Chương 4: Không nhẫn nhịn nữa
Cá m65
19/08/2024
Ngày 25 tháng 3 năm X.
Thoáng cái đã đến sáng ngày hôm sau, ngày sinh nhật của Lâm Tri Hạ. Cả đêm qua dường như cậu chẳng chợp mắt được tí nào, cậu đã mong chờ đến ngày hôm nay như một đứa trẻ. Thật may vì có người vẫn nhớ đến sự tồn tại của cậu...
Khi trời vừa rạng sáng cậu đã bật đầu dậy khỏi giường, sau khi làm hết những công việc cá nhân, cậu đã nhanh chân sải bước đi làm.
Ngày hôm nay cũng như mọi ngày, nhưng tâm trạng của Lâm Tri Hạ thật sự rất tốt, cậu đã nghĩ dù hôm nay có xảy ra chuyện gì thì vẫn sẽ mỉm cười cho qua. Cơ mà, hiện thực tàn khốc đã vả mặt cậu không thương tiếc.
"Tiền lương tháng này của cậu đây, ngày mai không cần đến đây làm nữa."
"Đùa không vui đâu ông chủ à! Ha ha ha...", Lâm Tri Hạ cười gượng, ông ta đang nói cái quái gì vậy chứ? Mặt cậu lúc này thật sự méo mó rồi! Đùa giỡn có mức độ thôi, có ai lại đi trả một nửa lương bao giờ? Bộ ông ta không định sống tốt để tích đức cho con cháu đời sau sao?
"Cậu chỉ xứng đáng với số tiền này thôi, cầm lấy rồi lượn đi" Ông ta dùng gương mặt khó ở vừa nhìn cậu vừa nói. Chắc do thấy cậu ngày thường dễ bắt nạt, dù có chửi mắng cậu ta ra sao đi chăng nữa, cậu vẫn chịu đựng mà không phản kháng.
Cơ mà sai rồi!
Lửa giận trong người cậu bùng lên, nướng chín một bầy tiểu cường không phải là vấn đề! Một vừa hai phải thôi, ông ta nghĩ cậu là 'chấn bé đù?', chưa nghe qua câu 'chó cùng rứt giậu' hay sao? Cứ hiền lành mãi rồi ai cũng bắt nạt, hôm nay ông đây quyết định làm cho ra nhẽ.
"Mệt rồi! Cho quán ăn này phá sản đi"
Thật ra cậu cũng muốn được nói mấy lời thoại này, cơ mà cậu đâu phải mấy vị tổng tài lạnh lùng trong truyện kia đâu. Lâm Tri Hạ chỉ thầm nghĩ bụng rồi đứng đó cười ngốc, trong đầu cậu hiện ra 7749 viễn cảnh lão ta bị nghiệp quật, khóc lóc xin lỗi cậu..."khà khà."
Lão ta đứng đó vẫn chưa hiểu chuyện gì, mình đuổi việc, trả nó một nửa lương thế mà nó vẫn cười được?
"xùy! Cút! Cút! Cút! Chỗ ông đây còn làm việc, khách khứa vào rồi mà cậu chưa đi?"
"Ông giỡn mặt với tôi? Ông mà không chịu trả tiền, có tin tôi hóa thú rồi cắn ông không?" Sau lời nói đó cậu cứ gầm rú rồi nhảy nhảy như đứa điên, người ngoài nhìn vào thấy mà ngại giùm. Nhưng cũng chả sao, ông đây mặt dày nên chả ảnh hưởng.
Lâm tri Hạ biến chất rồi! Thật sự biến chất rồi! Cái gì mà ngây thơ, yếu đuối, dễ bắt nạt? Cái đó là quá khứ, hiện tại cậu sẽ sống mà không quan tâm sự đời, mặt dày cũng tốt không phải à?
Ông ta nhìn cậu như sinh vật lạ rồi định cất lời cơ mà đâu có dễ. Lâm Tri Hạ hết nhảy nhót, múa máy, rồi đến la làng, cậu nhóc còn nắm chân ông ta, nhân cơ hội còn cố tình tụt quần gã, khung cảnh bây giờ thật sự là mù mắt.
Diễn một màn này khán giả là những vị khách đang ngồi ăn, diễn viên chính là cậu và ông ta, thật sự hấp dẫn!
*Xin độc giả hãy che mắt mình lại, cảnh tượng này trẻ con không nên xem!
'Quạc quạc' ông ta già rồi tầm cỡ u60 cơ mà...Hello kitty này là sao đây? Lâm Tri Hạ quả thật cũng bất ngờ, không phải ông ta có sở thích kì quặc nào đó chứ? Cũng quá nhục rồi!
Khung cảnh lúc này thật sự hỗn loạn, tiếng cười của những vị khách bên trong nghe thật là có cảm giác.
"Ha ha ha, tôi vừa thấy cái gì thế này! ha ha ha, cười chết mất!"
"Trông ông chủ quán kìa...ha ha ha..."
"Mẹ ơi! Chú kia mặc quần Hello kitty giống con..." Người mẹ bên cạnh vội bịt miệng con mình lại nhưng cô ấy sớm đã cười đến run người.
"..."
Một từ thôi 'nhục', hôm nay còn làm ăn gì nữa, không đâu gặp phải thằng liều. Ông ta lúc này biết sợ rồi: "Tôi lạy cậu, số lương còn lại của cậu đây, giờ thì cậu biến đi cho tôi làm ăn...nhé?"
Phải thế chứ, cơ mà cái từ 'biến' đó cũng quá là đáng ghét đi, nói năng đàng hoàng thì chết ai hay sao? Đã định là bỏ qua, nhưng chắc là không được rồi.
Thấy ngay gần đó có cái sọt rác, Lâm Tri Hạ cầm lên rồi ụp thẳng vào đầu ông ta, cậu còn không quên bồi thêm câu: "Rác với với rác đúng là xứng đôi, chúc ông sớm ngày phá sản, nhớ trả lương cho nhân viên đấy nhé!"
Nói xong cậu chạy như bay, ở lại khéo ông ta đánh cậu một trận không chừng. Lần đầu tiên trong đời cậu mới thấy sảng khoái như này luôn đó, sống thật với bản thân đúng là thích.
'Ting' tiếng tin nhắn từ Vu Dương: "Sao cậu còn chưa về nữa?"
"Ôi thánh thần ơi! Quên mất Vu Dương đang đợi mình" Nói rồi cậu chạy một mạch về phòng, vừa chạy vừa thở như cẩu. Khi về đến, cậu đã thấy Vu Dương đang đứng đợi mình ngay trước cửa cùng nụ cười ấm áp như mùa xuân.
Lâm Tri Hạ lên tiếng trêu chọc: "Ai... nam thần nào đây? Mắt tớ sắp mù luôn rồi" Vừa nói cậu còn vừa che mắt.
"Không mời tớ vào sao? Trời tối lạnh lắm đấy!" Giọng nói ấm áp mang theo chút trầm thấp của Vu Dương khẽ lên tiếng. Trong lời nói ấy còn mang theo chút nũng nịu? Chắc là do tâm trạng thôi...
Lâm Tri Hạ vội vàng mở cửa, không thể để bạn thân mình đứng ở ngoài thêm nữa, tay cậu ta còn xách theo cái bánh kem với đống bia, trông cũng rất mỏi tay.
Cứ thế hai người bước vào, buổi tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của Lâm Tri Hạ chính thức bắt đầu.
Thoáng cái đã đến sáng ngày hôm sau, ngày sinh nhật của Lâm Tri Hạ. Cả đêm qua dường như cậu chẳng chợp mắt được tí nào, cậu đã mong chờ đến ngày hôm nay như một đứa trẻ. Thật may vì có người vẫn nhớ đến sự tồn tại của cậu...
Khi trời vừa rạng sáng cậu đã bật đầu dậy khỏi giường, sau khi làm hết những công việc cá nhân, cậu đã nhanh chân sải bước đi làm.
Ngày hôm nay cũng như mọi ngày, nhưng tâm trạng của Lâm Tri Hạ thật sự rất tốt, cậu đã nghĩ dù hôm nay có xảy ra chuyện gì thì vẫn sẽ mỉm cười cho qua. Cơ mà, hiện thực tàn khốc đã vả mặt cậu không thương tiếc.
"Tiền lương tháng này của cậu đây, ngày mai không cần đến đây làm nữa."
"Đùa không vui đâu ông chủ à! Ha ha ha...", Lâm Tri Hạ cười gượng, ông ta đang nói cái quái gì vậy chứ? Mặt cậu lúc này thật sự méo mó rồi! Đùa giỡn có mức độ thôi, có ai lại đi trả một nửa lương bao giờ? Bộ ông ta không định sống tốt để tích đức cho con cháu đời sau sao?
"Cậu chỉ xứng đáng với số tiền này thôi, cầm lấy rồi lượn đi" Ông ta dùng gương mặt khó ở vừa nhìn cậu vừa nói. Chắc do thấy cậu ngày thường dễ bắt nạt, dù có chửi mắng cậu ta ra sao đi chăng nữa, cậu vẫn chịu đựng mà không phản kháng.
Cơ mà sai rồi!
Lửa giận trong người cậu bùng lên, nướng chín một bầy tiểu cường không phải là vấn đề! Một vừa hai phải thôi, ông ta nghĩ cậu là 'chấn bé đù?', chưa nghe qua câu 'chó cùng rứt giậu' hay sao? Cứ hiền lành mãi rồi ai cũng bắt nạt, hôm nay ông đây quyết định làm cho ra nhẽ.
"Mệt rồi! Cho quán ăn này phá sản đi"
Thật ra cậu cũng muốn được nói mấy lời thoại này, cơ mà cậu đâu phải mấy vị tổng tài lạnh lùng trong truyện kia đâu. Lâm Tri Hạ chỉ thầm nghĩ bụng rồi đứng đó cười ngốc, trong đầu cậu hiện ra 7749 viễn cảnh lão ta bị nghiệp quật, khóc lóc xin lỗi cậu..."khà khà."
Lão ta đứng đó vẫn chưa hiểu chuyện gì, mình đuổi việc, trả nó một nửa lương thế mà nó vẫn cười được?
"xùy! Cút! Cút! Cút! Chỗ ông đây còn làm việc, khách khứa vào rồi mà cậu chưa đi?"
"Ông giỡn mặt với tôi? Ông mà không chịu trả tiền, có tin tôi hóa thú rồi cắn ông không?" Sau lời nói đó cậu cứ gầm rú rồi nhảy nhảy như đứa điên, người ngoài nhìn vào thấy mà ngại giùm. Nhưng cũng chả sao, ông đây mặt dày nên chả ảnh hưởng.
Lâm tri Hạ biến chất rồi! Thật sự biến chất rồi! Cái gì mà ngây thơ, yếu đuối, dễ bắt nạt? Cái đó là quá khứ, hiện tại cậu sẽ sống mà không quan tâm sự đời, mặt dày cũng tốt không phải à?
Ông ta nhìn cậu như sinh vật lạ rồi định cất lời cơ mà đâu có dễ. Lâm Tri Hạ hết nhảy nhót, múa máy, rồi đến la làng, cậu nhóc còn nắm chân ông ta, nhân cơ hội còn cố tình tụt quần gã, khung cảnh bây giờ thật sự là mù mắt.
Diễn một màn này khán giả là những vị khách đang ngồi ăn, diễn viên chính là cậu và ông ta, thật sự hấp dẫn!
*Xin độc giả hãy che mắt mình lại, cảnh tượng này trẻ con không nên xem!
'Quạc quạc' ông ta già rồi tầm cỡ u60 cơ mà...Hello kitty này là sao đây? Lâm Tri Hạ quả thật cũng bất ngờ, không phải ông ta có sở thích kì quặc nào đó chứ? Cũng quá nhục rồi!
Khung cảnh lúc này thật sự hỗn loạn, tiếng cười của những vị khách bên trong nghe thật là có cảm giác.
"Ha ha ha, tôi vừa thấy cái gì thế này! ha ha ha, cười chết mất!"
"Trông ông chủ quán kìa...ha ha ha..."
"Mẹ ơi! Chú kia mặc quần Hello kitty giống con..." Người mẹ bên cạnh vội bịt miệng con mình lại nhưng cô ấy sớm đã cười đến run người.
"..."
Một từ thôi 'nhục', hôm nay còn làm ăn gì nữa, không đâu gặp phải thằng liều. Ông ta lúc này biết sợ rồi: "Tôi lạy cậu, số lương còn lại của cậu đây, giờ thì cậu biến đi cho tôi làm ăn...nhé?"
Phải thế chứ, cơ mà cái từ 'biến' đó cũng quá là đáng ghét đi, nói năng đàng hoàng thì chết ai hay sao? Đã định là bỏ qua, nhưng chắc là không được rồi.
Thấy ngay gần đó có cái sọt rác, Lâm Tri Hạ cầm lên rồi ụp thẳng vào đầu ông ta, cậu còn không quên bồi thêm câu: "Rác với với rác đúng là xứng đôi, chúc ông sớm ngày phá sản, nhớ trả lương cho nhân viên đấy nhé!"
Nói xong cậu chạy như bay, ở lại khéo ông ta đánh cậu một trận không chừng. Lần đầu tiên trong đời cậu mới thấy sảng khoái như này luôn đó, sống thật với bản thân đúng là thích.
'Ting' tiếng tin nhắn từ Vu Dương: "Sao cậu còn chưa về nữa?"
"Ôi thánh thần ơi! Quên mất Vu Dương đang đợi mình" Nói rồi cậu chạy một mạch về phòng, vừa chạy vừa thở như cẩu. Khi về đến, cậu đã thấy Vu Dương đang đứng đợi mình ngay trước cửa cùng nụ cười ấm áp như mùa xuân.
Lâm Tri Hạ lên tiếng trêu chọc: "Ai... nam thần nào đây? Mắt tớ sắp mù luôn rồi" Vừa nói cậu còn vừa che mắt.
"Không mời tớ vào sao? Trời tối lạnh lắm đấy!" Giọng nói ấm áp mang theo chút trầm thấp của Vu Dương khẽ lên tiếng. Trong lời nói ấy còn mang theo chút nũng nịu? Chắc là do tâm trạng thôi...
Lâm Tri Hạ vội vàng mở cửa, không thể để bạn thân mình đứng ở ngoài thêm nữa, tay cậu ta còn xách theo cái bánh kem với đống bia, trông cũng rất mỏi tay.
Cứ thế hai người bước vào, buổi tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của Lâm Tri Hạ chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.