Học Viện Phản Diện

Chương 36: “Bé gái và búp bê”

Tứ Tàng

05/07/2021

Edit: Pi sà Nguyệt

Tiếng khóc của người phụ nữ phòng bên ngày càng lớn, ngoài sân là tiếng mở cổng của trưởng thôn,

sau đó có người mở cửa đi ra sân hỏi, “Chuyện gì thế? Bắt đầu nhiệm vụ rồi à?”

Là những người làm nhiệm vụ.

Thi Ân và Dịch Nhiên cũng ra ngoài tụ họp với bọn họ, ai cũng mặc đồ chỉnh tề như không ngủ, dù sao

bọn họ cũng biết đến đây làm gì nên không dám ngủ.

Thôn này rất yên tĩnh, trong sân chỉ có tiếng khóc đầy đau đớn của bà vợ, nghe rất đáng sợ.

“Đi xem thử có chuyện gì.” Vương Khải Toàn nói.

Mọi người rón rén đi tới cửa phòng, mở nửa cánh cửa thì ngửi thấy mùi tanh nồng khó chịu từ bên

trong phả ra.

“Chị dâu, có chuyện gì thế? Cần giúp gì không?” Lương Mẫn Mẫn hỏi thăm. “Cứu, cứu tôi…” Tiếng cầu

cứu yếu ớt của người phụ nữ vang lên.

Phan Phan ở cạnh Lương Mẫn Mẫn định đẩy nửa cánh cửa để vào thì thấy cánh cửa mở ra, một gương mặt

nhỏ xuất hiện trước mặt bọn họ, đôi mắt đen kia nhìn họ chằm chằm, ngón tay đang cầm cửa của cô bé

cũng đỏ đỏ.

Phan Phan sợ tới mức thét lên rồi lùi về sau, cô nàng đụng vào người Tạ Minh làm hắn cũng thét lên

một tiếng sợ hãi.

Cô bé kia cũng bị dọa sợ nên chạy vội về phòng, tiếng bàn chân trần chạm đất kêu lạch bạch.

“Cô làm tôi giật mình!” Tạ Minh lúng túng nói với Phan Phan, “Chỉ là một bé con thôi mà? Cô hét cái

gì mà hét, tôi tưởng thấy ma thấy quỷ gì cơ!” “Không phải….” Mặt Phan Phan trắng bệch chỉ vào cửa,

“Tay cô bé đó dính máu…”

Mọi người nhìn sang cửa thì thấy dấu tay dính máu của cô bé in lên đấy, ngay cả chỗ cô bé đứng lúc

nãy cũng có dấu chân máu.

Người phụ nữ trong đó không ngừng gọi bọn họ cứu bà ấy…

Mọi người vội vàng đi vào, phòng không có đèn, trong phòng tòa mùi máu tanh nồng, bọn họ phải nhờ

ánh trăng sáng chiếu vào để thấy hình ảnh trong này — trên chiếc giường lộn xộn đầy máu kia là một

người phụ nữ đang nằm run rẩy không ngừng, trên người bà là một chiếc áo bông, phần dưới để trần,

máu chảy ra không ngừng, mặt bà dính đầy nước mắt và mồ hôi, bà không ngừng van xin bọn họ, “Xin

hãy thương xót, cứu, cứu tôi…”

Mà cô bé kia ngồi xổm bên cạnh nhìn bà cứ như muốn lau nước mắt cho bà mà không dám, chỉ biết ngồi

im rồi ngẩng đầu hỏi bọn họ, “Mẹ em chuẩn bị sinh em trai ạ?”

Bọn họ không biết trả lời thế nào, cảnh tưởng này khiến bọn họ buồn nôn vô cùng, mấy chàng trai

không dám nhìn bậy.

“Bà ấy sinh non rồi…” Lương Mẫn Mẫn là người đầu tiên phản ứng lại nhưng vẫn bị đống máu không

ngừng chảy kia dọa sợ.

Thi Ân muốn ló đầu ra nhìn thì bị Dịch Nhiên ngăn lại.

Tiếng bước chân và giọng nói của trưởng thôn vang lên từ bên ngoài, trưởng thôn vội dẫn một ông lão

đi vào, “Đến rồi, đến rồi! Bác sĩ làng đến rồi!” Mọi người vội tránh ra ngoài sân.

================

Đèn trong phòng sáng ra, rèm cửa sổ đóng lại chỉ chiếu bóng của hai người đàn ông và bàn tay giẫy

giụa của người phụ nữ, bà ấy nắm lấy tay bác sĩ già như người sắp chết bắt được cọng cỏ, khóc lóc

cầu xin, “Xin các vị thương xót, thương tôi….”

Trưởng thôn ở trong phòng nôn nóng, mắng cô bé, “Xéo ra ngoài! Mày ở đây nhìn cái gì? Sinh con nhóc

như mày thì có tác dụng cớt gì chứ? Lúc trước nên vứt mày vào trong núi cho rồi!” Ông ta đưa tay

đánh đứa bé thật mạnh.

Lát sau cô bé chạy ra, mặt cô bé sưng đỏ lên, con mắt đen nhìn bọn họ, cô bé ngồi ở trước cửa như

đang chờ em trai.

“Mọi người không thấy lạ à?” Lương Mẫn Mẫn nhỏ giọng hỏi, “Không biết nói lạ ở đâu, người phụ nữ

đó, cô bé này… có chút kì lạ á.”

Phan Phan gật đầu, liếc mắt nhìn cô bé đang ngồi chờ trước cửa nói, “Cô bé kia bình tĩnh quá, mẹ cô

bé như vậy mà bé chẳng khóc tiếng nào, bình tĩnh… đến mức đáng sợ, không giống đứa bé bình thường

nhưng cô bé ấy không phải ma quỷ gì cả.”

Tạ Minh cũng liếc nhìn Phan Phan, “Quỷ cũng có nhiều loại, cô xác định mắt cô thấy được hết à? Ví

dụ như trò nhập hồn gì đó ấy, nó cũng là người thôi.”

Hắn vừa nói xong thì mọi người sợ hãi nhìn cô bé kia, sau đó họ nghe Thi Ân nói, “Không lạ gì đâu,

nếu như đứa bé kia thấy cha mình thường xuyên làm thế với mẹ thì quen rồi, chẳng có gì mà khóc cả.”

Lời của Thi Ân làm mọi người giật mình, sao lại có thể thường xuyên thấy chuyện sinh non được chứ?

Mẹ cô bé toàn sinh non à?

Thi Ân thấy mọi người nhìn cô ngạc nhiên thì nói tiếp, “Mọi người không biết lý do tại sao người

phụ nữ đó sinh non à? Là trưởng thôn cứ đòi beep beep với bà ấy đấy…”

Dịch Nhiên ở cạnh ho sù sụ ngăn cô lại, chuyện này không nên để cô gái như cô nói, anh nói giúp

cho.

“Tôi đề nghị mọi người chia sẻ nhau tin tức và phân tích cho nhau, mọi người cùng nhau làm nhiệm vụ

này vì đây là một nhiệm vụ bảy sao, với level hiện tại thì làm riêng không được đâu.” Dịch Nhiên

nói thẳng.

Tạ Minh khó chịu nói, “Ý của anh là chúng tôi không được, không lẽ anh được à?”

Thi Ân đứng cạnh nghĩ thầm: Đương nhiên ảnh được rồi, ảnh là đàn anh của mấy người đấy.

“Bây giờ không phải lúc cãi nhau.” Vương Khải Toàn vội điều giải, “Anh Dịch nói đúng, chúng ta vào

phòng bàn với nhau đi.”

Mấy người còn lại gật đầu đồng ý, nhất là Phan Phan, cô nàng đi theo sau lưng cậu chàng Khổng Lệnh,

cô nàng không muốn làm nhiệm vụ một mình, cổ biết rõ năng lực của mình, nhỏ giọng nói, “Tôi nghe

theo mọi người, lúc này mà làm riêng thì sẽ thành bia đỡ đạn đầu tiên mất, trong phim đều thế.” Tạ

Minh trừng cô nàng một cái nhưng vẫn đi theo mọi người vào phòng của Vương Khải Toàn.

Dịch Nhiên nói chuyện anh và Thi Ân nghe được cho bọn họ, bảo nguyên nhân sinh non là do trưởng

thôn đòi beep beep chứ không nói mấy câu bẩn thỉu của ông ta.

Mọi người vốn nghĩ trưởng thôn là một người chất phát nhiệt tình, ai dè ông ta chẳng là người tốt

lành gì, cũng có người để ý tới vết bầm trên người vợ ông ta với cả bà cũng rất sợ ông ta, không

dám lên bàn ăn, lúc Lương Mẫn

Mẫn và Phan Phan vào bếp nấu chung, bà vợ không nói câu nào trông rất sợ người lạ, chân của bà còn

bị què một chân.

Mọi người kết luận vợ trưởng thôn bị lừa bán đến đây, trước kia bị đánh què chân nên sợ, không dám

nói bậy, hơn nữa con gái của trưởng thôn cũng sáu bảy tuổi rồi, mẹ của cô bé mới tầm hai mươi tuổi,

không lẽ còn chưa thành niên đã bị bán tới đây sinh con rồi à?

“Cặn bã!” Tạ Minh mắng, “Một đám súc vật! Lừa bán người đều đáng chết!”

Khổng Lệnh luôn im lặng do dự nói, “Nhưng mà… Tối qua tôi vô tình thấy được giấy đăng ký kết hôn



của họ, họ là vợ chồng hợp pháp, chưa chắc bị lừa bán.”

Mọi người ngạc nhìn nhìn cậu ta, hỏi sao cậu ta thấy được?

Cậu ta vội đáp, “Để trên ngăn tủ, hôm qua lúc đi ngang qua nó rơi xuống bên chân tôi… Tôi nhặt lên

rồi thấy, có điều hình như họ mới đăng ký năm nay, tầm hơn một tháng, nhưng nếu không bị lừa bán

thì sao người phụ nữ kia chịu kết hôn nhỉ? Bà ấy có thể cầu người nhà giúp đỡ mà?”

Mọi người nhìn cậu ta với gương mặt ‘người trẻ tuổi hỏng biết thế gian này xấu xa thế nào’.

Lương Mẫn Mẫn nói, “Đứa nhỏ lớn vậy rồi, lại còn có thai thứ hai, bà ấy có khi mất hết hi vọng bỏ

trốn rồi.”

“Đúng thế.” Phan Phan gật đầu, “Cậu không thấy mấy tin các cô gái bị lừa bán trên weibo [1] à? Họ

sinh mấy đứa rồi mới đi lấy giấy kết hôn đấy. Có một số người nhờ nhân viên địa phương giúp đỡ

nhưng nhân viên còn khuyên bọn họ đã có con rồi, ngoan ngoãn ở lại sống với chồng con đi, mấy

chuyện này hay xảy ra ở mấy vùng thôn quê lạc hậu lắm.”

[1] Weibo nói dễ hiểu là Facebook phiên bản Trung.

Khổng Lệnh ngạc nhiên nhìn bọn họ, nói nhỏ, “Nhưng đó là phạm pháp mà…”

Thi Ân cười với cậu, em trai ngoan này ngây thơ thật đấy, cô chưa quen kiểu bé con ngây ngô vậy bao

giờ.

Mọi người đang bàn bạc thì thấy Thi Ân bật cười, họ nhìn sang cô thì thấy cô híp mắt nhìn Khổng

Lệnh, cô nhún vai đáp, “Mọi người bàn đi, đừng nhìn tôi, tôi thấy em trai Khổng Lệnh ngoan quá, khá

là thích cậu ấy thôi.”

Mọi người không ngờ cô nói thẳng như vậy, mặt Khổng Lệnh đỏ ửng rồi nhìn vào con mắt đang híp của

cô, cậu ta đỏ mặt cúi đầu, luống cuống gãi cổ cười nói, “Chị Thi đừng đùa em như thế, em học ít nên

không biết mấy thứ này nhiều…”

“Em đáng yêu lắm đấy!” Thi Ân híp mắt nói, “Em trai Khổng Lệnh muốn biết cái gì nè? Chị sẽ phổ cập

cho em.”

Dịch Nhiên dựa vào tường cười lạnh một tiếng, mắt anh nhìn Khổng Lệnh chằm chằm khiến cậu không dám

cười cũng không dám nhìn Thi Ân, nhỏ giọng nói, “Không cần đâu, cảm ơn chị Thi.”

Mọi người nhìn ra ngoài thì thấy một bà lão chạy vội vào, bà ta khóc, “Đây là sao… Không phải mấy

hôm trước kiểm tra bảo còn khỏe à? Sao hôm nay lại sảy rồi… Con gái đáng thương của mẹ, sao con lại

khổ thế? Mãi mới có đứa con trai! Đều do con sinh con nhóc kia ra đấy, không sinh thì cơ thể không

yếu vậy rồi! Con nhóc kia là khắc tinh của con đấy!” Vừa khóc vừa nói với trưởng thôn, “Đi bệnh

viện, chảy nhiều máu thế thì bác sĩ thôn cũng bó tay thôi, đến bệnh viện đi, cậu còn muốn để Anh Tử

sinh con trai cho cậu nữa không đấy? Mau đưa con bé vào viện, phải chữa tốt mới sinh con trai

được!”

Tiếng khóc và giọng nói xen vào nhau của bà ta cực rõ ràng nhưng thông tin đó cũng làm mọi người

trong phòng ngạc nhiên.

Người phụ nữ kia không bị lừa bán đế, là người thôn này, mẹ của bà ấy cũng ở đây, nghe giọng điều

kia thì cuộc hôn nhân này do cha mẹ đồng ý, hợp pháp.

Hơn nữa người phụ nữ này đã sảy thai không ít lần. Lời nói của Thi Ân ‘linh’ rồi…

Thi Ân cười lạnh một tiếng, “Người đàn ông có thể ép vợ mình beep với ổng lúc mang thai thì sao có

thể nhịn đến khi con đầu mình sáu, bảy tuổi mới sinh đứa thứ hai? Mọi người không thấy ông ta cho

con gái mặc đồ cũ của con trai à? Còn làm con bé chẳng khác gì con trai cả, nói không chừng tên cô

bé là ‘Chiêu Đệ’ đấy, loại đàn ông ấy mà biết tránh thai cho vợ á? Ông ta chỉ hận không ép vợ mình

sinh thêm cho ông ta mấy đứa nên tôi nghĩ nguyên nhân bị sảy có thể là do kiểm tra ra bé gái hoặc

do làm sảy thôi.”

Thi Ân đi tới cửa sổ liếc nhìn cô bé ngồi bên ngoài, nhỏ giọng nói, “Lúc nãy vào nhà mấy người

không thấy trên giường có cả chăn nhỏ và gối nhỏ à? Cô bé kia chắc ngủ chung với cha mẹ mình nên

tôi mới bảo… con bé quen rồi.”

Mọi người cảm thấy cả người lạnh lẽo, càng nghĩ càng thấy buồn nôn, đứa bé sáu bảy tuổi ngủ chung

với cha mẹ trên một giường, trưởng thôn còn không chút e dè là beep beep với vợ…. Bé gái đã gặp mẹ

bị sảy thai nhiều lần nên quen rồi? Có thể cô bé không biết đó là sinh non, cô bé chỉ nghĩ mẹ sắp

sinh em trai….

Thi Ân quay đầu hỏi mọi người, “Nhiệm vụ của mọi người giống nhau đúng không? Tôi được nhận nhiệm

vụ này khi vào thôn, mọi người thì sao?”

Dịch Nhiên nhìn cô đang định nói gì, anh tính mở miệng ngăn lại nhưng mọi người đã vội đáp lại,

“Tôi cũng thế, vừa vào thôn đã nhận được nhiệm vụ, nhiệm vụ của tôi là mọi người trong thôn sẽ bị

giết vào ngày thứ năm, chúng ta cũng sẽ bị giết nên yêu cầu chúng ta phải tìm ra được chân tướng và

hung thủ thật sự đã tàn sát thôn này trong năm ngày, sau đó nghĩ cách ngăn cản và trốn khỏi cuộc

tàn sát này.”

Người khác cũng gật đầu bảo nhiệm vụ của họ cũng như thế.

Dịch Nhiên ngậm mồm không nhắc nhở bọn họ, anh chỉ nhìn Thi Ân, cô đứng ở cửa sổ cười với anh cứ

như đang gây sự với anh vậy.

“Thế thì được rồi, nhiệm vụ của chúng ta đều như nhau.” Thi Ân vén tóc đen, cô đang gây chuyện với

Dịch Nhiên đấy, anh biết cô là phản diện thì sao nào? Ngon thì vạch trần cô đi, cô trắng trợn làm

‘gián’ đấy thì sao nào?

“Nhiệm vụ lần này không quy định chỉ có một người sống nên chúng ta có thể cùng nhau qua cửa, tôi

nghĩ chúng ta tạo thành một nhóm, sau này chia sẻ thông tin cho nhau để cùng nhau qua cửa.”

“Tôi đồng ý!” Phan Phan là người đầu tiên giơ tay lên, “Mặc dù tính cách của tôi hơi giống đàn ông

nhưng tôi sợ ma…”

Những người khác gật đầu đồng ý.

“Vậy mọi người thấy bây giờ làm sao?” Vương Khải Toàn hỏi mọi người, “Mọi người thấy ai sẽ là hung

thủ tàn sát thôn này?”

“Hiện tại thì chắc vợ của trưởng thôn là người có động cơ nhất.” Tạ Minh nói, “Bà ấy đáng thương

nhất, nhưng… bà ấy giết trưởng thôn là được rồi? Giết luôn cả thôn thì hơi quá đấy? Hơn nữa bà ấy

chỉ là một người phụ nữ yếu đuối thôi, làm gì có năng lực ấy? Trừ khi bà ấy hóa thành quỷ sau khi

chết.”

Phan Phan bị dọa tới mức nổi hết da gà, xoa hai cánh tay đầy da gà của mình, “Nhưng không có lý do

để tàn sát cả thôn… Em có thể hiểu được bà ấy hận trưởng thôn nhưng giết cả thôn thì quá mức rồi.”

“Có lẽ còn có nội dung kịch bản khác nữa.” Lương Mẫn Mẫn nói, “Bây giờ chỉ mới là tối đầu tiên

thôi, chưa chắc cái gì cả, nếu như đúng là bà ấy thì chúng ta cứu bà ấy để ngăn cản quá trình hắc

hóa cũng được, hóa thành ác quỷ cũng âu kê, chỉ cần tránh khỏi kết quả tàn sát cả thôn thì có thể

hoàn thành nhiệm vụ để rời khỏi đây rồi.”

Vương Khải Toàn gật đầu.

Tiếng ồn ào bên ngoài không ngừng vang lên, trưởng thôn bảo cô bé đang đợi ở trước cửa cút đi chỗ

khác, ông ta ôm bà vợ đang kêu gào thảm thiết chạy từ trong ra.

Trưởng thôn quyết định đưa vợ đến bệnh viện nhỏ trong thôn trước, lúc trước sinh đứa con đầu cũng



sinh ở đấy.

Vương Khải Toàn liếc mắt nhìn ra, nhỏ giọng bảo, “Chúng ta chia ra hành động, một nhóm đi theo

trưởng thôn và vợ ông ta vào bệnh viện nhưng

không cần đi toàn bộ, người khác có thể đi tìm manh mối trong thôn, bây giờ mẹ của vợ ông ta đã

xuất hiện rồi, chúng ta có thể đến nhà mẹ để kiếm thông tin.”

“Đúng, chúng ta chia nhóm làm việc.” Lương Mẫn Mẫn nói, “Chia hai nhóm, một nhóm đi theo trưởng

thôn, nhóm khác đi kiếm thông tin trong nhà mẹ đẻ.”

Ai cũng không muốn đi kiểm tra trong làng, lúc đến cả thôn này trống vắng như chẳng có ai ở vậy,

bây giờ đi chẳng khác gì đi tìm ma tìm quỷ cả! Sẽ thành bia đỡ đạn mất!

Chỉ có Tạ Minh bảo, “Tôi không chung nhóm với hắn đâu.” Tạ Minh chỉ thẳng vào Dịch Nhiên nói, “Trừ

hắn ra thì đi với ai cũng âu kê, tốt nhất là để tôi mang theo hai em gái đi tới nhà mẹ đẻ kiếm

thông tin.”

Phan Phan không vui, “Em chỉ muốn đi với Khổng Lệnh hoặc chị Mẫn Mẫn.” Phan Phan ôm cánh tay Lương

Mẫn Mẫn rồi nhìn Khổng Lệnh, “Cậu đi chung nhóm với tớ không?”

Khổng Lệnh do dự nói, “Nếu mọi người không muốn đi kiểm tra trong thôn thì tôi đi.”

Đúng là đứa bé ngoan ngoãn thành thật mà, Thi Ân cũng nói, “Tôi đi với em ấy.”

Tạ Minh vội tham gia vào, “Này, tôi vào chung nhóm với hai người, tôi không có hứng thú với việc đi

theo dõi người khác.” Hắn nháy mắt với Khổng Lệnh, “Chúng ta đi chung với nhau, anh trai sẽ bảo vệ

em và em trai Khổng Lệnh.”

Thi Ân cười cười rồi bảo, “Tôi đoán boss nhà tôi sẽ chọn giống anh đấy.”

Tạ Minh liếc nhìn Dịch Nhiên đang dựa vào tường theo bản năng, hai tay anh cắm vào trong túi không

thèm nhìn hắn, anh đứng thẳng nói, “Không cần lãng phí thời gian, nếu không người phụ nữ ấy sẽ chết

trên đường đấy.”

Anh nói với Vương Khải Toàn, “Anh và Lương Mẫn Mẫn, Phan Phan đi theo họ đi, những người còn lại

làm việc họ nên làm.”

Tạ Minh trừng mắt nhìn anh, anh như thế thì có ai ở đây thích anh đâu, thế mà giờ hắn phải chung

một nhóm với người mà mình ghét này!

Phan Phan liếc mắt nhìn Khổng Lệnh một cái, sau đó đi theo Vương Khải Toàn và Lương Mẫn Mẫn tìm

nhóm trưởng thôn.

Tạ Minh khó chịu đi theo đám Dịch Nhiên ra khỏi nhà, nghiêng đầu hỏi Thi Ân, “Người đó là boss của

cô em hay bảo vệ thế?”

Thi Ân cười cười nhìn bóng lưng của Dịch Nhiên, trả lời, “Có bảo vệ nào vừa đẹp trai lại thích làm

theo ý mình như anh ta chắc?”

Dịch Nhiên đi ở trước quay đầu nhìn cô, cô hừ lạnh rồi híp mắt đi tới cạnh Khổng Lệnh, “Em trai

Khổng Lệnh phải bảo vệ chị đấy.”

Dịch Nhiên cau mày.

Mặt Tạ Minh kinh ngạc, người phụ nữ này… lúc nãy mới khen giám đốc đẹp trai nhưng sao lại đi thả

thính với em trai rồi? Phụ nữ thích thay đổi ghê!

Thi Ân và Khổng Lệnh đi tới cổng thì chợt nhớ gì đấy, cô quay đầu nhìn vào trong nhà thì thấy bé

gái vẫn ngồi trước cửa phòng cứ như chưa từng nhúc nhích, cô bé cực kỳ yên tĩnh.

Bọn họ đều ra cổng hết, Thi Ân quay lại đi tới trước mặt cô bé, khom lưng hỏi, “Em ở đây chờ gì

thế?”

Cô bé ngẩng đầu nhìn cô, “Em đang đợi mẹ sinh em trai.”

Thi Ân nhìn búp bê cũ nát trong tay cô bé, con mắt của con búp bê được làm bằng hạt nút nhưng đã

rơi một bên, có điều con búp bê được giặt rất sạch, cô ngồi xổm xuống chỉ vào con búp bê kia hỏi cô

bé, “Cái này để tặng cho em trai hả?”

Cô bé nở nụ cười hiếm thấy, sờ búp bê trong tay rồi gật đầu với Thi Ân.

“Búp bê đáng yêu đó.” Thi Ân đưa tay cầm nhẹ tay nhỏ của búp bê, thấy cô bé không khó chịu thì hỏi

tiếp, “Thế sao không đi theo ba mẹ thế? Đợi em trai sinh ra thì đưa cho em ấy luôn, tại sao phải

ngồi ở đây vậy?”

Bé gái cúi đầu nhìn búp bê trong tay rồi nhỏ giọng nói, “Cha sẽ đánh em, lần nào sinh em trai cha

cũng nổi giận, mắng em đánh em bảo em hại chết em trai, mẹ không thích em, nhìn thấy em sẽ khóc…

Nhưng người hại chết em trai là cha và bà ngoại mà, có phải em đâu chứ?”

Thi Ân nhìn búp bê trong tay cô bé, con búp bê này mặc đồ kimono [2], còn là một bộ shirokumu [3]

màu trắng, cô nhớ không nhầm thì đây là lễ phục mà cô dâu Nhật mặc lúc về nhà chồng, sao cô bé này

có con búp bê này nhỉ?

[2] Kimono (theo Hán Việt là ‘Trứ vật’, dịch thẳng nghĩa Việt là ‘đồ để mặc’) hoặc có thể gọi là

Wafuku (Hán Việt là ‘Hòa phục’, nghĩa là ‘y phục Nhật’), là loại y phục truyền thống của Nhật Bản.

Kimono không đơn thuần là trang phục truyền thống mà còn được xem là một tác phẩm nghệ thuật.

[3] Shiromuku là lễ phục màu trắng cô dâu mặc trong đám cưới với phần đuôi áo khá dài và tỏa tròn

ra. Màu trắng tượng trưng cho sự bắt đầu của một chuyến đi. Bộ lễ phục này thường đi kèm băng vải

trắng trên đầu có tên là tsunokakushi.“Chị.” Cô bé đau buồn ngẩng đầu nhìn cô, nghi ngờ hỏi, “Chị có mẹ chứ? Mẹ của chị có thích chị

không? Có phải chỉ mỗi mẹ em ghét em không?” Cô bé vuốt búp bê nói, “Em rất thích mẹ, cũng muốn mẹ

thích em á.”

Thi Ân nhìn cô bé, nụ cười nhạt dần, cô đưa tay ra dịu dàng sờ đầu cô bé đáp, “Không phải, mẹ chị

cũng không thích chị.”

=========================

Dịch Nhiên đứng ở cổng không vào trong, anh nghiêng người dựa vào cửa nhìn Thi Ân, cô ngồi chổm hổm

vuốt đầu cô bé, nói mấy câu kia, cô vừa cười vừa nói, “Nhưng chẳng sao hết, em quen rồi thì sẽ thấy

bình thường thôi.”

Bé gái lại nhìn cô hỏi, “Cha chị có đánh chị không?” Thi Ân nghiêng đầu cười, “Chị không có cha.”

Dịch Nhiên cảm thấy đau lòng khi thấy cô cười híp mắt như vậy, cứ như… thấy được cô lúc bé cũng

ngồi chơi búp bê một mình như vậy, không biết có ai đã sờ đầu cô rồi nói mấy câu này với cô không.

Có người bất chợt hỏi một câu sau lưng anh, “Nhìn gì thế?”

Dịch Nhiên giật mình cau mày, Tạ Minh đứng sau lưng anh ló đầu nhìn vào trong, cười hì hì, “Người

anh em, có phải cậu muốn theo đuổi cô ấy không? Cậu không đến đây làm nhiệm vụ mà để theo đuổi cô

ấy à?”

Dịch Nhiên quay đầu lạnh lùng nói với hắn, “Bớt nói, nếu không dù cậu qua cửa cũng bị loại thôi.

Còn có, cách xa cô ấy một chút.”

“Cờ lờ gờ tờ?” Tạ Minh không vui, “Cậu tưởng cậu là người giám sát à? Cậu bớt làm trò ngầu lòi với

tôi đi, tôi không thích kiểu này đâu!”

Dịch Nhiên nhếch môi cười với hắn, đi vào sân rồi đi tới chỗ Thi Ân, anh để tay xoa đầu cô rồi cúi

người nói với cô bé, “Nhà bà ngoại em ở đâu thế? Dẫn bọn anh sang được không?”

Thi Ân ngẩng đầu trừng anh, “Nói chuyện thì nói chuyện, tay làm quái gì thế? Cứ như mấy thằng lưu

manh ấy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Học Viện Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook