Chương 12
Tiêu Tương Đông Nhi
21/09/2020
Trải qua một ngày kinh hồn bạt vía, cuộc sống ở Học Viện Quân Sự
Liệt Hoả trở về lại trạng thái vốn có của nó. Mỗi ngày, đều là huấn
luyện và ngủ, nếu như không cần để ý tới tên Cố Yến Tranh xấu xa kia thì cuộc sống của Tạ Tương có thể coi như là tốt đẹp.
Giữa lúc ấy, kỳ thi lại đã đến, Tạ Tương và Cố Yến Tranh cùng nhau chạy vác nặng trên đường dài, bóng dáng hai người lúc gần lúc xa. Cố Yến Tranh thong thả vượt mặt cô, rồi lại chạy lui về, lại vượt mặt lần nữa, rồi vẫn chạy lui về, cứ như thế lặp đi lặp lại không biết mệt, đến tận khi về đến đích, hình thức tra tấn này mới được kết thúc.
“Tạ Lương Thần, tốc độ không đạt, sức chịu đựng không đủ, nỗ lực càng không có, năng lực đối kháng cũng yếu, thật sự nát bét.” – Lữ Trung Hân cầm phiếu điểm nhìn nét mặt như đưa đám của Tạ Tương – “ Nhưng mà, miễn cưỡng cũng có thể xem như đạt yêu cầu.”
“A! Lương Thần! Tốt quá rồi!” – Hoàng Tùng nắm bả vai Tạ Tương reo hò, xem ra còn vui mừng hơn cả cô.
Lữ Trung Hân phất tay:
“Im lặng, sau cuộc thi lần này là đến tết trung thu, từ ngày mai, các cậu có ba ngày phép, thu dọn hành lý về thăm nhà đi.”
Tiếng hò hét rung chuyển cả sân huấn luyện. Lần này Lữ Trung Hân chỉ cười cười nhìn họ.
Trước ngày nghỉ, Tạ Tương hẹn Hoàng Tùng ra quán rượu Sơn Nam thư giãn, thật ra là cô muốn đến gặp Tiểu Quân.
Vừa đẩy cửa bước vào lại trùng hợp nhìn thấy người quen cũ - Cố Yến Tranh và Khúc Mạn Đình. Hai người đang lầm lầm lì lì uống rượu, Tiểu Quân thì đứng bên cạnh không ngừng cười cười nói nói.
Tạ Tương đi tới, cô vừa gội đầu, chưa kịp chuẩn bị lại đầu tóc đã bị Hoàng Tùng lôi đến đây, Tiểu Quân thấy vậy, vội vàng lấy khăn lông lau tóc cho Tạ Tương :
“Gội đầu mà không chịu lau khô, lỡ bị cảm thì sao, cậu lớn như thế rồi mà sao vẫn như một đứa bé vậy?”
Tạ Tương cúi đầu không nhúc nhích, ngoan ngoãn đứng yên cho Tiểu Quân chỉnh lại đầu tóc, đến khi động tác trên đầu dừng lại, Tạ Tương mới đặt chiếc hộp trong tay lên quầy bar:
“ Có đồ tốt cho cậu đây, ăn thử đi.”
“Cookie!?” – Tiểu Quân mở hộp, lấy chiếc bánh vàng óng, cắn một nửa, nửa còn lại đút cho Tạ Tương: “Ngon lắm, cậu ăn thử đi.”
“Không ăn, mình không thích đồ ngọt.”
“Ơ!” – Khúc Mạn Đình không thể chịu nổi, chà chà hai cánh tay - “Sao hai người có thể làm như vậy? Tôi nổi da gà hết rồi.”
Lúc Tạ Tương muộn màng nhận ra thì tất cả những người trên bàn đã nhìn họ với ánh mắt vô cùng mờ ám. Cô lúng túng giải thích:
“Không phải như mọi người nghĩ đâu, hai chúng tôi là bạn bè bình thường thôi.”
“Như vậy mà nói không có gì, kẻ ngốc còn có thể nhìn ra mà.”- Khúc Mạn Đình bĩu môi, xoay người về phía Hoàng Tùng – “ Cậu nói xem, họ có giống một đôi không?”
“Giống, rất giống!” – Hoàng Tùng cười ngây ngô không hề nhận ra Khúc Mạn Đình đang trêu mình, ngược lại Tạ Tương lại cảm thấy hơi khó chịu.
Hoàng Tùng gãi đầu:
“Đúng rồi Lương Thần, nhà cậu ở tận Bắc Bình, lần này được nghỉ, cậu tính đi đâu? Không thì về nhà tôi đi.”
“Đừng có mơ!” – Đàm Tiểu Quân vung quả đấm về phía Hoàng Tùng – “Cậu ấy đương nhiên phải về nhà tôi rồi, mẹ tôi cũng đã trải sẵn giường cho cậu ấy rồi.”
Không khí chợt im bặt.
“Còn nói là không phải, người lớn cũng gặp luôn rồi.” – giọng Khúc Mạn Đình nhanh chóng phá tan sự yên lặng.
Lúc này, ngay cả Đàm Tiểu Quân cũng đứng ngồi không yên:
“Không phải, không phải như mọi người nghĩ đâu.”
Tạ Tương nghiêm nghị nói:
“Mọi người hiểu lầm rồi, tôi và Tiểu Quân, bố mẹ của tôi, và bố mẹ Tiểu Quân đều đã quen nhau lâu lắm rồi. Tôi và em gái đến đây học, cũng phải nhờ nhiều vào họ. Bình thường mỗi khi được nghỉ, chúng tôi đều về nhà Tiểu Quân.”
Cố Yến Tranh liếc nhìn sang, trong mắt mang theo ý cười. Tạ Tương chạm phải ánh mắt anh, lập tức quay đầu. Khúc Mạn Đình vẫn không tin, hừ lạnh:
“Nhà của cậu nhỏ xíu mà chứa được nhiều người như vậy luôn hả?”
Đàm Tiểu Quân nói:
“Chen chúc một chút là được thôi.”
Hoàng Tùng nãy giờ bị mọi người vứt sang một bên đã tìm được cơ hội chen vào:
“Tôi nghĩ cậu nên theo tôi về nhà đi, đàn ông con trai như cậu ở nhà Tiểu Quân không tiện lắm, nhà của chị tôi cách đây không xa, phòng ốc cũng khá ổn, ở mười mấy người cũng không thành vấn đề.”
Tạ Tương rầu rĩ vuốt vuốt tóc:
“Được rồi.”
Cô hạ quyết tâm gật đầu, tình huống này nếu như cứ khăng khăng về nhà Tiểu Quân thì càng khiến cho mối quan hệ của hai người trở nên mờ ám.
“Không được!” – Cố Yến Tranh và Đàm Tiểu Quân cùng lúc hô to, sau đó nhìn nhau.
“Tại sao không được? “- Hoàng Tùng trợn tròn mắt.
Cố Yến Tranh hỏi: “Nhà cậu rộng cỡ nào?”
Hoàng Tùng thành thật trả lời:
“ Nhà của chị tôi mặc dù không lớn lắm, nhưng tầm mười người thì vẫn ở được.”
Đàm Tiểu Quân giơ tay:
“Tôi cũng muốn đi.”
Hoàng Tùng ngơ ngác:
“Cô ? … haha được luôn, hoan nghênh hoan nghênh.”
Cố Yến Tranh và Cố Mạn Đình đồng thanh:
“Tôi cũng muốn đi.”
Cố Yến Tranh trợn mắt nhìn Khúc Mạn Đình, tùy tiện nói :
“Tôi cũng chưa đi biển lần nào.”
Khúc Mạn Đình lẩm bẩm:
“Tôi cũng vậy.”
Tạ Tương nhìn ba con người chẳng đáng tin trước mắt, chợt cảm thấy quá đau đầu, đang định lên tiếng ngăn cản thì Hoàng Tùng đã nhận lời:
“Vậy thì quyết định vậy đi, sáng mai chúng ta tập trung trước cổng Học Viện Quân Sự Liệt Hoả, nhớ là phải dậy sớm đó, nếu không thì không kịp tàu đâu.”
“Không cần phải như vậy, xe của tôi vừa đủ năm người.” – Cố Yến Tranh đắc ý nhìn về phía Tạ Tương nhướn mày, đích thị là bộ dạng chờ được khen thưởng. Nhưng Tạ Tương chẳng thèm liếc mắt đến anh một cái, cô đang bận suy nghĩ làm cách nào có thể vượt qua mấy ngày này. Tiểu Quân thì dễ rồi, nhưng hai người còn lại, một người là thiếu gia con nhà giàu bất cần đời, một người là đại minh tinh không chạm đến đầu ngón tay. Nhưng điều phiền phức nhất chính là, hai người này ở cùng một chỗ, hoặc là cãi nhau, hoăc là sẽ đánh nhau, Tạ Tương thật sự đoán không nổi chuyến đi lần này sẽ thành ra dạng gì. Những tưởng nhân lúc có mấy ngày nghỉ sẽ được tung tăng cùng Tiểu Quân, nào ngờ đều bị mấy người này phá hỏng cả.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Yến Tranh rất đúng giờ lái một chiếc xe con vô cùng sang trọng đến trước cổng Học Viện Quân Sự Liệt Hoả, anh bước xuống xe, sau khi kéo tay Tạ Tương vào vị trí ghế phụ, anh quay lại hỏi Đàm Tiểu Quân và Hoàng Tùng đang ngồi phía sau:
“Khúc Mạn Đình đâu?”
Đàm Tiểu Quân ngoái đầu về phía sau nhìn thấy hai chiếc xe kéo đang chạy tới, Khúc Mạn Đình mặc y phục đen, gượng mặt trang điểm nhẹ, móng tay sơn đỏ, đeo đủ các thứ trang sức đang chểm chệ ngồi trên chiếc xe kéo đầu tiên, nhìn bộ dạng giống minh tinh đi nhận giải hơn là đi du lịch.
Chiếc xe kéo phía sau còn phô trương hơn nhiều, chất đầy các loại vali lớn nhỏ. Khúc Mạn Đình sai phu xe nhét toàn bộ vali vào cốp, sau đó đi thẳng về ghế phụ nhìn Tạ Tương ngoắc ngoắc ngón tay:
“Cậu cảm thấy một quý cô sang trọng như tôi có thể nhét chung một chỗ với hai người kia sao?”
Tạ Tương nhìn Khúc Mạn Đình nhún nhún vai, bất đắc dĩ đành ra sau ngồi. Cố Yến Tranh đột nhiên nghiêng người, khiến Khúc Mạn Đình vừa mới đặt mông xuống đã bị ném vào dãy ghế sau cùng Đàm Tiểu Quân và Hoàng Tùng. Phía sau ngay lập tức vang lên tiếng la thất thanh.
“Còn không qua đây?” – Cố Yến Tranh kéo Tạ Tương về chỗ, chưa ai kịp phản ứng thì xe đã khởi động. Lúc này, bất luận Khúc Mạn Đình có kêu la thế nào cũng vô tác dụng.
Xe chạy thẳng một đường đến bờ biển, cách đó không xa là một ngôi nhà gạch mộc nhỏ. Hoàng Tùng giới thiệu mọi người với chị gái và anh rể mình. Anh chị Hoàng Tùng là những người rất nhiệt tình, họ cảm thấy vô cùng hâm mộ và hiếu kỳ trước những người bạn trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, ăn mặc thời thượng lại nói chuyện vô cùng thú vị của em trai mình.
Tạ Tương lâu rồi không ngồi xe, suốt đường đi còn phải chịu đựng mấy trận cãi nhau của Cố Yến Tranh và Khúc Mạn Đình nên đầu óc cứ ong ong cả lên.
Hoàng Tùng bừng bừng khí thế muốn dắt mọi người ra bờ biển bắt cá, nhưng cô cảm thấy khá mệt mỏi, khoát khoát tay nói muốn nghỉ ngơi. Thế là Hoàng Tùng và Cố Yến Tranh cầm lấy cây xiên cá và cần câu rời đi. Khúc Mạn Đình cũng lấy cớ không thể chịu đựng cảnh tình cảm của hai người nên cũng đi theo. Cuối cùng chỉ còn Tạ Tương và Tiểu Quân ở lại. Hai người dọn dẹp hành lý, nghỉ ngơi một lát rồi xuống lầu đi dạo xung quanh, vừa kịp giờ cơm nên thuận tay giúp chị Hoàng Tùng bày biện.
Tiểu Quân vừa đặt bát đũa lên bàn vừa nói:
“Mình thấy lần này cậu ra ngoài, mặt mũi lúc nào cũng tươi như hoa, khai mau, có phải yêu đương rồi không?”
Tạ Tương giật mình, vội vàng nói:
“Làm sao có thể như vậy được, tất cả mọi người trong trường đều coi mình là con trai mà.”
“Bọn họ không biết, nhưng cậu vẫn có thể thích người ta mà.” – Tiểu Quân nâng cằm Tạ Tương, đột nhiên tiến lại gần: “Thành thật khai báo đi, có phải là Cố Yến Tranh không?”
“Anh ta? Cậu nghĩ mắt mình mù hay đầu óc mình hỏng rồi?” – Tạ Tương không biết nói sao, đẩy cô ấy ra .
“Cố thiếu gia thì đã sao? Gia thế tốt, đẹp trai, hài hước, quan trọng nhất là hai người sớm chiều bên nhau, lẽ nào không sinh ra một tia lửa nào sao?”
Tạ Tương bĩu môi, nhìn chăm chăm vào dụng cụ nướng thịt trong tay:
“Thuốc nổ thì có, chứ tia lửa thì không.”
Người bên cạnh đột nhiên im lặng, Tạ Tương ngoái đầu lại, Cố Yến Tranh đang ôm Khúc Mạn Đình đi tới. Vì hôm nay muốn xuống nước nên Khúc Mạn Đình mặc chiếc váy voan mỏng màu xanh biển, tà váy đung đưa trong gió dập dờn như một bức tranh, mà Cố Yến Tranh bên cạnh lại là cho bức tranh càng lung linh hơn. Kỳ lạ thay, Tạ Tương nhìn thấy cảnh này, trong lòng bỗng có chút nặng nề, cô dùng cánh tay đụng đụng Tiểu Quân:
“Sao, giờ đã biết mình và anh ta thật sự không thể sinh ra tia lửa rồi đúng không ?”
Cố Yến Tranh thấy hai người đang nhìn về phía mình, vội nhanh chóng đặt Khúc Mạn Đình ngồi lên chiếu, sau đó nhìn Tạ Tương giải thích:
“ Chân cô ấy bị thương đi không được nên tôi mới ôm cô ấy.”
Tạ Tương có chút không rõ, trong lúc nhất thời không phải ứng kịp vì sao Cố Yến Tranh lại phải giải thích với mình. Ánh mắt người trước mặt nóng rực, lòng Tạ Tương nặng trĩu, cô cúi đầu, cầm con cua trên mặt đất lên, muốn rời khỏi.
“Tiểu Tùng vừa bắt được con cua, tôi đem đi rửa.”
Kỳ lạ, quá kỳ lạ, Cố Yến Tranh gần đây thật sự quá kỳ lạ, chẳng lẽ cô có nơi nào đắc tội với anh sao? Hay là sáng hôm qua quên mang trứng gà cho anh ? Hay .. lần trước tắt đèn đi ngủ quá sớm? Tạ Tương đang rối tinh rối mù suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy đau xót, một ngón tay bị con cua kẹp lấy, cô dùng sức hất nó đi, máu tươi trên ngón tay nhanh chóng chảy ra.
“Sao lại có thể ngốc như vậy.” – Cố Yến Tranh nãy giờ vẫn đi theo sau lưng cô, thấy vậy liền trừng mắt nhìn cô, có vẻ còn lo lắng và tức giận hơn người bị thương là cô đây.
Anh nhanh chóng nắm lấy tay cô bỏ vào miệng, hút hết máu nhổ ra ngoài.
Thấy Tạ Tương há mồm kinh ngạc, bản thân anh cũng hơi sửng sốt, đành giả vờ gằn giọng oán trách:
“Máu của đồ ngốc cũng thối hơn bình thường.”
Tạ Tương lập tức nhíu mày, rút tay về:
“Cậu tới đây khi nào?”
“Lúc cậu đang đứng đực ra chẳng biết nghĩ gì.”
Cố Yến Tranh vốn có ý tốt nhưng lại bị cô lạnh lùng trừng mắt như vậy, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, sắc mặt anh trầm xuống, cắn răng, nhìn tay cô dặn dò:
“Nhớ chườm lạnh lên vết thương, nó mà sưng lên thì đừng khóc.”
“Khóc hay không liên quan gì đến cậu.”
Cố Yến Tranh vốn đã quay người muốn đi, nhưng nghe được câu nói của cô thì đột nhiên quay lại, nhướng mày nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới. Tạ Tương bị nhìn đến mức toàn thân mất tự nhiên, theo bản năng lùi về phía sau một bước. Nghĩ đến Đàm Tiểu Quân ngay thời khắc mấu chốt lại chạy đi đâu mất, bỏ lại một mình cô đối mặt với đại thiếu gia, nói không chừng cô và anh lại sắp đánh nhau một trận rồi. Nhưng hôm nay cô thật sự mệt lắm, chẳng có tinh thần để đánh nhau nữa, chẳng biết vì lý do gì, tâm trạng của cô từ chiều tới giờ không hề tốt chút nào.
Phía bờ cát truyền đến tiếng cãi nhau, xa xa , rất nhiều người đang kéo tới. Tạ Tương thở phào nhẹ nhõm, phá tan không khí trầm mặc, lắp ba lắp bắp nói:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Xảy ra chuyện gì thì liên quan gì tới chúng ta?” – Cố Yến Tranh nở nụ cười tà ác tiến lại có vẻ không muốn buông tha cho cô.
Hai người đối đầu một lúc. Cuối cùng không chịu được tiếng ồn ngày càng lớn ở bên ngoài. Thấy mặt Tạ Tương đỏ rần, Cố Yến Tranh quyết định mở lòng từ bi tha cho cô, nắm tay cô kéo ra ngoài nhưng lại bị cô hất ra. Cuối cùng chỉ có thể cắn răng nhìn cô chạy như gió về phía Hoàng Tùng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vừa nhìn thấy Tạ Tương, Hoàng Tùng liền nhỏ giọng nói:
“Chúng tôi đang nướng thịt thì mấy người ở thôn Tây Bá Tử đến đòi tiền, nói rằng bờ biển này là của bọn họ .”
Tạ Tương quay đầu nhìn, Đàm Tiểu Quân một chân đạp lên ghế, hai tay chống nạnh, đối diện với cô ấy là bọn lưu manh hung thần ác bá, hai bên giương cung bạt kiếm, đại chiến hết sức căng thẳng. Đàm Tiểu Quân hừ lạnh, nhếch môi:
“ Bọn bây tự xem lại mình đi, toàn là thứ mày nghiêng mắt lệch mà dám đòi tiền của bà đây...”
Những lời còn lại, ngay cả Tạ Tương cũng nghe không nổi. Cái miệng nhỏ nhắn của Đàm Tiểu Quân không ngừng bắn ra chữ, câu nào câu nấy nhấn nhá rõ ràng, có âm có điệu. mười mấy tên lưu manh chen miệng vào không lọt. Khúc Mạn Đình ngồi trên chiếu vừa ăn cá nướng vừa dùng cặp mắt khích lệ nhìn Đàm Tiểu Quân. Đến đoạn cao trào còn dùng cánh tay đang rãnh rỗi vỗ tay ủng hộ.
“Tiểu Quân lợi hại quá” – Hoàng Tùng thở dài vỗ tay.
Tên cầm đầu thấy Tiểu Quân ầm ĩ khiến hắn mất mặt, kích động nhào đến muốn đẩy ngã Tiểu Quân. Cố Yến Tranh mất kiên nhẫn định chạy tới động thủ nhưng Tạ Tương đã nhanh chân chạy đến chắn trước mặt Tiểu Quân, đạp tên cầm đầu một cước khiến hắn ngã lăn quay.
“Đàm Tiểu Quân, cậu còn nói hai người không phải một đôi?” – Khúc Mạn Đình không ăn cá nướng nữa, quơ giày cao gót tham gia vào cuộc chiến.
Bọn lưu manh đồng loạt xông lên, đáng tiếc thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, chỉ mất vài giây đã nằm rạp trên mặt đất. Cố Yến Tranh vỗ vỗ tay bước đến cạnh Tạ Tương nói nhỏ:
“Tay còn đau không?” – Tạ Tương xụ mặt trừng mắt với anh.
Một đám lưu manh đông như quân Nguyên đang từ xa kéo tới, chắc hẳn là có tên trốn thoát đã chạy về kéo đồng bọn đến đây. Tên nào tên nấy tay cầm gậy, mặt hầm hầm như muốn giết người. Tên cầm đầu đang bị Tiểu Quân đạp dưới chân, nhìn thấy đồng bọn liền hét to :
“Đông Tử, mau tới đây, đánh chết mấy đứa ranh con này cho anh. Đánh chết …. “ – còn chưa nói xong đã bị đá một cước ngất xỉu.
Tạ Tương bước lên trước, hai tay giang rộng, chiêu Bạch Hạc Tung Cánh vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mắt mọi người.
“Ha!” – Tạ Tương bừng bừng khí thế.
“Ha cái đầu cậu.” – Cố Yến Tranh một tay xách cổ áo Tạ Tương, lao đầu chạy như điên, giữa tiếng gió, vang lên tiếng gào thét của anh: “Đông lắm, đánh không lại đâu, chạy mau.”
Thế là cả đám lưu manh truy đuổi bọn họ từ bờ đông sang bờ tây. Cái chân bị thương của Khúc Mạn Đình còn chưa lành, loạng choạng lăn đùng ra đất, cả đám bất đắc dĩ phải dừng lại. Bọn lưu manh cũng đứng lại, đắc chí xoay cổ tay. Cố Yến Tranh nhìn gậy trong tay bọn chúng, nuốt nước bọt quát về phía Hoàng Tùng:
“ Không phải cậu nói người ở chỗ cậu rất hiền lành chất phát sao?”
“Đúng mà!” - Hoàng Tùng thật thà nói : “Cậu nói bọn họ có cầm dao không?”
Những người còn lại khó tin nhìn anh ta, Hoàng Tùng bổ sung thêm:
“ Chỉ là hai thôn hơi thường xuyên đánh nhau thôi.”
Khúc Mạn Đình khinh bỉ, đứng dậy, đi về phía đám lưu manh hét to:
“Dừng lại, mấy người biết tôi là ai không?”
Bọn lưu mạnh đột ngột dừng bước, lui về phía sau. Cục diện bất ngờ thay đổi khiến mọi người vừa mừng lại vừa lo. Khúc Mạn Đình đắc chí tiến lên thêm một bước:
“Tôi hy vọng các người hiểu, bây giờ là thời đại pháp trị, đánh nhau là phạm pháp. Nhất là gây thương tích cho người của công chúng như tôi đây, các người không lường được cái giá phải trả đâu. Nếu còn chút thông minh thì nhanh chóng biến đi.”
Đám lưu manh cứ y như thủy triều, đến nhanh mà rút đi cũng nhanh. Thoáng chốc, bờ cát đã chẳng còn bóng dáng tên nào, ngay cả tên bị đánh ngất trên mặt đất cũng được đồng bọn lôi đi.
Cố Yến Tranh đi tới bên cạnh Khúc Mạn Đình, khó tin hỏi:
“Nói thật đi, mấy người này là do cô thuê tới đúng không?”
“Dĩ nhiên là không.” – Khúc Mạn Đình vô cùng đắc ý quay đầu lại, nhất thời gương mặt trở nên lạnh lùng.
Phía sau, hơn hai mươi người đàn ông thân hình vạm vỡ , ăn mặc chỉnh tề dàn thành một vòng cung xung quanh bọn họ.
“Ai vậy ?” – Tạ Tương nhận ra không khí bất thường, quay sang hỏi Tiểu Quân.
“Còn có thể là ai nữa, là sứ giả hộ hoa của Khúc tiểu thư chứ ai.” – Tiểu Quân đáp, sau đó ghé vào tai Tạ Tương thì thầm : “Là người của Thẩm Thính Bạch.”
Tạ Tương nhìn vẻ mặt tức giận của Khúc Mạn Đình, cảm thấy cũng không có gì khó đoán. Khúc Mạn Đình và Thẩm Thính Bạch có hôn ước từ nhỏ. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ rằng, Thẩm Thính Bạch tài mạo song toàn lại đối xử rất tốt với Khúc Mạn Đình, đúng là một cặp trời đất tác hợp. Nhưng thực tế, nếu tìm hiểu kỹ sẽ nhận ra dường như Khúc Mạn Đình không thích người đàn ông này. Cô cự tuyệt tất cả những gì Thẩm Thính Bạch cho mình. Ngọn nguồn của chuyện này, Tạ Tương không rõ, nhưng cô có thể đoán được, lý do khiến Khúc Mạn Đình từ chối chính là không muốn bị coi như tình nhân của Thẩm Thính Bạch.
Vì tâm trạng Khúc Mạn Đình không tốt, mọi người quyết định đi ngủ sớm. Tạ Tương nhanh chóng ngủ say trong tiếng hít thở trầm ổn của Cố Yến Tranh.
Những ngọn sóng nồng nàn vuốt ve bờ biển, xa xa truyền đến tiếng Hải Âu gáy. Sau một đêm ngon giấc, buổi sáng cũng trở nên tươi đẹp hơn.
Tạ Tương duỗi lưng, bước ra sân, tham lam ôm lấy từng cơn gió biển, buổi sáng trên biển chính là lúc khiến người ta cảm thấy vui vẻ nhất nếu như cô không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Chiếc xe mui trần sang chảnh của ngày hôm qua đã biến thành một đống sắt vụn. Không cần nghĩ cũng biết là do bọn lưu manh kia làm.
Tất cả những người còn lại đều bước ra, Hoàng Tùng nhìn thấy số phận thê thảm của chiếc xe thì vô cùng áy náy:
“Xin lỗi Cố Yến Tranh, đều là tại …”
“Thôi.” – Cố Yến Tranh vỗ vai anh ta – “ Đâu phải do cậu làm, cậu xin lỗi cái gì, cũng không phải là tôi chỉ có mỗi chiếc này, việc quan trọng nhất lúc này là làm sao chúng ta về đây?”
Nghe anh nói xong, mọi người đều bắt đầu tập trung suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề. Nơi này hẻo lánh, chắc chắn không tìm được chỗ thuê xe, không lẽ đi bộ ra thị trấn?
“Nhà bác Lưu đầu thôn có hai con lừa, anh qua đó mượn để kéo mấy đứa vào thị trấn, tới thị trấn rồi thì bắt tàu hỏa về là được.” – anh rể Hoàng Tùng đưa ra ý kiến.
“Được thì được, nhưng gấp quá, không biết có về kịp trước giờ đóng cổng tối nay không.” – Tạ Tương vẻ mặt sầu khổ, cô không muốn bị Lữ Trung Hân phạt đi ngâm nước lạnh đâu.
Đang lúc do dự, một chiếc xe con màu trắng không biết từ đâu đến, dừng lại trước mặt mọi người.
“Thẩm Quân Sơn?” – Tạ Tương vô cùng kinh ngạc – “ Sao cậu lại đến đây?”
Cửa kính xe chầm chậm kéo xuống lộ ra gương mặt vô cùng xinh đẹp, Kim Hiển Dung khẽ cười:
“Lâu rồi tôi chưa về Thuận Viễn nên Quân Sơn chở tôi đến đây giải sầu, xe của mọi người hình như không dùng được nữa rồi, có muốn đi nhờ xe không?”
Thẩm Quân Sơn gật đầu:
“Nhưng phiền các cậu phải chen chúc ở ghế sau rồi.”
“Tôi không đi.” – Cố Yến Tranh khoanh tay, vênh mặt đứng đó, anh không ưa Thẩm Quân Sơn, càng không muốn nhận ân huệ của anh ta.
“Vậy càng tốt, nếu không muốn thì anh đi xe lừa về đi.” – Khúc Mạn Đình liếc một cái, kéo mép váy nhanh chóng chen lên xe.
Đàm Tiểu Quân, Hoàng Tùng cũng vội vàng vào theo. Tạ Tương chỉ vừa bước một chân lên đã bị Cố Yến Tranh kéo lại:
“Tôi không đi, cậu phải đi cùng với tôi.”
“Thật không hiểu nổi.” – Tạ Tương cười thầm, hất tay Cố Yến Tranh, leo lên xe.
Cố Yến Tranh đùng đùng nổi giận, nhất quyết chen vào. Bốn người trên xe vốn đã chật lắm rồi, giờ lại thêm một người, ngay cả cửa cũng không đóng nổi.
“Người còn không có chỗ ngồi, cô đem đồ đạc theo làm gì? Để lại nhà Tiểu Tùng đi, lần sau đến lấy.” – vừa nói, Cố Yến Tranh vừa ném hành lý của Khúc Mạn Đình xuống xe.
Đến khi cửa xe đóng lại. Thẩm Quân Sơn lái đi, vẫn còn nghe được tiếng hét chói tai của Khúc Mạn Đình:
“Cố Yến Tranh ! Tên khốn kiếp! Quần áo của tôi!”
Giữa lúc ấy, kỳ thi lại đã đến, Tạ Tương và Cố Yến Tranh cùng nhau chạy vác nặng trên đường dài, bóng dáng hai người lúc gần lúc xa. Cố Yến Tranh thong thả vượt mặt cô, rồi lại chạy lui về, lại vượt mặt lần nữa, rồi vẫn chạy lui về, cứ như thế lặp đi lặp lại không biết mệt, đến tận khi về đến đích, hình thức tra tấn này mới được kết thúc.
“Tạ Lương Thần, tốc độ không đạt, sức chịu đựng không đủ, nỗ lực càng không có, năng lực đối kháng cũng yếu, thật sự nát bét.” – Lữ Trung Hân cầm phiếu điểm nhìn nét mặt như đưa đám của Tạ Tương – “ Nhưng mà, miễn cưỡng cũng có thể xem như đạt yêu cầu.”
“A! Lương Thần! Tốt quá rồi!” – Hoàng Tùng nắm bả vai Tạ Tương reo hò, xem ra còn vui mừng hơn cả cô.
Lữ Trung Hân phất tay:
“Im lặng, sau cuộc thi lần này là đến tết trung thu, từ ngày mai, các cậu có ba ngày phép, thu dọn hành lý về thăm nhà đi.”
Tiếng hò hét rung chuyển cả sân huấn luyện. Lần này Lữ Trung Hân chỉ cười cười nhìn họ.
Trước ngày nghỉ, Tạ Tương hẹn Hoàng Tùng ra quán rượu Sơn Nam thư giãn, thật ra là cô muốn đến gặp Tiểu Quân.
Vừa đẩy cửa bước vào lại trùng hợp nhìn thấy người quen cũ - Cố Yến Tranh và Khúc Mạn Đình. Hai người đang lầm lầm lì lì uống rượu, Tiểu Quân thì đứng bên cạnh không ngừng cười cười nói nói.
Tạ Tương đi tới, cô vừa gội đầu, chưa kịp chuẩn bị lại đầu tóc đã bị Hoàng Tùng lôi đến đây, Tiểu Quân thấy vậy, vội vàng lấy khăn lông lau tóc cho Tạ Tương :
“Gội đầu mà không chịu lau khô, lỡ bị cảm thì sao, cậu lớn như thế rồi mà sao vẫn như một đứa bé vậy?”
Tạ Tương cúi đầu không nhúc nhích, ngoan ngoãn đứng yên cho Tiểu Quân chỉnh lại đầu tóc, đến khi động tác trên đầu dừng lại, Tạ Tương mới đặt chiếc hộp trong tay lên quầy bar:
“ Có đồ tốt cho cậu đây, ăn thử đi.”
“Cookie!?” – Tiểu Quân mở hộp, lấy chiếc bánh vàng óng, cắn một nửa, nửa còn lại đút cho Tạ Tương: “Ngon lắm, cậu ăn thử đi.”
“Không ăn, mình không thích đồ ngọt.”
“Ơ!” – Khúc Mạn Đình không thể chịu nổi, chà chà hai cánh tay - “Sao hai người có thể làm như vậy? Tôi nổi da gà hết rồi.”
Lúc Tạ Tương muộn màng nhận ra thì tất cả những người trên bàn đã nhìn họ với ánh mắt vô cùng mờ ám. Cô lúng túng giải thích:
“Không phải như mọi người nghĩ đâu, hai chúng tôi là bạn bè bình thường thôi.”
“Như vậy mà nói không có gì, kẻ ngốc còn có thể nhìn ra mà.”- Khúc Mạn Đình bĩu môi, xoay người về phía Hoàng Tùng – “ Cậu nói xem, họ có giống một đôi không?”
“Giống, rất giống!” – Hoàng Tùng cười ngây ngô không hề nhận ra Khúc Mạn Đình đang trêu mình, ngược lại Tạ Tương lại cảm thấy hơi khó chịu.
Hoàng Tùng gãi đầu:
“Đúng rồi Lương Thần, nhà cậu ở tận Bắc Bình, lần này được nghỉ, cậu tính đi đâu? Không thì về nhà tôi đi.”
“Đừng có mơ!” – Đàm Tiểu Quân vung quả đấm về phía Hoàng Tùng – “Cậu ấy đương nhiên phải về nhà tôi rồi, mẹ tôi cũng đã trải sẵn giường cho cậu ấy rồi.”
Không khí chợt im bặt.
“Còn nói là không phải, người lớn cũng gặp luôn rồi.” – giọng Khúc Mạn Đình nhanh chóng phá tan sự yên lặng.
Lúc này, ngay cả Đàm Tiểu Quân cũng đứng ngồi không yên:
“Không phải, không phải như mọi người nghĩ đâu.”
Tạ Tương nghiêm nghị nói:
“Mọi người hiểu lầm rồi, tôi và Tiểu Quân, bố mẹ của tôi, và bố mẹ Tiểu Quân đều đã quen nhau lâu lắm rồi. Tôi và em gái đến đây học, cũng phải nhờ nhiều vào họ. Bình thường mỗi khi được nghỉ, chúng tôi đều về nhà Tiểu Quân.”
Cố Yến Tranh liếc nhìn sang, trong mắt mang theo ý cười. Tạ Tương chạm phải ánh mắt anh, lập tức quay đầu. Khúc Mạn Đình vẫn không tin, hừ lạnh:
“Nhà của cậu nhỏ xíu mà chứa được nhiều người như vậy luôn hả?”
Đàm Tiểu Quân nói:
“Chen chúc một chút là được thôi.”
Hoàng Tùng nãy giờ bị mọi người vứt sang một bên đã tìm được cơ hội chen vào:
“Tôi nghĩ cậu nên theo tôi về nhà đi, đàn ông con trai như cậu ở nhà Tiểu Quân không tiện lắm, nhà của chị tôi cách đây không xa, phòng ốc cũng khá ổn, ở mười mấy người cũng không thành vấn đề.”
Tạ Tương rầu rĩ vuốt vuốt tóc:
“Được rồi.”
Cô hạ quyết tâm gật đầu, tình huống này nếu như cứ khăng khăng về nhà Tiểu Quân thì càng khiến cho mối quan hệ của hai người trở nên mờ ám.
“Không được!” – Cố Yến Tranh và Đàm Tiểu Quân cùng lúc hô to, sau đó nhìn nhau.
“Tại sao không được? “- Hoàng Tùng trợn tròn mắt.
Cố Yến Tranh hỏi: “Nhà cậu rộng cỡ nào?”
Hoàng Tùng thành thật trả lời:
“ Nhà của chị tôi mặc dù không lớn lắm, nhưng tầm mười người thì vẫn ở được.”
Đàm Tiểu Quân giơ tay:
“Tôi cũng muốn đi.”
Hoàng Tùng ngơ ngác:
“Cô ? … haha được luôn, hoan nghênh hoan nghênh.”
Cố Yến Tranh và Cố Mạn Đình đồng thanh:
“Tôi cũng muốn đi.”
Cố Yến Tranh trợn mắt nhìn Khúc Mạn Đình, tùy tiện nói :
“Tôi cũng chưa đi biển lần nào.”
Khúc Mạn Đình lẩm bẩm:
“Tôi cũng vậy.”
Tạ Tương nhìn ba con người chẳng đáng tin trước mắt, chợt cảm thấy quá đau đầu, đang định lên tiếng ngăn cản thì Hoàng Tùng đã nhận lời:
“Vậy thì quyết định vậy đi, sáng mai chúng ta tập trung trước cổng Học Viện Quân Sự Liệt Hoả, nhớ là phải dậy sớm đó, nếu không thì không kịp tàu đâu.”
“Không cần phải như vậy, xe của tôi vừa đủ năm người.” – Cố Yến Tranh đắc ý nhìn về phía Tạ Tương nhướn mày, đích thị là bộ dạng chờ được khen thưởng. Nhưng Tạ Tương chẳng thèm liếc mắt đến anh một cái, cô đang bận suy nghĩ làm cách nào có thể vượt qua mấy ngày này. Tiểu Quân thì dễ rồi, nhưng hai người còn lại, một người là thiếu gia con nhà giàu bất cần đời, một người là đại minh tinh không chạm đến đầu ngón tay. Nhưng điều phiền phức nhất chính là, hai người này ở cùng một chỗ, hoặc là cãi nhau, hoăc là sẽ đánh nhau, Tạ Tương thật sự đoán không nổi chuyến đi lần này sẽ thành ra dạng gì. Những tưởng nhân lúc có mấy ngày nghỉ sẽ được tung tăng cùng Tiểu Quân, nào ngờ đều bị mấy người này phá hỏng cả.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Yến Tranh rất đúng giờ lái một chiếc xe con vô cùng sang trọng đến trước cổng Học Viện Quân Sự Liệt Hoả, anh bước xuống xe, sau khi kéo tay Tạ Tương vào vị trí ghế phụ, anh quay lại hỏi Đàm Tiểu Quân và Hoàng Tùng đang ngồi phía sau:
“Khúc Mạn Đình đâu?”
Đàm Tiểu Quân ngoái đầu về phía sau nhìn thấy hai chiếc xe kéo đang chạy tới, Khúc Mạn Đình mặc y phục đen, gượng mặt trang điểm nhẹ, móng tay sơn đỏ, đeo đủ các thứ trang sức đang chểm chệ ngồi trên chiếc xe kéo đầu tiên, nhìn bộ dạng giống minh tinh đi nhận giải hơn là đi du lịch.
Chiếc xe kéo phía sau còn phô trương hơn nhiều, chất đầy các loại vali lớn nhỏ. Khúc Mạn Đình sai phu xe nhét toàn bộ vali vào cốp, sau đó đi thẳng về ghế phụ nhìn Tạ Tương ngoắc ngoắc ngón tay:
“Cậu cảm thấy một quý cô sang trọng như tôi có thể nhét chung một chỗ với hai người kia sao?”
Tạ Tương nhìn Khúc Mạn Đình nhún nhún vai, bất đắc dĩ đành ra sau ngồi. Cố Yến Tranh đột nhiên nghiêng người, khiến Khúc Mạn Đình vừa mới đặt mông xuống đã bị ném vào dãy ghế sau cùng Đàm Tiểu Quân và Hoàng Tùng. Phía sau ngay lập tức vang lên tiếng la thất thanh.
“Còn không qua đây?” – Cố Yến Tranh kéo Tạ Tương về chỗ, chưa ai kịp phản ứng thì xe đã khởi động. Lúc này, bất luận Khúc Mạn Đình có kêu la thế nào cũng vô tác dụng.
Xe chạy thẳng một đường đến bờ biển, cách đó không xa là một ngôi nhà gạch mộc nhỏ. Hoàng Tùng giới thiệu mọi người với chị gái và anh rể mình. Anh chị Hoàng Tùng là những người rất nhiệt tình, họ cảm thấy vô cùng hâm mộ và hiếu kỳ trước những người bạn trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, ăn mặc thời thượng lại nói chuyện vô cùng thú vị của em trai mình.
Tạ Tương lâu rồi không ngồi xe, suốt đường đi còn phải chịu đựng mấy trận cãi nhau của Cố Yến Tranh và Khúc Mạn Đình nên đầu óc cứ ong ong cả lên.
Hoàng Tùng bừng bừng khí thế muốn dắt mọi người ra bờ biển bắt cá, nhưng cô cảm thấy khá mệt mỏi, khoát khoát tay nói muốn nghỉ ngơi. Thế là Hoàng Tùng và Cố Yến Tranh cầm lấy cây xiên cá và cần câu rời đi. Khúc Mạn Đình cũng lấy cớ không thể chịu đựng cảnh tình cảm của hai người nên cũng đi theo. Cuối cùng chỉ còn Tạ Tương và Tiểu Quân ở lại. Hai người dọn dẹp hành lý, nghỉ ngơi một lát rồi xuống lầu đi dạo xung quanh, vừa kịp giờ cơm nên thuận tay giúp chị Hoàng Tùng bày biện.
Tiểu Quân vừa đặt bát đũa lên bàn vừa nói:
“Mình thấy lần này cậu ra ngoài, mặt mũi lúc nào cũng tươi như hoa, khai mau, có phải yêu đương rồi không?”
Tạ Tương giật mình, vội vàng nói:
“Làm sao có thể như vậy được, tất cả mọi người trong trường đều coi mình là con trai mà.”
“Bọn họ không biết, nhưng cậu vẫn có thể thích người ta mà.” – Tiểu Quân nâng cằm Tạ Tương, đột nhiên tiến lại gần: “Thành thật khai báo đi, có phải là Cố Yến Tranh không?”
“Anh ta? Cậu nghĩ mắt mình mù hay đầu óc mình hỏng rồi?” – Tạ Tương không biết nói sao, đẩy cô ấy ra .
“Cố thiếu gia thì đã sao? Gia thế tốt, đẹp trai, hài hước, quan trọng nhất là hai người sớm chiều bên nhau, lẽ nào không sinh ra một tia lửa nào sao?”
Tạ Tương bĩu môi, nhìn chăm chăm vào dụng cụ nướng thịt trong tay:
“Thuốc nổ thì có, chứ tia lửa thì không.”
Người bên cạnh đột nhiên im lặng, Tạ Tương ngoái đầu lại, Cố Yến Tranh đang ôm Khúc Mạn Đình đi tới. Vì hôm nay muốn xuống nước nên Khúc Mạn Đình mặc chiếc váy voan mỏng màu xanh biển, tà váy đung đưa trong gió dập dờn như một bức tranh, mà Cố Yến Tranh bên cạnh lại là cho bức tranh càng lung linh hơn. Kỳ lạ thay, Tạ Tương nhìn thấy cảnh này, trong lòng bỗng có chút nặng nề, cô dùng cánh tay đụng đụng Tiểu Quân:
“Sao, giờ đã biết mình và anh ta thật sự không thể sinh ra tia lửa rồi đúng không ?”
Cố Yến Tranh thấy hai người đang nhìn về phía mình, vội nhanh chóng đặt Khúc Mạn Đình ngồi lên chiếu, sau đó nhìn Tạ Tương giải thích:
“ Chân cô ấy bị thương đi không được nên tôi mới ôm cô ấy.”
Tạ Tương có chút không rõ, trong lúc nhất thời không phải ứng kịp vì sao Cố Yến Tranh lại phải giải thích với mình. Ánh mắt người trước mặt nóng rực, lòng Tạ Tương nặng trĩu, cô cúi đầu, cầm con cua trên mặt đất lên, muốn rời khỏi.
“Tiểu Tùng vừa bắt được con cua, tôi đem đi rửa.”
Kỳ lạ, quá kỳ lạ, Cố Yến Tranh gần đây thật sự quá kỳ lạ, chẳng lẽ cô có nơi nào đắc tội với anh sao? Hay là sáng hôm qua quên mang trứng gà cho anh ? Hay .. lần trước tắt đèn đi ngủ quá sớm? Tạ Tương đang rối tinh rối mù suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy đau xót, một ngón tay bị con cua kẹp lấy, cô dùng sức hất nó đi, máu tươi trên ngón tay nhanh chóng chảy ra.
“Sao lại có thể ngốc như vậy.” – Cố Yến Tranh nãy giờ vẫn đi theo sau lưng cô, thấy vậy liền trừng mắt nhìn cô, có vẻ còn lo lắng và tức giận hơn người bị thương là cô đây.
Anh nhanh chóng nắm lấy tay cô bỏ vào miệng, hút hết máu nhổ ra ngoài.
Thấy Tạ Tương há mồm kinh ngạc, bản thân anh cũng hơi sửng sốt, đành giả vờ gằn giọng oán trách:
“Máu của đồ ngốc cũng thối hơn bình thường.”
Tạ Tương lập tức nhíu mày, rút tay về:
“Cậu tới đây khi nào?”
“Lúc cậu đang đứng đực ra chẳng biết nghĩ gì.”
Cố Yến Tranh vốn có ý tốt nhưng lại bị cô lạnh lùng trừng mắt như vậy, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, sắc mặt anh trầm xuống, cắn răng, nhìn tay cô dặn dò:
“Nhớ chườm lạnh lên vết thương, nó mà sưng lên thì đừng khóc.”
“Khóc hay không liên quan gì đến cậu.”
Cố Yến Tranh vốn đã quay người muốn đi, nhưng nghe được câu nói của cô thì đột nhiên quay lại, nhướng mày nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới. Tạ Tương bị nhìn đến mức toàn thân mất tự nhiên, theo bản năng lùi về phía sau một bước. Nghĩ đến Đàm Tiểu Quân ngay thời khắc mấu chốt lại chạy đi đâu mất, bỏ lại một mình cô đối mặt với đại thiếu gia, nói không chừng cô và anh lại sắp đánh nhau một trận rồi. Nhưng hôm nay cô thật sự mệt lắm, chẳng có tinh thần để đánh nhau nữa, chẳng biết vì lý do gì, tâm trạng của cô từ chiều tới giờ không hề tốt chút nào.
Phía bờ cát truyền đến tiếng cãi nhau, xa xa , rất nhiều người đang kéo tới. Tạ Tương thở phào nhẹ nhõm, phá tan không khí trầm mặc, lắp ba lắp bắp nói:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Xảy ra chuyện gì thì liên quan gì tới chúng ta?” – Cố Yến Tranh nở nụ cười tà ác tiến lại có vẻ không muốn buông tha cho cô.
Hai người đối đầu một lúc. Cuối cùng không chịu được tiếng ồn ngày càng lớn ở bên ngoài. Thấy mặt Tạ Tương đỏ rần, Cố Yến Tranh quyết định mở lòng từ bi tha cho cô, nắm tay cô kéo ra ngoài nhưng lại bị cô hất ra. Cuối cùng chỉ có thể cắn răng nhìn cô chạy như gió về phía Hoàng Tùng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vừa nhìn thấy Tạ Tương, Hoàng Tùng liền nhỏ giọng nói:
“Chúng tôi đang nướng thịt thì mấy người ở thôn Tây Bá Tử đến đòi tiền, nói rằng bờ biển này là của bọn họ .”
Tạ Tương quay đầu nhìn, Đàm Tiểu Quân một chân đạp lên ghế, hai tay chống nạnh, đối diện với cô ấy là bọn lưu manh hung thần ác bá, hai bên giương cung bạt kiếm, đại chiến hết sức căng thẳng. Đàm Tiểu Quân hừ lạnh, nhếch môi:
“ Bọn bây tự xem lại mình đi, toàn là thứ mày nghiêng mắt lệch mà dám đòi tiền của bà đây...”
Những lời còn lại, ngay cả Tạ Tương cũng nghe không nổi. Cái miệng nhỏ nhắn của Đàm Tiểu Quân không ngừng bắn ra chữ, câu nào câu nấy nhấn nhá rõ ràng, có âm có điệu. mười mấy tên lưu manh chen miệng vào không lọt. Khúc Mạn Đình ngồi trên chiếu vừa ăn cá nướng vừa dùng cặp mắt khích lệ nhìn Đàm Tiểu Quân. Đến đoạn cao trào còn dùng cánh tay đang rãnh rỗi vỗ tay ủng hộ.
“Tiểu Quân lợi hại quá” – Hoàng Tùng thở dài vỗ tay.
Tên cầm đầu thấy Tiểu Quân ầm ĩ khiến hắn mất mặt, kích động nhào đến muốn đẩy ngã Tiểu Quân. Cố Yến Tranh mất kiên nhẫn định chạy tới động thủ nhưng Tạ Tương đã nhanh chân chạy đến chắn trước mặt Tiểu Quân, đạp tên cầm đầu một cước khiến hắn ngã lăn quay.
“Đàm Tiểu Quân, cậu còn nói hai người không phải một đôi?” – Khúc Mạn Đình không ăn cá nướng nữa, quơ giày cao gót tham gia vào cuộc chiến.
Bọn lưu manh đồng loạt xông lên, đáng tiếc thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, chỉ mất vài giây đã nằm rạp trên mặt đất. Cố Yến Tranh vỗ vỗ tay bước đến cạnh Tạ Tương nói nhỏ:
“Tay còn đau không?” – Tạ Tương xụ mặt trừng mắt với anh.
Một đám lưu manh đông như quân Nguyên đang từ xa kéo tới, chắc hẳn là có tên trốn thoát đã chạy về kéo đồng bọn đến đây. Tên nào tên nấy tay cầm gậy, mặt hầm hầm như muốn giết người. Tên cầm đầu đang bị Tiểu Quân đạp dưới chân, nhìn thấy đồng bọn liền hét to :
“Đông Tử, mau tới đây, đánh chết mấy đứa ranh con này cho anh. Đánh chết …. “ – còn chưa nói xong đã bị đá một cước ngất xỉu.
Tạ Tương bước lên trước, hai tay giang rộng, chiêu Bạch Hạc Tung Cánh vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mắt mọi người.
“Ha!” – Tạ Tương bừng bừng khí thế.
“Ha cái đầu cậu.” – Cố Yến Tranh một tay xách cổ áo Tạ Tương, lao đầu chạy như điên, giữa tiếng gió, vang lên tiếng gào thét của anh: “Đông lắm, đánh không lại đâu, chạy mau.”
Thế là cả đám lưu manh truy đuổi bọn họ từ bờ đông sang bờ tây. Cái chân bị thương của Khúc Mạn Đình còn chưa lành, loạng choạng lăn đùng ra đất, cả đám bất đắc dĩ phải dừng lại. Bọn lưu manh cũng đứng lại, đắc chí xoay cổ tay. Cố Yến Tranh nhìn gậy trong tay bọn chúng, nuốt nước bọt quát về phía Hoàng Tùng:
“ Không phải cậu nói người ở chỗ cậu rất hiền lành chất phát sao?”
“Đúng mà!” - Hoàng Tùng thật thà nói : “Cậu nói bọn họ có cầm dao không?”
Những người còn lại khó tin nhìn anh ta, Hoàng Tùng bổ sung thêm:
“ Chỉ là hai thôn hơi thường xuyên đánh nhau thôi.”
Khúc Mạn Đình khinh bỉ, đứng dậy, đi về phía đám lưu manh hét to:
“Dừng lại, mấy người biết tôi là ai không?”
Bọn lưu mạnh đột ngột dừng bước, lui về phía sau. Cục diện bất ngờ thay đổi khiến mọi người vừa mừng lại vừa lo. Khúc Mạn Đình đắc chí tiến lên thêm một bước:
“Tôi hy vọng các người hiểu, bây giờ là thời đại pháp trị, đánh nhau là phạm pháp. Nhất là gây thương tích cho người của công chúng như tôi đây, các người không lường được cái giá phải trả đâu. Nếu còn chút thông minh thì nhanh chóng biến đi.”
Đám lưu manh cứ y như thủy triều, đến nhanh mà rút đi cũng nhanh. Thoáng chốc, bờ cát đã chẳng còn bóng dáng tên nào, ngay cả tên bị đánh ngất trên mặt đất cũng được đồng bọn lôi đi.
Cố Yến Tranh đi tới bên cạnh Khúc Mạn Đình, khó tin hỏi:
“Nói thật đi, mấy người này là do cô thuê tới đúng không?”
“Dĩ nhiên là không.” – Khúc Mạn Đình vô cùng đắc ý quay đầu lại, nhất thời gương mặt trở nên lạnh lùng.
Phía sau, hơn hai mươi người đàn ông thân hình vạm vỡ , ăn mặc chỉnh tề dàn thành một vòng cung xung quanh bọn họ.
“Ai vậy ?” – Tạ Tương nhận ra không khí bất thường, quay sang hỏi Tiểu Quân.
“Còn có thể là ai nữa, là sứ giả hộ hoa của Khúc tiểu thư chứ ai.” – Tiểu Quân đáp, sau đó ghé vào tai Tạ Tương thì thầm : “Là người của Thẩm Thính Bạch.”
Tạ Tương nhìn vẻ mặt tức giận của Khúc Mạn Đình, cảm thấy cũng không có gì khó đoán. Khúc Mạn Đình và Thẩm Thính Bạch có hôn ước từ nhỏ. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ rằng, Thẩm Thính Bạch tài mạo song toàn lại đối xử rất tốt với Khúc Mạn Đình, đúng là một cặp trời đất tác hợp. Nhưng thực tế, nếu tìm hiểu kỹ sẽ nhận ra dường như Khúc Mạn Đình không thích người đàn ông này. Cô cự tuyệt tất cả những gì Thẩm Thính Bạch cho mình. Ngọn nguồn của chuyện này, Tạ Tương không rõ, nhưng cô có thể đoán được, lý do khiến Khúc Mạn Đình từ chối chính là không muốn bị coi như tình nhân của Thẩm Thính Bạch.
Vì tâm trạng Khúc Mạn Đình không tốt, mọi người quyết định đi ngủ sớm. Tạ Tương nhanh chóng ngủ say trong tiếng hít thở trầm ổn của Cố Yến Tranh.
Những ngọn sóng nồng nàn vuốt ve bờ biển, xa xa truyền đến tiếng Hải Âu gáy. Sau một đêm ngon giấc, buổi sáng cũng trở nên tươi đẹp hơn.
Tạ Tương duỗi lưng, bước ra sân, tham lam ôm lấy từng cơn gió biển, buổi sáng trên biển chính là lúc khiến người ta cảm thấy vui vẻ nhất nếu như cô không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Chiếc xe mui trần sang chảnh của ngày hôm qua đã biến thành một đống sắt vụn. Không cần nghĩ cũng biết là do bọn lưu manh kia làm.
Tất cả những người còn lại đều bước ra, Hoàng Tùng nhìn thấy số phận thê thảm của chiếc xe thì vô cùng áy náy:
“Xin lỗi Cố Yến Tranh, đều là tại …”
“Thôi.” – Cố Yến Tranh vỗ vai anh ta – “ Đâu phải do cậu làm, cậu xin lỗi cái gì, cũng không phải là tôi chỉ có mỗi chiếc này, việc quan trọng nhất lúc này là làm sao chúng ta về đây?”
Nghe anh nói xong, mọi người đều bắt đầu tập trung suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề. Nơi này hẻo lánh, chắc chắn không tìm được chỗ thuê xe, không lẽ đi bộ ra thị trấn?
“Nhà bác Lưu đầu thôn có hai con lừa, anh qua đó mượn để kéo mấy đứa vào thị trấn, tới thị trấn rồi thì bắt tàu hỏa về là được.” – anh rể Hoàng Tùng đưa ra ý kiến.
“Được thì được, nhưng gấp quá, không biết có về kịp trước giờ đóng cổng tối nay không.” – Tạ Tương vẻ mặt sầu khổ, cô không muốn bị Lữ Trung Hân phạt đi ngâm nước lạnh đâu.
Đang lúc do dự, một chiếc xe con màu trắng không biết từ đâu đến, dừng lại trước mặt mọi người.
“Thẩm Quân Sơn?” – Tạ Tương vô cùng kinh ngạc – “ Sao cậu lại đến đây?”
Cửa kính xe chầm chậm kéo xuống lộ ra gương mặt vô cùng xinh đẹp, Kim Hiển Dung khẽ cười:
“Lâu rồi tôi chưa về Thuận Viễn nên Quân Sơn chở tôi đến đây giải sầu, xe của mọi người hình như không dùng được nữa rồi, có muốn đi nhờ xe không?”
Thẩm Quân Sơn gật đầu:
“Nhưng phiền các cậu phải chen chúc ở ghế sau rồi.”
“Tôi không đi.” – Cố Yến Tranh khoanh tay, vênh mặt đứng đó, anh không ưa Thẩm Quân Sơn, càng không muốn nhận ân huệ của anh ta.
“Vậy càng tốt, nếu không muốn thì anh đi xe lừa về đi.” – Khúc Mạn Đình liếc một cái, kéo mép váy nhanh chóng chen lên xe.
Đàm Tiểu Quân, Hoàng Tùng cũng vội vàng vào theo. Tạ Tương chỉ vừa bước một chân lên đã bị Cố Yến Tranh kéo lại:
“Tôi không đi, cậu phải đi cùng với tôi.”
“Thật không hiểu nổi.” – Tạ Tương cười thầm, hất tay Cố Yến Tranh, leo lên xe.
Cố Yến Tranh đùng đùng nổi giận, nhất quyết chen vào. Bốn người trên xe vốn đã chật lắm rồi, giờ lại thêm một người, ngay cả cửa cũng không đóng nổi.
“Người còn không có chỗ ngồi, cô đem đồ đạc theo làm gì? Để lại nhà Tiểu Tùng đi, lần sau đến lấy.” – vừa nói, Cố Yến Tranh vừa ném hành lý của Khúc Mạn Đình xuống xe.
Đến khi cửa xe đóng lại. Thẩm Quân Sơn lái đi, vẫn còn nghe được tiếng hét chói tai của Khúc Mạn Đình:
“Cố Yến Tranh ! Tên khốn kiếp! Quần áo của tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.