Chương 36: Thích Khách
Dạ Du
18/05/2023
Tiếng ngói vỡ vang vọng khắp không gian rồi im bặt.
Kim Ngọc tỉnh dậy bởi tiếng động lớn, nàng dụi mắt hỏi:
- Chuyện gì..
Chưa kịp nói hết câu đã bị Thu Đào bịt miệng đè nàng nằm im xuống mái ngói. Kim Ngọc mở to hai mắt nhìn Thu Đào ngạc nhiên như muốn hỏi, nhưng chỉ thấy nàng đưa ngón tay lên miệng ra hiệu "suỵt!" rồi cứ thế dán mắt xuống chỗ bức tường bên dưới chẳng biết đang quan sát thứ gì.
Ngay sau đó, thoáng trong tiếng gió nghe thấy một giọng nói được ém chặt thanh âm nơi cổ họng, chỉ rít qua kẽ răng bằng hơi để không phát ra giọng nói mà bại lộ thân phận:
- Giết!
Thu Đào mặt tái đi vì sợ hãi, hơi men như tan biến đi đâu hết, nàng nhanh chân ngồi bật dậy đạp rơi bớt chiếc lồng đèn treo ngay cột trụ dưới chân để kẻ ác không nhìn rõ mặt mình và Kim Ngọc.
Ánh sáng lồng đèn vụt tắt.
Một bóng đen phi thân từ dưới chân tường lên đứng hẳn trên mái ngói, y phục của hắn cọ xát vào không khí nghe phần phật, đằng đằng sát khí lao đến hai cô gái. Kim Ngọc sợ phát khiếp, há hốc mồm nằm im bất động. Thanh đoản đao sắc bén trong tay tên sát thủ phản chiếu lên mặt Thu Đào một vệt sáng trắng lạnh toát. Cái bóng đen hung hãn của hắn đổ ngược trong tròng mắt Kim Ngọc, mũi đao càng lúc càng tiến sát mặt nàng. Chỉ trong tích tắc, Thu Đào lao đến dùng hết sức mình đá văng thanh đao trên tay tên sát thủ giấu mặt. Nhanh như cắt, hắn chụp lấy chân Thu Đào hất mạnh để nàng ngã từ trên mái ngói xuống đất. Trong khoảnh khắc tiếp xúc gần với Thu Đào, dường như tên sát thủ nhận ra nàng, ánh mắt hắn sáng lên kinh ngạc rồi lập tức nhảy theo với tay định kéo Thu Đào lại nhưng chỉ vớ được một mảnh gấu váy.
- Xoạt!
Mảnh vải không chịu nổi sức nặng của Thu Đào đã rách toạt.
Tên sát thủ mở mắt trừng trừng, bàn tay nắm chặt mảnh vải bất lực nhìn theo thân hình Thu Đào đang rơi tự do ngay trước mặt. Tròng mắt hắn vằn vện đường chỉ máu đỏ tươi, mở to như thể sắp rơi ra đến nơi, đôi môi mấp máy nhưng không thể thốt lên thành tiếng.
Kim Ngọc quên hết sợ hãi nhoài người ra mái ngói gào khóc:
- Trời ơi!
- Á! Á! - Thu Đào chới với kêu thất thanh.
Cái lạnh lẽo ẩm thấp của những ngày giáp Tết bủa vây, thân thể chơ vơ không điểm tựa khiến Thu Đào cảm thấy sợ hãi và bất lực nên cố vẫy vùng mong thoát khỏi cú ngã chí mạng.
Chợt có cơn gió thoáng qua mang theo hương hoa hồng khô quen thuộc. Mùi hương như một liều thuốc an thần làm Thu Đào bỗng chốc bình tâm, rồi một kỹ năng lẫn khuất đâu đó trong tiềm thức trỗi dậy ra lệnh cho cơ thể nàng tự xoay người hướng xuống mặt đất, tay vận khí thủ thế để tự bảo vệ bản thân. Lúc Thu Đào khép chặt năm ngón tay đưa thẳng xuống định tiếp đất, thay vì là mặt đất lạnh lẽo cứng đơ, nàng cảm thấy một hơi ấm rõ rệt áp lấy lòng bàn tay mình, từ trong hơi ấm ấy có một luồng nội lực ôn hòa truyền qua, nhẹ nhàng hất ngược Thu Đào lên trên để giảm bớt trọng lực khi rơi xuống. Nhờ có trợ lực ấy, thân thể Thu Đào chỉ như rơi từ độ cao khoảng hai mét. Hai chân loạng choạng chưa lấy được thăng bằng thì một bàn tay luồng ra sau lưng ôm lấy eo Thu Đào giữ cho nàng khỏi ngã.
Chân vừa chạm đất, Thu Đào ngẩn ngơ nhìn xuống đôi bàn tay mình, nàng thất kinh tự hỏi không biết vừa nãy bản thân mình đã làm sao để tiếp đất an toàn? Là bản năng? Hay là siêu năng lực trong lúc nguy cấp?
Giọng Lê Tuấn vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Thu Đào:
- Bắt hắn cho Trẫm!
Đoạn chàng dùng chân hất một viên đá dưới đất lên làm ám khí, ném thẳng vào tên sát thủ đang đứng trên mái ngói làm hắn nghiêng mình sang một bên để tránh nhưng không kịp, viên đá mang theo nội lực của Lê Tuấn va vào ngực trái đánh "bụp" khiến hắn lảo đảo bước chân như sắp ngã. Liền theo đó là một tốp thị vệ theo tiếng gọi của vua hùng hổ tiến vào. Sát thủ đưa mắt nhìn Thu Đào, và dường như đã yên tâm về nàng nên hắn lập tức phi thân ra ngoài bức tường tẩu thoát.
Quảng Hằng Các bỗng chốc sáng rực ánh đuốc, tiếng ra lệnh truy đuổi thích khách của cấm vệ quân làm Thu Hằng đang nằm trên giường cũng phải hé cửa ra thăm dò, nàng tình cờ nghe thấy hai người thị vệ vừa lục soát khắp nơi vừa nói với nhau:
- Vị Chiêu Nghi tương lai này quả thật kỳ lạ! Đang đêm sao lại ở trên mái ngói để gặp thích khách nhỉ?
- Nghe nói nàng ta nổi tiếng nghịch ngợm nhất phủ Điện Tiền, đêm nay bị phạt không được dự yến nên nổi loạn lên tận mái ngói mà uống rượu chứ gì! Vừa nãy ta chạy đến còn thấy vò rượu bị vỡ nằm dưới đất ấy! - Một người thị vệ khác đáp lại.
- Vậy còn tên thích khách? Hắn làm hại một vị tú nữ để làm gì? - Người thị vệ kia lại thắc mắc.
- Ta cũng không biết! Chắc là tên thái giám nào đó muốn trộm đồ của hoàng cung nhưng xui xẻo gặp vị tú nữ nghịch ngợm nửa đêm còn leo lên mái nhà uống rượu, không phải là thích khách gì đâu nhỉ!
- Đúng nhỉ!
Nghe xong câu chuyện, Thu Hằng đóng cửa sổ lại quay đầu định lên giường nằm tiếp, thì Xuân Hoa hầu bên cạnh lên tiếng nhắc:
- Chúng ta có cần sang thăm đại tiểu thư không?
Thu Hằng khoát tay hờ hững nói:
- Tỷ tỷ không thiếu người quan tâm lo lắng, Hoàng Thượng lại đang ở đấy, không cần đến ta đâu!
Nói xong liền bảo Xuân Hoa tắt đèn đi ngủ.
Căn phòng chìm trong bóng tối, Thu Hằng mở mắt nhìn lên trần nhà tự nhủ:
- Thu Đào thật biết cách khiến người ta quan tâm, chẳng trách Lê Hạo suốt ngày cứ bị cuốn vào những câu chuyện của tỷ ấy!
* * *
Lê Tuấn đứng giữa hoa viên, dưới chân chàng ngỗn ngang những mảnh vỡ thanh lưu ly, cánh tay vẫn còn vòng qua eo Thu Đào, mắt nhìn về hướng bức tường nơi tên sát thủ vừa khuất bóng.
Ánh sáng lờ mờ của đèn lồng rọi lên đôi mắt sâu thăm thẳm thoáng chút hồ nghi, Lê Tuấn nhìn đăm đăm lên mặt Thu Đào hỏi:
- Không sao chứ?
Vốn không nghĩ chàng sẽ đến, Thu Đào vừa vui mừng vừa bất ngờ nên lắp bắp:
- À.. Ừ! Không sao!
Quan sát Thu Đào từ đầu đến chân một lượt, đôi mắt Lê Tuấn nheo nheo, lại nói:
- Hắn đã định cứu nàng! Nàng có nhận ra hắn không?
Thu Đào ngơ ngác, bởi lúc rơi xuống nàng thực sự không thấy tên sát thủ định kéo mình lại:
- Sao? Hắn muốn cứu ta? Vừa nãy chính hắn đã hất ta xuống đất..
- Nhưng chính mắt Trẫm đã thấy hắn với tay muốn kéo nàng lại! - Lê Tuấn đẩy giọng lên cao để chất vấn.
- Chàng nghi ngờ ta? Nếu nghi ngờ thì đừng hỏi!
- To gan! - Lê Tuấn hậm hực định đôi co tiếp nhưng lại thôi.
Thu Đào cãi xong liền quay lưng đứng khoanh tay giận dỗi. Từ phía sau, hơi thở bực dọc của Lê Tuấn phát ra đều đều từng nhịp dội thẳng vào tai, đêm khuya sương lạnh nhưng hơi men và tức giận làm Thu Đào thấy mặt nóng hừng hừng.
Hai người cứ thế đứng như trời trồng, nếu Kim Ngọc tội nghiệp đang kẹt trên mái nhà không lên tiếng thì cứ tưởng họ sẽ đứng đến sáng cũng nên:
- Hoàng Thượng vạn tuế! Xin người cứu tiểu nữ xuống rồi hãy tra hỏi tiếp được không?
Thu Đào sực nhớ mình đã bỏ quên Kim Ngọc trên mái nhà nên giật mình há hốc, dùng tay che lấy cái miệng hình chữ O rồi cúi đầu lấm lét không dám nhìn thẳng vào Lê Tuấn.
Lê Tuấn nghe thấy một giọng nữ nhi trên cao vọng xuống liền mở to mắt biểu đạt sự kinh ngạc xen lẫn tức giận và bất lực, chàng hết nhìn Kim Ngọc trên kia lại ngó sang Thu Đào, đoạn bóp trán than:
- Một mình nàng xem thường cung quy đã đành, lại còn dắt theo tú nữ khác làm loạn?
* * *
Bên ngoài bức tường, tên sát thủ lao đi vun vút, từ bụi cây này sang mái nhà kia, động tác thuần thục nhanh gọn như thể hắn nắm gọn địa thế của cả hoàng cung trong tay.
Cái bóng đen của hắn cứ thế nhỏ dần rồi mất hút ngay trước mắt các thì vệ.
Đông cung, tại tẩm điện Thường Hi, nơi dành cho thái tử các triều trú ngụ. Ánh nến lập loè lúc tối lúc sáng, một người đàn ông đứng chấp tay sau lưng nhìn ra cửa sổ như đang chờ đợi.
Thoát khỏi truy đuổi của cả đội thị vệ, Lê Đắc Ninh chạy thục mạng về Đông Cung như bao lần hẹn bí mật trước. Hơi thở của hắn chưa kịp đều đặn trở lại, người đàn ông đã lên tiếng:
- Là ai? Có giết được chưa?
Lê Đắc Ninh ngập ngừng vì suy nghĩ có nên nói ra hay không, bởi trong lòng hắn cũng thầm ái mộ nhan sắc của Thu Đào, không muốn nàng bị ai làm hại. Thái độ của hắn khiến người đàn ông không vừa ý nên xoay người lại để tiếp tục chất vấn.
Ánh nến mờ ảo bị bức rèm chặn lại tạo thành một vùng tối đổ xuống nửa bên mặt của Lê Nghi Dân. Hắn đấm tay vào khung cửa rít lên, tia nhìn của một con mắt được ánh nến vàng vọt chiếu vào càng thấy rõ tâm địa độc ác vô tình, hắn gằn giọng hỏi lại:
- Là ai?
Trong lúc bị bức ép, Lê Đắc Ninh đã nhanh miệng đáp:
- Kim Ngọc, tú nữ của Bình Nguyên Vương!
- Giết chưa? - Lê Nghi Dân tiếp tục hỏi.
- Hoàng Thượng tình cờ giá đáo, nhất thời chưa kịp ra tay!
Nghe thấy nhân chứng vẫn còn sống, ánh mắt Lê Nghi Dân khẽ động, chút phân vân trong lòng khiến hắn không thể không phòng bị:
- Ả có nhận ra ngươi không?
Thấy Lê Nghi Dân tin lời mình, Lê Đắc Ninh mừng rỡ đáp ngay:
- Tuyệt đối không! Vì trời tối, nàng ta lại đang say rượu, mạt tướng vẫn chưa kịp đến gần, chắc chắn không thể nhận ra!
Lê Nghi Dân nghe qua cũng tạm yên tâm, hắn còn lệnh cho Lê Đắc Ninh thuật lại toàn bộ quá trình bị phát hiện, bị Lê Tuấn dùng đá ném bị thương ở ngực.
Lời thuật của Lê Đắc Ninh vừa dứt, nụ cười bí hiểm của Nghi Dân cũng dần lộ ra, hàm răng trắng nổi bật trong bóng tối trông thật quỷ dị, bất cứ ai trót nhìn thấy cũng phải khóc thét.
* * *
Náo loạn suốt nửa canh giờ, Quảng Hằng Các lại chìm vào giấc ngủ. Cũng bởi Lê Tuấn có lệnh sự việc tối nay trên dưới Quảng Hằng Các không ai được hé môi, nếu có mảy may lọt ra ngoài thì sẽ chém đầu không sót một người nào, vì vậy ai nấy thất kinh cài then đóng cửa, xem như mình mãi lo ngủ chẳng hề hay biết điều gì.
Căn phòng nhỏ của Thu Đào vẫn còn sáng đèn. Lê Tuấn ngồi trên ghế nhìn xuống ba vị cô nương đang quỳ dưới chân.
Kim Ngọc run sợ lắm nhưng giọng nói vẫn còn lè nhè bởi cơn say chưa tan:
- Bẩm.. Hoàng Thượng! Lúc nãy thích khách định giết tiểu nữ, Thu Đào đến cứu nên mới..
Nghe đến đây, Lê Tuấn khẽ chau mày một cái rồi cười khẩy nhìn sang Thu Đào:
- Quả nhiên là từ đầu người hắn muốn hại không phải nàng!
- Ta.. ta làm sao biết tại sao! Thu Đào ấp úng định cãi.
Kim Ngọc chen vào nói tiếp một câu khiến lòng Thu Đào như trời hạn gặp cơn mưa rào:
- Không.. không.. Tiểu nữ chính mắt thấy hắn đã đẩy Thu Đào xuống đất..
- Thấy chưa! Ta đã nói không quen hắn, chàng chứ nhất quyết không tin! - Thu Đào được dịp nhảy vào thanh minh.
Cơn sóng trong lòng Lê Tuấn vừa sắp tan, chàng liếc mắt cố nhớ lại hoàn cảnh lúc đó để tự xét lại bản thân có nhìn nhầm hay không, thì Kim Ngọc lại lên tiếng như châm dầu vào lửa:
- Nhưng, đúng là sau đó hắn đã muốn cứu nàng ấy..
- Rốt cuộc là sao đây? - Lê Tuấn và Thu Đào bực bội tình cờ cùng nói một câu.
Kim Ngọc ôm đầu kêu:
- Thì hắn muốn giết nàng, rồi muốn cứu nàng, vì hắn không giết ta được, chắc là vì muốn giết ta rồi giết.. à không, muốn cứu..
Đầu Lê Tuấn như muốn nổ tung, chàng hét lên khiến các cung nữ hầu xung quanh đều quỳ sụp xuống:
- Hoang đường! Dám ăn nói lộn xộn trước mặt Trẫm!
Xuân Mai im lặng nãy giờ thấy tình thế không ổn liền run run đỡ lời:
- Nô tỳ đáng chết, là do nô tỳ đã khởi xướng chuyện uống rượu. Kim Ngọc tiểu thư đã uống rất say, Hoàng Thượng khai ân, xin tha cho tiểu thư!
- Là ngươi bày trò, hay do ai khác? - Lê Tuấn liếc mắt nhìn Thu Đào như thể đã biết rõ ai mới chính là người gây họa.
Thu Đào va phải ánh mắt nghiêm nghị ấy liền tự cảm thấy có lỗi, nàng cụp mắt cúi đầu không dám cãi nữa.
Lê Tuấn tỳ một tay lên bàn, ngón tay cái không ngừng tự ấn vào thái dương như để xoa dịu cơn đau đầu. Dù sao chuyện tối nay chàng cũng quyết định không công khai điều tra, mục đích là không để lọt đến tai Thái Hậu, vì nếu Thái Hậu biết e là Thu Đào lại gặp đại họa.
Im lặng lúc lâu, chàng phất tay áo ra lệnh:
- Tú nữ Kim Ngọc say rồi, mau về phòng nghỉ ngơi, khi nào tỉnh táo Trẫm sẽ lại hỏi!
Lời tha tội gián tiếp của Lê Tuấn làm không khí giãn ra, sự ngột ngạt cũng tan dần đi. Xuân Mai theo cái gật đầu ra hiệu của Thu Đào cũng theo gót Kim Ngọc lui ra.
Lê Tuấn dừng xoa tay lên thái dương, chàng ngẩng đầu lên thấy các cung nữ đứng hầu vẫn còn ở lại bèn tỏ thái độ không vui vì cả đám nô tỳ không "hiểu chuyện". Chàng hậm hực:
- Sau còn chưa lui hết ra!
Lúc này chưởng sự cung nữ vốn đứng ở góc phòng theo dõi sự việc mới như bừng tỉnh sau cơn mê. Bà ta nhìn xuống chỗ Thu Đào đang quỳ khẽ cười một cái, lòng không khỏi tự trách bản thân phản ứng chậm chạp, mãi bây giờ mới hiểu ý Hoàng Thượng. Bà ta vội vội vàng vàng, vâng vâng dạ dạ, đá lông nheo ra hiệu cho tất cả cung nữ cùng lui ra, trả lại không gian cho Thu Đào thị tẩm.
Thu Đào cũng nhóm người định đứng lên, thì Lê Tuấn lên tiếng, tay vẫn chống xuống bàn đỡ lấy trán, mắt nhắm nghiền chứ không nhìn nàng:
- Trẫm bảo họ lui ra, không phải nàng!
Thu Đào ngẩn người vài giây, tiếng cánh cửa đóng sập lại sau lưng khiến nàng giật thót, miệng lắp bắp:
- Sa.. o đâ.. ây? Sao.. chỉ có ta ở lại?
Lê Tuấn lại nói:
- Nền đất lạnh, nàng đứng lên đi!
Lúc này giọng nói của Lê Tuấn đã trở lại ấm áp ôn hòa như ngày thường, không còn mang cái khí thế đế vương khiến ai cũng phải quỳ lạy nữa. Lời ấm áp dịu dàng xua tan nỗi bất an, chút bình yên quen thuộc mỗi khi chỉ có hai người bên cạnh nhau lại đến, Thu Đào rón rén đứng lên nhưng không dám tiến đến gần chàng, chỉ im lặng quan sát.
Bỗng Lê Tuấn ngước mắt nhìn nàng đăm đăm, ánh mắt gợn lên nỗi lo âu bất lực, chàng hỏi:
- Lúc nãy nàng đã vận khí để tiếp đất an toàn. Nàng nhớ lại võ công từng học, vậy đã nhớ ra tứ đệ chưa?
Thu Đào nghe xong trong lòng có chút chấn động, vì một là bản thân nàng cũng đang tự hỏi vì sao có thể nhảy xuống đất an toàn từ trên cao như thế, hai là.. nàng đã hiểu ra Lê Tuấn đang ghen..
- Hóa ra mấy hôm nay hắn sáng nắng chiều mưa với mình là do.. ghen? - Thu Đào lẩm bẩm.
Thấy Thu Đào cứ đứng ngây ra không trả lời, Lê Tuấn đứng lên bước đến trước mặt nàng khoanh tay hỏi:
- Đang nghĩ cách nói dối à?
Đứng cạnh Lê Tuấn, mùi hoa hồng tỏa ra từ y phục của chàng làm Thu Đào cảm giác vừa thân thuộc vừa đau nhói trong tim. Thu Đào thầm nghĩ có lẽ do mình biết trước kết cục của Lê Tuấn nên mới có cảm giác này, bất giác nàng nhớ ra việc cần làm là cứu chàng thoát khỏi kiếp số, chứ không phải là mãi đôi co vì những chuyện không đâu. Thu Đào nhìn thẳng vào mắt Lê Tuấn đáp:
- Ta không nghĩ cách nói dối, ta nghĩ cách khiến chàng tin ta!
- Lời thật Trẫm chắc chắn sẽ tin! - Lê Tuấn khẳng định.
Thu Đào mở miệng tuôn ra chậm rãi từng chữ một, vừa nói vừa thầm nguyện cầu ông trời đừng cho sấm nổ. Vì nàng để ý thấy mỗi khi định tiết lộ cho Lê Tuấn biết việc xảy ra trong tương lai thì sấm chớp lại vang trời để cảnh cáo, và cũng để lấn át không cho câu chữ nào được phép rơi vào tai Lê Tuấn. Bởi thế, nàng chọn cách không chỉ đích danh ai, mà lựa lời để nhắc nhở Lê Tuấn đề phòng kẻ phản nghịch:
- Lúc nãy khi nằm trên mái ngói, ta đã nghe thấy có ai đó muốn tìm một người tên Châu Mẫn để làm rõ thân thế của chàng! Chàng phải nhanh chóng tìm ra người này trước bọn chúng!
Lê Tuấn nghe qua cảm thấy kinh ngạc lắm, vì không ngờ ngoài bản thân chàng và Lý Lăng đang tìm Châu Mẫn, mà còn có kẻ khác cũng tính đến nước cờ này. Nhưng cũng may Lý Lăng đã đi trước một bước bắt được Châu Mẫn, việc còn lại là chàng phải đích thân gặp ông ta tra hỏi. Vì không muốn Thu Đào biết quá nhiều sẽ tự rước họa vào thân, Lê Tuấn không nói gì với nàng mà chỉ im lặng chờ nghe tiếp.
Về phần Thu Đào, sau khi thấy "mở bài" của mình được ông trời phê duyệt thì vui mừng lắm, nàng thận trọng dẫn dắt:
- Nếu chàng thoái vị ai sẽ là người có khả năng lên ngôi? Kẻ ấy chắc chắn có dã tâm dùng thân thế của chàng để đoạt vị, chàng tuyệt đối không thể tin người đó! Ta còn chính tai nghe rõ hắn gọi tiên đế là "phụ hoàng".. nên, hắn phải là một trong số huynh đệ của chàng!
- Đại ca hiện không có binh lực, nhị ca an phận thủ thường.. chỉ có.. - Lê Tuấn điểm lại từng người trong đầu, nói chưa hết câu đã bị Thu Đào cắt ngang.
- Tuyệt đối không phải Lê Hạo! Chàng nghĩ kỹ lại đi..
Thật ra trong lòng Lê Tuấn tự biết Nghi Dân vẫn luôn ấm ức vì năm xưa bị phế ngôi Thái Tử, nhưng hiện tại dù chàng có thoái vị thì với binh lực ít ỏi trong tay Nghi Dân sẽ khó làm việc lớn, đấy là chưa kể lòng người chưa bao giờ hướng về hắn. Mà trái lại người luôn được quý mến lại chỉ có Lê Hạo là nhất. Thêm vào đó, Thu Đào lại luôn miệng bênh vực làm Lê Tuấn vô cùng khó chịu, chàng đổi thái độ bắt bẻ một mạch:
- Nàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta, nàng vì sao lại biết vận khí? Có phải đã nhớ lại võ công đã học, đã nhớ ra tứ đệ? Tại sao tên thích khách đột nhiên tha cho nàng? Hắn là ai, có quan hệ gì với nàng chứ?
Bị tấn công liên tiếp, Thu Đào cũng phát điên lên phản kháng:
- Ta không biết, không biết tại sao lại vận khí, không biết thích khách là ai, không biết ta và Lê Hạo trước kia đã có chuyện gì, ta chỉ biết chàng cần đề phòng nhất định không phải Lê Hạo..
Trước sau gì Thu Đào cũng một mực bênh vực Lê Hạo, nên càng lúc Lê Tuấn càng không vui, chàng phất tay áo định bỏ đi để không phải tiếp tục tranh cãi, thì Thu Đào lại chạy theo kéo ống tay áo chàng mà tiếp:
- Bất kỳ ai là con của tiên đế đều đáng nghi, không chỉ riêng Lê Hạo, chàng phải đề phòng tất cả!
Câu nói vô tình của Thu Đào đánh trúng vào nơi yếu nhược nhất trong thâm tâm Lê Tuấn, chàng cười khổ:
- Bởi vì ta không phải con của tiên đế, nên phải đề phòng hậu duệ của người giành lại ngai vàng à?
Biết mình vội quá nên lỡ lời, Thu Đào định lên tiếng giải thích, thì ngoài cửa nhấp nháy ánh đuốc sáng choang, bước chân vội vã của ba bốn người càng lúc càng tới gần. Từ ngoài cửa, một viên thị vệ cất giọng thưa:
- Bẩm Hoàng Thượng, thích khách đi lạc đến Thừa Hoa Điện chạm mặt Bình Nguyên Vương, chúng thần đến xin ý chỉ của Hoàng Thượng tránh để lộ chuyện tối nay ở Quảng Hằng Các!
Kim Ngọc tỉnh dậy bởi tiếng động lớn, nàng dụi mắt hỏi:
- Chuyện gì..
Chưa kịp nói hết câu đã bị Thu Đào bịt miệng đè nàng nằm im xuống mái ngói. Kim Ngọc mở to hai mắt nhìn Thu Đào ngạc nhiên như muốn hỏi, nhưng chỉ thấy nàng đưa ngón tay lên miệng ra hiệu "suỵt!" rồi cứ thế dán mắt xuống chỗ bức tường bên dưới chẳng biết đang quan sát thứ gì.
Ngay sau đó, thoáng trong tiếng gió nghe thấy một giọng nói được ém chặt thanh âm nơi cổ họng, chỉ rít qua kẽ răng bằng hơi để không phát ra giọng nói mà bại lộ thân phận:
- Giết!
Thu Đào mặt tái đi vì sợ hãi, hơi men như tan biến đi đâu hết, nàng nhanh chân ngồi bật dậy đạp rơi bớt chiếc lồng đèn treo ngay cột trụ dưới chân để kẻ ác không nhìn rõ mặt mình và Kim Ngọc.
Ánh sáng lồng đèn vụt tắt.
Một bóng đen phi thân từ dưới chân tường lên đứng hẳn trên mái ngói, y phục của hắn cọ xát vào không khí nghe phần phật, đằng đằng sát khí lao đến hai cô gái. Kim Ngọc sợ phát khiếp, há hốc mồm nằm im bất động. Thanh đoản đao sắc bén trong tay tên sát thủ phản chiếu lên mặt Thu Đào một vệt sáng trắng lạnh toát. Cái bóng đen hung hãn của hắn đổ ngược trong tròng mắt Kim Ngọc, mũi đao càng lúc càng tiến sát mặt nàng. Chỉ trong tích tắc, Thu Đào lao đến dùng hết sức mình đá văng thanh đao trên tay tên sát thủ giấu mặt. Nhanh như cắt, hắn chụp lấy chân Thu Đào hất mạnh để nàng ngã từ trên mái ngói xuống đất. Trong khoảnh khắc tiếp xúc gần với Thu Đào, dường như tên sát thủ nhận ra nàng, ánh mắt hắn sáng lên kinh ngạc rồi lập tức nhảy theo với tay định kéo Thu Đào lại nhưng chỉ vớ được một mảnh gấu váy.
- Xoạt!
Mảnh vải không chịu nổi sức nặng của Thu Đào đã rách toạt.
Tên sát thủ mở mắt trừng trừng, bàn tay nắm chặt mảnh vải bất lực nhìn theo thân hình Thu Đào đang rơi tự do ngay trước mặt. Tròng mắt hắn vằn vện đường chỉ máu đỏ tươi, mở to như thể sắp rơi ra đến nơi, đôi môi mấp máy nhưng không thể thốt lên thành tiếng.
Kim Ngọc quên hết sợ hãi nhoài người ra mái ngói gào khóc:
- Trời ơi!
- Á! Á! - Thu Đào chới với kêu thất thanh.
Cái lạnh lẽo ẩm thấp của những ngày giáp Tết bủa vây, thân thể chơ vơ không điểm tựa khiến Thu Đào cảm thấy sợ hãi và bất lực nên cố vẫy vùng mong thoát khỏi cú ngã chí mạng.
Chợt có cơn gió thoáng qua mang theo hương hoa hồng khô quen thuộc. Mùi hương như một liều thuốc an thần làm Thu Đào bỗng chốc bình tâm, rồi một kỹ năng lẫn khuất đâu đó trong tiềm thức trỗi dậy ra lệnh cho cơ thể nàng tự xoay người hướng xuống mặt đất, tay vận khí thủ thế để tự bảo vệ bản thân. Lúc Thu Đào khép chặt năm ngón tay đưa thẳng xuống định tiếp đất, thay vì là mặt đất lạnh lẽo cứng đơ, nàng cảm thấy một hơi ấm rõ rệt áp lấy lòng bàn tay mình, từ trong hơi ấm ấy có một luồng nội lực ôn hòa truyền qua, nhẹ nhàng hất ngược Thu Đào lên trên để giảm bớt trọng lực khi rơi xuống. Nhờ có trợ lực ấy, thân thể Thu Đào chỉ như rơi từ độ cao khoảng hai mét. Hai chân loạng choạng chưa lấy được thăng bằng thì một bàn tay luồng ra sau lưng ôm lấy eo Thu Đào giữ cho nàng khỏi ngã.
Chân vừa chạm đất, Thu Đào ngẩn ngơ nhìn xuống đôi bàn tay mình, nàng thất kinh tự hỏi không biết vừa nãy bản thân mình đã làm sao để tiếp đất an toàn? Là bản năng? Hay là siêu năng lực trong lúc nguy cấp?
Giọng Lê Tuấn vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Thu Đào:
- Bắt hắn cho Trẫm!
Đoạn chàng dùng chân hất một viên đá dưới đất lên làm ám khí, ném thẳng vào tên sát thủ đang đứng trên mái ngói làm hắn nghiêng mình sang một bên để tránh nhưng không kịp, viên đá mang theo nội lực của Lê Tuấn va vào ngực trái đánh "bụp" khiến hắn lảo đảo bước chân như sắp ngã. Liền theo đó là một tốp thị vệ theo tiếng gọi của vua hùng hổ tiến vào. Sát thủ đưa mắt nhìn Thu Đào, và dường như đã yên tâm về nàng nên hắn lập tức phi thân ra ngoài bức tường tẩu thoát.
Quảng Hằng Các bỗng chốc sáng rực ánh đuốc, tiếng ra lệnh truy đuổi thích khách của cấm vệ quân làm Thu Hằng đang nằm trên giường cũng phải hé cửa ra thăm dò, nàng tình cờ nghe thấy hai người thị vệ vừa lục soát khắp nơi vừa nói với nhau:
- Vị Chiêu Nghi tương lai này quả thật kỳ lạ! Đang đêm sao lại ở trên mái ngói để gặp thích khách nhỉ?
- Nghe nói nàng ta nổi tiếng nghịch ngợm nhất phủ Điện Tiền, đêm nay bị phạt không được dự yến nên nổi loạn lên tận mái ngói mà uống rượu chứ gì! Vừa nãy ta chạy đến còn thấy vò rượu bị vỡ nằm dưới đất ấy! - Một người thị vệ khác đáp lại.
- Vậy còn tên thích khách? Hắn làm hại một vị tú nữ để làm gì? - Người thị vệ kia lại thắc mắc.
- Ta cũng không biết! Chắc là tên thái giám nào đó muốn trộm đồ của hoàng cung nhưng xui xẻo gặp vị tú nữ nghịch ngợm nửa đêm còn leo lên mái nhà uống rượu, không phải là thích khách gì đâu nhỉ!
- Đúng nhỉ!
Nghe xong câu chuyện, Thu Hằng đóng cửa sổ lại quay đầu định lên giường nằm tiếp, thì Xuân Hoa hầu bên cạnh lên tiếng nhắc:
- Chúng ta có cần sang thăm đại tiểu thư không?
Thu Hằng khoát tay hờ hững nói:
- Tỷ tỷ không thiếu người quan tâm lo lắng, Hoàng Thượng lại đang ở đấy, không cần đến ta đâu!
Nói xong liền bảo Xuân Hoa tắt đèn đi ngủ.
Căn phòng chìm trong bóng tối, Thu Hằng mở mắt nhìn lên trần nhà tự nhủ:
- Thu Đào thật biết cách khiến người ta quan tâm, chẳng trách Lê Hạo suốt ngày cứ bị cuốn vào những câu chuyện của tỷ ấy!
* * *
Lê Tuấn đứng giữa hoa viên, dưới chân chàng ngỗn ngang những mảnh vỡ thanh lưu ly, cánh tay vẫn còn vòng qua eo Thu Đào, mắt nhìn về hướng bức tường nơi tên sát thủ vừa khuất bóng.
Ánh sáng lờ mờ của đèn lồng rọi lên đôi mắt sâu thăm thẳm thoáng chút hồ nghi, Lê Tuấn nhìn đăm đăm lên mặt Thu Đào hỏi:
- Không sao chứ?
Vốn không nghĩ chàng sẽ đến, Thu Đào vừa vui mừng vừa bất ngờ nên lắp bắp:
- À.. Ừ! Không sao!
Quan sát Thu Đào từ đầu đến chân một lượt, đôi mắt Lê Tuấn nheo nheo, lại nói:
- Hắn đã định cứu nàng! Nàng có nhận ra hắn không?
Thu Đào ngơ ngác, bởi lúc rơi xuống nàng thực sự không thấy tên sát thủ định kéo mình lại:
- Sao? Hắn muốn cứu ta? Vừa nãy chính hắn đã hất ta xuống đất..
- Nhưng chính mắt Trẫm đã thấy hắn với tay muốn kéo nàng lại! - Lê Tuấn đẩy giọng lên cao để chất vấn.
- Chàng nghi ngờ ta? Nếu nghi ngờ thì đừng hỏi!
- To gan! - Lê Tuấn hậm hực định đôi co tiếp nhưng lại thôi.
Thu Đào cãi xong liền quay lưng đứng khoanh tay giận dỗi. Từ phía sau, hơi thở bực dọc của Lê Tuấn phát ra đều đều từng nhịp dội thẳng vào tai, đêm khuya sương lạnh nhưng hơi men và tức giận làm Thu Đào thấy mặt nóng hừng hừng.
Hai người cứ thế đứng như trời trồng, nếu Kim Ngọc tội nghiệp đang kẹt trên mái nhà không lên tiếng thì cứ tưởng họ sẽ đứng đến sáng cũng nên:
- Hoàng Thượng vạn tuế! Xin người cứu tiểu nữ xuống rồi hãy tra hỏi tiếp được không?
Thu Đào sực nhớ mình đã bỏ quên Kim Ngọc trên mái nhà nên giật mình há hốc, dùng tay che lấy cái miệng hình chữ O rồi cúi đầu lấm lét không dám nhìn thẳng vào Lê Tuấn.
Lê Tuấn nghe thấy một giọng nữ nhi trên cao vọng xuống liền mở to mắt biểu đạt sự kinh ngạc xen lẫn tức giận và bất lực, chàng hết nhìn Kim Ngọc trên kia lại ngó sang Thu Đào, đoạn bóp trán than:
- Một mình nàng xem thường cung quy đã đành, lại còn dắt theo tú nữ khác làm loạn?
* * *
Bên ngoài bức tường, tên sát thủ lao đi vun vút, từ bụi cây này sang mái nhà kia, động tác thuần thục nhanh gọn như thể hắn nắm gọn địa thế của cả hoàng cung trong tay.
Cái bóng đen của hắn cứ thế nhỏ dần rồi mất hút ngay trước mắt các thì vệ.
Đông cung, tại tẩm điện Thường Hi, nơi dành cho thái tử các triều trú ngụ. Ánh nến lập loè lúc tối lúc sáng, một người đàn ông đứng chấp tay sau lưng nhìn ra cửa sổ như đang chờ đợi.
Thoát khỏi truy đuổi của cả đội thị vệ, Lê Đắc Ninh chạy thục mạng về Đông Cung như bao lần hẹn bí mật trước. Hơi thở của hắn chưa kịp đều đặn trở lại, người đàn ông đã lên tiếng:
- Là ai? Có giết được chưa?
Lê Đắc Ninh ngập ngừng vì suy nghĩ có nên nói ra hay không, bởi trong lòng hắn cũng thầm ái mộ nhan sắc của Thu Đào, không muốn nàng bị ai làm hại. Thái độ của hắn khiến người đàn ông không vừa ý nên xoay người lại để tiếp tục chất vấn.
Ánh nến mờ ảo bị bức rèm chặn lại tạo thành một vùng tối đổ xuống nửa bên mặt của Lê Nghi Dân. Hắn đấm tay vào khung cửa rít lên, tia nhìn của một con mắt được ánh nến vàng vọt chiếu vào càng thấy rõ tâm địa độc ác vô tình, hắn gằn giọng hỏi lại:
- Là ai?
Trong lúc bị bức ép, Lê Đắc Ninh đã nhanh miệng đáp:
- Kim Ngọc, tú nữ của Bình Nguyên Vương!
- Giết chưa? - Lê Nghi Dân tiếp tục hỏi.
- Hoàng Thượng tình cờ giá đáo, nhất thời chưa kịp ra tay!
Nghe thấy nhân chứng vẫn còn sống, ánh mắt Lê Nghi Dân khẽ động, chút phân vân trong lòng khiến hắn không thể không phòng bị:
- Ả có nhận ra ngươi không?
Thấy Lê Nghi Dân tin lời mình, Lê Đắc Ninh mừng rỡ đáp ngay:
- Tuyệt đối không! Vì trời tối, nàng ta lại đang say rượu, mạt tướng vẫn chưa kịp đến gần, chắc chắn không thể nhận ra!
Lê Nghi Dân nghe qua cũng tạm yên tâm, hắn còn lệnh cho Lê Đắc Ninh thuật lại toàn bộ quá trình bị phát hiện, bị Lê Tuấn dùng đá ném bị thương ở ngực.
Lời thuật của Lê Đắc Ninh vừa dứt, nụ cười bí hiểm của Nghi Dân cũng dần lộ ra, hàm răng trắng nổi bật trong bóng tối trông thật quỷ dị, bất cứ ai trót nhìn thấy cũng phải khóc thét.
* * *
Náo loạn suốt nửa canh giờ, Quảng Hằng Các lại chìm vào giấc ngủ. Cũng bởi Lê Tuấn có lệnh sự việc tối nay trên dưới Quảng Hằng Các không ai được hé môi, nếu có mảy may lọt ra ngoài thì sẽ chém đầu không sót một người nào, vì vậy ai nấy thất kinh cài then đóng cửa, xem như mình mãi lo ngủ chẳng hề hay biết điều gì.
Căn phòng nhỏ của Thu Đào vẫn còn sáng đèn. Lê Tuấn ngồi trên ghế nhìn xuống ba vị cô nương đang quỳ dưới chân.
Kim Ngọc run sợ lắm nhưng giọng nói vẫn còn lè nhè bởi cơn say chưa tan:
- Bẩm.. Hoàng Thượng! Lúc nãy thích khách định giết tiểu nữ, Thu Đào đến cứu nên mới..
Nghe đến đây, Lê Tuấn khẽ chau mày một cái rồi cười khẩy nhìn sang Thu Đào:
- Quả nhiên là từ đầu người hắn muốn hại không phải nàng!
- Ta.. ta làm sao biết tại sao! Thu Đào ấp úng định cãi.
Kim Ngọc chen vào nói tiếp một câu khiến lòng Thu Đào như trời hạn gặp cơn mưa rào:
- Không.. không.. Tiểu nữ chính mắt thấy hắn đã đẩy Thu Đào xuống đất..
- Thấy chưa! Ta đã nói không quen hắn, chàng chứ nhất quyết không tin! - Thu Đào được dịp nhảy vào thanh minh.
Cơn sóng trong lòng Lê Tuấn vừa sắp tan, chàng liếc mắt cố nhớ lại hoàn cảnh lúc đó để tự xét lại bản thân có nhìn nhầm hay không, thì Kim Ngọc lại lên tiếng như châm dầu vào lửa:
- Nhưng, đúng là sau đó hắn đã muốn cứu nàng ấy..
- Rốt cuộc là sao đây? - Lê Tuấn và Thu Đào bực bội tình cờ cùng nói một câu.
Kim Ngọc ôm đầu kêu:
- Thì hắn muốn giết nàng, rồi muốn cứu nàng, vì hắn không giết ta được, chắc là vì muốn giết ta rồi giết.. à không, muốn cứu..
Đầu Lê Tuấn như muốn nổ tung, chàng hét lên khiến các cung nữ hầu xung quanh đều quỳ sụp xuống:
- Hoang đường! Dám ăn nói lộn xộn trước mặt Trẫm!
Xuân Mai im lặng nãy giờ thấy tình thế không ổn liền run run đỡ lời:
- Nô tỳ đáng chết, là do nô tỳ đã khởi xướng chuyện uống rượu. Kim Ngọc tiểu thư đã uống rất say, Hoàng Thượng khai ân, xin tha cho tiểu thư!
- Là ngươi bày trò, hay do ai khác? - Lê Tuấn liếc mắt nhìn Thu Đào như thể đã biết rõ ai mới chính là người gây họa.
Thu Đào va phải ánh mắt nghiêm nghị ấy liền tự cảm thấy có lỗi, nàng cụp mắt cúi đầu không dám cãi nữa.
Lê Tuấn tỳ một tay lên bàn, ngón tay cái không ngừng tự ấn vào thái dương như để xoa dịu cơn đau đầu. Dù sao chuyện tối nay chàng cũng quyết định không công khai điều tra, mục đích là không để lọt đến tai Thái Hậu, vì nếu Thái Hậu biết e là Thu Đào lại gặp đại họa.
Im lặng lúc lâu, chàng phất tay áo ra lệnh:
- Tú nữ Kim Ngọc say rồi, mau về phòng nghỉ ngơi, khi nào tỉnh táo Trẫm sẽ lại hỏi!
Lời tha tội gián tiếp của Lê Tuấn làm không khí giãn ra, sự ngột ngạt cũng tan dần đi. Xuân Mai theo cái gật đầu ra hiệu của Thu Đào cũng theo gót Kim Ngọc lui ra.
Lê Tuấn dừng xoa tay lên thái dương, chàng ngẩng đầu lên thấy các cung nữ đứng hầu vẫn còn ở lại bèn tỏ thái độ không vui vì cả đám nô tỳ không "hiểu chuyện". Chàng hậm hực:
- Sau còn chưa lui hết ra!
Lúc này chưởng sự cung nữ vốn đứng ở góc phòng theo dõi sự việc mới như bừng tỉnh sau cơn mê. Bà ta nhìn xuống chỗ Thu Đào đang quỳ khẽ cười một cái, lòng không khỏi tự trách bản thân phản ứng chậm chạp, mãi bây giờ mới hiểu ý Hoàng Thượng. Bà ta vội vội vàng vàng, vâng vâng dạ dạ, đá lông nheo ra hiệu cho tất cả cung nữ cùng lui ra, trả lại không gian cho Thu Đào thị tẩm.
Thu Đào cũng nhóm người định đứng lên, thì Lê Tuấn lên tiếng, tay vẫn chống xuống bàn đỡ lấy trán, mắt nhắm nghiền chứ không nhìn nàng:
- Trẫm bảo họ lui ra, không phải nàng!
Thu Đào ngẩn người vài giây, tiếng cánh cửa đóng sập lại sau lưng khiến nàng giật thót, miệng lắp bắp:
- Sa.. o đâ.. ây? Sao.. chỉ có ta ở lại?
Lê Tuấn lại nói:
- Nền đất lạnh, nàng đứng lên đi!
Lúc này giọng nói của Lê Tuấn đã trở lại ấm áp ôn hòa như ngày thường, không còn mang cái khí thế đế vương khiến ai cũng phải quỳ lạy nữa. Lời ấm áp dịu dàng xua tan nỗi bất an, chút bình yên quen thuộc mỗi khi chỉ có hai người bên cạnh nhau lại đến, Thu Đào rón rén đứng lên nhưng không dám tiến đến gần chàng, chỉ im lặng quan sát.
Bỗng Lê Tuấn ngước mắt nhìn nàng đăm đăm, ánh mắt gợn lên nỗi lo âu bất lực, chàng hỏi:
- Lúc nãy nàng đã vận khí để tiếp đất an toàn. Nàng nhớ lại võ công từng học, vậy đã nhớ ra tứ đệ chưa?
Thu Đào nghe xong trong lòng có chút chấn động, vì một là bản thân nàng cũng đang tự hỏi vì sao có thể nhảy xuống đất an toàn từ trên cao như thế, hai là.. nàng đã hiểu ra Lê Tuấn đang ghen..
- Hóa ra mấy hôm nay hắn sáng nắng chiều mưa với mình là do.. ghen? - Thu Đào lẩm bẩm.
Thấy Thu Đào cứ đứng ngây ra không trả lời, Lê Tuấn đứng lên bước đến trước mặt nàng khoanh tay hỏi:
- Đang nghĩ cách nói dối à?
Đứng cạnh Lê Tuấn, mùi hoa hồng tỏa ra từ y phục của chàng làm Thu Đào cảm giác vừa thân thuộc vừa đau nhói trong tim. Thu Đào thầm nghĩ có lẽ do mình biết trước kết cục của Lê Tuấn nên mới có cảm giác này, bất giác nàng nhớ ra việc cần làm là cứu chàng thoát khỏi kiếp số, chứ không phải là mãi đôi co vì những chuyện không đâu. Thu Đào nhìn thẳng vào mắt Lê Tuấn đáp:
- Ta không nghĩ cách nói dối, ta nghĩ cách khiến chàng tin ta!
- Lời thật Trẫm chắc chắn sẽ tin! - Lê Tuấn khẳng định.
Thu Đào mở miệng tuôn ra chậm rãi từng chữ một, vừa nói vừa thầm nguyện cầu ông trời đừng cho sấm nổ. Vì nàng để ý thấy mỗi khi định tiết lộ cho Lê Tuấn biết việc xảy ra trong tương lai thì sấm chớp lại vang trời để cảnh cáo, và cũng để lấn át không cho câu chữ nào được phép rơi vào tai Lê Tuấn. Bởi thế, nàng chọn cách không chỉ đích danh ai, mà lựa lời để nhắc nhở Lê Tuấn đề phòng kẻ phản nghịch:
- Lúc nãy khi nằm trên mái ngói, ta đã nghe thấy có ai đó muốn tìm một người tên Châu Mẫn để làm rõ thân thế của chàng! Chàng phải nhanh chóng tìm ra người này trước bọn chúng!
Lê Tuấn nghe qua cảm thấy kinh ngạc lắm, vì không ngờ ngoài bản thân chàng và Lý Lăng đang tìm Châu Mẫn, mà còn có kẻ khác cũng tính đến nước cờ này. Nhưng cũng may Lý Lăng đã đi trước một bước bắt được Châu Mẫn, việc còn lại là chàng phải đích thân gặp ông ta tra hỏi. Vì không muốn Thu Đào biết quá nhiều sẽ tự rước họa vào thân, Lê Tuấn không nói gì với nàng mà chỉ im lặng chờ nghe tiếp.
Về phần Thu Đào, sau khi thấy "mở bài" của mình được ông trời phê duyệt thì vui mừng lắm, nàng thận trọng dẫn dắt:
- Nếu chàng thoái vị ai sẽ là người có khả năng lên ngôi? Kẻ ấy chắc chắn có dã tâm dùng thân thế của chàng để đoạt vị, chàng tuyệt đối không thể tin người đó! Ta còn chính tai nghe rõ hắn gọi tiên đế là "phụ hoàng".. nên, hắn phải là một trong số huynh đệ của chàng!
- Đại ca hiện không có binh lực, nhị ca an phận thủ thường.. chỉ có.. - Lê Tuấn điểm lại từng người trong đầu, nói chưa hết câu đã bị Thu Đào cắt ngang.
- Tuyệt đối không phải Lê Hạo! Chàng nghĩ kỹ lại đi..
Thật ra trong lòng Lê Tuấn tự biết Nghi Dân vẫn luôn ấm ức vì năm xưa bị phế ngôi Thái Tử, nhưng hiện tại dù chàng có thoái vị thì với binh lực ít ỏi trong tay Nghi Dân sẽ khó làm việc lớn, đấy là chưa kể lòng người chưa bao giờ hướng về hắn. Mà trái lại người luôn được quý mến lại chỉ có Lê Hạo là nhất. Thêm vào đó, Thu Đào lại luôn miệng bênh vực làm Lê Tuấn vô cùng khó chịu, chàng đổi thái độ bắt bẻ một mạch:
- Nàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta, nàng vì sao lại biết vận khí? Có phải đã nhớ lại võ công đã học, đã nhớ ra tứ đệ? Tại sao tên thích khách đột nhiên tha cho nàng? Hắn là ai, có quan hệ gì với nàng chứ?
Bị tấn công liên tiếp, Thu Đào cũng phát điên lên phản kháng:
- Ta không biết, không biết tại sao lại vận khí, không biết thích khách là ai, không biết ta và Lê Hạo trước kia đã có chuyện gì, ta chỉ biết chàng cần đề phòng nhất định không phải Lê Hạo..
Trước sau gì Thu Đào cũng một mực bênh vực Lê Hạo, nên càng lúc Lê Tuấn càng không vui, chàng phất tay áo định bỏ đi để không phải tiếp tục tranh cãi, thì Thu Đào lại chạy theo kéo ống tay áo chàng mà tiếp:
- Bất kỳ ai là con của tiên đế đều đáng nghi, không chỉ riêng Lê Hạo, chàng phải đề phòng tất cả!
Câu nói vô tình của Thu Đào đánh trúng vào nơi yếu nhược nhất trong thâm tâm Lê Tuấn, chàng cười khổ:
- Bởi vì ta không phải con của tiên đế, nên phải đề phòng hậu duệ của người giành lại ngai vàng à?
Biết mình vội quá nên lỡ lời, Thu Đào định lên tiếng giải thích, thì ngoài cửa nhấp nháy ánh đuốc sáng choang, bước chân vội vã của ba bốn người càng lúc càng tới gần. Từ ngoài cửa, một viên thị vệ cất giọng thưa:
- Bẩm Hoàng Thượng, thích khách đi lạc đến Thừa Hoa Điện chạm mặt Bình Nguyên Vương, chúng thần đến xin ý chỉ của Hoàng Thượng tránh để lộ chuyện tối nay ở Quảng Hằng Các!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.