Chương 24: Rời bỏ
Tử Bình
20/12/2013
Mấy đứa con
gái dường như cảm thấy sắp có trò vui nên mau chóng xúm lại xem. Chỉ thấy Huyền
có vẻ rất thách thức nhìn tôi. Sau khi tiếng còi vang lên, cô ta đứng ra thì thầm
to nhỏ gì đó với đám bạn, sau đó phát lệnh
- Đổi người!
Gì đây? Cô ta lại muốn chơi trò gì đây? Nhận thấy vẻ tươi cười trên mặt Huyền, cảm giác bất an trong tôi lại trào dâng mãnh liệt. Không biết cô ta đã nói gì với mấy học sinh lớp tôi, chỉ thấy Hoài lẳng lặng bước đến vạch xuất phát, còn tôi ở phía trên đường chạy. Huyền bên cạnh đứng song song với tôi, mắt hướng thẳng về phía trước
- Huýttttt!!!!
Tiếng còi vừa vang lên, Hoài cùng cô bạn chạy đôi với Huyền chạy một mạch đến chỗ tôi và cô ta. Tôi đưa tay ra phía sau chuẩn bị nhận gậy, ngay khi gậy vừa tới tay, đã phóng hết tốc lực chạy về phía trước. Quả thật tôi không hề muốn chạy song song với cô ta chút nào, chỉ còn nước cắm đầu chạy trước, bỏ mặc cô ta. Huyền dường như không cam tâm, cũng lao lên đuổi kịp tôi.
- Cậu không thoát được tôi đâu!
Tôi quay lại thấy Huyền cắn răng ,mồ hôi chảy ra nhưng vẫn tự mãn mỉm cười
- Tại sao cậu cứ nhất quyết bám lấy tôi? – Tôi cũng vừa thở vừa nói
- Sao hả? Sợ rồi à? - Huyền cười, rồi bỗng đổi giọng, ánh mắt giận giữ nhìn tôi.- Mày biến khỏi đây thì tao sẽ không bám theo mày nữa!
- Tôi không đi!
- Ngoan cố à? Mày không chỉ bẩn thỉu, mặt dầy mà còn ngoan cố nữa nhỉ? – Huyền nhếch môi
- Ít ra thì tôi cũng không giả tạo như cậu!
- Cái gì? – Nét mặt Huyền trở nên cau có
- Đúng vậy! – Tôi vừa thở vừa nói – Cậu đừng có kiếm lí do này nọ để trả thù tôi. Cậu chẳng qua vì ghen tị với tôi mà thôi!
- Cái gì? – Huyền trợn mắt
- Tôi nói không đúng sao? Bởi vì trong khi tôi nỗ lực vươn lên trở thành người đứng đầu, còn cậu vẫn không thể thoát khỏi vị trí 290. Cậu hận tôi vì tôi từng là 299. Cậu không muốn thừa nhận cố gắng của tôi nên mới kiếm cớ để đuổi tôi khỏi đây!
- Mày im miệng! – Huyền gào lên
- Thừa nhận đi! Đừng lấy lí do vì Vũ hay vì ai cả, cậu chỉ vì chính bản thân mình mà thôi! – Tôi nói rồi quay qua nhìn Huyền, chỉ thấy mặt cô ta ngày càng tức giận. Hai chúng tôi đúng lúc chạy đến chỗ ngoành, tầm nhìn hoàn toàn bị che khuất. Huyền bỗng lao lên. Xô mạnh tôi lăn ra đất
- Á!
Tôi ngã nhào, đập người vào vạch chắn, đau muốn bật khóc. Huyền cúi xuống túm lấy áo tôi
- Mày nghĩ là mày thắng được sao? Tao sẽ khiến cho mày phải rời khỏi đây theo cách thê thảm nhất!
Cô ta đứng, cao ngạo nhìn tôi rồi chạy tiếp. Tôi đau điếng ngẩng lên thì chỉ còn thấy cái bóng cô ta trên đường chạy. Máu ở chân bắt đầu rỉ ra. Tôi cắn răng đứng dậy. Bỏ cuộc ư? Không đời nào! Tôi tập tễnh trên chiếc chân đau, cố nín nhịn. Trong lòng tự cổ vũ mình. Tuyết Mai! Mày nhất định không được thua! Nhất định không thua cô ta!
Tôi lao về phía trước, vết thương đau nhói nhưng tôi không cho phép mình bỏ cuộc. Vòng chạy được rút ngắn, phía trước vang lên tiếng reo hò của tụi con gái đứng xem. Tôi vươn người. Hai chân mềm nhũn nhưng vẫn ráng chạy. Dường như ý chí này đã khiến tôi có thêm sức mạnh. Tôi lao nhanh về phía trước, còn Huyền thì ngỡ ngàng nhìn tôi
- Không chịu thua à?
Cô ta nghiến răng, lấn vạch, định gạt tôi ngã lần nữa, không ngờ tôi nhanh chóng né sang một bên. Huyền bất ngờ mất đà, ngã lăn quay ra đất. Đám con gái đang đứng nhìn lập tức kêu lên, chạy vội vàng đến chỗ Huyền. Mặt cô ta tím ngắt, không ngừng ôm lấy chân, nước mắt giàn giụa
- Em có sao không? – Thầy thể dục lo lắng nắn chân của Huyền. Cô ta cắn răng, nước mắt trào ra không ngừng
- Là cậu ta đẩy em! - Trong làn nước mắt, cô vẫn cố nhìn về phía tôi “vạch tội”
- Đúng là đồ xấu xa! – Ngay lập tức lại xuất hiện giọng nói bênh vực đầy “chính nghĩa” của đám bạn của Huyền. Tôi đứng hình, ấp úng nhìn thầy
- Em…..
- Em còn đi được không? – Thầy nhẹ nhàng dùng tay nâng cổ chân của Huyền, thấy cô ta nhăn mặt lắc đầu. Thầy khoát tay
- Vũ! Em lại đây!
Tôi thấy Vũ từ từ tiến lại, mặt chẳng cảm xúc
- Đưa bạn ấy xuống phòng y tế! – Thầy ra lệnh, nói đoạn quay ra nhìn tôi, khuôn mặt nghiêm nghị - Còn em! Thể dục là môn học rèn luyện thể lực và tinh thần đoàn kết! Không phải để các em trả thù cá nhân! Tôi phạt em chạy mười vòng!
- Em không….
- 12 vòng!
- Nhưng….
- Em thật sự muốn chạy 15 vòng chứ?
Đám con gái khinh khỉnh nhìn tôi, cũng không có ai có ý định xin giúp. Tôi mím chặt môi.
Băt đầu chạy!
Vòng thứ nhất, tôi đã thở hổn hển. Hai tai ù đi, cổ họng khô khốc, vết thương ở chân nhức buốt, bị thấm mồ hôi chẳng khác nào xát muối. Tôi vẫn chạy. Từng vòng, từng vòng. Bước chân liêu xiêu loạng choạng. Cũng chẳng nghe rõ tiếng gì bên tai. Những người kia đã bỏ đi gần hết, chỉ còn mình tôi vẫn chạy
Vòng thứ 5………
Vòng thứ 6…….
Hai chân tôi nhũn ra. Thật sự có suy nghĩ rằng mình sẽ chết. Mặc dù không biết có ai đã chết vì chạy chưa, nhưng cái chết này quả thật rất buồn cười. Tôi cũng không nghĩ là mình lại chết lãng xẹt như thế. Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một trận mưa từ đâu bỗng trút xuống dữ dội Tôi ngước nhìn những hạt mưa không ngừng táp vào mặt. Ông trời! Ngay cả ông cũng ghét tôi như vậy sao?
Tôi tự cười mình, vẫn xiêu vẹo trên đường chạy. Nước mưa thấm vào áo buốt lạnh
- Anh à! Người chết đi sẽ như thế nào? – Tôi 7 tuổi ngây ngô nhìn anh
- Sẽ hóa thành những vì sao, suốt đời soi sáng cho những người thân của mình! – Anh mỉm cười
- Thật hả anh? – Tôi reo lên thích thú
- Đúng vậy!
- Vậy cha mẹ chúng ta là ngôi sao nào? – Tôi hy vọng nhìn lên bầu trời, nơi hàng nghìn ngôi sao tỏa sáng. Có lẽ, họ cũng đang nhìn tôi, đang mỉm cười với tôi
- …. – Anh im lặng
- Anh….là ngôi sao nào thế? – Tôi kéo tay áo anh
- Em đi ngủ đi!
- Anh!
Ánh mắt anh sa sầm. Tôi im bặt, ngoan ngoãn leo lên giường, không dám hỏi thêm gì nữa. Trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ, tôi thấy anh ngồi trầm ngâm, khẽ thở dài
Tôi lại nhớ anh, nhớ trước đây mỗi lần nói về bố mẹ, anh đều không vui, anh nói bọn họ đều đã chết. Nhưng lớn lên tôi mới biết, tôi và anh bị bỏ rơi, nên anh không bao giờ muốn nói về bố mẹ. Tôi ngước nhìn trời, khung cảnh tối sẫm, nước mưa làm mắt tôi nhòe nhoẹt. Nếu tôi thật sự chết, tôi có thể nào trở thành ngôi sao sáng hay không? Từ trên bầu trời, tôi sẽ dùng ánh sáng này dõi theo anh. Tôi sẽ tìm anh. Phải rồi! Như thế dễ hơn rất nhiều. Chắc tôi sẽ không phải cực khổ tìm anh như thế này nữa. Tôi ngã nhào, cả không gian vắng lặng, chỉ có tiếng mưa vẫn rơi không ngừng
……..
- Tuyết….Tuyết Mai! – Tôi đổ gục xuống trước khi Vĩ kịp đỡ. Tự nhiên mỉm cười, thế là đã được nghỉ ngơi.
Tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc. Tôi thấy hơi váng đầu, húng hắng ho vài tiếng. Vĩ hình như đi mua cháo cho tôi. Tôi mỉm cười, đúng lúc này thì nhớ ra: Tôi chưa đem nước tới cho Vũ. Liếc đồng hồ, đã 6.45, Tôi vội vùng dậy, chạy xuống can – tin
Quần áo xộc xệch, cặp sách còn chưa đút hết sách vở, tôi vừa cắm cúi đến lớp, vừa kìm nén cơn ho lại. Vừa thấy Vũ trước cửa, tôi vui mừng chạy đến, đưa lon nước ra trước mặt cậu
- Xin lỗi! Hôm nay…khụ khụ….hơi muộn! – Tôi nhìn Vũ chờ đợi. Cậu chỉ đứng yên, chăm chăm nhìn lại tôi. Trong một phút, giọng nói vang lên lạnh lùng
- Cút – khỏi – tầm – mắt – của – tôi!
- Đổi người!
Gì đây? Cô ta lại muốn chơi trò gì đây? Nhận thấy vẻ tươi cười trên mặt Huyền, cảm giác bất an trong tôi lại trào dâng mãnh liệt. Không biết cô ta đã nói gì với mấy học sinh lớp tôi, chỉ thấy Hoài lẳng lặng bước đến vạch xuất phát, còn tôi ở phía trên đường chạy. Huyền bên cạnh đứng song song với tôi, mắt hướng thẳng về phía trước
- Huýttttt!!!!
Tiếng còi vừa vang lên, Hoài cùng cô bạn chạy đôi với Huyền chạy một mạch đến chỗ tôi và cô ta. Tôi đưa tay ra phía sau chuẩn bị nhận gậy, ngay khi gậy vừa tới tay, đã phóng hết tốc lực chạy về phía trước. Quả thật tôi không hề muốn chạy song song với cô ta chút nào, chỉ còn nước cắm đầu chạy trước, bỏ mặc cô ta. Huyền dường như không cam tâm, cũng lao lên đuổi kịp tôi.
- Cậu không thoát được tôi đâu!
Tôi quay lại thấy Huyền cắn răng ,mồ hôi chảy ra nhưng vẫn tự mãn mỉm cười
- Tại sao cậu cứ nhất quyết bám lấy tôi? – Tôi cũng vừa thở vừa nói
- Sao hả? Sợ rồi à? - Huyền cười, rồi bỗng đổi giọng, ánh mắt giận giữ nhìn tôi.- Mày biến khỏi đây thì tao sẽ không bám theo mày nữa!
- Tôi không đi!
- Ngoan cố à? Mày không chỉ bẩn thỉu, mặt dầy mà còn ngoan cố nữa nhỉ? – Huyền nhếch môi
- Ít ra thì tôi cũng không giả tạo như cậu!
- Cái gì? – Nét mặt Huyền trở nên cau có
- Đúng vậy! – Tôi vừa thở vừa nói – Cậu đừng có kiếm lí do này nọ để trả thù tôi. Cậu chẳng qua vì ghen tị với tôi mà thôi!
- Cái gì? – Huyền trợn mắt
- Tôi nói không đúng sao? Bởi vì trong khi tôi nỗ lực vươn lên trở thành người đứng đầu, còn cậu vẫn không thể thoát khỏi vị trí 290. Cậu hận tôi vì tôi từng là 299. Cậu không muốn thừa nhận cố gắng của tôi nên mới kiếm cớ để đuổi tôi khỏi đây!
- Mày im miệng! – Huyền gào lên
- Thừa nhận đi! Đừng lấy lí do vì Vũ hay vì ai cả, cậu chỉ vì chính bản thân mình mà thôi! – Tôi nói rồi quay qua nhìn Huyền, chỉ thấy mặt cô ta ngày càng tức giận. Hai chúng tôi đúng lúc chạy đến chỗ ngoành, tầm nhìn hoàn toàn bị che khuất. Huyền bỗng lao lên. Xô mạnh tôi lăn ra đất
- Á!
Tôi ngã nhào, đập người vào vạch chắn, đau muốn bật khóc. Huyền cúi xuống túm lấy áo tôi
- Mày nghĩ là mày thắng được sao? Tao sẽ khiến cho mày phải rời khỏi đây theo cách thê thảm nhất!
Cô ta đứng, cao ngạo nhìn tôi rồi chạy tiếp. Tôi đau điếng ngẩng lên thì chỉ còn thấy cái bóng cô ta trên đường chạy. Máu ở chân bắt đầu rỉ ra. Tôi cắn răng đứng dậy. Bỏ cuộc ư? Không đời nào! Tôi tập tễnh trên chiếc chân đau, cố nín nhịn. Trong lòng tự cổ vũ mình. Tuyết Mai! Mày nhất định không được thua! Nhất định không thua cô ta!
Tôi lao về phía trước, vết thương đau nhói nhưng tôi không cho phép mình bỏ cuộc. Vòng chạy được rút ngắn, phía trước vang lên tiếng reo hò của tụi con gái đứng xem. Tôi vươn người. Hai chân mềm nhũn nhưng vẫn ráng chạy. Dường như ý chí này đã khiến tôi có thêm sức mạnh. Tôi lao nhanh về phía trước, còn Huyền thì ngỡ ngàng nhìn tôi
- Không chịu thua à?
Cô ta nghiến răng, lấn vạch, định gạt tôi ngã lần nữa, không ngờ tôi nhanh chóng né sang một bên. Huyền bất ngờ mất đà, ngã lăn quay ra đất. Đám con gái đang đứng nhìn lập tức kêu lên, chạy vội vàng đến chỗ Huyền. Mặt cô ta tím ngắt, không ngừng ôm lấy chân, nước mắt giàn giụa
- Em có sao không? – Thầy thể dục lo lắng nắn chân của Huyền. Cô ta cắn răng, nước mắt trào ra không ngừng
- Là cậu ta đẩy em! - Trong làn nước mắt, cô vẫn cố nhìn về phía tôi “vạch tội”
- Đúng là đồ xấu xa! – Ngay lập tức lại xuất hiện giọng nói bênh vực đầy “chính nghĩa” của đám bạn của Huyền. Tôi đứng hình, ấp úng nhìn thầy
- Em…..
- Em còn đi được không? – Thầy nhẹ nhàng dùng tay nâng cổ chân của Huyền, thấy cô ta nhăn mặt lắc đầu. Thầy khoát tay
- Vũ! Em lại đây!
Tôi thấy Vũ từ từ tiến lại, mặt chẳng cảm xúc
- Đưa bạn ấy xuống phòng y tế! – Thầy ra lệnh, nói đoạn quay ra nhìn tôi, khuôn mặt nghiêm nghị - Còn em! Thể dục là môn học rèn luyện thể lực và tinh thần đoàn kết! Không phải để các em trả thù cá nhân! Tôi phạt em chạy mười vòng!
- Em không….
- 12 vòng!
- Nhưng….
- Em thật sự muốn chạy 15 vòng chứ?
Đám con gái khinh khỉnh nhìn tôi, cũng không có ai có ý định xin giúp. Tôi mím chặt môi.
Băt đầu chạy!
Vòng thứ nhất, tôi đã thở hổn hển. Hai tai ù đi, cổ họng khô khốc, vết thương ở chân nhức buốt, bị thấm mồ hôi chẳng khác nào xát muối. Tôi vẫn chạy. Từng vòng, từng vòng. Bước chân liêu xiêu loạng choạng. Cũng chẳng nghe rõ tiếng gì bên tai. Những người kia đã bỏ đi gần hết, chỉ còn mình tôi vẫn chạy
Vòng thứ 5………
Vòng thứ 6…….
Hai chân tôi nhũn ra. Thật sự có suy nghĩ rằng mình sẽ chết. Mặc dù không biết có ai đã chết vì chạy chưa, nhưng cái chết này quả thật rất buồn cười. Tôi cũng không nghĩ là mình lại chết lãng xẹt như thế. Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một trận mưa từ đâu bỗng trút xuống dữ dội Tôi ngước nhìn những hạt mưa không ngừng táp vào mặt. Ông trời! Ngay cả ông cũng ghét tôi như vậy sao?
Tôi tự cười mình, vẫn xiêu vẹo trên đường chạy. Nước mưa thấm vào áo buốt lạnh
- Anh à! Người chết đi sẽ như thế nào? – Tôi 7 tuổi ngây ngô nhìn anh
- Sẽ hóa thành những vì sao, suốt đời soi sáng cho những người thân của mình! – Anh mỉm cười
- Thật hả anh? – Tôi reo lên thích thú
- Đúng vậy!
- Vậy cha mẹ chúng ta là ngôi sao nào? – Tôi hy vọng nhìn lên bầu trời, nơi hàng nghìn ngôi sao tỏa sáng. Có lẽ, họ cũng đang nhìn tôi, đang mỉm cười với tôi
- …. – Anh im lặng
- Anh….là ngôi sao nào thế? – Tôi kéo tay áo anh
- Em đi ngủ đi!
- Anh!
Ánh mắt anh sa sầm. Tôi im bặt, ngoan ngoãn leo lên giường, không dám hỏi thêm gì nữa. Trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ, tôi thấy anh ngồi trầm ngâm, khẽ thở dài
Tôi lại nhớ anh, nhớ trước đây mỗi lần nói về bố mẹ, anh đều không vui, anh nói bọn họ đều đã chết. Nhưng lớn lên tôi mới biết, tôi và anh bị bỏ rơi, nên anh không bao giờ muốn nói về bố mẹ. Tôi ngước nhìn trời, khung cảnh tối sẫm, nước mưa làm mắt tôi nhòe nhoẹt. Nếu tôi thật sự chết, tôi có thể nào trở thành ngôi sao sáng hay không? Từ trên bầu trời, tôi sẽ dùng ánh sáng này dõi theo anh. Tôi sẽ tìm anh. Phải rồi! Như thế dễ hơn rất nhiều. Chắc tôi sẽ không phải cực khổ tìm anh như thế này nữa. Tôi ngã nhào, cả không gian vắng lặng, chỉ có tiếng mưa vẫn rơi không ngừng
……..
- Tuyết….Tuyết Mai! – Tôi đổ gục xuống trước khi Vĩ kịp đỡ. Tự nhiên mỉm cười, thế là đã được nghỉ ngơi.
Tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc. Tôi thấy hơi váng đầu, húng hắng ho vài tiếng. Vĩ hình như đi mua cháo cho tôi. Tôi mỉm cười, đúng lúc này thì nhớ ra: Tôi chưa đem nước tới cho Vũ. Liếc đồng hồ, đã 6.45, Tôi vội vùng dậy, chạy xuống can – tin
Quần áo xộc xệch, cặp sách còn chưa đút hết sách vở, tôi vừa cắm cúi đến lớp, vừa kìm nén cơn ho lại. Vừa thấy Vũ trước cửa, tôi vui mừng chạy đến, đưa lon nước ra trước mặt cậu
- Xin lỗi! Hôm nay…khụ khụ….hơi muộn! – Tôi nhìn Vũ chờ đợi. Cậu chỉ đứng yên, chăm chăm nhìn lại tôi. Trong một phút, giọng nói vang lên lạnh lùng
- Cút – khỏi – tầm – mắt – của – tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.