Hơi Ấm Đôi Môi Em

Chương 24: Tỏ Lòng

Phất Lí Xuyên Âm

25/04/2021

Mỗi năm Tết đến Vu gia lúc nào cũng lạnh lẽo, không hề có không khí mừng năm mới.

Chị Lý đã về quê ăn Tết, trong nhà chỉ còn mỗi hai người Vu Vãn và vu Mục. Mà Vu Mục sau khi được nghỉ Tết thì như cún bị tuột xích, ngày nào cũng bận rộn chạy theo mấy buổi ăn chơi tụ tập ăn chơi, có nhà cũng không về.

Các loại pháo hoa pháo trúc đều đã bị cấm, tuy rằng không khí năm mới nhạt nhẽo hơn nhưng bởi vì không có những tiếng ồn ào đó, Vu Vãn cảm thấy lỗ tai yên tĩnh hơn rất nhiều. Khó có khi cô được nghỉ phép, tất nhiên không muốn ra khỏi nhà.

Ngày nào cũng vậy, trước khi Vu Mục ra khỏi nhà đều thấy Vu Vãn đang ngồi trên bàn ăn bữa sáng, bên cạnh còn đặt một chiếc máy tính, vừa ăn vừa tiện làm việc. Anh ta cạn lời lắc đầu, quả nhiên là người nghiện làm việc, ngay cả ăn Tết cũng không buông lỏng. Làm người ấy à, phải tận hưởng vui vẻ trước mắt mới không uổng phí cuộc đời.

Vu Vãn lười nói chuyện với anh ta, chỉ tặng cho một cái trừng mắt ý bảo anh ta cút cho nhanh.

Vu Mục đi rồi, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.

Uống xong ngụm cháo cuối cùng trong chén, tài liệu trên máy tính cũng vừa lúc xem xong. Điện thoại đặt trên bàn vang lên thông báo, là tin nhắn liên quan đến công việc. Vu Vãn nhanh chóng gửi lại mấy chữ rồi thoát ra. Tầm mắt vừa vặn nhìn thấy avatar của Lục Thời Dập trong giao diện chat của Wechat, anh đang online.

Lịch sử trò chuyện của hai người đang dừng lại vào đêm giao thừa hai ngày trước. Lục Thời Dập đã gửi cho cô một tin nhắn “Năm mới vui vẻ”, cô cũng gửi trả lại cậu bốn chữ “Năm mới vui vẻ”.

Ngoại trừ tin nhắn đó ra thì sau đó hai người không còn bất kỳ liên lạc nào trong kỳ nghỉ nữa.

Đêm diễn ra cuộc họp thường niên, sau khi Vu Mục nói ra bí mật của Lục Thời Dập với cô, Vu Vãn cảm thấy có thể là do cô tự mình đa tình nên cũng không tìm anh nữa.

Nét mặt Vu Vãn phức tạp cất điện thoại.

Mấy ngày nay chắc hẳn Lục Thời Dập đang cùng bạn gái cậu hâm nóng tình cảm nhỉ.

So với Vu gia thì Lục gia bên kia náo nhiệt hơn nhiều.

Bố mẹ Lục năm nay đều ở nhà ăn Tết. Lục Kỷ Hiền quanh năm suốt tháng ngâm mình trong viện nghiên cứu khó có cơ hội ở nhà vậy nên trong mấy ngày Tết này, hôm nào cũng có bạn bè thân thích tới chúc mừng.

Hôm nay là mùng ba Tết, sau khi quý bà Tô Lan ở nhà tiếp đãi xong một đám bạn bè, bà đi lên trên lầu gõ cửa phòng Lục Thời Dập.

Giữa trưa đến nơi rồi mà Lục Thời Dập vẫn còn đang chán chường nằm trên giường không chịu dậy.

Tô Lan đi vào phòng ngủ, ngồi xuống mép giường, nhìn cả gương mặt anh đang vùi trong chăn thì có chút lo lắng hỏi: “Con trai bảo bối à, mấy hôm nay con làm sao thế? Mau nói với mẹ nào.”

“Mẹ, mẹ ra ngoài đi, đừng phiền con.” Một giọng nói uể oải phát ra từ trong chăn.

Từ sau khi nghỉ lễ, quý bà Tô Lan chợt phát hiện ra cảm xúc của con trai không đúng lắm. Cả ngày thở ngắn than dài, mặt ủ mày chau, không có việc gì thì cứ đờ người nhìn chằm chằm vào điện thoại như gặp phải vấn đề gì khó khăn lắm. Ngay cả khi đám anh em thân thiết rủ ra ngoài chơi nó cũng lười đi.

Chuyện này có điều gì đó không ổn.

Quý bà Tô Lan hỏi: “Lại thất tình à?”

“Lại là thế nào?” Lục Thời Dập nghe vậy lập tức xốc chăn lên, lộ ra cái đầu.

“Con không thất tình, con không thất tình, con trai mẹ có rất nhiều bạn gái.” Quý bà Tô Lan thấy cảm xúc của con trai đột nhiên trở nên kích động, xem ra hơn phân nửa là chuyện tình cảm rồi. Nhanh chóng thay đổi phương pháp an ủi người thất tình: “Cũ không đi thì mới sao tới được đúng không?”

Lời này sao nghe sai quá vậy???

Lục Thời Dập ngồi dậy, nghiêm túc hỏi: “Con nhiều bạn gái chỗ nào?” Từ đó đến nay anh chưa từng nghiêm túc quen một người bạn gái nào, OK?

Quý bà Tô Lan âm thầm trợn trắng mắt, đi nhà trẻ đã kết bạn với con gái mà còn không gọi là nhiều à? Trong mấy năm ở nước ngoài, bà còn nghe nói con trai mình đã đổi ít nhất mười mấy cô bạn gái cơ đấy.

Đương nhiên, bây giờ đang ngồi trước mặt Lục Thời Dập, quý bà Tô Lan cũng không đem mấy lời trong lòng nói ra.

Bà cười tủm tỉm, nói: “Không nhiều không nhiều. Con trai bảo bối à, cho dù vì chuyện tình cảm con cũng không nên cả ngày nhốt mình trong nhà chứ. Đi ra ngoài kết giao thêm bạn bè đi, không chừng lại gặp được cô gái vừa ý đấy.”

“Con là người đa tình như thế à?”

Lớn lên với cái mặt đa tình như thế, chẳng lẽ không đa tình à?

“Chu choa, con là do mẹ sinh, mẹ còn không biết sao?” Tô Lan cười đầy ẩn ý: “Cho nên ấy mà, ra ngoài chơi nhiều một chút, biết đâu lại đổi gu.”

“…” Lục Thời Dập phát hiện, anh cùng mẹ căn bản không cùng tần số, hôm nay không tài nào nói chuyện được rồi.

Mà lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa. Vu Mục không đứng đắn gào: “Tiểu Dật Dật ơi, bé dậy chưa? Anh trai đến chơi với bé nè!”

Vu Mục tự nhiên như ở nhà, nghênh ngang đi vào, nhìn thấy Tô Lan cũng đang ngồi thì vừa cười vừa gọi “dì Tô”, lại phun một tràng lời chúc năm mới, nịnh nọt Tô Lan cười đến vui vẻ.



Bà đã sớm quen với cách hai đứa này ở chung ở với nhau, cũng không không tiếp tục ở lại đây, bà đứng lên, nói: “Hai đứa nói chuyện đi, dì Tô xuống làm đồ ăn cho hai đứa.”

“Cảm ơn dì Tô.” Đợi người đi rồi, Vu Mục kéo một cái ghế dựa qua rồi ngồi xuống: “Mấy hôm nay gọi cậu đi chơi cậu cũng không đi, bị bệnh à?”

Mấy hôm nay tụ tập không có Lục Thời Dập khiến Vu Mục cảm thấy chơi thế nào cũng chưa đã. Nên mới cố ý tới xem rốt cuộc Lục Thời Dập bị làm sao.

Lục Thời Dập quả thật bị bệnh, nhưng mà là tâm bệnh!

Sau cuộc họp thường niên, Vu Vãn không tìm anh tính sổ, cũng không hoàn toàn bơ anh. Ít nhất vào đêm giao thừa khi anh ta gửi tin nhắn chúc mừng cô cũng rất nhanh trả lời lại.

Nhưng ở trên vũ hội anh đã nói rõ ràng với cô như vậy, còn làm mấy hành động vượt rào, Vu Vãn lại chẳng phản ứng chút nào hết. Điều này làm cho Lục Thời Dập cảm thấy vô cùng lo lắng và bất an.

Mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ, có phải Vu Vãn không có chút tình cảm nào đối với anh hay không, bởi vậy nên dù anh có nói với cô điều gì, làm chuyện gì, cô cũng chỉ xem như mấy trò nghịch ngợm của một đứa em trai?

Hoặc bởi vì Vu Vãn đã biết anh có suy nghĩ sai trái với cô, nhưng bởi cô chỉ coi anh như đứa em trai nên mới cố ý xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra để cả hai không phải xấu hổ?

Đầu óc Lục Thời Dập rối tung rối mù.

Tất nhiên anh cũng không nói cho Vu Mụ những chuyện này, chỉ nói mấy ngày gần đây mình hơi mệt, không có sức đi chơi. Sau đó làm như vô tình hỏi Vu Mục về tình hình của Vu Vãn.

“Chị tôi còn có thể làm gì nữa? Đọc tài liệu, trả lời mail, gọi điện thoại, mở cuộc họp qua video… Mấy ngày nghỉ chả khác ngày thường ở công ty chút nào. Ở trong mắt chị ấy, ngoại trừ công việc thì chính là công việc, một chút thú vị cũng không có.” Vu Mục buông tiếng thở dài, vẻ mặt phát sầu: “Chị tôi còn tiếp tục như vậy nữa, tôi lo cả đời này chị ấy gả không được.”

Vu Mục vô tư kể về chị gái, không hề phát hiện ra cảm xúc của Lục Thời Dập thay đổi sau khi nghe kể về Vu Vãn. Anh ta trực tiếp túm người đang nằm trên giường dậy: “Sức khoẻ còn tốt hơn cả ông đây, giả bộ mệt cái gì? High lên cho ông!”

Vm nói Lục Thời Dập đã ở nhà mấy ngày rồi, tối nay bạn học cũ tụ tập, bất luận thể nào anh ta đểu phải đi.

“Hôm nay cậu mà không đi, dù có phải khiêng người đến, ông đây cũng phải khiêng cậu đến đó!”

-

Đêm nay lớp cấp ba tụ tập, tổng cộng có hơn hai mươi người.

Tuy rằng là họp lớp do lớp trưởng đề nghị nhưng ăn ở đâu thì tất nhiên sẽ do người tiền nhiều tiêu mãi không hết là Vu Mục quyết định rồi. Anh ta đặt bàn ở nơi đắt đỏ nhất Bắc Kinh, để mọi người muốn ăn gì thì ăn, muốn gọi gì thì gọi, đừng câu nệ, đừng tiết kiệm tiền cho anh ta. Khoe khoang không ít.

“Vu thiếu vẫn hào phóng như hồi cấp ba nhờ!”

“Còn phải nói, bổn thiếu gia hào phóng quen rồi, không keo kiệt được!”

Đại đa số bạn bè đã bốn, năm năm không gặp nhau. Nhưng hôm nay những người có mặt ở đây đều là những người chơi thân với Vu Mục và Lục Thời Dập hồi cấp ba.

Khi cậu ấm Vu Mục còn học cấp ba, vừa đến cuối tuần là tổ chức tụ tập, dẫn mọi người đi ăn, đi chơi khắp nơi. Mọi người hiển nhiên đã quen với sự hào phóng của anh ta nên cũng không khách sáo với anh ta làm gì.

Trên bàn ăn, mọi người trò chuyện về công việc và kinh nghiệm mấy năm nay đã trải qua.

Có người đã kết hôn sinh con, có người tự xây dựng sự nghiệp, có người thì học tiếp nghiên cứu sinh, cũng có người định cư ở nước ngoài. Đương nhiên phần lớn đều là người bình thường, sau khi học xong đại học đều vào công ty làm việc, làm công ăn lương, sáng xách cặp đi làm đến chiều tan ca thì về nhà. Hiếm có ai là phú nhị đại như mấy người Vu Mục, Lục Thời Dập, Lâm Châu Dương, chỉ đang chờ đợi kế thừa gia nghiệp.

Đêm nay Đường Uyển Tinh cũng có mặt, ở trên bàn tiệc cô hơi câu nệ, dù sao học đến năm thứ hai cô đã chuyển trường, về sau cũng ít người còn liên lạc với cô. Phần lớn người trong phòng này cô không quá thân thiết.

Nhưng dù sao cô ta cũng là đại mỹ nữ, ở đâu cũng thành tiêu điểm để mọi người bàn tán.

Có một bạn nam nói: “Không ngờ Đường Uyển Tinh cậu lại làm cùng một công ty với Lục thiếu, duyên phận đấy!”

Vu Mục liếc mắt nhìn Lục Thời Dập, đem chân tướng nói huỵch toẹt ra: “Đúng rồi, duyên phận được trời định sẵn! Há há há…”

Đường Uyển Tinh cũng liếc mắt nhìn Lục Thời Dập một cái, gương mặt bị mọi người trêu chọc hơi đỏ lên.

“Đang nói nhảm cái gì đấy!” Ở dưới bàn, Lục Thời Dập co chân đạp cho Vu Mục một cái.

“Được rồi được rồi, tôi im là được chứ gì!” Vu Mục làm động tác ngậm miệng. Chỉ khi ở trước mặt nữ thần người nào đó mới thẹn thùng mà thôi.

Sau khi ăn uống xong, Vu Mục lại rủ mọi người đi hát karaoke. Bạn bè ai nấy thi triển mười tám ban võ nghệ, mỗi người đều phô trương thanh thế, high không chịu được. Chơi được một nửa, Vu Mục mờ ám chỉ chỉ Lục Thời Dập rồi bấm bài ‘Chỉ có cảm giác đối với em”.

Đợi tới lượt bài hát này thì anh ta đưa Đường Uyển Tinh một cái microphone, đưa Lục Thời Dập một cái microphone, gào rú bắt hai người cùng hát bài tình ca này.

Những bạn học khác cho dù ngốc nghếch thì cũng phát hiện cả đêm nay Vu Mục vẫn luôn tác hợp cho hai người này. Xem ra giữa Lục Thời Dập và Đường Uyển Tinh có biến ha.

Vì thế cả đám người cũng bắt đầu ồn ào: “Hát đê, hát đê!”



Đường Uyển Tinh bị nháo đến đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Bài hát này tôi không thuộc lắm.”

“Nhìn đi, người ta có biết hát đâu, cậu mù rồi phải không?” Trên mặt Lục Thời Dập mang theo ý cười, đưa tay véo mạnh vào eo của Vu Mục, anh ta bị đau mà “áu” lên một tiếng. Anh ta không rõ vì sao Lục Thời Dập lại véo mình, còn tưởng rằng vì mình không chọn song ca, hại anh em tốt không thể hát cùng nữ thần nên cậu ta mới tức giận, Vu Mục vội vàng nói: “Để tôi đổi một bài song ca khác!”

“Đổi cái gì mà đổi? Bài hát này hai chúng ta hát rất hợp!” Bàn tay Lục Thời Dập đặt trên eo Vu Mục véo ác hơn, Vu Mục đau đến nổi miệng nhét được cả quả trứng gà.

Lục Thời Dập lấy lại microphone từ trong tay Đường Uyển Tinh, nhét thẳng vào trong ngực Vu Mục: “Cậu hát giọng nữ!”

Vu Mục: “…”

Dưới hành vi bạo lực của Lục Thời Dập, Vu Mục đành bóp giọng hát cùng cậu ta một bài tình ca. Sau khi hát xong cả hai người da gà da vịt đều nổi hết cả lên.

Bạn bè gặp nhau tất nhiên không thể thiếu mấy trò chơi được.

Trò bọn họ chơi tối nay có hơi khác so với trước đây. Mỗi người cầm trên tay một lá bài poker, người cầm lá bài có số lớn nhất có thể hỏi người cầm lá bài có số nhỏ nhất một vấn đề, hoặc yêu cầu người đó đi làm một chuyện. Đối phương nhất định phải chấp hành, nếu không người đó sẽ phải mặc quần đùi chạy một vòng bên ngoài phòng KTV, đối với nữ thì nhẹ nhàng hơn một chút, phạt ba ly rượu.

Trò chơi khá là tàn nhân.

Nhưng trò chơi càng tàn nhẫn lại càng kích thích.

Vấn đề hỏi những người có lá bài nhỏ nhất trong tối nay khá đa dạng. Nào là “hôn mối tình đầu khi nào?”, rồi thì “lần đầu tiên ấy ấy là khi nào?”, “một đêm ấy ấy bao nhiêu lần?”, “lần gần đây nhất ấy ấy là khi nào?”.

Mấy vấn đề được hỏi toàn những vấn đề không dành cho thiếu nhi. Bên cạnh đó, mấy yêu cầu đề ra cũng cực kỳ biến thái: để hai người đàn ông hôn môi hoặc là ngửi tất thối của đối phương trong năm phút…

Người tham gia nhiều nên xác suất rút được lá bài nhỏ nhất rất thấp, mấy ván trước Lục Thời Dập đều rút trúng mấy lá bài ở giữa. Mà lần này anh ta rút được quân 4 bích, còn người rút được lá lớn nhất là Lâm Châu Dương, lá K.

Vu Mục và Lâm Châu Dương nhìn nhau, hai người lập tức hiểu rõ ý định của đối phương, cả hai cười nham hiểm.

Trực giác Lục Thời Dập nói rằng Lâm Châu Dương sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy đâu. Quả nhiên, anh ta đưa cho Lục Thời Dập yêu cầu là ngay tại đây hãy gọi điện thoại cho người mình thích rồi tỏ tình.

Người trong phòng đổ dồn ánh mắt về phía Đường Uyển Tình, sau đó lập tức nhao nhao lên.

“Lục thiếu gọi đi! Mau gọi đi!”

“Đương nhiên, chúng ta cũng không ngại Lục thiếu mặc quần đùi chạy như điên bên ngoài đâu ha, há há há há…”

Tuyệt đối không bao giờ mặc quần đùi chạy như điên!

Lục Thời Dập cầm lấy điện thoại, tâm trạng chưa từng căng thẳng như vậy. Mà ở bên kia, ánh mắt Đường Uyển Tinh như có như không liếc nhìn điện thoại của mình đang đặt trên trên bàn, trong lòng cũng căng thẳng như thế.

“Gọi nhanh lên, nếu cậu không có số người ta thì tôi sẽ đi hỏi cho cậu!” Vu Mục ngồi xuống cạnh Lục Thời Dập, liên tục thúc giục.

Cuối cùng, anh ta thấy Lục Thời Dập mở điện thoại lên, bấm vào danh bạ, đầu ngón tay trượt xuống dưới, ngừng ở một cái tên. Khi Vu Mục nhanh mắt liếc thấy chữ “Sếp”, ngay lập tức không nhịn được cảm thán: Ủ ôi, còn chưa ở bên nhau đã gọi người ta là sếp rồi. Đúng là có tiềm chất thê nô mà!

Lục Thời Dập đầu ngón tay tạm dừng hồi lâu, hít một hơi thật sâu, rốt cuộc vẫn nhấn nút gọi.

“Tút——“

“Thông rồi thông rồi!” Lỗ tai Vu Mục dán trên lưng điện thoại của Lục Thời Dập, tường thuật hiện trường lại cho mọi người.

Trong phút chốc, tầm mắt của mọi người đều nhìn vào điện thoại của Đường Uyển Tinh: “Một giây, hai giây, ba giây…” Ủa không đúng, sao điện thoại của cô ấy vẫn không sáng?

Sau khi kêu năm lần, rốt cuộc điện thoại cũng được kết nối.

Khi Lục Thời Dập chuyển điện thoại sang tai bên kia, giọng nói quen thuộc cũng truyền đến bên tai: “Alo? Có chuyện gì à?”

“Em…” Cả đời này Lục Thời Dập chưa từng khẩn trương như vậy, khẩn trương đến mức trái tim như bị ấn nút tạm dừng, khẩn trương đến độ còn không dám hô hấp. Anh cứ không ngừng lặp lại tiếng “em”, ba chữ cuối cùng vẫn còn kẹt trong cổ họng, không cách nào nói ra…

Ở đầu dây bên kia, Vu Vãn chờ một lúc cũng không nghe thấy gì, cô lại nói: “Cậu làm sao thế? Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp…”

“Đợi một chút!” Lục Thời Dập nhắm chặt hai mắt, mặc kệ tất cả, hét lớn: “Em thích chị!”

-------

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Thời Dập lau mồ hôi trên trán, cuối cùng anh đã nói ra điều mà anh kìm nén hơn mười năm…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hơi Ấm Đôi Môi Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook