Chương 15
Đang cập nhật
01/04/2015
Tôi cầm lấy chiếc chìa khóa, vẫy tay chào anh rồi quay về phòng ...
Tôi mở bung cửa ra, một tay với lấy công tắc điện mà bật lên, nằm ngả lưng xuống giường. Thầy hiệu trưởng chu đáo thật đấy!!Phòng ngủ của tôi đã được trang bị rất đầy đủ, mà toàn là những đồ vật, thiết bị tối tân nhất !
Tôi di di ngón tay trên tấm nệm êm ái, mái tóc xõa ra giường, đôi mắt tôi khép hờ ...
Bây giờ là 2h sáng ... Ồ, bây giờ vẫn còn sớm chán !!
Cảm thấy bộ đồng phục này đã bẩn, tôi liền đi tới chiếc tủ quần áo.Chà chà ... Không ngờ ngay cả quần áo cũng đã được chuẩn bị hết !!
Thật tốt quá ...
Tôi lấy ra chiếc áo len mỏng màu trắng cùng chiếc chân váy ngắn kẻ caro màu xanh lá đậm, cuối cùng là quần tất màu trắng với vải dày một chút, không nhìn được chân từ ngoài vào.
***
Kiba ngồi trong phòng của biệt thự của thầy hiệu trưởng, cậu quẳng hai cái cặp lên bàn, vô tư nằm trên giường.
"Tính ra nằm ở đây sướng hơn, cái phòng ký túc nên quăng được rồi", cậu nghĩ.
Kiba vứt chiếc mp3 sang một bên giường, cậu trèo lên bệ cửa sổ, chui ra ngoài tấm kính trắng phủ một lớp bụi mờ, cuối cùng là đu lên trên mái của biệt thự to lớn, cậu ngồi đó, nhìn ra quang cảnh bên ngoài...
Cái việc trèo leo này không có gì là khó cả vì tầng cậu nằm trên lầu cao nhất, vô cùng dễ dàng để ngồi trên mái ngói của biệt thự ... Và quang cảnh nhìn từ đây thì vô cùng đẹp, vô cùng hớp hồn và chắc hẳn ai cùng muốn được ngắm.Còn riêng Kiba, cậu vô cùng chán với cái cảnh
Kiba ư?Cậu không thèm để ý đến cái sân trường đã ngắm hơn cả tỷ lần như thế kia ... Cậu đang nhớ một người ... Ngoài người đó ra, cậu quăng tất cả vào sọt rác của não và mắt !
Cậu nhớ cái giọng nói vui tính và trẻ con, cậu nhớ cái đôi mắt mang màu tím biếc vô cùng đặc biệt, cậu nhớ cái mái tóc màu nâu mượt mà tung bay trong gió ...
"Bỗng dưng hôm nay lại ngồi đây ngắm cảnh à?Không đúng với Kiba Hyuga chút nào nhỉ??"
Kiba lười biếng quay lại, đáp lại bằng chất giọng không chứa một chút cảm xúc:
-Vậy hẳn anh cũng giống tôi, ra đây ngắm cảnh?
Kaito đứng hẳn lên mái ngói:
-Ồ, sao tôi lại có thể có thời gian ngắm cảnh?Đi tìm cậu thôi !!
-Trông tôi giống con nít lắm à??Có thời gian đi tìm tôi thì chạy đi mà kiểm tra cái ký túc đi !! Tôi chả muốn bám dính lấy cái bọn nam nữ lắm mồm đâu !!
Kaito ném chiếc MP3 màu đen về phía Kiba, cậu nắm lấy chiếc MP3, nắm hờ nó trong tay rồi đặt xuống bên cạnh ... Kaito đút một tay vào túi quần:
-Nhiệm vụ được giao thì nên thực hành nhỉ ? Tôi cứ phải làm hộ cậu từ A-Z thế này?
***
Tôi bước ra khỏi phòng WC với chiếc áo len hơi rộng so với cơ thể, ống tay áo che đi một nửa bàn tay của tôi ... Tôi ngước nhìn lên đồng hồ : 2h15'
Thôi kệ vậy ... Có lẽ tôi phải đi tìm Yori thôi ... Không lại khổ cậu ấy đi tìm tôi khắp cái kí túc ...
Tôi xỏ hai bàn chân vào chiếc giày cao cổ rồi chạy vụt ra ngoài sân trường .
Có hai đôi mắt đang nhìn theo tôi ... Ở một nơi cao cao ...
Tôi chạy khắp sân trước để tìm Yori rôi lại cất tiếng gọi:
-Yori , cậu ở đâu thế??
Lạ nhỉ? Tôi tưởng cậu ấy chỉ ở trong sân trước thôi? Yori có nói là cậu ấy thường ngồi trên ghế đá cây bằng lăng ở sân trước.
Ô...Lạ thật đấy? Hay là cậu ấy lại chạy lên kí túc rồi nhỉ??
Tôi lại chạy về phía kí túc, nhưng trước đó, tôi lại rẽ qua nhà vệ sinh để rửa đôi tay đã dính chút bụi bẩn.
"Ào ... Ào... Ào"
Nước xối xả mạnh vào bồn, tung tóe lên chiếc áo len của tôi. Tôi bèn vặn nhỏ nước lại, hơi bĩu môi vì chiếc áo len của mình bị vấy chút nước ...
Tôi nhúng bàn tay vào trong bồn rửa tay chứa đầy nước, xoa xoa sao cho thật sạch ...
Tôi tắt vòi nước không quên xả hết nước đi rồi bước ra ngoài ...
---------- (Ta là tuyến phân cách của thời gian )
Tôi thở dốc vì mệt ... Kí túc xá không có, vậy Yori ở đâu được nhỉ ?
Tôi cau mày, lúng túng nhìn khắp mọi phía ...
Rồi tôi lại thẫn thờ ra phía sân sau ...
A! !! Kia chẳng phải là Yori sao? Cậu ấy ... đang nhìn cái gì thế nhỉ??
Yori đứng cách xa tôi, quay lưng lại với tôi, cậu ấy cứ nhìn vào đài phun nước ...
Tôi cảm thấy thật kì là nên chạy lại gần Yori:
-Yori !! Cậu làm sao thế ? Ở đó có gì khiến cho cậu phải nhìn à ??
Tôi ngó mặt xuống đài phun nước ...
" ÙM !!! "
Tôi mở bung cửa ra, một tay với lấy công tắc điện mà bật lên, nằm ngả lưng xuống giường. Thầy hiệu trưởng chu đáo thật đấy!!Phòng ngủ của tôi đã được trang bị rất đầy đủ, mà toàn là những đồ vật, thiết bị tối tân nhất !
Tôi di di ngón tay trên tấm nệm êm ái, mái tóc xõa ra giường, đôi mắt tôi khép hờ ...
Bây giờ là 2h sáng ... Ồ, bây giờ vẫn còn sớm chán !!
Cảm thấy bộ đồng phục này đã bẩn, tôi liền đi tới chiếc tủ quần áo.Chà chà ... Không ngờ ngay cả quần áo cũng đã được chuẩn bị hết !!
Thật tốt quá ...
Tôi lấy ra chiếc áo len mỏng màu trắng cùng chiếc chân váy ngắn kẻ caro màu xanh lá đậm, cuối cùng là quần tất màu trắng với vải dày một chút, không nhìn được chân từ ngoài vào.
***
Kiba ngồi trong phòng của biệt thự của thầy hiệu trưởng, cậu quẳng hai cái cặp lên bàn, vô tư nằm trên giường.
"Tính ra nằm ở đây sướng hơn, cái phòng ký túc nên quăng được rồi", cậu nghĩ.
Kiba vứt chiếc mp3 sang một bên giường, cậu trèo lên bệ cửa sổ, chui ra ngoài tấm kính trắng phủ một lớp bụi mờ, cuối cùng là đu lên trên mái của biệt thự to lớn, cậu ngồi đó, nhìn ra quang cảnh bên ngoài...
Cái việc trèo leo này không có gì là khó cả vì tầng cậu nằm trên lầu cao nhất, vô cùng dễ dàng để ngồi trên mái ngói của biệt thự ... Và quang cảnh nhìn từ đây thì vô cùng đẹp, vô cùng hớp hồn và chắc hẳn ai cùng muốn được ngắm.Còn riêng Kiba, cậu vô cùng chán với cái cảnh
Kiba ư?Cậu không thèm để ý đến cái sân trường đã ngắm hơn cả tỷ lần như thế kia ... Cậu đang nhớ một người ... Ngoài người đó ra, cậu quăng tất cả vào sọt rác của não và mắt !
Cậu nhớ cái giọng nói vui tính và trẻ con, cậu nhớ cái đôi mắt mang màu tím biếc vô cùng đặc biệt, cậu nhớ cái mái tóc màu nâu mượt mà tung bay trong gió ...
"Bỗng dưng hôm nay lại ngồi đây ngắm cảnh à?Không đúng với Kiba Hyuga chút nào nhỉ??"
Kiba lười biếng quay lại, đáp lại bằng chất giọng không chứa một chút cảm xúc:
-Vậy hẳn anh cũng giống tôi, ra đây ngắm cảnh?
Kaito đứng hẳn lên mái ngói:
-Ồ, sao tôi lại có thể có thời gian ngắm cảnh?Đi tìm cậu thôi !!
-Trông tôi giống con nít lắm à??Có thời gian đi tìm tôi thì chạy đi mà kiểm tra cái ký túc đi !! Tôi chả muốn bám dính lấy cái bọn nam nữ lắm mồm đâu !!
Kaito ném chiếc MP3 màu đen về phía Kiba, cậu nắm lấy chiếc MP3, nắm hờ nó trong tay rồi đặt xuống bên cạnh ... Kaito đút một tay vào túi quần:
-Nhiệm vụ được giao thì nên thực hành nhỉ ? Tôi cứ phải làm hộ cậu từ A-Z thế này?
***
Tôi bước ra khỏi phòng WC với chiếc áo len hơi rộng so với cơ thể, ống tay áo che đi một nửa bàn tay của tôi ... Tôi ngước nhìn lên đồng hồ : 2h15'
Thôi kệ vậy ... Có lẽ tôi phải đi tìm Yori thôi ... Không lại khổ cậu ấy đi tìm tôi khắp cái kí túc ...
Tôi xỏ hai bàn chân vào chiếc giày cao cổ rồi chạy vụt ra ngoài sân trường .
Có hai đôi mắt đang nhìn theo tôi ... Ở một nơi cao cao ...
Tôi chạy khắp sân trước để tìm Yori rôi lại cất tiếng gọi:
-Yori , cậu ở đâu thế??
Lạ nhỉ? Tôi tưởng cậu ấy chỉ ở trong sân trước thôi? Yori có nói là cậu ấy thường ngồi trên ghế đá cây bằng lăng ở sân trước.
Ô...Lạ thật đấy? Hay là cậu ấy lại chạy lên kí túc rồi nhỉ??
Tôi lại chạy về phía kí túc, nhưng trước đó, tôi lại rẽ qua nhà vệ sinh để rửa đôi tay đã dính chút bụi bẩn.
"Ào ... Ào... Ào"
Nước xối xả mạnh vào bồn, tung tóe lên chiếc áo len của tôi. Tôi bèn vặn nhỏ nước lại, hơi bĩu môi vì chiếc áo len của mình bị vấy chút nước ...
Tôi nhúng bàn tay vào trong bồn rửa tay chứa đầy nước, xoa xoa sao cho thật sạch ...
Tôi tắt vòi nước không quên xả hết nước đi rồi bước ra ngoài ...
---------- (Ta là tuyến phân cách của thời gian )
Tôi thở dốc vì mệt ... Kí túc xá không có, vậy Yori ở đâu được nhỉ ?
Tôi cau mày, lúng túng nhìn khắp mọi phía ...
Rồi tôi lại thẫn thờ ra phía sân sau ...
A! !! Kia chẳng phải là Yori sao? Cậu ấy ... đang nhìn cái gì thế nhỉ??
Yori đứng cách xa tôi, quay lưng lại với tôi, cậu ấy cứ nhìn vào đài phun nước ...
Tôi cảm thấy thật kì là nên chạy lại gần Yori:
-Yori !! Cậu làm sao thế ? Ở đó có gì khiến cho cậu phải nhìn à ??
Tôi ngó mặt xuống đài phun nước ...
" ÙM !!! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.