Chương 19: Đãng trí
Đang cập nhật
01/04/2015
Chiều. Hoàng hôn buông xuống.
Gió lộng khắp sân trýờng hiu quạnh, vắng vẻ.
Có một bóng dáng cao cao xuất hiện ở phía cổng. Ông cầm theo chiếc túi vải đã cũ, đôi găng tay đã phủ một lớp bụi mờ nhẹ nhàng ðặt lên chiếc khóa cổng.
Một luồng sáng màu tím hiện ra, rồi biến mất, cánh cổng từ từ mở, chầm chậm, phát ra tiếng cót két be bé.
" Hình nhý ngôi trường này ðã cũ rồi nhỉ ? Khi nào phải sửa lại thôi ! "
Ông bước vào trường, chính chỉnh lại tấm biển tên trên ngực áo vét sang trọng, ấn sau lớp áo khoác măng - tô : Higashi Fujimoto - Khách mời .
Cộp ... Cộp ... Cộp ...
Có tiếng bước chân chậm rãi ...
" Vẫn tinh ý như ngày nào nhỉ ? Hayashi ? Biết được ta đã về cơ à ? "
Kaito dừng lại, cầm lên chiếc túi vải :
- Mái ngói của biệt thự của ngài ! Một nơi quan sát tốt ! Chả trách chả ai qua được tầm mắt của Kiba .
Higashi cười cười, tay day day thái dương:
- Hì ... Có vẻ như ta cũng phải lên đó thử ! Thằng Kiba nó thích nơi đó lắm, ngày nào cũng nằm ở ðó mà ngủ với nghe nhạc !
- Ồ, vậy mà dạo này tôi không gặp Kiba trên ðó .
Higashi cởi đôi găng tay, bỏ vào túi áo bên phải :
- Ta giao nó nhiệm vụ theo sát Hime.
Kaito gật đầu :
- Phải rồi ... Lí do duy nhất khiến cái trýờng này có thể thay đổi ... Có phải là nhóc con Hime ?
***
6h tối.
Tôi lồm cồm bò dậy sau khi nghe tiếng chuông báo thức vang lên ồn ã.
Ngáp một hõi thật dài, tôi gãi đầu rồi chýng cái mặt mõ màng mà vào trong phòng vệ sinh. Vừa đánh răng mà tôi cứ gật gà gật gù.
" Cạch "
Tôi đưa tay che miệng, chầm chậm bước đến chiếc tủ quần áo.
Lục đục! Lục đục !
Cái ... Đồng phục của tôi đâu rồi ? !!
A ... Chết chết !
Tôi chạy vọt vào nhà vệ sinh, tôi giơ cái bộ quần áo trắng đen đã nhàu nằm im trong chiếc chậu.
Đưa lên mũi ngửi ... Ôi ! Hôi quá !
Trời ạ ! Sao tôi lại quên bỏ vào máy giặt là rồi !!
" Grừ ... Đầu với óc ! Mi thật ngốc !! "
- Quá đần độn !!
Tôi quay phắt mặt lại thì khuôn mặt của một người rất quen thuộc đập vào mắt ...
AAAA .... Ma !!
Tôi té rầm xuống mặt đất ...
Kiba chau mày, khóe môi giật giật ...
" Tôi đây ! Ma cái quái gì hả ? "
À à ... Kiba phải rồi ...
Tôi vất lại bộ đồng phục đã bẩn xuống chiếc chậu :
- Gì đây ? Tìm tôi có việc gì không ?
Kiba đút tay vào túi quần, dơ ngón tay chỉ về chiếc giường :
- May cho cô đấy nhé ! Đồng phục mới ở kia ! Lần sau đãng trí nữa là khỏi đến lớp .
Tôi bĩu môi, liếc liếc về bộ đồng phục nằm phẳng phiu trên mặt giường ...
- Gì chứ ?
Kiba cút sát xuống mặt tôi, lấy ngón tay dí vào trán tôi :
- Nhanh lên ! Thay đồ xuống ăn sáng !
-Ăn sáng ? Ở căng-teen hả ?
Kiba gật đầu lười biếng ...
Tôi đuổi Kiba ra ngoài rồi nhanh chóng mặc bộ đồng phục vào .
----------- ( Ta là tuyến phân cách của thời gian )
Trong căng – teen.
Tôi gọi một đĩa thịt tái và một tách trà hoa hồng, đối diện là Kiba ăn chiếc sandwich, một chai nước khoáng.
Bữa ãn khá là ngột ngạt !
Chẳng ai nói với ai câu nào, đơn giản chỉ là ngồi ăn …
Tôi lắp bắp, rụt rè hỏi Kiba :
- Này, cậu thấy bạn tôi không ?
-Hử ? Bạn nào ? – Kiba chau mày, cầm chai nước tu ừng ực.
-Yori đó !
-Không !
Tôi hờn dỗi quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ trong khu vực ăn.
Hôm qua, hôm qua …
Chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua ?
Tôi cảm thấy mình vừa quên gì đó … Có phải rất quan trọng không ?
Tự cốc vào ðầu mình mấy cú đau điếng, tôi cýời với Kiba :
-Ãn nhanh lên ! Còn vào học nữa !
" Chắc không có chuyện gì đâu … "
Gió lộng khắp sân trýờng hiu quạnh, vắng vẻ.
Có một bóng dáng cao cao xuất hiện ở phía cổng. Ông cầm theo chiếc túi vải đã cũ, đôi găng tay đã phủ một lớp bụi mờ nhẹ nhàng ðặt lên chiếc khóa cổng.
Một luồng sáng màu tím hiện ra, rồi biến mất, cánh cổng từ từ mở, chầm chậm, phát ra tiếng cót két be bé.
" Hình nhý ngôi trường này ðã cũ rồi nhỉ ? Khi nào phải sửa lại thôi ! "
Ông bước vào trường, chính chỉnh lại tấm biển tên trên ngực áo vét sang trọng, ấn sau lớp áo khoác măng - tô : Higashi Fujimoto - Khách mời .
Cộp ... Cộp ... Cộp ...
Có tiếng bước chân chậm rãi ...
" Vẫn tinh ý như ngày nào nhỉ ? Hayashi ? Biết được ta đã về cơ à ? "
Kaito dừng lại, cầm lên chiếc túi vải :
- Mái ngói của biệt thự của ngài ! Một nơi quan sát tốt ! Chả trách chả ai qua được tầm mắt của Kiba .
Higashi cười cười, tay day day thái dương:
- Hì ... Có vẻ như ta cũng phải lên đó thử ! Thằng Kiba nó thích nơi đó lắm, ngày nào cũng nằm ở ðó mà ngủ với nghe nhạc !
- Ồ, vậy mà dạo này tôi không gặp Kiba trên ðó .
Higashi cởi đôi găng tay, bỏ vào túi áo bên phải :
- Ta giao nó nhiệm vụ theo sát Hime.
Kaito gật đầu :
- Phải rồi ... Lí do duy nhất khiến cái trýờng này có thể thay đổi ... Có phải là nhóc con Hime ?
***
6h tối.
Tôi lồm cồm bò dậy sau khi nghe tiếng chuông báo thức vang lên ồn ã.
Ngáp một hõi thật dài, tôi gãi đầu rồi chýng cái mặt mõ màng mà vào trong phòng vệ sinh. Vừa đánh răng mà tôi cứ gật gà gật gù.
" Cạch "
Tôi đưa tay che miệng, chầm chậm bước đến chiếc tủ quần áo.
Lục đục! Lục đục !
Cái ... Đồng phục của tôi đâu rồi ? !!
A ... Chết chết !
Tôi chạy vọt vào nhà vệ sinh, tôi giơ cái bộ quần áo trắng đen đã nhàu nằm im trong chiếc chậu.
Đưa lên mũi ngửi ... Ôi ! Hôi quá !
Trời ạ ! Sao tôi lại quên bỏ vào máy giặt là rồi !!
" Grừ ... Đầu với óc ! Mi thật ngốc !! "
- Quá đần độn !!
Tôi quay phắt mặt lại thì khuôn mặt của một người rất quen thuộc đập vào mắt ...
AAAA .... Ma !!
Tôi té rầm xuống mặt đất ...
Kiba chau mày, khóe môi giật giật ...
" Tôi đây ! Ma cái quái gì hả ? "
À à ... Kiba phải rồi ...
Tôi vất lại bộ đồng phục đã bẩn xuống chiếc chậu :
- Gì đây ? Tìm tôi có việc gì không ?
Kiba đút tay vào túi quần, dơ ngón tay chỉ về chiếc giường :
- May cho cô đấy nhé ! Đồng phục mới ở kia ! Lần sau đãng trí nữa là khỏi đến lớp .
Tôi bĩu môi, liếc liếc về bộ đồng phục nằm phẳng phiu trên mặt giường ...
- Gì chứ ?
Kiba cút sát xuống mặt tôi, lấy ngón tay dí vào trán tôi :
- Nhanh lên ! Thay đồ xuống ăn sáng !
-Ăn sáng ? Ở căng-teen hả ?
Kiba gật đầu lười biếng ...
Tôi đuổi Kiba ra ngoài rồi nhanh chóng mặc bộ đồng phục vào .
----------- ( Ta là tuyến phân cách của thời gian )
Trong căng – teen.
Tôi gọi một đĩa thịt tái và một tách trà hoa hồng, đối diện là Kiba ăn chiếc sandwich, một chai nước khoáng.
Bữa ãn khá là ngột ngạt !
Chẳng ai nói với ai câu nào, đơn giản chỉ là ngồi ăn …
Tôi lắp bắp, rụt rè hỏi Kiba :
- Này, cậu thấy bạn tôi không ?
-Hử ? Bạn nào ? – Kiba chau mày, cầm chai nước tu ừng ực.
-Yori đó !
-Không !
Tôi hờn dỗi quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ trong khu vực ăn.
Hôm qua, hôm qua …
Chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua ?
Tôi cảm thấy mình vừa quên gì đó … Có phải rất quan trọng không ?
Tự cốc vào ðầu mình mấy cú đau điếng, tôi cýời với Kiba :
-Ãn nhanh lên ! Còn vào học nữa !
" Chắc không có chuyện gì đâu … "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.