Chương 8
Nhan Chiêu Hàm
11/10/2024
Hilda vén mái tóc dài của mình lại buộc ra sau đầu. Nàng nhìn Đào Nhạc Tư, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi em nghe thấy gì?"
Đào Nhạc Tư nói: "Tiếng bước chân, giống như của dã thú vậy."
Hilda khẽ thở dài. Nàng đi tới trước cửa sổ, đặt tay lên bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Đào Nhạc Tư vốn nghĩ rằng tiếp theo Hilda sẽ giải thích tiếng bước chân là thế nào, ngờ đâu Hilda lại hỏi: "Em vừa xem qua điệu nhảy của tôi, em có cảm giác gì?"
Đào Nhạc Tư nói: "Cũng giống như bản nhạc đệm của nó vậy, làm người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái."
Hilda ngửa đầu nhìn về phía vầng trăng sáng, cổ áo nàng hơi xốc xếch sau màn khiêu vũ vừa rồi, lúc này hơi trượt xuống một chút, lộ ra phần cổ thon dài duyên dáng. Nàng nói: "Em đã cho tôi linh cảm, tôi quyết định đặt tên cho điệu nhảy này lại lần nữa, gọi là Mother."
"Không." Đào Nhạc Tư lập tức nói, "Đây không phải là cảm giác của mẹ, nó giống như là cúng tế hơn."
Hilda xoay người, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đào Nhạc Tư: "Dorothy, trong mắt em, nghệ thuật là vẻ đẹp, sự hài hòa và niềm vui sao?"
Đào Nhạc Tư trả lời không chút do dự: "Không sai."
Hilda buông một tay ra, khẽ lắc đầu một cái: "Không, thứ nghệ thuật phải từ bỏ chính là vẻ đẹp, giống như khi chúng ta nhắc đến mẹ sẽ luôn nghĩ đến sự quan tâm ngọt ngào. Nhưng trên thực tế, điều mà mẹ mang đến còn có sự thống khổ và vết thương cả đời không tài nào bù đắp nổi."
Đào Nhạc Tư hơi hé môi muốn phản bác Hilda, nhưng cô không nói được gì cả. Bỗng nhiên cô nhận ra rằng, có lẽ từ Mother này không phải chỉ về mẹ, mà còn có thể ám chỉ "Mẫu thần".
Có lẽ nếu tiếp tục dùng cụm "Nữ thần Hecate" (Goddess Hecate) như trong nguyên tác thì không chính xác cho lắm, vị thần mà đám phù thủy này tôn thờ nên được gọi là "Mẫu thần Hecate" (Mother Hecate) mới đúng.
Ace vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng: "Dù gì Hecate cũng chỉ là một vị tà thần mà bọn họ sùng bái thôi, gọi là nữ thần hay mẫu thần có gì khác biệt sao? Hay là cô đang đánh giá thấp trình độ chuyên môn của tôi?"
Đào Nhạc Tư không để ý tới Ace mà chỉ chuyên tâm nhìn Hilda.
"Tôi sẽ nói chuyện với thầy Judith một chút. Thứ hai tuần tới, em sẽ đệm nhạc cho khoa vũ đạo vào buổi sáng, còn buổi chiều lên lớp học dương cầm," Hilda nói, "Có lẽ việc học của em sẽ phải nặng hơn một chút rồi."
"Dĩ nhiên là không thành vấn đề." Đào Nhạc Tư nói, "Em có thể đệm nhạc cho khoa vũ đạo cả ngày cũng được."
"Tại sao?" Hilda nhẹ giọng hỏi, "Em có thấy hứng thú với vũ đạo không?"
Đào Nhạc Tư lắc đầu một cái: "Em chỉ cảm thấy hứng thú với điệu nhảy của cô thôi."
Cô nói chuyện thẳng thắn đến nỗi làm Hilda khẽ nhướn mày. Một lát sau, vào lúc Hilda mở miệng, Đào Nhạc Tư liền cho rằng cô ấy đang muốn đuổi mình về ký túc xá nghỉ ngơi thì Hilda lại nói: "Tôi nhảy một bản với em, được không?"
... Tình hình này có vẻ không đúng lắm.
Hilda đang trêu đùa mình sao?
Thật ra, sau khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, việc Đào Nhạc Tư công lược Hilda không phải là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng mà chỉ là ý tưởng bất chợt thôi. Cô rất thích Hilda trong nguyên tác khi còn đọc quyển sách này, sau khi gặp được người thật rồi cảm thấy còn hấp dẫn hơn. Dù gì thì Hilda cũng là thủ lĩnh của các phù thủy, công lược cô ấy hẳn là sẽ có phúc lợi, à không, có thể tăng tỷ lệ sống sót lên. Ace lại quạt gió để ngọn lửa thổi bùng lên một chút, Đào Nhạc Tư liền quyết định ra tay.
Bây giờ Hilda lại đưa ra lời mời này, Đào Nhạc Tư trái lại lại không biết làm sao. Cô nghĩ đến bộ váy len mình mới mua, nhớ tới lúc Shana kéo tay cô đến phòng cô ấy, nhớ tới bài "Lỗ Băng Hoa" kia.
Vào giờ khắc này, tuyệt đối không thể hoảng sợ.
Đào Nhạc Tư gật đầu một cái: "Nhưng mà em chưa từng được đào tạo về vũ đạo, có thể sẽ---"
Hilda đã đi thẳng tới chỗ máy ghi âm trong phòng tập vũ đạo, lục lọi trong một đống băng nhạc lớn, tìm được một cuốn rồi bỏ vào ngăn đựng của máy ghi âm. Sau đó nàng đi đến trước mặt Đào nhạc Tư, hai người cách nhau rất gần, thậm chí Đào Nhạc Tư còn thấy rõ họa tiết vải trên quần áo cô ấy.
Nàng thực sự rất cao, gần như cao hơn Đào Nhạc Tư cả nửa cái đầu. Hơn nữa nàng lại gầy, tựa như chỉ là một bộ xương mạnh mẽ được che đậy bên dưới lớp quần áo vậy.
"Bây giờ, cầm tay tôi, đặt tay còn lại lên vai tôi, đi theo nhịp điệu của tôi. Đây là một bài Tango, em có thể đếm nhịp trong đầu mình." Hilda nói.
Đào Nhạc Tư làm theo một cách vụng về. Cô quyết định, bất kể lát nữa dù nhảy thế nào cũng không được giẫm lên chân Hilda hay làm cô ấy ngã, càng đừng nói đến việc cười, nếu không sẽ mất mặt đến chết mất.
Cô nắm lấy tay đối phương, cảm nhận sức mạnh trong tay Hilda.
"Đây là một điệu nhảy của người Argentina, tên là Por una Cabeza. Theo nhịp nào --- một, hai, một, hai." Hilda nói.
Ban đầu Đào Nhạc Tư không hiểu tên bài hát này là gì, nhưng khi tiếng nhạc nổi lên và nghe được đoạn mở đầu quen thuộc, cô chợt nhận ra, thì ra là 《 Một Bước Xa Xôi 》. Đây không phải là một cảnh nổi tiếng trong bộ phim điện ảnh《 Scent of a Woman》[2] sao?
[1] Nhất Bộ Chi Dao - đây là phiên âm tiếng Trung của bài Por una Cabeza, cũng là tên một bộ phim Trung quốc cùng tên.
[2] Phim điện ảnh Scent of a Woman - Mùi hương đàn bà là một trong những bộ phim điện ảnh kinh điển nhất của màn bạc thế giới. Phim đã giúp nam chính Al Pacino giành giải Oscar cũng như các giải thưởng cá nhân khác cho chính ông. Phân cảnh nam chính nhảy Tango cùng cô gái xinh đẹp Donna cũng là một trong những phân cảnh kinh điển.
Hilda nắm tay cô, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên ngang hông cô, từng bước tiến hoặc lùi theo nhịp điệu.
Trong đầu Đào Nhạc Tư đang rất hỗn loạn.
Một vị phu nhân nghiêm túc, nghiêm khắc lại thần bí như Hilda, cho dù có dạy kèm khiêu vũ riêng cho một học sinh chưa từng có nền tảng về vũ đạp thì chắc cũng nên thực hiện những động tác như ép chân hay duỗi người để khiến cô thấy khó mà lui, cho đến khi Đào Nhạc Tư phải kêu cha gọi mẹ vì bị ép chân, thề cả đời này sẽ không bước vào phòng luyện vũ đạo nửa bước mới dừng chứ?
Thế nhưng tại sao Hilda lại mang cô đi nhảy một điệu tango lãng mạn?
Hơn nữa, vì sao Đào Nhạc Tư lại phải nhảy bước nữ? Vì cô không đủ cao sao?
Lúc này cuối cùng Ace mới nói chuyện: "Có gì đâu, cô đừng suy nghĩ nhiều quá, có lẽ cô ấy chỉ đang mượn cơ hội này dùng phép thuật gì đó lên người cô thôi, để cô càng sùng bái Hecate hơn."
Đào Nhạc Tư không sùng bái Hecate, cô chỉ không hiểu dụng ý của Hilda mà thôi.
Cằm cô kề sát vai Hilda. Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Hilda, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô ấy, tương tự như mùi xà phòng, là một mùi đắng chứ không liên quan gì đến vị ngọt hay phấn son.
Hilda nắm tay cô, hướng dẫn cô xoay người, lắc eo, xoay tròn ở giữa phòng luyện vũ đạo, giữa tiếng nhạc kém chất lượng do máy ghi âm phát ra. Từng cử động eo của Đào Nhạc Tư đều cứng nhắc, như thể eo cô là một tấm thép vậy. Khi ngả người ra sao và đứng dậy cô luôn phải khống chế động tác của mình để không giống như đang húc đầu Hilda.
Ấy thế mà, khi các tầng nhạc trở nên phong phú hơn, dù cho động tác của cô vẫn hết sức tệ hại nhưng nội tâm cô lại sinh ra một cảm giác khác lạ.
Có lẽ nếu dưới điều kiện tiên quyết là có thể tự cứu mình thì cô cũng có thể cứu Hilda, rồi cứu Hilda ra khỏi phe cánh của bóng tối tà ác.
Cô nên làm sao đây?
Đào Nhạc Tư cảm thấy biểu hiện của mình ở màn nhảy tango này vô cùng vụng về và kém cỏi, kém xa Donna trong phim điện ảnh 《 Scent of a Woman 》. Suy cho cùng cô cũng chỉ là một học sinh ngành thép yếu đuối, đáng thương và bất lực mà thôi.
Có điều nếu suy nghĩ lạc quan một chút, dù sao sau khi kết thúc bài hát này cô không hề đạp chân Hilda, cũng không có va chạm với Hilda, càng không có đập đầu vào sống mũi Hilda. Bài hát kết thúc, máy ghi âm tự động dừng chạy, cô đứng trước mặt Hilda, nội tâm vẫn bị bao phủ bởi nghi vấn trùng trùng.
Khóe môi Hilda cong lên một nụ cười châm biếm, nàng lui về phía sau nửa bước nhìn Đào Nhạc Tư, hai người cách cả một khoảng xa. Sau đó, Hilda dùng giọng rất nhẹ hỏi cô: "Em không phải là Dorothy Engle, đúng chứ?"
*****
Đào Nhạc Tư chạy nước rút trên đường trở về ký túc xá.
Không khí rét lạnh gào thét bên tai cô, cô chạy với tốc độ nước rút băng qua khoảng đất trống có đài phun nước ở giữa, bước chân nặng nề giẫm lên cầu thang ký túc xá, khiến cho mấy nam sinh đang luyện tập trong phòng ăn ở tầng một cũng phải ló đầu ra nhìn.
Điều kiện trong ký túc xá tương đối khó khăn, mỗi tầng chỉ có hai nhà vệ sinh chung. Đào Nhạc Tư xông vào một phòng vệ sinh, vọt tới trước bồn rửa mặt, mở vòi nước bắt đầu rửa mặt.
Làn nước lạnh như băng vỗ lên trên gò má ấm nóng, Đào Nhạc Tư cảm thấy trái tim đang đập dữ dội của mình miễn cưỡng ổn định lại một chút. Nhưng rồi cô vẫn cảm thấy mình chưa đủ bình tĩnh, thế nên lại vỗ má từ trái sang phải rồi vỗ vào tai của mình.
Lúc trong phòng luyện vũ đạo, sau khi nhảy xong bản Một Bước Xa Xôi không hoàn mỹ kia, Hilda hỏi cô: "Em không phải là Dorothy, đúng chứ?"
Dưới ánh đèn màu trắng Đào Nhạc Tư nhìn Hilda. Hilda đã không còn trẻ, hơn nữa cô ấy lại quá gầy, đến nỗi có thể nhìn thấy được cả hình dáng khung xương trên mặt cô ấy, chúng khiến đôi mắt cô ấy trông lớn hơn, môi cũng không được đầy đặn, nhưng cô ấy vẫn rất đẹp. Giống như cách cô ấy giải thích về các kiểu nghệ thuật, đó là một sự xinh đẹp kỳ lạ, không phải ngọt ngào. Tựa như bảo vật của ma quỷ, tựa như quà tặng ngoài hành tinh, đến cuối cùng sẽ không thể ở lại thế gian này.
Lúc ấy, Đào Nhạc Tư trả lời: "Nếu như em không phải là Dorothy Engle, vậy cô định sẽ làm gì?"
Hilda thở dài một tiếng thay cho câu trả lời: "Nếu như em không phải em ấy, em thực sự không nên tới đây."
"Nói cứ như mình tự nguyện tới đây vậy." Đào Nhạc Tư dùng sức tắt vòi nước, một tay che đi vầng trán ướt đẫm, dùng tiếng Trung lẩm bẩm.
"Cô có biết cô lộ tẩy lúc nào không?" Ace hào hứng nói với Đào Nhạc Tư, "Khi cô và cô ấy đánh đàn trong phòng luyện vũ đạo cô có dùng tiếng Trung nói mấy câu, mặc dù Hilda nghe không hiểu tiếng Trung nhưng cô ấy cũng biết đó là một ngôn ngữ khác, vì thế nên cô ấy mới bắt đầu nghi ngờ cô không phải Dorothy trước đây."
"Bây giờ quả thật cô ấy đã phát hiện ta không phải Dorothy trước đây rồi." Đào Nhạc Tư buồn rầu nói, "Vậy cô ấy sẽ làm gì đây? Đuổi ta ra khỏi trường học? Có phải là ta sắp đạt được thành tựu trốn thoát thành công rồi không?"
Ace còn chưa kịp nói chuyện thì cửa phòng vệ sinh bị gõ.
Đào Nhạc Tư cho rằng người nữ sinh kia đang gặp rắc rối nên mới hối thúc cô nhanh đi ra, bèn nói: "Xin lỗi, tôi ra ngay đây."
Giọng Shana vang lên ngoài cửa: "Dorothy, bồ không sao chứ?"
Đào Nhạc Tư vội vàng mở cửa, Shana mặc áo choàng lục đứng ngoài phòng vệ sinh, nét mặt lo âu nhìn cô.
"Lúc tối mình muốn tìm bồ nhưng bồ không có trong phòng. Hồi nãy mình nghe thấy bồ chạy về đây rồi vọt vào phòng vệ sinh, mình lo cho bồ lắm ---"
"Mình không sao, chỉ đang rửa mặt thôi." Đào Nhạc Tư nở một nụ cười với Shana.
Dựa theo miêu tả vừa rồi của Shana, nhìn kiểu gì cũng giống như Dorothy đang bị đau bụng phải không? Vì sao Shana lại có vẻ hoảng sợ như vậy?
"Mình... có chuyện, phải nói với bồ." Shana căng thẳng nhìn xung quanh một chút, sau khi chắc chắn trên hành lang không còn ai khác rồi mới thấp giọng nói:
"Mình vừa nhìn thấy Anastasia, mình nghĩ là có chuyện xảy ra với cậu ấy rồi."
Đào Nhạc Tư nói: "Tiếng bước chân, giống như của dã thú vậy."
Hilda khẽ thở dài. Nàng đi tới trước cửa sổ, đặt tay lên bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Đào Nhạc Tư vốn nghĩ rằng tiếp theo Hilda sẽ giải thích tiếng bước chân là thế nào, ngờ đâu Hilda lại hỏi: "Em vừa xem qua điệu nhảy của tôi, em có cảm giác gì?"
Đào Nhạc Tư nói: "Cũng giống như bản nhạc đệm của nó vậy, làm người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái."
Hilda ngửa đầu nhìn về phía vầng trăng sáng, cổ áo nàng hơi xốc xếch sau màn khiêu vũ vừa rồi, lúc này hơi trượt xuống một chút, lộ ra phần cổ thon dài duyên dáng. Nàng nói: "Em đã cho tôi linh cảm, tôi quyết định đặt tên cho điệu nhảy này lại lần nữa, gọi là Mother."
"Không." Đào Nhạc Tư lập tức nói, "Đây không phải là cảm giác của mẹ, nó giống như là cúng tế hơn."
Hilda xoay người, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đào Nhạc Tư: "Dorothy, trong mắt em, nghệ thuật là vẻ đẹp, sự hài hòa và niềm vui sao?"
Đào Nhạc Tư trả lời không chút do dự: "Không sai."
Hilda buông một tay ra, khẽ lắc đầu một cái: "Không, thứ nghệ thuật phải từ bỏ chính là vẻ đẹp, giống như khi chúng ta nhắc đến mẹ sẽ luôn nghĩ đến sự quan tâm ngọt ngào. Nhưng trên thực tế, điều mà mẹ mang đến còn có sự thống khổ và vết thương cả đời không tài nào bù đắp nổi."
Đào Nhạc Tư hơi hé môi muốn phản bác Hilda, nhưng cô không nói được gì cả. Bỗng nhiên cô nhận ra rằng, có lẽ từ Mother này không phải chỉ về mẹ, mà còn có thể ám chỉ "Mẫu thần".
Có lẽ nếu tiếp tục dùng cụm "Nữ thần Hecate" (Goddess Hecate) như trong nguyên tác thì không chính xác cho lắm, vị thần mà đám phù thủy này tôn thờ nên được gọi là "Mẫu thần Hecate" (Mother Hecate) mới đúng.
Ace vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng: "Dù gì Hecate cũng chỉ là một vị tà thần mà bọn họ sùng bái thôi, gọi là nữ thần hay mẫu thần có gì khác biệt sao? Hay là cô đang đánh giá thấp trình độ chuyên môn của tôi?"
Đào Nhạc Tư không để ý tới Ace mà chỉ chuyên tâm nhìn Hilda.
"Tôi sẽ nói chuyện với thầy Judith một chút. Thứ hai tuần tới, em sẽ đệm nhạc cho khoa vũ đạo vào buổi sáng, còn buổi chiều lên lớp học dương cầm," Hilda nói, "Có lẽ việc học của em sẽ phải nặng hơn một chút rồi."
"Dĩ nhiên là không thành vấn đề." Đào Nhạc Tư nói, "Em có thể đệm nhạc cho khoa vũ đạo cả ngày cũng được."
"Tại sao?" Hilda nhẹ giọng hỏi, "Em có thấy hứng thú với vũ đạo không?"
Đào Nhạc Tư lắc đầu một cái: "Em chỉ cảm thấy hứng thú với điệu nhảy của cô thôi."
Cô nói chuyện thẳng thắn đến nỗi làm Hilda khẽ nhướn mày. Một lát sau, vào lúc Hilda mở miệng, Đào Nhạc Tư liền cho rằng cô ấy đang muốn đuổi mình về ký túc xá nghỉ ngơi thì Hilda lại nói: "Tôi nhảy một bản với em, được không?"
... Tình hình này có vẻ không đúng lắm.
Hilda đang trêu đùa mình sao?
Thật ra, sau khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, việc Đào Nhạc Tư công lược Hilda không phải là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng mà chỉ là ý tưởng bất chợt thôi. Cô rất thích Hilda trong nguyên tác khi còn đọc quyển sách này, sau khi gặp được người thật rồi cảm thấy còn hấp dẫn hơn. Dù gì thì Hilda cũng là thủ lĩnh của các phù thủy, công lược cô ấy hẳn là sẽ có phúc lợi, à không, có thể tăng tỷ lệ sống sót lên. Ace lại quạt gió để ngọn lửa thổi bùng lên một chút, Đào Nhạc Tư liền quyết định ra tay.
Bây giờ Hilda lại đưa ra lời mời này, Đào Nhạc Tư trái lại lại không biết làm sao. Cô nghĩ đến bộ váy len mình mới mua, nhớ tới lúc Shana kéo tay cô đến phòng cô ấy, nhớ tới bài "Lỗ Băng Hoa" kia.
Vào giờ khắc này, tuyệt đối không thể hoảng sợ.
Đào Nhạc Tư gật đầu một cái: "Nhưng mà em chưa từng được đào tạo về vũ đạo, có thể sẽ---"
Hilda đã đi thẳng tới chỗ máy ghi âm trong phòng tập vũ đạo, lục lọi trong một đống băng nhạc lớn, tìm được một cuốn rồi bỏ vào ngăn đựng của máy ghi âm. Sau đó nàng đi đến trước mặt Đào nhạc Tư, hai người cách nhau rất gần, thậm chí Đào Nhạc Tư còn thấy rõ họa tiết vải trên quần áo cô ấy.
Nàng thực sự rất cao, gần như cao hơn Đào Nhạc Tư cả nửa cái đầu. Hơn nữa nàng lại gầy, tựa như chỉ là một bộ xương mạnh mẽ được che đậy bên dưới lớp quần áo vậy.
"Bây giờ, cầm tay tôi, đặt tay còn lại lên vai tôi, đi theo nhịp điệu của tôi. Đây là một bài Tango, em có thể đếm nhịp trong đầu mình." Hilda nói.
Đào Nhạc Tư làm theo một cách vụng về. Cô quyết định, bất kể lát nữa dù nhảy thế nào cũng không được giẫm lên chân Hilda hay làm cô ấy ngã, càng đừng nói đến việc cười, nếu không sẽ mất mặt đến chết mất.
Cô nắm lấy tay đối phương, cảm nhận sức mạnh trong tay Hilda.
"Đây là một điệu nhảy của người Argentina, tên là Por una Cabeza. Theo nhịp nào --- một, hai, một, hai." Hilda nói.
Ban đầu Đào Nhạc Tư không hiểu tên bài hát này là gì, nhưng khi tiếng nhạc nổi lên và nghe được đoạn mở đầu quen thuộc, cô chợt nhận ra, thì ra là 《 Một Bước Xa Xôi 》. Đây không phải là một cảnh nổi tiếng trong bộ phim điện ảnh《 Scent of a Woman》[2] sao?
[1] Nhất Bộ Chi Dao - đây là phiên âm tiếng Trung của bài Por una Cabeza, cũng là tên một bộ phim Trung quốc cùng tên.
[2] Phim điện ảnh Scent of a Woman - Mùi hương đàn bà là một trong những bộ phim điện ảnh kinh điển nhất của màn bạc thế giới. Phim đã giúp nam chính Al Pacino giành giải Oscar cũng như các giải thưởng cá nhân khác cho chính ông. Phân cảnh nam chính nhảy Tango cùng cô gái xinh đẹp Donna cũng là một trong những phân cảnh kinh điển.
Hilda nắm tay cô, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên ngang hông cô, từng bước tiến hoặc lùi theo nhịp điệu.
Trong đầu Đào Nhạc Tư đang rất hỗn loạn.
Một vị phu nhân nghiêm túc, nghiêm khắc lại thần bí như Hilda, cho dù có dạy kèm khiêu vũ riêng cho một học sinh chưa từng có nền tảng về vũ đạp thì chắc cũng nên thực hiện những động tác như ép chân hay duỗi người để khiến cô thấy khó mà lui, cho đến khi Đào Nhạc Tư phải kêu cha gọi mẹ vì bị ép chân, thề cả đời này sẽ không bước vào phòng luyện vũ đạo nửa bước mới dừng chứ?
Thế nhưng tại sao Hilda lại mang cô đi nhảy một điệu tango lãng mạn?
Hơn nữa, vì sao Đào Nhạc Tư lại phải nhảy bước nữ? Vì cô không đủ cao sao?
Lúc này cuối cùng Ace mới nói chuyện: "Có gì đâu, cô đừng suy nghĩ nhiều quá, có lẽ cô ấy chỉ đang mượn cơ hội này dùng phép thuật gì đó lên người cô thôi, để cô càng sùng bái Hecate hơn."
Đào Nhạc Tư không sùng bái Hecate, cô chỉ không hiểu dụng ý của Hilda mà thôi.
Cằm cô kề sát vai Hilda. Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Hilda, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô ấy, tương tự như mùi xà phòng, là một mùi đắng chứ không liên quan gì đến vị ngọt hay phấn son.
Hilda nắm tay cô, hướng dẫn cô xoay người, lắc eo, xoay tròn ở giữa phòng luyện vũ đạo, giữa tiếng nhạc kém chất lượng do máy ghi âm phát ra. Từng cử động eo của Đào Nhạc Tư đều cứng nhắc, như thể eo cô là một tấm thép vậy. Khi ngả người ra sao và đứng dậy cô luôn phải khống chế động tác của mình để không giống như đang húc đầu Hilda.
Ấy thế mà, khi các tầng nhạc trở nên phong phú hơn, dù cho động tác của cô vẫn hết sức tệ hại nhưng nội tâm cô lại sinh ra một cảm giác khác lạ.
Có lẽ nếu dưới điều kiện tiên quyết là có thể tự cứu mình thì cô cũng có thể cứu Hilda, rồi cứu Hilda ra khỏi phe cánh của bóng tối tà ác.
Cô nên làm sao đây?
Đào Nhạc Tư cảm thấy biểu hiện của mình ở màn nhảy tango này vô cùng vụng về và kém cỏi, kém xa Donna trong phim điện ảnh 《 Scent of a Woman 》. Suy cho cùng cô cũng chỉ là một học sinh ngành thép yếu đuối, đáng thương và bất lực mà thôi.
Có điều nếu suy nghĩ lạc quan một chút, dù sao sau khi kết thúc bài hát này cô không hề đạp chân Hilda, cũng không có va chạm với Hilda, càng không có đập đầu vào sống mũi Hilda. Bài hát kết thúc, máy ghi âm tự động dừng chạy, cô đứng trước mặt Hilda, nội tâm vẫn bị bao phủ bởi nghi vấn trùng trùng.
Khóe môi Hilda cong lên một nụ cười châm biếm, nàng lui về phía sau nửa bước nhìn Đào Nhạc Tư, hai người cách cả một khoảng xa. Sau đó, Hilda dùng giọng rất nhẹ hỏi cô: "Em không phải là Dorothy Engle, đúng chứ?"
*****
Đào Nhạc Tư chạy nước rút trên đường trở về ký túc xá.
Không khí rét lạnh gào thét bên tai cô, cô chạy với tốc độ nước rút băng qua khoảng đất trống có đài phun nước ở giữa, bước chân nặng nề giẫm lên cầu thang ký túc xá, khiến cho mấy nam sinh đang luyện tập trong phòng ăn ở tầng một cũng phải ló đầu ra nhìn.
Điều kiện trong ký túc xá tương đối khó khăn, mỗi tầng chỉ có hai nhà vệ sinh chung. Đào Nhạc Tư xông vào một phòng vệ sinh, vọt tới trước bồn rửa mặt, mở vòi nước bắt đầu rửa mặt.
Làn nước lạnh như băng vỗ lên trên gò má ấm nóng, Đào Nhạc Tư cảm thấy trái tim đang đập dữ dội của mình miễn cưỡng ổn định lại một chút. Nhưng rồi cô vẫn cảm thấy mình chưa đủ bình tĩnh, thế nên lại vỗ má từ trái sang phải rồi vỗ vào tai của mình.
Lúc trong phòng luyện vũ đạo, sau khi nhảy xong bản Một Bước Xa Xôi không hoàn mỹ kia, Hilda hỏi cô: "Em không phải là Dorothy, đúng chứ?"
Dưới ánh đèn màu trắng Đào Nhạc Tư nhìn Hilda. Hilda đã không còn trẻ, hơn nữa cô ấy lại quá gầy, đến nỗi có thể nhìn thấy được cả hình dáng khung xương trên mặt cô ấy, chúng khiến đôi mắt cô ấy trông lớn hơn, môi cũng không được đầy đặn, nhưng cô ấy vẫn rất đẹp. Giống như cách cô ấy giải thích về các kiểu nghệ thuật, đó là một sự xinh đẹp kỳ lạ, không phải ngọt ngào. Tựa như bảo vật của ma quỷ, tựa như quà tặng ngoài hành tinh, đến cuối cùng sẽ không thể ở lại thế gian này.
Lúc ấy, Đào Nhạc Tư trả lời: "Nếu như em không phải là Dorothy Engle, vậy cô định sẽ làm gì?"
Hilda thở dài một tiếng thay cho câu trả lời: "Nếu như em không phải em ấy, em thực sự không nên tới đây."
"Nói cứ như mình tự nguyện tới đây vậy." Đào Nhạc Tư dùng sức tắt vòi nước, một tay che đi vầng trán ướt đẫm, dùng tiếng Trung lẩm bẩm.
"Cô có biết cô lộ tẩy lúc nào không?" Ace hào hứng nói với Đào Nhạc Tư, "Khi cô và cô ấy đánh đàn trong phòng luyện vũ đạo cô có dùng tiếng Trung nói mấy câu, mặc dù Hilda nghe không hiểu tiếng Trung nhưng cô ấy cũng biết đó là một ngôn ngữ khác, vì thế nên cô ấy mới bắt đầu nghi ngờ cô không phải Dorothy trước đây."
"Bây giờ quả thật cô ấy đã phát hiện ta không phải Dorothy trước đây rồi." Đào Nhạc Tư buồn rầu nói, "Vậy cô ấy sẽ làm gì đây? Đuổi ta ra khỏi trường học? Có phải là ta sắp đạt được thành tựu trốn thoát thành công rồi không?"
Ace còn chưa kịp nói chuyện thì cửa phòng vệ sinh bị gõ.
Đào Nhạc Tư cho rằng người nữ sinh kia đang gặp rắc rối nên mới hối thúc cô nhanh đi ra, bèn nói: "Xin lỗi, tôi ra ngay đây."
Giọng Shana vang lên ngoài cửa: "Dorothy, bồ không sao chứ?"
Đào Nhạc Tư vội vàng mở cửa, Shana mặc áo choàng lục đứng ngoài phòng vệ sinh, nét mặt lo âu nhìn cô.
"Lúc tối mình muốn tìm bồ nhưng bồ không có trong phòng. Hồi nãy mình nghe thấy bồ chạy về đây rồi vọt vào phòng vệ sinh, mình lo cho bồ lắm ---"
"Mình không sao, chỉ đang rửa mặt thôi." Đào Nhạc Tư nở một nụ cười với Shana.
Dựa theo miêu tả vừa rồi của Shana, nhìn kiểu gì cũng giống như Dorothy đang bị đau bụng phải không? Vì sao Shana lại có vẻ hoảng sợ như vậy?
"Mình... có chuyện, phải nói với bồ." Shana căng thẳng nhìn xung quanh một chút, sau khi chắc chắn trên hành lang không còn ai khác rồi mới thấp giọng nói:
"Mình vừa nhìn thấy Anastasia, mình nghĩ là có chuyện xảy ra với cậu ấy rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.