Chương 21
Milk Tea Hamster
17/05/2022
Ăn xong bữa cơm thì đã gần mười một giờ khuya.
Quán ăn khuya cũng không còn bao nhiêu người, ông chủ cũng đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, chuẩn bị đóng cửa quầy hàng. Sau khi Tang Noãn thanh toán tiền xong, cô nhiệt tình chạy đến trước đám người, cùng mọi người phân ra từng nhóm nhỏ để về nhà.
Ngoại trừ nhà của Tang Noãn ở phía Tây, hầu như tất cả bạn học khác đều có bạn chung đường về nhà. Cũng may nhà của Tang Noãn cách đây không xa. Thẩm Phong đề nghị đưa cô về, nhưng bị Tang Noãn uyển chuyển từ chối. Trời cũng đã khuya, mà nhà anh ta lại ở hướng hoàn toàn trái ngược với hướng nhà họ Tang. Cô cùng với mọi người sôi nổi chào tạm biệt nhau, sau đó bắt đầu đi về phía nhà mình.
Thời tiết tốt, trăng sáng sao thưa, không khí mát mẻ, ánh trăng sáng làm Tang Noãn không khỏi nghĩ đến ánh đèn hôm nay trên sàn nhảy. Cả một đường đi Tang Noãn đều giẫm lên ánh trăng, trong đầu hiện lên lời nói của Thẩm Phong.
“Đừng nói em cho rằng hiệu ứng sân khấu sau khi em lên đài, cùng với tiết mục tập thể dục theo đài được cải tiến đó là ý tưởng của anh đấy chứ?”
“Người em nên cám ơn nhất, là Tư Nguyên.’’
Thực sự là anh sao?
Tang Noãn không tin cho lắm..
Hôm nay trước khi thi đấu, cô có gọi cho anh, rõ ràng anh còn một mực khẳng định rằng cô sẽ tự biến mình thành một trò ngốc trước mặt mọi người nữa mà.
Trên đường về nhà, Tang Noãn thấy một ông cụ đẩy xe hoa quả chuẩn bị dọn hàng, Tang Noãn ghé vào mua một ít nho. Lúc cô tìm tiền lẻ thì phát hiện không có tiền lẻ, cô thấy anh đào cũng không tệ, lại nhớ tới Mạc Tư Nguyên hình như khá thích ăn anh đào, nên dứt khoát lấy thêm một túi anh đào.
Gần tới cổng tiểu khu, từ xa Tang Noãn đã nhìn thấy một bóng người áo trắng quen thuộc đang ngồi chồm hổm dưới cánh cổng sắt của tiểu khu.
Cô lập tức chạy tới: “Này! Mạc Tư Nguyên, anh làm gì ở đây thế!”
“Suỵt!” Mạc Tư Nguyên nhanh chóng quay người lại, ra hiệu cho cô im lặng.
Tang Noãn sửng sốt, thuận theo tay anh nhìn sang thì thấy anh đang cầm một hộp sữa dê nhỏ, đút cho một chú mèo hoa con vừa mới đầy tháng.
Mèo hoa nhỏ dường như bị Tang Noãn làm cho giật mình, nó co rúm người lại, khẽ “meo meo” một tiếng rồi lập tức chạy đi.
Vẻ mặt Mạc Tư Nguyên bất đắc dĩ: “Em xem, hù nó chạy mất rồi.”
Tang Noãn ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Aiza, xin lỗi, em không thấy nó. Mà không sao đâu, anh cứ để sữa ở đó, nó sẽ quay lại uống hết ấy mà.”
Cô vừa nói vừa hỏi anh: “Cơ mà sao anh lại ở đây?”
“Đợi một con heo hơn nửa đêm rồi còn không chịu về nhà.” Mạc Tư Nguyên hờ hững nói.
“Heo?” Tang Noãn hào hứng kêu lên: “Đâu, heo đâu?” Cô sống ở đây lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy qua con heo bao giờ, không khỏi cảm thấy mới lạ.
Cô nhìn xung quanh một chút, đột nhiên nhận ra anh đang ám chỉ điều gì, lập tức trừng mắt nhìn anh: “Mạc Tư Nguyên, anh muốn chết đúng không!”
Mạc Tư Nguyên đứng dậy, vỗ nhẹ bụi đất trên người, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Với chỉ số thông minh của em, nói em là heo thì sỉ nhục cho con heo quá.”
“# * &% & ^ **!!!”
Tang Noãn nhìn chằm chằm vào anh, trong đầu phát huy quyền cước nhà họ Tang, cùng với nhân vật phản diện tên Mạc Tư Nguyên quyết tử một hồi. Cô giơ tay, ném túi nho và anh đào đang cầm trong tay vào tay anh: “Cầm lấy!”
Sau đó cô xoay người đi về phía bên trong tiểu khu.
Lúc vào nhà, ba Tang với mẹ Tang đã đi ngủ rồi.
Cả căn phòng tối om, Tang Noãn và Mạc Tư Nguyên nhẹ nhàng di chuyển, lần mò về hướng cầu thang, khi đi ngang qua phòng ngủ của ba Tang và mẹ Tang, Tang Noãn nhẹ giọng hỏi anh: “Em về muộn như vậy, anh nói sao với ba mẹ em thế?”
Mạc Tư Nguyên đè thấp giọng: “Tôi bảo bài tập của em còn chưa làm xong, bị giáo viên bắt ở lại.”
“Gì chứ?”
Tang Noãn cả kinh giậm chân, bị tiếng động lớn do bản thân phát ra làm giật mình. Cô vội che miệng, nhìn trái nhìn phải một chút rồi đá mạnh về phía anh.
“Anh muốn hại chết em hả?”
Trong bóng tối, Mạc Tư Nguyên yên lặng mỉm cười, nhìn cô với vẻ mặt đau khổ: “Gạt em đấy, tôi bảo em qua nhà của Nhã Hinh.”
Tang Noãn thở phào nhẹ nhõm, vô cùng thích thú nói ra dự định: “Ngày mai em nhất định phải ngủ một giấc đến trưa mới được, ba mẹ có hỏi thì bảo sáng về sớm quá nên nằm ngủ bù!”
Cả hai rón rén lên lầu, đi ngang qua khu vực có khả năng đánh thức ba mẹ Tang rồi, Tang Noãn mới thả lỏng tay chân, nghênh ngang bước về phòng.
Cô đẩy cửa bước vào.
Mạc Tư Nguyên ở sau lưng gọi cô: “Này!”
Tang Noãn dừng bước, quay lại nhìn anh.
“Không cần à?” Mạc Tư Nguyên chỉ vào túi nho và anh đào trong tay mình.
“À, cái đó hả?”
Hai mắt Tang Noãn đảo quanh, cô ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên nói: “Cái đó…em đột nhiên không muốn ăn, cho anh đấy!”
“Tôi không muốn.”
Mạc Tư Nguyên đặt túi trước cửa phòng cô, xoay người rời đi.
Tang Noãn sửng sốt, trong lòng nóng nảy: “Này!”
Mạc Tư Nguyên dừng lại.
Tang Noãn nhìn anh, lắp bắp nói: “Mạc Tư Nguyên, anh, anh, anh… con người anh sao có thể khó ưa như vậy chứ! Cho anh mà anh còn không muốn! Cứ coi như…coi như là em cảm ơn anh đi! Cầm đi không được sao? Thật là dài dòng mà! ”
“Cho nên, em chỉ là muốn cảm ơn tôi thôi sao?” Mạc Tư Nguyên quay người lại, lạnh nhạt nhìn cô với ánh mắt thâm thúy.
“Em…” Tang Noãn đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Cô vừa mở miệng đã thấy băn khoăn không biết có nên nói hay không, đơ ra một lúc lâu, cuối cùng bực bội dậm chân tại chỗ, tức giận nói: “Anh cứ cầm đi!” Sau đó lập tức xoay người trở về phòng.
Truyện [Hơi Ấm Của Anh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Đêm đó Tang Noãn nằm trên giường, thật lâu cũng không ngủ được.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rất sáng, xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu vào chiếc cúp pha lê duy nhất trên bàn học, khiến nó ánh lên một tia sáng yếu ớt.
Tang Noãn ngây người nhìn chiếc cúp một lúc lâu.
Cô chưa bao giờ giành được một giải thưởng nào, đây là giải thưởng đầu tiên mà cô giành được trong nhiều năm như vậy. Mỗi khi nhìn thấy căn phòng của Mạc Tư Nguyên đầy ắp những danh hiệu và giải thưởng, cô sẽ ghen tị, sẽ mơ tưởng về việc giành được giải thưởng là như thế nào. Mà hôm nay, cuối cùng cô cũng cảm thụ được, thì ra cảm giác được người ta hoan hô, được người ta khen ngợi là tư vị như vậy.
Tang Noãn ngồi dậy, cầm chiếc cúp lên, ngón tay gõ nhẹ lên chiếc cúp pha lê nhẵn bóng.
Trong không gian yên tĩnh vang lên một tiếng “keng” yếu ớt, thanh âm rõ ràng sạch sẽ.
“Mạc Tư Nguyên.”
Tang Noãn không hiểu sao lại nghĩ đến anh, cô nhăn mũi.
Trong màn đêm yên ắng, cô nói thầm một mình: “Tuy rằng, anh rất khó ưa, xấu tính, luôn chọc tức em, còn kiêu ngạo nữa, nhưng em phải thừa nhận rằng lần này quả thực là công lao của anh, cho nên……”
Lời nói của cô dừng lại.
Trời đã khuya, đêm lạnh như băng, cả thế giới đều yên lặng. Đồng hồ trên bàn phát ra tiếng tích tắc có trật tự. Tang Noãn hôn nhẹ lên chiếc cúp, sau đó trở về giường, dùng chăn mỏng quấn chặt người, nhắm mắt lại cười cười.
Cho nên, Mạc Tư Nguyên.
Dù sao cũng cảm ơn anh!
Quán ăn khuya cũng không còn bao nhiêu người, ông chủ cũng đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, chuẩn bị đóng cửa quầy hàng. Sau khi Tang Noãn thanh toán tiền xong, cô nhiệt tình chạy đến trước đám người, cùng mọi người phân ra từng nhóm nhỏ để về nhà.
Ngoại trừ nhà của Tang Noãn ở phía Tây, hầu như tất cả bạn học khác đều có bạn chung đường về nhà. Cũng may nhà của Tang Noãn cách đây không xa. Thẩm Phong đề nghị đưa cô về, nhưng bị Tang Noãn uyển chuyển từ chối. Trời cũng đã khuya, mà nhà anh ta lại ở hướng hoàn toàn trái ngược với hướng nhà họ Tang. Cô cùng với mọi người sôi nổi chào tạm biệt nhau, sau đó bắt đầu đi về phía nhà mình.
Thời tiết tốt, trăng sáng sao thưa, không khí mát mẻ, ánh trăng sáng làm Tang Noãn không khỏi nghĩ đến ánh đèn hôm nay trên sàn nhảy. Cả một đường đi Tang Noãn đều giẫm lên ánh trăng, trong đầu hiện lên lời nói của Thẩm Phong.
“Đừng nói em cho rằng hiệu ứng sân khấu sau khi em lên đài, cùng với tiết mục tập thể dục theo đài được cải tiến đó là ý tưởng của anh đấy chứ?”
“Người em nên cám ơn nhất, là Tư Nguyên.’’
Thực sự là anh sao?
Tang Noãn không tin cho lắm..
Hôm nay trước khi thi đấu, cô có gọi cho anh, rõ ràng anh còn một mực khẳng định rằng cô sẽ tự biến mình thành một trò ngốc trước mặt mọi người nữa mà.
Trên đường về nhà, Tang Noãn thấy một ông cụ đẩy xe hoa quả chuẩn bị dọn hàng, Tang Noãn ghé vào mua một ít nho. Lúc cô tìm tiền lẻ thì phát hiện không có tiền lẻ, cô thấy anh đào cũng không tệ, lại nhớ tới Mạc Tư Nguyên hình như khá thích ăn anh đào, nên dứt khoát lấy thêm một túi anh đào.
Gần tới cổng tiểu khu, từ xa Tang Noãn đã nhìn thấy một bóng người áo trắng quen thuộc đang ngồi chồm hổm dưới cánh cổng sắt của tiểu khu.
Cô lập tức chạy tới: “Này! Mạc Tư Nguyên, anh làm gì ở đây thế!”
“Suỵt!” Mạc Tư Nguyên nhanh chóng quay người lại, ra hiệu cho cô im lặng.
Tang Noãn sửng sốt, thuận theo tay anh nhìn sang thì thấy anh đang cầm một hộp sữa dê nhỏ, đút cho một chú mèo hoa con vừa mới đầy tháng.
Mèo hoa nhỏ dường như bị Tang Noãn làm cho giật mình, nó co rúm người lại, khẽ “meo meo” một tiếng rồi lập tức chạy đi.
Vẻ mặt Mạc Tư Nguyên bất đắc dĩ: “Em xem, hù nó chạy mất rồi.”
Tang Noãn ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Aiza, xin lỗi, em không thấy nó. Mà không sao đâu, anh cứ để sữa ở đó, nó sẽ quay lại uống hết ấy mà.”
Cô vừa nói vừa hỏi anh: “Cơ mà sao anh lại ở đây?”
“Đợi một con heo hơn nửa đêm rồi còn không chịu về nhà.” Mạc Tư Nguyên hờ hững nói.
“Heo?” Tang Noãn hào hứng kêu lên: “Đâu, heo đâu?” Cô sống ở đây lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy qua con heo bao giờ, không khỏi cảm thấy mới lạ.
Cô nhìn xung quanh một chút, đột nhiên nhận ra anh đang ám chỉ điều gì, lập tức trừng mắt nhìn anh: “Mạc Tư Nguyên, anh muốn chết đúng không!”
Mạc Tư Nguyên đứng dậy, vỗ nhẹ bụi đất trên người, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Với chỉ số thông minh của em, nói em là heo thì sỉ nhục cho con heo quá.”
“# * &% & ^ **!!!”
Tang Noãn nhìn chằm chằm vào anh, trong đầu phát huy quyền cước nhà họ Tang, cùng với nhân vật phản diện tên Mạc Tư Nguyên quyết tử một hồi. Cô giơ tay, ném túi nho và anh đào đang cầm trong tay vào tay anh: “Cầm lấy!”
Sau đó cô xoay người đi về phía bên trong tiểu khu.
Lúc vào nhà, ba Tang với mẹ Tang đã đi ngủ rồi.
Cả căn phòng tối om, Tang Noãn và Mạc Tư Nguyên nhẹ nhàng di chuyển, lần mò về hướng cầu thang, khi đi ngang qua phòng ngủ của ba Tang và mẹ Tang, Tang Noãn nhẹ giọng hỏi anh: “Em về muộn như vậy, anh nói sao với ba mẹ em thế?”
Mạc Tư Nguyên đè thấp giọng: “Tôi bảo bài tập của em còn chưa làm xong, bị giáo viên bắt ở lại.”
“Gì chứ?”
Tang Noãn cả kinh giậm chân, bị tiếng động lớn do bản thân phát ra làm giật mình. Cô vội che miệng, nhìn trái nhìn phải một chút rồi đá mạnh về phía anh.
“Anh muốn hại chết em hả?”
Trong bóng tối, Mạc Tư Nguyên yên lặng mỉm cười, nhìn cô với vẻ mặt đau khổ: “Gạt em đấy, tôi bảo em qua nhà của Nhã Hinh.”
Tang Noãn thở phào nhẹ nhõm, vô cùng thích thú nói ra dự định: “Ngày mai em nhất định phải ngủ một giấc đến trưa mới được, ba mẹ có hỏi thì bảo sáng về sớm quá nên nằm ngủ bù!”
Cả hai rón rén lên lầu, đi ngang qua khu vực có khả năng đánh thức ba mẹ Tang rồi, Tang Noãn mới thả lỏng tay chân, nghênh ngang bước về phòng.
Cô đẩy cửa bước vào.
Mạc Tư Nguyên ở sau lưng gọi cô: “Này!”
Tang Noãn dừng bước, quay lại nhìn anh.
“Không cần à?” Mạc Tư Nguyên chỉ vào túi nho và anh đào trong tay mình.
“À, cái đó hả?”
Hai mắt Tang Noãn đảo quanh, cô ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên nói: “Cái đó…em đột nhiên không muốn ăn, cho anh đấy!”
“Tôi không muốn.”
Mạc Tư Nguyên đặt túi trước cửa phòng cô, xoay người rời đi.
Tang Noãn sửng sốt, trong lòng nóng nảy: “Này!”
Mạc Tư Nguyên dừng lại.
Tang Noãn nhìn anh, lắp bắp nói: “Mạc Tư Nguyên, anh, anh, anh… con người anh sao có thể khó ưa như vậy chứ! Cho anh mà anh còn không muốn! Cứ coi như…coi như là em cảm ơn anh đi! Cầm đi không được sao? Thật là dài dòng mà! ”
“Cho nên, em chỉ là muốn cảm ơn tôi thôi sao?” Mạc Tư Nguyên quay người lại, lạnh nhạt nhìn cô với ánh mắt thâm thúy.
“Em…” Tang Noãn đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Cô vừa mở miệng đã thấy băn khoăn không biết có nên nói hay không, đơ ra một lúc lâu, cuối cùng bực bội dậm chân tại chỗ, tức giận nói: “Anh cứ cầm đi!” Sau đó lập tức xoay người trở về phòng.
Truyện [Hơi Ấm Của Anh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Đêm đó Tang Noãn nằm trên giường, thật lâu cũng không ngủ được.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rất sáng, xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu vào chiếc cúp pha lê duy nhất trên bàn học, khiến nó ánh lên một tia sáng yếu ớt.
Tang Noãn ngây người nhìn chiếc cúp một lúc lâu.
Cô chưa bao giờ giành được một giải thưởng nào, đây là giải thưởng đầu tiên mà cô giành được trong nhiều năm như vậy. Mỗi khi nhìn thấy căn phòng của Mạc Tư Nguyên đầy ắp những danh hiệu và giải thưởng, cô sẽ ghen tị, sẽ mơ tưởng về việc giành được giải thưởng là như thế nào. Mà hôm nay, cuối cùng cô cũng cảm thụ được, thì ra cảm giác được người ta hoan hô, được người ta khen ngợi là tư vị như vậy.
Tang Noãn ngồi dậy, cầm chiếc cúp lên, ngón tay gõ nhẹ lên chiếc cúp pha lê nhẵn bóng.
Trong không gian yên tĩnh vang lên một tiếng “keng” yếu ớt, thanh âm rõ ràng sạch sẽ.
“Mạc Tư Nguyên.”
Tang Noãn không hiểu sao lại nghĩ đến anh, cô nhăn mũi.
Trong màn đêm yên ắng, cô nói thầm một mình: “Tuy rằng, anh rất khó ưa, xấu tính, luôn chọc tức em, còn kiêu ngạo nữa, nhưng em phải thừa nhận rằng lần này quả thực là công lao của anh, cho nên……”
Lời nói của cô dừng lại.
Trời đã khuya, đêm lạnh như băng, cả thế giới đều yên lặng. Đồng hồ trên bàn phát ra tiếng tích tắc có trật tự. Tang Noãn hôn nhẹ lên chiếc cúp, sau đó trở về giường, dùng chăn mỏng quấn chặt người, nhắm mắt lại cười cười.
Cho nên, Mạc Tư Nguyên.
Dù sao cũng cảm ơn anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.