Chương 20: Ốm Rồi
Phất Lí Xuyên Âm
24/04/2021
Vu Vãn nhìn Lục Thời Dập đang chu mỏ lên, chu bên trái rồi lại chu bên phải. Phồng má trái lại chuyển sang phồng má phải, sau khi há miệng “a a a”, cử động quai hàm một chút anh mới nói: “Em đang tập cơ miệng. Chị có muốn tập cùng em không?”
“Thần kinh à!” Vu Vãn híp mắt lại. Tuy vẫn còn cảm thấy buồn ngủ nhưng lại bị chọc cười: “Cậu vừa làm rơi thứ gì à?”
“Có, có à?”
“Có phải điện thoại không?”
“… Để, để em xem xem.” Lục Thời Dập nhanh như cắt cúi xuống nhặt điện thoại lên, rồi lại nhanh như chớp đóng máy ảnh lại. Ngồi thẳng lưng lại, giơ điện thoại lên nhưng chỉ để ở màn hình khoá, nở một nụ cười điềm tĩnh: “Điện thoại rơi thật này.”
Vu Vãn không cảm thấy hành động của Lục Thời Dập có gì khác thường, hoặc phải nói là, bình thường Lục Thời Dập cũng có vài hành động vừa kỳ quái vừa thần kinh nên cô cũng quen rồi.
Lúc Vu Vãn hỏi anh máy bay còn bao lâu sẽ hạ cánh thì mới biết bản thân đã ngủ gần mười tiếng đồng hồ, cảm thấy vô cùng thần kì.
“Chị ngủ lâu như vậy ư…”
Vu Vãn chưa bao giờ đi máy bay mà ngủ lâu như vậy.
Cô nhìn sang Lục Thời Dập ngồi bên cạnh vẫn đang khoa trương vận động cơ miệng, khóe miệng cong lên.
Có lẽ bởi vì có một thằng nhãi vừa có thể tấu hài vừa có năng lực làm vượt trội ở bên cạnh khiến cô có thể hoàn toàn thả lỏng, thư giãn. Hoặc bởi vì Lục Thời Dập đã cho cô ngày thứ âm thanh kỳ quái đó, một thứ thần kỳ có thể khiến toàn thân cô thả lỏng, tạm thời quên đi phiền muộn trong lòng. Vậy nên cô mới có thể bất giác ngủ lúc nào cũng không hay.
Đương nhiên, những chuyện phiền lòng chỉ có thể tạm thời quên chứ không thể hoàn toàn biến mất.
Vừa xuống máy bay, Vu Vãn lập tức gọi điện thoại về nước để hỏi về tình trạng của Lư Xuân Hoa.
“Vu tổng, theo chỉ thị của cô, đã tìm bác sĩ giỏi nhất phẫu thuật cho bà ta. Bác sĩ nói chỉ cần an dưỡng tốt một hai tháng là có thể hồi phục.” Ở đầu dây bên kia, giám đốc an ninh đi tới gần cửa sổ rồi cung kính nói tiếp: “Vu tổng yên tâm, lão thái thái hiện tại không còn sức lực đi náo loạn.”
“Cũng không chắc.” Vu Vãn nhếch đôi môi đỏ mọng quyến rũ lên: “Mấy anh tiếp tục ở lại chăm sóc cho bà ta đi.”
Hiện tại cô không ở trong nước, cho người ở lại chăm sóc tất nhiên vì phòng Lư Xuân Hoa lại làm ra chuyện gì đó xấu xa.
……
Vừa đến Paris, chưa kịp thích nghi múi giờ đã phải tiến vào trạng thái bận rộn. Lần này đi công tác hơn một tuần, phải đi đến vài quốc gia ở châu Âu. Paris chỉ là trạm thứ nhất, hai ngày sau bọn họ còn phải đi khảo sát thêm năm công ty ở Pháp, lộ trình vô cùng gấp gáp.
Ngày đầu tiên, sau khi khảo sát được hai công ty, đến lúc trở lại khách sạn đã là hơn 10 giờ đêm. Phòng Vu Vãn ở là phòng thương gia, cô vừa trở đã triệu tập mọi người lại để mở cuộc họp, nói ngắn gọn về những điểm cần lưu ý trong buổi khảo sát ngày mai.
Hiệu làm việc của Vu Vãn rất cao, cuộc hợp chưa tới mười phút đã kết thúc.
Sau khi tan họp, cô bảo một mình Lục Thời Dập lưu lại.
“Sếp, còn chuyện gì muốn giao cho em sao?” Lục Thời Dập tay một cầm xấp tư liệu, một tay xoa xoa vai. Thân hình cao lớn đứng cạnh sofa chờ Vu Vãn giao việc.
“Không có.” Ánh mắt Vu Vãn dừng trên vai anh ta. Ban ngày mặc dù vội nhưng cô vẫn chú ý tới hôm nay dường như Lục Thời Dập thường xuyên xoa vai. Cô hỏi: “Vai cậu làm sao vậy?”
Lục Thời Dập thì cô liếc mắt qua thì ho nhẹ: “Có thể là tối qua khi đi ngủ em không cẩn thận bị sái khớp thôi. Không sao đâu, có lẽ ngày mai là khỏi rồi.“
Ở trước mặt Vu Vãn, anh một chữ cũng không dám lộ ra. Hoá ra bởi vì khi ở trên máy bay, bản thân không dám nhúc nhích làm gối cho người ta tựa suốt mấy tiếng nên mới khiến bả vai nhức mỏi cả ngày.
“Cậu chờ chị một chút.” Vu Vãn xoay người đi vào phòng ngủ.
Lục Thời Dập chờ ở phòng khách, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng ngăn kéo được mở ra, không biết cô ở trong đó lục tìm thứ gì. Một lát sau, cô cầm theo một cái bình nhỏ màu nâu đi ra, tới trước mặt đưa cho anh ta.
“Đây là cái gì?”
“Tinh dầu. Sau khi cậu tắm xong thì lấy một chút xoa lên vai khoảng hai mươi phút. Có thể đẩy nhanh tuần hoàn máu, giảm đau.” Vu Vãn không mang cao dán, giờ này đi đến hiệu thuốc mua cũng không tiện, đúng lúc cô có mang theo lọ tinh dầu giúp lưu thông máu có hiệu quả không tồi.
“Sếp à, chị bỗng nhiên tốt với em thế này khiến em cảm thấy được quan tâm mà lo sợ đấy.” Lục Thời Dập nắm chặt cái bình nhỏ trong lòng bàn tay, vui tới nỗi khóe miệng sắp kéo tới gần mang tai, không chút keo kiệt phun ra những từ ngữ ca tụng: “Chị chính người sếp tốt nhất thế giới mà em đã từng gặp! Sếp ơi, em yêu chị, moa moa!”
Vu Vãn cảm thấy mấy câu anh nói câu sau so với câu trước càng không đứng đắn, cô giơ tay lên ra hiệu dừng: “Được rồi, đừng nịnh nọt nữa! Không phải chị quan tâm cậu, chị chỉ muốn bởi vì vai cậu đau mà ảnh hưởng đến công việc ngày mai thôi.”
Lục Thời Dập cười hehe, vẻ mặt rõ ràng không tin. Bản mặt đẹp trai đột nhiên sát lại gần Vu Vãn, đôi mắt đào hoa híp lại, giọng nói hàm chứa ý cười: “Đừng tìm cớ nữa, chị đang quan tâm em chứ gì!”
“…” Tự nhiên sáp lại gần như vậy khiến trái tim Vu Vãn lỡ mất một nhịp. Sắc mặt cô thay đổi, ra vẻ hung dữ, giơ tay lên đập anh.
“Được rồi, được rồi. Chị không phải là đang quan tâm em đâu!” Lục Thời Dập nhanh nhẹn né tránh, còn cợt nhả nói: “Cho dù không phải chị quan tâm em thì trong lòng em chị vẫn là vị sếp tốt nhất!”
“Đâu ra lắm lời nhảm nhí thế? Cút về phòng cậu đi!” Vu Vãn đuổi anh ra ngoài.
Cửa phòng vừa chuẩn bị khép lại thì Lục Thời Dập lại mở ra một khe hở. Qua khe hở đó anh ló ra đôi mắt đào hoa, nhìn cô chớp chớp, đây mắt lộ vẻ phong lưu quyến rũ: “Hay đợi em tắm xong, chị sang phòng xoa cho em được không?”
“Cút!” Vu Vãn thô lỗ đóng sập cửa phòng.
Cô dựa vào ván cửa, tim đập loạn nhịp.
Sau đó Vu Vãn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, thằng nhãi kia vừa mới trêu chọc cô phải không?
Làm bậy!
-
Cường độ làm việc cao, hơn nữa thời tiết châu Âu lúc nóng lúc lạnh khiến cho một nữ quản lý cấp cao trong đoàn bị cảm, sau đó thì sốt cao không giảm, phải đưa người tới bệnh viện. Mà những đồng nghiệp tiếp xúc gần với cô cũng bị lây cảm, ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc.
Hai ngày này Vu Vãn để bọn họ ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Lộ trình công tác đã an bài ổn thoả từ trước, bây giờ cô chỉ có thể tự mình làm tiếp. Bởi vì thiếu người nên công việc trên tay cô cũng nhiều lên không ít.
Sáng nay ra cửa, khi Lục Thời Dập vừa mở cửa xe đã trông thấy Vu Vãn ngồi bên trong. Nhìn cốc cà phê cô đang cầm trong tay, Lục Thời Dập nhíu này: “Lại uống cà phê? Tối qua chị lại không ngủ à?”
Vu Vãn “ừm” một tiếng. Một bên uống cà phê. Một bên nhìn máy tính bảng trong tay.
Chân mày Lục Thời Dập nhíu càng sâu. Anh biết Vu Vãn đã hai đêm không ngủ rồi. Anh đau lòng nói: “Không phải em đã nói với chị, có việc cần xử lý thì cứ giao cho em rồi sao?”
Vu Vãn ngẩng đầu lên, nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mi mắt anh mà tâm tình trở nên phức tạp. Mấy đồng nghiệp kéo nhau lăn ra ốm, mấy hôm nay thằng nhóc này đi theo cô cũng phải thức đêm làm việc.
“Công việc trên tay cậu đủ nhiều rồi.”
“Em là đàn ông, sức lực em có thể gánh vác được. Chị nhìn mặt chị đi, lại gầy rồi.” Sự quan tâm của Lục Thời Dập đối với cô không chút nào che giấu.
“…” Vu Vãn tránh ánh mắt anh ta, nhàn nhạt nói: “Không sao, chị cũng gánh được. Khụ khụ…”
Cổ họng đột nhiên đau đớn, cô che miệng ho hai tiếng. Không biết dạo này bị làm sao, cô phát hiện ra mình không cách nào nhìn thẳng vào mắt của Lục Thời Dập được nữa…
“Cổ họng chị bị làm sao vậy.” Nét mặt Lục Thời Dập tràn đầy sự lo lắng, anh ta chui vào trong xe: “Để em nhìn xem.”
Không gian phía sau của xe rất lớn, nhưng không biết có phải do vóc dáng vóc dáng của Lục Thời Dập quá cao lớn hay không, sau khi anh tới gần cô thì không gian bỗng dưng trở nên nhỏ hẹp, Vu Vãn cảm thấy hô hấp mình có chút không thông.
Cô vươn tay hạ cửa sổ xe xuống, không khí bên ngoài đột ngột ùa vào trong xe, lúc này cô mới thấy hô hấp thông thuận hơn một chút. Vu Vãn hắng giọng rồi nói: “Chắc là do hai ngày nay nói hơi nhiều nên cổ họng hơi khó chịu.”
“Em bảo tài xế dừng ở hiệu thuốc gần đây, em xuống mua thuốc cho chị.”
“Không cần đâu, không còn sớm nữa, David đang đợi chúng ta ở công ty JO rồi.”
Từ tối qua Vu Vãn đã cảm thấy cổ họng hơi đau. Nhưng mấy bệnh vặt vãnh này cô cũng không để vào trong mắt. Giữa trưa khi đang cùng David - Tổng giám đốc của công ty JO dùng cơm thì Lục Thời Dập xin ra ngoài một chuyến, cũng không rõ anh đi đâu.
Sau khi dùng bữa rồi tạm biệt David xong, Lục Thời Dập đi đến bên cạnh cô, đột ngột nói: “Em có đồ cho chị.”
“Cái gì thế?”
Lục Thời Dập giống như đang chơi ảo thuật, bàn tay chui vào trong túi, rồi trong tiếng “tang tang tang” anh ta móc ra một hộp kẹo ngậm chữa đau họng đưa đến trước mặt Vu Vãn: “Nè, cho chị đó.”
Vu Vãn nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn anh. Cả buổi sáng Lục Thời Dập đều ở bên cạnh cô, lúc đi ăn mới chạy ra ngoài một lát. Cảm xúc cô lúc này rất phức tạp, cô hỏi: “Cậu cố ý đi mua à?”
“Cũng không hẳn cố ý. Lúc nãy tới đây em thấy gần đây có hiệu thuốc nên tiện đường đi mua thôi.” Dưới ánh mắt của Vu Vãn, Lục Thời Dập hơi ngại ngùng gãi đầu. Nhưng rồi khoé môi lập tức giương lên, tự mãn nói: “Không cần cảm ơn cũng không cần cảm động đâu. Em chính là bảo bối ấm áp vừa giỏi giang lại vừa tri kỷ đấy.”
Một bảo bối chỉ thuộc về mình chị.
Vu Vãn cười nhạo: “Còn bảo bối ấm áp cơ… Sao cậu không nói mình là vầng thái dương bé nhỏ lấp lánh luôn đi?”
“Mặt trời nóng quá, dựa gần sẽ khiến chị bị bỏng. Bảo bối ấm áp nhiệt lượng vừa đủ.” Lục Thời Dập nghiêm túc nói. Thân hình cao lớn bỗng nhiên ghé sát vào gần mặt Vu Vãn: “Chị có cảm nhận được độ ấm vô cùng dễ chịu của bảo bối không?”
“Lăn sang một bên!” Vu Vãn đẩy gương mặt đẹp trai của anh ta ra xa.
Cô cười, Lục Thời Dập cũng cười theo. Nụ cười của anh vô cùng tươi sáng, dường như có thể làm băng tuyết tan chảy, làm trái tim ai đó đập loạn nhịp.
Vu Vãn đang muốn nói tiếp thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, là Dương Tụng gọi tới. Cô vừa nghe điện thoại vừa đi về hướng chiếc xe đến đón bọn họ, nụ cười nơi khóe miệng vẫn còn chưa tan.
Ở đầu dây bên kia Dương Tụng đang báo cáo lại những chuyện phát sinh trong nước. Anh ta nói Lư Xuân Hoa lén đi tìm phóng viên rồi đem chuyện ngày đó phát sinh trước cửa công ty ra đảo lộn trắng đen. Bà ta còn nói Tổng giám đốc Vu Vãn của tập đoàn Vinh Quang nhiều lần ra lệnh cho bảo vệ ngăn bà ta trước cửa công ty, chưa nói đến chuyện cô không muốn gặp mặt người bà nội này, còn nói cô cho bảo vệ đánh bà ta, không chỉ đẩy bà ta ngã xuống cầu thang mà còn dùng dao gọt hoa quả đâm bị thương bà ta...
Tin tức này đã bôi đen hình tượng của tập đoàn vinh Quang cùng hình tượng cá nhân của Vu Vãn vô cùng nghiêm trọng.
Tươi cười trên mặt Vu Vãn biến mất không còn lại chút gì, khóe môi cô nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.
Cô đã sớm đoán được, Lư Xuân Hoa gãy chân thì làm sao chứ, chỉ cần bà ta còn một hơi thở nhất định sẽ làm ra vài chuyện thị phi.
“Vu tổng, tuy rằng tôi đã áp tin tức xuống, nhưng tôi lo Lư lão thái thái sẽ còn làm ra những chuyện khác…” Mặc dù quan hệ không tốt nhưng dù sao cũng là bà nội của của Vu tổng. Bọn họ việc này ra sao khiến họ đắn đo không ít.
“Đi báo án đi.” Ánh mắt Vu Vãn lạnh như băng. Mỗi chữ nói ra đều nhanh gọn dứt khoát: “Không cần quan tâm bà ta là ai, dù là cá nhân tôi hay công ty đều không có quan hệ gì với bà ta. Nếu có người đến công ty làm loạn thì anh cứ theo trình tự pháp luật thông thường mà làm. Hiểu chưa?”
“Vu tổng, tôi hiểu rồi.”
-
Trong nước.
Tại một phòng bệnh nào đó trong bệnh viện truyền ra những tiếng chửi mắng dơ bẩn, khó nghe.
“Con tiểu tiện nhân đó ỷ vào mình có tiền mà áp tin tức của chúng ta xuống. Đúng là tức chết mà… ai u!” Lư Xuân Hoa mắng đến mặt mày đỏ hồng, ngũ quan đầy nếp gấp trở nên vặn vẹo.
Thạch Thiến tìm đến người bạn làm phóng viên, nghe đồn cô ta rất có ảnh hưởng trong ngành truyền thông. Nhưng bà ta không ngờ Vu Vãn lại dễ dàng áp tin tức xuống như vậy…
Bọn họ vất vả suốt cả một ngày cuối cùng chỉ như rải tro xuống biển, một gợn sóng cũng không tạo ra được.
Nghĩ lại thấy tức cái mình!
Trong khi mẹ chồng nàng dâu hai người đang ngồi trong phòng bệnh bàn cách đối phó thì đột nhiên có người gõ cửa. Hai người đi vào mặc đồng phục của cảnh sát, một người trong đó quét mắt nhìn người trong phòng một lượt, lạnh lùng hỏi: “Ai là Lư Xuân Hoa?”
Thạch Thiến liếc nhìn người đang nằm trên giường bệnh, sau đó bà ta đứng dậy, cách xa mép giường một khoảng mới hỏi: “Đồng chí cảnh sát, anh tìm mẹ tôi có chuyện gì vậy?”
“Lư Xuân Hoa bị nghi ngờ liên quan đến các tội danh giết người, phỉ báng, tổn hại danh dự và một số tội danh khác. Mau cùng chúng tôi đến cục cảnh sát tiếp nhận điều tra đi.”
Mặt mày Lư Xuân Hoa lập tức xanh mét, bà ta vừa hoang mang vừa lo sợ: “Thạch Thiến, con mau gọi điện cho Khải Minh bảo nó quay về cứu mẹ đi!”
-
Đối với Vu Vãn mà nói, chuyện của Lư Xuân Hoa chỉ là một trong vô số việc cần cô xử lý mà thôi. Ngày nào cô cũng phải đến những nơi khác nhau, gặp những người khác nhau, bàn những chuyện hợp tác khác nhau. Cho nên cô không có thời gian để xử lý các mối quan hệ gia đình đã đổ vỡ này.
Làm việc liên tục không có thời gian nghỉ ngơi suốt một tuần, vào ngày cuối cùng trước khi về nước rốt cuộc Vu Vãn cũng không chống nổi nữa, ngã bệnh rồi.
Trên tay vẫn còn công việc nên dù đang sốt 39 độ cô vẫn giống như Ironman kiên cường làm nốt.
Tối nay khó có dịp được về khách sạn sớm nhưng Vu Vãn không ăn uống, cũng không đi dùng cơm cùng mọi người mà một mình trở về phòng trước. Hơn bảy giờ tối, Lục Thời Dập lên phòng đưa bữa tối cho cô. Đứng gõ cửa một hồi lâu cũng không thấy bên trong có phản ứng.
Lục Thời Dập cảm thấy không thích hợp.
Anh biết Vu Vãn sẽ không ra ngoài vào giờ này, hơn nữa giờ này vẫn còn sớm, cô chắc chắn chưa thể đi ngủ được. Cho dù muốn đi ngủ thì tiếng chuông cửa to như vậy cô cũng không thể không nghe thấy. Huống chi trước đó bất luận Lục Thời Dập tới gặp vào lúc nào cô cũng nhanh chóng ra mở cửa.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đứng bấm chuông suốt năm, sáu phút đồng hồ mà bên trong cũng không có phản ứng. Trong lòng Lục Thời Dập nóng như lửa đốt, vào thời khắc anh muốn gọi lễ tân đến mở cửa thì “cạnh” một tiếng, cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra.
“Sao mãi chị mới mở cửa thế…” Lục Thời Dập đẩy cửa phòng ra, thấy trên người Vu Vãn đang quấn thảm lông, sắc mặt trắng bệch, tay chống vào tường như thể sẽ ngất bất cứ lúc nào…
Giọng Vu Vãn hơi khàn, hỏi: “Tìm chị có chuyện gì?”
“Em đưa bữa tối cho chị……”
“Chị không muốn ăn, em mang về đi.” Vu Vãn vẫy vẫy tay, lúc xoay người đi vào trong phòng thì đột nhiên hụt chân, suýt chút nữa té ngã. May mà Lục Thời Dập lanh tay lẹ mặt kịp đỡ lấy cô.
“Chị sao vậy?”
“Không có việc gì.”
Bệnh thành ra như vậy còn không có việc gì?
Khi Lục Thời Dập đỡ cô có thể cảm nhận được toàn thân suy yếu, thân thể không có một chút sức lực. Lo lắng trên mặt Lục Thời Dập càng sâu, giọng cũng cao hơn vài phần mà truy hỏi: “Rốt cuộc chị bị làm sao vậy?”
“Chị chỉ là… hơi chóng mặt một chút, ngủ một giấc là đỡ rồi.” Vu Vãn đẩy tay Lục Thời Dập ra, đứng thẳng người, bước những bước yếu ớt vào phòng: “Lúc ra nhớ đóng cửa.”
Thời điểm đầu ngón tay Vu Vãn chạm vào người Lục Thời Dập, anh cảm giác nó hơi nóng. Lục Thời Dập bước lên phía trước vài bước, vòng đến trước mặt Vu Vãn, bàn tay lên sờ trán cô, quả nhiên nóng đến dọa người.
“Chị ốm rồi, bây giờ em đưa chị đến bệnh viện.” Sắc mặt Lục Thời Dập hoàn toàn thay đổi. Anh bế ngang Vu Vãn lên, vội vàng đi ra ngoài cửa.
“Chị không đi. Cậu mau đặt chị xuống.” Mặc dù Vu Vãn đang ốm nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết.
Lục Thời Dập nhìn cánh tay cô ôm chặt cánh cửa không chịu buông ra, gấp muốn chết: “Chị đã như vậy rồi, sao còn không chịu đến bệnh viện chứ?”
“Chị không thích mùi bệnh viện…” Mỗi lần đến bệnh viện Vu Vãn đều nhớ đến mẹ của mình. Khoảng thời gian bệnh tình nghiêm trọng bà luôn nằm trong viện… Vu Vãn không thích bệnh viện, đó là nơi khiến người ta buồn bã, khiến người ta chán ghét.
Giọng nói cô hoà hoãn lại: “Chỉ là hơi nóng thôi mà, cần gì chuyện bé xé ra to. Mau thả chị xuống đi.”
Khó có khi Vu Vãn tỏ ra yếu đuối trước mặt Lục Thời Dập, có lẽ vì cô đang bị ốm. Mắt cô bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, giọng nói khàn khàn khiến người ta xót thương.
Trái tim Lục Thời Dập như bị bàn tay ai đó nắm lấy, đau đớn từng cơn.
Chung quy vẫn không lay chuyển được ý tứ của Vu Vãn, nhưng anh cũng không vội thả cô xuống mà ôm người đi về phía phòng ngủ.
Trên tủ đầu giường có nhiệt kế, cũng có một ít thuốc trị cảm. Lục Thời Dập không dám cho cô uống linh tinh, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô rồi lại đi rót cho cô một chén nước.
Lưng Vu Vãn vừa đặt xuống giường đã nặng nề tiến vào giấc ngủ.
Năm phút sau Lục Thời Dập lấy nhiệt kế từ người cô ra.
Gần 40 độ!? Đây mà là hơi sốt à!?
Mặt Lục Thời Dập đen lại, lập tức gọi điện thoại. Khoảng nửa tiếng sau có một bác sĩ đi vào phòng Vu Vãn. Sau một hồi cẩn thận kiểm tra, bác sĩ nói Vu Vãn vì mệt nhọc quá độ khiến hệ miễn dịch bị suy giảm, lại thêm nhiễm lạnh nên mới phát sốt.
Bác sĩ để lại một ít thuốc hạ sốt, trước khi đi còn nhắc nhở Lục Thời Dập trong khoảng thời gian này phải để bệnh nhân nghỉ trên giường nhiều hơn.
Mấy ngày gần đây thỉnh thoảng Vu Vãn sẽ ho vài tiếng, vốn Lục Thời Dập chỉ cho rằng là do cổ họng cô không thoải mái, không ngờ lại là dấu hiệu cảm mạo. Hơn nữa hai ngày nay sắc mặt Vu Vãn không tốt lắm, anh còn nghĩ rằng cô làm việc mệt mỏi…
Đến bây giờ mới biết cô bị ốm, anh thật sự quá sơ ý rồi!
Lục Thời Dập tự trách một hồi.
Đêm nay, anh canh giữ cạnh mép giường của Vu Vãn một bước không rời để chăm sóc cho cô.
“Chị đấy, lớn như vậy còn không biết tự chăm sóc bản thân.”
“Lần trước uống đến ngộ độc rượu, lần này thì sốt cao đến suýt ngất, chị có bản lĩnh thật đấy! Chị không thể yêu quý bản thân mình hơn một chút được à?”
Lục Thời Dập ngồi ở mép giường, cầm khăn lông ướt lau đi lau lại để hạ nhiệt độ cho Vu Vãn. Anh nhìn gương mặt nhỏ không chút huyết sắc đang nằm trên giường mà đau lòng muốn chết. Khi Vu Vãn tỉnh lại anh không đành lòng giáo huấn cô, chỉ có thể tranh thủ lúc cô đang ngủ xả vài câu cho đỡ tức.
“Ngày nào chị cũng chỉ biết làm việc, làm việc, làm việc, sắp biến thành đàn ông luôn rồi!”
Vu Vãn ngủ đến mơ mơ màng màng. Cô cảm giác cả đêm luôn có người lải nhải ở bên tai khiến cô không thể nào an giấc. Cô rất muốn mở mắt ra nhìn xem là tên mất nết không sợ chết nào đang giáo huấn mình, chỉ là mí mắt quá nặng, mở không lên.
Cô rất muốn cãi lại vài câu nhưng dường như sức động đậy môi cũng không có.
“Một cô gái xinh đẹp như chị nên được người khác bảo hộ yêu chiều phía sau lưng chứ chị liều mạng làm việc để làm gì? Chị còn như vậy thì nhất định sẽ không gả được! Kiếp sau chị gả cho đống việc của chị là được rồi!”
Vu Vãn rất muốn cãi lại: Tôi không gả cho anh đấy. Tôi muốn gả hay không đâu cần tên mất nết như anh nhọc lòng.
Môi cô khẽ mở nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh được một lát. Vu Vãn chuẩn bị được tiến vào mộng đẹp thì bên tai lại truyền đến thanh âm như đang gọi hồn: “Vãn Vãn? Vãn Vãn? Vãn Vãn? Vãn Vãn…”
Gọi gì mà gọi?
Cô vẫn chưa chết, cái tên này gọi tên cô mãi để làm gì thế?
Trong đầu Vu Vãn giãy giụa muốn tỉnh lại, muốn giơ tay tóm lấy cái tên lải nhải bên tai không để cho ai ngủ yên, đánh cho một trận để biết thế nào là lễ độ. Nhưng rồi đột nhiên trên mặt cô cảm nhận được một hơi thở ấm áp, hơi thở kia cách cô càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trên môi cô…
Trái tim Vu Vãn trong khoảnh khắc này bỗng nhiên ngừng đập.
“Thần kinh à!” Vu Vãn híp mắt lại. Tuy vẫn còn cảm thấy buồn ngủ nhưng lại bị chọc cười: “Cậu vừa làm rơi thứ gì à?”
“Có, có à?”
“Có phải điện thoại không?”
“… Để, để em xem xem.” Lục Thời Dập nhanh như cắt cúi xuống nhặt điện thoại lên, rồi lại nhanh như chớp đóng máy ảnh lại. Ngồi thẳng lưng lại, giơ điện thoại lên nhưng chỉ để ở màn hình khoá, nở một nụ cười điềm tĩnh: “Điện thoại rơi thật này.”
Vu Vãn không cảm thấy hành động của Lục Thời Dập có gì khác thường, hoặc phải nói là, bình thường Lục Thời Dập cũng có vài hành động vừa kỳ quái vừa thần kinh nên cô cũng quen rồi.
Lúc Vu Vãn hỏi anh máy bay còn bao lâu sẽ hạ cánh thì mới biết bản thân đã ngủ gần mười tiếng đồng hồ, cảm thấy vô cùng thần kì.
“Chị ngủ lâu như vậy ư…”
Vu Vãn chưa bao giờ đi máy bay mà ngủ lâu như vậy.
Cô nhìn sang Lục Thời Dập ngồi bên cạnh vẫn đang khoa trương vận động cơ miệng, khóe miệng cong lên.
Có lẽ bởi vì có một thằng nhãi vừa có thể tấu hài vừa có năng lực làm vượt trội ở bên cạnh khiến cô có thể hoàn toàn thả lỏng, thư giãn. Hoặc bởi vì Lục Thời Dập đã cho cô ngày thứ âm thanh kỳ quái đó, một thứ thần kỳ có thể khiến toàn thân cô thả lỏng, tạm thời quên đi phiền muộn trong lòng. Vậy nên cô mới có thể bất giác ngủ lúc nào cũng không hay.
Đương nhiên, những chuyện phiền lòng chỉ có thể tạm thời quên chứ không thể hoàn toàn biến mất.
Vừa xuống máy bay, Vu Vãn lập tức gọi điện thoại về nước để hỏi về tình trạng của Lư Xuân Hoa.
“Vu tổng, theo chỉ thị của cô, đã tìm bác sĩ giỏi nhất phẫu thuật cho bà ta. Bác sĩ nói chỉ cần an dưỡng tốt một hai tháng là có thể hồi phục.” Ở đầu dây bên kia, giám đốc an ninh đi tới gần cửa sổ rồi cung kính nói tiếp: “Vu tổng yên tâm, lão thái thái hiện tại không còn sức lực đi náo loạn.”
“Cũng không chắc.” Vu Vãn nhếch đôi môi đỏ mọng quyến rũ lên: “Mấy anh tiếp tục ở lại chăm sóc cho bà ta đi.”
Hiện tại cô không ở trong nước, cho người ở lại chăm sóc tất nhiên vì phòng Lư Xuân Hoa lại làm ra chuyện gì đó xấu xa.
……
Vừa đến Paris, chưa kịp thích nghi múi giờ đã phải tiến vào trạng thái bận rộn. Lần này đi công tác hơn một tuần, phải đi đến vài quốc gia ở châu Âu. Paris chỉ là trạm thứ nhất, hai ngày sau bọn họ còn phải đi khảo sát thêm năm công ty ở Pháp, lộ trình vô cùng gấp gáp.
Ngày đầu tiên, sau khi khảo sát được hai công ty, đến lúc trở lại khách sạn đã là hơn 10 giờ đêm. Phòng Vu Vãn ở là phòng thương gia, cô vừa trở đã triệu tập mọi người lại để mở cuộc họp, nói ngắn gọn về những điểm cần lưu ý trong buổi khảo sát ngày mai.
Hiệu làm việc của Vu Vãn rất cao, cuộc hợp chưa tới mười phút đã kết thúc.
Sau khi tan họp, cô bảo một mình Lục Thời Dập lưu lại.
“Sếp, còn chuyện gì muốn giao cho em sao?” Lục Thời Dập tay một cầm xấp tư liệu, một tay xoa xoa vai. Thân hình cao lớn đứng cạnh sofa chờ Vu Vãn giao việc.
“Không có.” Ánh mắt Vu Vãn dừng trên vai anh ta. Ban ngày mặc dù vội nhưng cô vẫn chú ý tới hôm nay dường như Lục Thời Dập thường xuyên xoa vai. Cô hỏi: “Vai cậu làm sao vậy?”
Lục Thời Dập thì cô liếc mắt qua thì ho nhẹ: “Có thể là tối qua khi đi ngủ em không cẩn thận bị sái khớp thôi. Không sao đâu, có lẽ ngày mai là khỏi rồi.“
Ở trước mặt Vu Vãn, anh một chữ cũng không dám lộ ra. Hoá ra bởi vì khi ở trên máy bay, bản thân không dám nhúc nhích làm gối cho người ta tựa suốt mấy tiếng nên mới khiến bả vai nhức mỏi cả ngày.
“Cậu chờ chị một chút.” Vu Vãn xoay người đi vào phòng ngủ.
Lục Thời Dập chờ ở phòng khách, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng ngăn kéo được mở ra, không biết cô ở trong đó lục tìm thứ gì. Một lát sau, cô cầm theo một cái bình nhỏ màu nâu đi ra, tới trước mặt đưa cho anh ta.
“Đây là cái gì?”
“Tinh dầu. Sau khi cậu tắm xong thì lấy một chút xoa lên vai khoảng hai mươi phút. Có thể đẩy nhanh tuần hoàn máu, giảm đau.” Vu Vãn không mang cao dán, giờ này đi đến hiệu thuốc mua cũng không tiện, đúng lúc cô có mang theo lọ tinh dầu giúp lưu thông máu có hiệu quả không tồi.
“Sếp à, chị bỗng nhiên tốt với em thế này khiến em cảm thấy được quan tâm mà lo sợ đấy.” Lục Thời Dập nắm chặt cái bình nhỏ trong lòng bàn tay, vui tới nỗi khóe miệng sắp kéo tới gần mang tai, không chút keo kiệt phun ra những từ ngữ ca tụng: “Chị chính người sếp tốt nhất thế giới mà em đã từng gặp! Sếp ơi, em yêu chị, moa moa!”
Vu Vãn cảm thấy mấy câu anh nói câu sau so với câu trước càng không đứng đắn, cô giơ tay lên ra hiệu dừng: “Được rồi, đừng nịnh nọt nữa! Không phải chị quan tâm cậu, chị chỉ muốn bởi vì vai cậu đau mà ảnh hưởng đến công việc ngày mai thôi.”
Lục Thời Dập cười hehe, vẻ mặt rõ ràng không tin. Bản mặt đẹp trai đột nhiên sát lại gần Vu Vãn, đôi mắt đào hoa híp lại, giọng nói hàm chứa ý cười: “Đừng tìm cớ nữa, chị đang quan tâm em chứ gì!”
“…” Tự nhiên sáp lại gần như vậy khiến trái tim Vu Vãn lỡ mất một nhịp. Sắc mặt cô thay đổi, ra vẻ hung dữ, giơ tay lên đập anh.
“Được rồi, được rồi. Chị không phải là đang quan tâm em đâu!” Lục Thời Dập nhanh nhẹn né tránh, còn cợt nhả nói: “Cho dù không phải chị quan tâm em thì trong lòng em chị vẫn là vị sếp tốt nhất!”
“Đâu ra lắm lời nhảm nhí thế? Cút về phòng cậu đi!” Vu Vãn đuổi anh ra ngoài.
Cửa phòng vừa chuẩn bị khép lại thì Lục Thời Dập lại mở ra một khe hở. Qua khe hở đó anh ló ra đôi mắt đào hoa, nhìn cô chớp chớp, đây mắt lộ vẻ phong lưu quyến rũ: “Hay đợi em tắm xong, chị sang phòng xoa cho em được không?”
“Cút!” Vu Vãn thô lỗ đóng sập cửa phòng.
Cô dựa vào ván cửa, tim đập loạn nhịp.
Sau đó Vu Vãn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, thằng nhãi kia vừa mới trêu chọc cô phải không?
Làm bậy!
-
Cường độ làm việc cao, hơn nữa thời tiết châu Âu lúc nóng lúc lạnh khiến cho một nữ quản lý cấp cao trong đoàn bị cảm, sau đó thì sốt cao không giảm, phải đưa người tới bệnh viện. Mà những đồng nghiệp tiếp xúc gần với cô cũng bị lây cảm, ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc.
Hai ngày này Vu Vãn để bọn họ ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Lộ trình công tác đã an bài ổn thoả từ trước, bây giờ cô chỉ có thể tự mình làm tiếp. Bởi vì thiếu người nên công việc trên tay cô cũng nhiều lên không ít.
Sáng nay ra cửa, khi Lục Thời Dập vừa mở cửa xe đã trông thấy Vu Vãn ngồi bên trong. Nhìn cốc cà phê cô đang cầm trong tay, Lục Thời Dập nhíu này: “Lại uống cà phê? Tối qua chị lại không ngủ à?”
Vu Vãn “ừm” một tiếng. Một bên uống cà phê. Một bên nhìn máy tính bảng trong tay.
Chân mày Lục Thời Dập nhíu càng sâu. Anh biết Vu Vãn đã hai đêm không ngủ rồi. Anh đau lòng nói: “Không phải em đã nói với chị, có việc cần xử lý thì cứ giao cho em rồi sao?”
Vu Vãn ngẩng đầu lên, nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mi mắt anh mà tâm tình trở nên phức tạp. Mấy đồng nghiệp kéo nhau lăn ra ốm, mấy hôm nay thằng nhóc này đi theo cô cũng phải thức đêm làm việc.
“Công việc trên tay cậu đủ nhiều rồi.”
“Em là đàn ông, sức lực em có thể gánh vác được. Chị nhìn mặt chị đi, lại gầy rồi.” Sự quan tâm của Lục Thời Dập đối với cô không chút nào che giấu.
“…” Vu Vãn tránh ánh mắt anh ta, nhàn nhạt nói: “Không sao, chị cũng gánh được. Khụ khụ…”
Cổ họng đột nhiên đau đớn, cô che miệng ho hai tiếng. Không biết dạo này bị làm sao, cô phát hiện ra mình không cách nào nhìn thẳng vào mắt của Lục Thời Dập được nữa…
“Cổ họng chị bị làm sao vậy.” Nét mặt Lục Thời Dập tràn đầy sự lo lắng, anh ta chui vào trong xe: “Để em nhìn xem.”
Không gian phía sau của xe rất lớn, nhưng không biết có phải do vóc dáng vóc dáng của Lục Thời Dập quá cao lớn hay không, sau khi anh tới gần cô thì không gian bỗng dưng trở nên nhỏ hẹp, Vu Vãn cảm thấy hô hấp mình có chút không thông.
Cô vươn tay hạ cửa sổ xe xuống, không khí bên ngoài đột ngột ùa vào trong xe, lúc này cô mới thấy hô hấp thông thuận hơn một chút. Vu Vãn hắng giọng rồi nói: “Chắc là do hai ngày nay nói hơi nhiều nên cổ họng hơi khó chịu.”
“Em bảo tài xế dừng ở hiệu thuốc gần đây, em xuống mua thuốc cho chị.”
“Không cần đâu, không còn sớm nữa, David đang đợi chúng ta ở công ty JO rồi.”
Từ tối qua Vu Vãn đã cảm thấy cổ họng hơi đau. Nhưng mấy bệnh vặt vãnh này cô cũng không để vào trong mắt. Giữa trưa khi đang cùng David - Tổng giám đốc của công ty JO dùng cơm thì Lục Thời Dập xin ra ngoài một chuyến, cũng không rõ anh đi đâu.
Sau khi dùng bữa rồi tạm biệt David xong, Lục Thời Dập đi đến bên cạnh cô, đột ngột nói: “Em có đồ cho chị.”
“Cái gì thế?”
Lục Thời Dập giống như đang chơi ảo thuật, bàn tay chui vào trong túi, rồi trong tiếng “tang tang tang” anh ta móc ra một hộp kẹo ngậm chữa đau họng đưa đến trước mặt Vu Vãn: “Nè, cho chị đó.”
Vu Vãn nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn anh. Cả buổi sáng Lục Thời Dập đều ở bên cạnh cô, lúc đi ăn mới chạy ra ngoài một lát. Cảm xúc cô lúc này rất phức tạp, cô hỏi: “Cậu cố ý đi mua à?”
“Cũng không hẳn cố ý. Lúc nãy tới đây em thấy gần đây có hiệu thuốc nên tiện đường đi mua thôi.” Dưới ánh mắt của Vu Vãn, Lục Thời Dập hơi ngại ngùng gãi đầu. Nhưng rồi khoé môi lập tức giương lên, tự mãn nói: “Không cần cảm ơn cũng không cần cảm động đâu. Em chính là bảo bối ấm áp vừa giỏi giang lại vừa tri kỷ đấy.”
Một bảo bối chỉ thuộc về mình chị.
Vu Vãn cười nhạo: “Còn bảo bối ấm áp cơ… Sao cậu không nói mình là vầng thái dương bé nhỏ lấp lánh luôn đi?”
“Mặt trời nóng quá, dựa gần sẽ khiến chị bị bỏng. Bảo bối ấm áp nhiệt lượng vừa đủ.” Lục Thời Dập nghiêm túc nói. Thân hình cao lớn bỗng nhiên ghé sát vào gần mặt Vu Vãn: “Chị có cảm nhận được độ ấm vô cùng dễ chịu của bảo bối không?”
“Lăn sang một bên!” Vu Vãn đẩy gương mặt đẹp trai của anh ta ra xa.
Cô cười, Lục Thời Dập cũng cười theo. Nụ cười của anh vô cùng tươi sáng, dường như có thể làm băng tuyết tan chảy, làm trái tim ai đó đập loạn nhịp.
Vu Vãn đang muốn nói tiếp thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, là Dương Tụng gọi tới. Cô vừa nghe điện thoại vừa đi về hướng chiếc xe đến đón bọn họ, nụ cười nơi khóe miệng vẫn còn chưa tan.
Ở đầu dây bên kia Dương Tụng đang báo cáo lại những chuyện phát sinh trong nước. Anh ta nói Lư Xuân Hoa lén đi tìm phóng viên rồi đem chuyện ngày đó phát sinh trước cửa công ty ra đảo lộn trắng đen. Bà ta còn nói Tổng giám đốc Vu Vãn của tập đoàn Vinh Quang nhiều lần ra lệnh cho bảo vệ ngăn bà ta trước cửa công ty, chưa nói đến chuyện cô không muốn gặp mặt người bà nội này, còn nói cô cho bảo vệ đánh bà ta, không chỉ đẩy bà ta ngã xuống cầu thang mà còn dùng dao gọt hoa quả đâm bị thương bà ta...
Tin tức này đã bôi đen hình tượng của tập đoàn vinh Quang cùng hình tượng cá nhân của Vu Vãn vô cùng nghiêm trọng.
Tươi cười trên mặt Vu Vãn biến mất không còn lại chút gì, khóe môi cô nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.
Cô đã sớm đoán được, Lư Xuân Hoa gãy chân thì làm sao chứ, chỉ cần bà ta còn một hơi thở nhất định sẽ làm ra vài chuyện thị phi.
“Vu tổng, tuy rằng tôi đã áp tin tức xuống, nhưng tôi lo Lư lão thái thái sẽ còn làm ra những chuyện khác…” Mặc dù quan hệ không tốt nhưng dù sao cũng là bà nội của của Vu tổng. Bọn họ việc này ra sao khiến họ đắn đo không ít.
“Đi báo án đi.” Ánh mắt Vu Vãn lạnh như băng. Mỗi chữ nói ra đều nhanh gọn dứt khoát: “Không cần quan tâm bà ta là ai, dù là cá nhân tôi hay công ty đều không có quan hệ gì với bà ta. Nếu có người đến công ty làm loạn thì anh cứ theo trình tự pháp luật thông thường mà làm. Hiểu chưa?”
“Vu tổng, tôi hiểu rồi.”
-
Trong nước.
Tại một phòng bệnh nào đó trong bệnh viện truyền ra những tiếng chửi mắng dơ bẩn, khó nghe.
“Con tiểu tiện nhân đó ỷ vào mình có tiền mà áp tin tức của chúng ta xuống. Đúng là tức chết mà… ai u!” Lư Xuân Hoa mắng đến mặt mày đỏ hồng, ngũ quan đầy nếp gấp trở nên vặn vẹo.
Thạch Thiến tìm đến người bạn làm phóng viên, nghe đồn cô ta rất có ảnh hưởng trong ngành truyền thông. Nhưng bà ta không ngờ Vu Vãn lại dễ dàng áp tin tức xuống như vậy…
Bọn họ vất vả suốt cả một ngày cuối cùng chỉ như rải tro xuống biển, một gợn sóng cũng không tạo ra được.
Nghĩ lại thấy tức cái mình!
Trong khi mẹ chồng nàng dâu hai người đang ngồi trong phòng bệnh bàn cách đối phó thì đột nhiên có người gõ cửa. Hai người đi vào mặc đồng phục của cảnh sát, một người trong đó quét mắt nhìn người trong phòng một lượt, lạnh lùng hỏi: “Ai là Lư Xuân Hoa?”
Thạch Thiến liếc nhìn người đang nằm trên giường bệnh, sau đó bà ta đứng dậy, cách xa mép giường một khoảng mới hỏi: “Đồng chí cảnh sát, anh tìm mẹ tôi có chuyện gì vậy?”
“Lư Xuân Hoa bị nghi ngờ liên quan đến các tội danh giết người, phỉ báng, tổn hại danh dự và một số tội danh khác. Mau cùng chúng tôi đến cục cảnh sát tiếp nhận điều tra đi.”
Mặt mày Lư Xuân Hoa lập tức xanh mét, bà ta vừa hoang mang vừa lo sợ: “Thạch Thiến, con mau gọi điện cho Khải Minh bảo nó quay về cứu mẹ đi!”
-
Đối với Vu Vãn mà nói, chuyện của Lư Xuân Hoa chỉ là một trong vô số việc cần cô xử lý mà thôi. Ngày nào cô cũng phải đến những nơi khác nhau, gặp những người khác nhau, bàn những chuyện hợp tác khác nhau. Cho nên cô không có thời gian để xử lý các mối quan hệ gia đình đã đổ vỡ này.
Làm việc liên tục không có thời gian nghỉ ngơi suốt một tuần, vào ngày cuối cùng trước khi về nước rốt cuộc Vu Vãn cũng không chống nổi nữa, ngã bệnh rồi.
Trên tay vẫn còn công việc nên dù đang sốt 39 độ cô vẫn giống như Ironman kiên cường làm nốt.
Tối nay khó có dịp được về khách sạn sớm nhưng Vu Vãn không ăn uống, cũng không đi dùng cơm cùng mọi người mà một mình trở về phòng trước. Hơn bảy giờ tối, Lục Thời Dập lên phòng đưa bữa tối cho cô. Đứng gõ cửa một hồi lâu cũng không thấy bên trong có phản ứng.
Lục Thời Dập cảm thấy không thích hợp.
Anh biết Vu Vãn sẽ không ra ngoài vào giờ này, hơn nữa giờ này vẫn còn sớm, cô chắc chắn chưa thể đi ngủ được. Cho dù muốn đi ngủ thì tiếng chuông cửa to như vậy cô cũng không thể không nghe thấy. Huống chi trước đó bất luận Lục Thời Dập tới gặp vào lúc nào cô cũng nhanh chóng ra mở cửa.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đứng bấm chuông suốt năm, sáu phút đồng hồ mà bên trong cũng không có phản ứng. Trong lòng Lục Thời Dập nóng như lửa đốt, vào thời khắc anh muốn gọi lễ tân đến mở cửa thì “cạnh” một tiếng, cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra.
“Sao mãi chị mới mở cửa thế…” Lục Thời Dập đẩy cửa phòng ra, thấy trên người Vu Vãn đang quấn thảm lông, sắc mặt trắng bệch, tay chống vào tường như thể sẽ ngất bất cứ lúc nào…
Giọng Vu Vãn hơi khàn, hỏi: “Tìm chị có chuyện gì?”
“Em đưa bữa tối cho chị……”
“Chị không muốn ăn, em mang về đi.” Vu Vãn vẫy vẫy tay, lúc xoay người đi vào trong phòng thì đột nhiên hụt chân, suýt chút nữa té ngã. May mà Lục Thời Dập lanh tay lẹ mặt kịp đỡ lấy cô.
“Chị sao vậy?”
“Không có việc gì.”
Bệnh thành ra như vậy còn không có việc gì?
Khi Lục Thời Dập đỡ cô có thể cảm nhận được toàn thân suy yếu, thân thể không có một chút sức lực. Lo lắng trên mặt Lục Thời Dập càng sâu, giọng cũng cao hơn vài phần mà truy hỏi: “Rốt cuộc chị bị làm sao vậy?”
“Chị chỉ là… hơi chóng mặt một chút, ngủ một giấc là đỡ rồi.” Vu Vãn đẩy tay Lục Thời Dập ra, đứng thẳng người, bước những bước yếu ớt vào phòng: “Lúc ra nhớ đóng cửa.”
Thời điểm đầu ngón tay Vu Vãn chạm vào người Lục Thời Dập, anh cảm giác nó hơi nóng. Lục Thời Dập bước lên phía trước vài bước, vòng đến trước mặt Vu Vãn, bàn tay lên sờ trán cô, quả nhiên nóng đến dọa người.
“Chị ốm rồi, bây giờ em đưa chị đến bệnh viện.” Sắc mặt Lục Thời Dập hoàn toàn thay đổi. Anh bế ngang Vu Vãn lên, vội vàng đi ra ngoài cửa.
“Chị không đi. Cậu mau đặt chị xuống.” Mặc dù Vu Vãn đang ốm nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết.
Lục Thời Dập nhìn cánh tay cô ôm chặt cánh cửa không chịu buông ra, gấp muốn chết: “Chị đã như vậy rồi, sao còn không chịu đến bệnh viện chứ?”
“Chị không thích mùi bệnh viện…” Mỗi lần đến bệnh viện Vu Vãn đều nhớ đến mẹ của mình. Khoảng thời gian bệnh tình nghiêm trọng bà luôn nằm trong viện… Vu Vãn không thích bệnh viện, đó là nơi khiến người ta buồn bã, khiến người ta chán ghét.
Giọng nói cô hoà hoãn lại: “Chỉ là hơi nóng thôi mà, cần gì chuyện bé xé ra to. Mau thả chị xuống đi.”
Khó có khi Vu Vãn tỏ ra yếu đuối trước mặt Lục Thời Dập, có lẽ vì cô đang bị ốm. Mắt cô bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, giọng nói khàn khàn khiến người ta xót thương.
Trái tim Lục Thời Dập như bị bàn tay ai đó nắm lấy, đau đớn từng cơn.
Chung quy vẫn không lay chuyển được ý tứ của Vu Vãn, nhưng anh cũng không vội thả cô xuống mà ôm người đi về phía phòng ngủ.
Trên tủ đầu giường có nhiệt kế, cũng có một ít thuốc trị cảm. Lục Thời Dập không dám cho cô uống linh tinh, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô rồi lại đi rót cho cô một chén nước.
Lưng Vu Vãn vừa đặt xuống giường đã nặng nề tiến vào giấc ngủ.
Năm phút sau Lục Thời Dập lấy nhiệt kế từ người cô ra.
Gần 40 độ!? Đây mà là hơi sốt à!?
Mặt Lục Thời Dập đen lại, lập tức gọi điện thoại. Khoảng nửa tiếng sau có một bác sĩ đi vào phòng Vu Vãn. Sau một hồi cẩn thận kiểm tra, bác sĩ nói Vu Vãn vì mệt nhọc quá độ khiến hệ miễn dịch bị suy giảm, lại thêm nhiễm lạnh nên mới phát sốt.
Bác sĩ để lại một ít thuốc hạ sốt, trước khi đi còn nhắc nhở Lục Thời Dập trong khoảng thời gian này phải để bệnh nhân nghỉ trên giường nhiều hơn.
Mấy ngày gần đây thỉnh thoảng Vu Vãn sẽ ho vài tiếng, vốn Lục Thời Dập chỉ cho rằng là do cổ họng cô không thoải mái, không ngờ lại là dấu hiệu cảm mạo. Hơn nữa hai ngày nay sắc mặt Vu Vãn không tốt lắm, anh còn nghĩ rằng cô làm việc mệt mỏi…
Đến bây giờ mới biết cô bị ốm, anh thật sự quá sơ ý rồi!
Lục Thời Dập tự trách một hồi.
Đêm nay, anh canh giữ cạnh mép giường của Vu Vãn một bước không rời để chăm sóc cho cô.
“Chị đấy, lớn như vậy còn không biết tự chăm sóc bản thân.”
“Lần trước uống đến ngộ độc rượu, lần này thì sốt cao đến suýt ngất, chị có bản lĩnh thật đấy! Chị không thể yêu quý bản thân mình hơn một chút được à?”
Lục Thời Dập ngồi ở mép giường, cầm khăn lông ướt lau đi lau lại để hạ nhiệt độ cho Vu Vãn. Anh nhìn gương mặt nhỏ không chút huyết sắc đang nằm trên giường mà đau lòng muốn chết. Khi Vu Vãn tỉnh lại anh không đành lòng giáo huấn cô, chỉ có thể tranh thủ lúc cô đang ngủ xả vài câu cho đỡ tức.
“Ngày nào chị cũng chỉ biết làm việc, làm việc, làm việc, sắp biến thành đàn ông luôn rồi!”
Vu Vãn ngủ đến mơ mơ màng màng. Cô cảm giác cả đêm luôn có người lải nhải ở bên tai khiến cô không thể nào an giấc. Cô rất muốn mở mắt ra nhìn xem là tên mất nết không sợ chết nào đang giáo huấn mình, chỉ là mí mắt quá nặng, mở không lên.
Cô rất muốn cãi lại vài câu nhưng dường như sức động đậy môi cũng không có.
“Một cô gái xinh đẹp như chị nên được người khác bảo hộ yêu chiều phía sau lưng chứ chị liều mạng làm việc để làm gì? Chị còn như vậy thì nhất định sẽ không gả được! Kiếp sau chị gả cho đống việc của chị là được rồi!”
Vu Vãn rất muốn cãi lại: Tôi không gả cho anh đấy. Tôi muốn gả hay không đâu cần tên mất nết như anh nhọc lòng.
Môi cô khẽ mở nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh được một lát. Vu Vãn chuẩn bị được tiến vào mộng đẹp thì bên tai lại truyền đến thanh âm như đang gọi hồn: “Vãn Vãn? Vãn Vãn? Vãn Vãn? Vãn Vãn…”
Gọi gì mà gọi?
Cô vẫn chưa chết, cái tên này gọi tên cô mãi để làm gì thế?
Trong đầu Vu Vãn giãy giụa muốn tỉnh lại, muốn giơ tay tóm lấy cái tên lải nhải bên tai không để cho ai ngủ yên, đánh cho một trận để biết thế nào là lễ độ. Nhưng rồi đột nhiên trên mặt cô cảm nhận được một hơi thở ấm áp, hơi thở kia cách cô càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trên môi cô…
Trái tim Vu Vãn trong khoảnh khắc này bỗng nhiên ngừng đập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.