Chương 33
Yến Nhi
29/04/2014
Chiều.
Kiểm tra vệ sinh xong, Na và Mi lại lầm lũi về phòng 666 làm ôsin, trong khi Bu thì vẫn phải tiếp tục công việc lau sân bóng rổ! Haizzz... cái sân nó có bẩn lắm đâu mà hôm nào cũng phải lau vậy nè.
Đi học về, tắm rửa xong, Ken nằm lì ở giường không muốn đứng dậy nữa. Nhắm mắt lại, vẫn là cái cảnh đó. Hắn đến điên mất. Thấy thằng bạn không được vui, Kun bèn an ủi:
- Mày thấy trong người không khỏe à?
-..... _ không trả lời.
- Có cần tao mua thuốc không? vẫn nằm im.
- Mày điếc à?
.... Bụp....
Kun ăn nguyên cái gối vào mặt. Haizz..
làm phúc phải tội, hắn đành lấy Đôrêmon ra nghiền tiếp.
Mi và Na bước vào. Yên lặng. Ken nằm như chết, Kin thì đang mở laptop ngồi trên giường không biết là đang xem gì. Chỉ có Kun là ngoảnh mặt ra nhìn. Ken thật ra đã hé mắt ra, hi vọng có Bu bước vào nhưng không thấy nhỏ nên hắn lại chán nản nhắm mắt lại.
Kun tính bày trò trêu trọc mấy con nhỏ đó nhưng thấy thằng bạn chẳng ý kiến gì nên hắn cũng nản. Thôi vậy, hắn lại chăm chú đọc tiếp.
Thấy lạ, Na và Mi phân vân không biết nên vào hay nên ra đây. Định đóng cửa ra ngoài nhưng Kun đã lên tiếng:
- Dọn dẹp đi! Đừng có mà đòi trốn về! _ tuy là ra lệnh nhưng hắn lại nói giọng đều đều chứ không quát nạt như bình thường.
Na và Mi thở dài rồi lại bước vào. Sao hôm nay bọn hắn có vẻ tâm trạng thế nhỉ?
Thế là hai cô nàng lại bắt tay vào dọn, nhưng lần này không có ý định bày trò gì nữa.
Ken nằm tuy nhắm mắt nhưng hắn cứ suy nghĩ lung tung. Hắn muốn xuống sân bóng rổ để xem con nhỏ Bu đó với tên Han thế nào. Nhưng đó đâu phải chuyện của hắn. Nhưng hắn cũng đang muốn chơi bóng rổ mà. Hắn thấy đau đầu. Đi? Không đi? Đi? Không đi? Nghĩ linh tinh một hồi cuối cùng hắn đưa ra quyết định: mình đi chơi bóng rổ, không phải là đo xem con nhỏ đó thế nào. Nói là làm, hắn phi ngay xuống dưới.
Ở sân bóng rổ, Bu đang cầm quả bóng tung tung. Hôm nay Han không đến. Nhỏ thấy hơi hụt hẫng. Sao lúc đó Han lại bỏ đi? Hay là anh ấy... ngại? Nhỏ không biết nữa.
- Tư thế như thế này có đúng không nhỉ? Hay thế này? Không phải. Anh Han dạy mình thế nào nhỉ? Ôi mình lại quên hết rồi....
Cứ tập đi tập lại một hồi, cuối cùng nhỏ đành ngồi xuống cái ghế băng, lôi cây kẹo mút ra nghịch. Mình có nên ăn không đây? Nhưng nó đẹp quá mà, ăn thì phí. Nhỏ cười hì hì một mình rồi lại nhét cây kẹo vào túi. Sau đó lại đứng lên cầm quả bóng định ném vào rổ.
- Sai rồi! Không phải làm như thế!
Một giọng nói vang lên. Là Han sao? Nhỏ vui mừng quay người lại. Không phải! Sao lại là hắn, tên đáng ghét đó. Hắn đứng ở ngoài không thấy Han thì bỗng tâm trạng tốt hẳn lên, liền tiến vào trong.
- Anh đến đây làn gì?_ nhỏ quay đi và tiếp tục nhắm quả bóng vào rổ.
- Tôi đã bảo như thế là sai mà! _ hắn càu nhàu.
Đúng là ông nói gà bà nói vịt mà.
- Không cần anh quan tâm.
- Này. Sao cô kỳ lạ vậy hả? Tôi đến giúp cô mà sao cô ăn nói với tôi kiểu đó_ hắn lại cằn nhằn.
- Tôi không cần anh giúp.
Vừa nói, nhỏ vừa ném quả bóng vào rổ để chứng minh cho hắn thấy nhỏ "siêu" đến cỡ nào. Nhưng đáng tiếc, quả bóng bay cách cái rổ khoảng 3 mét gì đó, nhỏ trề môi phụng phịu đi nhặt bóng.
Hắn bật cười. Ngốc thật. Hắn giằng quả bóng từ tay nhỏ.
- Phải ném như thế này! _ hắn liền ném một cái nhưng quả bóng cũng không trúng mà bay cách cái rổ... 2 mét.
Thấy thế, nhỏ ôm bụng cười sằng sặc.
- Là ném như vậy đó hả? Hahaha...
"Ủa... mọi hôm mính ném chuẩn lắm mà, hôm nay mình bị làm sao vậy nhỉ?" _ hắn vò đầu nghĩ thầm.
Nhỏ lon ton nhặt quả bóng lên.
- Đưa đây! _ hắn giằng lại.
- Mơ đi... Plè!
Nhỏ lè lưỡi trêu hắn rồi ôm quả bóng và cắm đầu chạy. Hắn không đuổi theo mà nảy ra một ý:
- Thi không? Thi xem ai ném được nhiều quả vào rổ!
Nhỏ dừng lại, cười nham hiểm:
- OK.
Và cả hai lại bắt đầu tung tung quả bóng.
- Tôi tung trước nha!
Nhỏ mỉm cười nói, rồi không để hắn kịp phản ứng, nhỏ lấy sức rồi ném một cái. Lần này thì nhỏ đã ném trúng, trúng nguyên cái đầu hắn.
- Plè!
Nhỏ lè lưỡi rồi chạy biến đi.
- Ya... đứng lại con nhỏ kia, cô cố tình phải không hả???
_ _ _
Tại phòng 666
Mi và Na vẫn chăm chỉ dọn dẹp, nói là chăm chỉ cho oai chứ thật ra khoắng khoắng cái chổi vài cái à.
Mi lôi ngăn kéo bàn học ra, tính có cái gì hay thì "dọn" luôn một thể (bà này nham hiểm quá). Hai tên kia vẫn đang làm việc riêng và không để ý gì nhiều.
Lục lọi linh tinh một hồi, bỗng Mi trông thấy một cuốn sổ nho nhỏ, không có gì đặc biệt, nhưng Mi lại lưu ý vì nó có tên "Kin". Là sổ của Kin sao? Mình có nên xem một chút không ta? Không được, như thế là vi phạm quyền ruêng tư rồi, với lại Kin mà biết thì mình chết chắc. Nhưng mình tò mò quá mà. Biết đâu cuốn sổ này lại có thể chứng minh đước Kin có phải là Yan hay không?
- Cô đang làm cái gì vậy? Tránh xa cái bàn học của tôi ra.
Tiếng Kin nói làm Mi giật cả mình, như phản..
xạ vội giấu cuốn sổ sau lưng, nhét vào sau áo.
- Đâu.. đâu có... tôi chỉ định dọn thôi!
Kin nhíu mày một lúc rồi nói:
- Tránh ra đi, không cần cô dọn cái bàn học của tôi!
- Ư..m... tôi ra đây!
Phù!!! Mi thở phào, may mà không bị phát hiện.
- Ê... sao áo cô có cái gì phồng phồng thế hả?_ Kun nói làm Mi giật bắn mình.
Kin cũng nheo mắt nhìn theo.
Mi bỗng thấy lạnh toàn thân, khắp người nhỏ như có dòng điện xẹt qua vậy. Làm sao giờ? Không đâu lại rước cái cuốn sổ vào cho mệt thân như này đây. Bây giờ có võ thì làm gì? Không lẽ chạy xổ ra vả cho tên Kun mấy phát rồi nói: "Đồ nhiều chuyện!" sao? Ôi không, dù có thế nào thì cũng bị phát hiện thôi.
Nhỏ lắp bắp:
- Không... không có đâu... tại tôi vừa đập lưng vào cái bàn nên nó sưng lên ấy mà!_ nhỏ đành bịa ra một lý do hết sức củ chuối.
Mặt Kin chợt đanh lại, vẫn cái vẻ lạnh lùng nhưng hiện nó còn chút gì đó thật đáng sợ.
- Qua đây! _ hắn nói một câu gọn lỏn nhưng khiến nhỏ sợ đến gai người.
Làm sao đây? Không lẽ mặc kệ anh ta rồi cắm đầu cắm cổ chạy đi sao? Thế thì anh ta cũng sẽ lần mò tới tận chân trời góc bể để tìm được nhỏ thôi. Hay là thú nhận rằng nhỏ đã lấy trộm cuốn sổ? Ôi không, như vậy thì Kin sẽ ghét nhỏ lắm.
- Tôi nói qua đây!
Vẫn là câu nói lạnh lùng nhưng thanh âm đã gằn xuống hơn.
Nhỏ đành đứng cầu trời khấn phật, nhắm mắt lại và cầu ước "Lạy phật tổ Như lai cho anh ta không phát hiện ra con đã lấy cuốn sổ.... Xin người... xin người..."
Nhưng khi nhỏ mở mắt ra thì Kin đã đứng ngay trước mặt nhỏ, hắn cao hơn nhỏ gần cái đầu, nhỏ phải ngước mắt lên thì thấy ngay cái mặt giận lẽ Phật tổ Như lai nhập vào người anh ta rồi sao?"_ nhỏ nghĩ thầm.
- Con chào Phật! _ nhỏ cúi đầu, lễ phép.
Kin chắc chắn con nhỏ đang giấu hắn cái gì nên mới run như cầy sấy như vậy. Dám động vào đồ của hắn ư? Đến hai thằng bạn cùng phòng còn không dám động, con nhỏ này chết chắc rồi.
Không dưng nhỏ lại nói câu dở hơi đó khiến Kin suýt thì sặc chết.
- Nói! _ Kin ra lệnh cho Mi phải nói xem nhỏ đã giấu hắn cái gì.
Nhưng nhỏ lại tưởng Phật tổ đang hỏi nhỏ xem nhỏ muốn giúp gì, nhỏ liền nói:
- Con lấy mất quyển sổ của Kin, giờ con không biết phải làm sao nữa_ nhỏ vừa mừng vừa khó chịu, mừng vì Phật tổ đã chịu giúp nhỏ, còn khó chịu vì Phật tổ ăn nói chẳng có lịch sự chút lịch sự chút nào.
Kin nghe đến hai chữ "Quyển sổ" thì người hắn bỗng run lên, cơn giận trong người hắn bùng nổ mãnh liệt. Con nhỏ đó là cái gì mà dám lấy quyển sổ của hắn. Cố kiềm chế cơn giận có thể gây nên những hậu quả khôn lường, hắn gằn từng chữ:
- Đưa đây!
"A... Phật tổ định giấu giúp mình đây mà... Hí hí..." nghĩ thế, nhỏ liền vui vẻ lôi quyển sổ giấu sau lưng ra.
Kin giằng lấy quyển sổ, sau đó hắn quát lên:
- Cút!
Chưa bao giờ, chưa bao giờ hắn bị kích động như ngày hôm nay, từ khi con nhỏ đó bước chân vào cuộc đời hắn, nhỏ đã làm cho hắn nhiều phen tức điên lên, và khiến hắn không còn làm chủ được bản thân nữa, hắn đã mất đi cái vỏ bọc lạnh lùng đến hoàn hảo chỉ vì nhỏ.
- Phật tổ gì ghê quá à! Ngài không có lịch sự gì hết á... Sao ngài lại đuổi con đi như vậy chứ. Dù biết là ngài đuổi con đi vì muốn con chạy thoát trước khi ngài thoát khỏi xác anh ta, nhưng ngài không nói nhẹ nhàng hơn chút được sao?
Nhỏ càu nhàu một hồi thì đã thấy mặt Kin bỗng chốc tối sầm lại. Hắn nhìn nhỏ trân trân hồi lâu, không nói không rằng, hắn lôi mạnh tay nhỏ rồi kéo ra ngoài cửa, hắn đóng cửa cái sầm. Nếu nhỏ là con trai chắc hắn đã đấm cho vài phát rồi.
Kun nằm giường cứ trố mắt nhìn Kin và Mi, cuốn sổ Kin đang cầm hắn còn chưa thấy bao giờ, mà hắn cũng chưa thấy Kin nổi nóng như thế này bao giờ, thằng bạn của hắn lúc nào cũng lầm lầm lì lì, nay lại thay đổi vì một đứa con gái. Thật là lạ quá mà!
Kin cất lại cuốn sổ vào ngăn kéo bàn học, lần này hắn cẩn thận khóa vào. Cơn giận đã nguôi bớt, hắn lại uống một ngụm nước cho "xuôi" bớt, rồi lại lên giường mở laptop ra và từ đó không nói thêm câu nào nữa.
Na vừa dọn xong cái nhà vệ sinh, nhỏ hí hửng bước ra ngoài thì không thấy Mi đâu, nhìn ngó xung quanh rồi cất tiếng hỏi:
- Nhỏ Mi đâu rồi???
Kin không trả lời, còn Kun thì nói:
- Đi chết rồi!
- Cái gì? Anh độc..
miệng vừa thôi.
Vừa nói, nhỏ Na vừa quăng ngay cái giẻ lau đang cầm trên tay vào mặt hắn rồi mở cửa và chạy biến.
Cái giẻ hôi thế mà nhỏ ném thẳng vào mặt hắn khiến hắn rùng cả mình rồi ho sặc sụa. Quay ra định chiến với nhỏ một trận sống mái thì nhỏ đã đi mất từ bao giờ rồi.
Kiểm tra vệ sinh xong, Na và Mi lại lầm lũi về phòng 666 làm ôsin, trong khi Bu thì vẫn phải tiếp tục công việc lau sân bóng rổ! Haizzz... cái sân nó có bẩn lắm đâu mà hôm nào cũng phải lau vậy nè.
Đi học về, tắm rửa xong, Ken nằm lì ở giường không muốn đứng dậy nữa. Nhắm mắt lại, vẫn là cái cảnh đó. Hắn đến điên mất. Thấy thằng bạn không được vui, Kun bèn an ủi:
- Mày thấy trong người không khỏe à?
-..... _ không trả lời.
- Có cần tao mua thuốc không? vẫn nằm im.
- Mày điếc à?
.... Bụp....
Kun ăn nguyên cái gối vào mặt. Haizz..
làm phúc phải tội, hắn đành lấy Đôrêmon ra nghiền tiếp.
Mi và Na bước vào. Yên lặng. Ken nằm như chết, Kin thì đang mở laptop ngồi trên giường không biết là đang xem gì. Chỉ có Kun là ngoảnh mặt ra nhìn. Ken thật ra đã hé mắt ra, hi vọng có Bu bước vào nhưng không thấy nhỏ nên hắn lại chán nản nhắm mắt lại.
Kun tính bày trò trêu trọc mấy con nhỏ đó nhưng thấy thằng bạn chẳng ý kiến gì nên hắn cũng nản. Thôi vậy, hắn lại chăm chú đọc tiếp.
Thấy lạ, Na và Mi phân vân không biết nên vào hay nên ra đây. Định đóng cửa ra ngoài nhưng Kun đã lên tiếng:
- Dọn dẹp đi! Đừng có mà đòi trốn về! _ tuy là ra lệnh nhưng hắn lại nói giọng đều đều chứ không quát nạt như bình thường.
Na và Mi thở dài rồi lại bước vào. Sao hôm nay bọn hắn có vẻ tâm trạng thế nhỉ?
Thế là hai cô nàng lại bắt tay vào dọn, nhưng lần này không có ý định bày trò gì nữa.
Ken nằm tuy nhắm mắt nhưng hắn cứ suy nghĩ lung tung. Hắn muốn xuống sân bóng rổ để xem con nhỏ Bu đó với tên Han thế nào. Nhưng đó đâu phải chuyện của hắn. Nhưng hắn cũng đang muốn chơi bóng rổ mà. Hắn thấy đau đầu. Đi? Không đi? Đi? Không đi? Nghĩ linh tinh một hồi cuối cùng hắn đưa ra quyết định: mình đi chơi bóng rổ, không phải là đo xem con nhỏ đó thế nào. Nói là làm, hắn phi ngay xuống dưới.
Ở sân bóng rổ, Bu đang cầm quả bóng tung tung. Hôm nay Han không đến. Nhỏ thấy hơi hụt hẫng. Sao lúc đó Han lại bỏ đi? Hay là anh ấy... ngại? Nhỏ không biết nữa.
- Tư thế như thế này có đúng không nhỉ? Hay thế này? Không phải. Anh Han dạy mình thế nào nhỉ? Ôi mình lại quên hết rồi....
Cứ tập đi tập lại một hồi, cuối cùng nhỏ đành ngồi xuống cái ghế băng, lôi cây kẹo mút ra nghịch. Mình có nên ăn không đây? Nhưng nó đẹp quá mà, ăn thì phí. Nhỏ cười hì hì một mình rồi lại nhét cây kẹo vào túi. Sau đó lại đứng lên cầm quả bóng định ném vào rổ.
- Sai rồi! Không phải làm như thế!
Một giọng nói vang lên. Là Han sao? Nhỏ vui mừng quay người lại. Không phải! Sao lại là hắn, tên đáng ghét đó. Hắn đứng ở ngoài không thấy Han thì bỗng tâm trạng tốt hẳn lên, liền tiến vào trong.
- Anh đến đây làn gì?_ nhỏ quay đi và tiếp tục nhắm quả bóng vào rổ.
- Tôi đã bảo như thế là sai mà! _ hắn càu nhàu.
Đúng là ông nói gà bà nói vịt mà.
- Không cần anh quan tâm.
- Này. Sao cô kỳ lạ vậy hả? Tôi đến giúp cô mà sao cô ăn nói với tôi kiểu đó_ hắn lại cằn nhằn.
- Tôi không cần anh giúp.
Vừa nói, nhỏ vừa ném quả bóng vào rổ để chứng minh cho hắn thấy nhỏ "siêu" đến cỡ nào. Nhưng đáng tiếc, quả bóng bay cách cái rổ khoảng 3 mét gì đó, nhỏ trề môi phụng phịu đi nhặt bóng.
Hắn bật cười. Ngốc thật. Hắn giằng quả bóng từ tay nhỏ.
- Phải ném như thế này! _ hắn liền ném một cái nhưng quả bóng cũng không trúng mà bay cách cái rổ... 2 mét.
Thấy thế, nhỏ ôm bụng cười sằng sặc.
- Là ném như vậy đó hả? Hahaha...
"Ủa... mọi hôm mính ném chuẩn lắm mà, hôm nay mình bị làm sao vậy nhỉ?" _ hắn vò đầu nghĩ thầm.
Nhỏ lon ton nhặt quả bóng lên.
- Đưa đây! _ hắn giằng lại.
- Mơ đi... Plè!
Nhỏ lè lưỡi trêu hắn rồi ôm quả bóng và cắm đầu chạy. Hắn không đuổi theo mà nảy ra một ý:
- Thi không? Thi xem ai ném được nhiều quả vào rổ!
Nhỏ dừng lại, cười nham hiểm:
- OK.
Và cả hai lại bắt đầu tung tung quả bóng.
- Tôi tung trước nha!
Nhỏ mỉm cười nói, rồi không để hắn kịp phản ứng, nhỏ lấy sức rồi ném một cái. Lần này thì nhỏ đã ném trúng, trúng nguyên cái đầu hắn.
- Plè!
Nhỏ lè lưỡi rồi chạy biến đi.
- Ya... đứng lại con nhỏ kia, cô cố tình phải không hả???
_ _ _
Tại phòng 666
Mi và Na vẫn chăm chỉ dọn dẹp, nói là chăm chỉ cho oai chứ thật ra khoắng khoắng cái chổi vài cái à.
Mi lôi ngăn kéo bàn học ra, tính có cái gì hay thì "dọn" luôn một thể (bà này nham hiểm quá). Hai tên kia vẫn đang làm việc riêng và không để ý gì nhiều.
Lục lọi linh tinh một hồi, bỗng Mi trông thấy một cuốn sổ nho nhỏ, không có gì đặc biệt, nhưng Mi lại lưu ý vì nó có tên "Kin". Là sổ của Kin sao? Mình có nên xem một chút không ta? Không được, như thế là vi phạm quyền ruêng tư rồi, với lại Kin mà biết thì mình chết chắc. Nhưng mình tò mò quá mà. Biết đâu cuốn sổ này lại có thể chứng minh đước Kin có phải là Yan hay không?
- Cô đang làm cái gì vậy? Tránh xa cái bàn học của tôi ra.
Tiếng Kin nói làm Mi giật cả mình, như phản..
xạ vội giấu cuốn sổ sau lưng, nhét vào sau áo.
- Đâu.. đâu có... tôi chỉ định dọn thôi!
Kin nhíu mày một lúc rồi nói:
- Tránh ra đi, không cần cô dọn cái bàn học của tôi!
- Ư..m... tôi ra đây!
Phù!!! Mi thở phào, may mà không bị phát hiện.
- Ê... sao áo cô có cái gì phồng phồng thế hả?_ Kun nói làm Mi giật bắn mình.
Kin cũng nheo mắt nhìn theo.
Mi bỗng thấy lạnh toàn thân, khắp người nhỏ như có dòng điện xẹt qua vậy. Làm sao giờ? Không đâu lại rước cái cuốn sổ vào cho mệt thân như này đây. Bây giờ có võ thì làm gì? Không lẽ chạy xổ ra vả cho tên Kun mấy phát rồi nói: "Đồ nhiều chuyện!" sao? Ôi không, dù có thế nào thì cũng bị phát hiện thôi.
Nhỏ lắp bắp:
- Không... không có đâu... tại tôi vừa đập lưng vào cái bàn nên nó sưng lên ấy mà!_ nhỏ đành bịa ra một lý do hết sức củ chuối.
Mặt Kin chợt đanh lại, vẫn cái vẻ lạnh lùng nhưng hiện nó còn chút gì đó thật đáng sợ.
- Qua đây! _ hắn nói một câu gọn lỏn nhưng khiến nhỏ sợ đến gai người.
Làm sao đây? Không lẽ mặc kệ anh ta rồi cắm đầu cắm cổ chạy đi sao? Thế thì anh ta cũng sẽ lần mò tới tận chân trời góc bể để tìm được nhỏ thôi. Hay là thú nhận rằng nhỏ đã lấy trộm cuốn sổ? Ôi không, như vậy thì Kin sẽ ghét nhỏ lắm.
- Tôi nói qua đây!
Vẫn là câu nói lạnh lùng nhưng thanh âm đã gằn xuống hơn.
Nhỏ đành đứng cầu trời khấn phật, nhắm mắt lại và cầu ước "Lạy phật tổ Như lai cho anh ta không phát hiện ra con đã lấy cuốn sổ.... Xin người... xin người..."
Nhưng khi nhỏ mở mắt ra thì Kin đã đứng ngay trước mặt nhỏ, hắn cao hơn nhỏ gần cái đầu, nhỏ phải ngước mắt lên thì thấy ngay cái mặt giận lẽ Phật tổ Như lai nhập vào người anh ta rồi sao?"_ nhỏ nghĩ thầm.
- Con chào Phật! _ nhỏ cúi đầu, lễ phép.
Kin chắc chắn con nhỏ đang giấu hắn cái gì nên mới run như cầy sấy như vậy. Dám động vào đồ của hắn ư? Đến hai thằng bạn cùng phòng còn không dám động, con nhỏ này chết chắc rồi.
Không dưng nhỏ lại nói câu dở hơi đó khiến Kin suýt thì sặc chết.
- Nói! _ Kin ra lệnh cho Mi phải nói xem nhỏ đã giấu hắn cái gì.
Nhưng nhỏ lại tưởng Phật tổ đang hỏi nhỏ xem nhỏ muốn giúp gì, nhỏ liền nói:
- Con lấy mất quyển sổ của Kin, giờ con không biết phải làm sao nữa_ nhỏ vừa mừng vừa khó chịu, mừng vì Phật tổ đã chịu giúp nhỏ, còn khó chịu vì Phật tổ ăn nói chẳng có lịch sự chút lịch sự chút nào.
Kin nghe đến hai chữ "Quyển sổ" thì người hắn bỗng run lên, cơn giận trong người hắn bùng nổ mãnh liệt. Con nhỏ đó là cái gì mà dám lấy quyển sổ của hắn. Cố kiềm chế cơn giận có thể gây nên những hậu quả khôn lường, hắn gằn từng chữ:
- Đưa đây!
"A... Phật tổ định giấu giúp mình đây mà... Hí hí..." nghĩ thế, nhỏ liền vui vẻ lôi quyển sổ giấu sau lưng ra.
Kin giằng lấy quyển sổ, sau đó hắn quát lên:
- Cút!
Chưa bao giờ, chưa bao giờ hắn bị kích động như ngày hôm nay, từ khi con nhỏ đó bước chân vào cuộc đời hắn, nhỏ đã làm cho hắn nhiều phen tức điên lên, và khiến hắn không còn làm chủ được bản thân nữa, hắn đã mất đi cái vỏ bọc lạnh lùng đến hoàn hảo chỉ vì nhỏ.
- Phật tổ gì ghê quá à! Ngài không có lịch sự gì hết á... Sao ngài lại đuổi con đi như vậy chứ. Dù biết là ngài đuổi con đi vì muốn con chạy thoát trước khi ngài thoát khỏi xác anh ta, nhưng ngài không nói nhẹ nhàng hơn chút được sao?
Nhỏ càu nhàu một hồi thì đã thấy mặt Kin bỗng chốc tối sầm lại. Hắn nhìn nhỏ trân trân hồi lâu, không nói không rằng, hắn lôi mạnh tay nhỏ rồi kéo ra ngoài cửa, hắn đóng cửa cái sầm. Nếu nhỏ là con trai chắc hắn đã đấm cho vài phát rồi.
Kun nằm giường cứ trố mắt nhìn Kin và Mi, cuốn sổ Kin đang cầm hắn còn chưa thấy bao giờ, mà hắn cũng chưa thấy Kin nổi nóng như thế này bao giờ, thằng bạn của hắn lúc nào cũng lầm lầm lì lì, nay lại thay đổi vì một đứa con gái. Thật là lạ quá mà!
Kin cất lại cuốn sổ vào ngăn kéo bàn học, lần này hắn cẩn thận khóa vào. Cơn giận đã nguôi bớt, hắn lại uống một ngụm nước cho "xuôi" bớt, rồi lại lên giường mở laptop ra và từ đó không nói thêm câu nào nữa.
Na vừa dọn xong cái nhà vệ sinh, nhỏ hí hửng bước ra ngoài thì không thấy Mi đâu, nhìn ngó xung quanh rồi cất tiếng hỏi:
- Nhỏ Mi đâu rồi???
Kin không trả lời, còn Kun thì nói:
- Đi chết rồi!
- Cái gì? Anh độc..
miệng vừa thôi.
Vừa nói, nhỏ Na vừa quăng ngay cái giẻ lau đang cầm trên tay vào mặt hắn rồi mở cửa và chạy biến.
Cái giẻ hôi thế mà nhỏ ném thẳng vào mặt hắn khiến hắn rùng cả mình rồi ho sặc sụa. Quay ra định chiến với nhỏ một trận sống mái thì nhỏ đã đi mất từ bao giờ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.