Chương 46
Yến Nhi
29/04/2014
- Gì thế này?
- Trời ơi kinh khủng quá mà!
- Có tin được không đây?
-..........
Đám học viên trong toàn học viện lại nhao nhao cả lên, khi vừa đến lớp đã thấy khắp lớp có dán những tấm ảnh, mà trong đó hai nhân vật chính đang... ôm hôn nhau thắm thiết.
Với góc độ chụp đó thì quả thật là rất giống cảnh một nam một nữ đang hôn nhau. Ai đã làm chuyện này?
(T/g chú thích thêm là đáng ra mấy người không thuộc bài phải dậy sốm trực vệ sinh nhưng vì tình trạng hôm qua hỗn loạn nên không ai để ý đến chuyện này)
Mi và Na tức giận giật hết cả đống ảnh đó mà vò veo lại, rốt cuộc là ai làm? Vừa đến lớp cái ảnh đó đã đập vào mắt rồi. Mi không tin, không tin Bu có thể như thế này.
... Rầm...
- Sa? Có phải cậu làm đúng không? _ Mi dùng đôi mắt nghi ngờ xen lẫn tức giận mà hỏi.
Sa chỉ biết ngơ ngác, chính nhỏ cũng bất ngờ vì chuyện này.
- Ơ.. không phải....
- Không phải cậu thì ai? _ Mi ngắt lời _ cậu luôn thù hằn với Bu, chuyện hôm qua tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy.
- Không phải tôi thật mà! _ Sa sợ sệt giải thích.
Đúng là nhỏ có bức ảnh đó,... nhưng... quả thật là nhỏ không làm mà.
- Hay là cậu? _ Na chỉ tay vào Lily đang ngẩn ngơ nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ như người bệnh tâm thần.
Li giật mình quay lại, trông thấy Na, nhỏ hét toáng lên:
- Aaaaaaaaaaaaa.....Ma....trời ơiiiiii !!!!!!!
Rồi nhỏ ôm đầu chạy biến đi, làm Na ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Đúng lúc đó thì Bu bước vào. Thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ, nhỏ ngơ ngác và bối rối. Nhỏ bước vào lớp, cả lớp nín thở. Tình cờ nhỏ dẫm phải cái gì đó lăn lóc dưới sàn. Nhỏ liền cúi xuống, đó là một cái gì đóbị vo viên.
- Đừng xem Bubu! _ Na nói, định ngăn lại nhưng đã quá muộn, Bu đã nhìn thấy.
Tay run run, nhỏ buông rơi tấm ảnh xuống, mặt cắt không còn giọt máu.
Ánh mắt của lũ học viên vẫn dán vào nhỏ, đó là ánh mắt cảm thông vì họ biết rằng Bu sẽ không làm những chuyện như vậy. Nhưng Bu không hiểu, nhỏ nghĩ đó là những ánh mắt soi mói và khinh bỉ.
Vậy là quá đủ rồi. Nhỏ đã từng tin, từng tin tưởng rất nhiều vào cái học viện này,tin rằng đây là một môi trường tốt để học tập. Nhưng những gì diễn ra khiến nhỏ sụp đổ hoàn toàn. Ở đây luôn có những đối đầu, những thù hận, những toan tính nhỏ nhen ích kỉ và mặc dù nhỏ không muốn nhưng nó luôn đeo bám. Làm Hội trưởng ư?
Trong khi chẳng ai yêu quý và tôn trọng, bản thân thì luôn bị soi mói. Nhỏ biết mình bị oan, nhưng liệu nói ra thì có ai tin? Vậy là quá đủ. Nhỏ nghĩ rằng mình không hợp với nơi này, nhỏ mệt mỏi khi ngày nào cũng phải giải quyết những chuyện không đâu, mệt mỏi vì phải giải thích. Biết đâu giải thích rồi, sẽ có lần khác, và lần khác nữa.
Nhỏ quay lưng lại, và chạy....Nhỏ muốn ra khỏi cái học viện này, càng sớm càng tốt.
- Bu, đứng lại đã! _ Na và Mi vội chạy theo.
Lũ học viên cũng tò mò đi theo ra xem thế nào. Thế là từ khắp các lớp học, học sinh đều túa ra, theo từng bước chân nhỏ bé đang chạy, mặc cho tiếng chuông bắt đầu buổi học đã bắt đầu vang lên.
Chạy xuống sân trường, bất chợt có một bàn tay kéo chặt lấy tay nhỏ.
- Bỏ tay ra! _ nhỏ lạnh lùng nói.
- Cô mau giải thích đi, người khác sẽ hiểu thôi mà_ Ken đau khổ nói.
Bu ngước đôi mắt mọng nước lên nhìn thẳng vào mắt Ken, nói:
- Anh nghĩ họ sẽ tin sao?
Ken xiết tay nhỏ chặt hơn:
- Chưa thử thì làm sao biết được.
- Giải thích? Anh bảo tôi phải giải thích thế nào đây? Tôi mệt mỏi.... buông ra!
Ken xoay người Bu lại, đặt hai tay lên vai nhỏ. Nhỏ buồn, hắn còn buồn hơn.g nhẽ lần náy lại không?
- Can đảm ư? Cho dù tôi có vượt qua thì họ cũng không dừng lại. Kh
- Can đảm ư? Cho dù tôi có vượt qua thì họ cũng không dừng lại. Không bao giờ!
Ken buồn bã nhìn Bu, chính hắn cũng không hiểu mình đang làm gì. Chỉ là nhìn thấy tấm ảnh đó, hắn đã rất buồn.
Đám học sinh vây quanh hai người ngày càng đông, lẽ dĩ nhiên là BGH cũng đã biết chuyện. Chỉ nghĩ đến đó thôi là Bu đã thấy tuyệt vọng.
- Tôi chịu đựng như vậy là quá đù rồi, giờ thì để tôi đi, và các người sẽ không còn cảm thấy khó chịu khi trông thấy tôi nữa.
- Tôi sẽ không buông cho đến khi nào cô đi gặp Hiệu trưởng và giải thích mọi chuyện. _ hắn quả quyết.
Nhỏ bắt đầu òa khóc, bất lực. Cánh tay hắn chắc quá, nhỏ không thoát ra được, nhỏ muốn chạy về nhà, muốn gục vào lòng bố mẹ để khóc quá.
- Tại sao anh cứ thích xen vào chuyện của tôi vậy? Anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Tại sao anh cứ tự cho mình cái quyền quyết định như vậy? Chuyện của tôi có liên quan đến anh sao? _ nhỏ vừa khóc vừa nói, mọi nỗi bực tức trong lòng cũng tuôn ra hết.
- Có liên quan, vì TÔI THÍCH CÔ!!!!!!
Hắn lấy hai tay áp vào má nhỏ, kéo lại. Hắn đặt môi mình lên môi nhỏ.
Chỉ cần thế này thôi, hắn cảm thấy bớt đau khổ hơn. Thà rằng cả cái học viện này hiểu lầm rằng hắn yêu nhỏ, còn hơn là nhỏ với Han. Hắn khó chịu vì điều đó. Hắn muốn bảo vệ cho nhỏ. Thật sự!
Bu ngây người, mắt nhỏ căng ra để nhìn cái khuôn mặt đang áp sát vào mặt mình. Đó là nụ hôn đầu tiên của nhỏ. Nhỏ không hiểu nổi bản thân mình nữa, đáng ra nhỏ phải đẩy hắn ra, nhưng sao thế này? Rốt cuộc thì nhỏ lại đứng im như một pho tượng. Hơi ấm của hắn, làn môi mềm mại... Tim nhỏ đập thình thịch như muốn bay lên chín tầng mây vậy. Nhỏ biết nếu nhỏ không phản ứng gì, nghĩa là nhỏ đã đồng ý.
Khỏi nói cả học viện bất ngờ đến thế nào. Ngay cả Na và Mi cũng đứng như trời trồng.
- Lãng mạn quá! _ Na thốt lên.
- Tiêu rồi! _ Mi thở dài.
Đâu đó có một người trái tim cũng đau khổ.
- Bu! Anh xin lỗi!
Nắng vẫn trải dài, nắng mơn man như muốn sưởi ấmhai trái tim đang đập những nhịp không bình thường.
Hai ngày sau...
Tất quả quần áo, đồ đạc đều đã được thu xếp lại. Đã đến lúc phải đi, tạm biệt Milky Way, tạm biệt ngôi học viện xinh đẹp này. Luật vẫn là luật, dù cho đó là Hội trưởng hội học sinh.
Bu và Ken bị đuổi học. Nghe thật buồn cười nhưng sự thật là thế đấy. Tất nhiên hai người đó bị đuổi thì Mi, Na, Kun, Kin cũng sẽ nghỉ theo.
Buổi tối. Sáu con người đó tự kỉ trong phòng, mai là"chia tay" rồi, cảm giác thật là hụt hẫng. Thật ra cả bọn biết quyết định của BGH cũng là bất đắc dĩ, đó là quy định chung, không thể nào nói không là không được, như thế thì những người khác sẽ nói là thiên vị.
Bây giờ nghĩ lại Ken vẫn không hiểu sao hắn lại có thề hành động như vậy, không những không giúp gì cho Bu mà còn khiến cả hai bị đuổi học.
Tất cả quyết định đi vòng quanh ngôi học viện này lần cuối.
Mỗi người đều đeo đuổi những ý nghĩ riêng, nhưng tất cả đều dừng chân lại nơi đằng sau học viện, bãi cỏ mà cả sáu đã từng đốt pháo bông.
Tuy có hơi bất ngờ nhưng sau đó tất cả đều nở một nụ cười với nhau.
Nằm xuống và ngước mặt lên trời, vẫn cái kiểu nằm đó, chụm đầu vào nhau. Cảm giác thoải mái và bình yên ùa vào tâm trí của mỗi người. Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng tại học viện này. Thời gian ở đây không lâu nhưng cũng có nhiều kỷ niệm, vui có, buồn cũng có.
Chợt một ngôi sao sáng lấp lánh xuất hiện nơi dải ngân hà huyền ảo.
- Sao băng đó, ước đi!!! _ Mi thốt lên một cách sung sướng.
- Thật hả? _ Na hỏi vẻ mặtngơ ngơ.
- Thật mà, ước nhanh lên không thì không kịp.
Thế là tất cả cùng nhắm mắt lại và lầm bầm cầu nguyện điều gì đó....
Sáng hôm sau.
Sáu người đã xách ba lô đựng đồ đạc của mình. Cảm giác này... vừa như mất mát cái gì đó, vừa tiếc nuối, lâng lâng khó tả.
Tất cả các học viên đều đứng trước cổng trường chào tạm biệt lần cuối.
- Tạm biệt mọi người, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau! _ Bu mỉm cười và vẫy tay chào mọi người.
Đang định quay bước đi thì một tiếng nói cất lên:
- Khoan đã!
Đó là Teo, Dark và Chen. Trông điệu bộ của cả ba hớt hơ hớt hải thật buồn cười, Chen đã lấy sẵn cái khăn mùi soa ra chuẩn bị... khóc rồi.
- Các tỉ tỉ, định đi mà không chào bọn đệ một câu ư?
Và thế là ba tên đó xông đến mà ôm chầm lấy mấy tỉ tỉ của bọn hắn, cảnh tượng thật xúc động.Thế mà có kẻ lại phá đám.
- Tránh ra, buồn cười nhỉ?
Ken, Kun đang cố gỡ bỏ tay của bọn kia trên người ba nhỏ ra.Cả lũ lại bật cười.
- Tỉ tỉ, tặng tỉ tỉ cái này!
(Đố biết cái gì?)
Nói rồi, Teo rút ra một...cái kéo dâng bằng hai tay lên cho Mi. Cả bọn trố mắt ra nhìn"lễ vật" của Teo.
- Kéo là một vật dụng rất hữu ích, kéo có thể cắt tóc, cắt móng tay, cắt móng chân, và.... _ hắn bắt đầu bài "Thuyết minh về lợi ích của kéo"
- Thôi được rồi, tỉ nhận! _ Mi cười hiền, cầm lấy cái kéo, nhỏ thấy cái kéo đó cũng khá là xinh xắn, quan trọn là đó chính là món quà mà Teo tặng.
- Còn đây là quà của tôi! _ Chen tạm thời bỏ khăn tay xuống, lôi ra một gói bim bim.
- A ha, cảm ơn nhá! _ Bu vui sướng chộp lấy gói bim bim, khiến Chen cảm động quá lại rơi nước mắt.
- Quà của Dark đâu? _ Na hỏi, có chút nóng vội, không biết quà của nhỏ sẽ là cái gì đây.
- Bảo kiếm long bào!_Dark tự hào nói rồi rút cây kiếm siêu nhân ra dâng lên cho Na.
Na đang đứng suýt trẹo chân mà ngã nhưng không nỡ làm mất hứng của Dark nên đành miễn cưỡng mỉm cười mà nhận lấy (_ _!)
- Thôi chết rồi!_Teo thốt lên làm cả bọn giật mình _ sắp vào giờ học rồi, bọn đệ phải dọn vệ sinh tiếp đây, bye bye các tỉ tỉ.
Nói rồi, ba thằng cắm đầu cắm cổ chạy, không quên ngoái đầu lại nhìn lần cuối.
Mấy nhỏ chỉ còn biết mỉm cười nhìn theo, vừa vui lại vừa buồn.
Ngay sau đó, bọn Li, Nu, Sa cũng bước đến. Dù sao cũng là lần cuối cùng, nên mấy nhỏ quyết định nói lời xin lỗi một lần.
Nu bị Sa đẩy lên trước, nhỏ ngập ngừng rồi cũng mở lời:
- Xin lỗi các cậu. Thật ra... thật ra... người đã dán những tấm ảnh đó... là tôi. Tôi biết bây giờ xin lỗi cũng không thay đổi được điều gì nhưng....
- Không sao đâu! _ Bu ngắt lời, nhỏ nở nụ cười thật tươi _ tôi tha thứ cho cậu!
Đúng vậy! Dù sao cũng là ngày cuối cùng,nên giữ những kỉ niệm tốt đẹp về nhau. Bu sẽ quên hết chuyện đó đi, chỉ giữ lại lời xin lỗi chân thành này.
Na nhìn về phía Li, nhỏ rụt rè hỏi:
- Lily, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?
Trong khi cả lũ kia không hiểu chuyện gì thì Li, hay Sam đã mỉm cười, nói:
- OK. Chỉ cần cậu còn sống thì tôi đã tha thứ cho cậu rồi.
Và cả hai lại mỉm cười. Tình bạn đôi khi chỉ đơn giản như thế thôi.
Sa lúc này mới lên tiếng:
- Bu, Mi, Na, tạm biệt các cậu!
Sau đó là một cái ôm thật chặt. Một sự thay đổi tuyệt vời. Phải chăng khi vượt qua nhiều thử thách ta mới hiểu được ra nhiều điều. Những gì ở ngay bên ta thì lại càng không biết quý trọng, đến khi nó mất đi thì ta mới nhận ra nó quan trọng đến nhường nào.
Đứng ở đằng xa nhìn lại, Hiệu trưởng Lisa cũng nhoẻn miệng cười.
Người cuối cùng là Han và Tin. Vẫn là những câu hỏi han và những lời từ biệt, nhưng ai nấy đều cảm thấy hụt hẫng trong tim.
- Bọn em sẽ nhớ anh, Han ạ!
- Anh cũng sẽ nhớ các em nhiều lắm.
Hai chiếc ô tô đỗ lại trước cổng ngôi học viện.
Ba cô bé bước lên xe, chiếc xe còn lại chở Ken, Kun và Kin.
- Tạm biệt!!!!
Vẫy tay chào lần cuối, chiếc xe từ từ lăn bánh, xa dần ngôi Học viện xinh đẹp
- Trời ơi kinh khủng quá mà!
- Có tin được không đây?
-..........
Đám học viên trong toàn học viện lại nhao nhao cả lên, khi vừa đến lớp đã thấy khắp lớp có dán những tấm ảnh, mà trong đó hai nhân vật chính đang... ôm hôn nhau thắm thiết.
Với góc độ chụp đó thì quả thật là rất giống cảnh một nam một nữ đang hôn nhau. Ai đã làm chuyện này?
(T/g chú thích thêm là đáng ra mấy người không thuộc bài phải dậy sốm trực vệ sinh nhưng vì tình trạng hôm qua hỗn loạn nên không ai để ý đến chuyện này)
Mi và Na tức giận giật hết cả đống ảnh đó mà vò veo lại, rốt cuộc là ai làm? Vừa đến lớp cái ảnh đó đã đập vào mắt rồi. Mi không tin, không tin Bu có thể như thế này.
... Rầm...
- Sa? Có phải cậu làm đúng không? _ Mi dùng đôi mắt nghi ngờ xen lẫn tức giận mà hỏi.
Sa chỉ biết ngơ ngác, chính nhỏ cũng bất ngờ vì chuyện này.
- Ơ.. không phải....
- Không phải cậu thì ai? _ Mi ngắt lời _ cậu luôn thù hằn với Bu, chuyện hôm qua tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy.
- Không phải tôi thật mà! _ Sa sợ sệt giải thích.
Đúng là nhỏ có bức ảnh đó,... nhưng... quả thật là nhỏ không làm mà.
- Hay là cậu? _ Na chỉ tay vào Lily đang ngẩn ngơ nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ như người bệnh tâm thần.
Li giật mình quay lại, trông thấy Na, nhỏ hét toáng lên:
- Aaaaaaaaaaaaa.....Ma....trời ơiiiiii !!!!!!!
Rồi nhỏ ôm đầu chạy biến đi, làm Na ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Đúng lúc đó thì Bu bước vào. Thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ, nhỏ ngơ ngác và bối rối. Nhỏ bước vào lớp, cả lớp nín thở. Tình cờ nhỏ dẫm phải cái gì đó lăn lóc dưới sàn. Nhỏ liền cúi xuống, đó là một cái gì đóbị vo viên.
- Đừng xem Bubu! _ Na nói, định ngăn lại nhưng đã quá muộn, Bu đã nhìn thấy.
Tay run run, nhỏ buông rơi tấm ảnh xuống, mặt cắt không còn giọt máu.
Ánh mắt của lũ học viên vẫn dán vào nhỏ, đó là ánh mắt cảm thông vì họ biết rằng Bu sẽ không làm những chuyện như vậy. Nhưng Bu không hiểu, nhỏ nghĩ đó là những ánh mắt soi mói và khinh bỉ.
Vậy là quá đủ rồi. Nhỏ đã từng tin, từng tin tưởng rất nhiều vào cái học viện này,tin rằng đây là một môi trường tốt để học tập. Nhưng những gì diễn ra khiến nhỏ sụp đổ hoàn toàn. Ở đây luôn có những đối đầu, những thù hận, những toan tính nhỏ nhen ích kỉ và mặc dù nhỏ không muốn nhưng nó luôn đeo bám. Làm Hội trưởng ư?
Trong khi chẳng ai yêu quý và tôn trọng, bản thân thì luôn bị soi mói. Nhỏ biết mình bị oan, nhưng liệu nói ra thì có ai tin? Vậy là quá đủ. Nhỏ nghĩ rằng mình không hợp với nơi này, nhỏ mệt mỏi khi ngày nào cũng phải giải quyết những chuyện không đâu, mệt mỏi vì phải giải thích. Biết đâu giải thích rồi, sẽ có lần khác, và lần khác nữa.
Nhỏ quay lưng lại, và chạy....Nhỏ muốn ra khỏi cái học viện này, càng sớm càng tốt.
- Bu, đứng lại đã! _ Na và Mi vội chạy theo.
Lũ học viên cũng tò mò đi theo ra xem thế nào. Thế là từ khắp các lớp học, học sinh đều túa ra, theo từng bước chân nhỏ bé đang chạy, mặc cho tiếng chuông bắt đầu buổi học đã bắt đầu vang lên.
Chạy xuống sân trường, bất chợt có một bàn tay kéo chặt lấy tay nhỏ.
- Bỏ tay ra! _ nhỏ lạnh lùng nói.
- Cô mau giải thích đi, người khác sẽ hiểu thôi mà_ Ken đau khổ nói.
Bu ngước đôi mắt mọng nước lên nhìn thẳng vào mắt Ken, nói:
- Anh nghĩ họ sẽ tin sao?
Ken xiết tay nhỏ chặt hơn:
- Chưa thử thì làm sao biết được.
- Giải thích? Anh bảo tôi phải giải thích thế nào đây? Tôi mệt mỏi.... buông ra!
Ken xoay người Bu lại, đặt hai tay lên vai nhỏ. Nhỏ buồn, hắn còn buồn hơn.g nhẽ lần náy lại không?
- Can đảm ư? Cho dù tôi có vượt qua thì họ cũng không dừng lại. Kh
- Can đảm ư? Cho dù tôi có vượt qua thì họ cũng không dừng lại. Không bao giờ!
Ken buồn bã nhìn Bu, chính hắn cũng không hiểu mình đang làm gì. Chỉ là nhìn thấy tấm ảnh đó, hắn đã rất buồn.
Đám học sinh vây quanh hai người ngày càng đông, lẽ dĩ nhiên là BGH cũng đã biết chuyện. Chỉ nghĩ đến đó thôi là Bu đã thấy tuyệt vọng.
- Tôi chịu đựng như vậy là quá đù rồi, giờ thì để tôi đi, và các người sẽ không còn cảm thấy khó chịu khi trông thấy tôi nữa.
- Tôi sẽ không buông cho đến khi nào cô đi gặp Hiệu trưởng và giải thích mọi chuyện. _ hắn quả quyết.
Nhỏ bắt đầu òa khóc, bất lực. Cánh tay hắn chắc quá, nhỏ không thoát ra được, nhỏ muốn chạy về nhà, muốn gục vào lòng bố mẹ để khóc quá.
- Tại sao anh cứ thích xen vào chuyện của tôi vậy? Anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Tại sao anh cứ tự cho mình cái quyền quyết định như vậy? Chuyện của tôi có liên quan đến anh sao? _ nhỏ vừa khóc vừa nói, mọi nỗi bực tức trong lòng cũng tuôn ra hết.
- Có liên quan, vì TÔI THÍCH CÔ!!!!!!
Hắn lấy hai tay áp vào má nhỏ, kéo lại. Hắn đặt môi mình lên môi nhỏ.
Chỉ cần thế này thôi, hắn cảm thấy bớt đau khổ hơn. Thà rằng cả cái học viện này hiểu lầm rằng hắn yêu nhỏ, còn hơn là nhỏ với Han. Hắn khó chịu vì điều đó. Hắn muốn bảo vệ cho nhỏ. Thật sự!
Bu ngây người, mắt nhỏ căng ra để nhìn cái khuôn mặt đang áp sát vào mặt mình. Đó là nụ hôn đầu tiên của nhỏ. Nhỏ không hiểu nổi bản thân mình nữa, đáng ra nhỏ phải đẩy hắn ra, nhưng sao thế này? Rốt cuộc thì nhỏ lại đứng im như một pho tượng. Hơi ấm của hắn, làn môi mềm mại... Tim nhỏ đập thình thịch như muốn bay lên chín tầng mây vậy. Nhỏ biết nếu nhỏ không phản ứng gì, nghĩa là nhỏ đã đồng ý.
Khỏi nói cả học viện bất ngờ đến thế nào. Ngay cả Na và Mi cũng đứng như trời trồng.
- Lãng mạn quá! _ Na thốt lên.
- Tiêu rồi! _ Mi thở dài.
Đâu đó có một người trái tim cũng đau khổ.
- Bu! Anh xin lỗi!
Nắng vẫn trải dài, nắng mơn man như muốn sưởi ấmhai trái tim đang đập những nhịp không bình thường.
Hai ngày sau...
Tất quả quần áo, đồ đạc đều đã được thu xếp lại. Đã đến lúc phải đi, tạm biệt Milky Way, tạm biệt ngôi học viện xinh đẹp này. Luật vẫn là luật, dù cho đó là Hội trưởng hội học sinh.
Bu và Ken bị đuổi học. Nghe thật buồn cười nhưng sự thật là thế đấy. Tất nhiên hai người đó bị đuổi thì Mi, Na, Kun, Kin cũng sẽ nghỉ theo.
Buổi tối. Sáu con người đó tự kỉ trong phòng, mai là"chia tay" rồi, cảm giác thật là hụt hẫng. Thật ra cả bọn biết quyết định của BGH cũng là bất đắc dĩ, đó là quy định chung, không thể nào nói không là không được, như thế thì những người khác sẽ nói là thiên vị.
Bây giờ nghĩ lại Ken vẫn không hiểu sao hắn lại có thề hành động như vậy, không những không giúp gì cho Bu mà còn khiến cả hai bị đuổi học.
Tất cả quyết định đi vòng quanh ngôi học viện này lần cuối.
Mỗi người đều đeo đuổi những ý nghĩ riêng, nhưng tất cả đều dừng chân lại nơi đằng sau học viện, bãi cỏ mà cả sáu đã từng đốt pháo bông.
Tuy có hơi bất ngờ nhưng sau đó tất cả đều nở một nụ cười với nhau.
Nằm xuống và ngước mặt lên trời, vẫn cái kiểu nằm đó, chụm đầu vào nhau. Cảm giác thoải mái và bình yên ùa vào tâm trí của mỗi người. Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng tại học viện này. Thời gian ở đây không lâu nhưng cũng có nhiều kỷ niệm, vui có, buồn cũng có.
Chợt một ngôi sao sáng lấp lánh xuất hiện nơi dải ngân hà huyền ảo.
- Sao băng đó, ước đi!!! _ Mi thốt lên một cách sung sướng.
- Thật hả? _ Na hỏi vẻ mặtngơ ngơ.
- Thật mà, ước nhanh lên không thì không kịp.
Thế là tất cả cùng nhắm mắt lại và lầm bầm cầu nguyện điều gì đó....
Sáng hôm sau.
Sáu người đã xách ba lô đựng đồ đạc của mình. Cảm giác này... vừa như mất mát cái gì đó, vừa tiếc nuối, lâng lâng khó tả.
Tất cả các học viên đều đứng trước cổng trường chào tạm biệt lần cuối.
- Tạm biệt mọi người, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau! _ Bu mỉm cười và vẫy tay chào mọi người.
Đang định quay bước đi thì một tiếng nói cất lên:
- Khoan đã!
Đó là Teo, Dark và Chen. Trông điệu bộ của cả ba hớt hơ hớt hải thật buồn cười, Chen đã lấy sẵn cái khăn mùi soa ra chuẩn bị... khóc rồi.
- Các tỉ tỉ, định đi mà không chào bọn đệ một câu ư?
Và thế là ba tên đó xông đến mà ôm chầm lấy mấy tỉ tỉ của bọn hắn, cảnh tượng thật xúc động.Thế mà có kẻ lại phá đám.
- Tránh ra, buồn cười nhỉ?
Ken, Kun đang cố gỡ bỏ tay của bọn kia trên người ba nhỏ ra.Cả lũ lại bật cười.
- Tỉ tỉ, tặng tỉ tỉ cái này!
(Đố biết cái gì?)
Nói rồi, Teo rút ra một...cái kéo dâng bằng hai tay lên cho Mi. Cả bọn trố mắt ra nhìn"lễ vật" của Teo.
- Kéo là một vật dụng rất hữu ích, kéo có thể cắt tóc, cắt móng tay, cắt móng chân, và.... _ hắn bắt đầu bài "Thuyết minh về lợi ích của kéo"
- Thôi được rồi, tỉ nhận! _ Mi cười hiền, cầm lấy cái kéo, nhỏ thấy cái kéo đó cũng khá là xinh xắn, quan trọn là đó chính là món quà mà Teo tặng.
- Còn đây là quà của tôi! _ Chen tạm thời bỏ khăn tay xuống, lôi ra một gói bim bim.
- A ha, cảm ơn nhá! _ Bu vui sướng chộp lấy gói bim bim, khiến Chen cảm động quá lại rơi nước mắt.
- Quà của Dark đâu? _ Na hỏi, có chút nóng vội, không biết quà của nhỏ sẽ là cái gì đây.
- Bảo kiếm long bào!_Dark tự hào nói rồi rút cây kiếm siêu nhân ra dâng lên cho Na.
Na đang đứng suýt trẹo chân mà ngã nhưng không nỡ làm mất hứng của Dark nên đành miễn cưỡng mỉm cười mà nhận lấy (_ _!)
- Thôi chết rồi!_Teo thốt lên làm cả bọn giật mình _ sắp vào giờ học rồi, bọn đệ phải dọn vệ sinh tiếp đây, bye bye các tỉ tỉ.
Nói rồi, ba thằng cắm đầu cắm cổ chạy, không quên ngoái đầu lại nhìn lần cuối.
Mấy nhỏ chỉ còn biết mỉm cười nhìn theo, vừa vui lại vừa buồn.
Ngay sau đó, bọn Li, Nu, Sa cũng bước đến. Dù sao cũng là lần cuối cùng, nên mấy nhỏ quyết định nói lời xin lỗi một lần.
Nu bị Sa đẩy lên trước, nhỏ ngập ngừng rồi cũng mở lời:
- Xin lỗi các cậu. Thật ra... thật ra... người đã dán những tấm ảnh đó... là tôi. Tôi biết bây giờ xin lỗi cũng không thay đổi được điều gì nhưng....
- Không sao đâu! _ Bu ngắt lời, nhỏ nở nụ cười thật tươi _ tôi tha thứ cho cậu!
Đúng vậy! Dù sao cũng là ngày cuối cùng,nên giữ những kỉ niệm tốt đẹp về nhau. Bu sẽ quên hết chuyện đó đi, chỉ giữ lại lời xin lỗi chân thành này.
Na nhìn về phía Li, nhỏ rụt rè hỏi:
- Lily, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?
Trong khi cả lũ kia không hiểu chuyện gì thì Li, hay Sam đã mỉm cười, nói:
- OK. Chỉ cần cậu còn sống thì tôi đã tha thứ cho cậu rồi.
Và cả hai lại mỉm cười. Tình bạn đôi khi chỉ đơn giản như thế thôi.
Sa lúc này mới lên tiếng:
- Bu, Mi, Na, tạm biệt các cậu!
Sau đó là một cái ôm thật chặt. Một sự thay đổi tuyệt vời. Phải chăng khi vượt qua nhiều thử thách ta mới hiểu được ra nhiều điều. Những gì ở ngay bên ta thì lại càng không biết quý trọng, đến khi nó mất đi thì ta mới nhận ra nó quan trọng đến nhường nào.
Đứng ở đằng xa nhìn lại, Hiệu trưởng Lisa cũng nhoẻn miệng cười.
Người cuối cùng là Han và Tin. Vẫn là những câu hỏi han và những lời từ biệt, nhưng ai nấy đều cảm thấy hụt hẫng trong tim.
- Bọn em sẽ nhớ anh, Han ạ!
- Anh cũng sẽ nhớ các em nhiều lắm.
Hai chiếc ô tô đỗ lại trước cổng ngôi học viện.
Ba cô bé bước lên xe, chiếc xe còn lại chở Ken, Kun và Kin.
- Tạm biệt!!!!
Vẫy tay chào lần cuối, chiếc xe từ từ lăn bánh, xa dần ngôi Học viện xinh đẹp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.