Hỏi Đan Chu

Chương 19: Đại Vương

Hi Hành

25/04/2022

Hai cha con Trần gia dưới sự hộ tống của hộ vệ chậm rãi tiến về vương cung. Trần Liệp Hổ cố ý đi chậm, để cho thái giám có đủ thời gian trở về bẩm báo.

Mặc dù ông kháng chỉ không vào đại lao, nhưng cũng không thật sự xông vào cửa cung. Cho dù Ngô Vương có hoang đường, thì cũng vẫn là vương thượng của ông.

Thái giám dùng tốc độ nhanh nhất tiến cung, vừa lảo đảo vừa khóc sướt mướt tới gặp Ngô Vương: "Đại vương, Trần Liệp Hổ tạo phản rồi."

Ngô Vương mặt trắng hơi mập, sinh ra ở Ngô quốc, vừa sinh đã được làm Vương Thái Tử [1], vì vậy từ nhỏ đã quen xa xỉ, ngang ngược, hơn nữa đã từng bị huynh đệ sát hại trước khi kế thừa vương vị, cho nên tính tình mẫn cảm lại đa nghi.

[1] Vương Thái Tử: trữ quân cho ngôi vương

Ông ta đang gối lên chân Trương mỹ nhân dưỡng thần, thì bị thái giám loạng choạng lao vào, đang bối rối ngồi dậy thì nghe được danh tự của Trần Liệp Hổ khiến ông ta lập tức tỉnh táo lại.

Cái lão già kia ỷ vào thân phận là nguyên lão của Ngô quốc, mà khoa tay múa chân với ông ta, nhưng không thể đến mức tạo phản.

Ông ta hỏi thái giám: "Thái Phó không cho ngươi sắc mặt tốt, có phải lại kháng lại cả vương lệnh hay không?"

Thái giám khóc tu tu kể lại không quên thêm mắm thêm muối, rồi vươn tay chỉ ra bên ngoài: "Lão ta còn mang theo binh mã đến uy hiếp Đại Vương đấy! Đại vương nhanh điều binh mã đến đây đi!"

Ngô Vương nghĩ đến phải đối mặt với Trần Liệp Hổ, thì vươn tay ấn đầu: "Lại phải nghe lão ta lải nhải cằn nhằn không dứt."

Trương Mỹ Nhân ở bên cạnh sụt sùi khóc lên: "Đều là do nô tì liên lụy Đại vương."

Thấy mỹ nhân khóc Ngô Vương cảm thấy thật sự là đau lòng, vội vàng an ủi: "Đây cũng không phải là lỗi của nàng và phụ thân nàng. Ai bảo Thái Phó muốn cho con của lão đi đánh giặc, giờ con lão chết rồi, ngược lại lại trở thành Cô phải xin lỗi bọn họ."

Lúc này thủ vệ báo Trần Liệp Hổ ở bên ngoài cửa cung cầu kiến, thái giám gấp gáp bò lên phía trước vài bước hô Đại vương: "Nhanh triệu tập cấm quân bắt lão ta đi."

"Tổ phụ của lão ta đã đi theo cha ông Cô từ những ngày đầu đến đất Ngô này. Hơn nữa năm đó Cô bị thương, cũng là do lão trấn giữ mới khiến chư vương không dám lộn xộn." Ngô Vương vừa phiền vừa tức, "Lão đầu này già rồi mà còn không biết cư xử, nhưng Cô lại không thể không nể mặt lão."

Lão già này mệnh còn rất cứng, mãi vẫn không chết, ông ta lại còn phải chăm sóc.

Trần Liệp Hổ chẳng nói gì ngoài việc tình thế có bao nhiêu nguy cấp, muốn điều binh như thế nào khiển tướng như thế nào, thiệt là, Ngô quốc đã có vài chục vạn binh mã, lại có sông Trường Giang, có cái gì phải sợ chứ, huống chi còn có Chu vương Tề vương cùng nhau tác chiến, cứ để cho bọn họ đánh trước, làm tiêu hao binh lực của triều đình, ông ta chỉ việc ngồi làm ngư ông đắc lợi là không phải được rồi sao?

Giống như Văn xá nhân đã nói, mấy tên võ tướng này chỉ thích chiến tranh, e sợ không có cơ hội lập công, một chút chuyện nhỏ đều có thể kêu la động trời.

Cứ nhìn lão gia hỏa Trần Liệp Hổ này coi, nhân cơ hội này, đầu tiên thì đưa nhi tử, sau lại đưa nữ tế, cuối cùng cả bản thân cũng muốn lên chiến trường. Hiện tại lão ta ồn ào phải đánh như thế nào phải phòng thủ như thế nào, chờ sau này lại muốn ồn ào tranh công phong thưởng.

Ngô Vương không muốn nghe lải nhải, nên để cho thái giám đi truyền Văn xá nhân và các đại thần khác cùng nhau tiến đến, đến lúc đó để Trần Liệp Hổ tranh chấp ồn ào cùng bọn họ, như vậy ông ta có thể dễ thở một chút.

Thái giám vội vàng đi truyền lệnh, Ngô Vương lưu luyến chia tay với mỹ nhân. Trương Mỹ nhân lưu luyến nắm ống tay áo của ông ta: "Đại vương còn có thể đến làm thơ yến sau giờ ngọ không? Thi từ bọn họ làm ra đều không bằng Đại vương, Đại vương không đến, làm thơ yến không có ý nghĩa gì hết."

Ngô Vương đồng ý: "Đương nhiên sẽ đến. Tối hôm qua đã làm được một vần thơ hay ở trong mộng, đến lúc đó Cô sẽ ghi ra."

Trương Mỹ Nhân lúc này mới buông tay ra, dựa vào lan can đưa mắt nhìn Ngô Vương rồi mới rời đi.

Trần Liệp Hổ đợi rất lâu ở ngoài vương cung, thì cửa cung mới mở ra, một thái giám khác dưới sự hộ tống của cấm quân, mặt cúi gằm thỉnh Trần Liệp Hổ đi vào. Tiến cung không thể cưỡi ngựa, cho nên Trần Liệp Hổ khập khiễng, tự mình đi vào, Trần Đan Chu theo sát bên.

Thái giám nhìn Trần Đan Chu đi theo, vốn định nói Đại vương chỉ triệu kiến một mình Trần Liệp Hổ, nhưng nghĩ nghĩ thì bản thân cũng không muốn rước lấy phiền phức, cứ để cho Trần Liệp Hổ chọc giận Vương Thượng.

Đây không phải là lần đầu tiên Trần Đan Chu tiến cung. Ngô Vương hiện tại rất ưa thích ca múa, trong nội cung thường thường tổ chức yến tiệc, nữ quyến của nhà Thái Phó là quý nữ đô thành, cho nên mặc dù không có mẫu thân, nhưng nàng có thể đi theo tỷ tỷ dự tiệc.

Ngô cung thật sự rất đẹp. Phong cảnh và mỹ nhân đều đẹp, phi tần giỏi ca múa, văn thần có thể làm thơ cơ, làm ra bao nhiêu thi từ tuyệt diệu. Sau khi Ngô quốc diệt vong, nàng ở tại Đào Hoa Sơn còn có thể nghe được văn nhân du ngoạn ngâm tụng thi từ ca phú lưu truyền trong vương thành Ngô quốc năm đó.

Lúc này đúng là thời điểm đẹp nhất trong, trước khi vào tới cấm cung còn có một con đường dài, ven đường đều là liễu rủ, đung đưa chập chờn trong gió.



Trần Đan Chu đương nhiên không hề có chút hứng thú ngắm cảnh nào, chỉ cúi đầu đi theo phụ thân đến đại điện. Trong đại điện đã có vài vị đại thần, thấy Trần Liệp Hổ mang theo Trần Đan Chu tiến đến, liền có người cười lạnh: "Tiểu thư của Trần gia không chỉ có thể đại náo quân doanh, mà còn có thể tùy ý xuất nhập cung đình. Thái Phó đại nhân có phải định xin cho con gái một chức quan hay không?"

Trần Liệp Hổ khập khiễng đi vào đại điện, sau khi đứng vững, thì nhướng mày lạnh lùng nói: "Văn Trung, Trần Liệp Hổ ta làm việc còn chưa tới phiên ngươi khoa tay múa chân! Ngươi đừng coi ngươi là người quan trọng, chức quan của ngươi, giao cho nữ nhi của ta làm thì sẽ tốt hơn đấy."

Trần Liệp Hổ độc đoán, bá đạo, mãng phu, không coi ai ra gì, hết lần này tới lần khác ai cũng không làm gì được lão ta cả! Trung thư xá nhân [2] Văn Trung tức giận trừng mắt: "Trần Liệp Hổ, ngươi thật lớn mật, ngươi đây là miệt thị vương thượng -- Đại vương à." Hắn ta quỳ xuống lạy Ngô vương, đau lòng nói, "Thần thỉnh trị Thái Phó tội cuồng vọng."

[2] Trung thư xá nhân: là chức quan nằm trong Trung thư tỉnh, chịu trách nhiệm soạn thảo chiếu lệnh.

Ngô Vương nghĩ thầm tội cuồng vọng là cái của nợ gì, thật là ngu xuẩn, các ngươi không thể tìm tội danh gì lớn lớn một chút sao? Tổ tiên Trần Liệp Hổ là Thái Phó do Cao tổ sắc phong, là tước vị cha truyền con nối, ngay cả ông ta là Đại vương cũng không thể dễ dàng xử phạt lão.

Trần Liệp Hổ cũng quỳ xuống: "Đại vương, thần có việc cần tấu, nữ tế của thần, Đại Tướng quân Lý Lương chết rồi."

Ngô Vương cũng đã nghe được tin tức, trong lòng có chút hả hê. Ấy, ai bảo lão muốn chiếm lấy binh quyền, phái nhi tử rồi lại phái nữ tế, hiện tại thì tốt rồi, nhi tử nữ tế đều chết hết cả. Chà, vậy kế tiếp nếu Trần Liệp Hổ cũng chết, thì Trần gia cuối cùng có thể biến mất khỏi tầm mắt của mình, vừa nghĩ đến lỗ tai có thể được thanh tịnh, Ngô Vương thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vã nén lại, giận dữ nói: "Thái Phó nén bi thương."

Một đại thần khác trong điện kêu lên một tiếng quái dị "chao ôi": "Thái Phó đại nhân, lúc nữ tế ngươi chết, ta không có ở trong quân đâu đấy, lần này không thể nói là ta làm hại đâu đấy?"

Trần Đan Chu quỳ gối ở sau lưng Trần Liệp Hổ, nhìn về phía người này, người này dung mạo nho nhã, nhưng hai hàng lông mày tràn đầy kiêu ngạo ngang ngược, lão ta chính là Trương Giám Quân, phụ thân của Trương Mỹ nhân —— cái chết của ca ca Đan Dương có quan hệ với Lý Lương, nhưng Trương Giám Quân này cũng cố tình tấn công Trần Đan Dương, cho dù không có Lý Lương, thì Trần Đan Dương cũng sẽ bị vây khốn mà chết trận.

Sau khi Ngô quốc vong, Trương Giám Quân cũng không chết, bởi vì nữ nhi của lão, Trương Mỹ nhân được Lý Lương đưa cho Hoàng đế, mỹ nhân trong mắt Hoàng đế giống với trân bảo hay cung điện, đều là thứ vô hại, có thể vui vẻ nhận lấy ----

Con gái trở thành phi tử của Hoàng đế, so với việc làm phi tần của Đại vương thì quyền thế hơn nhiều. Trương Giám Quân phụ bằng nữ quý, Trương gia gà chó thăng thiên [3].

[3] "Một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên”: ý chỉ khi một người đắc đạo thành tiên thì cả nhà, ngay cả gà, chó cũng được theo người này lên trời. Hiện tại ý chỉ một người làm quan thì những ai có quan hệ với người đó đều được nhờ. Vì vậy câu này là châm chọc những người dựa vào quyền thế mà thăng quan phát tài.

Chỉ có Trần gia chết đi, gánh lấy tội danh, cả dòng tộc đến phần mộ cũng không có. Thi cốt của tỷ tỷ và phụ thân cũng là do một ít bộ hạ cũ thừa dịp trộm mang tới cho nàng, nàng chôn hai mộ phần nhỏ ở Đào Hoa Sơn.

Trần Đan Chu cắn răng, Trương Giám Quân phát giác được có ánh mắt thì nhìn qua, nom có vẻ rất tức giận, tiểu nha đầu này, tuổi không lớn lắm, nhưng thần thái trong đôi mắt nhỏ còn điên cuồng hơn so với cha nàng.

Trần Liệp Hổ vẫn không nổi giận đối với khiêu khích của Trương Giám Quân, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Lý Lương, là do ta giết."

Chuyện này thì không ai biết, bọn Trương Giám Quân, Văn Trung ngây ngẩn cả người, Ngô Vương cũng lập tức ngồi thẳng người.

Cái gì?

"Thái Phó ——" Ngô Vương ngạc nhiên hỏi.

Hóa ra lại là người đáng sợ như vậy sao? Thần tử nhẫn tâm như vậy cũng không thể giữ ở bên người!

Trần Liệp Hổ nhìn Ngô Vương: "Lý Lương quy thuận triều đình, ta lệnh con gái cầm binh phù đi giết hắn."

Lý Lương đã phản bội Ngô Vương, trời ạ, con gái của Trần Liệp Hổ đi giết người, ánh mắt của mọi người đảo qua đảo lại giữa người Trần Liệp Hổ và Trần Đan Chu —— Trần Liệp Hổ, bản thân luôn khoe khoang là người trung liệt, vậy mà người trong nhà lại phản bội Đại vương đầu tiên. Con gái của Trần Liệp Hổ, lúc này là tiểu cô nương mới mười bốn mười lăm tuổi, mà cũng dám giết người? Lại còn giết phu quân của chị ruột mình? Thiệt đáng sợ —— tin tức này làm cho mọi người trong lúc nhất thời suy nghĩ tán loạn, không biết nên vui mừng mắng mỏ trước hay là hoảng sợ kinh ngạc trước.

Ngô Vương hô: "Sao lại như thế? Lý tướng quân làm sao có thể phản bội lại Cô!"

Còn chưa bắt đầu khai chiến chính thức với đại quân triều đình đã đầu hàng rồi? Mấy tên võ tướng này không chỉ ưa thích khuyếch đại sự thật, còn nhát như chuột?

Trần Liệp Hổ nói: "Trong quân có thuyết khách của triều đình lẻn vào, mua chuộc dụ dỗ Lý Lương. Thân binh ta sắp xếp bên cạnh Lý Lương lập tức phát giác báo lại, vì không muốn đánh rắn động cỏ nên đã để cho tiểu nữ mang binh phù đi, thừa dịp Lý Lương chưa có chuẩn bị mà diệt trừ. Sau đó tuyên bố ra ngoài là Lý Lương bị hại do tranh giành quyền lực trong quân, để tránh kinh động gian tế làm loạn quân tâm."

Tóm lại Lý Lương ruồng bỏ Ngô Vương là sự thật, Trương Giám Quân Văn Trung có mặt ở đấy lập tức cao hứng, cũng không quan tâm đến những chuyện khác nữa. Trần Liệp Hổ, ngươi cũng có ngày hôm nay!

"Nữ tế của Thái Phó vậy mà có thể phản bội Đại vương." Trương Giám Quân nói xoáy, "Thật sự là ngoài dự đoán của mọi người. Thái Phó có thể quân pháp bất vị thân [4] cũng làm cho mọi người bội phục, chỉ là có câu nữ tế cũng coi như là một nửa nhi tử, nếu nữ tế đã như vậy, thì không biết Đan Dương thiếu gia đã chết đi có phải hay không cũng là như vậy?"

[4] quân pháp bất vị thân: thực hiện đúng theo quân pháp mà không thiên vị người thân.

Trần Liệp Hổ giận dữ: "Hiện tại đã là lúc nào rồi? Mà ngươi còn muốn vu oan cho ta, gian tế triều đình đã lẻn vào trong quân, lại còn có thể mua chuộc Đại tướng, đây chính là thời khắc nguy cấp liên quan đến tồn vong của nước Ngô ta——"



Trương Giám Quân cũng không hề yếu thế, lão ta mới không sợ cái kẻ thọt này đâu, đã là tuổi già xế bóng [5], hơn nữa nhi tử và nữ tế đều đã chết hết.

"Thời khắc nguy cấp? Làm sao người bị mua chuộc đều là con cái của ngươi vậy? Trần Liệp Hổ, nếu nước Ngô có rơi vào tình trạng nguy cấp thì đều là do một nhà các ngươi!"

Lại bắt đầu rồi, Ngô Vương dựa lưng, suy nghĩ lát nữa dùng lý do gì để rời khỏi được đây? Nhưng không đợi ông ta nghĩ ra biện pháp, thì đã có người cắt đứt cãi lộn trong điện.

"Còn có chuyện quan trọng cần bẩm báo, đừng ồn ào." Đây là một giọng nữ có chất giọng rất hay, lanh lảnh sáng sủa, lấn át tiếng ồn ào của mấy lão nam nhân trong điện.

Trong điện yên tĩnh lại, nhìn thiếu nữ đang quỳ ở một bên.

Trần Đan Chu nói tiếp: "Tỷ phu là do ta giết, quá trình cụ thể thế nào, trong quân tình huống ra sao, ta là người hiểu rõ nhất, chuyện ta tìm hiểu được có liên quân đến tồn vong của nước Ngô!"

Văn Trung giễu cợt trong lòng, lại lôi lý do tồn vong của nước Ngô, chuyện này cũng không hề liên quan gì đến phản tặc Trần gia các ngươi, hắn lạnh lùng nói: "Còn không mau nói?"

Trần Đan Chu nhìn về phía Ngô Vương: "Đại vương, những chuyện này, thần nữ chỉ muốn nói với một mình Ngài."

Cái gì? Văn Trung tức giận, nhưng chưa kịp chỉ trích, nước mắt Trần Đan Chu đã chen nhau rơi xuống, nàng ngước mắt nhìn Ngô Vương hô "Đại vương ----"

Ngô Vương là người mềm lòng, không thể chịu được khi nhìn thấy mỹ nhân rơi lệ, mặc dù mỹ nhân này còn nhỏ ----

"Được được." Ông ta lập tức đáp ứng, vốn ông ta cũng không muốn nghe những nam nhân này ồn ào, cho nên đây cũng là cơ hội tốt để mình rời đi. Ông ta lập tức đứng dậy đi sang bên trắc điện, "Trần nhị tiểu thư theo Cô đến đây đi."

Trần Đan Chu dạ một tiếng, lưu loát đứng dậy lập tức theo sau, Trần Liệp Hổ còn chưa kịp phản ứng, chuyện này ông hoàn toàn không biết gì, Đan Chu cũng không nói với ông, nhưng hiện tại ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể nhìn con gái nhẹ nhàng từng bước đi theo Ngô Vương sang bên trắc điện ---

Trương Giám Quân cười lạnh một tiếng: "Thái Phó thật là có phúc khí tốt, không còn nhi tử nữ tế, thì vẫn còn có tiểu nữ nhi, xinh đẹp như hoa."

Đây là muốn đưa con gái vào cung mị hoặc Ngô Vương, để bảo trụ quyền thế Trần gia, loại trò hề này thật sự là vô sỉ.

Ánh mắt Trương Giám Quân biến đổi, Trần Liệp Hổ nhìn thấy những cũng lười để ý tới, trong lòng ông cũng có chút bất an, nữ nhi của ông không phải loại người như vậy, nhưng —— ai biết được, kể từ khi con gái nói mình đã giết Lý Lương, thì ông đã có chút nhìn không thấu tiểu nữ nhi này rồi.

Ầy, hi vọng nàng không làm ra chuyện gì điên rồ.

Trần gia không cần nàng dựa vào sắc đẹp để bảo vệ gia môn.

Tâm tư của các nam nhân trong điện thay đổi liên tục, Ngô Vương mang theo Trần Đan Chu đi vào trắc điện, ngáp một cái hỏi: "Có lời gì, ngươi nói đi."

Trần Đan Chu quỳ xuống nói: "Đại vương, trong quân tình huống rất nguy cấp, đã có rất nhiều thuyết khách của triều đình lẻn vào."

Ngô Vương không coi là quan trọng. Một trăm năm qua, chư hầu vương ngang hàng [5] với các quan đại thần của triều đình, nhưng càng về sau thì càng thấy coi thường —— Hoàng đế của triều đình chỉ trông coi mười quận huyện, hơn mười vạn binh mã, thật sự là quá nhỏ bé.

[5] gốc bình khởi bình tọa (平起平坐): cùng đứng cùng ngồi

Ngô quốc so với những chư hầu quốc khác thì càng có ưu thế, có sông Trường Giang che chở, chưa từng có binh mã có thể quấy nhiễu.

Thuyết khách thì sao, ai mà không có thuyết khách, thuyết khách, gián điệp của ông ta cũng đi triều đình, còn có chỗ Chu vương, Tề vương ——

Thuyết khách chung quy cũng chỉ là khách, không vào được hoàng cung, cũng không tới gần người của ông ta được ---

"Biết rồi." Ông ta nói, "Cô sẽ lập tức phái người đi thăm dò, bắt lại gian tế, đồng thời bắt giết toàn bộ những quan tướng bị mua chuộc dụ dỗ để răn đe —— Nhị tiểu thư, còn có gì không?"

Trần Đan Chu liền đứng dậy tới gần ông ta một bước, thấp giọng nói: "Đại vương, bệ hạ để cho ta hỏi Đại vương một câu."

Ngô Vương khẽ giật mình, chợt kinh hãi, a ——

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hỏi Đan Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook