Chương 50
Tiêu Tương Đông Nhi
21/09/2020
Kim Hiển Dung hạ lệnh, lập tức có vệ binh tạt nước lạnh vào Lữ Trung Hân
“Thầy Lữ, thế nào ? đi qua ranh giới giữa sống chết, có cảm giác thế nào ?”
“Có, tôi…” – Lữ Trung Hân vì tổn thương mà khó khăn lên tiếng, ông thở hỗn hểnh, máu từ trong miệng không ngừng chảy ra, rất lâu, ông ho một tiếng :
“Tôi nhớ rồi, lúc cô còn bé, bị Đại Phúc Tấn bán vào kỷ viện, đúng không?”
Mặt Kim Hiển Dung trở nên dữ tợn, đây là mối nhục cô ta không thể lau đi cũng là sự thật mà cô ta sợ bại lộ nhất, ánh mắt cô ta dần lạnh lẽo, giơ tay lên, binh sĩ tiến đến, dùng súng chỉa vào đầu Lữ Trung Hân. Lần này, cô ta thật sự muốn giết người.
Chu Ngạn Lâm núp ở sườn núi, xuyên qua ống nhắm có thể quan sát hết tất cả, mồ hôi trên trán đã chảy đầy mặt, anh lại không có thời gian lau đi. Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào phòng, toàn thân căng cứng, “đùng!” một phát, đạn từ cửa sổ bay vào trúng ngay tay lên lính kia, từng tia máu phun ra.
Kim Hiển Dung vô thức lui về sau một bước, đám học viên Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, rốt cuộc cũng đến rồi.
Lầu dưới bốn phía vang lên tiếng súng, Thẩm Quân Sơn và Kỷ Cẩn dẫn một đội học viên xông vào cửa chính, lính gác ở các trạm đã được Cố Yến Tranh và Tạ Tương dẫn đầu đội hai giải quyết hết, vì thế đến khi đội một đánh tới trước cửa, quân Nhật mới phản ứng được.
Tiếng nổ mạnh không ngừng truyền đến, Kim Hiển Dung không chút hốt hoảng, cô ta vẫy vẫy tay, nữ thư ký hay đi theo bên cạnh lập tức tiến lên mang Thẩm Thính Bạch ra ngoài.
Cố Yến Tranh và Tạ Tương cùng đội hai âm thầm tiến vào nội viện, lúc chuẩn bị tấn công từ cửa sau, Cố Yến Tranh dừng bước :
“Mọi chuyện quá thuận lợi. Nhất định có vấn đề !”
Vừa dứt lời, một loạt đạn bắn tới, hai học viên bị trúng đạn ngã xuống.
“Trốn đi ! nhanh !”
Tạ Tương vội vàng nghiêng người trốn vào sau cửa, quân Nhật đã sớm mai phục nhào ra, hai bên trực tiếp đọ súng, đạn bay tứ phía, tiếng nổ, ánh lửa khắp nơi.
Binh sĩ Nhật ở cửa ra vào xuất hiện càng lúc càng nhiều, từng đợt từng đợt từ trên lầu lao xuống tiếp viện, thậm chí phía trước tòa nhà còn lắp cả súng máy.
Hỏa lực đối phương quá mạnh, đội một của Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa bị áp chế, không ngóc đầu lên được, đành phải ẩn nấp. Tạ Tương và Cố Yến Tranh nhìn thấy tình huống này đều vô cùng hoảng loạn, nhân số của họ quá ít, vũ khí tác chiến không đủ, nếu cứ thế xông lên, không có cách nào tiếp cận được cửa lầu của quân địch.
Tình huống này không khác nhiều lắm so với những gì Kim Hiển Dung đã tưởng tượng, cô ta mang theo Thẩm Thính Bạch đi trên hành lang, trung tướng Miyazawa đứng chắp tay trước cửa sổ, phấn khích nhìn trận giao chiến trong sân.
Kim Hiển Dung tiến lên một bước, cười nói :
“Trung tướng Miyazawa thật sự đa mưu túc trí, liệu sự như thần.”
Không sai, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay bọn họ, cũng là mưu kế của bọn họ, lấy Thẩm Thính Bạch và Lữ Trung Hân làm mồi nhử, đem các học viên Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa một mẻ hốt gọn. Trung tướng Miyazawa hài lòng nhìn các học viên ngã xuống, cười khinh thường :
“Bọn nhóc này chỉ là một đám sinh viên, không tính là quân nhân chân chính.”
Tạ Tương ló đầu ra từ cạnh cửa, đánh chết một tên binh sĩ Nhật, hỏi :
“Cố Yến Tranh, bây giờ nên làm gì ?”
“Cố nhịn một chút, chúng ta vẫn còn chiêu lớn chưa dùng.”
Chiêu lớn ? Tạ Tương hơi choáng váng, có những thứ không nằm trong kế hoạch của họ sao ? nhưng nghĩ lại, cho tới bây giờ vị thiếu gia này không đánh trận nào mà không chuẩn bị kỹ, chỉ cần tin tưởng anh là được rồi.
Cố Yến Tranh cười, tuy nói chuyện nhưng tay chân vẫn hoạt động, thêm hai tên binh sĩ Nhật ngã xuống.
Trước khi xuất phát, anh đã nghĩ đến sự hung hiểm của nhiệm vụ lần này, vì thế đã liên lạc với Hoắc Tiểu Ngọc giúp anh mượn đại pháo của Bùi Thuận, qua nhiệm vụ lần trước, anh đã trực tiếp cảm nhận được thứ này lợi hại đến mức nào. Có đại hỏa lực hỗ trợ, nhiệm vụ của họ sẽ thuận lợi hơn. Dù sao thì Tạ Tương cũng tham gia nhiệm vụ này, anh tuyệt đối không thể để cô gặp phải chút nguy hiểm nào.
Nơi xa vang lên tiếng pháo nổ, Cố Yến Tranh cấp tốc lao đến bên Tạ Tương, bảo vệ cô dưới người, đạn pháo bắn thẳng vào sân, mấy tên lính Nhật Bản bị nổ văng tứ phía, những tên khác cũng hốt hoảng, bắt đầu chạy trốn lên lầu.
Ngay sau đó, lính Nhật sử dụng súng máy cũng bị đạn pháo bắn trúng, cửa chính xuất hiện một lỗ hỏng.
Hỏa lực tấn công dữ dội, một trạm gác bị nổ tung, thậm chí cả tòa nhà cũng rung chuyển, nhìn ánh lửa trước mắt, Tạ Tương im lặng, đây là bao nhiêu đạn pháo vậy, Hoắc Tiểu Ngọc lấy đâu ra nhiều súng ống đạn dược như thế ?
“Xông lên !”
Thẩm Quân Sơn giơ súng, dẫn đầu toàn đội xông vào, hỏa lực mạnh mẽ, nhân lực kiên cường, quân Nhật bị hỏa pháo công kích sớm đã rối tung, quân lính tan rã, vừa đánh vừa lui.
Sắc mặt trung tướng Miyazawa dần trở nên âm trầm, Kim Hiển Dung cũng không tốt hơn, bọn họ đều đánh giá quá thấp đám học viên của Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, vì thế mới rơi vào khốn cảnh này.
Từ phía xa, Chu Ngạn Lâm dùng súng bắn tỉa, ngắm ngay trung tướng Miyazawa, bóp cò, một súng nổ đầu. Máu tươi bắn tung tóe lên mặt Kim Hiển Dung, cô ta kêu lên một tiếng sau đó mang theo Thẩm Thính Bạch chạy về văn phòng.
Tất cả vệ binh đều đã bị cô ta phái đi tăng viện, mặc dù chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa thế nhưng cũng có thể mang đến cho cô ta chút tâm lý an tâm. Tăng viện một người, đám người Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa sẽ tiến vào muộn hơn một giây.
Hành lang vang lên tiếng bước chân, là địch không phải bạn. Kim Hiển Dung cười đắng chát, nắm chặt súng trong tay, không nghĩ tới, bản thân vất vả bày mưu tính kế, cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh này.
Tạ Tương dùng súng trường đẩy cửa ra, vào phòng đầu tiên, đám người Thẩm Quân Sơn theo sát phía sau
Trong một khắc nhìn thấy bọn họ, Kim Hiển Dung đột nhiên phá lên cười, dưới chân cô ta là Thẩm Thính Bạch đã bị đánh ngã trên mặt đất, thư ký cô ta đang chỉa súng vào đầu anh.
“Anh !”
Thẩm Quân Sơn vừa muốn xông tới đã bị tiếng súng khiến cho dừng bước, Kim Hiển Dung đã lên đạn, bắn vào đùi Thẩm Thính Bạch, máu tươi lập tức chảy ra. Thẩm Thính Bạch đau đớn, trán nổi đầy gân xanh, thế nhưng vẫn cắn răng chịu đựng không kêu lên một tiếng.
Nhìn đám người không dám tiến tới, Kim Hiển Dung lên tiếng :
“Bỏ súng xuống hết, như vậy thì ông chủ Thẩm có thể sống lâu hơn một chút.”
Mọi người nhìn nhau, Thẩm Quân Sơn dẫn đầu bỏ súng xuống, mấy người Tạ Tương cũng làm theo.
“Quân Sơn, anh giúp em khuyên nhủ anh trai anh đi, chúng ta cùng nhau tạo nên một Thuận Viễn mới có gì là không tốt ? “- Họng súng Kim Hiển Dung lướt qua đám người Tạ Tương – “các ngươi ! đám học viên Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa hết lần này đến lần khác cản trở tôi, chống đối tôi, cuối cùng là vì cái gì ?”
Vì cái gì ? Có vẻ cô ta vẫn không hiểu.
“Vì chúng tôi chảy dòng máu của người Trung Quốc, chúng tôi tuyệt đối không phản bội dân tộc.”- Tạ Tương bước lên trước, ánh mắt sáng quắc nhìn cô ta.
Chảy dòng máu của người Trung Quốc ? Thế cô ta thì sao ? Cô ta tính là cái gì ?
Ánh mắt Kim Hiển Dung dần trở nên sắc bén, nụ cười trên mặt không thể khống chế biến thành dữ tợn điên cuồng
“Tạ Lương Thần, à không đúng, phải gọi cô là Tạ Tương, tôi còn chưa tìm cô tính sổ, cô lại tự chui đầu vào rọ, cô biết tôi hận cô bao nhiều thế nào không ? Nếu như không phải vì cô, Thẩm Quân Sơn sẽ không đối phó với tôi, kế hoạch trước đó của tôi cũng sẽ không thất bại.”
Tạ Tương vừa định mở miệng, đã thấy Cố Yến Tranh phía ngoài hành lang đang ngoắc ngoắc ngón trỏ với cô. Tạ Tương lập tức hiểu ý, đem lời muốn nói ép xuống.
Cô biết rõ chỗ đau của Kim Hiển Dung, phải nói là không ai hiểu rõ hơn cô.
“Cô cho rằng nếu không có tôi Thẩm Quân Sơn sẽ thích cô sao? Có thể sao ?” – Tạ Tương cười nhạo một tiếng, ánh mắt khinh thường – “Nghe nói cô vì muốn đạt được lợi ích từ gia tộc Oda mà không tiếc hiến thân cho cha nuôi ? Cũng khó trách, Oda Hideyuki nhiều con gái như vậy mà lại để một đứa con nuôi quyết định mọi việc.”
“Câm miệng !”
Kim Hiển Dung hoàn toàn trở nên điên cuồng, nỗi khuất nhục khi xưa trào lên, cô ta nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Thẩm Quân Sơn, lửa giận xâm chiếm tận tâm can, ngôn ngữ, hành động, lý trí và cả tình cảm.
Cố Yến Tranh ngừng thở, toàn thân đều căng thẳng, hai tay anh cầm hai cây súng lục, tay trái phía trước, tay phải đặt phía sau.
Không thể không nói, Kim Hiển Dung rất thông minh, hai bên chỗ ngồi của cô ta đều có giá sách che chắn, phía hành lang còn có thư ký thấy thân làm hộ thuẫn, viên đạn muốn bắn qua, tuyệt nhiên phải bắn chết thư ký trước, thế nhưng như thế lại khiến Kim Hiển Dung có thời gian chuẩn bị. Vì lý do đó, nhất định phải bắn đồng thời hai người mới có thể cam đoan sự an toàn của Thẩm Thính Bạch.
Một cây súng nhắm ngay đầu thư ký, cây còn lại nhắm vào cánh tay Kim Hiển Dung đang lộ ra.
Tạ Tương tiếp tục nói :
“Nghe nói kim ấn đang nằm trong tay cô, cô còn đổi họ, còn cho mình là con cháu của Vinh vương phủ? Đáng tiếc không thể nào, vương phủ chưa từng thừa nhận một đứa con gái như cô ! Cô mang danh là người Trung Quốc nhưng lại làm nên những việc tổn hại quốc gia, rốt cuộc cô là loại gì ? tôi nên gọi cô thế nào ? Kim Hiển Dung ? Oda Hiroshi ?hay Ái Tân Giác La Hiển Dung ?
Tạ Tương lui về sau một bước, khiêu khích nhướng mày.
Kim Hiển Dung không thể kềm chế nổi, cô ta từ trên ghế đứng lên, họng súng nhắm thẳng vào Tạ Tương
“Đi chết đi !”
Cô ta suy sụp nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt Tạ Tương tựa như một đầm nước, trong sáng, long lanh dưới ánh đèn.
Trong khoảnh khắc này, Kim Hiển Dung cảm thấy tự ti, cô ta gào thét.
Đạn bắn tới, xuyên qua tay đang cầm súng của cô ta, Kim Hiển Dung kêu lên một tiếng, ngã ngồi trên ghế. Bên cạnh, thân hình thư ký lung lay, ngã quỵ xuống sàn, một viên đạn khác đã bắn thủng trán cô ta, máu tươi chảy đầy đất.
Kim Hiển Dung kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, tại sao có thể …..
Lúc này, mấy người Thẩm Quân Sơn nhặt súng lên, một lần nữa nhắm vào Kim Hiển Dung
Cố Yến Tranh thu súng đi đến, ngay từ đầu anh đã biết Kim Hiển Dung sẽ dùng Thẩm Thính Bạch làm con tin, vì thế anh không bước vào mà trốn ở hành lang quan sát từ cửa sổ.
Cũng may Tạ Tương hiểu ý anh, dùng lời nói kích thích Kim Hiển Dung khiến cô ta đứng lên, dưới cơn thịnh nộ, Kim Hiển Dung đã quên mất vị trí hiện tại của bản thân, cổ tay cô ta vượt qua khu vực an toàn.
“Cố Yến Tranh ! Tạ Tương !” – Nhìn hai người đứng trước mặt, Kim Hiển Dung mới nhận ra, cô ta ôm cánh tay đang chảy máu, nói – “Được lắm ! các người hợp tác muốn gài bẫy tôi ! các người muốn giết tôi đúng không ?”
Cố Yến Tranh nguấy nguấy tai :
“Chị hai à, chúng tôi thể hiện rõ như vậy, giờ cô mới nhận ra sao ?”
Cố Yến Tranh luôn luôn có thiên phú ở phương diện khiến người ta tức giận, Kim Hiển Dung bị anh làm nghẹn, sắc mặt xanh mét. Hai mắt cô ta đỏ ngầu, hiện tại chỉ muốn giết người, giết hết đám người này, nếu như không có Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, không có Cố Yến Tranh và Tạ Tương, cô ta sẽ không thất bại, cô ta và Thẩm Quân Sơn sẽ ở bên nhau cùng nhau thống trị Thuận Viễn.
“Nếu đã như vậy, mấy người chôn cùng tôi đi !” – Kim Hiển Dung bỗng cười lớn, cười đến điên dại, cười vô cùng đắc ý, tay cô ta di chuyển đến dưới bàn, lấy ra kíp nổ, đè xuống – “Quân Sơn, có thể chết cùng anh, cũng xem như có giá trị rồi.”
Giọng nói bỗng trở nên mềm mại, đây chính là sự ấm áp cuối cùng của cô ta dành cho Thẩm Quân Sơn.
Vừa dứt lời, dây nổ được giấu dưới các hốc tường bắt đầu nổi lửa.
“Chạy mau !”- Cố Yến Tranh sợ hãi hô to, đám người đỡ Thẩm Thính Bạch và Lữ Trung Hân nhanh chân bước theo anh.
Tòa nhà phát nổ, ánh lửa ngút trời, bọn họ không có lựa chọn khác, trong lúc vội vàng đành nhảy từ cửa sổ lầu hai ra ngoài.
Ngọn lửa bùng lên mãnh liệt, xuyên qua bầu trời xé tan màn đêm !
Đám người đứng từ xa nhìn tòa kiến trúc đang bốc cháy, phút chốc có chút bùi ngùi. Mặc dù vội vàng thoát ra, nhưng may là lầu hai không quá cao, tất cả họ đều có chút thân thủ, ngoại trừ một vài vết thương ngoài da, còn lại không đáng lo ngại.
Vết thương trên đùi Thẩm Thính Bạch là phiền phức nhất, còn có Lữ Trung Hân, hai người này khi chạm đến mặt đất … có lẽ đã tổn thương đến xương cốt.
Chỉ còn một mình Kim Hiển Dung ở lại, điều này có nghĩa là từ hôm nay trở đi, thương hội Nhật Bản hoàn toàn biến mất ở Thuận Viễn, quyền khai thác quặng graphit cũng hoàn toàn thuộc về người Trung Quốc.
Tất cả hết thảy đều kết thúc.
Những học viên hi sinh lần này được chôn cất tại nghĩa trang Liệt Hỏa, đây là nơi an nghỉ của Quách Thư Đình, từ xa nhìn lại, mộ bia xếp thành hàng, tựa như họ vẫn còn đang sống, đứng đó giơ tay làm quân lễ.
Cái tên trên bia mộ tưởng chừng như bình thường thế nhưng lại chứa đựng nhiệt huyết thanh xuân khó quên. Đoạn ký ức này mãi mãi không bị thời gian xóa mờ, sau này, đến khi Tạ Tương già rồi, lúc ngồi bên bếp lửa sưởi ấm, cô sẽ vẫn nhớ như in từng gương mặt, nhớ rõ từng chiến tích anh dũng của họ.
Họ - đều là những quân nhân chân chính !
Thuận Viễn thay đổi thể chế, Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa cũng đổi mới, Thẩm Quân Sơn, Kỷ Cẩn và Chu Ngạn Lâm không hẹn mà cùng lựa chọn ở lại trường làm giáo quan.
Theo tâm nguyện của Tạ Tương, cô và Cố Yến Tranh cùng đến Học Viên Quân Sự Liệt Hỏa, viết cái tên Tạ Lương Thần lên danh sách tốt nghiệp, ngoài ra còn có Tạ Tương – cái tên nữ duy nhất được lưu lại.
Cô làm được rồi ! cô đã hoàn thành tâm nguyện của Tạ Lương Thầm, cũng hoàn thành lý tưởng của bản thân.
Mặt trời ngã về tây, ánh hoàng hôn chiếu đỏ nửa bên mặt Cố Yến Tranh, Tạ Tương nhìn anh, Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, người đi kẻ ở, chỉ có người này vẫn mãi bên cạnh cô.
“Thật sự muốn rời khỏi Thuận Viễn sao ?”
Thẩm Quân Sơn đứng trước cổng chính Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa tiễn biệt hai người, anh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn muốn giữ hai người lại :
“Ừ” – Tạ Tương gật đầu – “ Ở đây học được nhiều thứ như vậy, phải đến những nơi thật sự cần đến. Lần này chỉ giải cứu một Thuận Viễn, nhưng Trung Quốc vẫn còn rất nhiều mảnh đất đã và đang bị chiếm đóng, tôi và Cố Yến Tranh quyết định rồi, muốn đem thanh xuân của bản thân cống hiến cho tổ quốc, đến khi Trung Quốc không còn chiến loạn, chúng tôi sẽ trở lại.”
Cô nói xong những lời này, đôi mắt sáng rực, Thẩm Quân Sơn và Cố Yến Tranh đều không thể rời mắt khỏi cô.
Tạ Tương cười một tiếng.
Cố Yến Tranh bị nụ cười của Tạ Tương làm cho mê đắm, chỉ cảm thấy Tiểu Tương Nhi của anh càng lúc càng ưu tú, làm trái tim anh lại đập nhanh thêm một chút.
Thẩm Quân Sơn không thể giữ họ, nhìn sự ngọt ngào của hai người, miễn cưỡng nói :
“Được, đến khi đó gặp lại !”
“Nhất định sẽ gặp lại, chỉ là lúc đó, tôi đã sớm kết hôn với Tương Tương rồi, cậu đừng vọng tưởng !” – Cố Yến Tranh hung dữ nói xong, nắm tay Tạ Tương rời đi.
Dưới ánh chiều tà đỏ rực, trên vùng đất này, Liệt Hỏa không ngừng bừng cháy.
“Liệt Hỏa, chính là diệt hết tất cả !”
Chưa đi bao xa, đã nghe thấy sau lưng vang khẩu hiệu quen thuộc. Cố Yến Tranh và Tạ Tương quay đầu nhìn lại. Thẩm Quân Sơn dẫn đầu, Kỷ Cẩn và Chu Ngạn Lâm ngay cạnh anh, sau lưng họ là học viên của Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, có người mới cũng có người cũ, họ nhìn Cố Yến Tranh và Tạ Tương nghiêm chỉnh chào theo nghi thức quân đội.
“Kẻ địch không chết ! Liệt Hỏa bất diệt !”
“Tân hỏa tương truyền, sinh sôi không ngừng !” – Tạ Tương, Cố Yến Tranh đồng thanh hô to, họ khép chân, đứng thẳng, đáp lại quân lễ, tựa như ngày đầu tiên họ đến Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, trong mắt đều là hào quang nóng rực.
Hai người không hạ tay xuống, xoay người, phía trước họ là ánh mặt trời ngập tràn hy vọng.
________
Ba năm sau.
Mái tóc đã dài đến eo, Tạ Tương dùng sợi ruy nhẹ buộc lại, cô mặc một chiếc đầm màu trắng kéo tay Cố Yến Tranh xuống xe lửa.
Cố Yến Tranh yếu ớt nói :
“Tương nhi, lần này chúng ta trở về là có chính sự, không phải để em và bạn bè ôn lại chuyện cũ.”
Tạ Tương nén cười, quản không nổi tính ghen tuông của Cố đại thiếu gia, mà cô cũng lười quản. Khi đã quen với cảm giác này rồi lại cảm thấy không tệ.
Bầu trời xanh thẳm, Cố Yến Tranh lải nhải bên tai cô, Tạ Tương vừa ngó lơ một chút, anh liền gọi cô “Tương nhi, Tương Tương”, tựa như gọi một cách thân mật khác người như vậy sẽ thể hiện được ý nghĩa yêu thương, nếu Tạ Tương không chịu để ý đến anh, anh có thể gọi cả một ngày.
Ở phương Nam ba năm, họ cùng nhau trải qua không ít chuyện, tình cảm càng thêm ngọt ngào, hành động cũng càng lúc càng buồn nôn.
Quay trở lại rồi ! Tạ Tương hít một hơi không khí của Thuận Viễn, nhìn Cố thiếu gia cười ngọt ngào, kéo anh đi đến Học Viên Quân Sự Liệt Hỏa.
Trên sân huấn luyện, những học viên mới đang khiêng gỗ tròn đứng lên ngồi xuống, Thẩm Quân Sơn mặc đồng phục giáo quan đứng dưới tàng cây lạnh nhạt nhìn họ. Kỷ Cẩn đeo kính râm đứng một bên hét to :
“Các cậu là con gái sao ? con gái còn mạnh hơn các cậu, tôi thấy các cậu đúng là một đám vô dụng, Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa cần tinh anh, không cần phế vật, Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa vì sao gọi là Liệt Hỏa ?”
Cố Yến Tranh nắm tay Tạ Tương đi tới.
“Liệt Hỏa chính là muốn tiêu diệt hết tất cả, kẻ địch không chết, liệt hỏa bất diệt.”
Trên tường giảng đường, những dây thường xuân khô héo đang đâm chồi những lá non xanh mơn mởn.
Hy vọng - rồi sẽ đến !
- Hoàn -
“Thầy Lữ, thế nào ? đi qua ranh giới giữa sống chết, có cảm giác thế nào ?”
“Có, tôi…” – Lữ Trung Hân vì tổn thương mà khó khăn lên tiếng, ông thở hỗn hểnh, máu từ trong miệng không ngừng chảy ra, rất lâu, ông ho một tiếng :
“Tôi nhớ rồi, lúc cô còn bé, bị Đại Phúc Tấn bán vào kỷ viện, đúng không?”
Mặt Kim Hiển Dung trở nên dữ tợn, đây là mối nhục cô ta không thể lau đi cũng là sự thật mà cô ta sợ bại lộ nhất, ánh mắt cô ta dần lạnh lẽo, giơ tay lên, binh sĩ tiến đến, dùng súng chỉa vào đầu Lữ Trung Hân. Lần này, cô ta thật sự muốn giết người.
Chu Ngạn Lâm núp ở sườn núi, xuyên qua ống nhắm có thể quan sát hết tất cả, mồ hôi trên trán đã chảy đầy mặt, anh lại không có thời gian lau đi. Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào phòng, toàn thân căng cứng, “đùng!” một phát, đạn từ cửa sổ bay vào trúng ngay tay lên lính kia, từng tia máu phun ra.
Kim Hiển Dung vô thức lui về sau một bước, đám học viên Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, rốt cuộc cũng đến rồi.
Lầu dưới bốn phía vang lên tiếng súng, Thẩm Quân Sơn và Kỷ Cẩn dẫn một đội học viên xông vào cửa chính, lính gác ở các trạm đã được Cố Yến Tranh và Tạ Tương dẫn đầu đội hai giải quyết hết, vì thế đến khi đội một đánh tới trước cửa, quân Nhật mới phản ứng được.
Tiếng nổ mạnh không ngừng truyền đến, Kim Hiển Dung không chút hốt hoảng, cô ta vẫy vẫy tay, nữ thư ký hay đi theo bên cạnh lập tức tiến lên mang Thẩm Thính Bạch ra ngoài.
Cố Yến Tranh và Tạ Tương cùng đội hai âm thầm tiến vào nội viện, lúc chuẩn bị tấn công từ cửa sau, Cố Yến Tranh dừng bước :
“Mọi chuyện quá thuận lợi. Nhất định có vấn đề !”
Vừa dứt lời, một loạt đạn bắn tới, hai học viên bị trúng đạn ngã xuống.
“Trốn đi ! nhanh !”
Tạ Tương vội vàng nghiêng người trốn vào sau cửa, quân Nhật đã sớm mai phục nhào ra, hai bên trực tiếp đọ súng, đạn bay tứ phía, tiếng nổ, ánh lửa khắp nơi.
Binh sĩ Nhật ở cửa ra vào xuất hiện càng lúc càng nhiều, từng đợt từng đợt từ trên lầu lao xuống tiếp viện, thậm chí phía trước tòa nhà còn lắp cả súng máy.
Hỏa lực đối phương quá mạnh, đội một của Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa bị áp chế, không ngóc đầu lên được, đành phải ẩn nấp. Tạ Tương và Cố Yến Tranh nhìn thấy tình huống này đều vô cùng hoảng loạn, nhân số của họ quá ít, vũ khí tác chiến không đủ, nếu cứ thế xông lên, không có cách nào tiếp cận được cửa lầu của quân địch.
Tình huống này không khác nhiều lắm so với những gì Kim Hiển Dung đã tưởng tượng, cô ta mang theo Thẩm Thính Bạch đi trên hành lang, trung tướng Miyazawa đứng chắp tay trước cửa sổ, phấn khích nhìn trận giao chiến trong sân.
Kim Hiển Dung tiến lên một bước, cười nói :
“Trung tướng Miyazawa thật sự đa mưu túc trí, liệu sự như thần.”
Không sai, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay bọn họ, cũng là mưu kế của bọn họ, lấy Thẩm Thính Bạch và Lữ Trung Hân làm mồi nhử, đem các học viên Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa một mẻ hốt gọn. Trung tướng Miyazawa hài lòng nhìn các học viên ngã xuống, cười khinh thường :
“Bọn nhóc này chỉ là một đám sinh viên, không tính là quân nhân chân chính.”
Tạ Tương ló đầu ra từ cạnh cửa, đánh chết một tên binh sĩ Nhật, hỏi :
“Cố Yến Tranh, bây giờ nên làm gì ?”
“Cố nhịn một chút, chúng ta vẫn còn chiêu lớn chưa dùng.”
Chiêu lớn ? Tạ Tương hơi choáng váng, có những thứ không nằm trong kế hoạch của họ sao ? nhưng nghĩ lại, cho tới bây giờ vị thiếu gia này không đánh trận nào mà không chuẩn bị kỹ, chỉ cần tin tưởng anh là được rồi.
Cố Yến Tranh cười, tuy nói chuyện nhưng tay chân vẫn hoạt động, thêm hai tên binh sĩ Nhật ngã xuống.
Trước khi xuất phát, anh đã nghĩ đến sự hung hiểm của nhiệm vụ lần này, vì thế đã liên lạc với Hoắc Tiểu Ngọc giúp anh mượn đại pháo của Bùi Thuận, qua nhiệm vụ lần trước, anh đã trực tiếp cảm nhận được thứ này lợi hại đến mức nào. Có đại hỏa lực hỗ trợ, nhiệm vụ của họ sẽ thuận lợi hơn. Dù sao thì Tạ Tương cũng tham gia nhiệm vụ này, anh tuyệt đối không thể để cô gặp phải chút nguy hiểm nào.
Nơi xa vang lên tiếng pháo nổ, Cố Yến Tranh cấp tốc lao đến bên Tạ Tương, bảo vệ cô dưới người, đạn pháo bắn thẳng vào sân, mấy tên lính Nhật Bản bị nổ văng tứ phía, những tên khác cũng hốt hoảng, bắt đầu chạy trốn lên lầu.
Ngay sau đó, lính Nhật sử dụng súng máy cũng bị đạn pháo bắn trúng, cửa chính xuất hiện một lỗ hỏng.
Hỏa lực tấn công dữ dội, một trạm gác bị nổ tung, thậm chí cả tòa nhà cũng rung chuyển, nhìn ánh lửa trước mắt, Tạ Tương im lặng, đây là bao nhiêu đạn pháo vậy, Hoắc Tiểu Ngọc lấy đâu ra nhiều súng ống đạn dược như thế ?
“Xông lên !”
Thẩm Quân Sơn giơ súng, dẫn đầu toàn đội xông vào, hỏa lực mạnh mẽ, nhân lực kiên cường, quân Nhật bị hỏa pháo công kích sớm đã rối tung, quân lính tan rã, vừa đánh vừa lui.
Sắc mặt trung tướng Miyazawa dần trở nên âm trầm, Kim Hiển Dung cũng không tốt hơn, bọn họ đều đánh giá quá thấp đám học viên của Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, vì thế mới rơi vào khốn cảnh này.
Từ phía xa, Chu Ngạn Lâm dùng súng bắn tỉa, ngắm ngay trung tướng Miyazawa, bóp cò, một súng nổ đầu. Máu tươi bắn tung tóe lên mặt Kim Hiển Dung, cô ta kêu lên một tiếng sau đó mang theo Thẩm Thính Bạch chạy về văn phòng.
Tất cả vệ binh đều đã bị cô ta phái đi tăng viện, mặc dù chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa thế nhưng cũng có thể mang đến cho cô ta chút tâm lý an tâm. Tăng viện một người, đám người Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa sẽ tiến vào muộn hơn một giây.
Hành lang vang lên tiếng bước chân, là địch không phải bạn. Kim Hiển Dung cười đắng chát, nắm chặt súng trong tay, không nghĩ tới, bản thân vất vả bày mưu tính kế, cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh này.
Tạ Tương dùng súng trường đẩy cửa ra, vào phòng đầu tiên, đám người Thẩm Quân Sơn theo sát phía sau
Trong một khắc nhìn thấy bọn họ, Kim Hiển Dung đột nhiên phá lên cười, dưới chân cô ta là Thẩm Thính Bạch đã bị đánh ngã trên mặt đất, thư ký cô ta đang chỉa súng vào đầu anh.
“Anh !”
Thẩm Quân Sơn vừa muốn xông tới đã bị tiếng súng khiến cho dừng bước, Kim Hiển Dung đã lên đạn, bắn vào đùi Thẩm Thính Bạch, máu tươi lập tức chảy ra. Thẩm Thính Bạch đau đớn, trán nổi đầy gân xanh, thế nhưng vẫn cắn răng chịu đựng không kêu lên một tiếng.
Nhìn đám người không dám tiến tới, Kim Hiển Dung lên tiếng :
“Bỏ súng xuống hết, như vậy thì ông chủ Thẩm có thể sống lâu hơn một chút.”
Mọi người nhìn nhau, Thẩm Quân Sơn dẫn đầu bỏ súng xuống, mấy người Tạ Tương cũng làm theo.
“Quân Sơn, anh giúp em khuyên nhủ anh trai anh đi, chúng ta cùng nhau tạo nên một Thuận Viễn mới có gì là không tốt ? “- Họng súng Kim Hiển Dung lướt qua đám người Tạ Tương – “các ngươi ! đám học viên Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa hết lần này đến lần khác cản trở tôi, chống đối tôi, cuối cùng là vì cái gì ?”
Vì cái gì ? Có vẻ cô ta vẫn không hiểu.
“Vì chúng tôi chảy dòng máu của người Trung Quốc, chúng tôi tuyệt đối không phản bội dân tộc.”- Tạ Tương bước lên trước, ánh mắt sáng quắc nhìn cô ta.
Chảy dòng máu của người Trung Quốc ? Thế cô ta thì sao ? Cô ta tính là cái gì ?
Ánh mắt Kim Hiển Dung dần trở nên sắc bén, nụ cười trên mặt không thể khống chế biến thành dữ tợn điên cuồng
“Tạ Lương Thần, à không đúng, phải gọi cô là Tạ Tương, tôi còn chưa tìm cô tính sổ, cô lại tự chui đầu vào rọ, cô biết tôi hận cô bao nhiều thế nào không ? Nếu như không phải vì cô, Thẩm Quân Sơn sẽ không đối phó với tôi, kế hoạch trước đó của tôi cũng sẽ không thất bại.”
Tạ Tương vừa định mở miệng, đã thấy Cố Yến Tranh phía ngoài hành lang đang ngoắc ngoắc ngón trỏ với cô. Tạ Tương lập tức hiểu ý, đem lời muốn nói ép xuống.
Cô biết rõ chỗ đau của Kim Hiển Dung, phải nói là không ai hiểu rõ hơn cô.
“Cô cho rằng nếu không có tôi Thẩm Quân Sơn sẽ thích cô sao? Có thể sao ?” – Tạ Tương cười nhạo một tiếng, ánh mắt khinh thường – “Nghe nói cô vì muốn đạt được lợi ích từ gia tộc Oda mà không tiếc hiến thân cho cha nuôi ? Cũng khó trách, Oda Hideyuki nhiều con gái như vậy mà lại để một đứa con nuôi quyết định mọi việc.”
“Câm miệng !”
Kim Hiển Dung hoàn toàn trở nên điên cuồng, nỗi khuất nhục khi xưa trào lên, cô ta nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Thẩm Quân Sơn, lửa giận xâm chiếm tận tâm can, ngôn ngữ, hành động, lý trí và cả tình cảm.
Cố Yến Tranh ngừng thở, toàn thân đều căng thẳng, hai tay anh cầm hai cây súng lục, tay trái phía trước, tay phải đặt phía sau.
Không thể không nói, Kim Hiển Dung rất thông minh, hai bên chỗ ngồi của cô ta đều có giá sách che chắn, phía hành lang còn có thư ký thấy thân làm hộ thuẫn, viên đạn muốn bắn qua, tuyệt nhiên phải bắn chết thư ký trước, thế nhưng như thế lại khiến Kim Hiển Dung có thời gian chuẩn bị. Vì lý do đó, nhất định phải bắn đồng thời hai người mới có thể cam đoan sự an toàn của Thẩm Thính Bạch.
Một cây súng nhắm ngay đầu thư ký, cây còn lại nhắm vào cánh tay Kim Hiển Dung đang lộ ra.
Tạ Tương tiếp tục nói :
“Nghe nói kim ấn đang nằm trong tay cô, cô còn đổi họ, còn cho mình là con cháu của Vinh vương phủ? Đáng tiếc không thể nào, vương phủ chưa từng thừa nhận một đứa con gái như cô ! Cô mang danh là người Trung Quốc nhưng lại làm nên những việc tổn hại quốc gia, rốt cuộc cô là loại gì ? tôi nên gọi cô thế nào ? Kim Hiển Dung ? Oda Hiroshi ?hay Ái Tân Giác La Hiển Dung ?
Tạ Tương lui về sau một bước, khiêu khích nhướng mày.
Kim Hiển Dung không thể kềm chế nổi, cô ta từ trên ghế đứng lên, họng súng nhắm thẳng vào Tạ Tương
“Đi chết đi !”
Cô ta suy sụp nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt Tạ Tương tựa như một đầm nước, trong sáng, long lanh dưới ánh đèn.
Trong khoảnh khắc này, Kim Hiển Dung cảm thấy tự ti, cô ta gào thét.
Đạn bắn tới, xuyên qua tay đang cầm súng của cô ta, Kim Hiển Dung kêu lên một tiếng, ngã ngồi trên ghế. Bên cạnh, thân hình thư ký lung lay, ngã quỵ xuống sàn, một viên đạn khác đã bắn thủng trán cô ta, máu tươi chảy đầy đất.
Kim Hiển Dung kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, tại sao có thể …..
Lúc này, mấy người Thẩm Quân Sơn nhặt súng lên, một lần nữa nhắm vào Kim Hiển Dung
Cố Yến Tranh thu súng đi đến, ngay từ đầu anh đã biết Kim Hiển Dung sẽ dùng Thẩm Thính Bạch làm con tin, vì thế anh không bước vào mà trốn ở hành lang quan sát từ cửa sổ.
Cũng may Tạ Tương hiểu ý anh, dùng lời nói kích thích Kim Hiển Dung khiến cô ta đứng lên, dưới cơn thịnh nộ, Kim Hiển Dung đã quên mất vị trí hiện tại của bản thân, cổ tay cô ta vượt qua khu vực an toàn.
“Cố Yến Tranh ! Tạ Tương !” – Nhìn hai người đứng trước mặt, Kim Hiển Dung mới nhận ra, cô ta ôm cánh tay đang chảy máu, nói – “Được lắm ! các người hợp tác muốn gài bẫy tôi ! các người muốn giết tôi đúng không ?”
Cố Yến Tranh nguấy nguấy tai :
“Chị hai à, chúng tôi thể hiện rõ như vậy, giờ cô mới nhận ra sao ?”
Cố Yến Tranh luôn luôn có thiên phú ở phương diện khiến người ta tức giận, Kim Hiển Dung bị anh làm nghẹn, sắc mặt xanh mét. Hai mắt cô ta đỏ ngầu, hiện tại chỉ muốn giết người, giết hết đám người này, nếu như không có Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, không có Cố Yến Tranh và Tạ Tương, cô ta sẽ không thất bại, cô ta và Thẩm Quân Sơn sẽ ở bên nhau cùng nhau thống trị Thuận Viễn.
“Nếu đã như vậy, mấy người chôn cùng tôi đi !” – Kim Hiển Dung bỗng cười lớn, cười đến điên dại, cười vô cùng đắc ý, tay cô ta di chuyển đến dưới bàn, lấy ra kíp nổ, đè xuống – “Quân Sơn, có thể chết cùng anh, cũng xem như có giá trị rồi.”
Giọng nói bỗng trở nên mềm mại, đây chính là sự ấm áp cuối cùng của cô ta dành cho Thẩm Quân Sơn.
Vừa dứt lời, dây nổ được giấu dưới các hốc tường bắt đầu nổi lửa.
“Chạy mau !”- Cố Yến Tranh sợ hãi hô to, đám người đỡ Thẩm Thính Bạch và Lữ Trung Hân nhanh chân bước theo anh.
Tòa nhà phát nổ, ánh lửa ngút trời, bọn họ không có lựa chọn khác, trong lúc vội vàng đành nhảy từ cửa sổ lầu hai ra ngoài.
Ngọn lửa bùng lên mãnh liệt, xuyên qua bầu trời xé tan màn đêm !
Đám người đứng từ xa nhìn tòa kiến trúc đang bốc cháy, phút chốc có chút bùi ngùi. Mặc dù vội vàng thoát ra, nhưng may là lầu hai không quá cao, tất cả họ đều có chút thân thủ, ngoại trừ một vài vết thương ngoài da, còn lại không đáng lo ngại.
Vết thương trên đùi Thẩm Thính Bạch là phiền phức nhất, còn có Lữ Trung Hân, hai người này khi chạm đến mặt đất … có lẽ đã tổn thương đến xương cốt.
Chỉ còn một mình Kim Hiển Dung ở lại, điều này có nghĩa là từ hôm nay trở đi, thương hội Nhật Bản hoàn toàn biến mất ở Thuận Viễn, quyền khai thác quặng graphit cũng hoàn toàn thuộc về người Trung Quốc.
Tất cả hết thảy đều kết thúc.
Những học viên hi sinh lần này được chôn cất tại nghĩa trang Liệt Hỏa, đây là nơi an nghỉ của Quách Thư Đình, từ xa nhìn lại, mộ bia xếp thành hàng, tựa như họ vẫn còn đang sống, đứng đó giơ tay làm quân lễ.
Cái tên trên bia mộ tưởng chừng như bình thường thế nhưng lại chứa đựng nhiệt huyết thanh xuân khó quên. Đoạn ký ức này mãi mãi không bị thời gian xóa mờ, sau này, đến khi Tạ Tương già rồi, lúc ngồi bên bếp lửa sưởi ấm, cô sẽ vẫn nhớ như in từng gương mặt, nhớ rõ từng chiến tích anh dũng của họ.
Họ - đều là những quân nhân chân chính !
Thuận Viễn thay đổi thể chế, Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa cũng đổi mới, Thẩm Quân Sơn, Kỷ Cẩn và Chu Ngạn Lâm không hẹn mà cùng lựa chọn ở lại trường làm giáo quan.
Theo tâm nguyện của Tạ Tương, cô và Cố Yến Tranh cùng đến Học Viên Quân Sự Liệt Hỏa, viết cái tên Tạ Lương Thần lên danh sách tốt nghiệp, ngoài ra còn có Tạ Tương – cái tên nữ duy nhất được lưu lại.
Cô làm được rồi ! cô đã hoàn thành tâm nguyện của Tạ Lương Thầm, cũng hoàn thành lý tưởng của bản thân.
Mặt trời ngã về tây, ánh hoàng hôn chiếu đỏ nửa bên mặt Cố Yến Tranh, Tạ Tương nhìn anh, Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, người đi kẻ ở, chỉ có người này vẫn mãi bên cạnh cô.
“Thật sự muốn rời khỏi Thuận Viễn sao ?”
Thẩm Quân Sơn đứng trước cổng chính Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa tiễn biệt hai người, anh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn muốn giữ hai người lại :
“Ừ” – Tạ Tương gật đầu – “ Ở đây học được nhiều thứ như vậy, phải đến những nơi thật sự cần đến. Lần này chỉ giải cứu một Thuận Viễn, nhưng Trung Quốc vẫn còn rất nhiều mảnh đất đã và đang bị chiếm đóng, tôi và Cố Yến Tranh quyết định rồi, muốn đem thanh xuân của bản thân cống hiến cho tổ quốc, đến khi Trung Quốc không còn chiến loạn, chúng tôi sẽ trở lại.”
Cô nói xong những lời này, đôi mắt sáng rực, Thẩm Quân Sơn và Cố Yến Tranh đều không thể rời mắt khỏi cô.
Tạ Tương cười một tiếng.
Cố Yến Tranh bị nụ cười của Tạ Tương làm cho mê đắm, chỉ cảm thấy Tiểu Tương Nhi của anh càng lúc càng ưu tú, làm trái tim anh lại đập nhanh thêm một chút.
Thẩm Quân Sơn không thể giữ họ, nhìn sự ngọt ngào của hai người, miễn cưỡng nói :
“Được, đến khi đó gặp lại !”
“Nhất định sẽ gặp lại, chỉ là lúc đó, tôi đã sớm kết hôn với Tương Tương rồi, cậu đừng vọng tưởng !” – Cố Yến Tranh hung dữ nói xong, nắm tay Tạ Tương rời đi.
Dưới ánh chiều tà đỏ rực, trên vùng đất này, Liệt Hỏa không ngừng bừng cháy.
“Liệt Hỏa, chính là diệt hết tất cả !”
Chưa đi bao xa, đã nghe thấy sau lưng vang khẩu hiệu quen thuộc. Cố Yến Tranh và Tạ Tương quay đầu nhìn lại. Thẩm Quân Sơn dẫn đầu, Kỷ Cẩn và Chu Ngạn Lâm ngay cạnh anh, sau lưng họ là học viên của Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, có người mới cũng có người cũ, họ nhìn Cố Yến Tranh và Tạ Tương nghiêm chỉnh chào theo nghi thức quân đội.
“Kẻ địch không chết ! Liệt Hỏa bất diệt !”
“Tân hỏa tương truyền, sinh sôi không ngừng !” – Tạ Tương, Cố Yến Tranh đồng thanh hô to, họ khép chân, đứng thẳng, đáp lại quân lễ, tựa như ngày đầu tiên họ đến Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, trong mắt đều là hào quang nóng rực.
Hai người không hạ tay xuống, xoay người, phía trước họ là ánh mặt trời ngập tràn hy vọng.
________
Ba năm sau.
Mái tóc đã dài đến eo, Tạ Tương dùng sợi ruy nhẹ buộc lại, cô mặc một chiếc đầm màu trắng kéo tay Cố Yến Tranh xuống xe lửa.
Cố Yến Tranh yếu ớt nói :
“Tương nhi, lần này chúng ta trở về là có chính sự, không phải để em và bạn bè ôn lại chuyện cũ.”
Tạ Tương nén cười, quản không nổi tính ghen tuông của Cố đại thiếu gia, mà cô cũng lười quản. Khi đã quen với cảm giác này rồi lại cảm thấy không tệ.
Bầu trời xanh thẳm, Cố Yến Tranh lải nhải bên tai cô, Tạ Tương vừa ngó lơ một chút, anh liền gọi cô “Tương nhi, Tương Tương”, tựa như gọi một cách thân mật khác người như vậy sẽ thể hiện được ý nghĩa yêu thương, nếu Tạ Tương không chịu để ý đến anh, anh có thể gọi cả một ngày.
Ở phương Nam ba năm, họ cùng nhau trải qua không ít chuyện, tình cảm càng thêm ngọt ngào, hành động cũng càng lúc càng buồn nôn.
Quay trở lại rồi ! Tạ Tương hít một hơi không khí của Thuận Viễn, nhìn Cố thiếu gia cười ngọt ngào, kéo anh đi đến Học Viên Quân Sự Liệt Hỏa.
Trên sân huấn luyện, những học viên mới đang khiêng gỗ tròn đứng lên ngồi xuống, Thẩm Quân Sơn mặc đồng phục giáo quan đứng dưới tàng cây lạnh nhạt nhìn họ. Kỷ Cẩn đeo kính râm đứng một bên hét to :
“Các cậu là con gái sao ? con gái còn mạnh hơn các cậu, tôi thấy các cậu đúng là một đám vô dụng, Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa cần tinh anh, không cần phế vật, Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa vì sao gọi là Liệt Hỏa ?”
Cố Yến Tranh nắm tay Tạ Tương đi tới.
“Liệt Hỏa chính là muốn tiêu diệt hết tất cả, kẻ địch không chết, liệt hỏa bất diệt.”
Trên tường giảng đường, những dây thường xuân khô héo đang đâm chồi những lá non xanh mơn mởn.
Hy vọng - rồi sẽ đến !
- Hoàn -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.