Chương 8
Tiêu Tương Đông Nhi
20/09/2020
Khi tỉnh lại, Cố Yến Tranh phát hiện mình đang nằm trong một phòng ngủ sạch sẽ. Mặc dù không lớn, nhưng được trang trí vô
cùng đẹp mắt. Trên bàn trang điểm bày biện đủ thứ chai lọ,
chắc hẳn là phòng ngủ của một cô gái.
Đây là đâu? Cố Yến Tranh nhíu mày nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi mình bị đánh, không cẩn thận chạm đến vết thương trên đầu, vội đưa tay sờ, nơi đó bây giờ đã được quấn băng gạc, chỉ là cách băng bó này có chút kỳ lạ. Bên trái quấn một vòng, bên phải quấn một vòng, qua loa đến mức khó chấp nhận. Cố Yến Tranh kéo băng gạc xuống. Lúc này, dưới lầu vang lên tiếng đing đing đang đang. Anh lảo đảo bước khỏi phòng ngủ. Chưa đi được mấy bước đã nghe tiếng thét chói tai của Khúc Mạn Đình vang lên từ nhà bếp. Cố Yến Tranh đi tới, dựa vào cửa bếp nhìn vào đống hỗn độn hỏi:
“Cô đang làm cái gì vậy ?”
“Anh tỉnh rồi !” – Khúc Mạn Đình mừng rỡ quay lại nhìn Cố Yến Tranh, cả người lôi thôi lếch thếch, so với lúc nãy ở trong rừng, chỉ hơn chứ không kém.
Dưới ánh đèn sáng rực, Khúc Mạn Đình mặt mày lem luốc, tay trái cầm dao, tay phải cầm nồi. “Keng!” một tiếng, cái nồi rơi xuống đất, bên trong là đống rau hầm đang cháy khét.
“ Ôi ! cái nồi này” – Khúc Mạn Đình vội vàng xoay người lại.
“A ! cháy rồi”- Trong lúc cấp bách liền múc một chén nước đổ vào bếp, lửa càng lúc càng lớn hơn, cô buông dao, vội vàng lùi về phía sau.
“Làm sao đây? Làm sao đây?”
Cố Yến Tranh thở dài, nhặt cái nồi đang nằm chễm chệ trên mặt đất, nói :
“Đi ra ngoài”
Trên chiếc bàn ăn khắc hoa màu hồng phấn được bày hai chiếc chén nhỏ, ở giữa là một đĩa trứng ốp la vàng óng đủ độ lửa. Chỉ cần dùng đũa chọt nhẹ, lòng đỏ trứng sẽ chầm chậm chảy ra vô cùng ngon mắt. Cố Yến Tranh nhìn Khúc Mạn Đình đang vùi đầu ăn cơm như bị bỏ đói ba ngày, thở dài :
“Được rồi, giờ cô nói cho tôi biết, đây là đâu?”
Khúc Mạn Đình vẫn hì hục ăn :
“Biệt thự của dì tôi, tôi định ở đây vài ngày nên mấy ngày trước đã kêu người đến quét dọn. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị bọn Nhật đuổi giết. May mà phước lớn mạng lớn trốn thoát.”
“Nói vậy, trận đọ súng trong rừng khi nãy chính là của bọn đó sao, nhưng mà bọn Nhật đuổi giết cô làm gì? Chê cô hát khó nghe quá hả?”
Dù ngoài miệng hỏi như thế nhưng trong lòng Cố Yến Tranh đã có suy tính riêng, việc bắt Khúc Mạn Đình thực chất là để uy hiếp Thẩm Thính Bạch. Chỉ là, lần này hành động thất bại, không biết lần sau sẽ lại giở thủ đoạn gì.
Khúc Mạn Đình trừng mắt với anh, định mắng vài câu cho đã mồm nhưng khi nhìn thấy nửa chén mì đang bỏ dở của anh lại vô cùng thân thiện hỏi:
“Nếu không ăn hết, có thể cho tôi không?”
Cố Yến Tranh trợn mắt kinh ngạc nhìn chén mì của cô, sạch bon kin kít, không thừa một cọng. Khúc Mạn Đình mất tự nhiên ho khụ khụ, giả vờ bình tĩnh giải thích :
“Anh nặng như vậy, phải cõng anh về tới đây, tất nhiên là đói bụng rồi.”
Cố Yến Tranh xua xua tay, môi mấp máy, cuối cùng bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
“ Ăn đi ăn đi”.
Khúc Mạn Đình vui vẻ, nhanh chóng giải quyết phần mì còn lại.
Ngoài cửa lóe lên ánh đèn xe, mấy chiếc xe hơi dừng lại trước biệt thự. Hai người vội vàng đứng dậy, dè dặt đến gần cửa, quan sát tình hình bên ngoài. Màn đêm dày đặt bao trùm bóng dáng vững vàng của Thẩm Thính Bạch, Khúc Mạn Đình kích động, đẩy cửa chạy ra ngoài. Thẩm Thính Bạch ôm chặt cô vào ngực :
“Xin lỗi, anh tới chậm, làm em sợ hãi rồi.”
“Chuyện nhỏ mà, em không chỉ trốn thoát mà còn cứu được người nữa.”
Khúc Mạn Đình no bụng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Vừa dứt lời, Cố Yến Tranh cũng rất biết phối hợp, đẩy cửa ra ngoài. Thẩm Thính Bạch hơi sửng sờ nhưng đã nhanh chóng nở một nụ cười đúng mực :
“Hóa ra là thiếu gia nhà họ Cố, trùng hợp thật, chúng ta cùng nhau về thôi.”
Thấy Khúc Mạn Đình quần áo lấm lem bùn đất, nhiều chỗ còn bị rách, Thẩm Thính Bạch không nói nhiều lời, cởi áo ngoài, khoác lên vai cô, ôm cô lên xe. Cố Yến Tranh đi theo, nhìn đôi tình nhân trước mặt, nhất thời rầu rĩ không muốn trêu chọc nữa.
Biệt thự trong rừng dần dần bị màn đêm nuốt trọn, Cố Yến Tranh nhìn những hàng cây bên đường, trong lòng có chút lo lắng. Tạ Lương Thần, chắc em đã an toàn rồi đúng không ?
Lúc này Tạ Tương đang nằm yên bất động trong bụi cỏ. Vừa rồi trong rừng lại vang lên tiếng súng, Thẩm Quân Sơn đi vào xem xét vẫn chưa trở về. Trong bóng đêm, nỗi sợ hãi càng bị phóng đại lên rất nhiều lần. Nhưng lúc này, so với nỗi sợ hãi, tâm trạng lo lắng càng khiến cho Tạ Tương khó chịu hơn. “Chờ tôi quay về” – đây là câu nói cuối cùng của Thẩm Quân Sơn trước khi rời đi, chẳng biết tại sao lại khiến Tạ Tương nhớ về buổi trưa nắng ấm ấy, Tạ Lương Thần xách vali, đứng ngoài cửa quay đầu lại nhìn cô: “Tương Tương, chờ anh quay về”. Nhưng Tạ Lương Thần đã vĩnh viễn không về nữa, một sinh mạng tươi mới cứ thế vùi thây đất Thuận Viễn, nhiệt huyết của anh, lý tưởng của anh đã cùng thân xác anh chôn cất nơi này. Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, với anh, mãi mãi chỉ dừng lại trong giấc mơ. Năm đó, Tạ Tương mười sáu tuổi, Tạ Lương Thần mười chín tuổi. Hiện tại, Tạ Tương đã mười tám tuổi, nhưng Tạ Lương Thần vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười chín.
Phía trước lại vang lên từng đợt súng, Tạ Tương lau mồ hôi trên trán, lên nòng súng, lê cổ chân bị thương từ từ đi ra ngoài. Trong không khí mơ hồ mùi tanh của gỉ sắt. Một thi thể sát thủ che mặt nằm bất động trên đất, máu tươi từ trên đầu hắn chầm chậm chảy ra làm cho vùng đất xung quanh nhuộm thành một màu đỏ thẫm. Một phát chết ngay, chắc hẳn là Thẩm Quân Sơn làm. Nhưng tiếng súng kịch liệt vừa rồi chứng tỏ sát thủ không phải là một người mà là một nhóm người. Nhất định Thẩm Quân Sơn sẽ gặp nguy hiểm.
Cô bắt đầu tìm kiếm, không lâu sau đã nghe thấy âm thanh đánh nhau, một tên sát thủ đang nằm trên người Thẩm Quân Sơn, hai tay siết chặt cổ anh, cánh tay Thẩm Quân Sơn đầy máu, chắc là đã bị thương nên không thể dùng sức phản kháng. Tên sát thủ càng lúc càng gia tăng sức lực, cổ Thẩm Quân Sơn hằn gân xanh. Một viên đạn chuẩn xác bắn vào tim sát thủ, máu phun đầy mặt Thẩm Quân Sơn. Tạ Tương cầm súng rung rẩy, cũng may vừa kịp lúc. Thẩm Quân Sơn ngồi dậy không ngừng thở dốc, lau đi vệt máu tươi trên mặt.
Anh đi về phía Tạ Tương, bỗng bị cô ôm thật chặt, giọng nói nức nở:
“Tốt quá, cậu không sao rồi!”
“ Tạ Lương Thần” – Thẩm Quân Sơn vỗ nhẹ lưng cô, người trong ngực vẫn không ngừng run rẩy.
“Tạ Lương Thần” – Thẩm Quân Sơn lớn tiếng hơn. “Chúng ta phải rời khỏi đây, vừa rồi tôi nhìn thấy đạn tín hiệu của Kỷ Cẩn, các cậu ấy đang ở cách đây không xa, chúng ta đến đó thôi!”
Tạ Tương bừng tỉnh, buông tay ra. Đây là lần đầu tiên cô giết người, nhưng điều khiến cô sợ hãi không phải chuyện này mà chính là hình ảnh vừa rồi của Thẩm Quân Sơn, cô lại nhớ về Tạ Lương Thần. Khi ấy, chắc chắn Tạ Lương Thần cũng phải trải qua cuộc chiến đẫm máu như thế này, nhưng lại không may mắn như Thẩm Quân Sơn, điều chờ đợi Tạ Lương Thần chính là một cái chết thương tâm.
Đường về vẫn chòng chành như thế, Tạ Tương ngồi trên xe cúi đầu thất thần, dưới bóng đêm mịt mờ, chiếc mũ quân nhân xanh thẫm che đi hốc mắt đỏ hoe.
Trải qua cuộc huấn luyện dã chiến đầy nguy hiểm hôm qua, những bài tập trước đây từng khiến Tạ Tương chán ghét , giờ đây cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Vì thế gương mặt lúc nào cũng lạnh tanh nghiêm nghị của sĩ quan Tống đối với cô cũng dễ nhìn hơn nhiều.
Giờ nghỉ trưa, Tạ Tương ngồi gặm bánh bao ở phòng ăn, lén nhìn bàn của Thẩm Quân Sơn ngay bên cạnh, cô rất muốn đến hỏi thăm xem vết thương trên tay của anh có nghiêm trọng không nhưng lại sợ khiến cả hai đều khó xử nên chỉ có thể an phận nhìn từ xa như thế này.
“Lương Thần, cậu nhìn cái gì vậy ?” – Hoàng Tùng nhìn theo ánh mắt cô nhưng chỉ thấy cả đám người đông nghẹt.
“Không có gì” – Tạ Tương cúi đầu uống một ngụm cháo, vội vàng thay đổi đề tài : “ đúng rồi, thành tích diễn tập lần này thế nào ?” – “ Đã dán lên rồi, Thẩm Quân Sơn bị thương nên bị trừ điểm, xếp thứ hai.”
“Cái gì ? Sao có thể bất công như vậy ? Chúng ta có thể sóng sót trở về đã tốt lắm rồi” – Tạ Tương khuấy mạnh chén cháo: “Tôi thì sao ? hạng nhất từ dưới lên đúng không?”
“Không, cậu áp chót, còn hạng nhất từ dưới đếm lên là Cố Yến Tranh. Cậu ta tự ý rời khỏi chiến khu, còn bị dân thường bắt làm con tin, sĩ quan huấn luyện tức giận tới mức không cho cậu ta được nửa điểm”
“Người đứng nhất là Kỷ Cẩn à ?”
Hoàng Tùng bật cười lộ ra hàm răng trắng :
“Tôi, tôi hạng nhất.”
Tạ Tương không chút niệm tình trợn mắt nhìn anh ta. Vì mắt cá chân bị thương nên sĩ quan huấn luyện cho Tạ Tương nghỉ ngơi một tuần.
Bảy ngày sau, thương thế của Tạ Tương gần như đã hoàn toàn hồi phục, tiếp tục tham gia huấn luyện.
Lần này, sĩ quan huấn luyện yêu cầu các học viên hai người lập thành một nhóm thực hiện động tác gập bụng. Tạ Tương xui xẻo bị xếp chung nhóm với Cố Yến Tranh đành phải quỳ gối trên chân Cố Yến Tranh, hai tay ôm chặt chân anh.
“ Haizz, cậu nói xem, Hoa Mộc Lan giả trai nhập ngũ nhiều năm như vậy mà không ai phát hiện, có phải cô ta quá giỏi không ?” – Cố Yến Tranh nhìn thân thể mỏng manh trước mặt, muốn cô tự thú nhận chắc chắn là không thể nhưng lại muốn trêu chọc cô.
Tạ Tương hơi chột dạ, cúi đầu không để ý đến anh. Thế mà lại có người khác lên tiếng : “ Chắc là do đồng đội của Hoa Mộc Lan quá ngốc.”.
Cố Yến Tranh lập tức phản bác :
“Cậu cho rằng ai cũng ngốc như cậu à ? không khoa học ! Tôi nghĩ chắc là vì Hoa Mộc Lan lưng hùm vai gấu, không có ngực, không có mông, vô cùng xấu xí, không chừng còn để râu nữa.”
“Con gái cũng để râu được hả ?” – Hoàng Tùng kinh ngạc
“Đúng là không có kiến thức, tôi quen nhiều con gái, không một ngàn thì cũng tám tram, theo như hiểu biết của tôi về con gái thì ….”
lời còn chưa dứt đã bị Hoàng Tùng chen ngang :
“Con gái có râu mà cậu cũng quen luôn hả ?”
Cố Yến Tranh cười cười xấu hổ nói không nên lời, Tạ Tương nhỏ giọng mắng :
“Đồ bụng đói ăn quàng.”
Sĩ quan Tống đi đến đá Cố Yến Tranh một phát
“ Lo tập đi, nói cái gì mà nói”
Bắp chân bị đá đau điếng, Cố Yến Tranh bật ngồi dậy quên mất Tạ Tương đang ngồi trên chân mình, hai đôi môi chạm vào nhau. Tạ Tương sửng sốt, ngả ngửa ra sau, tim nhảy loạn xạ, hai gò má đỏ ửng, đạp một phát thật mạnh vào chân Cố Yến Tranh, nhìn quanh ngó quất, che miệng hốt hoảng lật đật chạy đi.
“Tạ Lương Thần, cậu giở trò gì vậy ? huấn luyện còn chưa kết thúc đâu.”
Sĩ quan Tống muốn đuổi theo nhưng lại bị Cố Yến Tranh kéo lại. Anh trưng bộ dạng thỏa mãn, nói :
“Thầy ơi, em vừa hôn cậu ấy một cái, Tạ Lương Thần ngại quá nên mới chạy đi đó”
“Cậu là đàn ông con trai mà hôn cậu ta làm gì ?”
Sĩ quan Tống quan sát Cố Yến Tranh thì trên xuống dưới, lắc đầu.
“Thầy nhìn em với ánh mắt như vậy là có ý gì ?”
Các học viên khác đều phá lên cười, chỉ có Lý Văn Trung nhìn theo hướng Tạ Tương bỏ đi, không đoán được đang nghĩ gì.
Sự kiện hôn môi buổi sáng trở thành đả kích khá lớn đối với Tạ Tương, suốt một ngày cô đều rầu rỉ không vui. Trời vừa tối, Hoàng Tùng đã kéo Tạ Tương đi chơi. Trên danh nghĩa là muốn giúp cô giải sầu nhưng thực tế là muốn trốn ra ngoài uống rượu. Tạ Tương biết, nhưng cô không vạch trần, có một người bạn như thế này, đôi khi lại cảm thấy rất vui.
Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa nằm ở nơi vắng vẻ, xung quanh phạm vi vài dặm chẳng có nơi nào vui chơi giải trí, chỉ có mỗi quán rượu Sơn Nam. Bà chủ của quán là người quen cũ của mẹ Tạ Tương, Đàm Tiểu Quân làm việc ở đây, Tạ Tương hay đến tìm cô nên hầu như tất cả nhân viên trong quán đều quen biết Tạ Tương.
Bà chủ quán rượu Sơn Nam là Hoắc Tiểu Ngọc, tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn giữ được dáng vẻ thùy mị thướt tha. Đôi mắt đào hoa hơi xước lên, nơi khóe mắt là nốt ruồi lệ cực kỳ mê người. Thân hình và da vẻ mượt mà chắc hẳn đã được chăm sóc rất tốt. Thế nhưng, bà ta lại không tìm được đối tượng kết tóc se tơ. Nghe Tiểu Quân nói, trong kho hàng của Hoắc Tiểu Ngọc có một rương đồ hóa trang và tóc giả.
Lúc trẻ, bà từng là một cô đào nổi tiếng, không cần hỏi về chuyện khác, chỉ bằng khí chất này nhất định là đã được rất nhiều người hâm mộ, huống chi bà còn có một giọng hát cực hay, chỉ là nhiều năm rồi chưa từng có ai được nghe bà hát kịch. Không lẽ bà cũng giống như nhân vật chính trong chuyện tình yêu của sĩ quan và đào hát ? Tạ Tương từng nghe người kể chuyện trong quán trà kể lại rằng, có một đào hát tên Mãn Bắc Bình đem lòng yêu một sĩ quan trẻ tuổi, sĩ quan đồng ý, sau khi từ chiến trường quay về sẽ cưới nàng làm vợ, nhưng lần chia ly đó lại là ngàn thu xa cách. Từ đó về sau, đào hát chỉ hát duy nhất một bài “Mẫu Đơn Đình”. Nghe nói đây chính là bài hát mà đào hát đã diễn trong lần đầu tiên gặp sĩ quan. Cứ như thế, chờ mãi đợi mãi, đào hát đau lòng đột ngột qua đời.
Chẳng ai biết trong câu chuyện này bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả. Cũng may, Hoắc Tiểu Ngọc không phải là cô đào nổi tiếng Mãn Bắc Bình, sĩ quan trẻ tuổi kia có thật sự tồn tại hay không, mãi là một dấu chấm hỏi.
Quán rượu Sơn Nam không được trang trí lộng lẫy nhưng Parimo, nhưng lại mang đến cảm giác bình dị gần gũi hơn, giá bán ở nơi này cũng không mắc, rượu vừa đủ ngon, đáp ứng được nhu cầu của tầng lớp bình dân.
Quán rượu khá đông, người thì nâng ly cạn chén, người thì ca múa tưng bừng, tiếng cười không ngớt, so với những buổi tiệc nguy nga tráng lệ, Tạ Tương thích không khí như thế này hơn.
“Tạ Tương, sao cậu lại ở đây ?” – Đàm Tiểu Quân nhìn thấy Tạ Tương, lập tức chạy ra đón.
Hoàng Tùng thoáng sửng sốt hỏi :
“ Lương Thần, cô ấy gọi cậu là Tạ Tương ?”
“ Ách … tên mụ của tôi, bố mẹ và bạn bè trước kia của tôi đều gọi như vậy, nhưng cái tên này nữ tính quá nên bây giờ lớn rồi, không dùng tới nó nữa.” – Mở miệng ra là có thể nói dối, Tạ Tương thật sự bội phục bản thân mình.
“Đúng rồi Tiểu Tùng, quên mất giới thiệu với cậu, đây là Tiểu Quân, bạn tốt của tôi.”
Đàm Tiểu Quân bắt tay Hoàng Tùng, sau đó kéo tay Tạ Tương ra ngoài :
“ Hôm nay quán làm ăn được, khách đông lắm, các cậu ngày mai hãy đến.”
Tạ Tương cảm thấy khó hiểu nhưng nghĩ lại, Tiểu Quân làm như vậy chắc chắn là có nguyên nhân, cho nên không chút nghĩ ngợi kéo tay Hoàng Tùng muốn rời khỏi. Đáng tiếc, Hoàng Tùng hoàn toàn không biết cô đang nghĩ gì, vóc dáng anh ta cao lớn, tầm nhìn rộng, hung phấn vẫy tay về hướng quầy bar :
“ Cố Yến Tranh, a, đại minh tinh cũng ở đây à ?”
Không sai, trên quầy bar chính là Cố Yến Tranh và Khúc Mạn Đình. Tạ Tương nhìn hai bóng dáng quen thuộc, gương mặt khóc tang nhìn Tiểu Quân, Đàm Tiểu Quân cũng đáp lại Tạ Tương bằng gương mặt khó lòng sống nổi :
“ Tiến hay lùi đều phải chết, chi bằng hiên ngang bước lên đi.”
“Tạ Lương Thần, cậu lo lắng cái gì vậy ? còn không mau tới đây.” - Gương mặt đẹp trai chết tiệt của Cố Yến Tranh dưới ánh đèn càng trở nên khó ưa hơn, nụ cười cũng vô cùng quỷ dị.
Cố Mạn Đình lại đang nghi hoặc nhìn Tạ Tương, gương mặt này, cô nhớ rõ, chỉ khác nhau là tóc dài và tóc ngắn.
“Anh ấy gọi cậu là Tạ Lương Thần ? vậy người lần trước tôi gặp ở dinh thự là ai ?”
“ Là em gái cậu ấy” – Tiểu Quân không đợi Tạ Tương mở miệng liền vội vàng giúp cô che giấu- “ Cậu ấy có một em gái sinh đôi tên là Tạ Tương đang học ở trường nữ sinh.”
“Tạ Tương?” – Hoàng Tùng có chút kinh ngạc – “ Không phải cậu vừa nói lúc nhỏ cậu tên Tạ Tương à ?”
Cái đồ ngốc này ! Tạ Tương thầm mắng. “ Tên tôi là Tương trong Tương Dương, còn em gái tôi là Hương trong mùi hương”
“Cậu còn có em gái tên Tạ Tương à ? chưa từng nghe cậu nói tới, khi nào có dịp gọi ra gặp nhau đi.” – Cố Yến Tranh nghiền ngẫm nhìn cô.
“ Em ấy tuổi còn nhỏ, trọ ở trường, ít khi ra ngoài lắm.”
“Em gái sinh đôi không phải là cùng tuổi với cậu sao ?” – Hoàng Tùng lại phá đám một lần nữa. Mắt Tạ Tương như muốn phun lửa tức giận trợn mắt với anh ta.
Cố Yến Tranh sắp nhịn cười không nổi. Tiểu Quân ở phía sau len lén kềm chế Tạ Tương :
“ Đừng kích động, đừng kích động.” Ngay sau đó lại nói : “Anh trai luôn cảm thấy em gái mình còn nhỏ, không thể mang ra ngoài gặp người lạ được, haha, anh của tôi cũng như vậy.”
“Cậu có anh trai ? Sao mình không biết?” – Lần này đến phiên Khúc Mạn Đình kinh ngạc.
“Anh họ, là anh họ con trai nhà bác.”
“Không đúng!” – Cố Yến Tranh lắc đầu tham gia vào tranh luận – “ Con của cậu mới gọi là anh họ, con của bác thì gọi là đường huynh”
Hoàng Tùng phản bá :
“con của dì mới gọi là anh họ”
Khúc Mạn Đình gõ bàn, nghiêm mặt nói :
“ con bác, con cậu, con dì đều có thể gọi là anh họ.”
“Uống đi uống đi” – Đàm Tiểu Quân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rót mấy ly rượu lớn để bịt miệng những người này.
Thế mà lại uống đến hơn nửa đêm, sắc trời đã hoàn toàn tối mịt. Khách trong quán đã sớm ra về. Phục vụ quán – Tiểu Lục – giơ chai rượu khua khua gõ gõ :
“ Đóng cửa rồi. Đóng cửa rồi.”.
Mấy người Tạ Tương đứng dậy rời đi. Bởi vì trời đã tối, con gái về nhà một mình không an toàn, Cố Yến Tranh và Hoàng Tùng đảm nhận nhiệm vụ sứ giả hộ hoa, chỉ còn một mình Tạ Tương lủi thủi đi về trường
Đèn đường mờ mờ, hai tên bợm rượu đang lảo đảo cá hát. Trong nháy mắt , những câu chuyện về tội phạm biến thái thi nhau hiện lên tâm trí Tạ Tương, khí lạnh xuyên qua quần áo chui vào người, Tạ Tương xoa xoa cánh tay, tự động viên bản thân: “Đừng sợ, đừng sợ, mình là đàn ông con trai mà, sợ cái gì chứ.”
Một chiếc xe con lướt nhanh qua, đèn xe sáng chói rọi thẳng vào mắt Tạ Tương khiến cô không tài nào mở mắt. Thân thể đột nhiên bị ai kéo, cô rơi vào vòng ngực ấm áp. Xe con cán qua vũng nước bắn tung tóe lên chiếc áo khoác dài của người kia. Tạ Tương ngẩn đầu lên, dưới ánh đèn lờ mờ, Cố Yến Tranh đang nhếch môi cười với cô như muốn nói : “Nhìn cái gì ? có phải đột nhiên cảm thấy tôi rất đẹp trai, rất mê người không?”
Tạ Tương tỉnh táo lại, đẩy anh ra, hơi rụt rè hỏi :
“ Không phải cậu đưa Khúc tiểu thư về sao?”
“Mụ dạ xoa kia cãi nhau với người nhà, mượn rượu giải sầu, suốt dọc đường cứ gào thét thảm thiết kể khổ với tôi, tôi sợ quá nên gọi tài xế đưa cô ta về khách sạn rồi.”
Tạ Tương không nhịn được cười thành tiếng :
“Lúc trước còn trêu ghẹo nói người ta lớn lên không tệ, hôm nay lại gọi người ta là Mụ Dạ Xoa, ai đó thật đúng là mau thay đổi quá!”
Cố Yến Tranh lườm cô một cái, đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên, thật khó có khi nói chuyện với anh ta mà không bị anh ta cãi lại.
Cơn gió lạnh đột ngột thổi qua, Tạ Tương rùng mình, Cố Yến Tranh cởi áo khoác khoác lên người cô
“Ban đêm gió lớn, đừng để bị cảm, chậc chậc, yếu đuối quá, không khác gì con gái.”
“Cậu” – Tạ Tương kéo áo khoác, giương nanh múa vuốt về phía Cố Yến Tranh.
Tiếng đùa giỡn, tiếng cãi nhau hòa vào gió đêm, ồn ào nhưng ấm áp
Đây là đâu? Cố Yến Tranh nhíu mày nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi mình bị đánh, không cẩn thận chạm đến vết thương trên đầu, vội đưa tay sờ, nơi đó bây giờ đã được quấn băng gạc, chỉ là cách băng bó này có chút kỳ lạ. Bên trái quấn một vòng, bên phải quấn một vòng, qua loa đến mức khó chấp nhận. Cố Yến Tranh kéo băng gạc xuống. Lúc này, dưới lầu vang lên tiếng đing đing đang đang. Anh lảo đảo bước khỏi phòng ngủ. Chưa đi được mấy bước đã nghe tiếng thét chói tai của Khúc Mạn Đình vang lên từ nhà bếp. Cố Yến Tranh đi tới, dựa vào cửa bếp nhìn vào đống hỗn độn hỏi:
“Cô đang làm cái gì vậy ?”
“Anh tỉnh rồi !” – Khúc Mạn Đình mừng rỡ quay lại nhìn Cố Yến Tranh, cả người lôi thôi lếch thếch, so với lúc nãy ở trong rừng, chỉ hơn chứ không kém.
Dưới ánh đèn sáng rực, Khúc Mạn Đình mặt mày lem luốc, tay trái cầm dao, tay phải cầm nồi. “Keng!” một tiếng, cái nồi rơi xuống đất, bên trong là đống rau hầm đang cháy khét.
“ Ôi ! cái nồi này” – Khúc Mạn Đình vội vàng xoay người lại.
“A ! cháy rồi”- Trong lúc cấp bách liền múc một chén nước đổ vào bếp, lửa càng lúc càng lớn hơn, cô buông dao, vội vàng lùi về phía sau.
“Làm sao đây? Làm sao đây?”
Cố Yến Tranh thở dài, nhặt cái nồi đang nằm chễm chệ trên mặt đất, nói :
“Đi ra ngoài”
Trên chiếc bàn ăn khắc hoa màu hồng phấn được bày hai chiếc chén nhỏ, ở giữa là một đĩa trứng ốp la vàng óng đủ độ lửa. Chỉ cần dùng đũa chọt nhẹ, lòng đỏ trứng sẽ chầm chậm chảy ra vô cùng ngon mắt. Cố Yến Tranh nhìn Khúc Mạn Đình đang vùi đầu ăn cơm như bị bỏ đói ba ngày, thở dài :
“Được rồi, giờ cô nói cho tôi biết, đây là đâu?”
Khúc Mạn Đình vẫn hì hục ăn :
“Biệt thự của dì tôi, tôi định ở đây vài ngày nên mấy ngày trước đã kêu người đến quét dọn. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị bọn Nhật đuổi giết. May mà phước lớn mạng lớn trốn thoát.”
“Nói vậy, trận đọ súng trong rừng khi nãy chính là của bọn đó sao, nhưng mà bọn Nhật đuổi giết cô làm gì? Chê cô hát khó nghe quá hả?”
Dù ngoài miệng hỏi như thế nhưng trong lòng Cố Yến Tranh đã có suy tính riêng, việc bắt Khúc Mạn Đình thực chất là để uy hiếp Thẩm Thính Bạch. Chỉ là, lần này hành động thất bại, không biết lần sau sẽ lại giở thủ đoạn gì.
Khúc Mạn Đình trừng mắt với anh, định mắng vài câu cho đã mồm nhưng khi nhìn thấy nửa chén mì đang bỏ dở của anh lại vô cùng thân thiện hỏi:
“Nếu không ăn hết, có thể cho tôi không?”
Cố Yến Tranh trợn mắt kinh ngạc nhìn chén mì của cô, sạch bon kin kít, không thừa một cọng. Khúc Mạn Đình mất tự nhiên ho khụ khụ, giả vờ bình tĩnh giải thích :
“Anh nặng như vậy, phải cõng anh về tới đây, tất nhiên là đói bụng rồi.”
Cố Yến Tranh xua xua tay, môi mấp máy, cuối cùng bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
“ Ăn đi ăn đi”.
Khúc Mạn Đình vui vẻ, nhanh chóng giải quyết phần mì còn lại.
Ngoài cửa lóe lên ánh đèn xe, mấy chiếc xe hơi dừng lại trước biệt thự. Hai người vội vàng đứng dậy, dè dặt đến gần cửa, quan sát tình hình bên ngoài. Màn đêm dày đặt bao trùm bóng dáng vững vàng của Thẩm Thính Bạch, Khúc Mạn Đình kích động, đẩy cửa chạy ra ngoài. Thẩm Thính Bạch ôm chặt cô vào ngực :
“Xin lỗi, anh tới chậm, làm em sợ hãi rồi.”
“Chuyện nhỏ mà, em không chỉ trốn thoát mà còn cứu được người nữa.”
Khúc Mạn Đình no bụng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Vừa dứt lời, Cố Yến Tranh cũng rất biết phối hợp, đẩy cửa ra ngoài. Thẩm Thính Bạch hơi sửng sờ nhưng đã nhanh chóng nở một nụ cười đúng mực :
“Hóa ra là thiếu gia nhà họ Cố, trùng hợp thật, chúng ta cùng nhau về thôi.”
Thấy Khúc Mạn Đình quần áo lấm lem bùn đất, nhiều chỗ còn bị rách, Thẩm Thính Bạch không nói nhiều lời, cởi áo ngoài, khoác lên vai cô, ôm cô lên xe. Cố Yến Tranh đi theo, nhìn đôi tình nhân trước mặt, nhất thời rầu rĩ không muốn trêu chọc nữa.
Biệt thự trong rừng dần dần bị màn đêm nuốt trọn, Cố Yến Tranh nhìn những hàng cây bên đường, trong lòng có chút lo lắng. Tạ Lương Thần, chắc em đã an toàn rồi đúng không ?
Lúc này Tạ Tương đang nằm yên bất động trong bụi cỏ. Vừa rồi trong rừng lại vang lên tiếng súng, Thẩm Quân Sơn đi vào xem xét vẫn chưa trở về. Trong bóng đêm, nỗi sợ hãi càng bị phóng đại lên rất nhiều lần. Nhưng lúc này, so với nỗi sợ hãi, tâm trạng lo lắng càng khiến cho Tạ Tương khó chịu hơn. “Chờ tôi quay về” – đây là câu nói cuối cùng của Thẩm Quân Sơn trước khi rời đi, chẳng biết tại sao lại khiến Tạ Tương nhớ về buổi trưa nắng ấm ấy, Tạ Lương Thần xách vali, đứng ngoài cửa quay đầu lại nhìn cô: “Tương Tương, chờ anh quay về”. Nhưng Tạ Lương Thần đã vĩnh viễn không về nữa, một sinh mạng tươi mới cứ thế vùi thây đất Thuận Viễn, nhiệt huyết của anh, lý tưởng của anh đã cùng thân xác anh chôn cất nơi này. Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, với anh, mãi mãi chỉ dừng lại trong giấc mơ. Năm đó, Tạ Tương mười sáu tuổi, Tạ Lương Thần mười chín tuổi. Hiện tại, Tạ Tương đã mười tám tuổi, nhưng Tạ Lương Thần vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười chín.
Phía trước lại vang lên từng đợt súng, Tạ Tương lau mồ hôi trên trán, lên nòng súng, lê cổ chân bị thương từ từ đi ra ngoài. Trong không khí mơ hồ mùi tanh của gỉ sắt. Một thi thể sát thủ che mặt nằm bất động trên đất, máu tươi từ trên đầu hắn chầm chậm chảy ra làm cho vùng đất xung quanh nhuộm thành một màu đỏ thẫm. Một phát chết ngay, chắc hẳn là Thẩm Quân Sơn làm. Nhưng tiếng súng kịch liệt vừa rồi chứng tỏ sát thủ không phải là một người mà là một nhóm người. Nhất định Thẩm Quân Sơn sẽ gặp nguy hiểm.
Cô bắt đầu tìm kiếm, không lâu sau đã nghe thấy âm thanh đánh nhau, một tên sát thủ đang nằm trên người Thẩm Quân Sơn, hai tay siết chặt cổ anh, cánh tay Thẩm Quân Sơn đầy máu, chắc là đã bị thương nên không thể dùng sức phản kháng. Tên sát thủ càng lúc càng gia tăng sức lực, cổ Thẩm Quân Sơn hằn gân xanh. Một viên đạn chuẩn xác bắn vào tim sát thủ, máu phun đầy mặt Thẩm Quân Sơn. Tạ Tương cầm súng rung rẩy, cũng may vừa kịp lúc. Thẩm Quân Sơn ngồi dậy không ngừng thở dốc, lau đi vệt máu tươi trên mặt.
Anh đi về phía Tạ Tương, bỗng bị cô ôm thật chặt, giọng nói nức nở:
“Tốt quá, cậu không sao rồi!”
“ Tạ Lương Thần” – Thẩm Quân Sơn vỗ nhẹ lưng cô, người trong ngực vẫn không ngừng run rẩy.
“Tạ Lương Thần” – Thẩm Quân Sơn lớn tiếng hơn. “Chúng ta phải rời khỏi đây, vừa rồi tôi nhìn thấy đạn tín hiệu của Kỷ Cẩn, các cậu ấy đang ở cách đây không xa, chúng ta đến đó thôi!”
Tạ Tương bừng tỉnh, buông tay ra. Đây là lần đầu tiên cô giết người, nhưng điều khiến cô sợ hãi không phải chuyện này mà chính là hình ảnh vừa rồi của Thẩm Quân Sơn, cô lại nhớ về Tạ Lương Thần. Khi ấy, chắc chắn Tạ Lương Thần cũng phải trải qua cuộc chiến đẫm máu như thế này, nhưng lại không may mắn như Thẩm Quân Sơn, điều chờ đợi Tạ Lương Thần chính là một cái chết thương tâm.
Đường về vẫn chòng chành như thế, Tạ Tương ngồi trên xe cúi đầu thất thần, dưới bóng đêm mịt mờ, chiếc mũ quân nhân xanh thẫm che đi hốc mắt đỏ hoe.
Trải qua cuộc huấn luyện dã chiến đầy nguy hiểm hôm qua, những bài tập trước đây từng khiến Tạ Tương chán ghét , giờ đây cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Vì thế gương mặt lúc nào cũng lạnh tanh nghiêm nghị của sĩ quan Tống đối với cô cũng dễ nhìn hơn nhiều.
Giờ nghỉ trưa, Tạ Tương ngồi gặm bánh bao ở phòng ăn, lén nhìn bàn của Thẩm Quân Sơn ngay bên cạnh, cô rất muốn đến hỏi thăm xem vết thương trên tay của anh có nghiêm trọng không nhưng lại sợ khiến cả hai đều khó xử nên chỉ có thể an phận nhìn từ xa như thế này.
“Lương Thần, cậu nhìn cái gì vậy ?” – Hoàng Tùng nhìn theo ánh mắt cô nhưng chỉ thấy cả đám người đông nghẹt.
“Không có gì” – Tạ Tương cúi đầu uống một ngụm cháo, vội vàng thay đổi đề tài : “ đúng rồi, thành tích diễn tập lần này thế nào ?” – “ Đã dán lên rồi, Thẩm Quân Sơn bị thương nên bị trừ điểm, xếp thứ hai.”
“Cái gì ? Sao có thể bất công như vậy ? Chúng ta có thể sóng sót trở về đã tốt lắm rồi” – Tạ Tương khuấy mạnh chén cháo: “Tôi thì sao ? hạng nhất từ dưới lên đúng không?”
“Không, cậu áp chót, còn hạng nhất từ dưới đếm lên là Cố Yến Tranh. Cậu ta tự ý rời khỏi chiến khu, còn bị dân thường bắt làm con tin, sĩ quan huấn luyện tức giận tới mức không cho cậu ta được nửa điểm”
“Người đứng nhất là Kỷ Cẩn à ?”
Hoàng Tùng bật cười lộ ra hàm răng trắng :
“Tôi, tôi hạng nhất.”
Tạ Tương không chút niệm tình trợn mắt nhìn anh ta. Vì mắt cá chân bị thương nên sĩ quan huấn luyện cho Tạ Tương nghỉ ngơi một tuần.
Bảy ngày sau, thương thế của Tạ Tương gần như đã hoàn toàn hồi phục, tiếp tục tham gia huấn luyện.
Lần này, sĩ quan huấn luyện yêu cầu các học viên hai người lập thành một nhóm thực hiện động tác gập bụng. Tạ Tương xui xẻo bị xếp chung nhóm với Cố Yến Tranh đành phải quỳ gối trên chân Cố Yến Tranh, hai tay ôm chặt chân anh.
“ Haizz, cậu nói xem, Hoa Mộc Lan giả trai nhập ngũ nhiều năm như vậy mà không ai phát hiện, có phải cô ta quá giỏi không ?” – Cố Yến Tranh nhìn thân thể mỏng manh trước mặt, muốn cô tự thú nhận chắc chắn là không thể nhưng lại muốn trêu chọc cô.
Tạ Tương hơi chột dạ, cúi đầu không để ý đến anh. Thế mà lại có người khác lên tiếng : “ Chắc là do đồng đội của Hoa Mộc Lan quá ngốc.”.
Cố Yến Tranh lập tức phản bác :
“Cậu cho rằng ai cũng ngốc như cậu à ? không khoa học ! Tôi nghĩ chắc là vì Hoa Mộc Lan lưng hùm vai gấu, không có ngực, không có mông, vô cùng xấu xí, không chừng còn để râu nữa.”
“Con gái cũng để râu được hả ?” – Hoàng Tùng kinh ngạc
“Đúng là không có kiến thức, tôi quen nhiều con gái, không một ngàn thì cũng tám tram, theo như hiểu biết của tôi về con gái thì ….”
lời còn chưa dứt đã bị Hoàng Tùng chen ngang :
“Con gái có râu mà cậu cũng quen luôn hả ?”
Cố Yến Tranh cười cười xấu hổ nói không nên lời, Tạ Tương nhỏ giọng mắng :
“Đồ bụng đói ăn quàng.”
Sĩ quan Tống đi đến đá Cố Yến Tranh một phát
“ Lo tập đi, nói cái gì mà nói”
Bắp chân bị đá đau điếng, Cố Yến Tranh bật ngồi dậy quên mất Tạ Tương đang ngồi trên chân mình, hai đôi môi chạm vào nhau. Tạ Tương sửng sốt, ngả ngửa ra sau, tim nhảy loạn xạ, hai gò má đỏ ửng, đạp một phát thật mạnh vào chân Cố Yến Tranh, nhìn quanh ngó quất, che miệng hốt hoảng lật đật chạy đi.
“Tạ Lương Thần, cậu giở trò gì vậy ? huấn luyện còn chưa kết thúc đâu.”
Sĩ quan Tống muốn đuổi theo nhưng lại bị Cố Yến Tranh kéo lại. Anh trưng bộ dạng thỏa mãn, nói :
“Thầy ơi, em vừa hôn cậu ấy một cái, Tạ Lương Thần ngại quá nên mới chạy đi đó”
“Cậu là đàn ông con trai mà hôn cậu ta làm gì ?”
Sĩ quan Tống quan sát Cố Yến Tranh thì trên xuống dưới, lắc đầu.
“Thầy nhìn em với ánh mắt như vậy là có ý gì ?”
Các học viên khác đều phá lên cười, chỉ có Lý Văn Trung nhìn theo hướng Tạ Tương bỏ đi, không đoán được đang nghĩ gì.
Sự kiện hôn môi buổi sáng trở thành đả kích khá lớn đối với Tạ Tương, suốt một ngày cô đều rầu rỉ không vui. Trời vừa tối, Hoàng Tùng đã kéo Tạ Tương đi chơi. Trên danh nghĩa là muốn giúp cô giải sầu nhưng thực tế là muốn trốn ra ngoài uống rượu. Tạ Tương biết, nhưng cô không vạch trần, có một người bạn như thế này, đôi khi lại cảm thấy rất vui.
Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa nằm ở nơi vắng vẻ, xung quanh phạm vi vài dặm chẳng có nơi nào vui chơi giải trí, chỉ có mỗi quán rượu Sơn Nam. Bà chủ của quán là người quen cũ của mẹ Tạ Tương, Đàm Tiểu Quân làm việc ở đây, Tạ Tương hay đến tìm cô nên hầu như tất cả nhân viên trong quán đều quen biết Tạ Tương.
Bà chủ quán rượu Sơn Nam là Hoắc Tiểu Ngọc, tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn giữ được dáng vẻ thùy mị thướt tha. Đôi mắt đào hoa hơi xước lên, nơi khóe mắt là nốt ruồi lệ cực kỳ mê người. Thân hình và da vẻ mượt mà chắc hẳn đã được chăm sóc rất tốt. Thế nhưng, bà ta lại không tìm được đối tượng kết tóc se tơ. Nghe Tiểu Quân nói, trong kho hàng của Hoắc Tiểu Ngọc có một rương đồ hóa trang và tóc giả.
Lúc trẻ, bà từng là một cô đào nổi tiếng, không cần hỏi về chuyện khác, chỉ bằng khí chất này nhất định là đã được rất nhiều người hâm mộ, huống chi bà còn có một giọng hát cực hay, chỉ là nhiều năm rồi chưa từng có ai được nghe bà hát kịch. Không lẽ bà cũng giống như nhân vật chính trong chuyện tình yêu của sĩ quan và đào hát ? Tạ Tương từng nghe người kể chuyện trong quán trà kể lại rằng, có một đào hát tên Mãn Bắc Bình đem lòng yêu một sĩ quan trẻ tuổi, sĩ quan đồng ý, sau khi từ chiến trường quay về sẽ cưới nàng làm vợ, nhưng lần chia ly đó lại là ngàn thu xa cách. Từ đó về sau, đào hát chỉ hát duy nhất một bài “Mẫu Đơn Đình”. Nghe nói đây chính là bài hát mà đào hát đã diễn trong lần đầu tiên gặp sĩ quan. Cứ như thế, chờ mãi đợi mãi, đào hát đau lòng đột ngột qua đời.
Chẳng ai biết trong câu chuyện này bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả. Cũng may, Hoắc Tiểu Ngọc không phải là cô đào nổi tiếng Mãn Bắc Bình, sĩ quan trẻ tuổi kia có thật sự tồn tại hay không, mãi là một dấu chấm hỏi.
Quán rượu Sơn Nam không được trang trí lộng lẫy nhưng Parimo, nhưng lại mang đến cảm giác bình dị gần gũi hơn, giá bán ở nơi này cũng không mắc, rượu vừa đủ ngon, đáp ứng được nhu cầu của tầng lớp bình dân.
Quán rượu khá đông, người thì nâng ly cạn chén, người thì ca múa tưng bừng, tiếng cười không ngớt, so với những buổi tiệc nguy nga tráng lệ, Tạ Tương thích không khí như thế này hơn.
“Tạ Tương, sao cậu lại ở đây ?” – Đàm Tiểu Quân nhìn thấy Tạ Tương, lập tức chạy ra đón.
Hoàng Tùng thoáng sửng sốt hỏi :
“ Lương Thần, cô ấy gọi cậu là Tạ Tương ?”
“ Ách … tên mụ của tôi, bố mẹ và bạn bè trước kia của tôi đều gọi như vậy, nhưng cái tên này nữ tính quá nên bây giờ lớn rồi, không dùng tới nó nữa.” – Mở miệng ra là có thể nói dối, Tạ Tương thật sự bội phục bản thân mình.
“Đúng rồi Tiểu Tùng, quên mất giới thiệu với cậu, đây là Tiểu Quân, bạn tốt của tôi.”
Đàm Tiểu Quân bắt tay Hoàng Tùng, sau đó kéo tay Tạ Tương ra ngoài :
“ Hôm nay quán làm ăn được, khách đông lắm, các cậu ngày mai hãy đến.”
Tạ Tương cảm thấy khó hiểu nhưng nghĩ lại, Tiểu Quân làm như vậy chắc chắn là có nguyên nhân, cho nên không chút nghĩ ngợi kéo tay Hoàng Tùng muốn rời khỏi. Đáng tiếc, Hoàng Tùng hoàn toàn không biết cô đang nghĩ gì, vóc dáng anh ta cao lớn, tầm nhìn rộng, hung phấn vẫy tay về hướng quầy bar :
“ Cố Yến Tranh, a, đại minh tinh cũng ở đây à ?”
Không sai, trên quầy bar chính là Cố Yến Tranh và Khúc Mạn Đình. Tạ Tương nhìn hai bóng dáng quen thuộc, gương mặt khóc tang nhìn Tiểu Quân, Đàm Tiểu Quân cũng đáp lại Tạ Tương bằng gương mặt khó lòng sống nổi :
“ Tiến hay lùi đều phải chết, chi bằng hiên ngang bước lên đi.”
“Tạ Lương Thần, cậu lo lắng cái gì vậy ? còn không mau tới đây.” - Gương mặt đẹp trai chết tiệt của Cố Yến Tranh dưới ánh đèn càng trở nên khó ưa hơn, nụ cười cũng vô cùng quỷ dị.
Cố Mạn Đình lại đang nghi hoặc nhìn Tạ Tương, gương mặt này, cô nhớ rõ, chỉ khác nhau là tóc dài và tóc ngắn.
“Anh ấy gọi cậu là Tạ Lương Thần ? vậy người lần trước tôi gặp ở dinh thự là ai ?”
“ Là em gái cậu ấy” – Tiểu Quân không đợi Tạ Tương mở miệng liền vội vàng giúp cô che giấu- “ Cậu ấy có một em gái sinh đôi tên là Tạ Tương đang học ở trường nữ sinh.”
“Tạ Tương?” – Hoàng Tùng có chút kinh ngạc – “ Không phải cậu vừa nói lúc nhỏ cậu tên Tạ Tương à ?”
Cái đồ ngốc này ! Tạ Tương thầm mắng. “ Tên tôi là Tương trong Tương Dương, còn em gái tôi là Hương trong mùi hương”
“Cậu còn có em gái tên Tạ Tương à ? chưa từng nghe cậu nói tới, khi nào có dịp gọi ra gặp nhau đi.” – Cố Yến Tranh nghiền ngẫm nhìn cô.
“ Em ấy tuổi còn nhỏ, trọ ở trường, ít khi ra ngoài lắm.”
“Em gái sinh đôi không phải là cùng tuổi với cậu sao ?” – Hoàng Tùng lại phá đám một lần nữa. Mắt Tạ Tương như muốn phun lửa tức giận trợn mắt với anh ta.
Cố Yến Tranh sắp nhịn cười không nổi. Tiểu Quân ở phía sau len lén kềm chế Tạ Tương :
“ Đừng kích động, đừng kích động.” Ngay sau đó lại nói : “Anh trai luôn cảm thấy em gái mình còn nhỏ, không thể mang ra ngoài gặp người lạ được, haha, anh của tôi cũng như vậy.”
“Cậu có anh trai ? Sao mình không biết?” – Lần này đến phiên Khúc Mạn Đình kinh ngạc.
“Anh họ, là anh họ con trai nhà bác.”
“Không đúng!” – Cố Yến Tranh lắc đầu tham gia vào tranh luận – “ Con của cậu mới gọi là anh họ, con của bác thì gọi là đường huynh”
Hoàng Tùng phản bá :
“con của dì mới gọi là anh họ”
Khúc Mạn Đình gõ bàn, nghiêm mặt nói :
“ con bác, con cậu, con dì đều có thể gọi là anh họ.”
“Uống đi uống đi” – Đàm Tiểu Quân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rót mấy ly rượu lớn để bịt miệng những người này.
Thế mà lại uống đến hơn nửa đêm, sắc trời đã hoàn toàn tối mịt. Khách trong quán đã sớm ra về. Phục vụ quán – Tiểu Lục – giơ chai rượu khua khua gõ gõ :
“ Đóng cửa rồi. Đóng cửa rồi.”.
Mấy người Tạ Tương đứng dậy rời đi. Bởi vì trời đã tối, con gái về nhà một mình không an toàn, Cố Yến Tranh và Hoàng Tùng đảm nhận nhiệm vụ sứ giả hộ hoa, chỉ còn một mình Tạ Tương lủi thủi đi về trường
Đèn đường mờ mờ, hai tên bợm rượu đang lảo đảo cá hát. Trong nháy mắt , những câu chuyện về tội phạm biến thái thi nhau hiện lên tâm trí Tạ Tương, khí lạnh xuyên qua quần áo chui vào người, Tạ Tương xoa xoa cánh tay, tự động viên bản thân: “Đừng sợ, đừng sợ, mình là đàn ông con trai mà, sợ cái gì chứ.”
Một chiếc xe con lướt nhanh qua, đèn xe sáng chói rọi thẳng vào mắt Tạ Tương khiến cô không tài nào mở mắt. Thân thể đột nhiên bị ai kéo, cô rơi vào vòng ngực ấm áp. Xe con cán qua vũng nước bắn tung tóe lên chiếc áo khoác dài của người kia. Tạ Tương ngẩn đầu lên, dưới ánh đèn lờ mờ, Cố Yến Tranh đang nhếch môi cười với cô như muốn nói : “Nhìn cái gì ? có phải đột nhiên cảm thấy tôi rất đẹp trai, rất mê người không?”
Tạ Tương tỉnh táo lại, đẩy anh ra, hơi rụt rè hỏi :
“ Không phải cậu đưa Khúc tiểu thư về sao?”
“Mụ dạ xoa kia cãi nhau với người nhà, mượn rượu giải sầu, suốt dọc đường cứ gào thét thảm thiết kể khổ với tôi, tôi sợ quá nên gọi tài xế đưa cô ta về khách sạn rồi.”
Tạ Tương không nhịn được cười thành tiếng :
“Lúc trước còn trêu ghẹo nói người ta lớn lên không tệ, hôm nay lại gọi người ta là Mụ Dạ Xoa, ai đó thật đúng là mau thay đổi quá!”
Cố Yến Tranh lườm cô một cái, đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên, thật khó có khi nói chuyện với anh ta mà không bị anh ta cãi lại.
Cơn gió lạnh đột ngột thổi qua, Tạ Tương rùng mình, Cố Yến Tranh cởi áo khoác khoác lên người cô
“Ban đêm gió lớn, đừng để bị cảm, chậc chậc, yếu đuối quá, không khác gì con gái.”
“Cậu” – Tạ Tương kéo áo khoác, giương nanh múa vuốt về phía Cố Yến Tranh.
Tiếng đùa giỡn, tiếng cãi nhau hòa vào gió đêm, ồn ào nhưng ấm áp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.