Chương 58
Milk Tea Hamster
17/05/2022
Về đêm, các quán ăn ngoài trời.
Những quán ăn ở đây nằm ngay cạnh sông, gió đêm mùa hè mát rượi thổi qua mang đến sự mát mẻ hấp dẫn. Xa xa, một loạt ngọn đèn nhỏ đã bật sáng, đủ mọi màu sắc rực rỡ.
Xung quanh là tiếng nói chuyện, hò reo, tiếng cụng chai chạm cốc, vô cùng náo nhiệt.
Tang Noãn ngồi trong góc quầy bán đồ ăn, vừa nhâm nhi những xiên thịt dê nướng vừa lắng nghe tâm sự của Lạc Tư Tư.
“Chuyện là vậy đó.”
Lạc Tư Tư khóc thút tha thút thít, khăn giấy lau nước mắt gần như đã chất đống trên mặt bàn.
Cô ấy xì mũi thật mạnh, đôi mắt sưng húp như hai trái đào nhỏ.
Miệng Tang Noãn phồng lên vì nhét đầy thức ăn, cô mơ hồ kết luận: “Tóm lại là người mà cậu crush, trong lúc vô tình đã để lộ với cậu là anh ấy thích người khác, vì vậy cậu mới phát điên, giận cá chém thớt với tớ đúng không?”
Lạc Tư Tư buồn bã gật đầu, sau đó đột nhiên mở miệng khóc rống lên: “Oa…”
Tang Noãn sợ đến mức run tay, suýt chút nữa thì nghẹn luôn miếng thịt dê.
Mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc, Tang Noãn vội vàng xua tay xin lỗi, vẻ mặt bất lực.
Cô “ừng ực” một phát nuốt miếng thịt dê xuống, uống một hơi cạn cốc coca, mắng: “Câm miệng!”
Tiếng khóc đột ngột ngừng lại, Lạc Tư Tư xoay người lau nước mắt: “Noãn…Noãn ơi, cậu…cậu…nói xem…tớ…làm sao bây giờ…hu hu h u.”
Tang Noãn thở dài.
Không nói gì.
Im lặng một lúc, cô mới ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: “Tư Tư, người cậu thích là Tống Đề đúng không?”
Tiếng nấc nức nở của Lạc Tư Tư bỗng dừng lại, vô thức buột miệng thốt ra: “Làm sao cậu biết… Hu hu”
Nhận ra mình đã lỡ miệng, cô ấy bụm miệng lại, chớp chớp mắt hai lần.
Cô ấy dựa sát vào Tang Noãn: “Noãn, là ai nói với cậu? Anh của tớ? Hay là chị Chỉ Huyên?”
Tang Noãn lắc đầu cười: “Tớ tự mình phát hiện.”
Mặc dù Lạc Tư Tư và Tống Đề thường xuyên như chó với mèo, nhưng cô có thể nhìn ra được. Tuy rằng ngoài mặt Tư Tư hay hô hào chán ghét Tống Đề, nhưng thật ra cô ấy vẫn luôn thích cái cách họ hòa hợp như vậy. Hơn nữa cô ấy từng nói cô ấy thích bạn của anh trai mình, cho nên nhìn như vậy, cũng không khó đoán cho lắm.
Có điều nghĩ tới trạng thái của hai người họ khiến cô tự dưng nhớ đến một người khác.
Nhớ đến Mạc Tư Nguyên.
Tang Noãn đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Lạc Tư Tư hoảng hốt sờ sờ mặt: “Tớ, tớ, tớ biểu hiện rõ như vậy sao?”
Tang Noãn lắc đầu: “Không phải cậu biểu hiện rõ ràng, mà là do tớ có hỏa nhãn kim tinh! Nhưng mà Tư Tư này, anh ấy nói anh ấy có người thích, vậy có nói người ấy là ai không? Chứ làm sao mà khiến cho cậu đau lòng đến vậy hả?”
“Đừng có nhắc tới nữa, cái miệng của tên Tống Đề chết tiệt kia thật sự kín như bưng!” Nhắc đến chuyện này, Lạc Tư Tư lập tức khó chịu: “Sau đó tớ hỏi anh ấy, anh ấy sống chết cũng không nói là ai! Tức á!”
Tang Noãn âm thầm suy nghĩ.
“Tư Tư à, thật ra tớ thấy trong chuyện này cậu không cần phải tức giận như bây giờ! Cậu nghĩ xem, anh ấy sống chết cũng không nói người đó là ai, có khi…người đó là cậu cũng nên, đúng không?”
Lạc Tư Tư nghe vậy thì ngẩn người: “Tớ á?”
“Ừm!” Tang Noãn liên tục gật đầu: “Thế này nhé, các cậu đã nói đến đó rồi, vậy dứt khoát hôm nào cậu hẹn anh ấy ra ngoài, giả vờ lừa anh ấy chơi một trò chơi nho nhỏ nào đó, làm cho anh ấy không thể không nói ra người đó là ai. Hai người nói hết trong lòng ra, không chừng…đó chỉ là một sự hiểu lầm thì sao, cậu thấy đúng không?”
Lạc Tư Tư ngây người chớp mắt.
“Phải ha!” Đột nhiên cô ấy vỗ đùi, vui vẻ nói: “Tại sao tớ không nghĩ ra nhỉ! Tớ có thể hẹn anh ấy ra ngoài, sau đó làm ra một trò chơi thật lòng mạo hiểm gì gì đó, lừa anh ấy một phát! Với tính cách của anh ấy, nếu như thực sự thích tớ, nhất định không dám nói thẳng cho tớ biết đâu!”
“Đúng, đúng!” Tang Noãn ở bên cạnh cười híp mắt.
Trong đầu đã nảy ra một kế hoạch, Lạc Tư Tư nắm lấy tay Tang Noãn, cầu khẩn: “Noãn yêu dấu, cậu sẽ giúp tớ đúng không? Cậu cũng biết con người tớ rồi đấy, miệng hùm gan sứa, nhìn thì mạnh mẽ thế thôi, nhưng đến lúc quan trọng thì cũng khá nhát gan, cậu có thể giúp tớ được không hả? Noãn, Noãn ơi Noãn à.”
“Uầy …” Khóe miệng Tang Noãn giật giật: “Cậu, cậu muốn làm gì?”
Lạc Tư Tư ngay lập tức trình bày kế hoạch của mình một cách sôi nổi: “Tớ dự định cuối tuần này hẹn anh ấy, dẫn theo một vài người bạn cùng ra ngoại ô chơi! Đến lúc đó chúng ta sẽ đề nghị chơi trò thật lòng mạo hiểm, tớ không tin không cạy miệng anh ấy ra được. Đến lúc đó nhiều người, anh ấy có muốn từ chối cũng không từ chối được, càng sẽ không nghi ngờ tớ! Tớ nhất định phải làm cho anh ấy nói thật ra người đó là ai mới được!”
Nói xong cô ấy cọ qua cọ lại trên người Tang Noãn: “Noãn ơi, Noãn à, cậu đi với tớ nhá! Đến lúc đó cậu phải giúp tớ, yểm trợ cho tớ. Buộc anh ấy phải thú nhận! Phơi bày sự thật! Chống lại sẽ nghiêm trị! A Noãn à ~~”
“Được, được, được, được.”
Thật sự không chịu nổi dáng vẻ giày vò người khác của cô ấy, Tang Noãn chỉ có thể đồng ý: “Tớ đồng ý tớ đồng ý, được chưa? Chịu không nổi cậu luôn.”
Lạc Tư Tư cực kỳ vui vẻ, vỗ tay một cái: “Yah!”
–
Cốc cốc.
Cửa văn phòng bị gõ hai tiếng, Cảnh Chỉ Huyên đáp lời: “Vào đi.”
Trợ lý Linda mở cửa đi vào, trên tay cầm một hộp giấy nhỏ, bước đến bàn làm việc.
“Giám đốc, bên bộ phận in ấn nói rằng mẫu bông tai của ‘Bụi Gai Thần Tình Yêu’ đã được đổ sáp, tôi mang đến cho cô xem thử.”
Cảnh Chỉ Huyên dừng lại, ngẩng đầu lên khỏi bàn vẽ, nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ tay Linda.
Hộp được mở ra, thứ được đặt trong hộp là một chiếc bông tai bằng sáp xanh, được người thợ làm mẫu dựa trên bản vẽ, dùng sáp xanh đúc thành mô hình theo tỷ lệ 1:1.
Toàn bộ đường nét của mô hình sáp trôi chảy hoàn mỹ, tỉ lệ thoải mái dễ chịu, cho dù không phải vật thật nhưng có thể thấy sau gian đoạn hậu kỳ chế thành thành phẩm sẽ đẹp đến mức nào.
Tầm mắt Cảnh Chỉ Huyên có chút ngưng trệ.
Cô ta lấy sáp mô hình từ trong hộp ra, cầm ở đầu ngón tay quan sát.
Lớn nhỏ. Tỉ lệ. Hình thái.
Gần như tìm không ra một điểm thiếu sót.
Mà cái này, bắt nguồn từ việc Tang Noãn chỉnh sửa lại bản thiết kế...
Cảm xúc trong ánh mắt có một chút biến hóa, trong lòng Cảnh Chỉ Huyên bỗng nhiên hơi phức tạp.
“Giám đốc, có vấn đề gì không?” Linda thấy cô ta một nhìn chằm chằm vào mô hình sáp trầm ngâm suy nghĩ không nói gì, bèn hỏi.
Lấy lại tinh thần, Cảnh Chỉ Huyên thở dài, thả lại sáp mô hình vào hộp rồi giao cho Linda: “Không có vấn đề gì, trước tiên gửi tới nhà máy để mô phỏng hình dạng đi.”
“Vâng.” Linda nhận hộp rồi rời đi.
Cảnh Chỉ Huyên một lần nữa cầm lấy bút vẽ, khoảnh khắc ngòi bút sắp chạm lên giấy, tay cô ta bỗng nhiên dừng lại.
Cô ta ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt giấy, nhìn cả nửa ngày, bỗng nhiên có chút bực bội đặt bút xuống, vỗ trán suy tư.
Cô ta thừa nhận lúc trước mình lựa chọn điều Tang Noãn đến bộ phận tuyên truyền quả thật là vì chút việc tư.
Tư Nguyên sắp lên nhậm chức, cô ta không muốn hai người bọn họ lại có bất kỳ liên quan gì với nhau, nếu cô ta để cô ở lại bộ phận thiết kế, như vậy về sau nhất định cô sẽ tiếp xúc với Tư Nguyên…
Thế nhưng nhìn vào sự việc lần này, nhìn vào việc Tang Noãn làm thì để cô ở bộ phận thiết kế hoàn toàn là điều đúng đắn.
Có nên hay không...
“Em đang nghĩ gì thế?”
Đang nghĩ ngợi, không biết trước mặt đã xuất hiện thêm một người, Cảnh Chỉ Huyên Kinh ngạc ngẩng đầu.
“Tống Đề, sao anh…”
“Anh có gõ cửa, nhưng em không nghe thấy.” Tống Đề cười cười, tiện tay quơ lấy bản thảo trên bàn của cô ta, ở bên cạnh vừa lật vừa nói: “Tư Tư vừa mới điện thoại tới, nói cuối tuần này hẹn chúng ta ra ngoại ô, đi bến phà Tiểu Trúc chơi, hỏi em có rảnh không.”
“Có thì có, nhưng...” Cô ta dừng một chút, nhìn chằm vào anh ấy.
Tống Đề vô cùng bất đắc dĩ thở dài: “ Em đừng có nhìn anh, Tư Nguyên chắc chắn sẽ đi, vừa rồi Tư Tư chỉ bảo anh hỏi em thôi, rõ ràng bên kia Tư Nguyên đã bị con bé giải quyết xong rồi.”
Cảnh Chỉ Huyên hiểu nên không đáp lời, nhưng biểu cảm vẫn lãnh đạm, chỉ nở một nụ cười như có như không.
“Được, em biết rồi.” Nhìn vẻ mặt của cô ta cũng biết cô ta sẽ lựa chọn như thế nào, Tống Đề gật gật đầu: “Vậy bây giờ anh đi báo cáo kết quả với Đại Loa đây.”
Nói xong, anh ấy quay người đi ra khỏi văn phòng.
Cảnh Chỉ Huyên nhìn theo bóng lưng anh ấy, cười khẽ, lắc đầu.
–
Bến phà Tiểu Trúc nằm ở phía Nam thành phố Lịch Xuyên, là điểm thu hút khách du lịch ở ngoại ô thành phố Lịch Xuyên. Nơi đó non xanh nước biếc, phong cảnh hợp lòng người, hơn nữa địa hình có độ ẩm tự nhiên và mát mẻ nên cực thích hợp du ngoạn nghỉ mát giữa hè.
Thứ Bảy, Lạc Tư Tư sáng sớm đã gõ cửa nhà Tang Noãn, lôi kéo cô, một cước đạp chân ga lái xe đến bến phà Tiểu Trúc.
Lần này, cô ấy không chọn gặp Tống Đề ở thành phố trước rồi ra ngoại ô, mà hẹn mọi người sẽ gặp nhau tại một nơi nổi tiếng về khóa nhân duyên ở bến phà Tiểu Trúc vào lúc trưa, nói một cách hoa mỹ là: Khóa nhân duyên trên cây nhân duyên, anh và em cùng đứng dưới cây nhân duyên, duyên phận đã nhiều lại càng nhiều.
Lúc họ đến bến phà Tiểu Trúc đã là giữa trưa, mặt trời lên cao, mặc dù nhiệt độ ở ngoại ô đúng là thấp hơn so với nội thành, nhưng mặt trời vẫn treo lên giữa đỉnh đầu. Tuy nói nhiệt độ vùng ngoại ô khác hẳn trong thành phố, nhưng vẫn nóng đến mức làm cho người ta không khỏi có chút sốt ruột.
Tang Noãn dùng tờ rơi quảng cáo du lịch mà người bán hàng rong ven đường phát để che nắng, bàn tay nhỏ nhắn quạt quạt liên tục bên má, thở hồng hộc.
Hai người tới tới lui lui lượn quanh cả nửa ngày trong khu phong cảnh, nhưng chung quanh ngoại trừ cây trúc và cây trúc thì không có một chút gì gọi là vết tích của khóa nhân duyên. Tang Noãn không ăn sáng nên giờ phút này bị ánh nắng mặt trời làm cho mệt mỏi, chóng mặt hoa mắt, nhịn không được phàn nàn.
“Tớ nói này Tư Tư, sao cậu không hẹn giám đốc Tống rồi hãy tới đây? Cậu nghe ai đồn về khóa nhân duyên thế, cái này không có chút căn cứ nào, có phải cậu bị lừa rồi không….”
“Ây da, Tang Noãn, cậu thì biết cái gì!”
Trạng thái của Lạc Tư Tư so với cô cũng không tốt hơn bao nhiêu, cô ấy giơ tay áo lên lau mồ hôi, thở hổn hển giải thích:
“Khóa nhân duyên này á, là tớ thấy ở trên mạng, nghe nói nếu như hai người tách ra đi, nếu cuối cùng có thể thành công gặp được nhau ở khóa nhân duyên thì sẽ thể hiện rằng hai người là trời đất tác thành, ngăn cản cũng đỡ không nổi! Cho nên bến phà Tiểu Trúc mới cố ý không đánh dấu đấy! Chúng ta đi mau! Một lát nữa mà Đại Đề Tử gặp mặt người khác trước... Thì sẽ muộn mất...”
“Đã đảo mê tín dị đoan.” Tang Noãn mệt mỏi lầm bầm: “Hơn nữa, nếu cậu nhìn thấy một người đàn ông thì còn chấp nhận, lỡ như nhìn thấy một đám đàn ông thì sao hả, vậy có phải duyên phận của cậu lợi hại không, hay là NP đây?”
“Đừng có miệng quạ nhé!” Lạc Tư Tư liếc cô một cái, lại tràn đầy phấn khởi tiến lên túm lấy cô: “Aiza, Noãn à Noãn, chúng ta nhanh lên! Cậu cũng đừng chỉ lo cho tớ, nghĩ lại cậu đi! Cậu nghĩ xem nếu như cậu có thể gặp được chân mệnh thiên tử tại khóa nhân duyên thì phải lãng mạn biết bao! Dưới sự dẫn dắt của khóa nhân duyên, chính là do Nguyệt Lão se duyên rồi! Phải nắm chắc cho thật tốt!”
...”
Còn bất ngờ gặp được chân mệnh thiên tử? Tớ bất ngờ gặp được tôn tử thì cũng đã may.
Tang Noãn im lặng liếc mắt.
Hai người một đường vừa đi vừa nghỉ, lề mà lề mề, rốt cục khi tới sườn dốc cao nhất cũng nhìn thấy một chỗ vô cùng nhiều ổ khóa, ánh vàng rực rỡ, còn mang theo vô số dải lụa màu đỏ tươi.
Lạc Tư Tư trông thấy lập tức bỏ mặc Tang Noãn, ba chân bốn cẳng leo lên, bỗng nhiên vui sướng hô to: “Đại Đề Tử! Chị Chỉ Huyên!”
Sau đó liền gặp Tống Đề cùng Cảnh Chỉ Huyên đi tới.
Tống Đề nói: “Em nhanh lên, đang chờ các em đây.”
Lạc Tư Tư vui vẻ quay lại gọi Tang Noãn: “Noãn, cậu mau lên nào!”
Cảnh Chỉ Huyên nghe thấy tên Tang Noãn thì khẽ giật mình.
Tang Noãn một hơi leo lên đến đỉnh, mặt đỏ tía tai, cất tiếng chào hỏi hai người họ: “Giám đốc Tống, giám đốc Cảnh.”
“A Noãn.” Tống Đề mỉm cười với cô.
Cảnh Chỉ Huyên có chút cứng nhắc, cô ta nở một nụ cười gượng.
Ánh mắt Tang Noãn nhìn chung quanh dò xét một vòng, nghĩ đến người quen của Tư Tư đại khái cũng đã đến đông đủ, bèn kéo nhẹ cánh tay cô ấy, ra hiệu cô ấy có thể tiến hành bước kế tiếp của kế hoạch.
Đúng lúc này, có một bóng người đột nhiên từ sau lưng Tống Đề ló mặt ra.
Dáng người cao thẳng, mặc áo len trắng cùng quần jean, rõ ràng là trang phục con trai thường mặc nhất, nhưng khi được khoác trên người anh lại đẹp không thể tả. Anh trực tiếp đi từ vị trí khóa nhân duyên đến đứng bên cạnh Tống Đề, đôi mắt nhìn cô thật sâu.
“Anh!” Lạc Tư Tư lập tức kêu lên.
Tang Noãn chỉ cảm thấy trước mắt như có sấm sét bổ xuống, nhất thời ngây ngốc ngay tại chỗ.
Anh, anh...
Tôn tử...
Cô chậm chạp quay đầu nhìn về phía Tư Tư, lúng ta lúng túng hỏi:
“Cậu… sao…không nói cho tớ biết, anh của cậu…cũng tới hả…?”
Những quán ăn ở đây nằm ngay cạnh sông, gió đêm mùa hè mát rượi thổi qua mang đến sự mát mẻ hấp dẫn. Xa xa, một loạt ngọn đèn nhỏ đã bật sáng, đủ mọi màu sắc rực rỡ.
Xung quanh là tiếng nói chuyện, hò reo, tiếng cụng chai chạm cốc, vô cùng náo nhiệt.
Tang Noãn ngồi trong góc quầy bán đồ ăn, vừa nhâm nhi những xiên thịt dê nướng vừa lắng nghe tâm sự của Lạc Tư Tư.
“Chuyện là vậy đó.”
Lạc Tư Tư khóc thút tha thút thít, khăn giấy lau nước mắt gần như đã chất đống trên mặt bàn.
Cô ấy xì mũi thật mạnh, đôi mắt sưng húp như hai trái đào nhỏ.
Miệng Tang Noãn phồng lên vì nhét đầy thức ăn, cô mơ hồ kết luận: “Tóm lại là người mà cậu crush, trong lúc vô tình đã để lộ với cậu là anh ấy thích người khác, vì vậy cậu mới phát điên, giận cá chém thớt với tớ đúng không?”
Lạc Tư Tư buồn bã gật đầu, sau đó đột nhiên mở miệng khóc rống lên: “Oa…”
Tang Noãn sợ đến mức run tay, suýt chút nữa thì nghẹn luôn miếng thịt dê.
Mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc, Tang Noãn vội vàng xua tay xin lỗi, vẻ mặt bất lực.
Cô “ừng ực” một phát nuốt miếng thịt dê xuống, uống một hơi cạn cốc coca, mắng: “Câm miệng!”
Tiếng khóc đột ngột ngừng lại, Lạc Tư Tư xoay người lau nước mắt: “Noãn…Noãn ơi, cậu…cậu…nói xem…tớ…làm sao bây giờ…hu hu h u.”
Tang Noãn thở dài.
Không nói gì.
Im lặng một lúc, cô mới ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: “Tư Tư, người cậu thích là Tống Đề đúng không?”
Tiếng nấc nức nở của Lạc Tư Tư bỗng dừng lại, vô thức buột miệng thốt ra: “Làm sao cậu biết… Hu hu”
Nhận ra mình đã lỡ miệng, cô ấy bụm miệng lại, chớp chớp mắt hai lần.
Cô ấy dựa sát vào Tang Noãn: “Noãn, là ai nói với cậu? Anh của tớ? Hay là chị Chỉ Huyên?”
Tang Noãn lắc đầu cười: “Tớ tự mình phát hiện.”
Mặc dù Lạc Tư Tư và Tống Đề thường xuyên như chó với mèo, nhưng cô có thể nhìn ra được. Tuy rằng ngoài mặt Tư Tư hay hô hào chán ghét Tống Đề, nhưng thật ra cô ấy vẫn luôn thích cái cách họ hòa hợp như vậy. Hơn nữa cô ấy từng nói cô ấy thích bạn của anh trai mình, cho nên nhìn như vậy, cũng không khó đoán cho lắm.
Có điều nghĩ tới trạng thái của hai người họ khiến cô tự dưng nhớ đến một người khác.
Nhớ đến Mạc Tư Nguyên.
Tang Noãn đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Lạc Tư Tư hoảng hốt sờ sờ mặt: “Tớ, tớ, tớ biểu hiện rõ như vậy sao?”
Tang Noãn lắc đầu: “Không phải cậu biểu hiện rõ ràng, mà là do tớ có hỏa nhãn kim tinh! Nhưng mà Tư Tư này, anh ấy nói anh ấy có người thích, vậy có nói người ấy là ai không? Chứ làm sao mà khiến cho cậu đau lòng đến vậy hả?”
“Đừng có nhắc tới nữa, cái miệng của tên Tống Đề chết tiệt kia thật sự kín như bưng!” Nhắc đến chuyện này, Lạc Tư Tư lập tức khó chịu: “Sau đó tớ hỏi anh ấy, anh ấy sống chết cũng không nói là ai! Tức á!”
Tang Noãn âm thầm suy nghĩ.
“Tư Tư à, thật ra tớ thấy trong chuyện này cậu không cần phải tức giận như bây giờ! Cậu nghĩ xem, anh ấy sống chết cũng không nói người đó là ai, có khi…người đó là cậu cũng nên, đúng không?”
Lạc Tư Tư nghe vậy thì ngẩn người: “Tớ á?”
“Ừm!” Tang Noãn liên tục gật đầu: “Thế này nhé, các cậu đã nói đến đó rồi, vậy dứt khoát hôm nào cậu hẹn anh ấy ra ngoài, giả vờ lừa anh ấy chơi một trò chơi nho nhỏ nào đó, làm cho anh ấy không thể không nói ra người đó là ai. Hai người nói hết trong lòng ra, không chừng…đó chỉ là một sự hiểu lầm thì sao, cậu thấy đúng không?”
Lạc Tư Tư ngây người chớp mắt.
“Phải ha!” Đột nhiên cô ấy vỗ đùi, vui vẻ nói: “Tại sao tớ không nghĩ ra nhỉ! Tớ có thể hẹn anh ấy ra ngoài, sau đó làm ra một trò chơi thật lòng mạo hiểm gì gì đó, lừa anh ấy một phát! Với tính cách của anh ấy, nếu như thực sự thích tớ, nhất định không dám nói thẳng cho tớ biết đâu!”
“Đúng, đúng!” Tang Noãn ở bên cạnh cười híp mắt.
Trong đầu đã nảy ra một kế hoạch, Lạc Tư Tư nắm lấy tay Tang Noãn, cầu khẩn: “Noãn yêu dấu, cậu sẽ giúp tớ đúng không? Cậu cũng biết con người tớ rồi đấy, miệng hùm gan sứa, nhìn thì mạnh mẽ thế thôi, nhưng đến lúc quan trọng thì cũng khá nhát gan, cậu có thể giúp tớ được không hả? Noãn, Noãn ơi Noãn à.”
“Uầy …” Khóe miệng Tang Noãn giật giật: “Cậu, cậu muốn làm gì?”
Lạc Tư Tư ngay lập tức trình bày kế hoạch của mình một cách sôi nổi: “Tớ dự định cuối tuần này hẹn anh ấy, dẫn theo một vài người bạn cùng ra ngoại ô chơi! Đến lúc đó chúng ta sẽ đề nghị chơi trò thật lòng mạo hiểm, tớ không tin không cạy miệng anh ấy ra được. Đến lúc đó nhiều người, anh ấy có muốn từ chối cũng không từ chối được, càng sẽ không nghi ngờ tớ! Tớ nhất định phải làm cho anh ấy nói thật ra người đó là ai mới được!”
Nói xong cô ấy cọ qua cọ lại trên người Tang Noãn: “Noãn ơi, Noãn à, cậu đi với tớ nhá! Đến lúc đó cậu phải giúp tớ, yểm trợ cho tớ. Buộc anh ấy phải thú nhận! Phơi bày sự thật! Chống lại sẽ nghiêm trị! A Noãn à ~~”
“Được, được, được, được.”
Thật sự không chịu nổi dáng vẻ giày vò người khác của cô ấy, Tang Noãn chỉ có thể đồng ý: “Tớ đồng ý tớ đồng ý, được chưa? Chịu không nổi cậu luôn.”
Lạc Tư Tư cực kỳ vui vẻ, vỗ tay một cái: “Yah!”
–
Cốc cốc.
Cửa văn phòng bị gõ hai tiếng, Cảnh Chỉ Huyên đáp lời: “Vào đi.”
Trợ lý Linda mở cửa đi vào, trên tay cầm một hộp giấy nhỏ, bước đến bàn làm việc.
“Giám đốc, bên bộ phận in ấn nói rằng mẫu bông tai của ‘Bụi Gai Thần Tình Yêu’ đã được đổ sáp, tôi mang đến cho cô xem thử.”
Cảnh Chỉ Huyên dừng lại, ngẩng đầu lên khỏi bàn vẽ, nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ tay Linda.
Hộp được mở ra, thứ được đặt trong hộp là một chiếc bông tai bằng sáp xanh, được người thợ làm mẫu dựa trên bản vẽ, dùng sáp xanh đúc thành mô hình theo tỷ lệ 1:1.
Toàn bộ đường nét của mô hình sáp trôi chảy hoàn mỹ, tỉ lệ thoải mái dễ chịu, cho dù không phải vật thật nhưng có thể thấy sau gian đoạn hậu kỳ chế thành thành phẩm sẽ đẹp đến mức nào.
Tầm mắt Cảnh Chỉ Huyên có chút ngưng trệ.
Cô ta lấy sáp mô hình từ trong hộp ra, cầm ở đầu ngón tay quan sát.
Lớn nhỏ. Tỉ lệ. Hình thái.
Gần như tìm không ra một điểm thiếu sót.
Mà cái này, bắt nguồn từ việc Tang Noãn chỉnh sửa lại bản thiết kế...
Cảm xúc trong ánh mắt có một chút biến hóa, trong lòng Cảnh Chỉ Huyên bỗng nhiên hơi phức tạp.
“Giám đốc, có vấn đề gì không?” Linda thấy cô ta một nhìn chằm chằm vào mô hình sáp trầm ngâm suy nghĩ không nói gì, bèn hỏi.
Lấy lại tinh thần, Cảnh Chỉ Huyên thở dài, thả lại sáp mô hình vào hộp rồi giao cho Linda: “Không có vấn đề gì, trước tiên gửi tới nhà máy để mô phỏng hình dạng đi.”
“Vâng.” Linda nhận hộp rồi rời đi.
Cảnh Chỉ Huyên một lần nữa cầm lấy bút vẽ, khoảnh khắc ngòi bút sắp chạm lên giấy, tay cô ta bỗng nhiên dừng lại.
Cô ta ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt giấy, nhìn cả nửa ngày, bỗng nhiên có chút bực bội đặt bút xuống, vỗ trán suy tư.
Cô ta thừa nhận lúc trước mình lựa chọn điều Tang Noãn đến bộ phận tuyên truyền quả thật là vì chút việc tư.
Tư Nguyên sắp lên nhậm chức, cô ta không muốn hai người bọn họ lại có bất kỳ liên quan gì với nhau, nếu cô ta để cô ở lại bộ phận thiết kế, như vậy về sau nhất định cô sẽ tiếp xúc với Tư Nguyên…
Thế nhưng nhìn vào sự việc lần này, nhìn vào việc Tang Noãn làm thì để cô ở bộ phận thiết kế hoàn toàn là điều đúng đắn.
Có nên hay không...
“Em đang nghĩ gì thế?”
Đang nghĩ ngợi, không biết trước mặt đã xuất hiện thêm một người, Cảnh Chỉ Huyên Kinh ngạc ngẩng đầu.
“Tống Đề, sao anh…”
“Anh có gõ cửa, nhưng em không nghe thấy.” Tống Đề cười cười, tiện tay quơ lấy bản thảo trên bàn của cô ta, ở bên cạnh vừa lật vừa nói: “Tư Tư vừa mới điện thoại tới, nói cuối tuần này hẹn chúng ta ra ngoại ô, đi bến phà Tiểu Trúc chơi, hỏi em có rảnh không.”
“Có thì có, nhưng...” Cô ta dừng một chút, nhìn chằm vào anh ấy.
Tống Đề vô cùng bất đắc dĩ thở dài: “ Em đừng có nhìn anh, Tư Nguyên chắc chắn sẽ đi, vừa rồi Tư Tư chỉ bảo anh hỏi em thôi, rõ ràng bên kia Tư Nguyên đã bị con bé giải quyết xong rồi.”
Cảnh Chỉ Huyên hiểu nên không đáp lời, nhưng biểu cảm vẫn lãnh đạm, chỉ nở một nụ cười như có như không.
“Được, em biết rồi.” Nhìn vẻ mặt của cô ta cũng biết cô ta sẽ lựa chọn như thế nào, Tống Đề gật gật đầu: “Vậy bây giờ anh đi báo cáo kết quả với Đại Loa đây.”
Nói xong, anh ấy quay người đi ra khỏi văn phòng.
Cảnh Chỉ Huyên nhìn theo bóng lưng anh ấy, cười khẽ, lắc đầu.
–
Bến phà Tiểu Trúc nằm ở phía Nam thành phố Lịch Xuyên, là điểm thu hút khách du lịch ở ngoại ô thành phố Lịch Xuyên. Nơi đó non xanh nước biếc, phong cảnh hợp lòng người, hơn nữa địa hình có độ ẩm tự nhiên và mát mẻ nên cực thích hợp du ngoạn nghỉ mát giữa hè.
Thứ Bảy, Lạc Tư Tư sáng sớm đã gõ cửa nhà Tang Noãn, lôi kéo cô, một cước đạp chân ga lái xe đến bến phà Tiểu Trúc.
Lần này, cô ấy không chọn gặp Tống Đề ở thành phố trước rồi ra ngoại ô, mà hẹn mọi người sẽ gặp nhau tại một nơi nổi tiếng về khóa nhân duyên ở bến phà Tiểu Trúc vào lúc trưa, nói một cách hoa mỹ là: Khóa nhân duyên trên cây nhân duyên, anh và em cùng đứng dưới cây nhân duyên, duyên phận đã nhiều lại càng nhiều.
Lúc họ đến bến phà Tiểu Trúc đã là giữa trưa, mặt trời lên cao, mặc dù nhiệt độ ở ngoại ô đúng là thấp hơn so với nội thành, nhưng mặt trời vẫn treo lên giữa đỉnh đầu. Tuy nói nhiệt độ vùng ngoại ô khác hẳn trong thành phố, nhưng vẫn nóng đến mức làm cho người ta không khỏi có chút sốt ruột.
Tang Noãn dùng tờ rơi quảng cáo du lịch mà người bán hàng rong ven đường phát để che nắng, bàn tay nhỏ nhắn quạt quạt liên tục bên má, thở hồng hộc.
Hai người tới tới lui lui lượn quanh cả nửa ngày trong khu phong cảnh, nhưng chung quanh ngoại trừ cây trúc và cây trúc thì không có một chút gì gọi là vết tích của khóa nhân duyên. Tang Noãn không ăn sáng nên giờ phút này bị ánh nắng mặt trời làm cho mệt mỏi, chóng mặt hoa mắt, nhịn không được phàn nàn.
“Tớ nói này Tư Tư, sao cậu không hẹn giám đốc Tống rồi hãy tới đây? Cậu nghe ai đồn về khóa nhân duyên thế, cái này không có chút căn cứ nào, có phải cậu bị lừa rồi không….”
“Ây da, Tang Noãn, cậu thì biết cái gì!”
Trạng thái của Lạc Tư Tư so với cô cũng không tốt hơn bao nhiêu, cô ấy giơ tay áo lên lau mồ hôi, thở hổn hển giải thích:
“Khóa nhân duyên này á, là tớ thấy ở trên mạng, nghe nói nếu như hai người tách ra đi, nếu cuối cùng có thể thành công gặp được nhau ở khóa nhân duyên thì sẽ thể hiện rằng hai người là trời đất tác thành, ngăn cản cũng đỡ không nổi! Cho nên bến phà Tiểu Trúc mới cố ý không đánh dấu đấy! Chúng ta đi mau! Một lát nữa mà Đại Đề Tử gặp mặt người khác trước... Thì sẽ muộn mất...”
“Đã đảo mê tín dị đoan.” Tang Noãn mệt mỏi lầm bầm: “Hơn nữa, nếu cậu nhìn thấy một người đàn ông thì còn chấp nhận, lỡ như nhìn thấy một đám đàn ông thì sao hả, vậy có phải duyên phận của cậu lợi hại không, hay là NP đây?”
“Đừng có miệng quạ nhé!” Lạc Tư Tư liếc cô một cái, lại tràn đầy phấn khởi tiến lên túm lấy cô: “Aiza, Noãn à Noãn, chúng ta nhanh lên! Cậu cũng đừng chỉ lo cho tớ, nghĩ lại cậu đi! Cậu nghĩ xem nếu như cậu có thể gặp được chân mệnh thiên tử tại khóa nhân duyên thì phải lãng mạn biết bao! Dưới sự dẫn dắt của khóa nhân duyên, chính là do Nguyệt Lão se duyên rồi! Phải nắm chắc cho thật tốt!”
...”
Còn bất ngờ gặp được chân mệnh thiên tử? Tớ bất ngờ gặp được tôn tử thì cũng đã may.
Tang Noãn im lặng liếc mắt.
Hai người một đường vừa đi vừa nghỉ, lề mà lề mề, rốt cục khi tới sườn dốc cao nhất cũng nhìn thấy một chỗ vô cùng nhiều ổ khóa, ánh vàng rực rỡ, còn mang theo vô số dải lụa màu đỏ tươi.
Lạc Tư Tư trông thấy lập tức bỏ mặc Tang Noãn, ba chân bốn cẳng leo lên, bỗng nhiên vui sướng hô to: “Đại Đề Tử! Chị Chỉ Huyên!”
Sau đó liền gặp Tống Đề cùng Cảnh Chỉ Huyên đi tới.
Tống Đề nói: “Em nhanh lên, đang chờ các em đây.”
Lạc Tư Tư vui vẻ quay lại gọi Tang Noãn: “Noãn, cậu mau lên nào!”
Cảnh Chỉ Huyên nghe thấy tên Tang Noãn thì khẽ giật mình.
Tang Noãn một hơi leo lên đến đỉnh, mặt đỏ tía tai, cất tiếng chào hỏi hai người họ: “Giám đốc Tống, giám đốc Cảnh.”
“A Noãn.” Tống Đề mỉm cười với cô.
Cảnh Chỉ Huyên có chút cứng nhắc, cô ta nở một nụ cười gượng.
Ánh mắt Tang Noãn nhìn chung quanh dò xét một vòng, nghĩ đến người quen của Tư Tư đại khái cũng đã đến đông đủ, bèn kéo nhẹ cánh tay cô ấy, ra hiệu cô ấy có thể tiến hành bước kế tiếp của kế hoạch.
Đúng lúc này, có một bóng người đột nhiên từ sau lưng Tống Đề ló mặt ra.
Dáng người cao thẳng, mặc áo len trắng cùng quần jean, rõ ràng là trang phục con trai thường mặc nhất, nhưng khi được khoác trên người anh lại đẹp không thể tả. Anh trực tiếp đi từ vị trí khóa nhân duyên đến đứng bên cạnh Tống Đề, đôi mắt nhìn cô thật sâu.
“Anh!” Lạc Tư Tư lập tức kêu lên.
Tang Noãn chỉ cảm thấy trước mắt như có sấm sét bổ xuống, nhất thời ngây ngốc ngay tại chỗ.
Anh, anh...
Tôn tử...
Cô chậm chạp quay đầu nhìn về phía Tư Tư, lúng ta lúng túng hỏi:
“Cậu… sao…không nói cho tớ biết, anh của cậu…cũng tới hả…?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.