Chương 26
Tiêu Tương Đông Nhi
21/09/2020
Có được vệ sĩ miễn phí, tâm tình Khúc Mạn Đình dường như rất tốt, hôm nay không làm khó Tạ Tương, cho cô nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau mới chính thức làm việc. Tạ Tương tức giận trở về ký túc xá, đến trước cửa
thì gặp Thẩm Quân Sơn đang lấy nước. Nhìn thấy Tạ Tương, Thẩm Quân Sơn
có hơi giật mình, ngay sau đó lúng túng chỉ chỉ phích nước :
"À .. tôi lấy nước"
"Vậy cậu chờ tôi một chút, tôi cũng đi."
Sắc mặt Thẩm Quân Sơn đột nhiên thay đổi, quay người trở về phòng :
"Tôi nhớ ra còn có chuyện khác phải làm, chút nữa sẽ đi sau."
Tạ Tương hơi kinh ngạc, Thẩm Quân Sơn ... đang tránh né cô sao ? Cửa phòng cô nhanh chóng mở ra, Cố Yến Tranh tựa người lên cửa vừa bóc hạt dưa vừa cười cười nhìn cô, đúng là bộ dạng vui vẻ khi xem kịch. Tạ Tương mất hứng, trợn mắt :
"Anh cười cái gì ?"
Cố Yến Tranh càng cười khoa trương hơn, tiếng cười vô cùng chói tai, vừa cười vừa ôm bụng quay vào phòng. Quả thật không hiểu nổi ! Tạ Tương đá một cước vào cửa phòng, hai người này hôm nay đều bệnh hết cả rồi ! Cố Yến Tranh không chịu nói đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Quân Sơn thì có vẻ muốn né tránh cô, Tạ Tương đành phải thừa dịp chặn đường Kỷ Cẩn, ép hỏi rốt cuộc hai người kia đã xảy ra chuyện gì. Kỷ Cẩn nhìn cô với ánh mắt chẳng khác gì Thẩm Quân Sơn, Tạ Tương giơ tay muốn đánh, Kỷ Cẩn mới nói ra một hơi :
"Tôi, chuyện đó .... Cố Yến Tranh nói cậu thích con trai, hai người là một đôi đang yêu nhau, bảo Thẩm Quân Sơn đừng làm người thứ ba mà dính lấy cậu."
Tra ra manh mối, chân tướng rõ ràng, Tạ Tương buông tha cho Kỷ Cẩn, trở về ký túc xá tổ chức cuộc đại chiến với Cố Yến Tranh.
Tối hôm qua tức đến ngủ không nổi, sáng nay Khúc Mạn Đình mới sáng sớm đã tới ký túc xá réo gọi, Tạ Tương vội vã xuống lầu, nếu cứ để cô ấy gọi tên như thế này, chắc chắn cô sẽ nổi tiếng mất thôi.
Dưới lầu, Khúc Mạn Đình và Kim Hiển Dung đang trò chuyện, Tạ Tương đi đến chào một tiếng :
"Kim Hiển Dung tiểu thư cũng đến à ? Tìm Quân Sơn Sao ? tôi vừa nhìn thấy cậu ấy trên lầu."
"Đúng vậy, tôi đến đây tìm anh ấy, các người từ từ nói chuyện."
Kim Hiển Dung cười cười nhìn Khúc Mạn Đình rồi nhanh chóng quay người rời đi. Nhìn thấy Kim Hiển Dung đã bước vào cửa lớn ký túc xá, Khúc Mạn Đình kéo tay Tạ Tương :
"Cậu gọi cô ta là gì ?"
"Kim Hiển Dung"
Tạ Tương có chút mơ hồ, tại sao Khúc Mạn Đình lại hỏi chuyện này ?
"Cậu xác định là họ Kim ? mà không phải là .... Chức Điền Hiển Dung ?"
"Cái gì ?"
Tạ Tương thoáng giật mình, Chức Điền, họ của người Nhật Bản, cô ta không phải khách của Vinh Vương Phủ sao ? sao có thể họ Chức Điền được ? Khúc Mạn Đình thần thần bí bí nói :
"Nói cho cậu biết, hôm trước ở Parimo, một quan lớn của tòa thị chính uống say đã nói, người mấy ngày trước đem quan tài đến lễ mừng thọ của Vinh Vương Phủ là con gái của thiếp thất, sống ở Thuận Viễn đến tám chín tuổi thì được đưa đến Bắc Bình giao cho Đại Phúc Tấn, kết quả không đến hai tháng thì biến mất, nhìn tình hình hiện tại, có vẻ không giống như bị bắt cóc, tám phần là bị bán, bọn họ còn nói, cô ta được Hideyuki Hamada của thương hội Nhật Bản nhặt được nên mới có tên là Chức Điền Hiển Dung"
Tạ Tương kinh sợ, Khúc Mạn Đình tùy tùy tiện tiện, giọng nói cũng không thu nhỏ, tiếp tục nói :
"Còn chưa hết đâu, các người chỉ biết một mà không biết hai, hôm đó tiền viện có người đưa quan tài đến, còn hậu viện thì một nhóm người tấn công vào, gặp ai cũng chém, suýt nữa tôi cũng ngọc nát hương tan rồi ! tôi nghe bọ họ nói cái gì mà Hiển Dung tiểu thư là thủ lĩnh của bọn họ mà."
Tạ Tương vùng ra muốn chạy về ký túc xá :
"Tôi muốn nói chuyện này với Thẩm Quân Sơn, tôi sợ cô ta gây bất lọi cho cậu ấy."
Khúc Mạn Đình bắt được cổ tay Tạ Tương, lao thẳng đến, nhét cô vào xe :
"Cậu tỉnh lại đi, lúc ở bờ biển, cậu không thấy cô ta đối với Thẩm Quân Sơn tình sâu như biển à ? làm sao mà hại anh ta được, cậu tự lo cho bản thân mình trước đi."
Tạ Tương còn muốn nói tiếp, đột nhiên nhìn thấy một người đứng ở góc cổng, y phục kia nhìn rất quen mắt, dường như là đến cùng Kim Hiển Dung. Lòng cô khẽ động, không nói thêm gì nữa, theo Khúc Mạn Đình lên xe.
Xe dừng lại ở trường đua ngựa Bạch Vân Mã phía ngoại ô, Khúc Mạn Đình lôi cô xuống xe, phía xa dưới tàng cây, có một cô gái hơi gầy trong trang phục cưỡi ngựa đang vẫng tay với họ. Khúc Mạn Đình hưng phấn kéo Tạ Tương chạy tới, giới thiệu qua loa, cô gái này tên là Triệu Thiên Thiên, hai người tám chuyện, Tạ Tương bị gạt ra một bên, chán chường ngắm phong cảnh. Từ vị trí này nhìn ra, trường đua vô cùng náo nhiệt, có tiểu thư mặc trang phục chuyên dụng đang cưỡi ngựa, có người tụm năm tụm ba dưới gốc cây tổ chức dã ngoại.
Bỗng nhiên tiếng hét của nữ sinh vang lên, một con ngựa đang hung hang lao đến, cô gái tết tóc đuôi ngựa đang chật vật cố gắng điều khiển, con ngựa của cô bé dường như đã bị hoảng sợ, vó ngựa đạp lung tung, các tiểu thư quý tộc kêu thét chạy tán loạn. Tạ Tương chạy tới mấy bước, nhảy lên lưng ngựa, đưa tay giữ vững thân thể cô bé.
"Đừng hét nữa."
Tiếng hét khiến Tạ Tương vô cùng nhức đầu, cô nghiêm khắc quát một tiếng, quả nhiên cô bé phía trước nhanh chóng ngậm miệng lại. Tạ Tương một tay ôm hông cô bé, một tay cầm dây cương, ngựa bị chế phục, hai chân trước giơ cao, hí lớn một tiếng rồi dừng lại. Tạ Tương đỡ cô bé xuống ngựa, các tiểu thư rối rít vay quanh hỏi thăm, Triệu Thiên Thiên đi đến chỉ tay vào đầu cô bé :
"Kỳ Kỳ, hôm nay em làm sao thế ? nếu không nhờ vị tiên sinh này thì em thảm rồi !"
Kỳ Kỳ ? ai là Kỳ Kỳ ? Không phải người lần trước bị Lý Văn Trung suýt chút nữa dìm cho chết đuối, Cố Kỳ Kỳ chứ ?
"Cám ơn ... vị này ...."
Cố Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn Tạ Tương, thoáng sửng sốt, ngay sau đó nói :
"Tiên sinh"
Tạ Tương cười cười xấu hổ, Cố Kỳ Kỳ lanh lợi giả vờ không nhận ra cô khiến cho cô âm thầm nhẹ nhõm. Khúc Mạn Đình phủi tay, các tiểu thư xung quanh lập tức yên lặng, cô hắng giọng một tiếng, nói:
"Tới đây, ta xin long trọng giới thiệu với mọi người, vị này là bạn tốt của tôi, là học viên tài cao của Hoc Viện Quân Sự Liệt Hỏa – Tạ Lương Thần đến từ Bắc Bình. Quan trọng nhất là, cậu ta còn độc thân !"
Hóa ra Khúc Mạn Đình hao tốn tâm tư dắt cô ra khỏi Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa chính là vì muốn cho cô đi xem mắt, nhìn thấy đám người xôn xao, Tạ Tương im lặng lui về ngồi một mình dưới bóng cây, đón nhận những ánh mắt đầy hàm ý của các tiểu thư.
Cố Kỳ Kỳ cầm hai xâu thịt nướng đi đến, đưa cho Tạ Tương một xâu, Tạ Tương nhận lấy, cắn một miếng thật to, cô không thể đánh Khúc Mạn Đình, đành đem sự tức giận trút hết vào xâu thịt nướng. Cố Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh cô, cảm kích nói :
"Hôm nay anh lại cứu em thêm lần nữa, công với lần trước, em nợ anh hai mạng rồi, anh muốn cái gì, em sẽ báo đáp cho anh."
"Không cần." – Tạ Tương nói
"Được rồi."
Cố Kỳ Kỳ cảm thấy có chút mất mát, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi lại cao hứng nói :
"Như vậy đi, sau này nếu anh cần gì, có thể nói với anh trai em, anh em sẽ về nói với em."
"Anh trai của cô ?"
Tạ Tương nhíu mày, bỗng có dự cảm không lành :
"Anh của cô cũng học Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa ?"
Cố Kỳ Kỳ vẻ mặt kiêu ngạo :
"Đúng vậy, chắc chắn anh cũng biết anh ấy, anh ấy tên là Cố Yến Tranh."
Tạ Tương há to miệng, miếng thịt nướng rơi xuống đất, làm sao có thể trùng hợp như vậy, cô bé này lại là em gái Cố Yến Tranh.
Cố Kỳ Kỳ không chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Tương, lặng lẽ nhích lại gần cô, thần thần bí bí nói :
"Khúc Mạn Đình nói, anh tới đây để xem mắt à ? vậy anh thích ai ?"
Tạ Tương liếc mắt, không có ý định giải thích. Cố Kỳ Kỳ không hề tức giận, ưỡng bộ ngực vốn không to của mình :
"Dù sao thì em cũng rất thích anh, em cảm thấy hai chúng ta đặc biệt rất có duyện, mẹ em từng tùm thầy bói coi tướng số cho em, người đó nói em là số vượng phu đại phú đại quý, ai cưới được em sẽ rất có lợi."
Tạ Tương bất đắc dĩ vỗ trán, thật không hổ là em gái Cố Yến Tranh, tự luyến y như nhau. Khúc Mạn Đình này đúng là chuyện gì cũng có thể làm được, nghĩ rằng Cố Yến Tranh thích cô liền trắng trợn đem cô đi coi mắt. Thủ pháp theo đuổi đàn ông này, có thể gọi là không từ thủ đoạn rồi !
Đang rầu rỉ nghĩ ngợi, không ngờ phía xa chợt nghe thấy tiếng hét chói tai của Khúc Mạn Đình. Tay Tạ Tương run lên, mắt thấy viên đạn bay về phía thái dương Khúc Mạn Đình xượt qua cắt đứt một lọn tóc. Cô vội vàng đè Khúc Mạn Đình xuống, tìm đúng vị trí, nổ súng bắn trả. Bốn phía nổ lên tiếng súng, mọi người gào thét chạy tán loạn. Tạ Tương quát lớn :
"Im miệng ! ngồi xuống!"
Đại đa số mọi người đều nghe lời, ôm đầu trốn sau vật che chắn. Không bị đám đông quấy nhiễu, Tạ Tương nhanh chóng tìm thấy vị trí ẩn nấp của sát thủ. Hành động của cô rất dứt khoát, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã đủ khả năng bình tĩnh, trong tức khắc, hai tên sát thủ bị cô bắn chết. Tạ Tương nhìn Khúc Mạn Đình, nghiêm túc hơn bao giờ hết :
"Núp ở đây, đừng chạy lung tung"
Nhìn vào trình độ và góc độ bắn của loạt đạn vừa rồi, có thể đoán được tổng cộng có ba tên sát thủ, nhân số ít, xem ra là chuẩn bị tiến hành ám sát, mục tiêu của bọn họ đã được xác định cụ thể, là Khúc Mạn Đình, không nghĩ rằng Khúc Mạn Đình lại may mắn tránh thoát viên đạn, sát thủ bất đắc dĩ bị lộ vị trí. Vừa rồi, hai tên đã chết, chỉ còn lại một tên. Tạ Tương đuổi theo bóng dáng hắn vào ruộng lúa mạch, hai người một trước một sau, bên né tránh chạy trốn, bên giơ súng bắn từ xa. Người phía trước đột nhiên dừng lại quay người nhìn Tạ Tương, Gió thổi qua, nhánh lúa mạch lung lay, đối phương nhìn thấy mặt Tạ Tương, Tạ Tương cũng nhìn rõ mặt hắn – Ichiro Fujiwara ! Hai người đồng thời nổ súng, viên đạn của Tạ Tương xượt qua bả vai hắn, tay Ichiro Fujiwara run lên, viên đạn vì thế mà lệch hướng. Đúng lúc đó, Khúc Mạn Đình lái xe đến, một cước đá văng cánh cửa:
"Mau lên đây !"
Tạ Tương nhảy lên xe thay Khúc Mạn Đình ngồi vào vị trí lái, nhanh chóng khởi động xe, đạp chân ga, nắm chặt vô lăng, lao thẳng về phía Ichiro Fujiwara. Khúc Mạn Đình quá sợ hãi, không hề nghĩ tới Tạ Tương lại hung tàn như vậy
"Á ! Tạ Lương Thần ! Cậu muốn làm gì ?"
Tạ Tương bình tĩnh gằn từng chữ một :
"Đụng ! Chết ! Hấn !"
Nếu đã dám hạ thủ với Thẩm Quân Sơn và Khúc Mạn Đình vậy thì không thể bỏ qua cho hắn, bánh xe nghiền nát cánh đồng lúa mạch, tiến gần Ichiro Fujiwara . Ichiro Fujiwara không hề sợ hãi, cười thầm, móc ra một quả lưu đán ném tới. Tạ Tương dồn sức đánh tay lái, đạp chân ga, nahnh chóng quẹo khúc quanh, vừa chạy qua không lâu, phía sau vang lên tiếng nổ lớn. Lúc này có quay trở lại tìm cũng khó có thể tìm ra. Có lúa mạch che phủ, Ichiro Fujiwara trong tối, các cô ở ngoài sáng, tình thế bây giờ, đành phải quay lại trường đua, dắt theo Cố Kỳ Kỳ trở về Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa.
Trùng hợp. lúc xe chạy đến cổng học viện, Cố Yến Tranh và Kỷ Cẩn đang đi ven đường, Cố Kỳ Kỳ nhìn thấy người thân lập tức nước mắt nước mũi ròng ròng, nhảy xuống xe, muốn lao vào ngực anh trai mình, nhưng một bóng dáng khác đã nhanh chân hơn nhào vào lòng Cố Yến Tranh:
"Sợ chết đi được, vừa rồi có người muốn giết tôi, tôi thật sự sợ lắm !"
Cố Yến Tranh bị hành động khoa trương này của Khúc Mạn Đình dạo sợ đến ngây người, lúc kịp phản ứng mới nhanh chóng đẩy Khúc Mạn Đình ra, nhưng không nghĩ tới càng đẩy càng bị ôm chặt. Tạ Tương nhìn thấy cảnh này đã quá quen thuộc, xuống xe đi về phía Kỷ Cẩn, sốt ruột hỏi :
"Thẩm Quân Sơn đâu ?
Kỷ Cẩn không rõ chuyện gì đang xảy ra :
"Vừa đi với Hiển Dung tiểu thư rồi, đi về hướng phố Trường Thuận."
Tạ Tương không nói hai lần, leo lên xe, chạy đến phố Trường Thuận. Cô có rất nhiều chuyện cần nói với Thẩm Quân Sơn, Kim Hiển Dung kia thật sự không phải người tốt, ngay cả Khúc Mạn Đình cũng phái người ám sát !
Trên đường người qua kẻ lại, Tạ Tương lo lắng nhìn xung quanh nhưng chẳng tìm thấy bóng dáng Thẩm Quân Sơn, đành phải lái xe quay về học viện, vừa tới cửa đã nhìn thấy xe của Kim Hiển Dung.
Thẩm Quân Sơn vừa xuống xe, đang đi vào giảng đường. Tạ Tương vội vàng xuống xe nhanh chóng đuổi theo :
"Thẩm Quân Sơn !"
Thẩm Quân Sơn đứng lại, quay đầu nhìn cô, Tạ Tương thở hổn hển, cô nhìn thấy Kim Hiển Dung xuống xe, dường như muốn đi tới đây, vội kéo Thẩm Quân Sơn đi thêm mấy bước, nhìn bóng dáng Kim Hiển Dung cách đó không xa, Tạ Tương thấp giọng :
"Kim Hiển Dung kia, cậu thật sự hiểu rõ cô ta sao ?"
Không khí xung quanh Thẩm Quân Sơn chợt lạnh xuống :
"Tại sao ?"
'Cô ta chắc chắn không phải người tốt."
Thẩm Quân Sơn không nói một lời, chân mày châu lại chờ nghe cô nói. Tạ Tương không muốn bị nói bản thân chủ quan, cẩn thận dùng từ :
"Hôm nay Khúc Mạn Đình nói với tôi, người đưa quan tài dến Vinh Vương Phủ và hội trưởng thương hội Nhật Bản là cùng một người. mà người lần trước phục kích cậu cũng là thủ hạ của cô ta. Còn nữa, hôm nay ở trường đua ngựa ..."
Thẩm Quân Sơn không nghe nổi nữa, cau mày cắt ngang:
"Nếu cô ấy thật sự muốn giết tôi, có rất nhiều cơ hội hạ thủ, cần gì phải phái người đến giết, xưởng gỗ của gia đình cô ấy làm ăn với thương hội Nhật Bản, không có gì đáng nghi cả."
"Nhưng mà .."
"Về chuyện Vinh Vương Phủ mà cậu nói, tôi biết rồi, Hiển Dung làm như vậy, có nguyên nhân của cô ấy."
Thẩm Quân Sơn dừng lại, nhìn Tạ Tương. Tạ Tương có chút ấm ức, chắc chắn vừa rồi Kim Hiển Dung đã nói gì đó với Thẩm Quân Sơn trước cô mới có thể khiến anh tín nhiệm cô ta đến vậy. Tạ Tương lúng túng nói :
"Tôi lo lắng cô ta sẽ gây bất lợi cho cậu."
"Được rồi Lương Thần, tôi không hiểu vì sao cậu đối với Hiển Dung lại có địch ý lớn như vậy, nhưng cô ấy thật sự chỉ là một cô gái yếu đuối, sau này cậu đừng dùng những lời nhục mạ thanh danh của cô ấy nữa."
Thẩm Quân Sơn nói xong, quay người rời đi.Tạ Tương sững sờ đứng yên tại chỗ. Cô biết trước nay tính tình Thẩm Quân Sơn không được tốt nhưng không nghĩ lại nổi giận với cô, đây là lần đầu tiên .... Tạ Tương có chút thất vọng.
"Bạn học Tạ và Quân Sơn nói gì vậy ?"
Chẳng biết từ lúc nào Kim Hiển Dung đã đi tới đứng ngay phía sau Tạ Tương. Tạ Tương chẳng muốn chịu thua trước mặt cô ta, ưỡn người, lạnh lùng nhìn cô ta, không nói câu nào.
Kim Hiển Dung đợi mãi không thấy Tạ Tương trả lời, lại nói :
"Quân Sơn là người rất thông minh, cũng là người vô cùng tự phụ, nhiều khi, anh ấy chỉ tin vào những gì anh ấy thấy."
Kim Hiển Dung cười cười chuẩn bị rời đi, Tạ Tương đột nhiên động thủ, Kim Hiển Dung theo bản năng đánh trả , hai người qua lại mấy chiêu, khó phân thắng bại. Tạ Tương được huấn luyện lâu như vậy, Kim Hiển Dung lại có thể chống trả, không rơi vào thế hạ phong cũng đủ thấy bản lĩnh của cô ta. Tạ Tương hừ lạnh:
"Cô gái yếu đuối ?"
Kim Hiển Dung chẳng buồn để ý, khoanh tay lạnh lùng nhìn cô. Tạ Tương hận nhất vẻ mặt giả vờ giả vịt của cô ta, con người này còn gây nên hiềm khích giữa cô và Thẩm Quân Sơn:
"Chắc chắn sẽ có một ngày tôi bắt cô phải lòi đuôi."
Kim Hiển Dung sâu xa nói :
"Chỉ sợ trước đó cậu đã bị hồ ly ăn thịt mất rồi."
"Chờ xem"
Lần này Tạ Tương quay đi trước.
Đêm ở quán rượu Nam Sơn, tiếng người ồn ào, cách đó không xa Khúc Mạn Đình và Quách Thư Đình đang chiến nhau, Tạ Tương cũng bị kéo theo, cô vốn thà chết không đi nhưng lại bị Quách Thư Đình xách cổ áo kéo xuống lầu.
Nhìn Khúc Mạn Đình và Quách Thư Đình trò truyện, dường như ông ta có hơi quá tốt với Khúc Mạn Đình, Tạ Tương lặng lẽ gọi Tiểu Quân :
"Này, cậu và Khúc Mạn Đình quen nhau lâu như vậy, có biết cô ấy và thầy Quách có quan hệ gì không ?"
"Không có, hai người họ mới biết nhau gần đây thôi."
Đàm Tiểu Quân cũng bát quái nhìn một cái rồi quay lại nhìn bà chủ Hoắc Tiểu Ngọc của mình. Gần đây sao ? Tạ Tương vẫn có chút nghi ngờ, luôn cảm thấy thái độ của Quách Thư Đình và Lữ Trung Hân đối với Khúc Mạn Đình không hề bình thường, trong chuyện này nhất định có nguyên do, chờ sau khi điều tra rõ chuyện của Kim Hiển Dung, nhất định cô sẽ điều tra thêm về vấn đề này.
Tạ Tương cầm ly rượu trong tay,vừa định uống là bị Tiểu Quân cướp lấy:
"Hôm nay cậu uống nhiều rồi, không được uống nữa."
Cúi đầu nhìn xuống, quả thật trên bàn đã mấy chai rượu. Mấy ngày nay, vì chuyện của Khúc Mạn Đình và Kim Hiển Dung mà phiển lòng, Thẩm Quân Sơn lại vô cùng kỳ quái, lúc nào cũng tránh né cô, giống như là .... Sợ cô.
Tạ Tương thở dài, cướp lại ly rượu trong tay Tiểu Quân :
"Mình thanh toán cả rồi, không uống lãng phí.."
Đàm Tiểu Quân kiểng chân lui về phía sau, nhất định không để Tạ Tương cướp. Mùi rượu nồng đặc xông thẳng vào mũi, một gã say khước gục trên quầy bar, Tạ Tương che mũi dịch ra bên cạnh.
"Phục vụ, cho tôi một ly .... Một ly nữa ..."
Đây là đã uống hết bao nhiêu rượu rồi ? lời nói cũng không còn rõ ràng. Đàm Tiểu Quân thấy vậy, đem ly rượu trong tay đưa cho tửu quỷ trước mặt:
"Cho đây, miễn phí, tôi mời khách."
Tửu quỷ cười ha hả, ngửa đầu uống hết ly rượu rồi ngã ngục trên bàn. Nhìn vẻ mặt đắc ý của Đàm Tiểu Quân, Tạ Tương bất đắc dĩ lắc đầu, quay lại muốn nhìn xem Khúc Mạn Đình và Quách Thư Đình đã kết thúc chưa thì chợt nhìn tháy người trong góc móc súng ra nhắm thẳng vào Khúc Mạn Đình. Tại sao đã bến quán bar rồi mà vẫn không được yên ?
"Cẩn thận !"
Tạ Tương không thể không lao tới, Quách Thư Đình lập tức đứng đạy che chắn cho Khúc Mạn Đình, máu tươi văn khắp nơi, viên đạn đã bắn trúng cánh tay Quách Thư Đình. Sát thủ chạy khỏi quán bar, Tạ Tương vừa định đuổi theo thì nghe tiếng hét chói tai của Đàm Tiểu Quân, tên ma men lúc nãy gục trên bàn, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhoài trên mặt đất. Tạ Tương ngẩn ra, trong rượu .... Có độc? Xem ra mục tiêu của người kia không chỉ có Khúc Mạn Đình mà còn có cô ! Suy đi nghĩ lại, chỉ có một người có động cơ làm ra chuyện này, việc ám sát bắt đầu từ trường đua ngựa Bạch Vân, trước đó, Khúc Mạn Đình vừa kể cho cô nghe về thân phận của Kim Hiển Dung. Dễ nhận ra, lúc đó Kim Hiển Dung đã không lên lầu mà trốn phía sau cánh cửa nghe lén, vì vậy cô ta mới quyết định ám sát cô và Khúc Mạn Đình, và cũng giải thích với Thẩm Quân Sơn để tránh khỏi nghi ngờ.
Cảnh sát đến rất nhanh, cảnh sát trưởng khom người trước mặt Hoắc Tiểu Ngọc, sau đó mang theo một đám cảnh sát rời đi, xem ra cảnh sát đã được Hoắc Tiểu Ngọc cho không ít đồ tốt, đến cả việc có người chết trong quán cũng không quản.
Quách Thư Đình mở cửa xe đưa Khúc Mạn Đình về dinh thự nhà họ Khúc. Tạ Tương dùng xe của Quách Thư Đình đưa Tiểu Quân về nhà, sau đó lái xe đến dinh thự đón Quách Thư Đình, lúc ngang qua thương hội Nhật Bản, đã bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ. Trên con đường dài, một thi thể nằm trên mặt đất đầy bùn nước, trên ngực hắn cắm một cây chủy thủ, toàn thân bị lột sạch chỉ chừa một chiếc quần lót, hình dáng có vẻ trông như phong cách Nhật Bản. Tạ Tương đến gần thấy rõ mặt của người đó, chính là tên sát thủ chạy trốn khỏi quán rượu. Là ai đã giết hắn ? Trong đầu Tạ Tương không ngừng nảy sinh các câu hỏi, trong trận cờ này, ngoài cô và Kim Hiển Dung ra vì sao đột nhiên xuất hiện thế lực thứ ba ? là ai đây ? là người cô quen biết sao ?
"À .. tôi lấy nước"
"Vậy cậu chờ tôi một chút, tôi cũng đi."
Sắc mặt Thẩm Quân Sơn đột nhiên thay đổi, quay người trở về phòng :
"Tôi nhớ ra còn có chuyện khác phải làm, chút nữa sẽ đi sau."
Tạ Tương hơi kinh ngạc, Thẩm Quân Sơn ... đang tránh né cô sao ? Cửa phòng cô nhanh chóng mở ra, Cố Yến Tranh tựa người lên cửa vừa bóc hạt dưa vừa cười cười nhìn cô, đúng là bộ dạng vui vẻ khi xem kịch. Tạ Tương mất hứng, trợn mắt :
"Anh cười cái gì ?"
Cố Yến Tranh càng cười khoa trương hơn, tiếng cười vô cùng chói tai, vừa cười vừa ôm bụng quay vào phòng. Quả thật không hiểu nổi ! Tạ Tương đá một cước vào cửa phòng, hai người này hôm nay đều bệnh hết cả rồi ! Cố Yến Tranh không chịu nói đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Quân Sơn thì có vẻ muốn né tránh cô, Tạ Tương đành phải thừa dịp chặn đường Kỷ Cẩn, ép hỏi rốt cuộc hai người kia đã xảy ra chuyện gì. Kỷ Cẩn nhìn cô với ánh mắt chẳng khác gì Thẩm Quân Sơn, Tạ Tương giơ tay muốn đánh, Kỷ Cẩn mới nói ra một hơi :
"Tôi, chuyện đó .... Cố Yến Tranh nói cậu thích con trai, hai người là một đôi đang yêu nhau, bảo Thẩm Quân Sơn đừng làm người thứ ba mà dính lấy cậu."
Tra ra manh mối, chân tướng rõ ràng, Tạ Tương buông tha cho Kỷ Cẩn, trở về ký túc xá tổ chức cuộc đại chiến với Cố Yến Tranh.
Tối hôm qua tức đến ngủ không nổi, sáng nay Khúc Mạn Đình mới sáng sớm đã tới ký túc xá réo gọi, Tạ Tương vội vã xuống lầu, nếu cứ để cô ấy gọi tên như thế này, chắc chắn cô sẽ nổi tiếng mất thôi.
Dưới lầu, Khúc Mạn Đình và Kim Hiển Dung đang trò chuyện, Tạ Tương đi đến chào một tiếng :
"Kim Hiển Dung tiểu thư cũng đến à ? Tìm Quân Sơn Sao ? tôi vừa nhìn thấy cậu ấy trên lầu."
"Đúng vậy, tôi đến đây tìm anh ấy, các người từ từ nói chuyện."
Kim Hiển Dung cười cười nhìn Khúc Mạn Đình rồi nhanh chóng quay người rời đi. Nhìn thấy Kim Hiển Dung đã bước vào cửa lớn ký túc xá, Khúc Mạn Đình kéo tay Tạ Tương :
"Cậu gọi cô ta là gì ?"
"Kim Hiển Dung"
Tạ Tương có chút mơ hồ, tại sao Khúc Mạn Đình lại hỏi chuyện này ?
"Cậu xác định là họ Kim ? mà không phải là .... Chức Điền Hiển Dung ?"
"Cái gì ?"
Tạ Tương thoáng giật mình, Chức Điền, họ của người Nhật Bản, cô ta không phải khách của Vinh Vương Phủ sao ? sao có thể họ Chức Điền được ? Khúc Mạn Đình thần thần bí bí nói :
"Nói cho cậu biết, hôm trước ở Parimo, một quan lớn của tòa thị chính uống say đã nói, người mấy ngày trước đem quan tài đến lễ mừng thọ của Vinh Vương Phủ là con gái của thiếp thất, sống ở Thuận Viễn đến tám chín tuổi thì được đưa đến Bắc Bình giao cho Đại Phúc Tấn, kết quả không đến hai tháng thì biến mất, nhìn tình hình hiện tại, có vẻ không giống như bị bắt cóc, tám phần là bị bán, bọn họ còn nói, cô ta được Hideyuki Hamada của thương hội Nhật Bản nhặt được nên mới có tên là Chức Điền Hiển Dung"
Tạ Tương kinh sợ, Khúc Mạn Đình tùy tùy tiện tiện, giọng nói cũng không thu nhỏ, tiếp tục nói :
"Còn chưa hết đâu, các người chỉ biết một mà không biết hai, hôm đó tiền viện có người đưa quan tài đến, còn hậu viện thì một nhóm người tấn công vào, gặp ai cũng chém, suýt nữa tôi cũng ngọc nát hương tan rồi ! tôi nghe bọ họ nói cái gì mà Hiển Dung tiểu thư là thủ lĩnh của bọn họ mà."
Tạ Tương vùng ra muốn chạy về ký túc xá :
"Tôi muốn nói chuyện này với Thẩm Quân Sơn, tôi sợ cô ta gây bất lọi cho cậu ấy."
Khúc Mạn Đình bắt được cổ tay Tạ Tương, lao thẳng đến, nhét cô vào xe :
"Cậu tỉnh lại đi, lúc ở bờ biển, cậu không thấy cô ta đối với Thẩm Quân Sơn tình sâu như biển à ? làm sao mà hại anh ta được, cậu tự lo cho bản thân mình trước đi."
Tạ Tương còn muốn nói tiếp, đột nhiên nhìn thấy một người đứng ở góc cổng, y phục kia nhìn rất quen mắt, dường như là đến cùng Kim Hiển Dung. Lòng cô khẽ động, không nói thêm gì nữa, theo Khúc Mạn Đình lên xe.
Xe dừng lại ở trường đua ngựa Bạch Vân Mã phía ngoại ô, Khúc Mạn Đình lôi cô xuống xe, phía xa dưới tàng cây, có một cô gái hơi gầy trong trang phục cưỡi ngựa đang vẫng tay với họ. Khúc Mạn Đình hưng phấn kéo Tạ Tương chạy tới, giới thiệu qua loa, cô gái này tên là Triệu Thiên Thiên, hai người tám chuyện, Tạ Tương bị gạt ra một bên, chán chường ngắm phong cảnh. Từ vị trí này nhìn ra, trường đua vô cùng náo nhiệt, có tiểu thư mặc trang phục chuyên dụng đang cưỡi ngựa, có người tụm năm tụm ba dưới gốc cây tổ chức dã ngoại.
Bỗng nhiên tiếng hét của nữ sinh vang lên, một con ngựa đang hung hang lao đến, cô gái tết tóc đuôi ngựa đang chật vật cố gắng điều khiển, con ngựa của cô bé dường như đã bị hoảng sợ, vó ngựa đạp lung tung, các tiểu thư quý tộc kêu thét chạy tán loạn. Tạ Tương chạy tới mấy bước, nhảy lên lưng ngựa, đưa tay giữ vững thân thể cô bé.
"Đừng hét nữa."
Tiếng hét khiến Tạ Tương vô cùng nhức đầu, cô nghiêm khắc quát một tiếng, quả nhiên cô bé phía trước nhanh chóng ngậm miệng lại. Tạ Tương một tay ôm hông cô bé, một tay cầm dây cương, ngựa bị chế phục, hai chân trước giơ cao, hí lớn một tiếng rồi dừng lại. Tạ Tương đỡ cô bé xuống ngựa, các tiểu thư rối rít vay quanh hỏi thăm, Triệu Thiên Thiên đi đến chỉ tay vào đầu cô bé :
"Kỳ Kỳ, hôm nay em làm sao thế ? nếu không nhờ vị tiên sinh này thì em thảm rồi !"
Kỳ Kỳ ? ai là Kỳ Kỳ ? Không phải người lần trước bị Lý Văn Trung suýt chút nữa dìm cho chết đuối, Cố Kỳ Kỳ chứ ?
"Cám ơn ... vị này ...."
Cố Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn Tạ Tương, thoáng sửng sốt, ngay sau đó nói :
"Tiên sinh"
Tạ Tương cười cười xấu hổ, Cố Kỳ Kỳ lanh lợi giả vờ không nhận ra cô khiến cho cô âm thầm nhẹ nhõm. Khúc Mạn Đình phủi tay, các tiểu thư xung quanh lập tức yên lặng, cô hắng giọng một tiếng, nói:
"Tới đây, ta xin long trọng giới thiệu với mọi người, vị này là bạn tốt của tôi, là học viên tài cao của Hoc Viện Quân Sự Liệt Hỏa – Tạ Lương Thần đến từ Bắc Bình. Quan trọng nhất là, cậu ta còn độc thân !"
Hóa ra Khúc Mạn Đình hao tốn tâm tư dắt cô ra khỏi Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa chính là vì muốn cho cô đi xem mắt, nhìn thấy đám người xôn xao, Tạ Tương im lặng lui về ngồi một mình dưới bóng cây, đón nhận những ánh mắt đầy hàm ý của các tiểu thư.
Cố Kỳ Kỳ cầm hai xâu thịt nướng đi đến, đưa cho Tạ Tương một xâu, Tạ Tương nhận lấy, cắn một miếng thật to, cô không thể đánh Khúc Mạn Đình, đành đem sự tức giận trút hết vào xâu thịt nướng. Cố Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh cô, cảm kích nói :
"Hôm nay anh lại cứu em thêm lần nữa, công với lần trước, em nợ anh hai mạng rồi, anh muốn cái gì, em sẽ báo đáp cho anh."
"Không cần." – Tạ Tương nói
"Được rồi."
Cố Kỳ Kỳ cảm thấy có chút mất mát, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi lại cao hứng nói :
"Như vậy đi, sau này nếu anh cần gì, có thể nói với anh trai em, anh em sẽ về nói với em."
"Anh trai của cô ?"
Tạ Tương nhíu mày, bỗng có dự cảm không lành :
"Anh của cô cũng học Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa ?"
Cố Kỳ Kỳ vẻ mặt kiêu ngạo :
"Đúng vậy, chắc chắn anh cũng biết anh ấy, anh ấy tên là Cố Yến Tranh."
Tạ Tương há to miệng, miếng thịt nướng rơi xuống đất, làm sao có thể trùng hợp như vậy, cô bé này lại là em gái Cố Yến Tranh.
Cố Kỳ Kỳ không chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Tương, lặng lẽ nhích lại gần cô, thần thần bí bí nói :
"Khúc Mạn Đình nói, anh tới đây để xem mắt à ? vậy anh thích ai ?"
Tạ Tương liếc mắt, không có ý định giải thích. Cố Kỳ Kỳ không hề tức giận, ưỡng bộ ngực vốn không to của mình :
"Dù sao thì em cũng rất thích anh, em cảm thấy hai chúng ta đặc biệt rất có duyện, mẹ em từng tùm thầy bói coi tướng số cho em, người đó nói em là số vượng phu đại phú đại quý, ai cưới được em sẽ rất có lợi."
Tạ Tương bất đắc dĩ vỗ trán, thật không hổ là em gái Cố Yến Tranh, tự luyến y như nhau. Khúc Mạn Đình này đúng là chuyện gì cũng có thể làm được, nghĩ rằng Cố Yến Tranh thích cô liền trắng trợn đem cô đi coi mắt. Thủ pháp theo đuổi đàn ông này, có thể gọi là không từ thủ đoạn rồi !
Đang rầu rỉ nghĩ ngợi, không ngờ phía xa chợt nghe thấy tiếng hét chói tai của Khúc Mạn Đình. Tay Tạ Tương run lên, mắt thấy viên đạn bay về phía thái dương Khúc Mạn Đình xượt qua cắt đứt một lọn tóc. Cô vội vàng đè Khúc Mạn Đình xuống, tìm đúng vị trí, nổ súng bắn trả. Bốn phía nổ lên tiếng súng, mọi người gào thét chạy tán loạn. Tạ Tương quát lớn :
"Im miệng ! ngồi xuống!"
Đại đa số mọi người đều nghe lời, ôm đầu trốn sau vật che chắn. Không bị đám đông quấy nhiễu, Tạ Tương nhanh chóng tìm thấy vị trí ẩn nấp của sát thủ. Hành động của cô rất dứt khoát, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã đủ khả năng bình tĩnh, trong tức khắc, hai tên sát thủ bị cô bắn chết. Tạ Tương nhìn Khúc Mạn Đình, nghiêm túc hơn bao giờ hết :
"Núp ở đây, đừng chạy lung tung"
Nhìn vào trình độ và góc độ bắn của loạt đạn vừa rồi, có thể đoán được tổng cộng có ba tên sát thủ, nhân số ít, xem ra là chuẩn bị tiến hành ám sát, mục tiêu của bọn họ đã được xác định cụ thể, là Khúc Mạn Đình, không nghĩ rằng Khúc Mạn Đình lại may mắn tránh thoát viên đạn, sát thủ bất đắc dĩ bị lộ vị trí. Vừa rồi, hai tên đã chết, chỉ còn lại một tên. Tạ Tương đuổi theo bóng dáng hắn vào ruộng lúa mạch, hai người một trước một sau, bên né tránh chạy trốn, bên giơ súng bắn từ xa. Người phía trước đột nhiên dừng lại quay người nhìn Tạ Tương, Gió thổi qua, nhánh lúa mạch lung lay, đối phương nhìn thấy mặt Tạ Tương, Tạ Tương cũng nhìn rõ mặt hắn – Ichiro Fujiwara ! Hai người đồng thời nổ súng, viên đạn của Tạ Tương xượt qua bả vai hắn, tay Ichiro Fujiwara run lên, viên đạn vì thế mà lệch hướng. Đúng lúc đó, Khúc Mạn Đình lái xe đến, một cước đá văng cánh cửa:
"Mau lên đây !"
Tạ Tương nhảy lên xe thay Khúc Mạn Đình ngồi vào vị trí lái, nhanh chóng khởi động xe, đạp chân ga, nắm chặt vô lăng, lao thẳng về phía Ichiro Fujiwara. Khúc Mạn Đình quá sợ hãi, không hề nghĩ tới Tạ Tương lại hung tàn như vậy
"Á ! Tạ Lương Thần ! Cậu muốn làm gì ?"
Tạ Tương bình tĩnh gằn từng chữ một :
"Đụng ! Chết ! Hấn !"
Nếu đã dám hạ thủ với Thẩm Quân Sơn và Khúc Mạn Đình vậy thì không thể bỏ qua cho hắn, bánh xe nghiền nát cánh đồng lúa mạch, tiến gần Ichiro Fujiwara . Ichiro Fujiwara không hề sợ hãi, cười thầm, móc ra một quả lưu đán ném tới. Tạ Tương dồn sức đánh tay lái, đạp chân ga, nahnh chóng quẹo khúc quanh, vừa chạy qua không lâu, phía sau vang lên tiếng nổ lớn. Lúc này có quay trở lại tìm cũng khó có thể tìm ra. Có lúa mạch che phủ, Ichiro Fujiwara trong tối, các cô ở ngoài sáng, tình thế bây giờ, đành phải quay lại trường đua, dắt theo Cố Kỳ Kỳ trở về Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa.
Trùng hợp. lúc xe chạy đến cổng học viện, Cố Yến Tranh và Kỷ Cẩn đang đi ven đường, Cố Kỳ Kỳ nhìn thấy người thân lập tức nước mắt nước mũi ròng ròng, nhảy xuống xe, muốn lao vào ngực anh trai mình, nhưng một bóng dáng khác đã nhanh chân hơn nhào vào lòng Cố Yến Tranh:
"Sợ chết đi được, vừa rồi có người muốn giết tôi, tôi thật sự sợ lắm !"
Cố Yến Tranh bị hành động khoa trương này của Khúc Mạn Đình dạo sợ đến ngây người, lúc kịp phản ứng mới nhanh chóng đẩy Khúc Mạn Đình ra, nhưng không nghĩ tới càng đẩy càng bị ôm chặt. Tạ Tương nhìn thấy cảnh này đã quá quen thuộc, xuống xe đi về phía Kỷ Cẩn, sốt ruột hỏi :
"Thẩm Quân Sơn đâu ?
Kỷ Cẩn không rõ chuyện gì đang xảy ra :
"Vừa đi với Hiển Dung tiểu thư rồi, đi về hướng phố Trường Thuận."
Tạ Tương không nói hai lần, leo lên xe, chạy đến phố Trường Thuận. Cô có rất nhiều chuyện cần nói với Thẩm Quân Sơn, Kim Hiển Dung kia thật sự không phải người tốt, ngay cả Khúc Mạn Đình cũng phái người ám sát !
Trên đường người qua kẻ lại, Tạ Tương lo lắng nhìn xung quanh nhưng chẳng tìm thấy bóng dáng Thẩm Quân Sơn, đành phải lái xe quay về học viện, vừa tới cửa đã nhìn thấy xe của Kim Hiển Dung.
Thẩm Quân Sơn vừa xuống xe, đang đi vào giảng đường. Tạ Tương vội vàng xuống xe nhanh chóng đuổi theo :
"Thẩm Quân Sơn !"
Thẩm Quân Sơn đứng lại, quay đầu nhìn cô, Tạ Tương thở hổn hển, cô nhìn thấy Kim Hiển Dung xuống xe, dường như muốn đi tới đây, vội kéo Thẩm Quân Sơn đi thêm mấy bước, nhìn bóng dáng Kim Hiển Dung cách đó không xa, Tạ Tương thấp giọng :
"Kim Hiển Dung kia, cậu thật sự hiểu rõ cô ta sao ?"
Không khí xung quanh Thẩm Quân Sơn chợt lạnh xuống :
"Tại sao ?"
'Cô ta chắc chắn không phải người tốt."
Thẩm Quân Sơn không nói một lời, chân mày châu lại chờ nghe cô nói. Tạ Tương không muốn bị nói bản thân chủ quan, cẩn thận dùng từ :
"Hôm nay Khúc Mạn Đình nói với tôi, người đưa quan tài dến Vinh Vương Phủ và hội trưởng thương hội Nhật Bản là cùng một người. mà người lần trước phục kích cậu cũng là thủ hạ của cô ta. Còn nữa, hôm nay ở trường đua ngựa ..."
Thẩm Quân Sơn không nghe nổi nữa, cau mày cắt ngang:
"Nếu cô ấy thật sự muốn giết tôi, có rất nhiều cơ hội hạ thủ, cần gì phải phái người đến giết, xưởng gỗ của gia đình cô ấy làm ăn với thương hội Nhật Bản, không có gì đáng nghi cả."
"Nhưng mà .."
"Về chuyện Vinh Vương Phủ mà cậu nói, tôi biết rồi, Hiển Dung làm như vậy, có nguyên nhân của cô ấy."
Thẩm Quân Sơn dừng lại, nhìn Tạ Tương. Tạ Tương có chút ấm ức, chắc chắn vừa rồi Kim Hiển Dung đã nói gì đó với Thẩm Quân Sơn trước cô mới có thể khiến anh tín nhiệm cô ta đến vậy. Tạ Tương lúng túng nói :
"Tôi lo lắng cô ta sẽ gây bất lợi cho cậu."
"Được rồi Lương Thần, tôi không hiểu vì sao cậu đối với Hiển Dung lại có địch ý lớn như vậy, nhưng cô ấy thật sự chỉ là một cô gái yếu đuối, sau này cậu đừng dùng những lời nhục mạ thanh danh của cô ấy nữa."
Thẩm Quân Sơn nói xong, quay người rời đi.Tạ Tương sững sờ đứng yên tại chỗ. Cô biết trước nay tính tình Thẩm Quân Sơn không được tốt nhưng không nghĩ lại nổi giận với cô, đây là lần đầu tiên .... Tạ Tương có chút thất vọng.
"Bạn học Tạ và Quân Sơn nói gì vậy ?"
Chẳng biết từ lúc nào Kim Hiển Dung đã đi tới đứng ngay phía sau Tạ Tương. Tạ Tương chẳng muốn chịu thua trước mặt cô ta, ưỡn người, lạnh lùng nhìn cô ta, không nói câu nào.
Kim Hiển Dung đợi mãi không thấy Tạ Tương trả lời, lại nói :
"Quân Sơn là người rất thông minh, cũng là người vô cùng tự phụ, nhiều khi, anh ấy chỉ tin vào những gì anh ấy thấy."
Kim Hiển Dung cười cười chuẩn bị rời đi, Tạ Tương đột nhiên động thủ, Kim Hiển Dung theo bản năng đánh trả , hai người qua lại mấy chiêu, khó phân thắng bại. Tạ Tương được huấn luyện lâu như vậy, Kim Hiển Dung lại có thể chống trả, không rơi vào thế hạ phong cũng đủ thấy bản lĩnh của cô ta. Tạ Tương hừ lạnh:
"Cô gái yếu đuối ?"
Kim Hiển Dung chẳng buồn để ý, khoanh tay lạnh lùng nhìn cô. Tạ Tương hận nhất vẻ mặt giả vờ giả vịt của cô ta, con người này còn gây nên hiềm khích giữa cô và Thẩm Quân Sơn:
"Chắc chắn sẽ có một ngày tôi bắt cô phải lòi đuôi."
Kim Hiển Dung sâu xa nói :
"Chỉ sợ trước đó cậu đã bị hồ ly ăn thịt mất rồi."
"Chờ xem"
Lần này Tạ Tương quay đi trước.
Đêm ở quán rượu Nam Sơn, tiếng người ồn ào, cách đó không xa Khúc Mạn Đình và Quách Thư Đình đang chiến nhau, Tạ Tương cũng bị kéo theo, cô vốn thà chết không đi nhưng lại bị Quách Thư Đình xách cổ áo kéo xuống lầu.
Nhìn Khúc Mạn Đình và Quách Thư Đình trò truyện, dường như ông ta có hơi quá tốt với Khúc Mạn Đình, Tạ Tương lặng lẽ gọi Tiểu Quân :
"Này, cậu và Khúc Mạn Đình quen nhau lâu như vậy, có biết cô ấy và thầy Quách có quan hệ gì không ?"
"Không có, hai người họ mới biết nhau gần đây thôi."
Đàm Tiểu Quân cũng bát quái nhìn một cái rồi quay lại nhìn bà chủ Hoắc Tiểu Ngọc của mình. Gần đây sao ? Tạ Tương vẫn có chút nghi ngờ, luôn cảm thấy thái độ của Quách Thư Đình và Lữ Trung Hân đối với Khúc Mạn Đình không hề bình thường, trong chuyện này nhất định có nguyên do, chờ sau khi điều tra rõ chuyện của Kim Hiển Dung, nhất định cô sẽ điều tra thêm về vấn đề này.
Tạ Tương cầm ly rượu trong tay,vừa định uống là bị Tiểu Quân cướp lấy:
"Hôm nay cậu uống nhiều rồi, không được uống nữa."
Cúi đầu nhìn xuống, quả thật trên bàn đã mấy chai rượu. Mấy ngày nay, vì chuyện của Khúc Mạn Đình và Kim Hiển Dung mà phiển lòng, Thẩm Quân Sơn lại vô cùng kỳ quái, lúc nào cũng tránh né cô, giống như là .... Sợ cô.
Tạ Tương thở dài, cướp lại ly rượu trong tay Tiểu Quân :
"Mình thanh toán cả rồi, không uống lãng phí.."
Đàm Tiểu Quân kiểng chân lui về phía sau, nhất định không để Tạ Tương cướp. Mùi rượu nồng đặc xông thẳng vào mũi, một gã say khước gục trên quầy bar, Tạ Tương che mũi dịch ra bên cạnh.
"Phục vụ, cho tôi một ly .... Một ly nữa ..."
Đây là đã uống hết bao nhiêu rượu rồi ? lời nói cũng không còn rõ ràng. Đàm Tiểu Quân thấy vậy, đem ly rượu trong tay đưa cho tửu quỷ trước mặt:
"Cho đây, miễn phí, tôi mời khách."
Tửu quỷ cười ha hả, ngửa đầu uống hết ly rượu rồi ngã ngục trên bàn. Nhìn vẻ mặt đắc ý của Đàm Tiểu Quân, Tạ Tương bất đắc dĩ lắc đầu, quay lại muốn nhìn xem Khúc Mạn Đình và Quách Thư Đình đã kết thúc chưa thì chợt nhìn tháy người trong góc móc súng ra nhắm thẳng vào Khúc Mạn Đình. Tại sao đã bến quán bar rồi mà vẫn không được yên ?
"Cẩn thận !"
Tạ Tương không thể không lao tới, Quách Thư Đình lập tức đứng đạy che chắn cho Khúc Mạn Đình, máu tươi văn khắp nơi, viên đạn đã bắn trúng cánh tay Quách Thư Đình. Sát thủ chạy khỏi quán bar, Tạ Tương vừa định đuổi theo thì nghe tiếng hét chói tai của Đàm Tiểu Quân, tên ma men lúc nãy gục trên bàn, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhoài trên mặt đất. Tạ Tương ngẩn ra, trong rượu .... Có độc? Xem ra mục tiêu của người kia không chỉ có Khúc Mạn Đình mà còn có cô ! Suy đi nghĩ lại, chỉ có một người có động cơ làm ra chuyện này, việc ám sát bắt đầu từ trường đua ngựa Bạch Vân, trước đó, Khúc Mạn Đình vừa kể cho cô nghe về thân phận của Kim Hiển Dung. Dễ nhận ra, lúc đó Kim Hiển Dung đã không lên lầu mà trốn phía sau cánh cửa nghe lén, vì vậy cô ta mới quyết định ám sát cô và Khúc Mạn Đình, và cũng giải thích với Thẩm Quân Sơn để tránh khỏi nghi ngờ.
Cảnh sát đến rất nhanh, cảnh sát trưởng khom người trước mặt Hoắc Tiểu Ngọc, sau đó mang theo một đám cảnh sát rời đi, xem ra cảnh sát đã được Hoắc Tiểu Ngọc cho không ít đồ tốt, đến cả việc có người chết trong quán cũng không quản.
Quách Thư Đình mở cửa xe đưa Khúc Mạn Đình về dinh thự nhà họ Khúc. Tạ Tương dùng xe của Quách Thư Đình đưa Tiểu Quân về nhà, sau đó lái xe đến dinh thự đón Quách Thư Đình, lúc ngang qua thương hội Nhật Bản, đã bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ. Trên con đường dài, một thi thể nằm trên mặt đất đầy bùn nước, trên ngực hắn cắm một cây chủy thủ, toàn thân bị lột sạch chỉ chừa một chiếc quần lót, hình dáng có vẻ trông như phong cách Nhật Bản. Tạ Tương đến gần thấy rõ mặt của người đó, chính là tên sát thủ chạy trốn khỏi quán rượu. Là ai đã giết hắn ? Trong đầu Tạ Tương không ngừng nảy sinh các câu hỏi, trong trận cờ này, ngoài cô và Kim Hiển Dung ra vì sao đột nhiên xuất hiện thế lực thứ ba ? là ai đây ? là người cô quen biết sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.