Hỏi Đan Chu

Chương 8: Ra Tay

Hi Hành

25/04/2022

Đại trướng bên trong quân đặt chậu than, đèn cũng được thắp sáng, vô cùng ấm áp.

Lý Lương cũng chu đáo như tỷ tỷ Trần Đan Nghiên, nên đã chuẩn bị tốt canh gừng, cùng hai tỳ nữ và một vú già -- đây là mượn từ một gia đình phú quý trong thành trấn.

Trần Đan Chu dưới sự hầu hạ của tỳ nữ và vú già đã tắm rửa và thay một bộ đồ mới sạch sẽ, xiêm y cũng là từ gia đình phú quý đó mang tới.

Lý Lương cũng không giúp nàng hong khô tóc, mặc dù lúc nàng còn nhỏ Lý Lương cũng đã từng làm qua. Lý Lương thành thân với Trần Đan Nghiên là lúc mười tám tuổi, khi đó Trần Đan Chu mới tám tuổi, vẫn còn thói quen khi ở nhà là ngủ cùng tỷ tỷ. Sau khi Trần Đan Nghiên thành thân, nàng náo loạn đòi qua, một năm sau đó mới từ bỏ thói quen bám dính lấy tỷ tỷ.

Lý Lương thường trêu ghẹo nói hắn đã sớm được thể nghiệm làm cha.

"A Chu của chúng ta đã trưởng thành rồi." Lý Lương ngồi một bên, nhìn vú gia hong khô tóc cho Trần Đan Chu, "Vậy mà có thể một mình một người đi được xa như vậy."

Trần Đan Chu bưng chén, uống xong canh gừng, thì nói với tỳ nữ: "Sắc thuốc của ta đem tới."

Vừa mới lúc nãy, đại phu trong quân cũng đã khám qua, bênh của Trần Đan Chu vẫn chưa dứt, lại chạy đi trong mưa gió nên vô cùng suy yếu, thuốc có thể uống hoặc không, quan trọng vẫn là tĩnh dưỡng.

Trần Đan Chu gần đây không thích uống thuốc, nhưng lần này lại chủ động xem bệnh uống thuốc, có thể thấy được thân thể thực sự không thoải mái. Lý Lương gật đầu với tỳ nữ.

Tỳ nữ cầm lấy gói thuốc Trần Đan Chu để ở một bên -- Trần Đan Chu trước khi ra khỏi tiệm thuốc đã thừa dịp đại phu phân tâm mà trộn lẫn toàn bộ các loại thuốc với nhau.

"Ngươi chia thuốc này ra." Trần Đan Chu gọi tỳ nữ, "Một nửa đem sắc, một nửa làm hương xông, có thể an thần."

Tiểu cô nương có chủ ý của riêng mình, Lý Lương cười cười gật đầu với tỳ nữ và vú già, hai tỳ nữ mở lư đồng dùng cho hong khô tóc, đổ vào một nửa dược liệu, lửa than bên trong phát ra tiếng xèo xèo, khói uốn lượn bay lên, mùi thuốc tản ra, nhưng cũng không gay mũi.

"Tiểu thư, người nhìn coi đổ như vậy đã được chưa ạ?" Các nàng hỏi.

Trần Đan Chu đáp một tiếng, tỳ nữ vú già trước tiên dọn lại giường. Giường Lý Lương thường dùng đã được dọn đi, hiện giờ bên trong bày giường La Hán, bình phong mỹ nhân, đều là do những gia đình phú hào cùng nhau đưa tới, họ rất quen thuộc làm thế nào để chiêu đãi nữ quyến.

Giường nhỏ, bình phong, lò huân hương, nữ hài tử ngồi trên thảm tóc dài như suối mây xõa ra sau lưng, quân trướng vốn lạnh lẽo đơn sơ lập tức như biến thành mùa xuân ấm áp.

Tỳ nữ vú già cầm thuốc lui xuống, đem đi sắc, trong lều chỉ còn lại hai người.

"Đại phu nói muội phải ăn thanh đạm một chút." Lý Lương chỉ vào cháo được bày biện ở trên bàn nói, "Ta biết muội thích ăn thít, cho nên ta đã bảo cho thêm một ít thịt ở bên trong."

Trần Đan Chu đáp một tiếng, rồi cầm thìa lên chậm rãi ăn từng thìa nhỏ.



"A Chu." Lý Lương im lặng một khắc, rồi ôn nhu nói, "Chuyện của Đan Dương, mọi người đều rất khó để vượt qua, phụ thân càng là đau khổ, muội, nên thông cảm với phụ thân, đừng cáu giận với ông ấy."

Trần Đan Chu liếc hắn một cái: "Tỷ tỷ viết thơ nói sao?"

Lý Lương nói: "Là ta lo lắng cho muội nên chủ động hỏi tỷ tỷ muội, ta biết muội muốn báo thù cho ca ca, ta cũng tin rằng, tuy A Chu là nữ tử, nhưng cũng có thể ra trận giết giặc, chỉ là hiện tại muội không thể bỏ nhà mà đi, muội chiếu cố tốt cho phụ thân, cũng sẽ không khác gì với ra trận giết mấy trăm quân địch."

Trần Đan Chu nhìn hắn, có chút muốn cười lại có chút muốn khóc, tỷ tỷ thân như mẹ, Lý Lương thì lại như một người cha, hơn nữa lại là một người cha tốt. Khi nàng còn bé, nàng cảm thấy Lý Lương là người hiểu nàng nhất, so với tỷ tỷ còn tốt hơn, tỷ tỷ chỉ biết càm ràm nàng.

Ai có thể ngờ Lý Lương lại là người độc ác như vậy, hắn muốn bỏ chủ cũng được, nhưng cũng không thể chà đạp tánh mạng của cả nhà họ chứ, nhất là tỷ tỷ ----

Nàng cười cười cúi đầu xuống, không muốn nghe những lời vô nghĩa này, nàng hét lên với hắn: "Tỷ tỷ có thai."

Lý Lương khẽ giật mình, đứng lên, vẻ mặt không thể tin: "Thật sao?"

Trần Đan Chu gật đầu với hắn: "Thật, đã ba tháng, tỷ tỷ mang thai trước khi tỷ phu rời khỏi."

Lý Lương hét lên một tiếng rồi cười to, đi đi lại lại trong trướng, vui mừng đến nỗi nói năng có chút lộn xộn, liên tục nói "thật là tốt quá, thật không ngờ tới."

Trần Đan Chu dõi theo hắn, nhìn hắn tỏ vẻ kinh hỉ, nhưng trong mắt lại rất bình tĩnh, cũng không có kích động khi nghe tin cuối cùng sẽ có con sau bao mong đợi.

Nàng cúi đầu nhìn khí thuốc lượn lờ bay từ trong lò.

Lý Lương dừng chân nhìn Trần Đan Chu: "Cho nên tỷ tỷ muội mới cử muội đến báo cho ta tin tức tốt này?"

Trần Đan Chu muốn nói gì đó, nhưng tỳ nữ đứng ngoài trướng báo thuốc đã sắc xong, Lý Lương để nàng ta đi vào, cuộc nói chuyện tạm gián đoạn.

Trần Đan Chu bưng lấy, từng ngụm uống thuốc xong, thì ngáp một cái: "Tỷ phu, ta cực kỳ mệt mỏi."

Lý Lương thuận đà nói: "Được rồi, muội mau ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon." Hắn quay người định rời đi, lại bị Trần Đan Chu gọi lại.

"Tỷ phu." Trần Đan Chu nói, rồi nhìn xung quanh, "Một mình một người ngủ ở chỗ này ta sợ lắm, huynh ở đây trông cho ta ngủ được không."

Lý Lương bật cười, Trần Đan Chu tuy nói là lớn gan, nhưng đây cũng là lần đầu tiên rời nhà sau khi lớn lên.

"Được." Hắn nói, "Vừa vặn có quân vụ, ta sẽ ở đây xử lý những việc này và ở lại với muội."

Trần Đan Chu lúc này mới gật đầu lộ ra nụ cười.



Tỳ nữ hầu hạ Trần Đan Chu nằm xuống rồi lui ra, Lý Lương dặn dò thân binh giữ yên lặng, không được quấy nhiễu Nhị tiểu thư, lại quay đầu nhìn nữ hài tử nằm không nhúc nhích trên chiếc giường nhỏ đằng sau bình phong, đã có tiếng ngáy nhỏ truyền đến --- tiểu cô này thực sự cực kỳ mệt mỏi, hắn cười cười, ra hiệu cho thân binh lui ra, trong lều an tĩnh lại.

Lý Lương dập chiếc đèn bên này, đi trở về bàn ngồi xuống, lật xem địa đồ và công văn, lông mày bất giác nhăn lại, tại sao Trần Đan Chu lại tới? Là Trần Đan Nghiên để cho nàng tới đây sao?"

Nếu quả thật Trần Đan Nghiên có thai thì đúng là nàng ấy quá muốn hài tử, chắc chắn sẽ không bôn ba đường dài mà tới đây, nhưng nói không chừng ---

Lý Lương cảm thấy, nếu so hài tử với hắn, thì có lẽ Trần Đan Nghiên sẽ càng để ý tới hắn hơn.

Thế nhưng cũng có khả năng là Trần Đan Nghiên thuyết phục Trần Đan Chu.

Vì để báo thù cho huynh trưởng nàng đã náo loạn đòi tới đây, nên đem việc này giao cho nàng làm, cũng không phải không có khả năng.

Trần Đan Chu là đối tượng tốt để thuyết phục, việc trộm ấn tín của phụ thân, đối với một hài tử mà nói, dễ dàng hơn so với một người trưởng thành, dù sao, tuổi càng nhỏ, thì càng không biết nặng nhẹ.

Thế nhưng tại sao nàng lại không đề cập đến việc này? Vì quá mệt mỏi, hay vẫn có ý định gì khác? Vật ở nơi nào?--- Lý Lương nhìn về phía bình phong, có nên lục soát thân thể nàng hay không?

Thôi bỏ đi, làm vậy sẽ khiến nàng thức giấc.

Cũng không gấp, đợi nàng tỉnh rồi nói sau.

Lý Lương hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng, nhưng đột nhiên ngực co thắt đau đớn khiến hắn chút nữa thì nôn ra, hắn không khỏi lấy tay đè ngực, đã xảy ra chuyện gì? Hắn từ từ hít sâu một hơi, hết thảy lại như bình thường.

Lý Lương tự giễu cười cười, ài, hắn cũng rất mệt đấy. Hắn cúi đầu xuống xem địa đồ, mưa đã liên tục đổ xuống mấy ngày qua, Chu Đốc Quân bên kia cũng đã an bài xong xuôi, cho dù không có binh phù, cũng có thể bắt đầu hành động ---- Lý Lương lần nữa thấy rạo rực trở lại, rất nhanh toàn bộ Ngô quốc sẽ trở thành bàn đạp để hắn thăng chức.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có lư hương ngẫu nhiên phát ra tiếng nổ lách tách, khí thuốc lượn lờ.

Lý Lương xem vô cùng chăm chú, nhưng thời gian dần trôi qua, đầu của hắn từ từ rũ xuống, đột nhiên hắn lại ngẩng lên, ánh mắt của hắn có chút đờ đẫn, dùng sức lắc lắc đầu, thần sắc thanh tỉnh một khắc, nhưng không bao lâu sau lại rũ xuống. Sau vài ba lần như thế, thì đầu hắn lại rũ xuống, lần này thì không còn nâng lên nữa, mà cúi càng ngày càng thấp, cuối cùng phịch một tiếng, ngã sấp nằm bất động trên bàn.

Trên giường nhỏ, Trần Đan Chu đang ngủ yên bỗng mở mắt, xuyên qua bình phong mỹ nhân nhìn thấy Lý Lương đang nằm sấp trên bàn, trên mặt hiện lên nụ cười. Nàng dùng tay che miệng lại, nôn ra khí ứ ở trong miệng, sau đó buông tay, trong lòng bàn tay đẫm máu.

Hai vị thuốc kia trộn lẫn với nhau rồi đem đi đốt sẽ tạo ra độc tính cực mạnh, nàng đã uống giải dược, mà vẫn bị nôn ra máu.

Nhưng thực sự là đáng giá, Trần Đan Chu lau máu dính bên khóe miệng, Lý Lương rốt cuộc sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Ở kiếp trước, nàng đợi mười năm mới giết được Lý Lương, lần này, nàng muốn hắn ngay lập tức phải chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hỏi Đan Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook