Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone

Chương 68: Nhân ngư (2)

Thương Nghiên

18/01/2024

Đến buổi chiều bồn tắm mới được giao tới tận nhà.

Vì phòng tắm quá nhỏ, không chứa hết được nên Ngư Lam đành để thùng trong một căn phòng khác rộng hơn. Hắn xắn tay rửa sạch thùng một lần rồi đổ đầy nước vào, xong xuôi ôm nhân ngư từ trong phòng tắm ra.

Người cá rất nặng, chỉ riêng cái đuôi thôi đã dài hai mét rồi, hơn nữa vì trên người ướt đẫm nước nên trơn vô cùng.

Ngư Lam vụng về bế ngang nhân ngư, hai tay dùng sức nhấc lên, ôm vào lòng —- Chẳng những không bế lên nổi mà còn lảo đảo tí ngã thẳng vào bồn.

Ngư Lam xoa xoa cánh tay: "Mỹ nhân ngư, cậu nặng thật đấy."

Hắn cảm thấy một mình khó có thể bê người cá này lên được, do dự: ".... Hay để tôi tìm một cái xe nhỏ nhỏ đẩy cậu nhỉ."

Đôi mắt nhân ngư nhìn Ngư Lam, anh bỗng vươn tay ôm vòng lấy cổ hắn.

Ngư Lam ngẩn ngơ.

Người cá không mặc quần áo, lồng ngực trần trụi trắng nõn.

Mà lúc này nửa thân trên hai người hoàn toàn dán chặt vào nhau.

Trong lòng Ngư Lam hiểu rõ là hắn hoàn toàn không sinh ra bất cứ phản ứng gì với một sinh vật dị tộc giống đực.

Nhưng hắn lại nghe thấy tiếng tim mình vô cớ đập nhanh.

Bùm.

Một tay Ngư Lam ôm lấy eo người cá, một tay miễn miễn cưỡng cưỡng giữ đuôi anh. Hắn chật vật lết ra khỏi phòng tắm, còn phải thật cẩn thận không dẫm vào chiếc đuôi cá lê trên sàn kia.

Lúc đặt nhân ngư vào bồn tắm vừa to vừa sâu kia, cả người Ngư Lam đã ướt nhẹp.

Thân thể thon gọn phi thường quyến rũ của nhân ngư chìm vào trong nước, sau đó, nửa người trên lại trồi lên.

Mái tóc dài màu bạc dán trên da như một loại hoa văn kỳ dị nào đó, nước trong vắt đọng nơi xương quai xanh duyên dáng tái nhợt khẽ đung đưa theo động tác nhân ngư rồi chảy từ ngực xuống.

Cổ họng Ngư Lam bỗng khô khốc.

Hắn vô thức rời tầm mắt đi: "Chỗ này thoải mái hơn nhiều đúng không?"

"Cậu có đói không? Muốn ăn thêm gì không?"

Giữa trưa người cá chỉ ăn ít tôm con, Ngư Lam cảm thấy chắc chắn anh sẽ chưa no, hơn nữa, chắc là nhân ngư không thích ăn mấy đồ be bé như thế.

Hắn lật đật chạy tới phòng bếp rồi cầm một cái hộp về: "Đây là sushi trứng cá hồi mới mua, cậu muốn nếm thử không?"

Đôi mắt xanh biển lộng lẫy của người cá nhìn sushi, lại như đang ngắm ngón tay Ngư Lam.

Sau đó, anh bò tới mép bồn.

Như vậy thì sushi sẽ không bị rơi xuống nước.

Ngư Lam nghĩ:

Đây là một người cá cực kỳ cực kỳ ưa nhìn, hơn nữa còn rất yêu sạch sẽ.

Ngư Lam đưa sushi qua, nhân ngư lại không nhận.

Năm ngón tay không tách ra hẳn mà có một lớp "màng" trong suốt dính liền chúng vào nhau.

Bọn chúng không làm động tác "lấy".

Ngư Lam nghĩ nghĩ, hắn đưa sushi đến bên môi nhân ngư.

Môi nhân ngư quyến rũ vô cùng, sắc hồng nhàn nhạt như trân châu, dáng cũng thực hút mắt, độ cung phần khóe miệng trời sinh đã cong cong.

Chu Miên ngậm lấy "sushi trứng cá muối" do nhân loại phát minh.

So với đồ mà trước giờ anh ăn mà nói thì món này hơi nhũn quá mức, hơn nữa còn có vị ngọt ngấy không thường gặp dưới đáy biển.

Ngư Lam thấy yết hầu người cá chuyển động như đang nuốt vật trong miệng xuống.

Lúc ăn, người cá luôn có một loại khí chất văn nhã từ tốn.

Ngư Lam sờ sờ đầu người cá: "Ăn không no thì nhớ nói cho tôi nhá."

Người cá nâng mi, nhìn thẳng vào hắn.



Nhân ngư nửa ngồi trong bồn tắm, đầu anh chỉ tới ngực Ngư Lam.

Nhưng không hiểu sao Ngư Lam bị anh nhìn từ dưới lên như vậy lại cảm nhận được một sự xâm lược kỳ dị.

Ngư Lam nhíu nhíu mày, cảm giác kia biến mất rất nhanh.

Ngư Lam không để bụng, nhân ngư vừa đẹp vừa ngoan, không có ý định thương tổn hắn, cho gì ăn nấy, nghe lời số một thế giới.

Ngày hôm sau Ngư Lam lại bắt ít trân châu, vỏ sò, san hô đỏ về. Hắn bày tất cả ra trước mắt người cá, chống nạnh như khoe khoang: "Cậu thích mấy cái này không?"

Ngư Lam biết đại khái người cá nghe không hiểu hắn nói gì những vẫn hứng thú phừng phừng: "Nhân ngư các cậu hẳn đều thích mấy đồ trang trí như này ha?"

Chu Miên nhàn nhạt nhìn mấy thứ trên sàn, trên mặt không có biểu tình nào.

Mấy vật này có thể miễn cưỡng gắn mác "xinh đẹp" dưới đáy biển, nhưng so với bản thân nhân ngư thì vẫn kém quá nhiều cấp bậc.

Đa số đồ trang sức của người cá là vảy tróc ra khi bản thân bước vào kỳ trưởng thành, đó là sắc thái lộng lẫy, lóa mắt nhất trong toàn bộ sinh vật biển.

Ngư Lam thấy hình như anh không thích mấy thứ này, duỗi tay xoa xoa mũi.

Nhưng cuối cùng Chu Miên vẫn nhặt một viên trân châu trong suốt bóng mượt ra, nắm nó trong lòng bàn tay.

Bản thân trân châu sinh ra đã có sắc sáng trong, nhưng đặt cạnh đuôi nhân ngư, trông nó lại lập tức ảm đạm u tối đi.

Mỗi mảnh vảy trên đuôi cá đều lấp lánh tỏa sáng như ngọc bích, Ngư Lam nhịn không được muồn sờ sờ, "Tôi có thể chạm đuôi vào cậu không?"

Hắn cẩn thận vươn tay đụng đụng đuôi cá, thấy nhân ngư không cự tuyệt, ngón tay liền di chuyển xuống dưới.

Lúc lúc sờ từng mảnh từng mảnh đến phần đuôi, Ngư Lam cảm nhận được cái đuôi dưới tay khe khẽ run run.

Vây cá nhòn nhọn bên hai sườn tai người cá hồng hồng.

Ngư Lam đột nhiên nhớ tới gì đó.

Hình như bác Ngư từng nói là không thể sờ phần cuối đuôi người cá...

Ngư Lam lập tức thu tay về: "Xin lỗi! Tôi không cố ý!"

Đuôi cá vỗ nhẹ trên mặt nước làm bắn chút bọt lên.

Ngư Lam cười cười: "Giờ tôi phải đi đỡ việc cho bác Ngư đây, tối sẽ về với cậu! Đến lúc đấy tôi mang thịt cá mới về cho cậu nhá!"

Sắc đen dần buông trên nền trời, bác Ngư đang chuẩn bị đồ đánh bắt cho buổi tối.

Ngư Lam chạy tới giúp ông ôm một tấm lưới to đùng lên thuyền.

Bác Ngư nheo mắt: "Tối nay muốn tới Thượng Hải với bác không?"

Ngư Lam do dự: "Không được, cháu không yên tâm để nhân ngư ở nhà một mình lắm."

Bác Ngư lườm hắn: "Cháu thực sự định giữ người cá trong nhà mình hả?"

Ngư Lam đáp: "Trong tình huống bình thường thì nhân ngư không có khả năng bị lưới đánh cá vớt lên, chắc chắn là thân thể phát sinh vấn đề nào đó. Cứ quan sát thêm một khoảng thời gian nữa, nếu cậu ấy thực sự không làm sao thì thả về."

Bác Ngư nghe mấy lời này mới yên tâm.

Xem ra hắn vẫn chưa bị người cá kia mê hoặc tâm trí.

Tuy ai cũng muốn độc chiếm sinh vật mỹ lệ làm của riêng nhưng suy cho cùng, nhân ngư vẫn thuộc về đại dương rộng lớn.

– Tâm bác Ngư còn chưa yên, Ngư Lam đã buồn rầu nói tiếp: "Nhưng chúng ta lại không hiểu nhân ngư nói gì, căn bản là không có biện pháp giao lưu, phải làm sao giờ? Hay là tìm một bác sĩ thú y khám cho cậu ấy?"

Bác Ngư: "..."

Ông phun một hơi từ lỗ mũi: "Tuổi thọ trung bình của người cá là hơn 300 năm, một tay họ có thể bóp chết một con cá mập, tố chất thân thể rất tốt, không cần cháu - một nhân loại bé nhỏ - nhọc lòng."

Ngư Lam nhướng mày, không cho là đúng.

Ngư Lam chạy tới rất nhiều chỗ tiệm thú y ở trấn trên, hỏi bọn họ có thể khám bệnh cho người cá không, kết quả là đều nhận về nhiều ánh mắt "Đầu cháu có vấn đề gì không", "Kiến nghị bây đi khám trước đi".

Trong tiệm thú y toàn thỏ với chó mèo con con.

Ngư Lam thất vọng. Trên đường về, hắn mua cho nhân ngư một thùng tôm lớn, thêm cả hải tảo mới của ngày hôm nay nữa.



Hắn đẩy cửa đi vào, từ ánh mắt đầu tiên chưa thấy người trong bồn tắm, Ngư Lam nhất thời hoảng sợ, vội vàng chạy tới –

Nhân ngư vốn luôn nửa dựa vào thành bồn tắm nay lại ngâm cả người trong nước, mái tóc dài màu bạc tỏa trên mặt nước đong đưa theo hô hấp khe khẽ.

Đôi mắt nhân ngư nhắm lại, dung mạo dưới làn nước đẹp tựa thần linh.

Ngư Lam trước giờ luôn lo lắng sức khỏe nhân ngư, hắn buông thùng tôm trong tay ra, ôm người cá lên.

"Cậu bị sao vậy? Không thoải mái chỗ nào à?"

Ngư Lam cảm giác hình như nhiệt độ thân thể nhân ngư hơi cao hơn ngày thường.

Trước kia bế nhân ngư lên luôn thấy rất lạnh, nhưng hiện tại làn da hắn chạm vào lại ấm áp.

Nhân ngư mở mắt, bọt nước lăn dài từ mi xuống, khóe mắt ửng hồng nhàn nhạt.

Ngư Lam hỏi:

"Cậu phát sốt à?"

"Nhân ngư cũng bị ốm sao?"

"....Thuốc hạ sốt có tác dụng không?"

Lần đầu tiên đụng phải tình huống như này khiến tay chân Ngư Lam luống cuống, hắn hấp tấp gọi điện thoại cho bác Ngư đang ở bên ngoài: "Bác, người cá phát sốt thì phải làm sao?"

Ngữ khí bác Ngư rất hoang mang: "Phát sốt? Phát sốt như nào?"

Ngư Lam nhìn nhân ngư, "Thân nhiệt cao hơn ngày thường rất nhiều, sáng nay không như này, cháu cho cậu ấy uống chút thuốc hạ sốt được không?"

Bác Ngư dặn: "Đừng tự tiện cho nó ăn gì, nhân ngư không giống nhân loại, không chịu được mấy loại thuốc đó... Giờ cháu đừng gấp, để bác về rồi xem."

Tắt điện thoại, Ngư Lam quay đầu về phía nhân ngư, phát hiện người cá đang nhìn hắn không chớp mắt.

Đôi đồng tử của người cá tựa như đại dương sâu thẳm không thấy đáy, dưới mặt biển yên tĩnh là dòng xoáy nguy hiểm âm thầm kích động.

Ngư Lam thấy đôi môi nhân ngư hơi mở, phát ra hai tiếng cực kỳ kỳ quái.

Lần đầu tiên hắn được nghe người cá nói, thanh âm trầm thấp mỹ diệu kia tựa thần minh ngâm nga, lại giống như nghệ sĩ cello đỉnh cấp diễn tấu du dương.

Ngư Lam không thể nghe hiểu nhân ngư đang nói gì, đó không phải ngôn ngữ thuộc về nhân loại.

Nhưng không hiểu sao khi hai chữ kia lọt vào lỗ tai, Ngư Lam lại cảm nhận được một cơn khô nóng thiêu đốt từ trong ra ngoài không rõ ngọn nguồn.

Hình như hắn lây sốt từ nhân ngư rồi.

Ngư Lam xoa xoa gương mặt nóng lên của mình, không biết rốt cuộc chuyện này là như nào.

Hắn muốn sờ sờ nhân ngư, nhưng lại sợ nhiệt độ cơ thể hiện tại của chính mình sẽ làm bỏng anh.

"Kỳ lạ quá..." Ngư Lam lẩm bẩm.

Hắn cúi đầu quan sát thân thể người cá, vây cá bên tai vốn trắng tuyết nay chuyển thành màu đỏ sậm, hơn nữa vảy xanh biếc gần đuôi cá cũng bị thâm xuống, lập lòe loáng thoáng sắc xanh đen đậm.

Ngư Lam lo lắng nhìn người cá, nói: "Đừng bị làm sao nhé."

Bác Ngư thực mau đã mở cửa thuyền trở lại.

Ngư Lam chà chà mặt, nói qua tình hình người cá với ông.

Bác Ngư nghe xong, thần sắc trở nên quái dị: "... Vảy đuôi đổi màu?"

"Này hẳn là nhân ngư sắp đến kỳ cầu ngẫu phối rồi."

Biểu tình Ngư Lam dại ra: "Kỳ, kỳ cầu ngẫu phối?"

Bác Ngư: "Ừ, giống kỳ động dục của động vật, một năm người cá sẽ có hai kỳ cầu ngẫu, họ muốn tìm bạn lữ để tiến hành giao phối. Nhưng mà người cá là chủng tộc cực kỳ chung thủy, họ chỉ phát sinh quan hệ với bạn lữ họ đã nhận định cả đời thôi, hoặc sẽ cứ chịu đựng như này, không biết người cá kia có..."

Bác Ngư nói tiếp: "Nhưng mùa này cũng không phải mùa động dục của nhân ngư, trừ phi là đã chịu kích thích nào đó dẫn tới việc đẩy nhanh kỳ cầu ngẫu tới."

Ngư Lam cúi gằm đầu xuống, chột dạ nhấp nhấp miệng.

Hắn không dám nói buổi chiều hắn to gan lớn mật sờ sờ đuôi cá.

Không phải hắn cố ý mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook