – Hàn Thu hít sâu một hơi – Tỏ tình?
- Tỏ tình? – Nhắc lại 2 từ này có 3 người, một là Nhi, hai là Song Nguyệt, còn người cuối cùng là đại ma vương mưu mô đầy mình
Nhưng do đại ma vương và con cừu non Song Nguyệt đứng quá xa, cho nên may cho họ Hàn Thu không nghe thấy gì
- …
- Tỏ tình mà phải hỏi? – Nhi muốn bật cười ngay bây giờ, nhưng cô cực lực nén lại, để khỏi phá vỡ không khí lãng mạn, ôi chao, nén cười đúng là việc gây nội thương! – Nếu tôi nói không thì làm sao?
- Thì tôi cứ tỏ tình đấy! – Hàn Thu ương ngạnh đáp
- Thế thì cậu phải hỏi tôi làm gì? – Đúng là tên ngốc
- ….
Im lặng hồi lâu, không thấy ai nói gì, Nhã Nhi không kiêng kị nhìn chằm chằm vào Hàn Thu
- Ách, có thể nói gì đó được không? – Hàn Thu không chịu nổi, nhưng ánh mắt anh không giây nào rời khỏi gương mặt thanh tú của Tiểu Nhi
- Được thôi, tôi đang chờ cậu tỏ tình…- Tiểu yêu nữ cố kéo dài giọng – Biết đâu tôi đồng ý?
- … – Hàn Thu nhíu mày, trái với phản ứng vui mừng đã tưởng, anh tức giận – Đừng đùa cợt tình cảm của tôi
- …Cậu nghĩ…tôi đùa cợt tình cảm của cậu? Tại sao?
- Cô chưa bao giờ có tình cảm với tôi! – Anh cụp mi
- Sao cậu biết? – Nhi tránh không được tâm trạng không vui
- …
- Đừng nói linh cảm của con trai nhé? Tôi không tin đâu!- Nhi cười – Cậu nói đi, tôi đang chờ…chờ cậu!
- … – Im lặng một lúc nữa….
Đại ma vương núp ở cách đấy không xa cũng phải nghiến răng **** rủa Hàn Thu! Của dâng đến tận miệng mà định nhả ra!!!! Cậu là đồ đầu đất của những thằng đầu đất à?!!
- Tôi…- Cuối cùng, không phụ lòng Mạn Thiên, Hàn Thu đã chuẩn bị nói – Tôi thích em, em có thể một lần nữa…một lần nữa…
Đến đoạn này, Hàn Thu bí từ! >o< (Bí từ đúng lúc quan trọng!)
- Một lần nữa? – Tiểu Nhi vốn là Tiểu yêu nữ, không hiểu cho người ta thì thôi…
- Một lần nữa… – Hàn Thu đổ mồ hôi, biết trước có ngày này, anh nhất định đi học những buổi có tiết ngữ văn mới được!
Nhưng người ta nói biết trước đã giàu mà!
- Thôi được rồi, cậu không nói được thì thôi vậy..! – “Tôi hiểu cậu định nói gì mà”, đang lúc Tiểu Nhi định buông tha cho Hàn Thu, nhưng chưa kịp nói hết câu, Hàn Thu đã hiểu lầm ý cô là “Tôi không đủ kiên nhẫn nghe anh tỏ tình nữa”
- Khoan đã…- Anh lóng ngóng không biết làm gì, thế là trong 1 giây quyết định sẽ chuyển từ lời nói sang hành động! – Ôm ai đó vào lòng!
- Ô là la…Hàn Thu trông thế mà bạo ghê ta! – Cặp đôi nào đó đang xem phim sống động
Im lặng, im lặng, im lặng……………………………………………………………………..
- Vẫn không được sao? – Hàn Thu kéo Tiểu nhi ra, hai bàn tay vẫn đặt lên vai cô
- Sao anh biết là không được? – Tiểu Nhi cười giả lả
- …Thế là được à? – Hàn Thu thăm dò, không thể để mừng hụt được
- …Được! – Tiểu Nhi đáp nhẹ như lông bay
- …? – Được, anh có nghe nhầm không? – Nói lại đi, một câu nữa
- Em đồng ý làm bạn gái của anh, anh đã mừng tới ngất đi chưa? – Tiểu Nhi bật cười khanh khách
- Anh không …không nghe nhầm chứ?
- Có cần em véo anh một cái không? Anh không có mơ đâu!
Cuối cùng, khi anh chị tâm sự xong, Đại ma vương cùng cừu non mới ra khỏi ổ, đến trước mặt bọn họ đòi một cái công đạo
Cũng chẳng có gì, sau khi giải tán quốc hội, Hàn Thu đưa Tiểu Nhi về nhà
- Anh có thể gọi em là Nhi Nhi được không? – Hàn Thu nói
- Thích gọi thì gọi, sao anh ngốc thế?
- Nhi Nhi, em thích anh từ bao giờ? – Vấn đề này, anh rất muốn biết nha
- Em chả nhớ! – Cô thì tất nhiên không muốn nói
- Sao lại không nhớ? – Anh nhíu mày
- Thế anh thích em từ bao giờ, Tiểu Hàn? – Nhi lại cười, hôm nay cô rất muốn cười nha
- … – Chẳng lẽ nói anh không nhớ sao? – Ừ thì…anh quên rồi~
- …Anh phải nhớ chứ? – Nhi nắm chặt tay Hàn Thu, tay hai người đan vào nhau
- Có lẽ là…từ khi nhìn thấy em thi uống rượu ở quán bar! – Hàn Thu thành thật đáp
- Khoan khoan? Tiểu Hàn, anh thích con gái uống rượu à? – Nhi trợn mắt
- … – Tất nhiên là không rồi
- Hôm ấy em nhớ, anh tỏ tình với em lần đầu tiên! – Nhi nhi yêu nữ cố tình nhắc lại làm ai đó thẹn muốn độn thổ
- …
- Chẳng lẽ, anh thấy thinh thích em một chút là lập tức tỏ tình luôn không cần suy nghĩ? Tình yêu sét đánh mãnh liệt?
- …
- Sau khi bị em từ chối, anh lại tỏ tình thêm 2,3 lần nữa? Thật là si tình đó!
- Em đừng nói nữa! – Hàn thu thẹn quá hoá giận, quay khuôn mặt đỏ như tôm luộc qua chỗ khác
- Cho em xem nào, Tiểu Hàn, quay mặt nhìn em nè~
- Không!
- Cho em xem tình trạng anh đỏ mặt như thế nào nào! – Nhi chạy tới hướng Hàn Thu quay mặt đi, quyết tâm xem bằng được khuôn mặt của anh
- Không! – Tiểu hàn đáng thương lại quay qua chỗ khác
- … – Nhi lại chạy ra đúng hướng Hàn Thu quay đi
Cuối cùng, Tiểu Hàn thông minh đột xuất ôm lấy Tiểu Nhi, để cho mặt cô gác lên vai mình, và ngược lại, thế là cô không thể nhìn thấy cái bộ dạng đáng xấu hổ này của anh nữa rồi
- Anh chơi xấu! – Tiểu Nhi tuy nói thế, nhưng vẫn để yên cho Hàn Thu ôm
- Ừ, anh chơi xấu – Không ngại thừa nhận, anh tiếp tục ôm cái cơ thể nhỏ nhỏ êm êm, mềm mại vào lòng
Đi thêm một quãng nữa, ngôi nhà bao bọc bởi hoa sữa hiện ra, Tiểu Nhi mới giật mình thức dậy khỏi hạnh phúc
- Tới nhà em rồi! – Hàn Thu cười cười, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nhi có chút giật mình – Em ổn chứ?
- Em không sao! Em chợt nhớ ra mình đang ở Nhà của Cừu Cừu – Ngay ngày hôm nay, Tiểu Nguyệt đáng thương đã có biệt danh mới
- Cừu Cừu nào? – Hàn Thu ngớ ngác
- Là Song Nguyệt
- Đây là nhà em mà? – Hàn Thu nheo đôi mắt nghi hoặc – Là chuyện gì vậy? Không thể nói với anh sao?
- …Em xin lỗi!- Nhi nhi cúi mặt, e hèm, mới làm bạn trai cô được có mấy tiếng mà giờ đã muốn lo tất cả chuyện của cô rồi cơ đấy!
- Thôi được, anh đưa em về nhà của Cừu Cừu! – Cái tên Song Nguyệt này có lẽ sắp chìm vào dĩ vãng
—————————————————————————–
- Là chỗ này? – Lăng bà bà nheo mắt nhìn gốc cây Tử Đinh Lăng
- Đúng, cha nói với cháu, chôn ở hướng Bắc gốc cây Tử Đinh Lăng trong vườn nhà
- Yah~Cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy kho báu Lăng Gia bao đời để lại rồi! – Dì 2, dì 3 đồng thanh lên tiếng, sai Tiểu My cầm theo cây cuốc
Sau một hồi đào đào bới bới, một chiếc hộp lấm đất được mang lên
- Là cái này? Sao nó nhỏ thế? – Dì 3 đăm chiêu, đã nghi ngờ lời nói của Tiểu Hà
- Đúng vậy, nghe nói kho báu Lăng Gia rất lớn, sao có thể đựng trong cái hộp nhỏ này? – Dì hai cầm chiếc hộp lắc lắc
Hai tiếng “leng keng” vang lên…
5 người có mặt tại đó im lặng lắng nghe
- Rất giống tiếng chuông lục lạc! – Tiểu My nói
- Mau mở ra xem, Hà Hà, chìa khoá mở chiếc hộp này ở đâu?
- Không cần – Tiểu Hà cầm chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra - Nó không khoá
- Dì hai, dì ba cùng Lăng Bà Bà giật lại chiếc hộp, chăm chú nhìn vào
……………………….
…………………
………….
Không có gì?
Tại sao lại không có gì?
- Tiểu Hà, chuyện này là sao? – Dì ba là người đầu tiên tỉnh khỏi sự bàng hoàng
- Rõ ràng nghe thấy tiếng lục lạc leng keng mà! – Dì hai vẫn còn ngơ ngác
Lăng Bà Bà đóng chiếc hộp, lắc thử vài cái, chiếc chuông lục lạc vẫn phát ra, nhưng khi mở hộp, lại chẳng thấy cái gì
- Các dì nghĩ, hộp kho báu không có khoá ư? – Thanh Hà cười
- Ý cháu là gì?
- Cái hộp này có khoá, phải có khoá mở, mới biết trong này có gì! – Thanh Hà thong dong quay lưng đi
- Ở trong này có một ngăn bí mật – Lăng Bà Bà chậm rãi nói – Cho dù phá cái hộp, cũng không thể tìm được cái ngăn bí mật ấy, nhất thiết phải có chìa khoá!
- Mẹ, mẹ biết?
- Phải, cha các ngươi ngày trước rất giỏi trong việc đặt bẫy, cái hộp này, chỉ là một sản phẩm của ông ấy thôi – Lăng Bà Bà nhìn dì hai dì ba
Thanh Hà đã dừng cước bộ từ bao giờ, quay người nhìn Lăng Bà Bà
- Lăng Thanh Hà, chìa khoá đâu? – Tiểu My khoanh tay trước ngực, hẵng giọng nói
- Đúng, Tiểu Hà, cha cháu đưa cho cháu bí mật kho báu, thì cũng phải đưa chìa khoá
- … – Thanh hà cười một tiếng, rồi chậm rãi nói – Cha cháu, đã không tuân theo truyền thống Lăng Gia!
Thanh hà kể lại, sự việc mười năm trước, khi cô mới 7 tuổi, cha cô nói, bí mật kho báu này, theo truyền thống, phải truyền cho người con gái trưởng
Cha cô xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói:
- Hà Hà, ông ngoại con, là người đầu tiên không tuân theo truyền thống Lăng Gia, ông đã không trao bí mật kho báu cho dì hai của con!
- Tại sao hả cha? – Thanh hà ngây ngô hỏi, còn Tiểu Nhi vẫn ngồi im lặng
- Ông ngoại nói, dì hai có lòng tham vô đáy, kho báu vào tay dì hai, sẽ bị tiêu sạch
- Thế kho báu cuối cùng tới tay ai? – Thanh Hà hiếu học tiếp tục hỏi
- Vào tay cha! – Cha cô cười – Và giờ cha truyền cho con, như vậy cha đã hết trách nhiệm canh giữ kho báu
- Có nghĩa là trách nhiệm ấy giờ thuộc về con? – Thanh Hà nhất thời vui sướng
- Ừ – Cha cô cười – Nhưng cha không muốn Nhi Nhi bị họ hàng hắt hủi, vì thế, Hà Hà, con sẽ giữ bí mật kho báu, còn Nhi Nhi, con cầm chìa khoá kho báu!
- Thật sao? – Thanh hà sự vui sướng nhân đôi
- Sự việc hôm nay, Tiểu Hà, Tiểu Nhi các con không được nói với ai Tiểu Nhi cầm chìa khoá kho báu nghe chưa?
- Bất kì ai ạ? – Thanh Hà cho ngón tay cái vào miệng mút mút
- Ừ
- Còn Tiểu My, bạn thân của con?
- Không được
- Dì ba?
- Cũng không được
- Bà nội?
- Không được nốt
- Anh trai và mama?
- Không…à được thôi! – Cha cô mỉm cười dịu dàng xoa đầu Hà Hà lanh lợi và tiểu Nhi trầm tư từ nãy tới giờ không nói lời nào
Cha cô dịu dàng như thế đấy
Và 2 năm sau, ông cùng mẹ cô đã ra đi………………………….
Chuyện này vẫn còn là một bí mật lớn…………………
- Cẩn thận ! – Mạn Thiên kéo người cô dán vào người mình như cũ – Nếu để họ nhìn thấy kế hoạch sẽ bị đổ bể !
Song Nguyệt có chút ngượng, ai da nha~
Lúc bấy giờ, Nhã Nhi đang đi loănh quăng, và….
Gặp Hàn Thu!
Cả hai mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, mới cùng thở dài quay mặt đi
- Khoan đã ! – Hàn Thu nói
- Có chuyện gì ? – Tiểu Nhi quay đầu
- T..tôi, cái chuyện hôm trước…hôm trước… – Đại ca Hàn Thu mạnh mẽ oai hùng, đứng trước một cô gái nhỏ bé tim đập chân run
- … – Nhi kiên nhẫn đứng đợi
- Tôi…có thể một lần nữa… – Hàn Thu hít sâu một hơi – Tỏ tình?
- Tỏ tình? – Nhắc lại 2 từ này có 3 người, một là Nhi, hai là Song Nguyệt, còn người cuối cùng là đại ma vương mưu mô đầy mình
Nhưng do đại ma vương và con cừu non Song Nguyệt đứng quá xa, cho nên may cho họ Hàn Thu không nghe thấy gì
- …
- Tỏ tình mà phải hỏi? – Nhi muốn bật cười ngay bây giờ, nhưng cô cực lực nén lại, để khỏi phá vỡ không khí lãng mạn, ôi chao, nén cười đúng là việc gây nội thương! – Nếu tôi nói không thì làm sao?
- Thì tôi cứ tỏ tình đấy! – Hàn Thu ương ngạnh đáp
- Thế thì cậu phải hỏi tôi làm gì? – Đúng là tên ngốc
- ….
Im lặng hồi lâu, không thấy ai nói gì, Nhã Nhi không kiêng kị nhìn chằm chằm vào Hàn Thu
- Ách, có thể nói gì đó được không? – Hàn Thu không chịu nổi, nhưng ánh mắt anh không giây nào rời khỏi gương mặt thanh tú của Tiểu Nhi
- Được thôi, tôi đang chờ cậu tỏ tình…- Tiểu yêu nữ cố kéo dài giọng – Biết đâu tôi đồng ý?
- … – Hàn Thu nhíu mày, trái với phản ứng vui mừng đã tưởng, anh tức giận – Đừng đùa cợt tình cảm của tôi
- …Cậu nghĩ…tôi đùa cợt tình cảm của cậu? Tại sao?
- Cô chưa bao giờ có tình cảm với tôi! – Anh cụp mi
- Sao cậu biết? – Nhi tránh không được tâm trạng không vui
- …
- Đừng nói linh cảm của con trai nhé? Tôi không tin đâu!- Nhi cười – Cậu nói đi, tôi đang chờ…chờ cậu!
- … – Im lặng một lúc nữa….
Đại ma vương núp ở cách đấy không xa cũng phải nghiến răng **** rủa Hàn Thu! Của dâng đến tận miệng mà định nhả ra!!!! Cậu là đồ đầu đất của những thằng đầu đất à?!!
- Tôi…- Cuối cùng, không phụ lòng Mạn Thiên, Hàn Thu đã chuẩn bị nói – Tôi thích em, em có thể một lần nữa…một lần nữa…
Đến đoạn này, Hàn Thu bí từ! >o< (Bí từ đúng lúc quan trọng!)
- Một lần nữa? – Tiểu Nhi vốn là Tiểu yêu nữ, không hiểu cho người ta thì thôi…
- Một lần nữa… – Hàn Thu đổ mồ hôi, biết trước có ngày này, anh nhất định đi học những buổi có tiết ngữ văn mới được!
Nhưng người ta nói biết trước đã giàu mà!
- Thôi được rồi, cậu không nói được thì thôi vậy..! – “Tôi hiểu cậu định nói gì mà”, đang lúc Tiểu Nhi định buông tha cho Hàn Thu, nhưng chưa kịp nói hết câu, Hàn Thu đã hiểu lầm ý cô là “Tôi không đủ kiên nhẫn nghe anh tỏ tình nữa”
- Khoan đã…- Anh lóng ngóng không biết làm gì, thế là trong 1 giây quyết định sẽ chuyển từ lời nói sang hành động! – Ôm ai đó vào lòng!
- Ô là la…Hàn Thu trông thế mà bạo ghê ta! – Cặp đôi nào đó đang xem phim sống động
Im lặng, im lặng, im lặng……………………………………………………………………..
- Vẫn không được sao? – Hàn Thu kéo Tiểu nhi ra, hai bàn tay vẫn đặt lên vai cô
- Sao anh biết là không được? – Tiểu Nhi cười giả lả
- …Thế là được à? – Hàn Thu thăm dò, không thể để mừng hụt được
- …Được! – Tiểu Nhi đáp nhẹ như lông bay
- …? – Được, anh có nghe nhầm không? – Nói lại đi, một câu nữa
- Em đồng ý làm bạn gái của anh, anh đã mừng tới ngất đi chưa? – Tiểu Nhi bật cười khanh khách
- Anh không …không nghe nhầm chứ?
- Có cần em véo anh một cái không? Anh không có mơ đâu!
Cuối cùng, khi anh chị tâm sự xong, Đại ma vương cùng cừu non mới ra khỏi ổ, đến trước mặt bọn họ đòi một cái công đạo
Cũng chẳng có gì, sau khi giải tán quốc hội, Hàn Thu đưa Tiểu Nhi về nhà
- Anh có thể gọi em là Nhi Nhi được không? – Hàn Thu nói
- Thích gọi thì gọi, sao anh ngốc thế?
- Nhi Nhi, em thích anh từ bao giờ? – Vấn đề này, anh rất muốn biết nha
- Em chả nhớ! – Cô thì tất nhiên không muốn nói
- Sao lại không nhớ? – Anh nhíu mày
- Thế anh thích em từ bao giờ, Tiểu Hàn? – Nhi lại cười, hôm nay cô rất muốn cười nha
- … – Chẳng lẽ nói anh không nhớ sao? – Ừ thì…anh quên rồi~
- …Anh phải nhớ chứ? – Nhi nắm chặt tay Hàn Thu, tay hai người đan vào nhau
- Có lẽ là…từ khi nhìn thấy em thi uống rượu ở quán bar! – Hàn Thu thành thật đáp
- Khoan khoan? Tiểu Hàn, anh thích con gái uống rượu à? – Nhi trợn mắt
- … – Tất nhiên là không rồi
- Hôm ấy em nhớ, anh tỏ tình với em lần đầu tiên! – Nhi nhi yêu nữ cố tình nhắc lại làm ai đó thẹn muốn độn thổ
- …
- Chẳng lẽ, anh thấy thinh thích em một chút là lập tức tỏ tình luôn không cần suy nghĩ? Tình yêu sét đánh mãnh liệt?
- …
- Sau khi bị em từ chối, anh lại tỏ tình thêm 2,3 lần nữa? Thật là si tình đó!
- Em đừng nói nữa! – Hàn thu thẹn quá hoá giận, quay khuôn mặt đỏ như tôm luộc qua chỗ khác
- Cho em xem nào, Tiểu Hàn, quay mặt nhìn em nè~
- Không!
- Cho em xem tình trạng anh đỏ mặt như thế nào nào! – Nhi chạy tới hướng Hàn Thu quay mặt đi, quyết tâm xem bằng được khuôn mặt của anh
- Không! – Tiểu hàn đáng thương lại quay qua chỗ khác
- … – Nhi lại chạy ra đúng hướng Hàn Thu quay đi
Cuối cùng, Tiểu Hàn thông minh đột xuất ôm lấy Tiểu Nhi, để cho mặt cô gác lên vai mình, và ngược lại, thế là cô không thể nhìn thấy cái bộ dạng đáng xấu hổ này của anh nữa rồi
- Anh chơi xấu! – Tiểu Nhi tuy nói thế, nhưng vẫn để yên cho Hàn Thu ôm
- Ừ, anh chơi xấu – Không ngại thừa nhận, anh tiếp tục ôm cái cơ thể nhỏ nhỏ êm êm, mềm mại vào lòng
Đi thêm một quãng nữa, ngôi nhà bao bọc bởi hoa sữa hiện ra, Tiểu Nhi mới giật mình thức dậy khỏi hạnh phúc
- Tới nhà em rồi! – Hàn Thu cười cười, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nhi có chút giật mình – Em ổn chứ?
- Em không sao! Em chợt nhớ ra mình đang ở Nhà của Cừu Cừu – Ngay ngày hôm nay, Tiểu Nguyệt đáng thương đã có biệt danh mới
- Cừu Cừu nào? – Hàn Thu ngớ ngác
- Là Song Nguyệt
- Đây là nhà em mà? – Hàn Thu nheo đôi mắt nghi hoặc – Là chuyện gì vậy? Không thể nói với anh sao?
- …Em xin lỗi!- Nhi nhi cúi mặt, e hèm, mới làm bạn trai cô được có mấy tiếng mà giờ đã muốn lo tất cả chuyện của cô rồi cơ đấy!
- Thôi được, anh đưa em về nhà của Cừu Cừu! – Cái tên Song Nguyệt này có lẽ sắp chìm vào dĩ vãng
—————————————————————————–
- Là chỗ này? – Lăng bà bà nheo mắt nhìn gốc cây Tử Đinh Lăng
- Đúng, cha nói với cháu, chôn ở hướng Bắc gốc cây Tử Đinh Lăng trong vườn nhà
- Yah~Cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy kho báu Lăng Gia bao đời để lại rồi! – Dì 2, dì 3 đồng thanh lên tiếng, sai Tiểu My cầm theo cây cuốc
Sau một hồi đào đào bới bới, một chiếc hộp lấm đất được mang lên
- Là cái này? Sao nó nhỏ thế? – Dì 3 đăm chiêu, đã nghi ngờ lời nói của Tiểu Hà
- Đúng vậy, nghe nói kho báu Lăng Gia rất lớn, sao có thể đựng trong cái hộp nhỏ này? – Dì hai cầm chiếc hộp lắc lắc
Hai tiếng “leng keng” vang lên…
5 người có mặt tại đó im lặng lắng nghe
- Rất giống tiếng chuông lục lạc! – Tiểu My nói
- Mau mở ra xem, Hà Hà, chìa khoá mở chiếc hộp này ở đâu?
- Không cần – Tiểu Hà cầm chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra - Nó không khoá
- Dì hai, dì ba cùng Lăng Bà Bà giật lại chiếc hộp, chăm chú nhìn vào
……………………….
…………………
………….
Không có gì?
Tại sao lại không có gì?
- Tiểu Hà, chuyện này là sao? – Dì ba là người đầu tiên tỉnh khỏi sự bàng hoàng
- Rõ ràng nghe thấy tiếng lục lạc leng keng mà! – Dì hai vẫn còn ngơ ngác
Lăng Bà Bà đóng chiếc hộp, lắc thử vài cái, chiếc chuông lục lạc vẫn phát ra, nhưng khi mở hộp, lại chẳng thấy cái gì
- Các dì nghĩ, hộp kho báu không có khoá ư? – Thanh Hà cười
- Ý cháu là gì?
- Cái hộp này có khoá, phải có khoá mở, mới biết trong này có gì! – Thanh Hà thong dong quay lưng đi
- Ở trong này có một ngăn bí mật – Lăng Bà Bà chậm rãi nói – Cho dù phá cái hộp, cũng không thể tìm được cái ngăn bí mật ấy, nhất thiết phải có chìa khoá!
- Mẹ, mẹ biết?
- Phải, cha các ngươi ngày trước rất giỏi trong việc đặt bẫy, cái hộp này, chỉ là một sản phẩm của ông ấy thôi – Lăng Bà Bà nhìn dì hai dì ba
Thanh Hà đã dừng cước bộ từ bao giờ, quay người nhìn Lăng Bà Bà
- Lăng Thanh Hà, chìa khoá đâu? – Tiểu My khoanh tay trước ngực, hẵng giọng nói
- Đúng, Tiểu Hà, cha cháu đưa cho cháu bí mật kho báu, thì cũng phải đưa chìa khoá
- … – Thanh hà cười một tiếng, rồi chậm rãi nói – Cha cháu, đã không tuân theo truyền thống Lăng Gia!
Thanh hà kể lại, sự việc mười năm trước, khi cô mới 7 tuổi, cha cô nói, bí mật kho báu này, theo truyền thống, phải truyền cho người con gái trưởng
Cha cô xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói:
- Hà Hà, ông ngoại con, là người đầu tiên không tuân theo truyền thống Lăng Gia, ông đã không trao bí mật kho báu cho dì hai của con!
- Tại sao hả cha? – Thanh hà ngây ngô hỏi, còn Tiểu Nhi vẫn ngồi im lặng
- Ông ngoại nói, dì hai có lòng tham vô đáy, kho báu vào tay dì hai, sẽ bị tiêu sạch
- Thế kho báu cuối cùng tới tay ai? – Thanh Hà hiếu học tiếp tục hỏi
- Vào tay cha! – Cha cô cười – Và giờ cha truyền cho con, như vậy cha đã hết trách nhiệm canh giữ kho báu
- Có nghĩa là trách nhiệm ấy giờ thuộc về con? – Thanh Hà nhất thời vui sướng
- Ừ – Cha cô cười – Nhưng cha không muốn Nhi Nhi bị họ hàng hắt hủi, vì thế, Hà Hà, con sẽ giữ bí mật kho báu, còn Nhi Nhi, con cầm chìa khoá kho báu!
- Thật sao? – Thanh hà sự vui sướng nhân đôi
- Sự việc hôm nay, Tiểu Hà, Tiểu Nhi các con không được nói với ai Tiểu Nhi cầm chìa khoá kho báu nghe chưa?
- Bất kì ai ạ? – Thanh Hà cho ngón tay cái vào miệng mút mút
- Ừ
- Còn Tiểu My, bạn thân của con?
- Không được
- Dì ba?
- Cũng không được
- Bà nội?
- Không được nốt
- Anh trai và mama?
- Không…à được thôi! – Cha cô mỉm cười dịu dàng xoa đầu Hà Hà lanh lợi và tiểu Nhi trầm tư từ nãy tới giờ không nói lời nào
Cha cô dịu dàng như thế đấy
Và 2 năm sau, ông cùng mẹ cô đã ra đi………………………….
Chuyện này vẫn còn là một bí mật lớn…………………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.