Chương 2: Chuyển đến Học Viện Hoàng Hôn ( Vampire ) (2)
Đang cập nhật
01/04/2015
Tôi và mẹ dẫn khách vào nhà,rồi ngồi vào mâm cơm thịnh soạn trong phòng ăn.Tôi ngồi đối diện với người con trai vừa nãy,nhìn người đó chằm chằm rồi lại nhớ tới cái lúc mà tôi mở miệng chào một câu:"Xin chào!!Mình là Hime Murasaki!".
Thử hỏi có tên nào thô lỗ như hắn ta không chứ!!Tôi chào mà hắn ta chằng chào lấy một câu,chỉ duy nhất một câu lọt vào tai tôi và nó dài vẻn vẹn 4 chữ:"Tôi lớn hơn cô!".
Tôi lắc lắc đầu,nhanh nhảu cầm lấy miếng sushi trên đĩa,cười tươi rói:
-Idatakimasu!!
Mẹ nhìn tôi cười cười rồi cũng giục:
-Ăn nhanh nào!Không món ăn nguội mất!Không ngon nữa!!
Mọi người cũng đồng thanh,chỉ trừ cái người từ đầu đến cuối dính liền với vái tai nghe:
-Idatakimasu!!
Trong cả bữa ăn,chỉ có mẹ và người đàn ông đứng tuổi kia nói chuyện,hầu hết thì chỉ toàn chuyện người lớn,tôi không giểu cho lắm,nhưng chắc chuyện này chả liên quan gì đến tôi đâu!
Mà...hình như...mẹ mải nói chuyện quá...nên không thèm giới thiệu ai với tôi à?
Thở dài một hơn,tôi chấm miếng sushi trứng cá hồi vào bát nước tương nhỏ bên cạnh đĩa sushi và thịt tái,ăn ngon miệng.
Tôi bỗng cảm thấy khó chịu về cái tên ngồi đối diện tôi.Từ đầu đến cuối nói đúng một câu với tôi,cái mặt thì lúc nào cũng buồn ngủ.Hơn nữa,mẹ còn chẳng nói hắn ta vì cái tội không mời,không chào hỏi chứ!Bình thường mẹ nghiêm khắc lắm mà...Tôi chau mày,vừa ăn vừa nhìn sang cái người đang thản nhiên cắt miếng thịt tái ra!
Hứ!Tưởng mình là ai chứ!
Tôi lại cắm cúi vào ăn...Bỗng,tôi cảm thấy lành lạnh sống lưng,sao mà đáng sợ quá vậy!Tôi hơi ngước mắt lên nhìn thì thấy hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi!
Tôi xanh lét mặt mày,cúi mặt ăn ngấu nghiến,nhai miếng sushi mà cứ như muốn nghiền cho nó nát bét mới thôi!
Người đâu mà đáng sợ!
Người đâu mà thô lỗ!
Người đâu mà được mẹ hiền của tôi bênh vực!
---------------- ( Ta là tuyến phân cách của thời gian)
7h45'
Tôi loay hoay trong phòng ăn rửa đống bát đĩa để mẹ tiếp khách.Tôi cho nước rửa bát vào miếng bọt biển.
Kì cọ...Kì cọ...
Tôi quẳng nó sang một bên,mở vòi nước,tay thoa thoa trên từng chiếc đĩa sứ,để xà phòng trôi tuột xuống ống thoát nước.
Để từng chiếc bát,chiếc đũa sang một bên,tôi lấy chiếc khăn bông,lau từng cái một cẩn thận,tỉ mẩn.Mẹ tôi dặn làm việc gì cũng phải cẩn thận từng chút một,cho mọi việc được tươm tất,nhìn cũng đẹp mắt hơn!
Một tay tôi cầm chiếc đĩa,một tay cầm chiếc khăn bông màu xanh dương đậm,lau thật sạch,thật khô!Tôi hơi dướn người sang một bên,ngó ra phòng khách.Lại cái bản mặt của tên đó!Sao hắn ta cứ ngồi lù lù,chẳng nói,chẳng chào hỏi ai mà mẹ tôi vẫn kệ được nhỉ?Xin lỗi đi nhé,nếu hắn ta không phải khách của mẹ,thì tôi đã lôi hắn sang một góc nhà,cầm dao băm vằm ra thành hơn tỉ mảnh rồi!!
Mà...Tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu về hắn ta nhỉ?Tên đó...Có làm gì tôi đâu?
Tôi đưa mắt lên trần nhà,tay thì vẫn lau lau chiếc đĩa sứ.Bất chợt,tôi trượt tay và thế là...
"Choang!!"
Thôi xong...Ôi cái đĩa yêu quí...
Tôi vội vàng nhặt từng mảnh vỡ lên,vừa khom khom người xuống thì thấy mẹ tôi xuất hiện ở cửa phòng ăn,mặt lo lắng:
-Con không sao chứ?
Tôi vẫn hý hoáy nhặt mảnh sứ,mặt cười cười nhìn mẹ:
-Không sao mà mẹ!Con chỉ sơ ý làm bể cái đĩa thôi!Không có gì đáng lo cả!!
"A.."
Do sơ ý mà tôi để mảnh sứ sắc như thế cứa vào tay,máu chảy tong tóc xuống sàn nhà...Mẹ tôi bước vội vào,cầm tay tôi lên:
-Hậu đậu quá!Đứng yên đây để mẹ đi lấy băng ego!!
Tôi để tất cả những mảnh con con vào cái mảnh to nhất,vứt vào trong thùng rác.Máu từ bao giờ đã chảy nhiều hơn trước,dính một chút lên chiếc đĩa vỡ.
Được một lúc,mẹ tôi đem bông băng xuống,đưa tay tôi vào trong bồn rửa.Vì vết thương mới xảy ra,lại tiếp xúc với nước nên làm tôi sót một chút,chau mày nhìn vào ngón tay.
Mẹ tôi nhìn vào vết thương đã được rửa qua,thở dài trách tôi:
-Lần sau làm cẩn thận nhớ chưa?Mẹ đã dặn bao lần rồi!Vết thương cắt sâu đấy!Phải bôi thuốc không sợ nhiễm trùng.Mẹ tôi đem cái lọ thuốc PVP-10DINE 100ml đổ vào bông,xoa xoa lên vết thương.Vừa tiếp xúc với thuốc,tôi gào lên:
-A!!Mẹ ơi đau quá à!!Huhuhu.. ( T.T )
-Đau mới khỏi giờ đưa ngón tay đây,mẹ băng vào cho!
Mẹ tôi dán băng ego quanh vết thương,bỏ rác vào hết thùng,rồi nắm tay tôi:
-Bát đũa để đấy!Giờ ra ngoài đi,mẹ có người muốn cho con gặp!!
Thử hỏi có tên nào thô lỗ như hắn ta không chứ!!Tôi chào mà hắn ta chằng chào lấy một câu,chỉ duy nhất một câu lọt vào tai tôi và nó dài vẻn vẹn 4 chữ:"Tôi lớn hơn cô!".
Tôi lắc lắc đầu,nhanh nhảu cầm lấy miếng sushi trên đĩa,cười tươi rói:
-Idatakimasu!!
Mẹ nhìn tôi cười cười rồi cũng giục:
-Ăn nhanh nào!Không món ăn nguội mất!Không ngon nữa!!
Mọi người cũng đồng thanh,chỉ trừ cái người từ đầu đến cuối dính liền với vái tai nghe:
-Idatakimasu!!
Trong cả bữa ăn,chỉ có mẹ và người đàn ông đứng tuổi kia nói chuyện,hầu hết thì chỉ toàn chuyện người lớn,tôi không giểu cho lắm,nhưng chắc chuyện này chả liên quan gì đến tôi đâu!
Mà...hình như...mẹ mải nói chuyện quá...nên không thèm giới thiệu ai với tôi à?
Thở dài một hơn,tôi chấm miếng sushi trứng cá hồi vào bát nước tương nhỏ bên cạnh đĩa sushi và thịt tái,ăn ngon miệng.
Tôi bỗng cảm thấy khó chịu về cái tên ngồi đối diện tôi.Từ đầu đến cuối nói đúng một câu với tôi,cái mặt thì lúc nào cũng buồn ngủ.Hơn nữa,mẹ còn chẳng nói hắn ta vì cái tội không mời,không chào hỏi chứ!Bình thường mẹ nghiêm khắc lắm mà...Tôi chau mày,vừa ăn vừa nhìn sang cái người đang thản nhiên cắt miếng thịt tái ra!
Hứ!Tưởng mình là ai chứ!
Tôi lại cắm cúi vào ăn...Bỗng,tôi cảm thấy lành lạnh sống lưng,sao mà đáng sợ quá vậy!Tôi hơi ngước mắt lên nhìn thì thấy hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi!
Tôi xanh lét mặt mày,cúi mặt ăn ngấu nghiến,nhai miếng sushi mà cứ như muốn nghiền cho nó nát bét mới thôi!
Người đâu mà đáng sợ!
Người đâu mà thô lỗ!
Người đâu mà được mẹ hiền của tôi bênh vực!
---------------- ( Ta là tuyến phân cách của thời gian)
7h45'
Tôi loay hoay trong phòng ăn rửa đống bát đĩa để mẹ tiếp khách.Tôi cho nước rửa bát vào miếng bọt biển.
Kì cọ...Kì cọ...
Tôi quẳng nó sang một bên,mở vòi nước,tay thoa thoa trên từng chiếc đĩa sứ,để xà phòng trôi tuột xuống ống thoát nước.
Để từng chiếc bát,chiếc đũa sang một bên,tôi lấy chiếc khăn bông,lau từng cái một cẩn thận,tỉ mẩn.Mẹ tôi dặn làm việc gì cũng phải cẩn thận từng chút một,cho mọi việc được tươm tất,nhìn cũng đẹp mắt hơn!
Một tay tôi cầm chiếc đĩa,một tay cầm chiếc khăn bông màu xanh dương đậm,lau thật sạch,thật khô!Tôi hơi dướn người sang một bên,ngó ra phòng khách.Lại cái bản mặt của tên đó!Sao hắn ta cứ ngồi lù lù,chẳng nói,chẳng chào hỏi ai mà mẹ tôi vẫn kệ được nhỉ?Xin lỗi đi nhé,nếu hắn ta không phải khách của mẹ,thì tôi đã lôi hắn sang một góc nhà,cầm dao băm vằm ra thành hơn tỉ mảnh rồi!!
Mà...Tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu về hắn ta nhỉ?Tên đó...Có làm gì tôi đâu?
Tôi đưa mắt lên trần nhà,tay thì vẫn lau lau chiếc đĩa sứ.Bất chợt,tôi trượt tay và thế là...
"Choang!!"
Thôi xong...Ôi cái đĩa yêu quí...
Tôi vội vàng nhặt từng mảnh vỡ lên,vừa khom khom người xuống thì thấy mẹ tôi xuất hiện ở cửa phòng ăn,mặt lo lắng:
-Con không sao chứ?
Tôi vẫn hý hoáy nhặt mảnh sứ,mặt cười cười nhìn mẹ:
-Không sao mà mẹ!Con chỉ sơ ý làm bể cái đĩa thôi!Không có gì đáng lo cả!!
"A.."
Do sơ ý mà tôi để mảnh sứ sắc như thế cứa vào tay,máu chảy tong tóc xuống sàn nhà...Mẹ tôi bước vội vào,cầm tay tôi lên:
-Hậu đậu quá!Đứng yên đây để mẹ đi lấy băng ego!!
Tôi để tất cả những mảnh con con vào cái mảnh to nhất,vứt vào trong thùng rác.Máu từ bao giờ đã chảy nhiều hơn trước,dính một chút lên chiếc đĩa vỡ.
Được một lúc,mẹ tôi đem bông băng xuống,đưa tay tôi vào trong bồn rửa.Vì vết thương mới xảy ra,lại tiếp xúc với nước nên làm tôi sót một chút,chau mày nhìn vào ngón tay.
Mẹ tôi nhìn vào vết thương đã được rửa qua,thở dài trách tôi:
-Lần sau làm cẩn thận nhớ chưa?Mẹ đã dặn bao lần rồi!Vết thương cắt sâu đấy!Phải bôi thuốc không sợ nhiễm trùng.Mẹ tôi đem cái lọ thuốc PVP-10DINE 100ml đổ vào bông,xoa xoa lên vết thương.Vừa tiếp xúc với thuốc,tôi gào lên:
-A!!Mẹ ơi đau quá à!!Huhuhu.. ( T.T )
-Đau mới khỏi giờ đưa ngón tay đây,mẹ băng vào cho!
Mẹ tôi dán băng ego quanh vết thương,bỏ rác vào hết thùng,rồi nắm tay tôi:
-Bát đũa để đấy!Giờ ra ngoài đi,mẹ có người muốn cho con gặp!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.