Chương 1: Thoát khỏi địa ngục
Cá m65
19/08/2024
Trong căn phòng tối tăm nọ, nơi bốn bức tường bao quanh và dường như chẳng có một tia sáng nào có thể len lỏi vào.
Hình bóng một cậu thiếu niên đang ngồi co mình trong góc phòng, toàn thân cậu chi chít những vết bầm tím, đôi mắt chất chứa đầy rẫy những nỗi buồn cùng sự cô đơn, lạc lõng.
Cậu thiếu niên ấy tên là Lâm Tri Hạ, một cậu nhóc mười chín tuổi, khi vừa hết cấp ba cậu đã nghỉ học và đi làm thêm rất nhiều công việc để nuôi sống bản thân mình. Thật ra thành tích học tập của cậu rất tốt, nhưng số phận không cho phép cậu được đi học như bao bạn bè khác.
Hạnh phúc mà Lâm Tri Hạ đáng có đã bị cướp đi bởi người mẹ ngoại tình bỏ trốn, cùng người cha nát rượu của mình.
Trước đây cuộc sống của Lâm Tri Hạ vô cùng hạnh phúc, cũng như bao đứa trẻ khác vậy, cậu được ba mẹ yêu thương, được mua cho những món đồ chơi xinh đẹp.
Hạnh phúc ấy chưa được bao lâu thì bỗng đến một ngày, bố Lâm Tri Hạ phát hiện ra chuyện mẹ cậu ngoại tình, từ đó ông ta luôn chìm trong rượu chè, thuốc lá. Cứ hễ say là ông ta lại về nhà và đánh đập hai mẹ con cậu rồi buông lời chửi rủa.
Một thời gian sau đó, mẹ cậu cũng không thể chịu đựng được nữa mà bỏ trốn cùng gã nhân tình, vứt bỏ cậu lại mặc sống chết.
Cậu lúc ấy cứ luôn miệng gọi: "ba ơi!", nhưng đáp lại cái gọi ấy lại luôn là một cái bạt tai từ ông ta, cậu nhóc lúc này chỉ mới bảy tuổi nào có hiểu chuyện gì xảy ra?
Khoảng thời gian Lâm Tri Hạ ở lại, mỗi ngày đều bị đánh, bị mắng, ông ta thậm chí còn bỏ đói cậu mấy ngày liền. Một người trưởng thành không nói nhưng đây chỉ là đứa trẻ con, người lớn làm sai cớ sao lại đổ lỗi cho nó.
Khoảng thời gian dần trôi đi, lúc này cậu nhóc ngây thơ ấy đã không còn cất tiếng gọi: "Ba ơi!" thêm lần nào nữa. Cậu đã khôn lớn và cũng hiểu được câu nói: "Đồ con hoang"mà ông ta luôn miệng thốt ra là gì.
"Mình thật sự là đứa con hoang do mẹ sinh ra với người đàn ông khác như ba đã nói?"
Lâm Tri Hạ thật sự đã hỏi câu hỏi này nhiều lần nhưng không biết đáp án là gì. Cậu thật sự muốn gặp người mẹ kia của mình để hỏi rõ, nhưng...biết tìm ở đâu đây? Chính mẹ là người bỏ rơi mình mà.
'Rầm', 'Rầm', Bỗng nhiên trong đêm tối thanh tĩnh phát ra những tiếng đập phá cùng với đó là âm thanh chửi rủa. Lại đến nữa rồi, người cha nát rượu của Lâm Tri Hạ, ông ta ở bên ngoài cánh cửa hét vọng vào với giọng điệu giận dữ.
"Thằng ranh con mày mau cút ra đây, hôm nay tao sẽ đánh chết cái loại con hoang như mày."
Lâm Tri Hạ ở bên trong cánh cửa vẫn ngồi đó mà không nhúc nhích, cậu suy nghĩ hồi lâu rồi cũng ra mở cửa.
Khi tiếng mở cửa vang lên 'Lạch cạch', đứng trước mặt Lâm Tri Hạ là khuôn mặt giận dữ, mặt ông ta đỏ gay gắt lên vì rượu, trong tay ông ta lúc này đang cầm chai rượu.
Vừa bước vào phòng ông ta liền túm tóc của Lâm Tri Hạ và lôi cậu đi như một món đồ vật, giây sau đó ông ta đã ném cậu xuống sàn nhà một cách tàn nhẫn rồi gào lên.
"Mày với con mẹ của mày đều chết hết đi, tao sẽ cho chúng mày xuống địa ngục mà xám hối. Thằng khốn nạn, chỉ cần nhìn mặt mày thôi là tao lại nhớ tới con ả kia."
"Xám hối?" Lâm Tri Hạ lúc này lên tiếng.
Cậu vùng ra và phản kháng lại trước hành động của ông ta. Bản thân cậu được sinh ra là sai? Đâu phải cậu muốn được sinh trong một gia đình như vậy? Cậu cũng là con người, cũng muốn được nhận lấy tình yêu thương của ba mẹ, được đến trường như bao người kia mà.
Khi nghe được lời nói đó của Lâm Tri hạ thì lửa giận trong người ông ta bùng lên, thẹn quá hóa giận lão liền dùng chai rượu trong tay của mình mà đập vào đầu cậu.
"Bốp."
Chỉ nghe tiếng thủy tinh rơi vỡ vụn trên mặt đất, cùng với đó chính là những giọt máu tươi rỉ xuống trên gò má của người thiếu niên. Khuôn mặt cậu sớm đã bị nhuộm đầy máu, thế nhưng biểu cảm của cậu vẫn không thay đổi.
Lúc này đây Lâm Tri Hạ mới nhàn nhạt lên tiếng "Ông đánh xong chưa? Nếu xong rồi thì tôi..."
Chưa kịp dứt lời ông ta đã đá cậu văng ra một góc tường rồi hùng hổ xông đến "Mày...mày dám nói chuyện như vậy với tao? Nay gan nhỉ, để xem hôm nay tao có đánh chết cái thứ như mày không?"
"Nếu không đánh chết được tôi thì người chết sẽ là ông" Lâm Tri Hạ trừng đôi mắt của mình nhìn ông ta, giọng điệu vô cùng cứng rắn, thực ra khi thốt ra lời này cậu đã khẽ run lên nhưng không để ông ta phát hiện.
Khuôn mặt ông ta bỗng sầm lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Tri Hạ, hai mắt đối nhau. Có lẽ ông ta có chút sợ hãi trước câu nói ấy, bởi ông ta biết mình đã đối xử với cậu thế nào, không chừng...
"Hừ! hôm nay tao tạm tha cho mày, cút đi cho khuất mắt tao đừng để t gặp được mày thêm lần nào nữa."
Sau lời nói đó, Lâm Tri Hạ đã cố gượng thân mình để đứng lên, cậu bước ra khỏi cánh cửa ấy và cứ thế đi mãi, đi mãi mặc cho cái đầu đang bị thương của mình.
Cậu đã thầm nghĩ: "Mình nên làm điều này sớm hơn mới phải, tại sao bản thân phải chịu đựng cho đến tận bây giờ cơ chứ?" Đó chính là địa ngục không phải là nhà, cho đến hôm nay Lâm Tri Hạ mới thật sự thoát khỏi nó.
"Tạm biệt lão già hói hẹn không bao giờ gặp lại" Lâm Tri Hạ nhìn lên trời rồi hét to, giờ đây cậu thật sự tự do rồi!
Hình bóng một cậu thiếu niên đang ngồi co mình trong góc phòng, toàn thân cậu chi chít những vết bầm tím, đôi mắt chất chứa đầy rẫy những nỗi buồn cùng sự cô đơn, lạc lõng.
Cậu thiếu niên ấy tên là Lâm Tri Hạ, một cậu nhóc mười chín tuổi, khi vừa hết cấp ba cậu đã nghỉ học và đi làm thêm rất nhiều công việc để nuôi sống bản thân mình. Thật ra thành tích học tập của cậu rất tốt, nhưng số phận không cho phép cậu được đi học như bao bạn bè khác.
Hạnh phúc mà Lâm Tri Hạ đáng có đã bị cướp đi bởi người mẹ ngoại tình bỏ trốn, cùng người cha nát rượu của mình.
Trước đây cuộc sống của Lâm Tri Hạ vô cùng hạnh phúc, cũng như bao đứa trẻ khác vậy, cậu được ba mẹ yêu thương, được mua cho những món đồ chơi xinh đẹp.
Hạnh phúc ấy chưa được bao lâu thì bỗng đến một ngày, bố Lâm Tri Hạ phát hiện ra chuyện mẹ cậu ngoại tình, từ đó ông ta luôn chìm trong rượu chè, thuốc lá. Cứ hễ say là ông ta lại về nhà và đánh đập hai mẹ con cậu rồi buông lời chửi rủa.
Một thời gian sau đó, mẹ cậu cũng không thể chịu đựng được nữa mà bỏ trốn cùng gã nhân tình, vứt bỏ cậu lại mặc sống chết.
Cậu lúc ấy cứ luôn miệng gọi: "ba ơi!", nhưng đáp lại cái gọi ấy lại luôn là một cái bạt tai từ ông ta, cậu nhóc lúc này chỉ mới bảy tuổi nào có hiểu chuyện gì xảy ra?
Khoảng thời gian Lâm Tri Hạ ở lại, mỗi ngày đều bị đánh, bị mắng, ông ta thậm chí còn bỏ đói cậu mấy ngày liền. Một người trưởng thành không nói nhưng đây chỉ là đứa trẻ con, người lớn làm sai cớ sao lại đổ lỗi cho nó.
Khoảng thời gian dần trôi đi, lúc này cậu nhóc ngây thơ ấy đã không còn cất tiếng gọi: "Ba ơi!" thêm lần nào nữa. Cậu đã khôn lớn và cũng hiểu được câu nói: "Đồ con hoang"mà ông ta luôn miệng thốt ra là gì.
"Mình thật sự là đứa con hoang do mẹ sinh ra với người đàn ông khác như ba đã nói?"
Lâm Tri Hạ thật sự đã hỏi câu hỏi này nhiều lần nhưng không biết đáp án là gì. Cậu thật sự muốn gặp người mẹ kia của mình để hỏi rõ, nhưng...biết tìm ở đâu đây? Chính mẹ là người bỏ rơi mình mà.
'Rầm', 'Rầm', Bỗng nhiên trong đêm tối thanh tĩnh phát ra những tiếng đập phá cùng với đó là âm thanh chửi rủa. Lại đến nữa rồi, người cha nát rượu của Lâm Tri Hạ, ông ta ở bên ngoài cánh cửa hét vọng vào với giọng điệu giận dữ.
"Thằng ranh con mày mau cút ra đây, hôm nay tao sẽ đánh chết cái loại con hoang như mày."
Lâm Tri Hạ ở bên trong cánh cửa vẫn ngồi đó mà không nhúc nhích, cậu suy nghĩ hồi lâu rồi cũng ra mở cửa.
Khi tiếng mở cửa vang lên 'Lạch cạch', đứng trước mặt Lâm Tri Hạ là khuôn mặt giận dữ, mặt ông ta đỏ gay gắt lên vì rượu, trong tay ông ta lúc này đang cầm chai rượu.
Vừa bước vào phòng ông ta liền túm tóc của Lâm Tri Hạ và lôi cậu đi như một món đồ vật, giây sau đó ông ta đã ném cậu xuống sàn nhà một cách tàn nhẫn rồi gào lên.
"Mày với con mẹ của mày đều chết hết đi, tao sẽ cho chúng mày xuống địa ngục mà xám hối. Thằng khốn nạn, chỉ cần nhìn mặt mày thôi là tao lại nhớ tới con ả kia."
"Xám hối?" Lâm Tri Hạ lúc này lên tiếng.
Cậu vùng ra và phản kháng lại trước hành động của ông ta. Bản thân cậu được sinh ra là sai? Đâu phải cậu muốn được sinh trong một gia đình như vậy? Cậu cũng là con người, cũng muốn được nhận lấy tình yêu thương của ba mẹ, được đến trường như bao người kia mà.
Khi nghe được lời nói đó của Lâm Tri hạ thì lửa giận trong người ông ta bùng lên, thẹn quá hóa giận lão liền dùng chai rượu trong tay của mình mà đập vào đầu cậu.
"Bốp."
Chỉ nghe tiếng thủy tinh rơi vỡ vụn trên mặt đất, cùng với đó chính là những giọt máu tươi rỉ xuống trên gò má của người thiếu niên. Khuôn mặt cậu sớm đã bị nhuộm đầy máu, thế nhưng biểu cảm của cậu vẫn không thay đổi.
Lúc này đây Lâm Tri Hạ mới nhàn nhạt lên tiếng "Ông đánh xong chưa? Nếu xong rồi thì tôi..."
Chưa kịp dứt lời ông ta đã đá cậu văng ra một góc tường rồi hùng hổ xông đến "Mày...mày dám nói chuyện như vậy với tao? Nay gan nhỉ, để xem hôm nay tao có đánh chết cái thứ như mày không?"
"Nếu không đánh chết được tôi thì người chết sẽ là ông" Lâm Tri Hạ trừng đôi mắt của mình nhìn ông ta, giọng điệu vô cùng cứng rắn, thực ra khi thốt ra lời này cậu đã khẽ run lên nhưng không để ông ta phát hiện.
Khuôn mặt ông ta bỗng sầm lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Tri Hạ, hai mắt đối nhau. Có lẽ ông ta có chút sợ hãi trước câu nói ấy, bởi ông ta biết mình đã đối xử với cậu thế nào, không chừng...
"Hừ! hôm nay tao tạm tha cho mày, cút đi cho khuất mắt tao đừng để t gặp được mày thêm lần nào nữa."
Sau lời nói đó, Lâm Tri Hạ đã cố gượng thân mình để đứng lên, cậu bước ra khỏi cánh cửa ấy và cứ thế đi mãi, đi mãi mặc cho cái đầu đang bị thương của mình.
Cậu đã thầm nghĩ: "Mình nên làm điều này sớm hơn mới phải, tại sao bản thân phải chịu đựng cho đến tận bây giờ cơ chứ?" Đó chính là địa ngục không phải là nhà, cho đến hôm nay Lâm Tri Hạ mới thật sự thoát khỏi nó.
"Tạm biệt lão già hói hẹn không bao giờ gặp lại" Lâm Tri Hạ nhìn lên trời rồi hét to, giờ đây cậu thật sự tự do rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.