Chương 70: Nhân ngư (4)
Thương Nghiên
22/01/2024
Mặt biển thực an tĩnh, thứ âm thanh duy nhất còn định lại là tiếng sóng
nhẹ nhàng vỗ vào bờ, bọt trắng xóa xô đẩy tầng tầng lớp lớp.
Tảng đá ngầm phía sau cộm lên lưng Ngư Lam. Một tay hắn chống mặt đá đen ướt lạnh, đầu ngón tay gần như phải găm vào bên trong mới tránh được thảm họa bị nước nhấn chìm.
Ánh nắng vàng từ từ dâng lên từ đầu phía đông, chẳng mấy chốc đã đến lúc thủy triều dâng cao rồi, mực nước biển bắt đầu dập dềnh theo nhịp sóng.
Ban đầu, phần lớn diện tích tảng đá ngầm kia lộ ra bên ngoài nên vẫn miễn cưỡng để một người chống trụ lên đó được. Nhưng thủy triều dâng cao dần dần nhấn chìm nó xuống khiến tất cả những gì còn sót lại hiện tại là một mũi đá nhòn nhọn.
Ngư Lam đột nhiên bị đâm phải, hắn muốn nắm cái gì đó theo bản năng nhưng tay lại vồ hụt. Mất đi điểm tựa dồn lực cộng thêm nỗi sợ hãi đại dương khiến hắn chỉ có thể chủ động ôm lấy cổ nhân ngư.
Động tác này làm hắn gần như ngồi hẳn lên đuôi người cá, cơ thể như bị đóng đinh trên đó, không trượt xuống nổi.
Cũng không phải hoàn toàn "đóng đinh" chặt cứng, có đôi lúc hắn không ngồi vững sẽ nghiêng ngả ra ngoài. Ngư Lam không kìm được căng chặt cả người, ngón tay cuộn chặt, hắn hổn hển đứt quãng: "Chu Miên... Tớ, tớ ngã mất..."
Chu Miên có thể nghe hiểu hắn nói gì, đôi khi Ngư Lam cũng hiểu anh đang truyền đạt điều gì, nhưng hiện tại lại không hiểu lắm.
Nhân ngư khe khẽ thở dốc.
Rốt cuộc Ngư Lam không phải sinh vật trưởng thành dưới đáy đại dương, mà nhân loại ít nhiều gì cũng có bản năng sợ hãi với biển cả rộng lớn. Ngư Lam không khống chế được sự căng thẳng trong lòng, cả người không chỗ nào không cứng đờ.
Một tay Chu Miên đặt lên lưng Ngư Lam, một tay xòe ra trước mặt hắn.
Không biết đã ngâm trong nước bao lâu mà đầu Ngư Lam bắt đầu say say, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ mơ màng màng. Hắn nhìn một lúc lâu mới thấy rõ –
Trong lòng bàn tay nhân ngư là một hạt châu tròn trịa bóng mượt tỏa sáng nhàn nhạt.
Kích cỡ hạt châu kia lớn hơn ngọn trai bình thường rất nhiều, nếu để so sánh thì trông nó càng giống "Dạ minh châu" hơn. Ngư Lam hỏi một cách không chắc chắn lắm: "...Là tặng cho tớ à?"
Chu Miên không nói gì, anh chỉ nâng tay lên, đặt viên hạt châu kia kề bên môi Ngư Lam.
Tay nhân ngư luôn ngâm trong nước, làn da ướt át, lạnh lẽo... hơi giống thạch trái cây.
Ngư Lam ngậm vào theo bản năng.
Khoang miệng bị viên châu kia nhét đầy, hắn "ưm ưm" không rõ.
Ngư Lam còn chưa kịp phân tích động tác này của người cá có ý nghĩa gì thì bên hông bỗng nhiên bị siết chặt, cả người bắt đầu chìm xuống –
Trước mắt Ngư Lam giờ toàn là bong bóng.
Hắn mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó mới kinh ngạc phát hiện hắn thế mà đang ở dưới biển, hơn nữa.. còn không cần thở.
Hẳn là nhờ hạt châu trong miệng.
Một ít sinh vật biển ở ngay dưới chân họ, một đàn cá nhỏ đầy màu sắc bơi qua trước mắt Ngư Lam.
Chu Miên thấp giọng nhắc: "Đừng nhổ ra."
Ngư Lam gật gật đầu.
Nhưng thực mau Ngư Lam đã cảm thấy "Đừng nhổ ra" là một việc siêu khó.
....Hắn thực sự rất muốn phát ra âm thanh gì đó.
Vảy người cá dán trên da hắn, hơi đau, nhưng phần lớn là cảm giác tê dại khó có thể miêu tả.
Ngư Lam vẫn không thích ứng được lối sống dưới nước, hắn mãi chẳng khống chế thăng bằng cơ thể nổi. Người cá vòng một cọng hải tảo ở cổ tay hắn, Ngư Lam bị cố định bên cạnh cả đống rong biển khổng lồ.
Ban đầu hắn luôn ngồi trên người nhân ngư, sau đó lại thành nằm thẳng trong biển. Cơ thể, hai chân Ngư Lam luôn bồng bềnh lên trên, rong biển buộc vào người càng ngày càng nhiều...
.........
Mãi cho đến khi ánh mặt trời xuyên thấu qua mặt nước, chiếu đến đáy mắt Ngư Lam thì người cá mới cởi hải tảo vòng trên cổ tay và cổ chân hắn ra rồi mang hắn bơi tới một khối đá ngầm.
Cuối cùng Ngư Lam đã được nhả viên châu trong miệng ra, cả lưỡi hắn tê rần rần. Hắn cúi đầu ngồi trên tảng đá, hít vào từng đợt từng đợt không khí, bọt nước chảy dọc cằm hắn xuống bộ quần áo ướt sũng.
Nếu người thường ngâm mình trong biển cả đêm như vậy thì có khi vân tay nhăn nheo đến biến dạng, hơn còn sinh ra cảm giác mất nước mãnh liệt. Nhưng Ngư Lam không cảm thấy bị khó chịu ở phương diện đấy lắm, chỉ là... hai chân nhũn hết cả rồi.
Ngư Lam chạm chạm chiếc đuôi cá trong tầm tay kia, thân nhiệt nhân ngư đã bình thường hơn nhiều rồi, không nóng phừng phừng như đêm qua nữa.
Hắn thở dài nhẹ nhõm, nhắm mắt lại nằm lên tảng đá, lầm bầm: "Tớ hơi buồn ngủ, tớ chợp mắt một lát đây."
Hắn đã trắng đêm cả tối qua, sau khi bị nhân ngư kéo tới đáy biển liền càng không dám ngủ.
Trên cổ tay tựa hồ còn sót lại xúc cảm bị rong biển quấn quanh.
Cổ họng người cá phát ra một thanh âm dễ nghe, Ngư Lam đã có thể hiểu đó là "Ừ" theo ngôn ngữ nhân loại.
Chu Miên quay người lặn xuống biển, chỉ ít phút đã trở về, anh lấy một mảnh lá cây lớn màu xanh – hay một sinh vật biển không rõ danh tính nào đó.
Ánh nắng đọng trên mí mắt bỗng tối sầm lại, Ngư Lam mở to mắt như thể cảm nhận thấy.
Một tay nhân ngư làm "ô" cho hắn, một tay chống cằm, tròng mắt xinh đẹp nhìn hắn không chớp, anh cứ giữ tư thế như vậy ghé vào tảng đá.
Ngư Lam nhớ tới mấy câu ít ỏi Chu Miên nói với hắn, cứ cảm thấy hẳn là bọn họ đã quen nhau từ trước, hoặc ít nhất là từng gặp – Mỗi tội hiện tại hắn thực sự quá mệt nhọc rồi, đầu óc mơ mơ hồ hồ, lại còn bị một mỹ nhân ngư ngắm nhìn gần gũi như vậy thì lại càng ngày càng choáng váng. Ngư Lam thực mau lại thiếp đi trên đá tảng.
Ngư Lam tỉnh dậy vào hai giờ chiều.
Hán vốn dĩ đã thiếu giấc, cộng thêm đêm qua thể lực tiêu hao quá độ, thời gian ngủ không khỏi dài hơn chút.
Hắn bị cơn đói đánh thức, từ tối qua đã chưa ăn gì nên giờ bụng réo ầm ĩ.
Ngư Lam mở mắt, Chu Miên vẫn kề bên hắn.
Chiếc đuôi nhân ngư buông xuống biển, chỉ có nửa thân trên nằm ở đá ngầm, hai cánh tay thon dài duyên dáng lại tái nhợt đặt cạnh Ngư Lam, tựa hồ anh đã nhìn hắn như vậy thật lâu thật lâu.
Bác Ngư nói người cá là chủng tộc vô cùng chung thủy, cả đời chỉ biết nhận định cá - hoặc người - kia, thậm chí không tiếc trả giá sinh mệnh.
Ngư Lam hơi khó hiểu:
Vì sao?
Vì sao là hắn?
Ngư Lam ngồi dậy, vươn tay sờ sờ mặt nhân ngư, hơi bối rối: "Kỳ cầu ngẫu của cậu qua rồi hả?"
"Hẳn là cậu có thể nghe hiểu tớ nói đúng không?"
"Cậu... Sao cậu nói tớ là bạn lữ cậu vậy? Trước đây bọn mình từng gặp nhau rồi hả?"
Trải qua sự việc ngày hôm qua, Ngư Lam cảm giác người có có thể nghe hiểu tiếng hắn.
Nhưng trước mấy câu hỏi của Ngư Lam, nhân ngư không nói gì, cũng không có bất cứ động tác tay chân nào đáp lại... Ngư Lam bỗng nhiên không chắc chắn lắm.
Chờ lần kế tiếp có thể giao lưu có người cá, nhất định hắn phải hỏi vấn đề này cho kỹ mới được.
Ngư Lam sờ sờ bụng, nhỏ giọng nói: "Chu Miên, tớ hơi đói, cậu có đồ ăn không?"
Có vẻ nhân ngư hiểu những lời này, anh có phản ứng, vươn lòng bàn tay lạnh băng khẽ đụng vào mắt cá chân Ngư Lam rồi xoay người lặn vào biển.
Ngư Lam ngồi đợi một lúc.
Người cá rất nhanh đã trở lại, còn dùng rong biển trói rất nhiều con hàu tươi ngon.
Chu Miên cầm một con trong lòng bàn tay, dùng móng tay tách khe hở ở giữa để mở vỏ sò ra rồi đưa tới trước mặt Ngư Lam.
Ngư Lam nói: "Để tôi làm cho."
Tay người cá rất đẹp – làn da nửa trong suốt, móng tay sắc bén, màng tay nhạt màu – sao có thể dùng để làm loại việc này được.
Con hàu Chu Miên mang cho hắn to hơn so với mấy mẻ hắn bắt ở bờ biển rất nhiều.
Thịt bên trong đầy đặn lại mềm mại, cho vào miệng cái là tan ra, nước vừa ngọt vừa mặn. Ngư Lam ăn bảy tám cái một lúc, chẳng mấy chốc đã căng bụng.
Chỗ còn lại hắn đều tách ra rồi đút cho Chu Miên ăn luôn.
Ngư Lam đánh một giấc ngon lành, dạ dày cũng no nê nên có tinh thần nói chuyện tỉ mỉ với Chu Miên về những chi tiết đêm qua – những việc từng bị hắn ném sau đầu.
Ngư Lam thừa nhận hắn bị người cá này mê hoặc, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện.
Cũng hiểu câu "Có thể" của hắn đêm qua nghĩa là gì.
Về sau hắn chính là bạn lữ của Chu Miên.
Tuy rằng yêu đương với người cá nghe khó tin thật đấy, nhưng Ngư Lam cảm giác đời này hắn cũng không mấy khi theo khuôn mẫu.
Hắn muốn làm như vậy, hơn nữa còn vĩnh viễn không hối hận.
Ngư Lam cầm sợi tóc bạc rũ xuống trước ngực nhân ngư, đặt trong lòng bàn tay thưởng thức.
Hắn dần dần ghé sát lại mặt nhân ngư: "Hôm qua cậu giao lưu với tớ như nào vậy? Như này à?"
Ngư Lam nhẹ nhàng ôm khuôn mặt tuyệt mỹ của nhân ngư, đôi môi dán vào nhau, hắn dùng hàm răng khe khẽ cắn lên làn da mềm mại kia.
Người cá nhue biết hắn muốn làm gì, anh chủ động hé miệng ra.
Ngư Lam nhận được nước miếng nhân ngư như mong muốn, đầu lưỡi hắn lui ra ngoài, "Cậu có thể nghe hiểu tớ nói không? Thử gọi tên tớ xem nào."
Im lặng một lúc, bên tai hắn vang lên thanh âm trầm thấp của người cá: "Ngư Lam."
Ngư Lam ngồi trên đá, mà giờ đuôi nhân ngư chìm trong biển nên Ngư Lam cao hơn người cá chút xíu, hắn chỉ cần hơi hạ mắt xuống là có thể nhìn thấy ánh nhìn của Chu Miên.
A, Ngư Lam nghĩ thầm, quả nhiên phải thông qua phương thức này thì hắn mới có thể trò chuyện với nhân ngư sao?
Tiện thật.
Ngư Lam hỏi: "Nếu không làm như này, ngày thường cậu có thể hiểu tôi nói gì không? Hay vẫn phải... hôn cái mới được?"
Chu Miên nói: "Có thể hiểu vài thứ, nhưng cũng có nhiều việc không thể. Ngôn ngữ của loài người khá phức tạp, tớ vẫn chưa học được hết... Loài người giao tiếp với tớ ít lắm."
Ngư Lam hỏi: "Thế hiện giờ bọn mình coi như là gì? Tâm linh tương thông à?"
Chu Miên: "... Cùng dạng với kiểu đấy, đây là phương thức giao lưu giữa bạn lữ trong tộc bọn tớ."
Ngư Lam không thể tin được: ".... Tức là người cá các cậu phải cháo lưỡi trước rồi mới có thể trò chuyện với nhau á?"
Chu Miên hơi bặm môi dưới, không nói gì thêm, vây cá chỗ tai hồng hồng.
Ngư Lam ngắm mà nhộn nhạo, hình như mỹ nhân ngư thẹn thùng rồi, a, bộ dáng đỏ mặt của mỹ nhân ngư thật xinh đẹp nha.
Tuy trong đầu hắn toàn mấy ý niệm lỗi thời nhưng ngoài miệng vẫn quật cường nói chính sự: "Mà sao cậu lại chọn một nhân loại như tớ làm bạn đời? Còn cả lời nói đêm qua nữa, "Tớ nhớ cậu lắm", là có ý gì?"
Chu Miên nghe xong không nói gì, hàng mi dài rũ xuống.
Thời gian nhân ngư im lặng lâu tới mức "Tín hiệu" giữa bọn họ lại đứt rồi. Mãi lúc sau Chu Miên mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Xin lỗi."
Ngư Lam hơi sửng sốt.
"Trước kia bọn mình thực sự từng gặp nhau rồi đúng không? Lúc tớ nghe tiếng ca của cậu liền cảm thấy đây không phải lần đầu tớ được chiêm ngưỡng thanh âm như vậy."
Hắn gục xuống, vò vò đầu: "Nhưng nửa năm trước tớ từng rơi xuống biển một lần... khả năng là não úng nước, chẳng nhớ tí gì về chuyện trước kia cả."
"Trước đây bọn mình, từng có chuyện gì?"
Tảng đá ngầm phía sau cộm lên lưng Ngư Lam. Một tay hắn chống mặt đá đen ướt lạnh, đầu ngón tay gần như phải găm vào bên trong mới tránh được thảm họa bị nước nhấn chìm.
Ánh nắng vàng từ từ dâng lên từ đầu phía đông, chẳng mấy chốc đã đến lúc thủy triều dâng cao rồi, mực nước biển bắt đầu dập dềnh theo nhịp sóng.
Ban đầu, phần lớn diện tích tảng đá ngầm kia lộ ra bên ngoài nên vẫn miễn cưỡng để một người chống trụ lên đó được. Nhưng thủy triều dâng cao dần dần nhấn chìm nó xuống khiến tất cả những gì còn sót lại hiện tại là một mũi đá nhòn nhọn.
Ngư Lam đột nhiên bị đâm phải, hắn muốn nắm cái gì đó theo bản năng nhưng tay lại vồ hụt. Mất đi điểm tựa dồn lực cộng thêm nỗi sợ hãi đại dương khiến hắn chỉ có thể chủ động ôm lấy cổ nhân ngư.
Động tác này làm hắn gần như ngồi hẳn lên đuôi người cá, cơ thể như bị đóng đinh trên đó, không trượt xuống nổi.
Cũng không phải hoàn toàn "đóng đinh" chặt cứng, có đôi lúc hắn không ngồi vững sẽ nghiêng ngả ra ngoài. Ngư Lam không kìm được căng chặt cả người, ngón tay cuộn chặt, hắn hổn hển đứt quãng: "Chu Miên... Tớ, tớ ngã mất..."
Chu Miên có thể nghe hiểu hắn nói gì, đôi khi Ngư Lam cũng hiểu anh đang truyền đạt điều gì, nhưng hiện tại lại không hiểu lắm.
Nhân ngư khe khẽ thở dốc.
Rốt cuộc Ngư Lam không phải sinh vật trưởng thành dưới đáy đại dương, mà nhân loại ít nhiều gì cũng có bản năng sợ hãi với biển cả rộng lớn. Ngư Lam không khống chế được sự căng thẳng trong lòng, cả người không chỗ nào không cứng đờ.
Một tay Chu Miên đặt lên lưng Ngư Lam, một tay xòe ra trước mặt hắn.
Không biết đã ngâm trong nước bao lâu mà đầu Ngư Lam bắt đầu say say, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ mơ màng màng. Hắn nhìn một lúc lâu mới thấy rõ –
Trong lòng bàn tay nhân ngư là một hạt châu tròn trịa bóng mượt tỏa sáng nhàn nhạt.
Kích cỡ hạt châu kia lớn hơn ngọn trai bình thường rất nhiều, nếu để so sánh thì trông nó càng giống "Dạ minh châu" hơn. Ngư Lam hỏi một cách không chắc chắn lắm: "...Là tặng cho tớ à?"
Chu Miên không nói gì, anh chỉ nâng tay lên, đặt viên hạt châu kia kề bên môi Ngư Lam.
Tay nhân ngư luôn ngâm trong nước, làn da ướt át, lạnh lẽo... hơi giống thạch trái cây.
Ngư Lam ngậm vào theo bản năng.
Khoang miệng bị viên châu kia nhét đầy, hắn "ưm ưm" không rõ.
Ngư Lam còn chưa kịp phân tích động tác này của người cá có ý nghĩa gì thì bên hông bỗng nhiên bị siết chặt, cả người bắt đầu chìm xuống –
Trước mắt Ngư Lam giờ toàn là bong bóng.
Hắn mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó mới kinh ngạc phát hiện hắn thế mà đang ở dưới biển, hơn nữa.. còn không cần thở.
Hẳn là nhờ hạt châu trong miệng.
Một ít sinh vật biển ở ngay dưới chân họ, một đàn cá nhỏ đầy màu sắc bơi qua trước mắt Ngư Lam.
Chu Miên thấp giọng nhắc: "Đừng nhổ ra."
Ngư Lam gật gật đầu.
Nhưng thực mau Ngư Lam đã cảm thấy "Đừng nhổ ra" là một việc siêu khó.
....Hắn thực sự rất muốn phát ra âm thanh gì đó.
Vảy người cá dán trên da hắn, hơi đau, nhưng phần lớn là cảm giác tê dại khó có thể miêu tả.
Ngư Lam vẫn không thích ứng được lối sống dưới nước, hắn mãi chẳng khống chế thăng bằng cơ thể nổi. Người cá vòng một cọng hải tảo ở cổ tay hắn, Ngư Lam bị cố định bên cạnh cả đống rong biển khổng lồ.
Ban đầu hắn luôn ngồi trên người nhân ngư, sau đó lại thành nằm thẳng trong biển. Cơ thể, hai chân Ngư Lam luôn bồng bềnh lên trên, rong biển buộc vào người càng ngày càng nhiều...
.........
Mãi cho đến khi ánh mặt trời xuyên thấu qua mặt nước, chiếu đến đáy mắt Ngư Lam thì người cá mới cởi hải tảo vòng trên cổ tay và cổ chân hắn ra rồi mang hắn bơi tới một khối đá ngầm.
Cuối cùng Ngư Lam đã được nhả viên châu trong miệng ra, cả lưỡi hắn tê rần rần. Hắn cúi đầu ngồi trên tảng đá, hít vào từng đợt từng đợt không khí, bọt nước chảy dọc cằm hắn xuống bộ quần áo ướt sũng.
Nếu người thường ngâm mình trong biển cả đêm như vậy thì có khi vân tay nhăn nheo đến biến dạng, hơn còn sinh ra cảm giác mất nước mãnh liệt. Nhưng Ngư Lam không cảm thấy bị khó chịu ở phương diện đấy lắm, chỉ là... hai chân nhũn hết cả rồi.
Ngư Lam chạm chạm chiếc đuôi cá trong tầm tay kia, thân nhiệt nhân ngư đã bình thường hơn nhiều rồi, không nóng phừng phừng như đêm qua nữa.
Hắn thở dài nhẹ nhõm, nhắm mắt lại nằm lên tảng đá, lầm bầm: "Tớ hơi buồn ngủ, tớ chợp mắt một lát đây."
Hắn đã trắng đêm cả tối qua, sau khi bị nhân ngư kéo tới đáy biển liền càng không dám ngủ.
Trên cổ tay tựa hồ còn sót lại xúc cảm bị rong biển quấn quanh.
Cổ họng người cá phát ra một thanh âm dễ nghe, Ngư Lam đã có thể hiểu đó là "Ừ" theo ngôn ngữ nhân loại.
Chu Miên quay người lặn xuống biển, chỉ ít phút đã trở về, anh lấy một mảnh lá cây lớn màu xanh – hay một sinh vật biển không rõ danh tính nào đó.
Ánh nắng đọng trên mí mắt bỗng tối sầm lại, Ngư Lam mở to mắt như thể cảm nhận thấy.
Một tay nhân ngư làm "ô" cho hắn, một tay chống cằm, tròng mắt xinh đẹp nhìn hắn không chớp, anh cứ giữ tư thế như vậy ghé vào tảng đá.
Ngư Lam nhớ tới mấy câu ít ỏi Chu Miên nói với hắn, cứ cảm thấy hẳn là bọn họ đã quen nhau từ trước, hoặc ít nhất là từng gặp – Mỗi tội hiện tại hắn thực sự quá mệt nhọc rồi, đầu óc mơ mơ hồ hồ, lại còn bị một mỹ nhân ngư ngắm nhìn gần gũi như vậy thì lại càng ngày càng choáng váng. Ngư Lam thực mau lại thiếp đi trên đá tảng.
Ngư Lam tỉnh dậy vào hai giờ chiều.
Hán vốn dĩ đã thiếu giấc, cộng thêm đêm qua thể lực tiêu hao quá độ, thời gian ngủ không khỏi dài hơn chút.
Hắn bị cơn đói đánh thức, từ tối qua đã chưa ăn gì nên giờ bụng réo ầm ĩ.
Ngư Lam mở mắt, Chu Miên vẫn kề bên hắn.
Chiếc đuôi nhân ngư buông xuống biển, chỉ có nửa thân trên nằm ở đá ngầm, hai cánh tay thon dài duyên dáng lại tái nhợt đặt cạnh Ngư Lam, tựa hồ anh đã nhìn hắn như vậy thật lâu thật lâu.
Bác Ngư nói người cá là chủng tộc vô cùng chung thủy, cả đời chỉ biết nhận định cá - hoặc người - kia, thậm chí không tiếc trả giá sinh mệnh.
Ngư Lam hơi khó hiểu:
Vì sao?
Vì sao là hắn?
Ngư Lam ngồi dậy, vươn tay sờ sờ mặt nhân ngư, hơi bối rối: "Kỳ cầu ngẫu của cậu qua rồi hả?"
"Hẳn là cậu có thể nghe hiểu tớ nói đúng không?"
"Cậu... Sao cậu nói tớ là bạn lữ cậu vậy? Trước đây bọn mình từng gặp nhau rồi hả?"
Trải qua sự việc ngày hôm qua, Ngư Lam cảm giác người có có thể nghe hiểu tiếng hắn.
Nhưng trước mấy câu hỏi của Ngư Lam, nhân ngư không nói gì, cũng không có bất cứ động tác tay chân nào đáp lại... Ngư Lam bỗng nhiên không chắc chắn lắm.
Chờ lần kế tiếp có thể giao lưu có người cá, nhất định hắn phải hỏi vấn đề này cho kỹ mới được.
Ngư Lam sờ sờ bụng, nhỏ giọng nói: "Chu Miên, tớ hơi đói, cậu có đồ ăn không?"
Có vẻ nhân ngư hiểu những lời này, anh có phản ứng, vươn lòng bàn tay lạnh băng khẽ đụng vào mắt cá chân Ngư Lam rồi xoay người lặn vào biển.
Ngư Lam ngồi đợi một lúc.
Người cá rất nhanh đã trở lại, còn dùng rong biển trói rất nhiều con hàu tươi ngon.
Chu Miên cầm một con trong lòng bàn tay, dùng móng tay tách khe hở ở giữa để mở vỏ sò ra rồi đưa tới trước mặt Ngư Lam.
Ngư Lam nói: "Để tôi làm cho."
Tay người cá rất đẹp – làn da nửa trong suốt, móng tay sắc bén, màng tay nhạt màu – sao có thể dùng để làm loại việc này được.
Con hàu Chu Miên mang cho hắn to hơn so với mấy mẻ hắn bắt ở bờ biển rất nhiều.
Thịt bên trong đầy đặn lại mềm mại, cho vào miệng cái là tan ra, nước vừa ngọt vừa mặn. Ngư Lam ăn bảy tám cái một lúc, chẳng mấy chốc đã căng bụng.
Chỗ còn lại hắn đều tách ra rồi đút cho Chu Miên ăn luôn.
Ngư Lam đánh một giấc ngon lành, dạ dày cũng no nê nên có tinh thần nói chuyện tỉ mỉ với Chu Miên về những chi tiết đêm qua – những việc từng bị hắn ném sau đầu.
Ngư Lam thừa nhận hắn bị người cá này mê hoặc, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện.
Cũng hiểu câu "Có thể" của hắn đêm qua nghĩa là gì.
Về sau hắn chính là bạn lữ của Chu Miên.
Tuy rằng yêu đương với người cá nghe khó tin thật đấy, nhưng Ngư Lam cảm giác đời này hắn cũng không mấy khi theo khuôn mẫu.
Hắn muốn làm như vậy, hơn nữa còn vĩnh viễn không hối hận.
Ngư Lam cầm sợi tóc bạc rũ xuống trước ngực nhân ngư, đặt trong lòng bàn tay thưởng thức.
Hắn dần dần ghé sát lại mặt nhân ngư: "Hôm qua cậu giao lưu với tớ như nào vậy? Như này à?"
Ngư Lam nhẹ nhàng ôm khuôn mặt tuyệt mỹ của nhân ngư, đôi môi dán vào nhau, hắn dùng hàm răng khe khẽ cắn lên làn da mềm mại kia.
Người cá nhue biết hắn muốn làm gì, anh chủ động hé miệng ra.
Ngư Lam nhận được nước miếng nhân ngư như mong muốn, đầu lưỡi hắn lui ra ngoài, "Cậu có thể nghe hiểu tớ nói không? Thử gọi tên tớ xem nào."
Im lặng một lúc, bên tai hắn vang lên thanh âm trầm thấp của người cá: "Ngư Lam."
Ngư Lam ngồi trên đá, mà giờ đuôi nhân ngư chìm trong biển nên Ngư Lam cao hơn người cá chút xíu, hắn chỉ cần hơi hạ mắt xuống là có thể nhìn thấy ánh nhìn của Chu Miên.
A, Ngư Lam nghĩ thầm, quả nhiên phải thông qua phương thức này thì hắn mới có thể trò chuyện với nhân ngư sao?
Tiện thật.
Ngư Lam hỏi: "Nếu không làm như này, ngày thường cậu có thể hiểu tôi nói gì không? Hay vẫn phải... hôn cái mới được?"
Chu Miên nói: "Có thể hiểu vài thứ, nhưng cũng có nhiều việc không thể. Ngôn ngữ của loài người khá phức tạp, tớ vẫn chưa học được hết... Loài người giao tiếp với tớ ít lắm."
Ngư Lam hỏi: "Thế hiện giờ bọn mình coi như là gì? Tâm linh tương thông à?"
Chu Miên: "... Cùng dạng với kiểu đấy, đây là phương thức giao lưu giữa bạn lữ trong tộc bọn tớ."
Ngư Lam không thể tin được: ".... Tức là người cá các cậu phải cháo lưỡi trước rồi mới có thể trò chuyện với nhau á?"
Chu Miên hơi bặm môi dưới, không nói gì thêm, vây cá chỗ tai hồng hồng.
Ngư Lam ngắm mà nhộn nhạo, hình như mỹ nhân ngư thẹn thùng rồi, a, bộ dáng đỏ mặt của mỹ nhân ngư thật xinh đẹp nha.
Tuy trong đầu hắn toàn mấy ý niệm lỗi thời nhưng ngoài miệng vẫn quật cường nói chính sự: "Mà sao cậu lại chọn một nhân loại như tớ làm bạn đời? Còn cả lời nói đêm qua nữa, "Tớ nhớ cậu lắm", là có ý gì?"
Chu Miên nghe xong không nói gì, hàng mi dài rũ xuống.
Thời gian nhân ngư im lặng lâu tới mức "Tín hiệu" giữa bọn họ lại đứt rồi. Mãi lúc sau Chu Miên mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Xin lỗi."
Ngư Lam hơi sửng sốt.
"Trước kia bọn mình thực sự từng gặp nhau rồi đúng không? Lúc tớ nghe tiếng ca của cậu liền cảm thấy đây không phải lần đầu tớ được chiêm ngưỡng thanh âm như vậy."
Hắn gục xuống, vò vò đầu: "Nhưng nửa năm trước tớ từng rơi xuống biển một lần... khả năng là não úng nước, chẳng nhớ tí gì về chuyện trước kia cả."
"Trước đây bọn mình, từng có chuyện gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.