Chương 5: Đột nhập bất thành
Tử Bình
20/12/2013
- Suỵt!
Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi ngỡ ngàng quay lại nhìn kẻ vừa kéo mình, miệng há to đến mức có thể đút vừa hai chiếc đèn pin
- Cậu…..
Chiếc đèn trong tay Vĩ rọi ngược lại, chiếu thẳng vào khuôn mặt đang toe toét của cậu ấy
- Xin chào!
- Cậu làm gì ở đây? Không phải cậu……. – tôi kinh ngạc hỏi
Cậu ta ngủ rồi kia mà. Không lẽ cũng là…lừa đảo sao???
- Tất nhiên là cùng mục đích với cậu rồi! Tôi đến giúp cậu đây! Sao, muốn trộm thứ gì….Hmm hmm….
Đến lượt tôi bịt miệng Vĩ lại, miệng vừa nhắc
- Nói nhỏ tôi, làm việc khuất tất mà hiên ngang vậy!
Vĩ ra hiệu hiểu chuyện, gật gật đầu tôi mới thả cậu ra. Vĩ thì thào vào tai tôi, cười gian xảo
- Thì ra cậu đang làm việc khuất tất!
Tôi có đôi chút chột dạ, cảnh cáo Vĩ
- Cậu không được nói cho ai biết!
- Tất nhiên! Nhưng cậu phải cho tôi chơi cùng!
- Đây không phải trò chơi – tôi bực mình
- Sao cũng được, miễn là tôi vui! – Vĩ cười xòa
Tôi đúng là không thể thoát nổi cậu ta. Bất chợt quay ra hỏi
- Sao cậu biết tôi đến đây?
Vĩ hồn nhiên
- Ngốc thật, tất nhiên là theo dõi cậu rồi!
- Theo dõi tôi? – tôi không kìm được, nói hơi to, Vĩ nhăn mặt nhưng vẫn cười
- Cậu muốn bị phát hiện sao?
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, thì thào
- Sao lại theo dõi tôi? Cậu muốn gì?
Vĩ cũng giả bộ thì thào
- Ai bảo cậu có trò vui mà chơi một mình, tôi tất nhiên là phải đi theo rồi! Cậu cũng thông minh lắm, biết dùng kẹo cao su chặn cửa, nhưng lại để lại sơ hở. Dính lên đó mà không bóc ra, ngày mai phát hiện mất đồ, họ sẽ từ đó mà tìm ra cậu.
- Vậy để tôi…..
- Không cần! – Vĩ kéo tôi lại khi tôi định đến bóc cao su, xòe tay trái ra – Xem nè, tôi phi tang giùm cậu rồi!
Sau đó tiếp tục nói
- Cậu mở khóa mà không đeo găng tay, nhất định sẽ để lại vân tay. Ở trường này, không khó khăn gì để tìm ra thủ phạm khi có dấu vân tay đâu! Tôi mà không ngăn lại thì cậu tiêu rồi!
Tôi nín thing nghe Vĩ giải đáp, cứ như thể cậu ta vẫn hay làm thế này vậy. Quả nhiên kinh nghiệm hơn người.
- Nói thật đi, cậu hay vào đây đúng không? – tôi hỏi đầy cảnh giác
- Đúng thế, nhưng mấy lần trước chơi một mình, chán lắm, giờ có cậu vui hơn – Vĩ cười ngây thơ.
Hay thật! Làm việc khuất tất mà cậu ta chẳng sợ chút nào. Còn vui nữa. Tôi hắng giọng
- Đã nói tôi có việc mà!
- Có ai nói gì đâu!
Tôi lắc đầu
- Để tôi mở khóa trước, chỗ này không ở lại lâu được.
Vừa nói tôi vừa lúi húi cầm cặp ghim, soi lại vào ổ khóa. Vĩ bỗng kêu lên
- Khoan đã!
Tôi ngơ ngác
- Có chuyện gì?
Vĩ bỗng thích thú nhìn chiếc cặp trong tay tôi, giọng nói phấn khích
- Tôi chưa mở khóa bằng ghim bao giờ, để tôi mở thử cho!
- Không được – tôi vội ngăn – tôi chỉ có mỗi cái này thôi!
- Cậu không cho mở tôi sẽ kêu lên! – Vĩ đe dọa
- Cậu…..
- Đưa cho tôi!
- Không được!
- Đưa tôi!
- Không!
Hai bên giành nhau một hồi, chiếc cặp bỗng bật ra, rơi vào góc tủ.
Tôi bực bội nhìn Diên Vĩ, cậu chỉ cười, thản nhiên nhún vai. Tôi không nói được gì, lúi húi soi tìm chiếc ghim, Vĩ lại nhảy vào
- Để tôi giúp!
Vừa dứt lời cậu xô đến, đập vào chiếc kệ
Và chuyện gì đến cũng đến
ẦM!
Chiếc kệ đổ kềnh ra đất, xô theo những kệ khác đổ theo hiệu ứng đômino. Trong khi tôi há hốc miệng không nói nên lời thì Vĩ nhìn chiến trường do chính mình gây ra, tự tán thưởng
- Wow! Điệu nghệ thuật!
Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân chạy rầm rầm. Tiêu rồi! Tiếng động lớn như vậy. Sao mà không bị phát hiện chứ? Tôi sợ hãi nắm chiếc đèn pin. Trong lòng trở nên bấn loạn
Làm sao đây? Phải làm sao đây?
Tiếng chân càng lúc càng gần, rồi tiếng mở cửa. Ánh sáng từ chiếc đèn pin rọi từng khoảng.
- Ai? Ai ở trong này?
Tôi tự tưởng tượng ra cảnh người đó mở cửa, tôi thì bị tóm gọn, và cuộc đời cũng chấm hết, trong lòng càng sợ hãi.
Vĩ nép sâu vào thùng giấy, thì thầm với tôi
- Tắt đèn đi, chờ điện mở, lập tức lao ra ngoài. Ok?
Đằng nào cũng chết cả. Tôi im lặng, đồng thuận với kế hoạch tác chiến của Vĩ.
Ánh sáng bật lên như tia chớp, cả căn phòng sáng rực. Vĩ hét lên
- Chạy!
Nhanh hơn cả ánh sáng, tôi và Vĩ lao ra ngoài, người mới đến không kịp phản ứng, ú ớ chạy đuổi theo.
- Đứng lại!
Tôi chạy không dám ngoái đầu. Ý nghĩ duy nhất là: Không thể để bị tóm! Không thể để bị tóm!
Đằng sau chúng tôi, đám người bảo vệ đang đuổi theo, hò hét í ới, huyên náo cả sân trường
- Đứng lại!
- Chúng ta tách ra đi, phân tán bọn họ! – Vĩ bày cách
Chẳng chờ tôi đồng ý, cậu rẽ ngoặt, chạy tót về vườn hoa.
Tôi lao như thiêu thân, không biết trốn đường nào. Trời thì tối đen
- Đứng lại! Đứng lại!
Tiếng hét chói tai vẫn không ngừng bám đuổi phía sau.
Làm sao? Phải làm sao đây?
Trong một thoáng, tôi liếc thấy cánh cửa đang hé, đèn còn bật. Không suy tính, tôi lao ngay vào, sập cửa lại, tưởng đứt hơi!
Từ bé tôi đã ghét nhất chạy bộ, không ngờ có ngày phải chạy bán sống bán chết như vậy.
May mắn cho tôi, không có ai trong phòng cả. Tôi đứng quan sát một hồi, thấy căn phòng này rộng hơn phòng tôi nhiều, cũng đầy đủ và thoải mái hơn. Chỉ có điều hơi bừa bộn.
Nhớ không nhầm thì trước lúc tôi chạy vào, tôi có liếc thấy cái biển “kí túc xá nam”!
Chết cha! Chạy nhầm rồi! Nhưng ngoài kia vẫn đang tìm kiếm tôi, tôi không thể ra được!
Có tiếng bước chân trở lại căn phòng. Tôi càng thở gấp. Chủ nhân căn phòng đã quay lại ư?
Trốn! phải trốn!
Tôi chạy vào trong phòng, phát hiện ra là đang đứng ở phòng tắm.
Kệ! Lúc nguy cấp đắn đo làm gì!
Tôi nhảy lên bệ, kéo rèm, không dám thở.
Chủ nhà đi vào, vứt thứ gì xuống sàn đánh bịch một cái. Rồi tất cả im lặng, thông qua một cái khe nhỏ xíu, tôi nhìn trộm ra ngoài. Anh ta quay lưng lại phía tôi, không nhìn rõ mặt nhưng từ đằng sau vẫn thấy đẹp trai sáng láng. Ắt hẳn cũng là một mĩ nam. Mà hình như có chút gì quen quen.
Anh ta đứng dậy, quay mặt về phía tôi, tôi lập tức thụt xuống.
Có tiếng bước chân tiến vào phòng tắm.
Lạy chúa, đừng vào đây! Xin anh đấy, để lúc khác hãy tắm!
Chốt cửa bắt đầu rung lên, mồ hôi tôi vã ra ướt cả áo.
Đừng! Đừng!
Cạch!
Tiếng bước chân giờ đã ở trong phòng. Tôi không dám nhìn ra, cứ ôm chặt lấy đầu, cầu khẩn
Hết nước! Hết nước đi!
Xòe!
Tiếng vòi nước phun ra đầy thách thức tôi. Tôi bắt đầu mường tượng trong đầu những hình ảnh tiếp theo. Cậu ta cởi áo rồi….Ôi không! Không! Dừng lại!
- Ra đây đi!
Tiếng nói vang lên làm tôi bừng tỉnh.
Nói ai vậy? Tôi sao? Không đâu, làm sao biết tôi ở đây chứ? Chắc là đang nói mơ.
- Muốn nhìn tôi tắm lắm hả?
Giọng nói lại cất lên lần nữa, lần này thì đúng là nói tôi rồi. Hu Hu Mất mặt quá!
Tôi từ từ tụt xuống, bước ra ngoài, ngượng không dám ngầng mặt lên.
Anh ta im lặng một hồi, tôi thu hết can đảm, ngước lên nhìn, suýt thì té bổ chửng.
Hèn gì tôi thấy quen như vậy. Hóa ra, người đang dứng trước mặt tôi, căn phòng tôi nhảy vào, chính là phòng của Hoàng Thiên Vũ. Trước cặp mắt sắp rớt lõm bõm xuống bồn nước của tôi, Vũ thản nhiên
- Cô là ai?
- Hơ…tôi….tôi…
Biết nói thế nào đây? Nói là tôi vừa đột nhập vào phòng hồ sơ và đang bị truy đuổi sao? Liệu cậu ta có ném tôi ra ngoài không nhỉ?
Có tiếng đập cửa bên ngoài. Tôi giật thót
- Mở cửa! ...Mở cửa!...
Cộp! Cộp!
Không hay rồi, họ bắt đầu kiểm tra từng phòng. Mặt tôi tái mét lại, lấm lét nhìn Thiên Vũ
Quả nhiên với bộ óc thiên tài, cậu lập tức hiểu ra vấn đề. Vũ khoanh tay lại, hất đầu ra phía cửa
Cậu ta để tôi tự nộp mạng ư? Tôi vội vàng dùng ánh mắt khẩn thiết, năn nỉ
- Xin đừng đưa tôi cho họ! Làm ơn giúp tôi!
Tiếng đập cửa càng dồn dập
- Mau mở cửa!
- Xin hãy giúp tôi! Làm ơn!
- …..CỘc cộc! Mở cửa ra!.....mở cửa ….không mở chúng tôi sẽ….
….
Cách!
Cánh cửa vừa bật mở, hai cái đầu cùng thò vào
- Có chuyện gì sao?
Tôi từ bên trong, len lén nhìn Vũ đang đứng trước hai người bảo vệ to lớn, mặt đằng đằng sát khí.
- Chúng tôi đang tìm kẻ đột nhập vào phòng hồ sao. Có người nói đã thấy hắn chạy vào đây......
- Nên các người muốn kiểm tra! – Vũ ngắt lời bọn họ
- Đúng thế! Vì vậy nên phiền cậu…..
- Nếu tôi không cho phép thì sao? - Cậu lại tiếp tục ngắt lời.
Hai nhân viên bảo vệ không chịu được tên nhóc ương ngạnh, bắt đầu khó chịu
- Đây là quy định!
- Quy định có nói là được phép tự tiện khám xét nơi riêng tư của người khác sao? Có cần tôi cho anh nhớ lại không? – Vũ cao ngạo đáp
- Nhưng chúng tôi cần tìm kẻ đột nhập!
Vũ đứng khoanh tay trước cửa, dáng vẻ ngạo nghễ vô cùng.
- Vì một ai đó nói rằng hắn chạy vào đây mà các người muốn khám xét ư? Tốt thôi! Cứ tự nhiên, nhưng nếu không tìm được, tôi sẽ cho các người ở nhà nghỉ ngơi luôn thể!
- Cậu….
Hai tay bảo vệ tức giận đến tím mặt, thật chỉ muốn cho tên nhóc vô pháp này một trận nhưng lại không thể làm gì. Lát sau mới bình tĩnh nói
- Thôi được! Vậy chúng tôi đi xác nhận lại. Đã làm phiền!
Nói rồi cùng bỏ đi
Vũ không đáp, trở về phòng đầy oanh liệt!
Tôi nhảy xuống khỏi chỗ nấp, thở phào
- Cảm ơn cậu!
Tôi vừa nói vừa tiến đến cánh cửa, nhưng mới nắm được chốt thì cậu gọi lại
- Đi đâu?
- Thì…..về phòng!
- Tôi đã giúp cậu, không trả ơn sao?
- Trả ơn thế nào? – tôi ngô nghê hỏi lại
Vũ rời khỏi vị trí, tiến sát đến chỗ tôi đứng. Khuôn mặt thiên thần kề sát vào mặt tôi, làm tôi mê mẩn.
Cậu tiến sát đến mức chỉ cách mặt tôi chưa đầy 5cm
Một tay Vũ đẩy cửa, vặn chốt đánh cạch. Tim tôi bỗng đập loạn xạ.
Nhìn nụ cười trên gương mặt Vũ lúc này, tôi thấy sợ lạ thường.
Cậu mỉm cười ma mị, nói dành dọt từng tiếng một:
- Cậu phải……ở lại với tôi đêm nay!
Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi ngỡ ngàng quay lại nhìn kẻ vừa kéo mình, miệng há to đến mức có thể đút vừa hai chiếc đèn pin
- Cậu…..
Chiếc đèn trong tay Vĩ rọi ngược lại, chiếu thẳng vào khuôn mặt đang toe toét của cậu ấy
- Xin chào!
- Cậu làm gì ở đây? Không phải cậu……. – tôi kinh ngạc hỏi
Cậu ta ngủ rồi kia mà. Không lẽ cũng là…lừa đảo sao???
- Tất nhiên là cùng mục đích với cậu rồi! Tôi đến giúp cậu đây! Sao, muốn trộm thứ gì….Hmm hmm….
Đến lượt tôi bịt miệng Vĩ lại, miệng vừa nhắc
- Nói nhỏ tôi, làm việc khuất tất mà hiên ngang vậy!
Vĩ ra hiệu hiểu chuyện, gật gật đầu tôi mới thả cậu ra. Vĩ thì thào vào tai tôi, cười gian xảo
- Thì ra cậu đang làm việc khuất tất!
Tôi có đôi chút chột dạ, cảnh cáo Vĩ
- Cậu không được nói cho ai biết!
- Tất nhiên! Nhưng cậu phải cho tôi chơi cùng!
- Đây không phải trò chơi – tôi bực mình
- Sao cũng được, miễn là tôi vui! – Vĩ cười xòa
Tôi đúng là không thể thoát nổi cậu ta. Bất chợt quay ra hỏi
- Sao cậu biết tôi đến đây?
Vĩ hồn nhiên
- Ngốc thật, tất nhiên là theo dõi cậu rồi!
- Theo dõi tôi? – tôi không kìm được, nói hơi to, Vĩ nhăn mặt nhưng vẫn cười
- Cậu muốn bị phát hiện sao?
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, thì thào
- Sao lại theo dõi tôi? Cậu muốn gì?
Vĩ cũng giả bộ thì thào
- Ai bảo cậu có trò vui mà chơi một mình, tôi tất nhiên là phải đi theo rồi! Cậu cũng thông minh lắm, biết dùng kẹo cao su chặn cửa, nhưng lại để lại sơ hở. Dính lên đó mà không bóc ra, ngày mai phát hiện mất đồ, họ sẽ từ đó mà tìm ra cậu.
- Vậy để tôi…..
- Không cần! – Vĩ kéo tôi lại khi tôi định đến bóc cao su, xòe tay trái ra – Xem nè, tôi phi tang giùm cậu rồi!
Sau đó tiếp tục nói
- Cậu mở khóa mà không đeo găng tay, nhất định sẽ để lại vân tay. Ở trường này, không khó khăn gì để tìm ra thủ phạm khi có dấu vân tay đâu! Tôi mà không ngăn lại thì cậu tiêu rồi!
Tôi nín thing nghe Vĩ giải đáp, cứ như thể cậu ta vẫn hay làm thế này vậy. Quả nhiên kinh nghiệm hơn người.
- Nói thật đi, cậu hay vào đây đúng không? – tôi hỏi đầy cảnh giác
- Đúng thế, nhưng mấy lần trước chơi một mình, chán lắm, giờ có cậu vui hơn – Vĩ cười ngây thơ.
Hay thật! Làm việc khuất tất mà cậu ta chẳng sợ chút nào. Còn vui nữa. Tôi hắng giọng
- Đã nói tôi có việc mà!
- Có ai nói gì đâu!
Tôi lắc đầu
- Để tôi mở khóa trước, chỗ này không ở lại lâu được.
Vừa nói tôi vừa lúi húi cầm cặp ghim, soi lại vào ổ khóa. Vĩ bỗng kêu lên
- Khoan đã!
Tôi ngơ ngác
- Có chuyện gì?
Vĩ bỗng thích thú nhìn chiếc cặp trong tay tôi, giọng nói phấn khích
- Tôi chưa mở khóa bằng ghim bao giờ, để tôi mở thử cho!
- Không được – tôi vội ngăn – tôi chỉ có mỗi cái này thôi!
- Cậu không cho mở tôi sẽ kêu lên! – Vĩ đe dọa
- Cậu…..
- Đưa cho tôi!
- Không được!
- Đưa tôi!
- Không!
Hai bên giành nhau một hồi, chiếc cặp bỗng bật ra, rơi vào góc tủ.
Tôi bực bội nhìn Diên Vĩ, cậu chỉ cười, thản nhiên nhún vai. Tôi không nói được gì, lúi húi soi tìm chiếc ghim, Vĩ lại nhảy vào
- Để tôi giúp!
Vừa dứt lời cậu xô đến, đập vào chiếc kệ
Và chuyện gì đến cũng đến
ẦM!
Chiếc kệ đổ kềnh ra đất, xô theo những kệ khác đổ theo hiệu ứng đômino. Trong khi tôi há hốc miệng không nói nên lời thì Vĩ nhìn chiến trường do chính mình gây ra, tự tán thưởng
- Wow! Điệu nghệ thuật!
Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân chạy rầm rầm. Tiêu rồi! Tiếng động lớn như vậy. Sao mà không bị phát hiện chứ? Tôi sợ hãi nắm chiếc đèn pin. Trong lòng trở nên bấn loạn
Làm sao đây? Phải làm sao đây?
Tiếng chân càng lúc càng gần, rồi tiếng mở cửa. Ánh sáng từ chiếc đèn pin rọi từng khoảng.
- Ai? Ai ở trong này?
Tôi tự tưởng tượng ra cảnh người đó mở cửa, tôi thì bị tóm gọn, và cuộc đời cũng chấm hết, trong lòng càng sợ hãi.
Vĩ nép sâu vào thùng giấy, thì thầm với tôi
- Tắt đèn đi, chờ điện mở, lập tức lao ra ngoài. Ok?
Đằng nào cũng chết cả. Tôi im lặng, đồng thuận với kế hoạch tác chiến của Vĩ.
Ánh sáng bật lên như tia chớp, cả căn phòng sáng rực. Vĩ hét lên
- Chạy!
Nhanh hơn cả ánh sáng, tôi và Vĩ lao ra ngoài, người mới đến không kịp phản ứng, ú ớ chạy đuổi theo.
- Đứng lại!
Tôi chạy không dám ngoái đầu. Ý nghĩ duy nhất là: Không thể để bị tóm! Không thể để bị tóm!
Đằng sau chúng tôi, đám người bảo vệ đang đuổi theo, hò hét í ới, huyên náo cả sân trường
- Đứng lại!
- Chúng ta tách ra đi, phân tán bọn họ! – Vĩ bày cách
Chẳng chờ tôi đồng ý, cậu rẽ ngoặt, chạy tót về vườn hoa.
Tôi lao như thiêu thân, không biết trốn đường nào. Trời thì tối đen
- Đứng lại! Đứng lại!
Tiếng hét chói tai vẫn không ngừng bám đuổi phía sau.
Làm sao? Phải làm sao đây?
Trong một thoáng, tôi liếc thấy cánh cửa đang hé, đèn còn bật. Không suy tính, tôi lao ngay vào, sập cửa lại, tưởng đứt hơi!
Từ bé tôi đã ghét nhất chạy bộ, không ngờ có ngày phải chạy bán sống bán chết như vậy.
May mắn cho tôi, không có ai trong phòng cả. Tôi đứng quan sát một hồi, thấy căn phòng này rộng hơn phòng tôi nhiều, cũng đầy đủ và thoải mái hơn. Chỉ có điều hơi bừa bộn.
Nhớ không nhầm thì trước lúc tôi chạy vào, tôi có liếc thấy cái biển “kí túc xá nam”!
Chết cha! Chạy nhầm rồi! Nhưng ngoài kia vẫn đang tìm kiếm tôi, tôi không thể ra được!
Có tiếng bước chân trở lại căn phòng. Tôi càng thở gấp. Chủ nhân căn phòng đã quay lại ư?
Trốn! phải trốn!
Tôi chạy vào trong phòng, phát hiện ra là đang đứng ở phòng tắm.
Kệ! Lúc nguy cấp đắn đo làm gì!
Tôi nhảy lên bệ, kéo rèm, không dám thở.
Chủ nhà đi vào, vứt thứ gì xuống sàn đánh bịch một cái. Rồi tất cả im lặng, thông qua một cái khe nhỏ xíu, tôi nhìn trộm ra ngoài. Anh ta quay lưng lại phía tôi, không nhìn rõ mặt nhưng từ đằng sau vẫn thấy đẹp trai sáng láng. Ắt hẳn cũng là một mĩ nam. Mà hình như có chút gì quen quen.
Anh ta đứng dậy, quay mặt về phía tôi, tôi lập tức thụt xuống.
Có tiếng bước chân tiến vào phòng tắm.
Lạy chúa, đừng vào đây! Xin anh đấy, để lúc khác hãy tắm!
Chốt cửa bắt đầu rung lên, mồ hôi tôi vã ra ướt cả áo.
Đừng! Đừng!
Cạch!
Tiếng bước chân giờ đã ở trong phòng. Tôi không dám nhìn ra, cứ ôm chặt lấy đầu, cầu khẩn
Hết nước! Hết nước đi!
Xòe!
Tiếng vòi nước phun ra đầy thách thức tôi. Tôi bắt đầu mường tượng trong đầu những hình ảnh tiếp theo. Cậu ta cởi áo rồi….Ôi không! Không! Dừng lại!
- Ra đây đi!
Tiếng nói vang lên làm tôi bừng tỉnh.
Nói ai vậy? Tôi sao? Không đâu, làm sao biết tôi ở đây chứ? Chắc là đang nói mơ.
- Muốn nhìn tôi tắm lắm hả?
Giọng nói lại cất lên lần nữa, lần này thì đúng là nói tôi rồi. Hu Hu Mất mặt quá!
Tôi từ từ tụt xuống, bước ra ngoài, ngượng không dám ngầng mặt lên.
Anh ta im lặng một hồi, tôi thu hết can đảm, ngước lên nhìn, suýt thì té bổ chửng.
Hèn gì tôi thấy quen như vậy. Hóa ra, người đang dứng trước mặt tôi, căn phòng tôi nhảy vào, chính là phòng của Hoàng Thiên Vũ. Trước cặp mắt sắp rớt lõm bõm xuống bồn nước của tôi, Vũ thản nhiên
- Cô là ai?
- Hơ…tôi….tôi…
Biết nói thế nào đây? Nói là tôi vừa đột nhập vào phòng hồ sơ và đang bị truy đuổi sao? Liệu cậu ta có ném tôi ra ngoài không nhỉ?
Có tiếng đập cửa bên ngoài. Tôi giật thót
- Mở cửa! ...Mở cửa!...
Cộp! Cộp!
Không hay rồi, họ bắt đầu kiểm tra từng phòng. Mặt tôi tái mét lại, lấm lét nhìn Thiên Vũ
Quả nhiên với bộ óc thiên tài, cậu lập tức hiểu ra vấn đề. Vũ khoanh tay lại, hất đầu ra phía cửa
Cậu ta để tôi tự nộp mạng ư? Tôi vội vàng dùng ánh mắt khẩn thiết, năn nỉ
- Xin đừng đưa tôi cho họ! Làm ơn giúp tôi!
Tiếng đập cửa càng dồn dập
- Mau mở cửa!
- Xin hãy giúp tôi! Làm ơn!
- …..CỘc cộc! Mở cửa ra!.....mở cửa ….không mở chúng tôi sẽ….
….
Cách!
Cánh cửa vừa bật mở, hai cái đầu cùng thò vào
- Có chuyện gì sao?
Tôi từ bên trong, len lén nhìn Vũ đang đứng trước hai người bảo vệ to lớn, mặt đằng đằng sát khí.
- Chúng tôi đang tìm kẻ đột nhập vào phòng hồ sao. Có người nói đã thấy hắn chạy vào đây......
- Nên các người muốn kiểm tra! – Vũ ngắt lời bọn họ
- Đúng thế! Vì vậy nên phiền cậu…..
- Nếu tôi không cho phép thì sao? - Cậu lại tiếp tục ngắt lời.
Hai nhân viên bảo vệ không chịu được tên nhóc ương ngạnh, bắt đầu khó chịu
- Đây là quy định!
- Quy định có nói là được phép tự tiện khám xét nơi riêng tư của người khác sao? Có cần tôi cho anh nhớ lại không? – Vũ cao ngạo đáp
- Nhưng chúng tôi cần tìm kẻ đột nhập!
Vũ đứng khoanh tay trước cửa, dáng vẻ ngạo nghễ vô cùng.
- Vì một ai đó nói rằng hắn chạy vào đây mà các người muốn khám xét ư? Tốt thôi! Cứ tự nhiên, nhưng nếu không tìm được, tôi sẽ cho các người ở nhà nghỉ ngơi luôn thể!
- Cậu….
Hai tay bảo vệ tức giận đến tím mặt, thật chỉ muốn cho tên nhóc vô pháp này một trận nhưng lại không thể làm gì. Lát sau mới bình tĩnh nói
- Thôi được! Vậy chúng tôi đi xác nhận lại. Đã làm phiền!
Nói rồi cùng bỏ đi
Vũ không đáp, trở về phòng đầy oanh liệt!
Tôi nhảy xuống khỏi chỗ nấp, thở phào
- Cảm ơn cậu!
Tôi vừa nói vừa tiến đến cánh cửa, nhưng mới nắm được chốt thì cậu gọi lại
- Đi đâu?
- Thì…..về phòng!
- Tôi đã giúp cậu, không trả ơn sao?
- Trả ơn thế nào? – tôi ngô nghê hỏi lại
Vũ rời khỏi vị trí, tiến sát đến chỗ tôi đứng. Khuôn mặt thiên thần kề sát vào mặt tôi, làm tôi mê mẩn.
Cậu tiến sát đến mức chỉ cách mặt tôi chưa đầy 5cm
Một tay Vũ đẩy cửa, vặn chốt đánh cạch. Tim tôi bỗng đập loạn xạ.
Nhìn nụ cười trên gương mặt Vũ lúc này, tôi thấy sợ lạ thường.
Cậu mỉm cười ma mị, nói dành dọt từng tiếng một:
- Cậu phải……ở lại với tôi đêm nay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.