Chương 30
Phương Linh
05/01/2021
Dương Thiên cố gượng lấy sức lực còn lại nhanh chóng rời khỏi quán bar. Còn thư ký Dư vì anh mà đỡ lấy 2 phát đạn đến bất tỉnh nhân sự.
" K....É....T "
Chiếc Bugatti màu đỏ số lượng phiên bản giới hạn dừng lại ngay Dương Thiên.
. Lên xe !
Dương Thiên vừa lên xe, xe cảnh sát lao đến, hú còi inh ỏi. Hàn Lâm ngồi trong xe thoải mái nhấn ga, phóng xe như bay.
Chiếc xe màu đỏ máu lao nhanh trên đường, dưới ánh trăng sáng vô cùng bắt mắt.
Hàn Lâm nhìn vào gương chiếu hậu bắt gặp gương mặt lo lắng của cô khi thấy vết thương của anh chảy máu không ngừng. Thì cười lạnh lên tiếng nói
. Cậu ta là con của trời không thể chết dễ dàng vậy đâu. Em gái đừng lo lắng !
Trịnh Nhã San ôm chầm lấy người đàn ông đang trong trạng thái hôn mê ở bên cạnh mình mà rơi lệ. Từng giọt chất lỏng màu trắng rơi đều trên gương mặt người đàn ông.
. Anh hai, giờ em hối hận còn kịp không ?
. Chỉ cần em tin tưởng bản thân thì quyết định của em là chính xác nhất.
~ Bệnh viện Ái Tâm
Ang được đưa vào phòng cấp cứu suốt hơn ba tiếng đồng hồ. Cô ở bên ngoài lo lắng đến đứng ngồi không yên đi đi lại lại.
. Mami mẹ đừng lo lắng nữa, ba ba con là thiên tử người nhất định sẽ tỉnh lại. Mami mẹ.....
Đệ Đệ chưa nói dứt lời thì đèn phòng cấp cứu tắt đi, mấy vị bác sĩ từ từ bước ra với gương mặt không chút khả quan chút nào.
. Dì út, Dương Thiên anh ấy sao rồi ?
Người được cô gọi là dì út chính là bà Bạch Lan em gái mẹ cô, cũng chính là bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất bệnh viện.
Bà nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô liền sợ rằng khi cô biết sự thật thì sẽ rất đau lòng nên bà đã mỉm cười nhẹ, nắm lấy tay cô nói
. Chồng con cậu ấy sẽ tỉnh lại trong nay mai. Lát sau cậu sẽ được chuyển sang phòng đặc biệt để con tiện chăm sóc.
Trịnh Nhã San nghe bà Bạch Lan nói liền cảm thấy nhẹ nhàng trong lòng. Trong đầu cũng không còn sợ hãi như lúc ban đầu nhìn anh hôn mê. Nhưng cô nào hay biết phía sau nụ cười nhẹ nhàng đó của dì cô là một sự thật mà cô không thể nói cho cô biết chỉ vì sẽ khiến cô cảm thấy bản thân mang tội lỗi.
~
Ở một phòng khác của bệnh viện có mặt của Hàn Lâm và cậu nhóc Đệ Đệ
. Hàn Lâm dì xin lỗi vì đã không nói sự thật cho Tiểu San biết.
. Dì út, con biết dì làm vậy là muốn tốt cho Tiểu San. Nếu con bé mà biết Dương Thiên vì nó mà gặp tai nạn dẫn đến trong não có một khối ưu lớn nó nhất định sẽ bị đả kích.
Cậu bé Đệ Đệ tuy còn nhỏ nhưng lại là một cậu nhóc đa mưu túc trí, thấu hiểu sự tình vì cậu ngay từ nhỏ đã được mẹ cậu dạy dỗ và thừa hưởng sự thông minh của ba ba mình.
. Bà à, ba con có thể cứu được không ?
. Cứu được, nhưng cần phải được đưa đến Thụy Điển nơi có công nghệ máy móc làm khối ưu não đó dần tan biến ngoài ra không còn cách nào khác.
. Nếu có cách cứu chữa tại sao bà lại không thể nói cho mami con biết chứ ? Nếu mami biết mami sẽ cùng ba sang nước ngoài điều trị mà.
. Tuy là có cách điều trị nhưng khả năng thành công chỉ có 30% và chưa từng có ai điều trị bằng phương pháp đó.
Trịnh Nhã San từ bên ngoài nước vào lạnh lùng nói, trên gương mặt cô lúc này một chút lo lắng cũng không còn thay vào đó là sự lạnh lùng đến lạnh người.
. Chỉ cần có cách điều trị con nhất định cùng anh ấy thử. Thà có tia hi vọng còn hơn nằm chờ chết.
. Sao con lại đến đây ?
. Con không đến có phải dì cả đời này sẽ giấu con chuyện khối ưu não của anh ấy hay không ? Con biết dì muốn tốt cho con nhưng dì càng giấu con thì chỉ càng khiến con đau lòng mà thôi.
Mới đầu Trịnh Nhã San quả thật đã bị lời nói và nụ cười vui vẻ của dì mình làm cho tin tưởng rằng Dương Thiên không sao. Nhưng đến khi cô thấy con trai bảo bối của mình và anh trai mình cùng dì cô rời khỏi nơi đó thì cô đã bắt đầu nghi ngờ và đi theo xem thì cô lại mới biết được sự thật phía sau nụ cười nhẹ nhàng đó.
~
3 năm sau
Thời gian đã trôi qua như cơn gió nhẹ nhàng lướt qua. Nhưng cơn gió này sao lại có thể nhẹ nhàng đến mức khiến một cô gái trẻ xinh đẹp vô tư vô nghĩ trở thành một người vợ cũng như là một người mẹ vừa nuôi con nhỏ vừa giúp cho người chồng của cô lấy lại ký ức mà anh đã hoàn toàn đánh mất.
Sau việc điều trị bằng phương pháp tối tân nhất của Thụy Điển thì khối ưu não của chồng cô Dương Thiên đã hoàn toàn biến mất nhưng lại khiến anh mất hoàn toàn ký ức về cô và con trai cô.
. Anh còn nhớ nơi này không ? Nơi này là nơi chúng ta lần đầu gặp nhau, là nơi khiến em bị anh trói buộc cả đời, nó là nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc của em và anh. Thiên à, anh còn nhớ không ?
. Thiên à, anh xem đây là ảnh cưới của chúng ta, lần đầu anh mặc vest trắng bước vào lễ đường cùng em, em thật sự rất hạnh phúc. Anh có nhớ không ?
. Thiên à, đây là nơi mà em thích nhất mỗi khi em buồn em đều đến đây tâm sự với cỏ hoa nơi này. Anh có còn nhớ khi anh vì Di Phi mà làm em tổn thương em cũng đến đây. Em đã khóc rất nhiều, nói bản thân rất nhiều rằng anh không yêu em, em buộc phải xa anh nhưng em thật sự không làm được. Thiên, anh có biết được điều đó không ?
Từng giọt chất lỏng màu trắng rơi lả chả trên bàn tay của anh khi cô đang nắm chặt tay anh kể lại cho anh nghe những gì cô và anh đã trải qua.
. Xin lỗi ! Tôi thật sự không thể nhớ ra cô là ai, đây là đâu và đứa bé đó là con của ai ? Tôi không thể nhớ được !
~ end
\* cho xin ý kiến đi nào ! Nhận xét phải viết nhiều chữ vào nhá viết ít không được đâu!
" K....É....T "
Chiếc Bugatti màu đỏ số lượng phiên bản giới hạn dừng lại ngay Dương Thiên.
. Lên xe !
Dương Thiên vừa lên xe, xe cảnh sát lao đến, hú còi inh ỏi. Hàn Lâm ngồi trong xe thoải mái nhấn ga, phóng xe như bay.
Chiếc xe màu đỏ máu lao nhanh trên đường, dưới ánh trăng sáng vô cùng bắt mắt.
Hàn Lâm nhìn vào gương chiếu hậu bắt gặp gương mặt lo lắng của cô khi thấy vết thương của anh chảy máu không ngừng. Thì cười lạnh lên tiếng nói
. Cậu ta là con của trời không thể chết dễ dàng vậy đâu. Em gái đừng lo lắng !
Trịnh Nhã San ôm chầm lấy người đàn ông đang trong trạng thái hôn mê ở bên cạnh mình mà rơi lệ. Từng giọt chất lỏng màu trắng rơi đều trên gương mặt người đàn ông.
. Anh hai, giờ em hối hận còn kịp không ?
. Chỉ cần em tin tưởng bản thân thì quyết định của em là chính xác nhất.
~ Bệnh viện Ái Tâm
Ang được đưa vào phòng cấp cứu suốt hơn ba tiếng đồng hồ. Cô ở bên ngoài lo lắng đến đứng ngồi không yên đi đi lại lại.
. Mami mẹ đừng lo lắng nữa, ba ba con là thiên tử người nhất định sẽ tỉnh lại. Mami mẹ.....
Đệ Đệ chưa nói dứt lời thì đèn phòng cấp cứu tắt đi, mấy vị bác sĩ từ từ bước ra với gương mặt không chút khả quan chút nào.
. Dì út, Dương Thiên anh ấy sao rồi ?
Người được cô gọi là dì út chính là bà Bạch Lan em gái mẹ cô, cũng chính là bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất bệnh viện.
Bà nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô liền sợ rằng khi cô biết sự thật thì sẽ rất đau lòng nên bà đã mỉm cười nhẹ, nắm lấy tay cô nói
. Chồng con cậu ấy sẽ tỉnh lại trong nay mai. Lát sau cậu sẽ được chuyển sang phòng đặc biệt để con tiện chăm sóc.
Trịnh Nhã San nghe bà Bạch Lan nói liền cảm thấy nhẹ nhàng trong lòng. Trong đầu cũng không còn sợ hãi như lúc ban đầu nhìn anh hôn mê. Nhưng cô nào hay biết phía sau nụ cười nhẹ nhàng đó của dì cô là một sự thật mà cô không thể nói cho cô biết chỉ vì sẽ khiến cô cảm thấy bản thân mang tội lỗi.
~
Ở một phòng khác của bệnh viện có mặt của Hàn Lâm và cậu nhóc Đệ Đệ
. Hàn Lâm dì xin lỗi vì đã không nói sự thật cho Tiểu San biết.
. Dì út, con biết dì làm vậy là muốn tốt cho Tiểu San. Nếu con bé mà biết Dương Thiên vì nó mà gặp tai nạn dẫn đến trong não có một khối ưu lớn nó nhất định sẽ bị đả kích.
Cậu bé Đệ Đệ tuy còn nhỏ nhưng lại là một cậu nhóc đa mưu túc trí, thấu hiểu sự tình vì cậu ngay từ nhỏ đã được mẹ cậu dạy dỗ và thừa hưởng sự thông minh của ba ba mình.
. Bà à, ba con có thể cứu được không ?
. Cứu được, nhưng cần phải được đưa đến Thụy Điển nơi có công nghệ máy móc làm khối ưu não đó dần tan biến ngoài ra không còn cách nào khác.
. Nếu có cách cứu chữa tại sao bà lại không thể nói cho mami con biết chứ ? Nếu mami biết mami sẽ cùng ba sang nước ngoài điều trị mà.
. Tuy là có cách điều trị nhưng khả năng thành công chỉ có 30% và chưa từng có ai điều trị bằng phương pháp đó.
Trịnh Nhã San từ bên ngoài nước vào lạnh lùng nói, trên gương mặt cô lúc này một chút lo lắng cũng không còn thay vào đó là sự lạnh lùng đến lạnh người.
. Chỉ cần có cách điều trị con nhất định cùng anh ấy thử. Thà có tia hi vọng còn hơn nằm chờ chết.
. Sao con lại đến đây ?
. Con không đến có phải dì cả đời này sẽ giấu con chuyện khối ưu não của anh ấy hay không ? Con biết dì muốn tốt cho con nhưng dì càng giấu con thì chỉ càng khiến con đau lòng mà thôi.
Mới đầu Trịnh Nhã San quả thật đã bị lời nói và nụ cười vui vẻ của dì mình làm cho tin tưởng rằng Dương Thiên không sao. Nhưng đến khi cô thấy con trai bảo bối của mình và anh trai mình cùng dì cô rời khỏi nơi đó thì cô đã bắt đầu nghi ngờ và đi theo xem thì cô lại mới biết được sự thật phía sau nụ cười nhẹ nhàng đó.
~
3 năm sau
Thời gian đã trôi qua như cơn gió nhẹ nhàng lướt qua. Nhưng cơn gió này sao lại có thể nhẹ nhàng đến mức khiến một cô gái trẻ xinh đẹp vô tư vô nghĩ trở thành một người vợ cũng như là một người mẹ vừa nuôi con nhỏ vừa giúp cho người chồng của cô lấy lại ký ức mà anh đã hoàn toàn đánh mất.
Sau việc điều trị bằng phương pháp tối tân nhất của Thụy Điển thì khối ưu não của chồng cô Dương Thiên đã hoàn toàn biến mất nhưng lại khiến anh mất hoàn toàn ký ức về cô và con trai cô.
. Anh còn nhớ nơi này không ? Nơi này là nơi chúng ta lần đầu gặp nhau, là nơi khiến em bị anh trói buộc cả đời, nó là nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc của em và anh. Thiên à, anh còn nhớ không ?
. Thiên à, anh xem đây là ảnh cưới của chúng ta, lần đầu anh mặc vest trắng bước vào lễ đường cùng em, em thật sự rất hạnh phúc. Anh có nhớ không ?
. Thiên à, đây là nơi mà em thích nhất mỗi khi em buồn em đều đến đây tâm sự với cỏ hoa nơi này. Anh có còn nhớ khi anh vì Di Phi mà làm em tổn thương em cũng đến đây. Em đã khóc rất nhiều, nói bản thân rất nhiều rằng anh không yêu em, em buộc phải xa anh nhưng em thật sự không làm được. Thiên, anh có biết được điều đó không ?
Từng giọt chất lỏng màu trắng rơi lả chả trên bàn tay của anh khi cô đang nắm chặt tay anh kể lại cho anh nghe những gì cô và anh đã trải qua.
. Xin lỗi ! Tôi thật sự không thể nhớ ra cô là ai, đây là đâu và đứa bé đó là con của ai ? Tôi không thể nhớ được !
~ end
\* cho xin ý kiến đi nào ! Nhận xét phải viết nhiều chữ vào nhá viết ít không được đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.