Chương 6
Nhan Chiêu Hàm
11/10/2024
Đào Nhạc Tư hít sâu một hơi, cô cảm thấy hơi mệt mỏi, còn có một loại cảm giác chóng mặt sau khi không được nghỉ ngơi đầy đủ.
"Không sao, không quan trọng." Hilda nói, nàng bước nhanh từ cạnh đàn dương cầm đi tới sau lưng Dorothy, giương hai tay ra, nhẹ nhàng ấn lên huyệt Thái dương của Dorothy, "Thả lỏng nào."
Động tác của nàng rất nhẹ, Đào Nhạc Tư cũng không cảm thấy khó chịu. Hilda đứng ở sau lưng cô, có thể cảm nhận được chút ấm áp từ trên người đối phương sau lưng, Đào Nhạc Tư còn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ trên người Hilda.
Phong cách sống của Hilda không giống như loại bình thường sẽ sử dụng nước hoa, mùi thơm này giống như mùi thuốc lá, xà phòng hoặc là một loại hương liệu nào đó.
Hilda ấn mỗi bên mặt Đào Nhạc Tư, sau mấy giây thì nàng dời tay đi. Đào Nhạc Tư cũng không có cảm giác đặc biệt gì, dù sao Hilda cũng không phải là dầu gió, bản thân nàng ấy không có tác dụng nâng cao tinh thần hay sự tập trung gì cả.
Đào Nhạc Tư nhìn bản nhạc trên giá để nhạc, bắt đầu đánh đàn.
Vẫn là giai điệu quỷ dị, khó nghe, vẫn là kiểu nhạc đệm do người giống như không hiểu biết về nhạc lý viết ra.
Đào Nhạc Tư đàn từng ô nhịp ô nhịp một, Hilda đứng cạnh đàn dương cầm nhìn cô chăm chú, tựa như không phải Dorothy đang đánh đàn mà là khiêu vũ cạnh đàn.
Đột nhiên, trong đầu cô bỗng hiện lên một hình ảnh kỳ dị, méo mó, xa lạ.
Bên trong căn phòng mờ tối, trông giống như nhà thờ hoặc là tế đàn, những ngọn đuốc đang cháy rừng rực. Trên bục cao ở trung tâm có một người phụ nữ đầu bù tóc rối mặt mày dơ bẩn nhếch nhác co giật giơ hai tay lên mái nhà tối tăm như đang cầu nguyện điều gì đó. Bên dưới đàn tế có rất nhiều người không rõ mặt mũi đang vây quanh người phụ nữ này, ngước mặt lên nhìn cô ta.
Cảnh tượng như vậy làm Đào Nhạc Tư muốn nổi điên.
"Chuyện gì đang xảy ra ?" Cô hỏi thầm trong lòng, có lẽ cô đã vô thức lẩm bẩm những lời này, "Ace, chuyện gì đang xảy ra ?"
Chẳng lẽ Dorothy bị bệnh tâm thần sao ?
Trong nguyên tác không hề đề cập đến chuyện Dorothy có bệnh tâm thần gì đó, trái lại cô còn triển khai một loạt hành động điều tra trong học viện, suýt nữa đã phát hiện ra chân tướng rồi. Những hành động này biểu thị cô là một người suy luận kín đáo, tinh thần bình thường.
Có điều căn cứ vào lý luận của Ace, trong nguyên tác không viết không có nghĩa là không tồn tại.
"Mạnh, mạnh hơn chút nữa !" Giọng Hilda chợt truyền đến khiến Đào Nhạc Tư tỉnh giấc khỏi cơn ảo mộng. Cô rùng mình một cái, hình như đổ mồ hôi lạnh rồi, rồi tỉnh táo lại.
Bản nhạc chỉ mới đàn được một nửa. Cô ngồi thẳng người lại, tìm được vị trí mình đàn dở lúc nãy, tiếp tục đánh đàn.
Càng đánh đàn lâu hơn, cô càng cảm thấy khó chịu.
Đây không phải là sự ô nhiễm tinh thần tạo nên do bản nhạc khó nghe mà là một cảm giác buồn nôn thực sự về thể chất, như thế từng nốt nhạc thực sự đang đập vào bụng cô thay vì dây đàn thép vậy.
Cô muốn dừng đánh đàn lại, nhưng lại hoảng sợ phát hiện ra cô không dừng lại được.
Tay cô không chịu sự khống chế của não, ngay cả cơ thể cũng mất khống chế theo. Cô vẫn chơi đàn, vẫn máy móc nhấn từng phím đàn đen trắng. Cô chỉ có thể đánh đàn, không thể dừng giai điệu này lại được, không cách nào thoát khỏi chiếc đàn này được.
Khi nốt cuối cùng nặng nề rơi xuống, Đào Nhạc Tư nhìn thấy ký hiệu kết thúc ở cuối bản nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hóa ra nãy giờ cô đã đổ một thân mồ hôi lạnh, quần áo ướt đẫm cả rồi.
Sau đó, là cảm giác muốn ói mãnh liệt ập tới.
Đào Nhạc Tư nói một câu "Xin lỗi" rồi vội vàng đứng dậy khỏi ghế đàn, co chân lên chạy ra khỏi phòng luyện múa.
May mà bên cạnh phòng luyện múa có nhà vệ sinh, nếu không có thể cô sẽ nôn đầy trên sàn nhà một cách mất hình tượng trước mặt Hilda, sau đó còn phải quét dọn nữa mất, thật mất mặt.
Đào Nhạc Tư vọt vào nhà vệ sinh, cúi người xuống nôn vào bồn cầu, nôn hết cả bữa tối ra ngoài, sau đó còn nôn khan thêm mấy lần nữa mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô chống tay lên bức tường lát gạch sứ, chờ một lát rồi đi tới bồn rửa mặt, mở vòi nước rửa mặt.
Giọng Ace bỗng nhiên vang lên trong đầu: "Ái chà, Dorothhy, cô phải chú ý đừng có ăn uống lung tung làm hỏng dạ dày đấy."
"Đậu móa, tại sao ?" Đào Nhạc Tư tức giận, "Lúc nãy ta đánh đàn ngươi chết ở đâu vậy hả ?"
"Tôi đang lắng nghe buổi biểu diễn xuất sắc của cô mà." Ace nói.
Nghe được tiếng gầm thét đầy tức giận của Đào Nhạc Tư phát ra trong đầu, Ace vội vàng nói:
"Không phải vậy đâu, lúc nãy Hilda thi triển phép thuật với cô, tôi cắt ngang cũng không tốt, có phải không ?"
"Phép thuật ?" Đào Nhạc Tư hơi sửng sốt.
"Hilda là phù thủy, mọi thứ cô ta làm cũng là vì khiến cô càng thờ phụng nữ thần Hecate hơn, sau đó mới có thể tự nguyện nghênh đón Hecate."
"Nhưng ta đâu có cảm giác ta thờ phụng Hecate hơn ngày hôm qua đâu ?" Đào Nhạc Tư không giải thích được.
Cô rửa mặt, cảm thấy dễ chịu hơn, sau đó đứng thẳng người, nhìn mình trong gương một cái.
Trên gương mặt tái nhợt còn dính nước, tóc bị rửa ướt dính vào trên mặt, mũi và môi đều đỏ bừng, trông rất chật vật. Điều càng khiến cô chật vật hơn là, cô nhìn thấy có một người đứng sau lưng phản chiếu trong gương, không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.
Đào Nhạc Tư xoay người: "Hilda."
Tại sao Hilda đi bộ không hề có chút tiếng động ?
Hilda bước tới, đưa tay nắm lấy cổ tay ướt nhẹp của Hilda. Ngón tay nàng vừa dài vừa có lực, Đào Nhạc Tư có thể cảm nhận được sức mạnh trên người Hilda nơi cổ tay: Bền bỉ, quyết tâm và ấm áp.
"Em thấy ổn hơn chưa ?" Hilda hỏi cô.
"Không sao." Đào Nhạc Tư lắc đầu một cái, Hilda nhanh chóng buông cô ra, lui về sau một bước, khiến cho Đào Nhạc Tư cảm thấy rằng chắc hẳn Hilda đang làm phép thuật gì đó với cô vào lúc này. "Lúc em đánh đàn... Thường không như vậy."
"Có thể là do em mệt mỏi. Hoặc là buổi tối ăn đồ không hợp." Hilda thân thiện nói.
Đào Nhạc Tư vội vàng tránh khỏi bồn cầu, nhưng bị Hilda đứng trước mặt vẫn có cảm giác rất áp bức, hơn nữa còn chặn ngay cửa nhà vệ sinh.
"Em có đói không ? Em vừa mới nôn hết thức ăn ra ngoài rồi." Hilda nói.
--- Thật là kỳ quái, hiệu trưởng phu nhân lại thảo luận chuyện ăn uống cùng Đào Nhạc Tư trong nhà vệ sinh.
Có điều, cảm giác muốn ói đáng ghét đã biến mất không dấu vết, tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta kinh ngạc. Thay vào đó, Đào Nhạc Tư lại cảm thấy trong bụng trống rỗng.
"Có." Cô gật đầu một cái.
"Ông Webb (đầu bếp) đã nghỉ mất rồi, nếu như kêu ông ấy dậy nhất định ông ấy sẽ rất tức giận." Hilda nói, "Tôi có thể mời em ăn tối ở một nhà hàng trong thị trấn, có một nhà hàng đóng cửa rất khuya. Bây giờ, em đi thay quần áo đi."
Hiện giờ Đào Nhạc Tư rất băn khoăn.
Lần đầu cùng Hilda ra ngoài ăn (hẹn) uống (hò), cô nên mặc gì đây ?
"Cô cứ mặc quần áo lỗi thời là được," Ace hớn hở khuyên cô, "Dorothy là một người trong sáng và thanh thuần mà." Đào Nhạc Tư không để ý tới hắn.
Cô lục tung đống quần áo của Dorothy mới tìm được một một chiếc áo đầm hơi có thể mặc ra ngoài. Cô quyết định rồi, cuối tuần này, bất luận thế nào cũng phải đi mua quần áo mới được.
*****
Hilda và Đào Nhạc Tư đi bộ tới nhà hàng. Nhà hàng đó không xa, chỉ cách hai con phố.
Khi đi ăn, Hilda đã thay một bộ váy dài màu đỏ sẫm, gần giống hệt như bộ váy đen của nàng chỉ trừ màu sắc. Đào Nhạc Tư nghi ngờ rằng Hilda chỉ đến một cửa tiệm mua tất cả màu sắc của một loại quần áo độc nhất.
Hai người đi bộ một trước một sau, không ai nói chuyện với ai. Mưa đã tạnh, trên đường còn vài vũng nước đọng, sương mù lạnh lẽo bao trùm. Thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô chạy ngang qua, trên đường không một bóng người. Đào Nhạc Tư kéo chặt áo khoác, cảm thấy đêm đen lạnh đến rùng mình.
Trong tiểu thuyết gốc miêu tả cực kỳ ít về thế giới bên ngoài học viện, tựa như học viện này là một thế giới riêng vậy, bây giờ Đào Nhạc Tư thậm chí còn không biết học viện này thuộc về thành phố nào, quốc gia nào. Trong học viện có rất nhiều người nói tiếng Đức, có vẻ như là ở nước Đức, nhưng rất nhiều nhân viên lại có họ Pháp điển hình, hơn nữa đại đa số đều nói được tiếng Anh.
Đào Nhạc Tư nhận thấy có thể có những bảng tên đường hay biển báo gì đó cho biết tên thị trấn này, nhưng cô không tìm được gì cả.
Nhà hàng mà Hilda nói là một nhà hàng Italy, quả thật vẫn còn chưa đóng cửa. Hơn nữa nhân viên ở đó hiển nhiên có quen biết Hilda, nhiệt tình chào hỏi các cô.
Hai người ngồi xuống một góc. Có lẽ là khá trễ rồi nên khách hàng chỉ lác đác mấy người, trong nhà hàng rất yên tĩnh. Hilda gọi mỳ ống, bít tết phô mai và đồ nguội, sau đó nàng hỏi Đào Nhạc Tư: "Em biết uống rượu không ?"
Đào Nhạc Tư cười nói: "Cô hỏi học sinh có biết uống rượu không, cứ cảm giác không đúng cho lắm."
Hilda cũng cười: "Ngày mai là cuối tuần, có thể thả lỏng một chút."
Nàng thì thầm vài câu với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ rời đi. Một lát sau, các món ăn các cô gọi được bưng ra, sau đó lại đưa hai ly rượu cổ cao tới, bên trong đựng rượu màu đỏ tươi như ngọc quý.
"Rose Cabernet Sauvignon." Hilda nói với Đào Nhạc Tư, "Cabernet Sauvignon là tên một loại nho Pháp, loại nho này chưng cất thành rượu nho rất ngon, thêm hương hoa hồng vào sẽ thành Rose Cabernet Sauvignon."
Họ cụng ly một lần. Đào Nhạc Tư không nếm ra được loại rượu này có gì đặc biệt cả, chỉ có một chút vị hoa hồng thoang thoảng bị hòa tan dưới màn đêm lạnh lẽo.
Có lẽ đối với cô mà nói, bữa ăn này, uống rượu không phải là điểm chính.
"Trước đây cô cũng là vũ công sao ?" Đào Nhạc Tư vừa cắt bít tết trong đĩa vừa nói.
"Không sai. Thời điểm tôi thành lập học viện nghệ thuật Conrad vốn dĩ chỉ có khoa vũ đạo thôi." Hilda dùng nĩa cuộn món mỳ spaghetti rưới nước sốt lên, "Nhưng những người sáng lập khác không phải là chuyên gia về vũ đạo, vì thế nên họ mới thành lập những khoa khác."
"Em đoán là, trước đây cô không có học múa hiện đại." Đào Nhạc Tư lại nói.
Từ đầu đến cuối Hilda cứ nhìn Đào Nhạc Tư chằm chằm, tựa như chỉ cần nàng rời mắt trong giây lát thôi thì Đào Nhạc Tư sẽ biến hình vậy.
Cuối cùng, Hilda nhấp một hớp rượu trong ly, rồi nói với Đào Nhạc Tư: "Tôi có từng học ba lê."
Đào Nhạc Tư không nói gì, cô vừa nhìn Hilda vừa tập trung ăn phần mỳ spaghetti của mình. Hương vị đồ ăn của nhà hàng này khá ngon, mùi tỏi và phô mai vừa phải, cô bắt đầu cảm thấy có lẽ mình nên trích một phần chi phí mua quần áo ra tới đây ăn một bữa.
"Nhưng mà, chuyện học ba lê của tôi cũng không được thuận lợi." Hilda lại cầm ly rượu cao cổ lên, nhấp một hớp rượu vang. Đào Nhạc Tư cảm thấy động tác của nàng rất ưu nhã, giống như một nữ ma cà rồng uống máu tươi trong ly vậy. "Tôi đã rất cố gắng luyện tập, nhưng rốt cuộc vẫn không được... Loại cảm giác đó, em có hiểu không ?"
Đào Nhạc Tư gật đầu một cái.
"Tôi không phải là chuyên gia múa ba lê. Giáo viên của tôi nói rằng, khi tôi nhảy người tôi cứ nghiêng về trước, vai thì cứng đờ, trông giống như một con đại bàng vậy. Động tác của tôi luôn chất chứa sức mạnh và giận dữ. Khi tôi xỏ giày mũi nhọn vào giống như một chiến binh đang ôm súng vậy, như thể căm hận tất cả mọi thứ. Sau đó, khi tôi nhảy bài 《 Hồ Thiên Nga 》 và 《 Kẹp Hạt Dẻ 》đã có một tai nạn xảy ra.
Hilda vừa nói vừa nhắm mắt lại, trầm mặc trong chốc lát.
Đào Nhạc Tư vẫn còn đang vật lộn với món ngon trong đĩa, nhưng cô vẫn nhìn về phía Hilda, quan sát kỹ từng biến hóa trên vẻ mặt nàng.
"Có lẽ tôi có thể nhảy Carmen hoặc Coppelia tốt hơn một chút, nhưng, đó vẫn không đủ... Vì lẽ đó, tôi không phải là một vũ công ba lê đạt chuẩn, thế nên tôi mới chuyển hướng sang múa hiện đại tràn đầy sức mạnh."
"Không sao, không quan trọng." Hilda nói, nàng bước nhanh từ cạnh đàn dương cầm đi tới sau lưng Dorothy, giương hai tay ra, nhẹ nhàng ấn lên huyệt Thái dương của Dorothy, "Thả lỏng nào."
Động tác của nàng rất nhẹ, Đào Nhạc Tư cũng không cảm thấy khó chịu. Hilda đứng ở sau lưng cô, có thể cảm nhận được chút ấm áp từ trên người đối phương sau lưng, Đào Nhạc Tư còn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ trên người Hilda.
Phong cách sống của Hilda không giống như loại bình thường sẽ sử dụng nước hoa, mùi thơm này giống như mùi thuốc lá, xà phòng hoặc là một loại hương liệu nào đó.
Hilda ấn mỗi bên mặt Đào Nhạc Tư, sau mấy giây thì nàng dời tay đi. Đào Nhạc Tư cũng không có cảm giác đặc biệt gì, dù sao Hilda cũng không phải là dầu gió, bản thân nàng ấy không có tác dụng nâng cao tinh thần hay sự tập trung gì cả.
Đào Nhạc Tư nhìn bản nhạc trên giá để nhạc, bắt đầu đánh đàn.
Vẫn là giai điệu quỷ dị, khó nghe, vẫn là kiểu nhạc đệm do người giống như không hiểu biết về nhạc lý viết ra.
Đào Nhạc Tư đàn từng ô nhịp ô nhịp một, Hilda đứng cạnh đàn dương cầm nhìn cô chăm chú, tựa như không phải Dorothy đang đánh đàn mà là khiêu vũ cạnh đàn.
Đột nhiên, trong đầu cô bỗng hiện lên một hình ảnh kỳ dị, méo mó, xa lạ.
Bên trong căn phòng mờ tối, trông giống như nhà thờ hoặc là tế đàn, những ngọn đuốc đang cháy rừng rực. Trên bục cao ở trung tâm có một người phụ nữ đầu bù tóc rối mặt mày dơ bẩn nhếch nhác co giật giơ hai tay lên mái nhà tối tăm như đang cầu nguyện điều gì đó. Bên dưới đàn tế có rất nhiều người không rõ mặt mũi đang vây quanh người phụ nữ này, ngước mặt lên nhìn cô ta.
Cảnh tượng như vậy làm Đào Nhạc Tư muốn nổi điên.
"Chuyện gì đang xảy ra ?" Cô hỏi thầm trong lòng, có lẽ cô đã vô thức lẩm bẩm những lời này, "Ace, chuyện gì đang xảy ra ?"
Chẳng lẽ Dorothy bị bệnh tâm thần sao ?
Trong nguyên tác không hề đề cập đến chuyện Dorothy có bệnh tâm thần gì đó, trái lại cô còn triển khai một loạt hành động điều tra trong học viện, suýt nữa đã phát hiện ra chân tướng rồi. Những hành động này biểu thị cô là một người suy luận kín đáo, tinh thần bình thường.
Có điều căn cứ vào lý luận của Ace, trong nguyên tác không viết không có nghĩa là không tồn tại.
"Mạnh, mạnh hơn chút nữa !" Giọng Hilda chợt truyền đến khiến Đào Nhạc Tư tỉnh giấc khỏi cơn ảo mộng. Cô rùng mình một cái, hình như đổ mồ hôi lạnh rồi, rồi tỉnh táo lại.
Bản nhạc chỉ mới đàn được một nửa. Cô ngồi thẳng người lại, tìm được vị trí mình đàn dở lúc nãy, tiếp tục đánh đàn.
Càng đánh đàn lâu hơn, cô càng cảm thấy khó chịu.
Đây không phải là sự ô nhiễm tinh thần tạo nên do bản nhạc khó nghe mà là một cảm giác buồn nôn thực sự về thể chất, như thế từng nốt nhạc thực sự đang đập vào bụng cô thay vì dây đàn thép vậy.
Cô muốn dừng đánh đàn lại, nhưng lại hoảng sợ phát hiện ra cô không dừng lại được.
Tay cô không chịu sự khống chế của não, ngay cả cơ thể cũng mất khống chế theo. Cô vẫn chơi đàn, vẫn máy móc nhấn từng phím đàn đen trắng. Cô chỉ có thể đánh đàn, không thể dừng giai điệu này lại được, không cách nào thoát khỏi chiếc đàn này được.
Khi nốt cuối cùng nặng nề rơi xuống, Đào Nhạc Tư nhìn thấy ký hiệu kết thúc ở cuối bản nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hóa ra nãy giờ cô đã đổ một thân mồ hôi lạnh, quần áo ướt đẫm cả rồi.
Sau đó, là cảm giác muốn ói mãnh liệt ập tới.
Đào Nhạc Tư nói một câu "Xin lỗi" rồi vội vàng đứng dậy khỏi ghế đàn, co chân lên chạy ra khỏi phòng luyện múa.
May mà bên cạnh phòng luyện múa có nhà vệ sinh, nếu không có thể cô sẽ nôn đầy trên sàn nhà một cách mất hình tượng trước mặt Hilda, sau đó còn phải quét dọn nữa mất, thật mất mặt.
Đào Nhạc Tư vọt vào nhà vệ sinh, cúi người xuống nôn vào bồn cầu, nôn hết cả bữa tối ra ngoài, sau đó còn nôn khan thêm mấy lần nữa mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô chống tay lên bức tường lát gạch sứ, chờ một lát rồi đi tới bồn rửa mặt, mở vòi nước rửa mặt.
Giọng Ace bỗng nhiên vang lên trong đầu: "Ái chà, Dorothhy, cô phải chú ý đừng có ăn uống lung tung làm hỏng dạ dày đấy."
"Đậu móa, tại sao ?" Đào Nhạc Tư tức giận, "Lúc nãy ta đánh đàn ngươi chết ở đâu vậy hả ?"
"Tôi đang lắng nghe buổi biểu diễn xuất sắc của cô mà." Ace nói.
Nghe được tiếng gầm thét đầy tức giận của Đào Nhạc Tư phát ra trong đầu, Ace vội vàng nói:
"Không phải vậy đâu, lúc nãy Hilda thi triển phép thuật với cô, tôi cắt ngang cũng không tốt, có phải không ?"
"Phép thuật ?" Đào Nhạc Tư hơi sửng sốt.
"Hilda là phù thủy, mọi thứ cô ta làm cũng là vì khiến cô càng thờ phụng nữ thần Hecate hơn, sau đó mới có thể tự nguyện nghênh đón Hecate."
"Nhưng ta đâu có cảm giác ta thờ phụng Hecate hơn ngày hôm qua đâu ?" Đào Nhạc Tư không giải thích được.
Cô rửa mặt, cảm thấy dễ chịu hơn, sau đó đứng thẳng người, nhìn mình trong gương một cái.
Trên gương mặt tái nhợt còn dính nước, tóc bị rửa ướt dính vào trên mặt, mũi và môi đều đỏ bừng, trông rất chật vật. Điều càng khiến cô chật vật hơn là, cô nhìn thấy có một người đứng sau lưng phản chiếu trong gương, không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.
Đào Nhạc Tư xoay người: "Hilda."
Tại sao Hilda đi bộ không hề có chút tiếng động ?
Hilda bước tới, đưa tay nắm lấy cổ tay ướt nhẹp của Hilda. Ngón tay nàng vừa dài vừa có lực, Đào Nhạc Tư có thể cảm nhận được sức mạnh trên người Hilda nơi cổ tay: Bền bỉ, quyết tâm và ấm áp.
"Em thấy ổn hơn chưa ?" Hilda hỏi cô.
"Không sao." Đào Nhạc Tư lắc đầu một cái, Hilda nhanh chóng buông cô ra, lui về sau một bước, khiến cho Đào Nhạc Tư cảm thấy rằng chắc hẳn Hilda đang làm phép thuật gì đó với cô vào lúc này. "Lúc em đánh đàn... Thường không như vậy."
"Có thể là do em mệt mỏi. Hoặc là buổi tối ăn đồ không hợp." Hilda thân thiện nói.
Đào Nhạc Tư vội vàng tránh khỏi bồn cầu, nhưng bị Hilda đứng trước mặt vẫn có cảm giác rất áp bức, hơn nữa còn chặn ngay cửa nhà vệ sinh.
"Em có đói không ? Em vừa mới nôn hết thức ăn ra ngoài rồi." Hilda nói.
--- Thật là kỳ quái, hiệu trưởng phu nhân lại thảo luận chuyện ăn uống cùng Đào Nhạc Tư trong nhà vệ sinh.
Có điều, cảm giác muốn ói đáng ghét đã biến mất không dấu vết, tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta kinh ngạc. Thay vào đó, Đào Nhạc Tư lại cảm thấy trong bụng trống rỗng.
"Có." Cô gật đầu một cái.
"Ông Webb (đầu bếp) đã nghỉ mất rồi, nếu như kêu ông ấy dậy nhất định ông ấy sẽ rất tức giận." Hilda nói, "Tôi có thể mời em ăn tối ở một nhà hàng trong thị trấn, có một nhà hàng đóng cửa rất khuya. Bây giờ, em đi thay quần áo đi."
Hiện giờ Đào Nhạc Tư rất băn khoăn.
Lần đầu cùng Hilda ra ngoài ăn (hẹn) uống (hò), cô nên mặc gì đây ?
"Cô cứ mặc quần áo lỗi thời là được," Ace hớn hở khuyên cô, "Dorothy là một người trong sáng và thanh thuần mà." Đào Nhạc Tư không để ý tới hắn.
Cô lục tung đống quần áo của Dorothy mới tìm được một một chiếc áo đầm hơi có thể mặc ra ngoài. Cô quyết định rồi, cuối tuần này, bất luận thế nào cũng phải đi mua quần áo mới được.
*****
Hilda và Đào Nhạc Tư đi bộ tới nhà hàng. Nhà hàng đó không xa, chỉ cách hai con phố.
Khi đi ăn, Hilda đã thay một bộ váy dài màu đỏ sẫm, gần giống hệt như bộ váy đen của nàng chỉ trừ màu sắc. Đào Nhạc Tư nghi ngờ rằng Hilda chỉ đến một cửa tiệm mua tất cả màu sắc của một loại quần áo độc nhất.
Hai người đi bộ một trước một sau, không ai nói chuyện với ai. Mưa đã tạnh, trên đường còn vài vũng nước đọng, sương mù lạnh lẽo bao trùm. Thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô chạy ngang qua, trên đường không một bóng người. Đào Nhạc Tư kéo chặt áo khoác, cảm thấy đêm đen lạnh đến rùng mình.
Trong tiểu thuyết gốc miêu tả cực kỳ ít về thế giới bên ngoài học viện, tựa như học viện này là một thế giới riêng vậy, bây giờ Đào Nhạc Tư thậm chí còn không biết học viện này thuộc về thành phố nào, quốc gia nào. Trong học viện có rất nhiều người nói tiếng Đức, có vẻ như là ở nước Đức, nhưng rất nhiều nhân viên lại có họ Pháp điển hình, hơn nữa đại đa số đều nói được tiếng Anh.
Đào Nhạc Tư nhận thấy có thể có những bảng tên đường hay biển báo gì đó cho biết tên thị trấn này, nhưng cô không tìm được gì cả.
Nhà hàng mà Hilda nói là một nhà hàng Italy, quả thật vẫn còn chưa đóng cửa. Hơn nữa nhân viên ở đó hiển nhiên có quen biết Hilda, nhiệt tình chào hỏi các cô.
Hai người ngồi xuống một góc. Có lẽ là khá trễ rồi nên khách hàng chỉ lác đác mấy người, trong nhà hàng rất yên tĩnh. Hilda gọi mỳ ống, bít tết phô mai và đồ nguội, sau đó nàng hỏi Đào Nhạc Tư: "Em biết uống rượu không ?"
Đào Nhạc Tư cười nói: "Cô hỏi học sinh có biết uống rượu không, cứ cảm giác không đúng cho lắm."
Hilda cũng cười: "Ngày mai là cuối tuần, có thể thả lỏng một chút."
Nàng thì thầm vài câu với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ rời đi. Một lát sau, các món ăn các cô gọi được bưng ra, sau đó lại đưa hai ly rượu cổ cao tới, bên trong đựng rượu màu đỏ tươi như ngọc quý.
"Rose Cabernet Sauvignon." Hilda nói với Đào Nhạc Tư, "Cabernet Sauvignon là tên một loại nho Pháp, loại nho này chưng cất thành rượu nho rất ngon, thêm hương hoa hồng vào sẽ thành Rose Cabernet Sauvignon."
Họ cụng ly một lần. Đào Nhạc Tư không nếm ra được loại rượu này có gì đặc biệt cả, chỉ có một chút vị hoa hồng thoang thoảng bị hòa tan dưới màn đêm lạnh lẽo.
Có lẽ đối với cô mà nói, bữa ăn này, uống rượu không phải là điểm chính.
"Trước đây cô cũng là vũ công sao ?" Đào Nhạc Tư vừa cắt bít tết trong đĩa vừa nói.
"Không sai. Thời điểm tôi thành lập học viện nghệ thuật Conrad vốn dĩ chỉ có khoa vũ đạo thôi." Hilda dùng nĩa cuộn món mỳ spaghetti rưới nước sốt lên, "Nhưng những người sáng lập khác không phải là chuyên gia về vũ đạo, vì thế nên họ mới thành lập những khoa khác."
"Em đoán là, trước đây cô không có học múa hiện đại." Đào Nhạc Tư lại nói.
Từ đầu đến cuối Hilda cứ nhìn Đào Nhạc Tư chằm chằm, tựa như chỉ cần nàng rời mắt trong giây lát thôi thì Đào Nhạc Tư sẽ biến hình vậy.
Cuối cùng, Hilda nhấp một hớp rượu trong ly, rồi nói với Đào Nhạc Tư: "Tôi có từng học ba lê."
Đào Nhạc Tư không nói gì, cô vừa nhìn Hilda vừa tập trung ăn phần mỳ spaghetti của mình. Hương vị đồ ăn của nhà hàng này khá ngon, mùi tỏi và phô mai vừa phải, cô bắt đầu cảm thấy có lẽ mình nên trích một phần chi phí mua quần áo ra tới đây ăn một bữa.
"Nhưng mà, chuyện học ba lê của tôi cũng không được thuận lợi." Hilda lại cầm ly rượu cao cổ lên, nhấp một hớp rượu vang. Đào Nhạc Tư cảm thấy động tác của nàng rất ưu nhã, giống như một nữ ma cà rồng uống máu tươi trong ly vậy. "Tôi đã rất cố gắng luyện tập, nhưng rốt cuộc vẫn không được... Loại cảm giác đó, em có hiểu không ?"
Đào Nhạc Tư gật đầu một cái.
"Tôi không phải là chuyên gia múa ba lê. Giáo viên của tôi nói rằng, khi tôi nhảy người tôi cứ nghiêng về trước, vai thì cứng đờ, trông giống như một con đại bàng vậy. Động tác của tôi luôn chất chứa sức mạnh và giận dữ. Khi tôi xỏ giày mũi nhọn vào giống như một chiến binh đang ôm súng vậy, như thể căm hận tất cả mọi thứ. Sau đó, khi tôi nhảy bài 《 Hồ Thiên Nga 》 và 《 Kẹp Hạt Dẻ 》đã có một tai nạn xảy ra.
Hilda vừa nói vừa nhắm mắt lại, trầm mặc trong chốc lát.
Đào Nhạc Tư vẫn còn đang vật lộn với món ngon trong đĩa, nhưng cô vẫn nhìn về phía Hilda, quan sát kỹ từng biến hóa trên vẻ mặt nàng.
"Có lẽ tôi có thể nhảy Carmen hoặc Coppelia tốt hơn một chút, nhưng, đó vẫn không đủ... Vì lẽ đó, tôi không phải là một vũ công ba lê đạt chuẩn, thế nên tôi mới chuyển hướng sang múa hiện đại tràn đầy sức mạnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.