Chương 81: “Dịch Nhiên”
Tứ Tàng
05/07/2021
Trên đường lớn ngoài cổng trang viên, trong cơn mưa to, Lâm Luật giật mình nhìn chiếc xe xông lại
kia, lại nhìn Thi Ân giật mình trượt chân ngồi ngã dưới đất, không biết có bị đụng phải không! Sợ
hãi hỏi cô, “Cô cố ý sắp xếp à?”
Người giám sát Ivan hỏi một câu trong hệ thống: “Ân Ân?”
Xương chậu của Thi Ân khá đau vì ngã xuống, cô ngồi trên phần đất vừa ướt vừa trơn xem những câu
nói của học viên, đau tới mức điên máu, khổ nhục kế cái quần què á! Thi Ân cô chưa bao giờ chơi trò
khổ nhục kế hết nhé! Cái tên nào không có mặt đi xe đấy? Suýt nữa tông vào cô thiệt rồi!
Lần ngã này rất đau, đau tới mức cô không đứng lên được, giận tới mức muốn ăn chiếc xe chết tiệt
kia!
Cửa xe đẩy ra, thư ký trên xe đi bung dù đen lên, sau đó đứng ở một bên đỡ người khác xuống.
Thi Ân liếc nhìn thấy hai chân thẳng tắp dưới dù đen, cặp chân kia đi tới trước mặt cô, một tay cầm
dù của thư ký che lên đầu cô, cúi đầu hỏi, “Cô gái nhỏ, tông phải cô à?”
Giọng nói này…
Thi Ân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy gương mặt quen thuộc dưới dù đen, gương mặt vừa đẹp trai lại
quen thuộc vô cùng kia là Dịch Nhiên mà! Nhưng dưới mái tóc đen không có phần lông đỏ anh hay giấu
ở lỗ tai, còn trông già hơn bình thường một chút, cứ như… Dịch Nhiên phiên bản già dặn ấy.
Ngay cả Lâm Luật cũng sững người, vội hỏi cô trong hệ thống, “Dịch Nhiên cũng tham gia nhiệm vụ này
à?”
“Anh…” Cô nhìn gương mặt kia, hỏi dò, “Sao anh lại ở đây?”
“Hả?” Hắn nghi ngờ nhìn về phía cô, ngồi xổm xuống cười hỏi, “Cô biết tôi à?”
Thi Ân ngồi trên mặt đất ướt nhẹp nhìn cặp mắt kia, không hiểu tại sao… cảm thấy hắn không phải là
Dịch Nhiên, cặp mắt kia rất xa lạ, không có sự nhiệt tình và phấn chấn của Dịch Nhiên, cặp mắt đen
kia như làn nước yên bình vậy, không có ánh sáng mà cứ như chết rồi ấy, nhìn cô cực lạnh lùng.
“Đụng bị thương à? Có thể đứng dậy không?” Hắn thấy cô ngẩn ngwoif thì hỏi lại, “Cần tôi bế cô
không?” Hắn đưa tay định bế cô.
Thẩm Độ và Lý Du cũng chạy từ trong ra, hoang mang chạy đến xem cô. Hắn đứng lên nói lời xin lỗi
với Thẩm Độ.
Thẩm Độ nhận ra hắn, ngạc nhiên bắt tay: “Cậu Lục? Cậu về khi nào thế? Sao lại….”
Cậu Lục? Hắn họ Lục à? Thi Ân nhớ nam chính trong thế giới này họ Lục, tên là Lục Nhiên, không lẽ
là hắn?
Hắn bắt tay với Thẩm Độ nói: “Có viêc nên về nước, vừa về mấy ngày, hôm nay đến Lục trang để giải
buồn, nghe bảo hôm nay là sinh nhật thiên kim nhà ngài, làm tiệc mừng ở đây nên định tới tham gia
náo nhiệt một chút.” Vừa nói vừa nhìn Thi Ân được đỡ lên, “Đây là thiên kim nhà ngài à?” Thẩm Độ
bất đắc dĩ cười nói: “Đúng thế, con nhóc bị nhà tôi chiều hư.”
Hắn nhìn Thi Ân cười: “Là một cô gái xinh đẹp đó, là tôi thì tôi cũng cưng chiều cô ấy, nhưng cưng
chiều thì cưng chiều, không thể gây sự lung tung được, tránh việc gặp người tàn nhẫn sẽ làm hại đến
mình.”
Thi Ân không hiểu tại sao luôn cảm thấy… hắn không phải là Dịch Nhiên, cảm giác cả người hắn đầy
mùi chết chóc.
==============================================
Buổi tiệc sinh nhật kết thúc qua loa như vậy, nhưng mưa càng lúc càng lớn, nghe bảo đá ở sau núi
rơi xuống chắn đường lớn, khó đi.
Trang viên này rất lớn, nhà họ Thẩm sắp xếp cho các khách quan trọng ở lại trong trang viên, nói
chơi thêm một chút, đợi mưa tạnh, đường sửa xong rồi về.
Thi Ân được đỡ vào trong thay quần áo, mấy học viên trong hệ thống trực tiếp hỏi cô, người họ Lục
kia là Cùng Kỳ Dịch Nhiên à?
Sau đó hỏi cô, có phải cô đã làm hỏng đường để cản khách về không? Cô chỉ đáp lại một câu: “Không
phải.”
Cô chặn đường không cho khách về làm gì, cô muốn làm bitchy công chúa để chọc nữ chính, cái này mới
là sự sung sướng khi làm phản diện đấy, chắn khách mời là rảnh quá không có việc gì làm à?
Thi Ân ôm quần áo ngồi trong phòng thay đồ, cau mày, nhiệm vụ này có chút kỳ lạ.
Lâm Huân nói trong hệ thống, “Tôi đã cho người điều tra rồi, dưới núi bị đá chặn lại thật, không
sửa trong thời gian ngắn được, tối nay mọi người khó mà về được đấy, đây là chuyện vừa mới xảy ra.”
Ivan: “Đường bị vậy có tí lạ.”
“Đúng là rất kỳ lạ.” Thi Ân nâng cằm nhìn nhiệm vụ một lượt, không thay đổi, vẫn là nhiệm vụ nữ
chính báo thù đầy máu chó kia, “Hình như có người cố ý lấp đường không cho người xuống núi vậy, nó
bắt đầu kỳ lạ từ sau khi người họ Lục kia xuất hiện.”
Lâm Huân hỏi lại: “Hắn không phải là Dịch Nhiên à? Xem… giống Dịch Nhiên lắm.”
Giống thì giống Dịch Nhiên thật, nhưng hắn làm Thi Ân cảm thấy rất xa lạ, cho dù Dịch Nhiên đổi
thành thân phận nào thì cô vẫn dễ dàng nhận ra, cô
luôn có thể cảm nhận được anh, con mắt anh không có mùi vị chết chóc như vậy.
Thi Ân lại hỏi Đắc Kỷ, “Chị có liên lạc với chủ nhiệm lớp không?” Hỏi chủ nhiệm lớp là biết liền.
Đắc Kỷ đáp: “Không biết sao không liên lạc được với chủ nhiệm lớp của Dịch Nhiên, chắc bọn họ đang
làm nhiệm vụ cơ mật gì đấy. Trước khi kết thúc nhiệm vụ ấy thì không được liên lạc với người bên
ngoài? Có lẽ Dịch Nhiên cố ý trêu cô, không muốn cùng cô là nhiệm vụ này?”
Thi Ân không đáp, những lời Đắc Kỷ nói đều có thể xảy ra, cô nhớ có một số nhiệm vụ yêu cầu người
làm nhiệm vụ và người giám sát phải giữ bí mật, không được phép liên lạc với người bên ngoài.
Có thể Dịch Nhiên không liên hệ rồi đến nhiệm vụ này trêu cô? Đang lúc thay đồ thì có người gõ cửa:
“Lộ Lộ đang thay đồ à?”
Là giọng của Lý Du, bà đẩy cửa cầm một hộp quà màu đen đi vào đưa cho cô, “Đây là cậu Lục tặng con,
bảo làm bẩn váy con nên đền cho con.”
Thi Ân cầm lấy rồi mở ra, bên trong là một bộ váy dài bằng tơ, màu hồng phấn dịu dàng nhưng cô phát
hiện cái này không đúng số đo của cô, size lớn hơn cô nhiều, ngực cô nhỏ hơn so với phần ngực của
váy, nói chung là không vừa.
Cô ném bộ váy sang một bên, cô không tin Dịch Nhiên không biết số đo của mình.
Cô đổi lại đồ của mình, lấy được chút thông tin của Lục Nhiên từ trong miệng Lý Du.
Thì ra trang viên Phỉ Thúy mà cô làm tiệc sinh nhật này là do cậu Lục kia bán cho ba cô, nhưng hắn
chỉ bán bảy mươi năm mà thôi.
Trang viên lớn cạnh nơi này là Lục trang của Lục Nhiên, cậu Lục này là tập đoàn đa quốc gia, là một
phú hào ẩn hình có nhiều tiền hơn cả Thẩm Độ.
Thân thế và thông tin của hắn rất bí ẩn, ngay cả Lý Du và Thẩm Độ cũng không rõ, chỉ biết hắn là
một người tài giỏi, lúc trước đã đi nước ngoài, không biết tại sao bây giờ đột nhiên trở về.
Lý Du còn nói: “Hình như Thẩm Niệm Tình kia có quen biết với cậu Lục, hình như đã làm trợ lý vài
ngày cho cậu Lục, cô ta quen biết rộng thật đấy.” Vậy thì chắc chắn rồi, Lục Nhiên là nam chính,
Thẩm Niệm Tình là nữ chính, đương nhiên là quen biết rồi.
Thi Ân biết Lý Du không thích Thẩm iệm Tình, Lý Du chắc hẳn rất khó chịu khi nhìn gương mặt giống
mẹ ruột đến 80% kia của Thẩm Niệm Tình.
Lý Du thở dài như muốn nói gì đấy, cuối cùng bà cũng không nói mà bảo: “Con đúng là bị ba mẹ chiều
hư rồi, tính tình nóng nảy, lát nữa nếu ba con có nói gì với con, con… đừng như thế, có gì từ từ
nói.” Lý Du không muốn làm người xấu nên để Thẩm Độ tới nói chuyện thân thế đi.
“Ba đang ở đâu vậy ạ?” Thi Ân hỏi.
“Đang tiếp đón cậu Lục.” Lý Du sấy mái tóc đen còn chưa khô giúp cô. Thi Ân lại làm nũng với bà mấy
câu, thay đồ đi tới phòng khách đang tiếp đãi Lục Nhiên, cô đoán nữ chính đang ở gần đấy.
Nữ chính sẽ không cách nam chính xa đâu.
Cô hỏi Lâm Huân trong hệ thống: “Anh đang ở với nữ chính à?”
Lâm Huân: “Ở, giải thích với cô ta theo ý cô, tôi với cô không có quan hệ gì.”
Thi Ân đi tới chỗ Lâm huân, quả nhiên thấy Lâm Huân và Thẩm Niệm Tình đứng ở hành lang gần phòng
khách.
===============================================
Cây cối trong trang viên Phỉ Thúy xum xuê, rừng cây trong vườn xanh um tươi tốt, hoa tường vi bò
đầy ngoài hành lang, mưa to làm hoa tường vi rơi xuống bùn, mùi hoa lành lạ phả ra.
Thi Ân đi tới sau lưng Thẩm Niệm Tình, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay cô phải ở đây à?”
Thẩm Niệm Tình giật mình, vội quay đầu thì thấy cô đang mặc bộ váy màu đỏ với áo khoác lông.
“Lộ Lộ.” Lâm Luật đi tới một bước, đứng cạnh Thẩm Niệm Tình theo bản năng cứ như đề phòng cô ra tay
đánh người lần nữa, “Đừng nghịch nữa, anh đã giải thích với em rồi, anh và cô Thẩm chỉ hiểu lầm
thôi, cho dù là thật thì em cũng không nên đánh người như vậy.”
“Đánh cũng đánh rồi, nếu không để cô Thẩm đánh lại đi?” Thi Ân đưa mặt mình đến, cười nói với Thẩm
Niệm Tình, “Anh Lâm Luật biết nói đùa thật, nếu như anh và cô Thẩm có chuyện gì xảy ra thật thì em
không chỉ tát không đâu, em có thể… sẽ giết người đấy.”
Thẩm Niệm Tình bị ánh mắt và nụ cười kia của cô dọa sợ, cô ta lùi về sau nửa bước theo bản năng, nữ
phụ này… sao đột nhiên như có bệnh vậy? Mặc dù Thẩm Bạch Lộ kiếp trước thích Lâm Luật tới điên rồi
nhưng luôn giả vờ như một bitchy hoa sen trắng, nhưng cô không có yandere như này đâu! “Lộ Lộ!” Lâm
Luật lạnh giọng nói: “Đừng nói bậy nói bạ như vậy nữa, cô Thẩm là khách do ba em mời về.”
“Em đùa thôi.” Thi Ân lùi mặt lại, đứng nhìn Thẩm Niệm Tình rồi cười nói, “Tôi vừa nghĩ lại, tôi
đánh cô là tôi sai, tôi xin lỗi cô Thẩm, để tỏ lòng áy náy của mình, tôi mời cô Thẩm đến phòng tôi
để tôi tiếp đãi cô một chút.” “Không cần.” Thẩm Niệm Tình nói ngay, “Cô Bạch Lộ không thích tôi,
không cần giả vờ xin lỗi tôi, tôi không chấp nhận.”
Thi Ân ngừng cười, liếc nhìn người đằng sau cô ta, “Ba.”
Thẩm Niệm Tình vội nhìn ra sau nhưng không thấy ai, Thẩm Bạch Lộ dán lại gần cười nói: “Tôi gọi ba
mà cô hoảng cái gì? Không lẽ cô muốn giả vờ ngoan ngoãn rộng lượng trước mặt ông ấy để ông ấy thích
cô à?”
Mặt Thẩm Niệm Tình cực khó coi, tức giận trừng mắt với Thẩm Bạch Lộ, nữ phụ này sao thế? Không lẽ
vì cô ta thay đổi nội dung kịch bản nên nữ phụ cũng đổi tính à?
“Được rồi, Lộ Lộ!” Lâm Luật tức giận hét lớn để ngăn cổ ại, đưa tay kéo Thẩm Niệm Tình vòng qua Thi
Ân để rời đi.
Thẩm Niệm Tình ngây người để Lâm Luật kéo đi về trước, nghe thấy Thẩm Bạch Lộ gọi “Anh Lâm Luật.”
từ sau nhưng hắn không quay đầu lại, chỉ nắm chặt cổ tay cô ta rồi đưa cô ta ra khỏi hành lang.
Thi Ân nhìn bóng lưng bọn họ nhếch môi, cúi đầu nhìn hình ảnh trong màn hình trực tiếp, bên chỗ Lâm
Huân cũng có màn hình, cô thấy Thẩm Niệm Tình bị kéo nhanh, hỏi: “Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Nghĩ cách đưa em xuống núi.” Lâm Luật nói. Thẩm Niệm Tình vùng vẫy tránh khỏi tay hắn.
Lâm Luật không thả ra nhưng dừng lại, xoay người nhìn cô ta, cau mày hỏi: “Em định để chú Lâm công
khai thừa nhận em là con gái ruột của chú ấy hôm nay à?”
Thẩm Niệm Tình sững người: “Anh, sao anh biết tôi là…”
“Em không nhớ tối hôm em lên nhầm xe, em nói gì với tôi à?” Lâm Luật hỏi cô ta, lắc đầu khi thấy cô
ta ngẩn người, thở dài nói, “Em say rồi lên xe tôi, tưởng tôi là tài xế, khóc cầu xin tôi đưa em về
nhà, em còn bảo em không có nhà, nhà em bị người khác cướp rồi… Em bảo Bạch Lộ cướp nhà của em, ba
của em.”
Mặt Thẩm Niệm Tình trắng bệch, viền mắt đỏ ửng, mạnh mẽ giải thích, “Lúc đấy tôi uống say…”
“Sau đó tôi cho người đi tra xét em.” Lâm Luật nói, “Tôi phát hiện chú Thẩm cũng đang tra em, tìm
em.”
Vành mắt Thẩm Niệm Tình đỏ ửng, cô ta nhìn hắn, khàn giọng nói: “Cho nên anh mới ký hợp đồng với
tôi? Cảm thấy tôi đáng thương à?”
“Em nghĩ sao cũng được.” Lâm Luật nắm lấy cổ ta cô ta, nhỏ giọng nói: “Nhưng em đã là người của
công ty tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, tôi
không muốn nhìn em… bị người bắt nạt.” Các phản diện trong trực tiếp hỗn loạn.
Lộc Giác: “Hiệu trưởng, em không hiểu tại sao phải để thầy phụ đạo đối xử với nữ chính tốt như vậy?
Ngài không phải nên đoạt nam chính nam phụ về tay à?”
Thi Ân: “Xem em kìa, các em quên mất thuộc tính của thầy phụ đạo Lâm rồi.”
Cặn bã thuần thiên nhiên 100% là để cho nữ chính dùng.
Thi Ân đứng trong hành lang hóng hớt, sau lưng có người đột nhiên lên tiếng: “Sao không mặc váy tôi
tặng cho em? Em không thích à?”
kia, lại nhìn Thi Ân giật mình trượt chân ngồi ngã dưới đất, không biết có bị đụng phải không! Sợ
hãi hỏi cô, “Cô cố ý sắp xếp à?”
Người giám sát Ivan hỏi một câu trong hệ thống: “Ân Ân?”
Xương chậu của Thi Ân khá đau vì ngã xuống, cô ngồi trên phần đất vừa ướt vừa trơn xem những câu
nói của học viên, đau tới mức điên máu, khổ nhục kế cái quần què á! Thi Ân cô chưa bao giờ chơi trò
khổ nhục kế hết nhé! Cái tên nào không có mặt đi xe đấy? Suýt nữa tông vào cô thiệt rồi!
Lần ngã này rất đau, đau tới mức cô không đứng lên được, giận tới mức muốn ăn chiếc xe chết tiệt
kia!
Cửa xe đẩy ra, thư ký trên xe đi bung dù đen lên, sau đó đứng ở một bên đỡ người khác xuống.
Thi Ân liếc nhìn thấy hai chân thẳng tắp dưới dù đen, cặp chân kia đi tới trước mặt cô, một tay cầm
dù của thư ký che lên đầu cô, cúi đầu hỏi, “Cô gái nhỏ, tông phải cô à?”
Giọng nói này…
Thi Ân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy gương mặt quen thuộc dưới dù đen, gương mặt vừa đẹp trai lại
quen thuộc vô cùng kia là Dịch Nhiên mà! Nhưng dưới mái tóc đen không có phần lông đỏ anh hay giấu
ở lỗ tai, còn trông già hơn bình thường một chút, cứ như… Dịch Nhiên phiên bản già dặn ấy.
Ngay cả Lâm Luật cũng sững người, vội hỏi cô trong hệ thống, “Dịch Nhiên cũng tham gia nhiệm vụ này
à?”
“Anh…” Cô nhìn gương mặt kia, hỏi dò, “Sao anh lại ở đây?”
“Hả?” Hắn nghi ngờ nhìn về phía cô, ngồi xổm xuống cười hỏi, “Cô biết tôi à?”
Thi Ân ngồi trên mặt đất ướt nhẹp nhìn cặp mắt kia, không hiểu tại sao… cảm thấy hắn không phải là
Dịch Nhiên, cặp mắt kia rất xa lạ, không có sự nhiệt tình và phấn chấn của Dịch Nhiên, cặp mắt đen
kia như làn nước yên bình vậy, không có ánh sáng mà cứ như chết rồi ấy, nhìn cô cực lạnh lùng.
“Đụng bị thương à? Có thể đứng dậy không?” Hắn thấy cô ngẩn ngwoif thì hỏi lại, “Cần tôi bế cô
không?” Hắn đưa tay định bế cô.
Thẩm Độ và Lý Du cũng chạy từ trong ra, hoang mang chạy đến xem cô. Hắn đứng lên nói lời xin lỗi
với Thẩm Độ.
Thẩm Độ nhận ra hắn, ngạc nhiên bắt tay: “Cậu Lục? Cậu về khi nào thế? Sao lại….”
Cậu Lục? Hắn họ Lục à? Thi Ân nhớ nam chính trong thế giới này họ Lục, tên là Lục Nhiên, không lẽ
là hắn?
Hắn bắt tay với Thẩm Độ nói: “Có viêc nên về nước, vừa về mấy ngày, hôm nay đến Lục trang để giải
buồn, nghe bảo hôm nay là sinh nhật thiên kim nhà ngài, làm tiệc mừng ở đây nên định tới tham gia
náo nhiệt một chút.” Vừa nói vừa nhìn Thi Ân được đỡ lên, “Đây là thiên kim nhà ngài à?” Thẩm Độ
bất đắc dĩ cười nói: “Đúng thế, con nhóc bị nhà tôi chiều hư.”
Hắn nhìn Thi Ân cười: “Là một cô gái xinh đẹp đó, là tôi thì tôi cũng cưng chiều cô ấy, nhưng cưng
chiều thì cưng chiều, không thể gây sự lung tung được, tránh việc gặp người tàn nhẫn sẽ làm hại đến
mình.”
Thi Ân không hiểu tại sao luôn cảm thấy… hắn không phải là Dịch Nhiên, cảm giác cả người hắn đầy
mùi chết chóc.
==============================================
Buổi tiệc sinh nhật kết thúc qua loa như vậy, nhưng mưa càng lúc càng lớn, nghe bảo đá ở sau núi
rơi xuống chắn đường lớn, khó đi.
Trang viên này rất lớn, nhà họ Thẩm sắp xếp cho các khách quan trọng ở lại trong trang viên, nói
chơi thêm một chút, đợi mưa tạnh, đường sửa xong rồi về.
Thi Ân được đỡ vào trong thay quần áo, mấy học viên trong hệ thống trực tiếp hỏi cô, người họ Lục
kia là Cùng Kỳ Dịch Nhiên à?
Sau đó hỏi cô, có phải cô đã làm hỏng đường để cản khách về không? Cô chỉ đáp lại một câu: “Không
phải.”
Cô chặn đường không cho khách về làm gì, cô muốn làm bitchy công chúa để chọc nữ chính, cái này mới
là sự sung sướng khi làm phản diện đấy, chắn khách mời là rảnh quá không có việc gì làm à?
Thi Ân ôm quần áo ngồi trong phòng thay đồ, cau mày, nhiệm vụ này có chút kỳ lạ.
Lâm Huân nói trong hệ thống, “Tôi đã cho người điều tra rồi, dưới núi bị đá chặn lại thật, không
sửa trong thời gian ngắn được, tối nay mọi người khó mà về được đấy, đây là chuyện vừa mới xảy ra.”
Ivan: “Đường bị vậy có tí lạ.”
“Đúng là rất kỳ lạ.” Thi Ân nâng cằm nhìn nhiệm vụ một lượt, không thay đổi, vẫn là nhiệm vụ nữ
chính báo thù đầy máu chó kia, “Hình như có người cố ý lấp đường không cho người xuống núi vậy, nó
bắt đầu kỳ lạ từ sau khi người họ Lục kia xuất hiện.”
Lâm Huân hỏi lại: “Hắn không phải là Dịch Nhiên à? Xem… giống Dịch Nhiên lắm.”
Giống thì giống Dịch Nhiên thật, nhưng hắn làm Thi Ân cảm thấy rất xa lạ, cho dù Dịch Nhiên đổi
thành thân phận nào thì cô vẫn dễ dàng nhận ra, cô
luôn có thể cảm nhận được anh, con mắt anh không có mùi vị chết chóc như vậy.
Thi Ân lại hỏi Đắc Kỷ, “Chị có liên lạc với chủ nhiệm lớp không?” Hỏi chủ nhiệm lớp là biết liền.
Đắc Kỷ đáp: “Không biết sao không liên lạc được với chủ nhiệm lớp của Dịch Nhiên, chắc bọn họ đang
làm nhiệm vụ cơ mật gì đấy. Trước khi kết thúc nhiệm vụ ấy thì không được liên lạc với người bên
ngoài? Có lẽ Dịch Nhiên cố ý trêu cô, không muốn cùng cô là nhiệm vụ này?”
Thi Ân không đáp, những lời Đắc Kỷ nói đều có thể xảy ra, cô nhớ có một số nhiệm vụ yêu cầu người
làm nhiệm vụ và người giám sát phải giữ bí mật, không được phép liên lạc với người bên ngoài.
Có thể Dịch Nhiên không liên hệ rồi đến nhiệm vụ này trêu cô? Đang lúc thay đồ thì có người gõ cửa:
“Lộ Lộ đang thay đồ à?”
Là giọng của Lý Du, bà đẩy cửa cầm một hộp quà màu đen đi vào đưa cho cô, “Đây là cậu Lục tặng con,
bảo làm bẩn váy con nên đền cho con.”
Thi Ân cầm lấy rồi mở ra, bên trong là một bộ váy dài bằng tơ, màu hồng phấn dịu dàng nhưng cô phát
hiện cái này không đúng số đo của cô, size lớn hơn cô nhiều, ngực cô nhỏ hơn so với phần ngực của
váy, nói chung là không vừa.
Cô ném bộ váy sang một bên, cô không tin Dịch Nhiên không biết số đo của mình.
Cô đổi lại đồ của mình, lấy được chút thông tin của Lục Nhiên từ trong miệng Lý Du.
Thì ra trang viên Phỉ Thúy mà cô làm tiệc sinh nhật này là do cậu Lục kia bán cho ba cô, nhưng hắn
chỉ bán bảy mươi năm mà thôi.
Trang viên lớn cạnh nơi này là Lục trang của Lục Nhiên, cậu Lục này là tập đoàn đa quốc gia, là một
phú hào ẩn hình có nhiều tiền hơn cả Thẩm Độ.
Thân thế và thông tin của hắn rất bí ẩn, ngay cả Lý Du và Thẩm Độ cũng không rõ, chỉ biết hắn là
một người tài giỏi, lúc trước đã đi nước ngoài, không biết tại sao bây giờ đột nhiên trở về.
Lý Du còn nói: “Hình như Thẩm Niệm Tình kia có quen biết với cậu Lục, hình như đã làm trợ lý vài
ngày cho cậu Lục, cô ta quen biết rộng thật đấy.” Vậy thì chắc chắn rồi, Lục Nhiên là nam chính,
Thẩm Niệm Tình là nữ chính, đương nhiên là quen biết rồi.
Thi Ân biết Lý Du không thích Thẩm iệm Tình, Lý Du chắc hẳn rất khó chịu khi nhìn gương mặt giống
mẹ ruột đến 80% kia của Thẩm Niệm Tình.
Lý Du thở dài như muốn nói gì đấy, cuối cùng bà cũng không nói mà bảo: “Con đúng là bị ba mẹ chiều
hư rồi, tính tình nóng nảy, lát nữa nếu ba con có nói gì với con, con… đừng như thế, có gì từ từ
nói.” Lý Du không muốn làm người xấu nên để Thẩm Độ tới nói chuyện thân thế đi.
“Ba đang ở đâu vậy ạ?” Thi Ân hỏi.
“Đang tiếp đón cậu Lục.” Lý Du sấy mái tóc đen còn chưa khô giúp cô. Thi Ân lại làm nũng với bà mấy
câu, thay đồ đi tới phòng khách đang tiếp đãi Lục Nhiên, cô đoán nữ chính đang ở gần đấy.
Nữ chính sẽ không cách nam chính xa đâu.
Cô hỏi Lâm Huân trong hệ thống: “Anh đang ở với nữ chính à?”
Lâm Huân: “Ở, giải thích với cô ta theo ý cô, tôi với cô không có quan hệ gì.”
Thi Ân đi tới chỗ Lâm huân, quả nhiên thấy Lâm Huân và Thẩm Niệm Tình đứng ở hành lang gần phòng
khách.
===============================================
Cây cối trong trang viên Phỉ Thúy xum xuê, rừng cây trong vườn xanh um tươi tốt, hoa tường vi bò
đầy ngoài hành lang, mưa to làm hoa tường vi rơi xuống bùn, mùi hoa lành lạ phả ra.
Thi Ân đi tới sau lưng Thẩm Niệm Tình, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay cô phải ở đây à?”
Thẩm Niệm Tình giật mình, vội quay đầu thì thấy cô đang mặc bộ váy màu đỏ với áo khoác lông.
“Lộ Lộ.” Lâm Luật đi tới một bước, đứng cạnh Thẩm Niệm Tình theo bản năng cứ như đề phòng cô ra tay
đánh người lần nữa, “Đừng nghịch nữa, anh đã giải thích với em rồi, anh và cô Thẩm chỉ hiểu lầm
thôi, cho dù là thật thì em cũng không nên đánh người như vậy.”
“Đánh cũng đánh rồi, nếu không để cô Thẩm đánh lại đi?” Thi Ân đưa mặt mình đến, cười nói với Thẩm
Niệm Tình, “Anh Lâm Luật biết nói đùa thật, nếu như anh và cô Thẩm có chuyện gì xảy ra thật thì em
không chỉ tát không đâu, em có thể… sẽ giết người đấy.”
Thẩm Niệm Tình bị ánh mắt và nụ cười kia của cô dọa sợ, cô ta lùi về sau nửa bước theo bản năng, nữ
phụ này… sao đột nhiên như có bệnh vậy? Mặc dù Thẩm Bạch Lộ kiếp trước thích Lâm Luật tới điên rồi
nhưng luôn giả vờ như một bitchy hoa sen trắng, nhưng cô không có yandere như này đâu! “Lộ Lộ!” Lâm
Luật lạnh giọng nói: “Đừng nói bậy nói bạ như vậy nữa, cô Thẩm là khách do ba em mời về.”
“Em đùa thôi.” Thi Ân lùi mặt lại, đứng nhìn Thẩm Niệm Tình rồi cười nói, “Tôi vừa nghĩ lại, tôi
đánh cô là tôi sai, tôi xin lỗi cô Thẩm, để tỏ lòng áy náy của mình, tôi mời cô Thẩm đến phòng tôi
để tôi tiếp đãi cô một chút.” “Không cần.” Thẩm Niệm Tình nói ngay, “Cô Bạch Lộ không thích tôi,
không cần giả vờ xin lỗi tôi, tôi không chấp nhận.”
Thi Ân ngừng cười, liếc nhìn người đằng sau cô ta, “Ba.”
Thẩm Niệm Tình vội nhìn ra sau nhưng không thấy ai, Thẩm Bạch Lộ dán lại gần cười nói: “Tôi gọi ba
mà cô hoảng cái gì? Không lẽ cô muốn giả vờ ngoan ngoãn rộng lượng trước mặt ông ấy để ông ấy thích
cô à?”
Mặt Thẩm Niệm Tình cực khó coi, tức giận trừng mắt với Thẩm Bạch Lộ, nữ phụ này sao thế? Không lẽ
vì cô ta thay đổi nội dung kịch bản nên nữ phụ cũng đổi tính à?
“Được rồi, Lộ Lộ!” Lâm Luật tức giận hét lớn để ngăn cổ ại, đưa tay kéo Thẩm Niệm Tình vòng qua Thi
Ân để rời đi.
Thẩm Niệm Tình ngây người để Lâm Luật kéo đi về trước, nghe thấy Thẩm Bạch Lộ gọi “Anh Lâm Luật.”
từ sau nhưng hắn không quay đầu lại, chỉ nắm chặt cổ tay cô ta rồi đưa cô ta ra khỏi hành lang.
Thi Ân nhìn bóng lưng bọn họ nhếch môi, cúi đầu nhìn hình ảnh trong màn hình trực tiếp, bên chỗ Lâm
Huân cũng có màn hình, cô thấy Thẩm Niệm Tình bị kéo nhanh, hỏi: “Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Nghĩ cách đưa em xuống núi.” Lâm Luật nói. Thẩm Niệm Tình vùng vẫy tránh khỏi tay hắn.
Lâm Luật không thả ra nhưng dừng lại, xoay người nhìn cô ta, cau mày hỏi: “Em định để chú Lâm công
khai thừa nhận em là con gái ruột của chú ấy hôm nay à?”
Thẩm Niệm Tình sững người: “Anh, sao anh biết tôi là…”
“Em không nhớ tối hôm em lên nhầm xe, em nói gì với tôi à?” Lâm Luật hỏi cô ta, lắc đầu khi thấy cô
ta ngẩn người, thở dài nói, “Em say rồi lên xe tôi, tưởng tôi là tài xế, khóc cầu xin tôi đưa em về
nhà, em còn bảo em không có nhà, nhà em bị người khác cướp rồi… Em bảo Bạch Lộ cướp nhà của em, ba
của em.”
Mặt Thẩm Niệm Tình trắng bệch, viền mắt đỏ ửng, mạnh mẽ giải thích, “Lúc đấy tôi uống say…”
“Sau đó tôi cho người đi tra xét em.” Lâm Luật nói, “Tôi phát hiện chú Thẩm cũng đang tra em, tìm
em.”
Vành mắt Thẩm Niệm Tình đỏ ửng, cô ta nhìn hắn, khàn giọng nói: “Cho nên anh mới ký hợp đồng với
tôi? Cảm thấy tôi đáng thương à?”
“Em nghĩ sao cũng được.” Lâm Luật nắm lấy cổ ta cô ta, nhỏ giọng nói: “Nhưng em đã là người của
công ty tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, tôi
không muốn nhìn em… bị người bắt nạt.” Các phản diện trong trực tiếp hỗn loạn.
Lộc Giác: “Hiệu trưởng, em không hiểu tại sao phải để thầy phụ đạo đối xử với nữ chính tốt như vậy?
Ngài không phải nên đoạt nam chính nam phụ về tay à?”
Thi Ân: “Xem em kìa, các em quên mất thuộc tính của thầy phụ đạo Lâm rồi.”
Cặn bã thuần thiên nhiên 100% là để cho nữ chính dùng.
Thi Ân đứng trong hành lang hóng hớt, sau lưng có người đột nhiên lên tiếng: “Sao không mặc váy tôi
tặng cho em? Em không thích à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.