Chương 8: Lớp 2-B
Đang cập nhật
01/04/2015
Tôi không nhớ là mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết rằng,khi tôi bật dậy khỏi chiếc giường thì hoàng hôn đã xuất hiện từ khi nào...
Tôi cuốn tấm chăn bông khắp người cho ấm, mắt nhìn ra cửa sổ.
Hoàng hôn...Màu đỏ thẫm bao trùm tất cả,mặt trời nhuốm chìm mọi thứ vào khoảng không yên ắng bởi cái màu đỏ thẫm ấy...
Vừa đẹp,lại vừa buồn...
Nhưng cũng thật lãng mạn...
Một tay tôi giữ lấy tấm chăn,tay còn lại áp lên cửa kính.Phía bên ngoài,hơi lạnh đã làm mờ đi tấm kính trong suốt.Tôi dùng cánh tay xoa xoa lên tấm kính,tạo ra một hình tròn nhỏ, đưa khuôn mặt lại gần cửa sổ...
Tôi mải mê đắm chìm vào khung cảnh bên ngoài.Lá cây xanh rì, bay bay trong gió,tạo ra tiếng xào xạc. Tiếng gió thôi qua khuôn viên trưởng, hòa hợp với tiếng lá mà tạo ra một bản nhạc thiên nhiên trầm trầm,lẳng lặng...
"Cạch!"
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa nên bèn quay mặt lại.Nhưng chưa kịp định thần lại thì một thứ bay thẳng vào người tôi:Một bộ quần áo và một chiếc áo khoác dạ.Tôi nhìn sang chiếc áo đã được tôi gấp gọn gàng mà anh Kaito đã đưa cho tôi hôm qua,đem so sánh với chiếc áo của tôi...
Ồ...Thì ra là đồng phục!!
Tôi ngước mắt lên thì thấy Kiba đang đứng trong phòng tôi, ngón tay đưa lên bật công tắc điện.
"Tách!"
Cả căn phòng sáng hẳn ra!Kiba ngồi xuống một bên giường tôi:
-Đồng phục!Mặc vào còn đi học!!
Tôi gật gật đầu,rồi chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Tôi lôi bộ đồng phục được gấp phẳng phiu trong túi giấy bóng ra,ngắm nghía một lúc...Chiếc áo sơ-mi trắng cùng nơđỏ, bên dưới là một chiếc nơ trắng với dải vải dài hơn một chút,bên ngoài là chiếc áo dài tay cái khuy bằng vải màu đen,chiếc váy ngắn dễ thương nhưng cũng rất ấm vào mùa đông.Chiếc tất thì dài qua đầu gối...
Tôi vừa chuẩn bị thay ra thì nghe tiếng gõ cửa..Tôi mở he hé cửa,cau mày:
-Có chuyện gì sao,Kiba??
Kiba chán nản nhìn tôi rồi lôi ra chiếc túi màu trắng:
-Đây là giày của cô!Ông hiệu trưởng bảo tôi đưa cho cô!!
Tôi nép mình vào trong hơn,tay rụt rè cầm lấy chiếc túi...Rồi!Xong!Túi đã ở trong tay tôi rồi!!
"Rầm!"
Tôi đóng mạnh cửa vào,rồi bắt đầu thay bộ đồng phục...
***
Bên ngoài...
Kiba đơ mặt ra nhìn cánh cửa bị đóng sầm trước mắt...Thở dài một hơi...
Cậu ngồi xuống giường,nghĩ lại đến câu nói của Higashi...
"Kaito là trưởng ký túc phải ở đây quản nên bận rồi!Con đi cùng với ta!!"
"Đi đâu?Gọi thằng Kaito đi.Bọn học sinh lớn rồi,tự quản!!"
"Kaito có uy lực lớn nhất ở đây.Thôi đi với ta,đến nhà của một người bạn!"
"Lại đón ai về đây à??"
"Đúng đấy,đón một cô bé vào đây học!!Và nhiệm vụ của con là phải theo sát con bé đó!!"
...
Kiba day day thái dương.Cậu chỉ nghĩ đây là mấy cái việc vớ vẩn,tốn thời gian.16 tuổi rồi chứ ít ỏi gì đâu,chẳng lẽ cũng cần có người theo sát chắc??
Rách việc!!Nhảm nhí!!Vớ vẩn!!
Nhưng có ai biết không?Rằng một sự thật đau lòng vẫn đang ở sâu trong vam giới này...
***
Tôi mở cửa phòng vệ sinh, cầm túi giày bước đến giường...
Tôi lại cau mày nhìn Kiba,sao cậu ấy cứ ở đây nhỉ??Mà...bây giờ tôi không còn cảm giác khó chịu về Kiba nữa...Có lẽ...là từ chuyện lần trước chăng??
Tôi lắc mạnh đầu, nhanh nhảu cầm chiếc giày ra.
Oa...Đó là chiếc giày vải màu nâu cao cổ.Cái "cổ" của giày còn được làm theo kiểu gập lại.Nhìn rất đẹp nha!!
Tôi đưa cái bàn chân nhỏ xíu mà mẹ tôi thường gọi là chân búp bê vào trong chiếc giày.
Vừa khít luôn!!
Tôi cầm chiếc túi trống rỗng lên..Để xem nào...chiếc túi không bẩn,hơn nữa giày cũng được bọc trong túi bóng rất cẩn thận rồi mới nhét vào chiếc túi to này!!
Tôi bò lên giường,cầm lấy chiếc áo của Kaito-senpai bỏ vào túi,rồi để nó sang một bên.Tôi lấy áo khoác của chính mình khoác vào người, cầm chiếc túi lên rồi vỗ vỗ vai Kiba:
-Này!Giờ có đi học không??
Kiba chẳng thèm trả lời tôi,quay bước đi một mạch ra hành lang.Tôi vội vàng chạy theo Kiba,nhưng không quên chiếc túi và tắt hết đèn điện trong phòng.
Đuổi kịp Kiba,tôi chắn trước mặt cậu ấy,lấy ngón tay chỉ thẳng vào chiếc áo đồng phục cậu ấy mặc bên ngoài,nhưng mắt lại ngước lên nhìn Kiba:
-Tớ đang nói với cậu mà!!Kiba!!
Kiba nhướn một bên lông mày lên,hình như trong mắt câu jta có ý cười thì phải?
-Chưa gì đã thay đổi cách xưng hô sao?
Tôi nhận ra mình bị hố, bèn lấy tay vân vê một lọn tóc,mặt đỏ bừng, ;lắp bắp:
-Đấy...Đấy là vì...chuyện..chuyện...
Kiba đặt tay lên đầu tôi:
-Thôi!Không nói nữa,vào phòng hiệu trưởng đi!!Rồi ông ta sẽ dẫn lên lớp!Tôi lên lớp trước!!
Tôi đứng trước cửa phòng hiệu trưởng,nhìn theo bóng dáng của Kiba xa dần...
Tôi cuốn tấm chăn bông khắp người cho ấm, mắt nhìn ra cửa sổ.
Hoàng hôn...Màu đỏ thẫm bao trùm tất cả,mặt trời nhuốm chìm mọi thứ vào khoảng không yên ắng bởi cái màu đỏ thẫm ấy...
Vừa đẹp,lại vừa buồn...
Nhưng cũng thật lãng mạn...
Một tay tôi giữ lấy tấm chăn,tay còn lại áp lên cửa kính.Phía bên ngoài,hơi lạnh đã làm mờ đi tấm kính trong suốt.Tôi dùng cánh tay xoa xoa lên tấm kính,tạo ra một hình tròn nhỏ, đưa khuôn mặt lại gần cửa sổ...
Tôi mải mê đắm chìm vào khung cảnh bên ngoài.Lá cây xanh rì, bay bay trong gió,tạo ra tiếng xào xạc. Tiếng gió thôi qua khuôn viên trưởng, hòa hợp với tiếng lá mà tạo ra một bản nhạc thiên nhiên trầm trầm,lẳng lặng...
"Cạch!"
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa nên bèn quay mặt lại.Nhưng chưa kịp định thần lại thì một thứ bay thẳng vào người tôi:Một bộ quần áo và một chiếc áo khoác dạ.Tôi nhìn sang chiếc áo đã được tôi gấp gọn gàng mà anh Kaito đã đưa cho tôi hôm qua,đem so sánh với chiếc áo của tôi...
Ồ...Thì ra là đồng phục!!
Tôi ngước mắt lên thì thấy Kiba đang đứng trong phòng tôi, ngón tay đưa lên bật công tắc điện.
"Tách!"
Cả căn phòng sáng hẳn ra!Kiba ngồi xuống một bên giường tôi:
-Đồng phục!Mặc vào còn đi học!!
Tôi gật gật đầu,rồi chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Tôi lôi bộ đồng phục được gấp phẳng phiu trong túi giấy bóng ra,ngắm nghía một lúc...Chiếc áo sơ-mi trắng cùng nơđỏ, bên dưới là một chiếc nơ trắng với dải vải dài hơn một chút,bên ngoài là chiếc áo dài tay cái khuy bằng vải màu đen,chiếc váy ngắn dễ thương nhưng cũng rất ấm vào mùa đông.Chiếc tất thì dài qua đầu gối...
Tôi vừa chuẩn bị thay ra thì nghe tiếng gõ cửa..Tôi mở he hé cửa,cau mày:
-Có chuyện gì sao,Kiba??
Kiba chán nản nhìn tôi rồi lôi ra chiếc túi màu trắng:
-Đây là giày của cô!Ông hiệu trưởng bảo tôi đưa cho cô!!
Tôi nép mình vào trong hơn,tay rụt rè cầm lấy chiếc túi...Rồi!Xong!Túi đã ở trong tay tôi rồi!!
"Rầm!"
Tôi đóng mạnh cửa vào,rồi bắt đầu thay bộ đồng phục...
***
Bên ngoài...
Kiba đơ mặt ra nhìn cánh cửa bị đóng sầm trước mắt...Thở dài một hơi...
Cậu ngồi xuống giường,nghĩ lại đến câu nói của Higashi...
"Kaito là trưởng ký túc phải ở đây quản nên bận rồi!Con đi cùng với ta!!"
"Đi đâu?Gọi thằng Kaito đi.Bọn học sinh lớn rồi,tự quản!!"
"Kaito có uy lực lớn nhất ở đây.Thôi đi với ta,đến nhà của một người bạn!"
"Lại đón ai về đây à??"
"Đúng đấy,đón một cô bé vào đây học!!Và nhiệm vụ của con là phải theo sát con bé đó!!"
...
Kiba day day thái dương.Cậu chỉ nghĩ đây là mấy cái việc vớ vẩn,tốn thời gian.16 tuổi rồi chứ ít ỏi gì đâu,chẳng lẽ cũng cần có người theo sát chắc??
Rách việc!!Nhảm nhí!!Vớ vẩn!!
Nhưng có ai biết không?Rằng một sự thật đau lòng vẫn đang ở sâu trong vam giới này...
***
Tôi mở cửa phòng vệ sinh, cầm túi giày bước đến giường...
Tôi lại cau mày nhìn Kiba,sao cậu ấy cứ ở đây nhỉ??Mà...bây giờ tôi không còn cảm giác khó chịu về Kiba nữa...Có lẽ...là từ chuyện lần trước chăng??
Tôi lắc mạnh đầu, nhanh nhảu cầm chiếc giày ra.
Oa...Đó là chiếc giày vải màu nâu cao cổ.Cái "cổ" của giày còn được làm theo kiểu gập lại.Nhìn rất đẹp nha!!
Tôi đưa cái bàn chân nhỏ xíu mà mẹ tôi thường gọi là chân búp bê vào trong chiếc giày.
Vừa khít luôn!!
Tôi cầm chiếc túi trống rỗng lên..Để xem nào...chiếc túi không bẩn,hơn nữa giày cũng được bọc trong túi bóng rất cẩn thận rồi mới nhét vào chiếc túi to này!!
Tôi bò lên giường,cầm lấy chiếc áo của Kaito-senpai bỏ vào túi,rồi để nó sang một bên.Tôi lấy áo khoác của chính mình khoác vào người, cầm chiếc túi lên rồi vỗ vỗ vai Kiba:
-Này!Giờ có đi học không??
Kiba chẳng thèm trả lời tôi,quay bước đi một mạch ra hành lang.Tôi vội vàng chạy theo Kiba,nhưng không quên chiếc túi và tắt hết đèn điện trong phòng.
Đuổi kịp Kiba,tôi chắn trước mặt cậu ấy,lấy ngón tay chỉ thẳng vào chiếc áo đồng phục cậu ấy mặc bên ngoài,nhưng mắt lại ngước lên nhìn Kiba:
-Tớ đang nói với cậu mà!!Kiba!!
Kiba nhướn một bên lông mày lên,hình như trong mắt câu jta có ý cười thì phải?
-Chưa gì đã thay đổi cách xưng hô sao?
Tôi nhận ra mình bị hố, bèn lấy tay vân vê một lọn tóc,mặt đỏ bừng, ;lắp bắp:
-Đấy...Đấy là vì...chuyện..chuyện...
Kiba đặt tay lên đầu tôi:
-Thôi!Không nói nữa,vào phòng hiệu trưởng đi!!Rồi ông ta sẽ dẫn lên lớp!Tôi lên lớp trước!!
Tôi đứng trước cửa phòng hiệu trưởng,nhìn theo bóng dáng của Kiba xa dần...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.