Chương 22
Đang cập nhật
01/04/2015
“Có phải … tôi quên gì đó không ?? Một việc … khá là quan trọng …”
Kiba hơi ngạc nhiên nhìn Hime.
Sao có thể ? Chính tay Kaito đã làm, làm sao có thể như vậy. Cậu vẫn nhớ, có biết bao học sinh đã từng được Kaito xóa đi ký ức, không một ai nhớ lại hay là có biểu hiện lạ gì. Vậy mà, cô gái này …
Tôi khó hiểu nhìn Kiba, rồi đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày hơi chau lại.
Lạ thật đấy, sao mình cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó nhỉ ?? Quên một chuyện gì đó …
Kiba khẽ búng nhẹ vào trán tôi :
- Để ý chuyện gì nữa, cô quên cái gì sao tôi biết !
Tôi gục mặt xuống bàn, chán nản. Rõ ràng là tôi quên cái gì đó mà !!
- Cô tin tôi không ?
Hả ? Tôi quay sang nhìn Kiba, vẫn là ánh mắt lạnh lẽo, băng khốc ấy.
- Tin ? Cậu có ý gì vậy ?? Mà dù có hỏi thì chắc là tôi phải tin rồi !!
Tôi mỉm cười nhìn cậu ta, đằng nào thì thầy Fujimoto đã dặn là tôi luôn phải ở bên Kiba mà! Phải tin cậu ta thôi !!
***
Kaito chậm rãi bước đến lớp học của khu nhà A, một bên cánh tay anh kẹp một cuốn sách nhỏ cùng một cuốn sổ tay.
Lớp học ồn ã hơn ngày thường.
Anh nhẹ nhàng vào lớp, ngồi xuống chỗ ngồi, ánh mắt lại chăm chú vào cuốn sách nâu bìa mới cứng.
“ Kaito – sama “.
Anh ngước đầu lên nhìn, là Ruika, cô gái với mái tóc màu đen, là người luôn đi sát theo anh, nói cách khác thì chính là “ trợ lý “.
- Có chuyện gì sao ??
Ruika đôi mắt đỏ với hai răng nanh đã xuất hiện trong khoang miệng, khẽ khàng đưa một viên thuốc trăng trắng, nhỏ nhỏ lên miệng rồi cúi mặt xuống :
- Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là … cuối giờ, hiệu trưởng Fujimoto hẹn gặp ngài !
Anh gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi mắt lại chăm chú vào quyển sách, nhưng tâm trí lại bay đâu đó xa vời.
Chuông giờ học đã vang lên.
Lớp học cũng đã có mặt đông đủ, duy chỉ có chỗ trống trước mặt tôi – Chỗ ngồi của Yori.
Tôi ngậm đầu chiếc bút bi, mắt khép hờ, lo lắng cho Yori, lại nhớ đến lời nói của Kiba lúc nãy: “ Tin tôi thì bây giờ nghe cho rõ, cấm hỏi lại. Đầu óc cô có vấn đề, nên mới cảm giác mình quên cái gì đấy! Hiểu chưa ? “
Hứ ! Nghĩ lại mà thấy bực ! Hắn ta hỏi tôi câu tôi có tin hắn không thì cứ tưởng chuyện gì to tát lắm chứ ! Ai ngờ … !!
Cái đồ người ngoài hành tinh !!
Kiba hơi ngạc nhiên nhìn Hime.
Sao có thể ? Chính tay Kaito đã làm, làm sao có thể như vậy. Cậu vẫn nhớ, có biết bao học sinh đã từng được Kaito xóa đi ký ức, không một ai nhớ lại hay là có biểu hiện lạ gì. Vậy mà, cô gái này …
Tôi khó hiểu nhìn Kiba, rồi đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày hơi chau lại.
Lạ thật đấy, sao mình cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó nhỉ ?? Quên một chuyện gì đó …
Kiba khẽ búng nhẹ vào trán tôi :
- Để ý chuyện gì nữa, cô quên cái gì sao tôi biết !
Tôi gục mặt xuống bàn, chán nản. Rõ ràng là tôi quên cái gì đó mà !!
- Cô tin tôi không ?
Hả ? Tôi quay sang nhìn Kiba, vẫn là ánh mắt lạnh lẽo, băng khốc ấy.
- Tin ? Cậu có ý gì vậy ?? Mà dù có hỏi thì chắc là tôi phải tin rồi !!
Tôi mỉm cười nhìn cậu ta, đằng nào thì thầy Fujimoto đã dặn là tôi luôn phải ở bên Kiba mà! Phải tin cậu ta thôi !!
***
Kaito chậm rãi bước đến lớp học của khu nhà A, một bên cánh tay anh kẹp một cuốn sách nhỏ cùng một cuốn sổ tay.
Lớp học ồn ã hơn ngày thường.
Anh nhẹ nhàng vào lớp, ngồi xuống chỗ ngồi, ánh mắt lại chăm chú vào cuốn sách nâu bìa mới cứng.
“ Kaito – sama “.
Anh ngước đầu lên nhìn, là Ruika, cô gái với mái tóc màu đen, là người luôn đi sát theo anh, nói cách khác thì chính là “ trợ lý “.
- Có chuyện gì sao ??
Ruika đôi mắt đỏ với hai răng nanh đã xuất hiện trong khoang miệng, khẽ khàng đưa một viên thuốc trăng trắng, nhỏ nhỏ lên miệng rồi cúi mặt xuống :
- Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là … cuối giờ, hiệu trưởng Fujimoto hẹn gặp ngài !
Anh gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi mắt lại chăm chú vào quyển sách, nhưng tâm trí lại bay đâu đó xa vời.
Chuông giờ học đã vang lên.
Lớp học cũng đã có mặt đông đủ, duy chỉ có chỗ trống trước mặt tôi – Chỗ ngồi của Yori.
Tôi ngậm đầu chiếc bút bi, mắt khép hờ, lo lắng cho Yori, lại nhớ đến lời nói của Kiba lúc nãy: “ Tin tôi thì bây giờ nghe cho rõ, cấm hỏi lại. Đầu óc cô có vấn đề, nên mới cảm giác mình quên cái gì đấy! Hiểu chưa ? “
Hứ ! Nghĩ lại mà thấy bực ! Hắn ta hỏi tôi câu tôi có tin hắn không thì cứ tưởng chuyện gì to tát lắm chứ ! Ai ngờ … !!
Cái đồ người ngoài hành tinh !!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.