Học Viện Ma Pháp Và Dàn Harem Của Tôi
Chương 13: Học Viện Mới
Lâm Hạ
12/08/2021
Tuy nhiên cô vẫn mạnh lên nên cũng không còn buồn bực vì chuyện ma pháp nữa.
. . .
Hôm nay, cô đã chính thức trở thành học viên của học viên lớn nhất thành phố A và cũng là học viện lớn nhất cả nước. Cô cũng chính thức tròn 12 tuổi, không còn là đứa vô dụng như trước nữa.
Mới sáng sớm cô đã thức dậy chuẩn bị quần áo sách vở tới học viện. Bộ đồ cô mặc gồm áo sơ mi trắng dài tay có cà vạt kết hợp với váy xếp li ngắn màu xám, có áo khoác dài tay xám dài qua nửa chân váy . Sau đó cô đi xuống lầu với chiếc balo màu xám nhạt.
- ''Em dậy rồi à? Vào ăn sáng đi.''
- ''Ờ.'' Cô khẽ đi vào bếp ngồi xuống bàn ăn sáng. Sáng nay anh làm cho cô món bánh mì sốt cam. Cô ăn xong liền theo anh tiến về phía cửa lớn. Cô xỏ đôi giày Converse cao cổ màu đen rồi xách balo ra ngoài. Một phút sau, bác tài xế lấy xe chở 2 người họ tới học viện.
_ Trên xe _
- ''Này, tôi có chuyện muốn nói với anh.'' Cô khẽ lên tiếng.
- ''Có chuyện gì sao? '' Anh khẽ chau mày, thắc mắc hỏi lại cô với 1 vẻ mặt nghi hoặc.
- ''Ở học viện đừng gọi và đừng coi tôi là em gái anh.''
- ''Tại sao chứ? Em là em gái tôi mà? Hơn nữa em càng ngày càng quá đáng đấy, đã nói chuyện với tôi với thái độ không ra gì rồi giờ định cắt đứt quan hệ luôn hay gì? Em ghét tôi đến thế à? '' Anh tức giận quát thẳng vào mặt cô.
Khuôn mặt cô vẫn lạnh băng không hề thay đổi, cô nói : ''Không ghét, chỉ là tôi không bị bắt nạt thôi, chứ tôi không hề có ý ghét bỏ gì anh hết, được chứ?''
- ''A . . . thì ra là vậy, anh xin lỗi vì đã hiểu lầm em.''
- ''Vậy tại sao tôi quá đáng như thế mà anh không bao giờ mắng tôi !?''
- ''Anh không muốn mất em thêm lần nữa, hơn thế anh cũng rất thích em.''
- '' . . . ''
LV* ( nghĩ ) : Tên này mắc bệnh cuồng em gái à trời?
- ''Sắp tới chưa ?'' Cô hỏi anh.
- '' Còn tầm 500m nữa là tới.''
- ''Vậy để tôi xuống xe đi, tôi không muốn . . . ''
- ''Được. ''
Anh vừa dứt lời cô liền xuống xe đi bộ tới học viện như trước kia. Cô nhẹ nhàng bước từng bước, vừa đi vừa ngắm cây cối, quang cảnh bên đường. Thời tiết hôm nay khá mát mẻ, cô vừa đi vừa cất tiếng hát ngân nga. Một chiếc xe đi lướt qua cô. Một lát sau cô đã đặt chân tới cổng học viện.
LV* ( nghĩ ) : To gấp đôi cái học viện cũ của mình luôn trời ơi. Cảm giác như trình độ của mình đã tăng lên. . . uhm . . . nhiều bậc hihi.
* Lăng Vũ
Cô đứng trước cổng học viện 1 lúc lâu rồi mới đi vào. Đi được 3 bước cô mới nhận ra rằng đi trước cô lâu như thế mà hiện tại ông anh này vẫn đứng ở đây bị đám nữ sinh vây lấy như thấy sinh vật lạ vậy.
LV* ( nghĩ ) : Bây giờ vô lớp nào nhỉ, nãy mình không nghĩ tới trường hợp này, chết cha :(((
*Lăng Vũ
Sau vài giây suy nghĩ cô bắt chuyện với 1 bạn nữ gần đó rồi hỏi phòng hiệu trưởng học viện. Nghe được sự chỉ dẫn từ bạn ấy cô đã tự tin đi thẳng đến phòng hiệu trưởng nhưng vẫn bị cái mê cung khốn nạn này cho dính chưởng. Sau 1 hồi tìm kiếm cuối cùng cô cũng tìm được cái phòng hiệu trưởng. Nó to lù lù như thế mà nãy giờ cô hết đi ngược lại đi xuôi vẫn không thấy.
Cô nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng hiệu trưởng.
- ''Chào thầy, em là học sinh mới ạ!''
- ''Tên gì!?''
- ''A . . . à Lăng Vũ ạ!''
Ông hiệu trưởng bỗng chốc giật mình té xuống đất hét lớn: ''Cái gì . . . Lăng . . . Lăng Vũ sao!? Có đùa không thế? Em là Lăng Vũ thật sao ?''Ông ta nắm chặt 2 vai cô nói với vẻ bất ngờ.
- ''Phải . . . tên em là Lăng Vũ. Có chuyện gì thế ạ!?'' Cô ngơ ngác hỏi lại.
- ''Em học lớp A1 khối 7, thế nhé!''
- ''À nhưng . . . em không biết đường.''
- ''Tôi đưa em đi.''
- ''À không thầy chỉ đường là được rồi, em tự đi, không cần thầy phải vất vả đâu ạ.''
- ''À được vậy em đi . . . bla . . . bla .''
- ''Cảm ơn thầy ạ, em xin phép.'' Cô đi ra ngoài và . . . : ''Mẹ kiếp, lại bắt tôi tìm đường à? Sao không giết tôi luôn đi trời mé. Haizzz . . . Khối 7 lớp A1 mong dễ tìm 1 tí :(( ''
. . .
Hôm nay, cô đã chính thức trở thành học viên của học viên lớn nhất thành phố A và cũng là học viện lớn nhất cả nước. Cô cũng chính thức tròn 12 tuổi, không còn là đứa vô dụng như trước nữa.
Mới sáng sớm cô đã thức dậy chuẩn bị quần áo sách vở tới học viện. Bộ đồ cô mặc gồm áo sơ mi trắng dài tay có cà vạt kết hợp với váy xếp li ngắn màu xám, có áo khoác dài tay xám dài qua nửa chân váy . Sau đó cô đi xuống lầu với chiếc balo màu xám nhạt.
- ''Em dậy rồi à? Vào ăn sáng đi.''
- ''Ờ.'' Cô khẽ đi vào bếp ngồi xuống bàn ăn sáng. Sáng nay anh làm cho cô món bánh mì sốt cam. Cô ăn xong liền theo anh tiến về phía cửa lớn. Cô xỏ đôi giày Converse cao cổ màu đen rồi xách balo ra ngoài. Một phút sau, bác tài xế lấy xe chở 2 người họ tới học viện.
_ Trên xe _
- ''Này, tôi có chuyện muốn nói với anh.'' Cô khẽ lên tiếng.
- ''Có chuyện gì sao? '' Anh khẽ chau mày, thắc mắc hỏi lại cô với 1 vẻ mặt nghi hoặc.
- ''Ở học viện đừng gọi và đừng coi tôi là em gái anh.''
- ''Tại sao chứ? Em là em gái tôi mà? Hơn nữa em càng ngày càng quá đáng đấy, đã nói chuyện với tôi với thái độ không ra gì rồi giờ định cắt đứt quan hệ luôn hay gì? Em ghét tôi đến thế à? '' Anh tức giận quát thẳng vào mặt cô.
Khuôn mặt cô vẫn lạnh băng không hề thay đổi, cô nói : ''Không ghét, chỉ là tôi không bị bắt nạt thôi, chứ tôi không hề có ý ghét bỏ gì anh hết, được chứ?''
- ''A . . . thì ra là vậy, anh xin lỗi vì đã hiểu lầm em.''
- ''Vậy tại sao tôi quá đáng như thế mà anh không bao giờ mắng tôi !?''
- ''Anh không muốn mất em thêm lần nữa, hơn thế anh cũng rất thích em.''
- '' . . . ''
LV* ( nghĩ ) : Tên này mắc bệnh cuồng em gái à trời?
- ''Sắp tới chưa ?'' Cô hỏi anh.
- '' Còn tầm 500m nữa là tới.''
- ''Vậy để tôi xuống xe đi, tôi không muốn . . . ''
- ''Được. ''
Anh vừa dứt lời cô liền xuống xe đi bộ tới học viện như trước kia. Cô nhẹ nhàng bước từng bước, vừa đi vừa ngắm cây cối, quang cảnh bên đường. Thời tiết hôm nay khá mát mẻ, cô vừa đi vừa cất tiếng hát ngân nga. Một chiếc xe đi lướt qua cô. Một lát sau cô đã đặt chân tới cổng học viện.
LV* ( nghĩ ) : To gấp đôi cái học viện cũ của mình luôn trời ơi. Cảm giác như trình độ của mình đã tăng lên. . . uhm . . . nhiều bậc hihi.
* Lăng Vũ
Cô đứng trước cổng học viện 1 lúc lâu rồi mới đi vào. Đi được 3 bước cô mới nhận ra rằng đi trước cô lâu như thế mà hiện tại ông anh này vẫn đứng ở đây bị đám nữ sinh vây lấy như thấy sinh vật lạ vậy.
LV* ( nghĩ ) : Bây giờ vô lớp nào nhỉ, nãy mình không nghĩ tới trường hợp này, chết cha :(((
*Lăng Vũ
Sau vài giây suy nghĩ cô bắt chuyện với 1 bạn nữ gần đó rồi hỏi phòng hiệu trưởng học viện. Nghe được sự chỉ dẫn từ bạn ấy cô đã tự tin đi thẳng đến phòng hiệu trưởng nhưng vẫn bị cái mê cung khốn nạn này cho dính chưởng. Sau 1 hồi tìm kiếm cuối cùng cô cũng tìm được cái phòng hiệu trưởng. Nó to lù lù như thế mà nãy giờ cô hết đi ngược lại đi xuôi vẫn không thấy.
Cô nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng hiệu trưởng.
- ''Chào thầy, em là học sinh mới ạ!''
- ''Tên gì!?''
- ''A . . . à Lăng Vũ ạ!''
Ông hiệu trưởng bỗng chốc giật mình té xuống đất hét lớn: ''Cái gì . . . Lăng . . . Lăng Vũ sao!? Có đùa không thế? Em là Lăng Vũ thật sao ?''Ông ta nắm chặt 2 vai cô nói với vẻ bất ngờ.
- ''Phải . . . tên em là Lăng Vũ. Có chuyện gì thế ạ!?'' Cô ngơ ngác hỏi lại.
- ''Em học lớp A1 khối 7, thế nhé!''
- ''À nhưng . . . em không biết đường.''
- ''Tôi đưa em đi.''
- ''À không thầy chỉ đường là được rồi, em tự đi, không cần thầy phải vất vả đâu ạ.''
- ''À được vậy em đi . . . bla . . . bla .''
- ''Cảm ơn thầy ạ, em xin phép.'' Cô đi ra ngoài và . . . : ''Mẹ kiếp, lại bắt tôi tìm đường à? Sao không giết tôi luôn đi trời mé. Haizzz . . . Khối 7 lớp A1 mong dễ tìm 1 tí :(( ''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.