Học Viện Phản Diện

Chương 61: “Hiệu trưởng xấu tính đang ép buộc tuyển người — ‘Anh nghe rõ chưa?'”

Tứ Tàng

05/07/2021

Edit: Pi sà Nguyệt

“Chú Ivan của em không tra được à?” Dịch Nhiên thấy cô nhìn chăm chú một điểm thì đoán cô đang nói

chuyện với người Tổ chức Phản diện trong hệ thống.

Thi Ân ngẩng đầu nhìn anh khó hiểu.

Dịch Nhiên lấy tay xoa nước trên mặt cô, mở bảng tin tức trong hệ thống của mình ra, “Đây là thông

tin về ông chủ siêu thị và Lý Lị mà chủ nhiệm lớp mới điều tra.”

Thi Ân thấy được thông tin trong hệ thống của anh, anh không đề phòng cô tí nào luôn, cô dựa vào

Dịch Nhiên trong bồn tắm đọc thông tin mà chủ nhiệm lớp mới gửi cho anh —

Chủ nhiệm lớp: “Tổ tông, bây giờ đã hơn nửa đêm, nếu tên Hoắc Thiều kia là người của Tổ chức Phản

diện thì cậu bảo phản diện ma cà rồng nhỏ nhà cậu đi kiểm tra thử được không? Cô ấy tra còn dễ hơn

tôi còn gì?”

Dịch Nhiên: “Cô ấy đang mệt lắm, ông có tra không?” Chủ nhiệm lớp: “… Tôi cũng rất mệt.”

Dịch Nhiên đột nhiên đưa tay từ sau lưng cô rồi kéo lên trên, “Thông tin ở dưới.” Không cho xem

cuộc hội thoại của bọn họ.

Thi Ân cười một tiếng, ngón tay xấu xa không ngừng vuốt ve phần eo của anh làm Dịch Nhiên ngứa ngáy

vô cùng, anh giữ lấy tay cô rồi cúi đầu cắn nhẹ lên bả vai cô, “Bé lưu manh, em tính ngủ cả sáng

mai à?”

Thi Ân để cho anh cầm tay rồi cẩn thận đọc thông tin, ông chủ của siêu thị bị nổ kia tên là Vương

Dương, là một người bình thường, từng cưới vợ nhưng vợ ông ta đã bỏ ông ta để đi theo người khác,

không có con.

Buổi tối bị nổ bị thương nên đã đưa đi bệnh viện, may mà chưa chết nhưng chân nổ bị thương không

lành được, trong thông tin của người xung quanh bảo ông ta rất tốt bụng, làm người không tệ, là

đồng hương với ba của Lý Lị, thường xuyên uống rượu với nhau, được coi là chú của Lý Lị, thấy gia

đình Lý Lị không tốt nên cho phép cô làm thêm ở siêu thị vào chín giờ tối sau khi tan học, quản lý

siêu thị tới mười hai giờ rồi đóng cửa là được, đối xử với Lý Lị và người nhà cô bạn rất tốt, không

có thù gì cả.

Mà thông tin của Lý Lị còn khổ hơn cả Thi Ân, cha mẹ của cô bạn là người thành phố khác đến nơi này

để làm việc, điều kiện không tốt, Lý Lị có hai cô em gái, một cô bé nhỏ hơn cô bạn mấy tuổi đã bị

đưa về quê nuôi, một người mới hơn một tuổi, bây giờ chỉ có mỗi ba Lý Lị đi làm việc, mẹ Lý Lị ở

nhà chăm sóc em gái, Lý Lị thường hay đi làm thêm vào mỗi tối và các ngày nghỉ để kiếm chút tiền

đóng góp, ngoài công việc ở siêu thị thì cô bạn còn đi dạy thêm vào mỗi ngày chủ nhật, mỗi sáng còn

đi giao sữa bò cho người khác.

Lý Lị cực khổ như vậy nhưng luôn là người chăm chỉ học tập và đứng hạng cao trong trường, gần như

lần nào cũng là người đứng đầu trường, là một cô bạn học giỏi.

Thi Ân xem xong thì hiểu lý do tại sao Lý Lị bảo cô bạn không có thời gian để chơi đùa với những

người như Hoắc Thiều, có lẽ do hành động đưa tiền trực tiếp của cậu ta đã làm tổn thương lòng tự

trọng của cô bạn, làm cho cô bạn nghĩ mình không cùng thế giới với Hoắc Thiều, Hoắc Thiều là cậu ấm

nhà giàu có tiền mà thế giới của cô bạn khổ cực vô cùng, sự khổ cực này Hoắc Thiều không tưởng

tượng được.

Bên dưới còn có thông tin chủ nhiệm lớp điều tra Hoắc Thiều nhưng thông tin có hạn, chỉ vài dòng —-

Hoắc Thiều, mười tám tuổi, cha mẹ đã mất, thừa kế di sản lớn, chuyển trường từ chỗ khác đến, bây

giờ đang ở trong biệt thự lớn có giá hơn ngàn vạn do cha mẹ để lại.

Thông tin cha mẹ không rõ. Hết.

Chủ nhiệm còn ghi chú một câu bên dưới, “Loại người làm nhiệm vụ sống hàng ngàn, hàng vạn năm như

các cậu thường có một câu cha mẹ đều mất, cậu nhìn ma cà rồng nhỏ nhà cậu ấy, cô nàng cũng thế

thôi, không có thông tin về cha mẹ.”

Dịch Nhiên: “Bớt nói mấy câu nhảm nhí đi.”

Dịch Nhiên ở đằng sau đóng hệ thống lại, “Thông tin bây giờ tra được chỉ có thế.” Dịch Nhiên xoay

mặt cô sang một bên rồi hôn một cái, “Anh bế em đi ngủ, ngày mai phải dậy sớm đi học nữa.”

Thi Ân đưa tay ôm cổ anh, ngón tay vuốt lấy vết thương mới trên cổ anh, cô cười cười, đây là vết

cắn do cô uống máu anh lúc nãy, cô nhỏ giọng nói, “Thật ra em còn lừa anh một chuyện nữa… Mặc dù em

là ma cà rồng nhưng em không cần uống máu vẫn sống được.”

Dịch Nhiên bật cười, ôm cô ra khỏi bể tắm lớn, dùng khăn tắm quấn cô như bánh chưng rồi khiêng lên

vai nói, “Anh biết lâu rồi, anh không ngốc, nếu em phải uống máu mới sống được thì đã chết lâu

rồi.”

“Thế sao anh còn cho em uống.” Thi Ân nghiêng đầu nhìn anh.

“Em không thích uống à? Anh không thiếu máu, uống một ngụm thì uống thôi.” Dịch Nhiên khiêng cô ra

khỏi phòng tắm rồi để cô xuống giường, anh đi tìm máy sấy để sấy tóc cho cô.

Cô thích là anh sẽ cho cô uống à?

Thi Ân ngồi đấy nhìn anh sấy tóc giúp mình, cô nhịn không được mà đưa tay ra ôm hông anh, “Sao anh

lại tốt như vậy chứ? Làm em cứ muốn ngủ với anh mãi thôi.”

Dịch Nhiên bị cô chọc bật cười, vừa nói cô nghiêm túc một chút, sấy tóc xong thì đi ngủ lại bị cô

ôm hông rồi đè anh xuống giường, cơ thể lạnh lẽo

kia không ngừng trườn trên cơ thể ấm áp của anh.

Anh sao nhịn nổi cơ chứ? Anh vươn người đè cô xuống rồi hai người lại bép bép với nhau.

Hai người biubiubiu với nhau tới khi kiệt sức mới ngủ thiếp đi, kết quả hai người dậy muộn rồi đi

học muộn.

=========================================

Đợi đến khi hai người vào lớp thì tiết một đã gần kết thúc, Hoắc Thiều vẫn ngoan ngoãn đi học, cậu

ta vẫn ngồi cùng bàn với Dịch Nhiên.

Chủ nhiệm lớp không quản được Dịch Nhiên, nhìn bộ dạng của hai người thì đã biết tối qua… cậu ta

lại mê muội mất hết ý chí rồi! Nhưng may mà hôm nay Thi Ân không make-up, có lẽ do dậy muộn, cô mặc

đồng phục cũ của Dịch Nhien, bên dưới là váy ngắn giống váy đồng phục cùng đôi giày bata.

Nhưng dấu hồng trên cổ Dịch Nhiên… quá rõ rồi đấy!

Chủ nhiệm lớp không thể cho họ ngồi xuống trước mặt toàn bộ học sinh trong lớp, ông đành nói, “Dịch

Ân lần đầu đi muộn còn hiểu được, Dịch Nhiên, cậu ra sau đứng đi, Dịch Ân, cô về chỗ mình ngồi đi.”

Dịch Nhiên không phản kháng ông, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Thi Ân, đợi sau khi cô ngồi xuống rồi

mới ngoan ngoãn đứng cuối lớp, hai tay để sau đầu rồi dựa má vào tường, không tức giận tí nào.

Chủ nhiệm lớp cũng hiểu rồi, sau này muốn xử phạt Dịch Nhiên thì chỉ cần đừng đụng vào Thi Ân, làm

gì cậu ta cũng ngoan ngoãn nghe lời thôi!

Thi Ân ngồi xuống thở phào một hơi, nhỏ giọng chào hỏi với Lý Lị đang cúi đầu ở cạnh, “Chào buổi

sáng.” Đưa tay dùng cột tóc trên cổ tay tùy tiện bối đầu củ tỏi [1].

[1] Bối đầu củ tỏi

(Hình ảnh minh họa)

Cô rất trắng, mạch máu trên cổ trắng nỏ kia hiện cực rõ, chỉ cần hơi cúi đầu thì đường nét ở sau cổ

dưới ánh nắng cực đẹp.

Dịch Nhiên đứng sau không vui đá ghế cái ‘rầm’ một tiếng, mấy bạn học đang nhìn lén Thi Ân sợ tới

mức xoay đầu đi.

Chủ nhiệm lớp nói trong hệ thống với Dịch Nhiên, “Dịch Nhiên, cậu đừng quên cậu đang là học sinh

cấp ba mười tám tuổi đấy nhé! Cậu đừng để dấu dâu tây trên cổ quá lộ liễu quá!”

Dịch Nhiên đứng sau đáp lại, “Không phải dấu dâu tây.” Anh còn đứng ở sau kéo cổ áo sơmi để lộ cho

ông ta xem rồi nói tiếp, “Là vết thương lúc cho Thi Ân ăn!”

“Có chỗ nào khác nhau à?” Chủ nhiệm lớp cạn lời, ông ném quyển sách giáo khoa trên bàn một cái rồi

lạnh giọng nói, “Các cô cậu đến đây học hay để làm việc riêng hả? Sắp thi tốt nghiệp rồi đấy! Các

cô cậu tính thi rớt cả lớp luôn hay sao hả?”

Có bạn học ở dưới nhỏ giọng nói, “Thầy ơi, tụi em mới lớp 11 à.”

Chủ nhiệm lớp tức giận gọi cậu ta đứng lên, “Sao cậu lắm chuyện thế nhỉ? Sao lúc trả lời câu hỏi

không thấy mở miệng là sao? Tôi không biết các cô cậu lớp 11 à? Các cô cậu tưởng khoảng cách giữa

lớp 11 và 12 xa lắm à? Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng đấy!”

Ông tức giận muốn hộc máu, đây là nhóm học sinh tệ nhất mà ông dạy đấy! Ông làm giáo viên một lần

thì già đi mấy năm luôn á!

Thi Ân cột tóc xong thì chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu cười với Lý Lị, nhỏ giọng nói, “Hôm

qua tớ và Dịch Nhiên tới nhà cậu tìm cậu, có vài bài học muốn hỏi cậu, cậu có nghe dì nói lại

không?”



Động tác viết của cô bạn hơi dừng lại, lắc nhẹ đầu, sau một hồi im lặng mới nhỏ giọng đáp, “Lần sau

đừng tới tìm tớ.”

“Vì sao?” Thi Ân hỏi, “Làm phiền cậu hả?”

Cô bạn không trả lời mà chỉ đẩy quyển sách về phía Thi Ân một chút rồi cúi đầu viết bài, mái tóc

đen che kín hơn nửa gương mặt, cô bạn hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn Thi Ân một cái.

Cả tiết học sau đấy Lý Lị chẳng nói thêm câu nào, tay áo dài của đồng phục che đi mu bàn tay của cô

bạn, cô bạn nghiêm túc nghe giảng rồi viết bài.

Trông cô bạn rất hướng nội.

Không biết có phải ảo giác của Thi Ân không nhưng cô thỉnh thoảng thấy được một phần… tím xanh nơi

cổ của Lý Lị?

Thời gian nghỉ giữa giờ, Lý Lị chỉ ngồi tại chỗ không đi đâu cứ như bài tập viết mãi chẳng hết vậy.

Mọi người trong lớp đã quen cảm giác chẳng tồn tại của Lý Lị, mọi người biết Lý Lị là một học sinh

giỏi, thứ khiến cô bạn có cảm giác tồn tại là học tập, người ta thích học.

Lý Lị không động đậy, Hoắc Thiền cũng ngồi yên, hai người kia cứ như bị dính trên ghế vậy.

Thời gian nghỉ giữa giờ khá ngắn, Thi Ân chỉ dặm lại son môi một lát đã vào lớp lại, cô có thể

không make-up nhưng không thể không đánh son, nếu không sẽ trông giống cái xác chết trôi.

Các bạn học nữ trong lớp lén lút nhìn cô đánh son môi, còn mặc một đôi tất chân mỏng lộ thịt, nhưng

bọn họ không dám nói về cô trước mặt Dịch Nhiên, bọn họ kìm nén lời cà khịa trong bụng để ‘bung

xỏa’ vào giờ ăn trưa.

Thi Ân cũng đợi tới giờ nghỉ trưa, mỗi lần vào lớp đều rất buồn ngủ á, cô đã lâu không đi học rồi,

ngồi mà phần xương hông đau vờ cờ lờ.

Đợi mãi mới đến giờ nghỉ trưa, Lý Lị ở cạnh cũng dọn dẹp sách vở, đứng dậy cúi đầu đi căn-tin mua

cơm.

Thi Ân vội đứng dậy, “Bạn học Lý Lị có thể dẫn tớ đi chung không? Tớ muốn ăn cơm với cậu, được

không?”

Lý Lị đứng đờ người trong hành lang không quay đầu lại, nhỏ giọng nói, “Tớ không thích ăn cơm với

người khác, cậu đi với… anh trai cậu đi.” Cô bạn bước nhanh ra khỏi phòng học như sợ bị Thi Ân giữ

lại.

Cô bạn vừa đi thì Hoắc Thiều cũng đứng dậy định đi ra ngoài.

Dịch Nhiên ngăn cậu ta lại, Thi Ân đứng ở bên trái kéo Dịch Nhiên lại rồi nháy mắt với anh, “Anh

trai mưa, em không biết đường đi tới canteen á.”

Dịch Nhiên thấy cô như thế thì biết cô đang định gây chuyện, anh thu tay lại rồi đáp, “Được.” Sau

đó vênh váo mang Thi Ân ra khỏi lớp.

Vừa ra khỏi lớp, Thi Ân đã nghe thây giọng nói vội vàng của các bạn học, cô kéo Dịch Nhiên trốn ở

ngoài cửa nghe lén.

Đúng là đang nói xấu cô —-

“Tớ đã bảo Dịch Ân kia là trà xanh rồi, cậu xem cô ta nói kìa, còn bảo là anh trai mưa… Tớ nghe mà

muốn ói luôn á!”

“Còn nữa, cậu xem cô ta mặc ấy, tất đen lộ thịt, bây giờ là mùa đông đấy, cậu có thấy học sinh nữ

nào mặc như cô ta không? Còn đánh son, giống như gái điếm chứ nào giống học sinh chớ? Chả khác gì

mấy cô nàng bẩn thỉu kia, còn kiêu ngạo vì có Dịch Nhiên làm núi dựa nữa, cứ làm như chẳng ai biết

cô ta và Dịch Nhiên có mối quan hệ ghê tởm chẳng bằng.”

“Các cậu không nghe đám bạn học nam nói đâu, tối qua bọn họ đi chơi net, đột nhiên bị cúp điện nên

về sớm, ra ngoài thì thấy Dịch Nhiên và Dịch Ân, Dịch Ân bắt Dịch Nhiên cõng đi trên đường đấy…”

“Bà nó, quá bitch rồi đó! Sao Dịch Nhiên lại để ý cô ta chứ? Đúng là đám đàn ông đều thích loại

bitch trà xanh làm trời làm đất kiểu này!”

Có giọng nam vang lên, “Các cậu đừng kéo đám đàn ông tụi này vào, đàn ông tụi này nhìn mặt đấy,

việc làm nũng phải tỉ lệ thuận với bề ngoài, người như Dịch Ân có thể làm nũng 100% đấy.”

“Cô ta đẹp chỗ nào chứ? Trông như mấy nhỏ hotgirl mạng thôi, nói không chừng còn phẫu thuật thẩm

mĩ…”

Dịch Nhiên cau mày cúi đầu nhìn Thi Ân, cô còn đang cười, cau mày nói nhỏ với anh, “Bạn nữ lớp anh

ngây thơ thật đó, mắng người mà chỉ biết nói trà xanh rồi bitchy, đây đâu phải là chửi người đâu

chớ? Trong trường em thì đây chỉ là kiểu chửi level tiểu học thôi.”

Dịch Nhiên ngạc nhiên nhìn cô, “Em học kiểu trường gì thế?”

Thi Ân liếc mắt nhìn vào lớp, “Em sẽ cho anh thấy trạng thái ở trường của em.” Cô đi tới cửa rồi đá

vào cửa một cái.

Cửa bị đá đập vào tường cái rầm.

Các bạn nam lẫn nữ trong lớp sợ hết hồn, họ quay đầu thì thấy Dịch Ân khoanh tay đi vào, sau lưng

còn có gương mặt tức giận của Dịch Nhiên…

Các bạn học nam sợ tới mức vội chạy ra ngoài bằng cửa sau, chỉ để lại đám học sinh nữ chạy không

thoát với gương mặt khó coi đứng đơ tại chỗ, bọn họ hoảng loạn hết cả đám rồi.

Thi Ân liếc nhìn bọn họ rồi cười nói, “Trở về lấy đồ thì nghe thấy tên tôi đấy, cái gì mà son môi

rồi tất chân ấy nhỉ? Thì ra mọi người tò mò về tôi thế cơ à? Thế thì nói thẳng trước mặt tôi đây

nè, nói sau lưng thế chán lắm, phải nói thẳng mặt mới vui được chứ.”

Cô đi tới trước mặt bạn học nữ đầu tiên, đưa chân đá ngã bàn học của cô bạn, mấy bạn học nữ sợ tới

mức lùi về sau kêu một tiếng.

“Ai tò mò tôi đi học mà mang tất làm gì ấy nhỉ?” Thi Ân híp mắt nhìn bon họ, “Còn làm gì nữa chứ,

tôi lẳng lơ đấy!”

Dịch Nhiên trợn mắt há mồm, anh thấy Thi Ân ôm ngực đứng đó không tức giận tí nào, còn cười nói,

“Nếu tôi trông bình thường như các cậu thì cũng sẽ ngoan ngoãn đi học thôi, mặc váy thì lộ chân

thô, son môi vẫn còn xấu, không học thì chẳng khiến ai thấy được mình.”

Cô nghiêng đầu đánh giá bọn họ từ trên xuống giường, bộ dạng rất đáng đánh, “Nhưng tôi lại xinh đẹp

như này nè, chỉ đi học thôi thì lãng phí quá trời. Người xinh đẹp như tôi dù mặc đồ như các cậu thì

vẫn sẽ bị đám bạn học nữ bình thường như các cậu nói xấu rồi xa lánh, đúng không nè? Bề ngoài xinh

đẹp lại được các bạn nam để ý vốn là tội lỗi rồi, các cậu sẽ không làm bạn với người xinh đẹp như

tôi đâu, bởi vì các cậu đố kỵ mà. Cho nên tôi cũng phối hợp theo suy nghĩ của các cậu, mặc đồ sexy

một chút, trông lẳng lơ một chút, làm bitch trà xanh để các cậu có thể danh chính ngôn thuận [2]

nói xấu sau lưng tôi đó!”

[2] Danh chính ngôn thuận là câu thành ngữ mang nghĩa đủ tư cách, chứng năng để đảm trách, giải

quyết công việc nào đó, nói chung trong trường hợp này là kiểu có thể nói xấu mà chẳng ngại gì,

cũng không thấy tội lỗi.

Cô cười bước tới hai bước dọa bọn họ lùi về sau, “Các cậu sợ cái gì vậy nhỉ? Mặc dù tôi lẳng lơ

nhưng tôi chưa bao giờ đánh người hết á, các bạn học nữ xinh đẹp chúng tôi được người này người kia

dỗ dành không dễ phát cáu như các cậu đâu, có điều anh trai mưa của tôi có thể sẽ giận đó.” Cô cau

mày làm ra vẻ nói, “Lúc nãy anh ấy nghe các cậu nói tôi như vậy, tức đến mức muốn xông lên đánh

chết các cậu, nhưng tôi cảm thấy không cần thiết á, sau lưng mấy cô nàng xinh đẹp luôn có mấy kẻ

ghen tị này nọ làm nền mà.” Cô trừng mắt nhìn bọn họ, “Tôi chỉ không ngờ lớp các cậu chẳng có ai

xinh cả, tôi ở đây là niềm vinh hạnh của các cậu đấy.”

Nói xong, cô bước tới phía bọn họ dọa bọn họ run rẩy lùi về sau, Thi Ân đi tới trước bàn mình rồi

khom người lấy cây son mình quên trên bàn, cười nói, “Tìm được rồi.” Sau đó chẳng nhìn bọn họ mà

cười híp mắt với Dịch Nhiên, nũng nịu, “Nếu như nó mất là anh phải đền cho em cái mới đó.”

Dịch Nhiên nhịn cười, đóng kịch quá trời, trung tâm thương mại là của cô hết rồi mà còn làm nũng

với anh chỉ vì một cây son.

Thi Ân công khai cầm tay Dịch Nhiên đi ra ngoài, sau đó như nhớ cái gì đấy rồi quay đầu lại, “À,

đúng rồi, các cậu có thể nói tôi tùy ý, nhưng đừng nói bậy tôi và anh trai mưa của tôi có gì lung

tung đấy nhé, chúng tôi chỉ là anh em thân thiết thôi, bị hiểu nhầm nhiều sẽ không tốt đâu.”

Mấy bạn học nữ trong lớp vừa tức vừa sợ, bọn họ chưa từng thấy cô gái nào vừa bitch vừa có lý chẳng

sợ đời nào như thế bao giờ!

=========================================

Dịch Nhiên kéo tay Thi Ân ra ngoài rồi hôn lén lên môi cô một cái lúc ở hành lang, anh thầm vui

trong lòng.

“Anh cười cái gì chứ?” Thi Ân ngẩng đầu hỏi anh.

“Anh thích cười thì không được cười à?” Dịch Nhiên cười nhảy xuống lầu, lúc chỉ còn hai bậc thang



thì kéo tay ý bảo cô nhảy xuống, chẳng hiểu sao càng nhìn càng thấy cô đáng yêu.

Hai người cười cười đi tới canteen.

Nói thật, Dịch Nhiên rất ít khi đến canteen của trường, có lẽ một năm chỉ đến một hai lần, ngày

thường anh sẽ ăn cơm ở cửa trường học, hoặc đến ăn cơm do chủ nhiệm lớp làm.

Lần này đến canteen thì thấy rất đông.

Thi Ân vừa liếc mắt đã thấy Lý Lị, cô bạn đi trước mà vẫn xếp ở cuối hàng, không tính là sau cùng,

Hoắc Thiều xếp sau lưng cô bạn.

“Sang không?” Dịch Nhiên hỏi.

“Không sang.” Thi Ân nói, “Đừng quấy rầy họ, để Hoắc Thiều tới gần Lý Lị xem cậu ta muốn làm gì,

bây giờ cậu ta sẽ không làm hại Lý Lị đâu.”

Thi Ân vốn định kéo Dịch Nhiên rời đi, nhưng chưa đi đã thấy mấy bạn học nam và nữ đi tới sau nhưng

lại ồn ào chen ngang ở trước Lý Lị.

Nhưng Lý Lị chẳng nói gì cả, ôm đồ cúi đầu lùi về sau mấy bước.

Thi Ân vừa nhìn đã hiểu tại sao cô bạn xếp hàng từ sớm nhưng lại đứng ở sau mãi như vậy, bị chen

ngang nhưng chẳng dám nói gì, có lẽ đã quen với việc bị chen ngang rồi, toàn là kiểu bắt nạt người

hướng nội? Thế giới nào cũng như thế cả.

“Em muốn anh đi giúp cô ta không?” Dịch Nhiên hỏi nhỏ bên tai cô, “Dạy dỗ đám chen ngang kia làm

người.”

“Cần gì anh làm chứ?” Thi Ân nhìn Hoắc Thiều, kéo Dịch Nhiên nhích sang bên.

Quả nhiên Hoắc Thiều mở miệng nói, “Bạn học, các cậu chen ngang đấy, các cậu phải đứng sau cậu ấy.”

Mấy bạn học cười đùa quay lại, Lý Lị vội quay đầu kéo Hoắc Thiều một chút, nhỏ giọng nói, “Thôi, tớ

có thời gian mà…”

Mấy bạn học kia nhìn Hoắc Thiều nói, “Nghe chưa? Mới tới à? Trường học này không có chuyện chen

ngang, chỉ cần mày có bản lĩnh thì cứ chen thôi.”

Hoắc Thiều cau mày, đợi khi bọn họ quay đầu thì cậu ta nhìn về phía chân họ một chút, đột nhiên sàn

nhà như bị trơn vậy, tất cả đám người ở trước đột nhiên trượt chân mà ngã xuống.

Người này túm người kia sau đó ngã xuống như domino vậy, một chuỗi tiếng thét chói tai và khay ăn

rơi xuống vang lên.

Đáng đời thật đó! Thi Ân vui vẻ, sao bọn họ dám mắng tên xui xẻo kia chứ? Còn bảo có bản lĩnh thì

chen ngang nữa chớ, cái này chẳng khác gì kêu cậu ta hành chết mình à?

Chỉ có Lý Lị và Hoắc Thiều đứng ở cuối hàng bình yên vô sự, Lý Lị sợ choáng váng, vội lùi về sau

rồi đụng vào người Hoắc Thiều, sau đó cuống quít tránh ra, Hoắc Thiều giật khay ăn và hộp cơm trong

tay cô bạn ra. “Cậu…” Lý Lị vội kêu cậu ta.

Cậu ta cầm khay ăn của cô bạn vòng qua đám người ngã dưới đất, bước nhanh đi tới cửa sổ lấy đồ ăn,

quay đầu hỏi Lý Lị, “Ngoài việc không ăn cay thì cái gì cậu cũng ăn được đúng không?”

Mặt Lý Lị vừa đỏ vừa ngạc nhiên, cậu ta… sao cậu ta biết cô bạn không ăn cay?

Hoắc Thiều xoay người nói với đầu bếp đang ngạc nhiên nhìn ra ngoài, “Lấy hai phần thịt hai phần

canh, thêm một quả trứng, một chén cơm, một phần canh không cay.”

Đầu bếp bối rối, sau đó lấy cơm cho Hoắc Thiều trước.

Hoắc Thiều cầm lấy rồi giao khay ăn cho Lý Lị, “Trong này là canh, những thứ này đủ cho cậu ăn

rồi.”

Toàn bộ canteen hỗn loạn đều nhìn về phía Lý Lị và Hoắc Thiều, Lý Lị xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm

cái hang mà trốn vào, “Tớ không…”

“Cậu không thích ăn à? Thế tớ đổi phần khác cho cậu, phần này vứt đi.” Hoắc Thiều trực tiếp ngắt

lời cô bạn.

“Cậu…” Lý Lị tức giận không nói thành lời, đưa tay cản cậu ta, thế này là lãng phí đồ ăn quá đó! Có

tiền cũng không thể tiêu như vây chứ!

“Phần này cậu ăn đi, tự tớ gọi món.” Lý Lị trực tiếp đi lấy khay ăn khác, gọi phần cơm mới, đây là

phần thức ăn chay đơn giản, thậm chí còn chẳng có thêm trứng, đây là phần ăn bình thường của cô

bạn.

Hoắc Thiều cau mày nhìn cô bạn, lúc cô bạn ngẩng đầu nhìn cậu thì cậu thấy vết máu ứ đọng trên cổ

cô bạn, hình như là bị nhéo.

Lý Lị gọi cơm xong thì bưng vòng qua người Hoắc Thiều, có điều cô bạn đi đâu thì cậu ta đi theo đó,

cuối cùng đành phải ngồi trong góc của nhà ăn rồi cúi đầu ăn cơm, không quan tâm Hoắc Thiều ngồi

đối diện diện mình, cô bạn chỉ muốn ăn nhanh rồi về lớp thôi.

Hoắc Thiều không ăn mà chỉ nhìn cô bạn, ánh mắt đổi từ cổ xuống phần tay áo bị cuốn lến.

Trên cổ tay cô bạn có một vết đỏ cứ như bị đánh bằng thắt lưng.

Lý Lị vội kéo tay áo xuống dưới để che mu bàn tay, Hoắc Thiều đẩy khay đồ ăn về phía trước mặt cô

bạn, “Cái này là của cậu, không ăn thì tớ ném.”

Lý Lị tức giận trong lòng, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Tiền cơm cậu bỏ ra, thích làm gì thì tùy cậu.”

Hoắc Thiều cứng người, sau đó đẩy hộp cơm về phía cô bạn, “Thế cậu uống luôn cái này đi? Nếu không

tớ ném cả hộp cơm xuống đấy.”

Vành mắt Lý Lị ửng đỏ, ngừng động tác ăn lại rồi ngẩng đầu nhìn cậu ta, run giọng hỏi, “Cậu, cậu

muốn làm gì? Sao cứ làm phiền tớ hoài vậy?”

“Tớ không làm phiền cậu.” Hoắc Thiều nhìn vành mắt đỏ ửng của cô, nhỏ giọng nói, “Tớ chỉ muốn đối

xử tốt với cậu thôi, khiến cậu sống thoải mái hơn mà thôi.”

Nước mắt của cô bạn chảy xuống, ngay cả cô bạn cũng hoang mang cúi đầu, cô bạn nhét cơm chan nước

mắt vào miệng, ngăn tiếng nghẹn ngào lại rồi nói, “Đừng nói mấy lời buồn cười này mãi vậy, cậu

không làm được, trong cuộc sống của tớ sẽ không có hai chữ thoải mái.” Cô bạn nhét miếng cơm cuối

vào miệng, bưng khay ăn bước nhanh đặt ở chỗ phải đặt rồi chạy ra khỏi canteen không quay đầu.

Hoắc Thiều cuống quít cầm hộp cơm của cô bạn chạy theo.

Thi Ân theo sát kích động kéo Dịch Nhiên chạy ra ngoài, miệng nói, “Mau mau, đừng bỏ lỡ phim vườn

trường!”

Dịch Nhiên bất đắc dĩ để cô lôi đi, “Lý Lị không thích cậu ta, cậu ta không thấy à? Cứ la liếm như

thế, có ai trong lớp không biết Lý Lị thích học đâu chứ?”

Thi Ân che miệng của anh rồi ấn anh vào góc tường, im lặng ló đầu nhìn ra ngoài —-

Bên ngoài là đường nhỏ sau khu của giáo viên, là đường tắt để đi qua khu học, bây giờ vắng người

nên chỉ có hai người Lý Lị và Hoắc Thiều.

Lý Lị hình như bị ngã, phần tất gối có chút bụi, cô bạn ngồi dưới đất ôm gối khóc.

Hoắc Thiều muốn đỡ cô bạn nhưng lại bị đẩy ra.

“Sao cậu không thể bỏ mặc tớ? Các cậu sao lại… sao cứ gây phiền cho tớ chứ?” Lý Lị khóc rất thảm,

cô bạn khóc không giống như trời sập xuống mà là cọng cỏ cuối cùng của cô bạn bị đè mát, cô bạn vừa

run vừa khóc, lầm bầm nói, “Tớ đã rất cố gắng… Tớ đã rất cố gắng nhưng sao cuộc sống lại luôn đối

xử tệ với tớ…”

Hoắc Thiều ngồi xổm bên cạnh cô bạn, nhìn cô bạn cau mày, ngón tay vuốt nhẹ phần cổ cô bạn, “Cái

này là do cha cậu làm à? Ông ta lại đánh cậu à?” Lý Lị run rẩy định tránh ra nhưng lại bị cậu ta

kéo vào lòng.

Hoắc Thiều nhỏ giọng nói bên tai cô bạn cái gì đấy.

Vì quá xa nên Thi Ân nghe không rõ, cô chỉ thấy gương mặt Lý Lị trắng bệch, cứng người trong lòng

cậu ta rồi sợ hãi nhìn cái cây ở ngoài hành lang chằm chằm, lá cây rụng sạch chỉ còn lại cành cây

xơ xác đang bị gió thổi lung lanh, ánh mắt cô bạn yên tĩnh…

“Mịa! Em đáng ra phải ăn tai ngàn dặm!” Thi Ân cuống.

“Cái gì? Ăn cái gì?” Dịch Nhiên nghe không rõ nên hỏi cô lại.

“Không có gì…” Thi Ân nhỏ giọng lầm bầm, “Không biết Hoắc Thiều nói gì với cậu ấy, bây giờ là thời

khắc mấu chốt, không nghe được sẽ làm người ta bối rối lo lắng đó.” Sau đó ngẩng đầu hỏi Dịch

Nhiên, “Anh nghe rõ không?”

Dịch Nhiên nhún vai nhìn Lý Lị và Hoắc Thiều, “Anh không có kỹ năng tai nghìn dặm.”

Quá yếu! Anh là Hung thú Thượng cổ Cùng Kỳ mà! Ngay kỹ năng nghe lén cũng chẳng có! Nếu không phải

Dịch Nhiên đang ở cạnh thì cô đã dùng kỹ năng xuyên tường rồi! Làm hỏng công việc của cô hết rồi.

Thi Ân mở hệ thống nói với Ivan, “Không cần tra thông tin của Hoắc Thiều, tra không ra đâu, mọi

người trực tiếp đi báo cáo cậu ta với Cục Quản lý, báo hôm qua cậu ta phá nổ một một siêu thị nhỏ

nhưng không trong phạm vi làm nhiệm vụ, bảo người của Cục Quản lý điều tra thân phận của cậu ta,

như thế là rõ còn gì.”

Ivan: “… Ân Ân, không phải con muốn mời cậu ta à?” Tengu: “Hiệu trưởng đáng sợ thật đấy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Học Viện Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook