Học Viện Ma Cà Rồng (Vampire Academy)

Chương 65

Zan Royal

20/11/2015

''Hôn ước ?? Mẹ nói gì vậy là sao con không hiểu gì cả'' Yuki bỗng trở nên khó hiểu cố gắng nói rõ hơn hai hàng lông mày thanh tú díu lại với nhau cô không nghe nhầm chứ??

''Bây giờ không thể nói qua điện thoại - đây là việc vô cùng quan trọng nó quyết định hết số mệnh của gia tộc chúng ta - vậy nên ngày mai chính ta với mọi người sẽ về để nói rõ hơn cho mấy đứa hiểu còn giờ ta bận rồi .. !! Bye cưng nhé , ta yêu con'' Nói xong mẹ cô cụp máy ngay lập tức không đợi cô kịp trả lời lại

Yuki đơ ra như bức tượng, mắt chữ A mồm chữ O ngơ ngơ ngác ngác như con nai tơ chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra nữa mà không để ý chiếc điện thoại đã tuột khỏi tay từ lúc nào

''Hầy Yuki mày làm gì mà đơ ra thế hử tý thì rơi điện thoại rồi'' Yul từ đâu đi tới đỡ ngay lấy chiếc điện thoại của Yuki

''Sao nó lại đơ thế nhỉ =='' Rin với Haru chọc chọc vào người Yuki

Misa hít một hơi thật dài rồi mỉm cười đi tới bên Yuki nở một nụ cười CỰC KỲ ĐÁNG YÊU

''YUKIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII MÀY ĐƠ À'' Một tiếng hét lần t2 làm ngôi trường 1 lần nữa rơi vào tình trạng động trường - rung đất - rung trời

Tiếng hét quá mãnh liệt và nó đã khiến Yuki chỉ cần nghe thêm nữa thôi là điếc luôn khỏi nói và lúc này Yuki tỉnh 100% luôn

''Hả ả .. ả'' Lúc này Yuki mới để ý tới bọn nó đã đứng trước mặt cô từ bao giờ

''Hả hả cái gì mạy ?? Ai gọi đấy ??'' Yul cốc đầu Yuki

''Là mẹ Sư Tử Hà Đông đấy ><'' Yuki vừa ôm đầu vừa suy nghĩ tới câu nói của mẹ

''Bác gái hử ?? Ủa mà cóa chuyện gì sao'' Haru khoác vai Yuki

''Hiếm khi thấy bác ấy gọi cho mày đấy'' Yul chống nanh nói

''Huhu đời chúng ta tàn rồi tàn rồi ..'' Yuki ôm đầu xanh lét mặt lại chuyện vừa rồi mẹ nói nó thật sự làm cô rất ngạc nhiên và quá bất ngờ ?? Hôn ước hôn ước ở đâu ra ?? Tại sao lại có cái hôn ước vô lý này ?? Bọn nó sẽ phải hứa hôn với ai đấy ?? Trong đầu Yuki đang tưởng tượng ra những cảnh tượng thật khủng khiếp (t.g Chị ý tưởng tượng rằng sẽ phải hứa hôn với mấy ông chú 30 hay 35 gì gì đấy ý hay còn già hơn thế nữa ==' gì vậy trời bà này đúng thật là cái gì cũng tưởng tượng được thế mới hay -_-)

''Hể ? Tàn !! .. ý mày là sao hở'' Yul ngồi xuống bên cạnh Yuki

''Tàn là sao ?? Yuki mày nói rõ hơn đi'' Haru cũng thắc mắc không kém

''Ý mày là như thế nào hử'' Rin díu mày nói

''Chúng ta phải làm sao bây giờ PHẢI LÀM SAO BÂY GIỜ HUHUHU'' Yuki ngồi ăn vạ ngay giữa sân trường với khuôn mặt lúc này đúg là khuôn mặt đáng thương

''Nhưng có chuyện gì ?? Mày phải nói rõ chứ'' Misa lay lay đôi vai nhỏ của Yuki

''Hay chúng ta bỏ trốn đi cùng nhau bỏ trốn đi mấy má .. huhu'' Yuki đứng dậy tay 5 tay 10 kéo chúng nó lôi lệch sệch ra khỏi trường

''Ê con điên kia rốt cuộc là có chuyện gì hả nói rõ ra xem nào mày nói như thế ai hiểu được'' Yul dựt tay Yuki ra cùng với tất cả bọn nó

'Đúng rồi đấy bỏ trốn cái gì hả ?? Rốt cuộc là có chuyện gì ??'' Haru nói

''Mẹ tao vừa gọi bả có nói là ..... ''

''NÓI GÌ ???'' Đồng thanh tập 1

''CHÚNG TA SẼ PHẢI THỰC HIỆN HÔN ƯỚC CỦA GIA TỘC ĐẤY''

Tất cả bọn nó đều khựng lại sau câu nói của Yuki, mặt đơ ra như mấy bức tượng không hiểu rõ là Yuki đang nói gì nữa ?? HÔN ƯỚC hôn ước là cái quái quỷ gì chứ ? Sao lại liên quan đến gia tộc rồi còn cả bọn nó nữa ?? Rõ ràng là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy trời

''Mày đùa tao à ?? Hôn ước con khỉ gì chứ'' Yul hầm hầm nói

''Rốt cuộc cái hôn ước quái quỷ đó có liên quan gì đến chúng ta chứ và quan trọng là cả gia tộc của chúng ta nữa'' Rin khoanh tay có vẻ khó hiểu

''Rốt cuộc là chuyện gì sẽ sắp xảy ra đây'' Misa nói



''Tao không biết nữa mẹ tao nói vậy đó tao cũng chỉ biết như vậy nữa mẹ nói là mai sẽ về nước và cả ba mẹ chúng mày nữa đấy ''

Một câu nói của Yuki làm cho bọn nó há hốc mồm hóa thành đá luôn khuôn mặt rất chi là cảm xúc .. Oh mai gót Yuki nói cái gì vậy ngày mai .. làm sao cơ mai bố mẹ bọn nó sẽ TRỞ VỀ SAO .... ?? ÔI KHÔNGGGGGGGG ĐỜI CHÚNG TA TÀN RỒI ..!!

''Quan trọng không phải là sự trở về bất ngờ của ba mẹ mà đó lại chính là cái hôn ước vô lý của gia tộc chúng ta ?? HÔN ƯỚC LÀ SAO THẬM CHÍ CHÚNG TA CÒN KHÔNG BIẾT KHÔNG HAY GÌ MÀ ĐỘT NHIÊN BA MẸ LẠI NÓI RẰNG CHÚNG TA PHẢI THỰC HIÊN HÔN ƯỚC CỦA GIA TỘC tao thật sự không hiểu nổi nữa ?? Cái hôn ước vô lý đó từ đâu ra vậy chứ '' Yuki vò đầu bứt tóc

''Yuki nói rất đúng từ bé tới giờ đã bao giờ chúng ta nghe tới mấy việc hôn ước vớ vẩn đó đâu nhưng sao lại có thể trở về đột ngột và nói chuyện hôn ước được chứ'' Yul khoanh tay suy nghĩ

''Ngày mai ba mẹ về chúng ta phải tìm hiểu rõ ràng mới được .. không thể nào để chuyện vô lý đó xảy ra được'' Haru nói

''Hạnh phúc của chúng ta là do chúng ta tự quyết định chứ sao lại có thể tự ý sắp đặt mọi chuyện như thế được tao nhất định sẽ không chấp nhận'' Yul quyết định nói

Phải hạnh phúc của cả đời chúng ta là do chúng ta tự quyết định sao có thể phá bỏ tất cả tương lại sự nghiệp và tình yêu của chúng ta và rằng buộc mình vào cái hôn ước vớ vẩn đó được và trên hết lại càng không thể vì ..............

-MỘT LỜI HỨA NĂM XƯA - AI ĐÓ ĐÃ TỪNG HỨA - SẼ NHẤT ĐỊNH QUAY TRỞ VỀ - NẮNG ĐÃ LÊN RỒI - SAO LỜI HỨA ĐÓ VẪN CHƯA ĐƯỢC THỰC HIỆN - TẠI SAO NGƯỜI LẠI KHÔNG TRỞ VỀ ......... !!! NGƯỜI ĐÃ HỨA MÀ - NGÀY HÔM QUA NGƯỜI ĐÃ TỪNG HỨA MÀ ....

Từng hạt tuyết ngày càng rơi dày đặc phủ trắng xóa mặt đường đi và những hàng cây những mái nhà bạc phủ một màu tuyết trắng trời đã về tối lên bầu trời càng ngày càng nặng gió lạnh ríu rít ngoài ô cửa sổ kia một trời tối đen cùng với những cơn mưa tuyết kéo dài lê thê mãi không dứt bên trong căn biệt thự của bọn nó đèn điện được tắt hết trả lại cho căn biệt thự một không gian lạnh lẽo và đen tối không một tiếng nói không một tiếng động chỉ ngeh thấy được những tiếng gió vi vút lạnh lẽo ngoài ô cửa sổ kia còn bọn mỗi đứa ở một nơi riêng một không gian riêng của chính mình, tự giấu mình vào một không gian yên tĩnh một đứa ở phòng đàn , một đứa bên trong thư viện , một đứa ở trong phòng , một đứa ngồi trên ô cửa sổ lớn kia và một đứa thì thu mình lại trong căn phòng nhỏ nhắn của chính mình mỗi không gian mỗi nhịp thở nặng nề những ánh mắt đau buồn đến đáng sợ trái ngược lại với những ánh mắt vui vẻ hoạt bát như sáng hôm nay mọi thứ như thay đổi một cách chóng mặt chính vì lời nói của mẹ Yuki mà cuối cùng lại khơi dậy lại những nỗi đau vốn đã từng bị bọn nó ném đi vứt sang một bên góc trái tim để rồi đêm nay nó lại tìm về ùa lại vào tâm trí bọn nó

Những giây phút hạnh phúc - bên nhau - gặp nhau - trò chuyện - những lần ghen đáng yêu những thầm lặng những quá khứ đó lại ùa về những hình ảnh thật hạnh phúc trong quá khứ lại khiến cho bọn nó nhói đau nơi con tim phải làm sao đây ?? Phải làm sao mới tốt hơn đây ?? Bọn nó vẫn đợi đợi điều gì đợi cái gì chứ ?? Cơn gió đó cuối cùng vẫn không trở về - cỏ nơi đây luôn ngóng chơ cho dù biết rằng khi đã đi rồi gió cũng sẽ không quay trở về đâu nhưng sao cỏ vẫn hy vọng hy vọng một ngày đó nhất định gió sẽ chờ về - nhưng gió đã ngao du đi khắp thế gian rồi gió vẫn sẽ mãi mãi ở nơi đó gió sẽ không chở về đâu - Đừng chờ nữa cỏ ơi !! - Đừng hy vọng nữa - Cũng đừn chờ nữa mà nhưng sao em lại không thể - không thể xóa nhòa đi hình bóng của anh - không một phút giây nào có thể quên được anh

Nhưng không một giọt nước mắt nào rơi xuống khuôn mặt bọn bọn nó vẫn không chút cảm xúc tất cả thoáng qua là những gương mặt buồn những ánh mắt vô hồn -vì bọn nó đã hứa cho dù có chuyện gì xảy ra nhất định bọn nó sẽ không khóc - thì bọn nó sẽ làm được - Chỉ là em nhớ anh thôi có được không anh ??

Gió vẫn cứ vô tâm...thổi qua làn mi ướt nhòa

Sao lại khôg làm mưa rơi xuốg...để mưa hòa tan vào nước mắt em

Em còn yêu người ... yêu người nhiều .. biết mấy... Nhưng sao tìm người em tìm mãi nhưng ...sao không thấy

Lời bài hát hôm nay...em đã hát...với nỗi đau... chờ anh cứ chờ trong vô vọng cứ để nước mắt làm ướt nhòa đôi mi

Có phải là Dù có quan trọng cách mấy thì đến phút cuối chúng ta vẫn thành người xa lạ phải không anh ??

----------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau bọn nó tỉnh dậy trong ánh nắng nhạt nhòa của bầu trời đông gió vẫn cứ díu rít bên ngoài, Yuki mệt mỏi ngồi dậy nhìn đồng hồ rồi nhẹ nhàng bước xuống nền nhà lạnh lẽo bước vào trên trong thay đồ và VSCN, những ngày nghỉ đông này thật thoải mái và thú vị không phải gò bó như hồi bọn nó còn học cấp 3 nữa nghĩ lại những cảm giác đó thật kinh khủng đúg là một cực hình - thật may mắn rằng cuồi cùng bọn nó cũng đã thoát khỏi ngôi trường cấp 3 đó và chạm chân được tới ngôi trường đại học SinWoah danh tiếng đó thật hạnh phúc phải không nào ??

Yuki mở cửa bước xuống phòng khác với mái tóc nâu ánh đỏ xõa ngang lưng vì mái tóc cô rất dày và dài lên rất ấm cùng với chiếc áo phông dài tay dài chiếc quần baggy rộng thùng thình chạy xuống dưới nhà lục lọi đồ ăn, dạo này ông quản gia với mấy cô giúp việc về quên hết nên căn biệt thư trống hẳn vắng tanh như chùa bà đanh

KING KONG - KING KONG

Tiếng chuông cửa reo lên - Yuki chợt ló đầu ra ngoài '' Ai tới vậy nhỉ'' cô ôm túi bánh ngọt ra cửa mở cửa ra thì trước tránh cửa là một người phụ nữa với mái tóc ngắn ngang vai xoăn nhẹ chụp vào thật sang trọng khuôn mặt thật sắc nét cho dù chiếc kính đen che đi nhưng vẫn có thể cảm nhận được rằng người phụ nữ nầy rất đẹp rất sag trong và quý phái, cả cây đen ngay cả bộ quần áo cũng mầu đen chiếc Vali đen và đôi giày cao gót cũng màu đen

Không nhìn rõ nhưng nụ cười cong môi và mùi hương thân thuộc này chỉ có thể là ''MẸ SƯ TỬ HÀ ĐÔNG'' Yuki há hốc mồm làm rơi cả túi bánh mùi hương này ám khí này thật không thể nhầm lẫn được đi đâu nữa rồi

''Yuki - cưng đag chêu tức mẹ đấy hả'' Người đó tháo kính ra thì gương mặt đó càng trở nên hoàn hảo hơn đôi mắt màu tím sắc lạnh y hệt Yuki làn môi đỏ cong cong một gương mặt vừa trẻ vừa đẹp - và người này chính là mẹ của Yuki - Mikazawa Shizuka - một thiên tài âm nhạc - một con người xinh đẹp tới huyền ảo một sắc đẹp như muốn giết chết lòng người ta trong im lặng tầm ngầm

''Mẹ về từ bao giờ vậy sao không nói cho con biết'' Lúc này Yuki mới tỉnh hẳn

''Ta về từ hôm qua nhưng ta ngủ lại khách sạn với ba con và mọi người ''

''Yukiiiii ôi trời hơn 2 năm nay rồi cô không gặp con mà xinh ra nhiều đấy đáng yêu quá nhỉ'' Một người phụ nữ chạy từ cửa vào xông tới ôm lấy Yuki

''Cô Misukira lâu lắm rồi con mới gặp cô cô khỏe chứ ạ'' Yuki cười chào người phụ nữ đó chính là mẹ của Misa-chan phải nói rằng hai mẹ con họ giống nhau thật ngay cả ánh mắt gương mặt thanh thoát đó cũng không chệch được đi đâu cả

''Con bé này dễ thương ghê và khéo ăn nói ra rồi đây lâu lắm rồi mới gặp con Yuki'' Mẹ của Yul bước vào bên trong trong bộ quần áo khá men lỳ hai mẹ con tính cách y trag nhau - thanh thoát - điềm tĩnh - và MEN LỲ một cạch đáng sợ



'' B.. À LA SÁT ...'' giọng nói của Yul phát ra ngay đằng sua lưng Yuki trên tay vẫn đang cầm cốc nước và đã bị phụt ra ngoài khi thấy BÀ LA SÁT

''Yul có vẻ như dạo này con chán thở rồi hả'' Người đó mỉm cười những chứa trong nụ cười đó là những tia sát khí rực đầy mình với bàn tay bẻ răng rắc

''Ha .. ha đâu có .. ạ '' Yul cô cười nụ cười nụ cười chữa cháy vì cô vừa chọc phải bà la sát nếu như mẹ cô mà tức giận lên chắc cô phải nằm viện tầm 5-6 tháng quá

''Mama à '' Misa cười híp mắt chạy tới bên mẹ của cô ôm chặt lấy bà

''Misa của ta - lâu lắm rồi phải không'' Bà cười dịu dàng xoa đầu cô

''2 năm rồi cũng đâu có ít đâu ạ'' Cô mỉm cười ấp áp vùi đầu vào lồng ngực mẹ cô khi ở bên mẹ cũng chính là lúc cô cảm thấy yên bình và ấm áp nhất cảm giác luôn được yêu thương che chở và bảo vệ

''Mẹ Mistu'' Haru-chan chạy tới ôm lấy bà sau khi thầy bà đang cô sách đống hành lý từ ngoài vào

''Haruhi '' Bà mỉm cười nhìn cô con gái duy nhất của bà 2 năm rồi bà với cô mới gặp lại bao nhiêu nỗi nhớ như tuôn trào hết ra

''Chào mừng mẹ đã trở lại'' Haruhi mỉm cười ôm lấy bà thật chặt

''Mẹ tới sao không nói cho con biết hết vậy'' Rin vừa nhìn thấy mẹ mình đã vội vàng chạy ra bên mẹ cô nhìn người phụ nữ này thật yên tĩnh và ấm áp đầy những nét dịu dàng thanh bình của mặt trăng với ánh mắt bạc sáng rực quả thực hai đôi mắt giống nhau y như hai giọt nước ngay cả thái độ điềm tĩnh và yên tĩnh của cô cũng rất giống bà

''Ta muốn tạo cho con được bất ngờ thôi - Xem nào hai năm qua các con vẫn sống ổn chứ không có chuyện gì xảy ra chứ''

''Con cũng 20t rồi mà mẹ con sống rất tốt luôn mẹ đừng quá lo lắng cho con - con lớn rồi con sẽ tự biết chăm sóc cho mình đều con lo bây giờ là mẹ kìa'' Cô mỉm cười ôm lấy bà người mẹ dịu hiền của cô bao nhiêu nỗi nhớ trong hai năm đó chợt ùa về trong tâm chí của cô

Cánh cửa lại một lần nữa mở ra 5 người đàn ông đứng tuổi nhưng họ lại mang những vẻ đẹp sang trọng lịch lãm va quý phát hơn bao giờ hết với những ánh mắt hiền dịu và nghiêm khắc yên lặng - trầm tĩnh - 5 người ba của bọn nó và có lẽ bọn nó hiếm khi nhất là gặp được ba của tụi nó hầu như tất cả hiếm lắm là mẹ còn ba thì hầu như không thể nào gặp được vì có lẽ ba quá bận rộn với công việc của tập đoàn và công việ của gia tộc

''BA ... !!''' Bọn nó chạy ùa tới ôm lấy ba của bọn nó thật dịu dàng và ấm áp dù đã 20t rồi những đứng trước mặt ba và mẹ thì tụi nó vẫn luôn chỉ là những đứa ocn nít 15t không hơn không kém

''Ta xin lỗi vì không thể thăm được thường xuyên'' Ba Yuki ôm cô lại với ánh mắt hiền hậu của một người cha

''Con hiểu mà ba'' Những hơi ấm của người ba hiếm khi cô cảm nhận được từ sau khi cô rời đi ra khỏi căn biệt thự của ba mẹ và sống độc lập

( Còn cả về ba của bọn nó nữa cũng nói chuyện nữa nhưng thôi tg không rườm rà nữa vào thẳng vấn đề luôn đây )

''Được rồi mọi người hãy tới phòng khách thôi hôm nay sẽ là một ngày vô cùng quan trọng'' Mẹ Yuki nói xong liền quay đi về hướng căn phòng khách mọi người cũng chợt đi theo trong lòng tụi nó chỗi lên những cảm giác vừa lo lắng vừa lo sợ

Sau một hồi yên ắng cuồi cùng mẹ của Yuki đã quyết định lên tiếng

''Mục đích chúng ta về đây chính là để cho các con biết được VỀ CHUYỆN HÔN ƯỚC CỦA GIA TỘC CHÚNG TA ''

''Nhưng mẹ à .. hôn ước là sao bọn con thật sự không hiểu ''

''Hãy yên lặng mà lắng nghe đây gia tộc chúng ta từ trước đến giờ nó được phát triển mạnh mẽ và lớn mạnh như ngày hôm nay là phải đều nhờ tới sự giúp đỡ rất nhiều của gia tộc Kell Henzill - Gia tộc Kell là một gia tộc vốn rất nổi tiếng và lớn mạnh từ thời xưa cho tới tận bây giờ nó vẫn luôn tồn tại và luôn đứng đầu về nền kinh tế và sự cộng tác lớn mạnh của các nước khác trên tg với gia tộc của họ - họ như cánh tay phải của các nước lớn mạnh đó gia tộc của họ còn có 5 tập đoàn đứng t1-2-3-4-5 thế giới bao nhiều năm qua nó vẫn luôn đứng vị trí t1 và không một tập đoàn nào có thể chiếm được cái vị trí quan trọng đó của gia tộc họ - gia tộc đó luôn được nể phục và kính trọng vô cùng chính vì sự lớn mạnh đó mà ông nội các con đã tìm tới họ và cuối cùng họ gặp được chủ của gia tộc đó một người rất quyền lực mà bất cứ ai cũng phải khiếp sợ họ cùng làm ăn cùng hợp tác không ai có thể tin được rằng ông nội các con và người đó đã trở thành những người bạn thân của nhau và họ đã có một hôn ước ...

''Ngài Hanasato, Kanosaki , Hisitano, Yokosama , Kunosaiya ta mong rằng với sự hợp tác của chúng ta thế này chúng ta có thể làm thông gia cùng với nhau để cho tập đoàn gia tộc của chúng ta càng ngày càng vươn xa ra hơn thế giới, liệu các ngài không phản đối chứ''

''Sao lại có thể .. ngài muốn làm thông gia với .. chúng tôi sao'' Họ như không thể tin vào những vì tai mình đã nghe thấy

''Sao các ngài lại có vẻ ngạc nhiên quá vậy'' Người đó ôn tồn cười

''Không .. chẳng qua là .. chúng tôi ..'' Bọn họ không nghe lầm chứ .... Được kết thông gia với gia tộc Kell Henzill sao ??? Điều mà họ có chết cũng không dám mơ tới được ...!!! Có rất rất nhiều gia tộc lớn mạnh nổi tiếng giàu có họ luôn mong đc hợp tác và kết thông gia với gia tộc Kell còn không có cửa mà vào nói chi là bọn họ

Chúng ta đã làn bạn thân chúng ta cùng giúp đỡ nhau mà để cho gia tộc thịnh hành phát triển mạnh mẽ tới bây giờ thì hãy để cháu của chúng ta - chúng sẽ tiếp bước chúng ta con đường đó ''

''Nếu như vậy thì đây quả vinh dự to lớn của gia tộc chúng tôi rồi''

''Đứa con trai của ta Kell Hialia nó có 5 đứa con trai và chúng chính là cháu và là những giọt máu vàng của ta - chúng chính là sự phúc diễm mà thượng đế đã ban tặng cho gia tộc ta - chúng có thể tiếp tục nối bước duy trì và điều khiển 5 tập đoàn lớn mạnh của gia tộc ta và các cháu gái của các ngài - với cháu trai ta chúng sẽ được gặp nhau - yêu nhau vì hôn ước này là do chính tay chúng ta sắp đặt - đây là 5 chiếc nhẫn của gia tộc chúng ta dành cho cháu gái của các ngài và những chiếc nhẫn này sẽ cho chúng nhận ra nhau và tìm về với nhau - ĐÂY CHÍNH LÀ Duyên Kỳ Ngộ ....!! và cho đến khi chúng đủ tuổi để kết hôn và trưởng thành thì - Hãy cho chúng biết về HÔN ƯỚC CỦA HAI GIA TỘC CHÚNG TA .. !! CHÚNG SẼ TỚI GIA TỘC NÀY - SẼ TỚI ĐÂY ĐỂ GẶP NHỮNG ĐỨA CHÁU TRAI TA ... ĐỊNH MỆNH SẼ DẪN DẮT CHÚNG GẶP NHAU .. VÀ TÌM VỀ VỚI NHAU

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Học Viện Ma Cà Rồng (Vampire Academy)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook